Chương 29
Toàn bộ khu vực bờ nam trở nên hỗn loạn. Đám đông tan tác ra ngàn hướng như một chùm pháo hoa. Phụ nữ và trẻ con la khóc còn đàn ông thì gào lên khi họ trượt ngã rồi bị hàng trăm bàn chân đang tháo chạy giẫm đạp lên. Những tiếng la đủ mọi âm độ, âm sắc cầu khẩn trời đất che chở cho họ khỏi bị trúng đạn.
Xà nhìn lướt qua tình hình xung quanh. Ở kề bên nó là Hổ, Hạc, mẹ của Hạc, em gái của Hạc và Chờ Râu. Hầu đã lẫn đi đâu mất.
Xà nhìn ra xa. Hầu hết mọi người đang bỏ chạy khỏi con sông vào con đường chính, núp vào những con đường rẽ cắt ngang nó. Cùng lúc đó, một nhóm năm người đang tiến tới từ hướng ngược lại, tiến thẳng đến nó. Xà quay lại nhìn họ. Đó là Mãng, Sơn Hổ, Hùng, Cẩu và Ngô Công.
“Đừng giao quyển bí kíp đó!” Mãng la to với Xà, giọng ông trầm và vang lớn át những tiếng la thét của đám đông đang hoảng loạn.
Xà nheo mắt lại, rồi nó quay lại đối diện với Đường Lang. Mặc dù chúng bị số đông áp đảo, Xà cảm thấy được sự có mặt của nhóm cướp làm cho nó vững lòng hơn. Nó hét trả, “Tôi không giao cho hắn đâu”.
Đường Lang nhét bím tóc dài của hắn vào trong thắt lưng. Hắn thét lớn, “Ta biết là mi sẽ nói như thế”. Hắn giơ cao một cánh tay lên, rồi hạ nhanh xuống, “BẮN!”.
Hai mươi khẩu súng đồng loạt nổ từ chiếc thuyền rồng của Đường Lang và những kẻ qua đường đang chen chúc nhau rú lên đau đớn vì trúng đạn. Xà chớp mắt nhiều lần và ngó quanh. Không một người quen nào của nó bị trúng đạn, tuy nhiên nó không biết Hầu ra sao. Người qua đường la khóc thảm thiết và con rắn run rẩy trườn lên cánh tay của Xà. Con rắn siết chặt lại trong lúc đoàn lính từ bờ sông tràn lên và toán lính trong thuyền của Đường Lang bắt đầu nạp đạn.
“Hạc Bảo Vệ Tổ!” Mãng thét to và trước khi Xà kịp hiểu, thì nhóm cướp đã hình thành một vòng tròn bao quanh nó, Hổ, Hạc, em gái của Hạc và Chờ Râu. Xà trợn mắt ngó khi nó nhận thấy mẹ của Hạc đã nhập vào nhóm cướp thành một đội hình vòng tròn.
Em gái Hạc la lên, “Mẹ ơi. Không!”.
Hạc nói với em, “Suỵt, mẹ bình an mà”.
Mẹ của Hạc không đáp. Xà quan sát bà đứng vai kề vai với nhóm cướp khi toán lính đầu tiên xông vào họ. Mẹ của Hạc ra đòn với sự chính xác khủng khiếp và sự trôi chảy mượt mà của một cao thủ hạc quyền. Bà tung ra những cú đánh bằng cùi chỏ và những cú mổ bằng thế mỏ hạc liên hoàn không dứt vào bọn lính, hạ gục chúng, máu me đầm đìa và đổ gục dưới chân bà. Chẳng mấy chốc cái đống xác trước mặt bà trở nên lớn hơn, nhóm cướp phải xoay chuyển để cho bà thêm rộng chỗ.
Những tay cướp khác cũng không tệ chút nào. Hùng vung đôi búa chiến to lớn trong lúc Sơn Hổ vung hai nắm tay hổ trảo khổng lồ. Cẩu vừa sủa vừa đá, Ngô Công trêu chọc những kẻ tấn công ông bằng cách thách chúng đấm vào bụng ông trước khi đáp trả bằng những cú đấm, xoay người dữ dội. Mãng chỉ chờ cho kẻ địch bước vào tầm tay mình, rồi bóp hắn chết ngắt.
Hổ gầm lên, “Để tôi đánh với!”.
Sơn Hổ nói, “KHÔNG!”.
Xà quay lại thấy Hổ cố lao ra khỏi vòng tròn của nhóm cướp, giữa Hùng và Sơn Hổ. Đôi mắt của Hổ dán chặt vào Sơn Hổ và có vẻ như Hổ không hề thấy cái cùi chỏ lông lá, khổng lồ của Hùng vung đến. Cùi chỏ nện trúng vào màng tang của Hổ và Hổ ngã uỵch xuống đất, bất tỉnh. Xà rúm người lại. Ngón đòn không nhẹ chút nào.
Trong lúc nhóm cướp đánh bật hết đợt lính này đến đợt lính khác, thì Xà bắt đầu lo lắng. Chẳng mấy chốc nữa bọn lính có súng sẽ nạp xong đạn. Và vẫn không có tăm hơi gì của Hầu cả. Xà quay sang Hạc, “Ta cần biết chuyện gì đang xảy ra. Rắn Trườn Lên Cây!”.
Hạc lắc nhẹ đầu một cái rồi hạ người thấp xuống thành tấn mã bộ. Xà bước lên trên một chân của cô rồi nhún lên cái lưng mảnh cho tới khi hai đầu gối của nó nằm trên hai vai cô. Hạc đứng thẳng chân và dùng các đầu ngón chân làm điểm tựa.
Chờ Râu nói, “Này! Cậu sẽ làm cho cô ấy đau đấy!”.
Xà nói, “Không sao đâu”. Nó cảm thấy Hạc đang dò dẫm sờ soạng cái gì đó và ngó xuống. Các khăn xếp của Hạc bị xổ ra. Cô kéo nguyên cái khăn ra khỏi đầu và Xà suýt nữa ngã xuống khỏi vai cô. Tóc của Hạc màu nâu! Giống y như tóc của em gái cô!
Xà cảm thấy bụng dưới của nó bắt đầu cuộn lên và nó ngó qua chiếc thuyền của Đường Lang. Mắt nó trợn lên. Nó thét to, “Hầu! Coi chừng!”.
Thét cũng vô ích. Hầu đang trên chiếc thuyền có Đường Lang và bọn lính, nhảy cà tưng như khùng, ném những khẩu súng xuống nước và vung cây đoản côn của nó. Môi trên của Hầu cong lên. Nó không còn bình tĩnh nữa. Xà bất lực ngó trong lúc một cánh tay nâu vươn lên khỏi mặt nước kế bên Hầu.
Chỉ có điều cánh tay không hề chạm vào Hầu. Thay vì vậy, nó quấn quanh cổ của tên lính đứng kế bên Hầu và giật hắn qua một bên.
Xà nghĩ, Hai chị em song sinh nhà lươn!
Nhưng niềm hào hứng của nó không kéo dài. Hầu nhảy tới phía trước chiếc thuyền, nơi mà tay đánh trống thường ngồi, rồi đứng khựng lại khi nhìn vào mắt một kẻ đang ngồi trên đó, một trong những chỗ trước mũi thuyền. Đó là ông mập trên cây cầu.
Lưng của Hầu quay lại với ngay đằng trước chiếc thuyền và Xà thấy một người bé tí đội mũ trùm đầu từ từ trồi lên từ bên dưới chỗ ngồi của tay đánh trống phía sau lưng Hầu.
Xà la to, “HẦU!” và lần này Hầu nghe nó gọi. Hầu nhìn lên bờ và bị cú đấm xà đầu nhanh nhất mà Xà từng thấy trúng vào sau gáy.
Hầu rũ người xuống.
Rồi chiếc thuyền từ từ di chuyển.
Trái tim của Xà nhảy tưng lên cổ họng, nó la to, “Mẹ tôi! Bà ấy đi với Đường Lang! Họ bắt được Hầu và...”.
Đường Lang đưa tay lên cao rồi phất xuống, “BẮN!”.
Cắc bùm! Tiếng súng nổ, rồi tiếp theo đó là tiếng la thét của nhóm cướp.
Hùng ngã ngửa ra sau, ôm chặt lấy vai. Máu tuôn ra giữa những ngón tay lông lá của hắn.
Sơn Hổ gầm lên, một tay ôm má.
Mãng thét, “RÚT LUI!”.
Hạc nghiêng đầu xuống và khom đôi vai, làm Xà trượt tới trước khỏi chiếc áo lụa trơn bóng của cô. Xà rớt mạnh xuống trên hai đầu gối.
Hạc chộp lấy cô em gái, còn Sơn Hổ bồng Hổ lên.
Mãng rít lên, “ĐI NÀO!” Ông chụp sau cổ áo của Xà và kéo nó tới trước. Xà ngã chúi xuống, nhưng có ai đó nắm lấy cánh tay nó và giữ nó lại cho tới khi nó lấy lại thăng bằng. Lòng biết ơn, Xà ngó qua thấy đó là mẹ của Hạc.
“Chạy đi”. Bà nói với giọng khoan hòa kỳ lạ, “Cháu phải chạy đi”.
“Cháu biết”. Xà nói trong lúc dấn bước, “Nhưng chúng bắt Hầu...”.
Mẹ Hạc gật đầu.
Xà biết mẹ Hạc đúng. Giờ đây họ không thể làm được gì nữa. Xà nghĩ về mẹ của mình và nghiến răng lại. Nó chỉnh lại quyển bí kíp ở lưng và cảm thấy con rắn trên cánh tay siết lại.
“Cám ơn cô”. Xà nói với mẹ Hạc, “Cháu nói chân thành đấy. Anh em cháu có quá nhiều kẻ thù, thật là khó mà biết tin vào ai. Cám ơn... aaa... Cháu còn chưa biết tên cô nữa kìa”.
Trong lúc họ chạy, mẹ của Hạc chắp tay lại như một nhà sư Ẩn Chân. Bà nói, giọng bình thản lạnh giá.
“Ta tên là Băng”. HẾT