Chương 28
Hạc quay người và tập tễnh bước đi, làm lơ tiếng gọi của Hầu. Hầu nói, “Này! Tại sao Hạc... mmmldjj! ”.
Xà chụp tay che miệng của Hầu lại và thì thầm vào tai nó, “Chắc là Hạc không muốn ai biết tung tích cô ấy. Bọn cướp nói với mình rằng người ta đồn đại là cô chịu trách nhiệm cho cuộc hủy diệt của Thiếu Lâm. Nhớ không nào?”.
Hầu gật đầu và Xà buông tay ra. Xà ngó chiếc khăn xếp của Hạc từ từ nhấp nhô vào trong đám đông khi cô khập khiễng bước đi. Cô đang rời cái vòng tròn.
Hổ chồm qua Xà, “Mình nên làm gì đây?”.
Xà thì thầm, “Đi theo cô ấy và cố đừng làm người ta chú ý đấy”.
Hổ bắt đầu rẽ lối qua đám đông. Xà và Hầu theo sát phía sau. Có vẻ như Hạc biết chúng đang đi theo mình bởi vì cô nhẩn nha len lỏi xuyên qua đám đông. Có lần cô đi ra bên ngoài của vòng tròn, cô thong thả đi về phía một đoàn xe thùng lớn cách dưới đám đông hàng trăm bước. Hạc dừng lại khi cô đến một cái bếp lửa của cái trại dựng tạm. Cô quay qua Xà, Hầu và Hổ, rồi mỉm cười.
Hầu hỏi, “Tôi có thể nói chuyện được chưa?”.
Xà gật đầu.
“Hu-huuu!” Hầu rú lên rồi nhảy tưng lên không, “Chị còn sống mà, chị hai ơi!”
Hạc cúi xuống và giở mạng che mặt ra. Mặt cô sưng bầm thật tệ. “Chào mấy anh em”. Cô vuốt thẳng chiếc áo và nhìn Xà, “Tôi nghĩ là giờ thì mọi người đã biết bí mật của tôi rồi”.
Xà đáp, “Không phải ai cũng biết. Chỉ có hai đứa này thôi. Anh mừng là em bình an”.
Hạc ngó Xà không chớp mắt.
Hổ nói, “Xà đã không nói với tụi em chị là gái. Tụi em biết được qua ‘ông sư’ tên là Sư khi ba đứa em ở Thiếu Lâm. Em mừng vì chị thoát chết trong cuộc tấn công”.
Đôi lông mày mỏng của Hạc nhướng lên, “Các cậu đi Thiếu Lâm à?”
Xà nói, “Đúng vậy. Sao mà rốt cục em lại đến đó?”
Hạc đáp, “Tôi sẽ trả lời anh vào dịp khác. Bây giờ thì tôi muốn giới thiệu các cậu với một người”. Cô hắng giọng rồi hót lên một tiếng lanh lảnh, như một con sếu.
Một lát sau, một người đàn bà đẹp, cao nhẹ nhàng lướt về phía chúng từ trong vòng tròn người ở trên kia.
Bà ta phục sức giống y như Hạc và bà nhìn Xà, Hầu và Hổ không chớp mắt trước khi dừng lại bên Hạc. “Gì thế?” bà nói với giọng nhỏ nhẹ, dịu dàng.
“Mẹ à, con muốn mẹ gặp những anh em của con”. Hạc nói rồi chỉ, “Đây là Xà, đây là Hầu và đây là Hổ. Các anh em, chào mẹ của tôi đi”.
Xà chớp mắt. Bà này quả giống Hạc thật, nhất là khi cả hai đều đội khăn xếp đồng bộ với y phục.
Xà cúi chào.
Hầu hỏi, “Mẹ của chị à? Ô hô! Chào bác!”
Hổ nói, “Vâng, chào bác”.
Mẹ của Hạc đáp, “Rất hân hạnh”.
Một giọng nói trẻ trung cất lên, “Này! Mấy cậu nhóc kia làm gì ở đây vậy?”.
Xà quay lại nhìn ngoài rìa của vòng tròn. Một con bé chừng năm tuổi chạy về phía chúng. Chạy bên cạnh cô là người đã múa sư tử một mình, vẫn còn mặc nguyên bộ đồ hóa trang.
Con bé chạy đến bên mẹ của Hạc, trong khi người múa sư tử dừng lại bên Hạc. Người múa sư tử đặt cánh tay - trông giống như một cái chân trước của con sư tử - ôm quanh hông của Hạc. Xà thấy mặt của nó đột nhiên đỏ bừng lên. Tay múa sư tử này nghĩ hắn đang làm gì vậy?
Con bé giậm chân thình thịch, “Không ai trả lời câu hỏi của tôi cả sao?”
Mẹ của Hạc nói, “Lễ độ chút nào”. Bà đặt tay lên đầu con bé và Xà nhận thấy rằng tóc con bé màu nâu. Nó chưa từng thấy người nào có tóc nâu. Và mặc dù đôi mắt của con bé mang đậm nét của người Trung Quốc, màu của chúng là nâu nhạt thay vì nâu sậm hay đen như mắt mọi người khác.
“Những cậu này là bạn của chị con”. Mẹ Hạc nói với con bé.
Hầu hỏi, “Chị cũng có một cô em gái à? Thật là tuyệt!”
Hạc gật đầu, mỉm cười.
Xà chỉ người múa sư tử, “Có phải đây là anh của cô không?”.
“Hầu như không phải”, người múa sư tử đáp. Ít ra, đó là điều mà Xà nghĩ rằng hắn đã nói. Thật khó mà nhận biết được vì người múa sư tử này nói bằng giọng rất nặng mà Xà không nhận ra. Người múa sư tử cởi cái đầu sư tử ra và Xà giả vờ kinh ngạc.
Đó là một cậu con trai có làn da rất nhợt nhạt, thậm chí còn nhợt nhạt hơn cả của Hạc. Hắn có những chấm đỏ xen với những vết bẩn ngang qua mũi, má và tóc của hắn thì gần như trắng, trắng như gạo vậy. Lạ hơn vẫn là đôi mắt của hắn, chúng gần như tròn xoe, như mặt trăng rằm. Và chúng màu xanh biếc. Như bầu trời. Hắn thật là quá... xấu xí.
Hầu nói bằng tiếng Quảng Đông, “Cậu là một guai lo !”.
Tên con trai không đáp.
“Cậu là một chàng ma”. Xà nói bằng tiếng Quan Thoại và đôi mắt của tên con trai nheo lại. Hắn bước một bước đến phía Xà. Hạc đặt tay lên vai của chàng ma. Cô nói, “Đây là Chờ Râu”.
Hổ hỏi, “Chờ Râu nghĩa là gì?”.
“ Chờ Râu là tên của cậu ấy. Cậu là bạn của tôi, vì vậy hãy dễ thương với cậu ấy”.
Chờ Râu ngó Hổ chăm chăm. Hổ gầm gừ.
Bụng dưới của Xà lại cuộn lên và con rắn trên cánh tay nó run rẩy. Xà tập trung vào Chờ Râu, nhưng nó không cảm nhận được gì cả. Có điều gì khác không ổn rồi. Có một sự rung động phía sau chúng.
Các cậu trai quay về phía dòng sông và Xà thấy năm chiếc trong các đội thuyền rồng đua tài đã lên cạn trên bờ nam, cách trại của Hạc khoảng hai trăm bước chân. Các thành viên của đội vội vã lên bờ, rồi họ sắp hàng theo cấp bậc, như lính vậy. Người trong đám đông bắt đầu nhìn ngắm và chỉ chỏ.
Một chiếc thuyền rồng đơn độc vẫn còn dưới nước phía sau những người trong đội hình. Người lái thuyền đứng dậy và trịnh trọng giở cái mũ lụa của hắn ra. Một cái bím tóc dài và dày xổ ra, nảy bật trên ngực hắn. Hắn cười với Xà và la lớn qua khoảng cách giữa hai người, “Có nhớ ta không?”
Hổ nói, “Đường Lang!”.
Đường Lang la lớn, “Tốt lắm, Mèo Ướt. Giờ thì tới phiên của con rắn biết nói này. Mi giữ một thứ mà ta muốn. Hãy giao nó cho ta rồi đường ai nấy đi. Từ chối ta thì...”.
Đường Lang búng tay. Hai mươi người hóa trang trên thuyền của hắn đều nâng súng lên chĩa vào Xà.