← Quay lại trang sách

Chương 12

Trong hai tuần, Xà, Hầu và Hổ làm việc cật lực. Dân cư trong sào huyệt cũng vậy. Nỗ lực của họ rất hiệu quả. Họ hoàn tất gian đại sảnh vào buổi sáng Mãng trở về.

Xà không đến gặp Mãng, nhưng nó có cả ngày rảnh rỗi. Nó dùng thời gian để ngồi thiền. Chỉ ngồi một mình thôi, ngoại trừ con rắn quấn quanh cánh tay nó ngủ, Xà lắng lòng vào một phép tham phiền nhập định thật sâu. Nó không hồi tỉnh cho mãi đến khi chiều xuống. Vào lúc nó bước qua cửa trước của gian đại sảnh thì bữa tiệc đang hồi náo nhiệt.

Gian phòng đơn rộng mênh mông được những dãy đèn lồng mà Xà đã góp tay gắn lên thắp sáng trưng. Nó cười vui. Chúng trông đẹp quá. Một công trình khác mà nó đã góp tay là cái bàn tiệc thật to và những băng ghế gỗ thật dài. Hơn cả trăm tay cướp đang ngồi trên đó gõ bát và cụng ly với nhau. Tiếng cười của họ vang dội quanh bên trong gian phòng gỗ.

Trên mặt bàn bày nhiều thức ăn gấp cả mười lần bữa tiệc ở Ẩn Chân mà Xà có dịp chứng kiến. Có món cơm, món mì, canh, bánh bao, rau cải, kẹo bánh, thịt, cá, các loại hạt... có cả một số trái cây. Xà cũng thấy món gì trông như chân của một con cừu và nhiều heo sữa quay cả con. May ghê, nó không thấy con khỉ nào, thứ thịt mà nó nhớ là Hùng khoái khẩu lắm.

“Ê, Xà!” Hầu kêu lớn, “Đến ngồi bên em này”.

Xà liếc nhìn đầu bàn thấy Hầu ngồi gần Mãng. Cẩu ngồi một bên Hầu, Ngô Công ngồi một bên. Hầu mặc một áo mới màu tím và chiếc quần cùng màu. Xà thắc mắc không biết nó lấy đâu ra. Xà vẫn đang mặc chiếc áo bào lụa màu xanh và chiếc quần mà Ngô Công cho nó vào cái đêm Ẩn Chân bị hủy diệt.

Hầu không phải là kẻ duy nhất nhận trang phục mới. Hổ ngồi đối diện Hầu, mặc một chiếc áo bào rộng quá khổ và chiếc quần cùng màu làm bằng lụa trắng sáng. Nó trông giống như một cụm mây phồng phềnh to ơi là to. Hùng ngồi kế bên Hổ.

Xà cố kìm nụ cười lại và đi thẳng tới phía Hầu. Ngô Công và Cẩu nhích qua để nhường chỗ cho Xà ngồi chung. Xà chỉnh lại ba quyển bí kíp trong túi áo, kéo tay áo xuống phủ lên con rắn quấn quanh cổ tay, rồi ngồi xuống.

Có người gầm gừ bên kia bàn làm Xà ngó qua, nghĩ thầm rằng chắc có ai đó phàn nàn nó về việc mang một con rắn vào bàn ăn. Nhưng thay vì vậy, nó thấy cả hai, Hổ và Hùng, đang nắm giật cùng một con gà hầm. Hổ được một chân. Hùng được chân kia.

Hổ gầm gừ và giật con gà về phía mình. Hùng giữ chặt. Hổ chỉ nắm được một chân gà thôi.

Hổ chồm tới chụp phần còn lại của con gà và Hùng giật ra mất. Hùng giơ nguyên con gà lên mặt và ngoạm hàm răng thật sâu vào ức gà. Nước sốt gà vàng rượm nhỏ giọt ròng ròng qua bộ râu xồm xoàm xuống cổ hắn.

Hổ nheo mắt lại. Nó chụp nguyên con vịt quay và đưa lên miệng. Hùng thả con gà xuống và vung bàn tay hùng trảo to chảng đánh vào con vịt của Hổ. Hùng đánh trúng, những móng tay bẩn của hắn cắm sâu vào con vịt của Hổ.

Hổ nhăn nhó buông con vịt ra, nện hai nắm đấm xuống mặt bàn. Nó nhìn Hùng tóe lửa giận trong lúc Hùng xé thịt con vịt.

Xà nói, “Thôi đi, Hổ. Có nhiều thức ăn lắm. Không cần phải đánh nhau vì thức ăn đâu”.

Hổ gầm lên, “Đánh nhau giành thức ăn? Đó không phải đánh nhau vì thức ăn. Đây mới là đánh nhau vì thức ăn này!” Hổ chụp một tay đầy lòng heo luộc và ném mạnh vào đầu Hùng.

“ARRRRR!” Hùng rống lên. Hắn đứng dậy, vuốt bỏ mớ ruột heo ra khỏi hai mắt. Hùng cầm nguyên cái lưỡi bò xông khói lên và giơ cao khỏi đầu. Cái lưỡi dài thòng lắc lư lui tới, làm vấy mỡ trong thứ nước sốt màu nâu lên mọi người ngồi quanh.

Mãng thét to, “Hùng! Bỏ cái lưỡi xuống ngay”.

Hùng nheo đôi mắt ti hí lại.

Mãng nói, “Bỏ xuống ngay!”

Hùng thả cái lưỡi xuống. Nó rơi vào một nồi cháo bắp làm văng tung tóe.

Mãng nói, “Ra tìm chỗ khác ngồi đi. Đó là lệnh của ta”.

Hùng gầm gừ rồi bước tới đầu bàn bên kia.

Hầu thúc vào sườn Xà rồi cười nắc nẻ. “Anh có thấy không? Suýt nữa Hổ bị Hùng liếm cho một phát rồi!”

Đám cướp bật cười rộ. Hổ cũng cười theo.

Xà lắc đầu rồi với lấy bát cà rốt ngâm giấm. Bụng dưới của nó lại cuộn lên và con rắn siết chặt cánh tay nó.

Xà sững người. Những mẫu năng lượng khí phát ra từ kẻ nào đó vừa bước vào ngưỡng cửa dường như quen thuộc lắm. Nó xoay người trên băng ghế và thấy một dáng người trùm đầu, nhỏ thó lẻn vào phòng, từ đầu xuống chân phủ kín bằng nhiều lớp lụa đen. Một làn sóng im lặng kì dị tràn qua căn phòng, khi người đó lướt ngang qua sàn nhà bằng một loạt những bước chân quanh co bí hiểm. Ngay cả Hầu cũng im thin thít.

Xà nghe Cẩu thì thầm với Hầu, “Dù thế nào đi nữa, cậu đừng nhìn vào mắt bà ấy nhé”.

Xà nghẹn đắng họng khi người đàn bà dừng lại trước mặt nó. Hai bàn tay nhỏ bé thò ra từ trong hai tay áo rộng quá khổ chậm rãi lật cái trùm đầu màu đen ra sau, bày ra một gương mặt ấn tượng nhất mà Xà chưa từng thấy trong đời.

Da bà ta sậm màu, tuy nhiên dường như lại ánh lên dưới ánh sáng của những ngọn đèn lồng trong gian phòng. Bà có đôi môi đỏ thắm, một cái mũi bé xíu, hai xương gò má cao xuôi xuống cái hàm xương xương thanh mảnh. Rồi là mái tóc của bà, sang cả và đen tuyền như bóng đêm, nó xõa xuống đôi vai rồi biến mất bên dưới chiếc áo, lung linh như một con sông cuồn cuộn chảy dưới ánh trăng.

Nhưng nét tiêu biểu gây ấn tượng nhất là ở đôi mắt của bà. Dài, mảnh và sắc lẻm, đúng là loại mắt mà người ta không bao giờ quên được. Chẳng bao giờ quên.

Có điều gì rộn lên trong sâu thẳm của Xà. Một kỷ niệm. Có điều gì vô cùng quen thuộc ở đôi mắt của bà...

“Ta là Hổ Mang”. Bà nói với Xà, “Mừng coonnn về nhà”.