← Quay lại trang sách

Tiền truyện NHỮNG CHUYỆN XẢY RA TRƯỚC KHI CHÚNG TÔI LÊN ĐƯỜNG

“Tôi là một con mèo. Một con mèo chưa có tên.” Nghe đâu có một ngài mèo rất vĩ đại nào đó đã từng nói như thế[*].

(chu thich): Đây là câu đầu tiên của tác phẩm Tôi là con mèo (Wagahai wa Neko Dearu) của nhà văn nổi tiếng Nhật Bản Natsume Soseki. Tác phẩm này kể lại những câu chuyện đời thường từ góc nhìn của một con mèo.

Tôi không biết ngài mèo ấy vĩ đại đến đâu, nhưng chỉ riêng chuyện tôi là một con mèo có tên tuổi đàng hoàng thôi cũng đủ ăn đứt ngài ta rồi.

Tuy nhiên, việc tôi có thích tên mình hay không lại là chuyện khác. Bởi thật khó chịu khi cái tên ấy chẳng phù hợp với giới tính của tôi chút nào.

Tôi được đặt tên này chắc cũng phải năm năm rồi. Khi ấy tôi vừa đến tuổi trưởng thành. Nhân tiện, tôi nghe nói có cả công thức để tính tuổi của mèo sang tuổi của người, nhưng thông thường thì người ta vẫn coi tuổi của một con mèo vừa mới ra đời tương đương với hai mươi tuổi của người thì phải.

Đó là khoảng thời gian tôi chọn phần mui của một chiếc xe thể thao đa dụng màu xám bạc đậu trong bãi gửi xe nọ làm chỗ ngủ lý tưởng.

Lý do tôi thích chỗ ấy là vì khi ngủ ở đó, tôi không bị con người đuổi đi với những tiếng “xùy xùy” đầy miệt thị. Con người là một loài động vật quá ngạo mạn, trong khi chẳng qua cũng chỉ là một loài khỉ lớn biết đứng thẳng và đi bằng hai chân mà thôi.

Xe của mình thì bỏ mặc ngoài trời, vậy mà vừa có con mèo nào bén mảng tới là lập tức ra cái điều không thể chấp nhận nổi, vậy là thế nào? Loài mèo chúng tôi đã in dấu chân mình lên khắp mọi nẻo đường trên thế giới, thế mà vừa không cẩn thận để lại dấu chân trên mui xe thôi, đã có kẻ vội nhào ra xua đuổi rồi.

Quay lại chuyện tôi coi cái mui xe làm chỗ ngủ yêu thích nhé. Vào mùa đông đầu tiên của đời mình, phần mui xe được ánh mặt trời hun ấm đã trở thành cái sàn sưởi vô cùng đắc dụng cho tôi ngủ trưa.

Chỉ cần chờ mùa xuân đang ngấp nghé ngoài kia đến nữa thôi là tôi sẽ hạnh phúc đón chào đủ một vòng luân chuyển của bốn mùa. Được sinh ra vào mùa xuân, đối với mèo là một điều may mắn lớn lao. Trong một năm, mèo có hai mùa yêu đương là mùa xuân và mùa thu, nhưng những chú mèo con sinh ra vào mùa thu thường không thể vượt qua nổi mùa đông kế tiếp.

Đang xoay qua cuộn lại trên phần mui xe ấm áp, tôi chợt cảm thấy có ai đó đang nhìn thẳng vào mình. Vừa hé mắt liếc nhìn thì...

Một anh chàng trẻ tuổi cao lỏng khỏng đang nheo mắt nhìn dáng ngủ của tôi.

“Ngày nào mày cũng ngủ ở đây à?”

Ờ đấy. Muốn phàn nàn hả?

“Dễ thương quá.”

Ờ đấy. Đây nghe khen thế cũng nhiều rồi.

“Cho sờ một cái được không?”

Cái đấy thì xin lỗi nhá. “Soạt,” tôi nhẹ nhàng vung chân trước lên đe dọa, anh chàng liền bĩu môi như thể trách tôi keo kiệt. Đang nằm ngủ yên lành bỗng dưng bị lôi dậy và yêu cầu vớ vẩn như thế, thử hỏi nếu là anh thì có mất hứng không nào?

“Thế nghĩa là không được chứ gì?”

Ồ, cũng hiểu biết đấy. Đã làm phiền giấc ngủ của người ta thì cũng phải bồi thường gì chứ nhỉ?

Tôi ngẩng hẳn đầu lên trông chờ khi anh ta bắt đầu lục lọi túi đồ mua ở cửa hàng tiện lợi trong tay.

“Tao lại chẳng mua gì mà mèo ăn được nhỉ...”

Gì cũng được mà, mèo hoang chẳng kén chọn đâu. Mớ sò điệp kia thì thế nào? Khi tôi chúi mũi hít ngửi gói hàng vừa lộ ra khỏi túi, anh ta liền cười khổ vỗ vỗ đầu tôi. Này này, thế là ăn gian đấy!

“Không được, không tốt cho mày đâu. Với lại cái này cay lắm.”

Có mà không tốt cho anh ấy! Một con mèo hoang ngay đến ngày mai còn chẳng biết sẽ ra sao thì còn hơi sức đâu mà lo tới sức khỏe? Quan trọng là phải tìm cách nhét đầy bụng ngay lúc này đã.

Cuối cùng anh chàng rút phần katsudon[*] ở giữa cái bánh kẹp ra, bóc lớp bột bọc ngoài rồi để lên lòng bàn tay chìa về phía tôi. Ý là tôi cứ ăn trên tay anh ấy hả? Ăn trên lòng bàn tay đang chìa tới quá gần thế này thì... Nhưng chẳng phải ngày nào cũng được cho thịt, nên chắc thỏa hiệp một lần này cũng không sao.

(chu thich): Một món ăn quen thuộc của người Nhật, là thịt heo bọc bột chiên giòn, ăn kèm với cơm hoặc sandwich.

Đang lúc tôi mải ngấu nghiến miếng katsudon, một bàn tay lặng lẽ vuốt từ dưới cằm lên tới mép tai tôi. Là bàn tay phải giờ đã trống trơn của chàng trai. Rồi bàn tay đó cứ thế dịu dàng gãi gãi phía sau vành tai tôi. Tôi cũng thường để những người cho mình ăn vuốt ve chốc lát, nhưng anh chàng này quả thực rất lão luyện.

Nếu anh cho tôi ăn thêm vài miếng nữa, tôi sẽ không ngại cho anh vuốt ve cả phần dưới cằm nữa. Tôi dụi dụi đầu vào lòng bàn tay anh thanh niên... Dễ như bỡn ấy mà.

“Thế này thì phần của mình chỉ còn lại sandwich bắp cải mất thôi.”

Vừa cười khổ, anh ta vừa chìa nốt miếng thịt katsudon còn lại trong nhân bánh cho tôi. Thật ra nếu cho tôi cả vỏ bánh tôi cũng ngốn hết, miễn sao no bụng là được.

Tôi chỉ cho phép anh ta vuốt ve vừa đủ phần nhân thịt được cho thôi, đã đến lúc kết thúc “dịch vụ” rồi.

Ngay khi tôi đưa chân trước lên định đẩy anh ta ra thì...

“Hẹn gặp mày sau nhé.”

Anh ta đã đứng dậy trước. Và cứ thế leo từng bậc thang dẫn lên căn hộ của mình.

Chà chà, một anh chàng rất biết điều.

Đó là ấn tượng vào lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau. Còn tại sao anh ta đặt tên cho tôi thì lại là một câu chuyện khác.

Từ đó dưới gầm chiếc xe đa dụng màu xám bạc nọ thường để sẵn chút thức ăn khô dành cho mèo. Thức ăn luôn được đặt vào phần bóng râm, với một lượng chỉ vừa bằng nắm tay người, nhưng như thế với mèo tôi đã là một bữa quá no đủ rồi. Chính anh thanh niên sống ở tầng trên khu chung cư là người tối tối đều mang thức ăn ra, nếu tình cờ gặp tôi ở đó thì anh ta sẽ ra sức nựng nịu như thể bù lại những lần còn thiếu, nhưng dù có không gặp được tôi, anh ta vẫn không quên cung cấp thức ăn đều đặn hằng ngày.

Thỉnh thoảng cũng có những ngày lũ mèo khác tới hớt tay trên, hoặc anh thanh niên nọ đi đâu đó vắng nhà nên khi rảo bước qua chỗ quen thuộc vào buổi sáng tôi không thấy thức ăn khô để sẵn, nhưng nói chung từ khi có anh ta, tôi cảm thấy an tâm hẳn vì ít ra ngày nào cũng có một bữa được no. À, tôi vẫn không dựa dẫm hoàn toàn vào anh ta đâu, vì con người là loài hay thay đổi mà. Lúc nào cũng biết lo xa và dự phòng nhiều nguồn thức ăn khác nhau là một kĩ năng quan trọng của mèo hoang.

Hai bên giữ mối quan hệ quen biết vừa đủ, không quá thân thiết cũng không quá xa cách. Nhưng khi tôi đã bắt đầu quen và ổn định với anh chàng này, thì định mệnh lại một lần nữa can thiệp, khiến mối quan hệ của chúng tôi thay đổi.

Một định mệnh, với tôi mà nói, thì có hơi đau đớn.

Đêm đó, tôi đang băng qua đường thì chợt bị ánh đèn xe loang loáng làm lóa mắt. Tôi định nhảy vọt qua để tránh, tiếng còi xe đã vang lên inh tai. Không hay rồi.

Do giật mình thảng thốt mà tôi lỡ một nhịp. Chỉ chậm có nửa bước mà gặp phải tai nạn thảm khốc. Chiếc xe lao tới với tốc lực khủng khiếp, hất văng tôi lên cao... sau đó tôi không còn biết gì nữa.

Đến khi tỉnh lại, tôi thấy mình đang nằm dài trên bãi cỏ ven đường. Khắp người đau đớn - tôi chưa từng nếm trải cơn đau nào khủng khiếp như thế kể từ thuở cha sinh mẹ đẻ đến giờ. Mà thôi... miễn còn sống là tốt rồi.

Có lẽ tôi bị thương rất nặng. Đến mức khi cố đứng dậy, tôi phải gào lên một tiếng thê lương vì quá đau đớn. Đau! Đau quá! Đau quá! Đau đến mức cái chân sau bên phải như không còn là của tôi nữa!

Khi tôi xoay đầu lại định liếm chân cho bớt đau thì... Ối chao! Lòi cả xương trắng ra thế này!

Nếu chỉ là vết cắn hay trầy xước toạc da bình thường thì từ từ liếm cũng sẽ lành, nhưng vết thương cỡ này thì chịu. Miệng vết thương nứt toác với đoạn xương lòi hẳn ra ngoài gây nên cơn đau nhức buốt đến tận tim gan như để nhấn mạnh sự tồn tại của mình. Tao không cần mày phải nhắc tao nhiệt tình đến thế đâu...

Sao bây giờ? Phải làm thế nào bây giờ? Có ai đó...

Làm gì có ai thèm cứu mày! Mày chỉ là một con mèo hoang, lang thang nay đây mai đó, ai thèm quan tâm!

Thế nhưng lúc ấy, chẳng hiểu sao tôi bỗng nhớ tới chàng trai đêm đêm mang từng vốc thức ăn khô ra đặt dưới gầm xe.

Chắc anh ta sẽ cứu mình? Làm gì có chuyện đó. Giữa mày và anh ta chỉ là một mối quan hệ không thân không sơ, anh ta cho mày ăn, mày trả ơn bằng cách cho vuốt ve vài cái, vậy thì lý gì...?

Tôi cố lê cái chân gãy lòi xương và tập tễnh bước đi. Thậm chí tôi còn nghe thấy cả tiếng đoạn xương gãy cà vào mặt đường sồn sột. Trên đường đi đã biết bao lần tưởng chừng gục ngã. Không xong rồi, phải bỏ cuộc mất thôi... mình không bước nổi nữa.

Nơi này không cách xa khu chung cư quen thuộc là mấy, vậy mà đến khi tôi lê được tấm thân tàn về dưới gầm chiếc xe đa dụng màu xám bạc, trời đã hưng hửng sáng.

Mình tiêu rồi, phải bỏ cuộc thật thôi... không bước nổi nữa. Lần này thì bỏ cuộc thật rồi.

Tôi cố dồn hết sức rên một tiếng não nuột.

Tôi đauuuuuuuu quá...

Cứ thế, tôi rên thảm thiết, cho đến khi tiếng khàn đi và lịm hẳn. Nhưng những tiếng vọng vẫn âm vang đâu đây, thôi coi như mình đã cố gắng hết sức.

Bấy giờ, có ai đó bước xuống từ cầu thang khu chung cư. Khi người nọ ngẩng đầu lên, tôi nhận ra chính là anh chàng quen thuộc.

“Mày lại đến đấy à?”

Khi đến gần tôi, anh ta biến sắc mặt.

“Làm sao thế này, mày bị xe tông ư?!”

Trông tôi đã đủ xấu hổ lắm rồi, xin đừng hỏi thêm nữa.

“Có đau không? Chắc đau lắm nhỉ?”

Cũng đừng có hỏi những câu vô nghĩa, tôi sẽ giận đấy. Hãy tỏ lòng thương con mèo bị nạn này xem nào!

“Tiếng kêu não nuột của mày đánh thức tao. Mà khoan... mày muốn gọi tao phải không?!”

Phải, phải, đây gọi anh đến xé cả họng! Sao anh xuống chậm thế!

“Mày hi vọng tao có thể giúp mày sao...”

Phải phải, chính tôi còn thấy khó tin nữa là! Tôi giận dỗi định quay đi... nhưng sao bỗng nhiên anh ta lại giàn giụa nước mắt thế kia? Tại sao anh lại khóc?

“Mày giỏi thật đấy, nhớ ra được cả tao...”

Mèo không biết khóc giống người. Nhưng... không hiểu sao, tôi lại có cảm giác như hiểu được cảm xúc của anh ta lúc này.

Khi không còn biết trông cậy bấu víu vào ai, khi đã hoàn toàn mất hết hi vọng, tôi lại nhớ đến anh ta. Lại nghĩ rằng chỉ cần đến được đây là mình sẽ an toàn.

Này, anh sẽ cứu tôi phải không? Tôi đau quá, đau lắm, đau không thể chịu nổi.

Tôi đau đến mức phát hoảng cả lên. Chuyện gì sẽ xảy ra với mình đây?

“Không sao, không sao đâu, mày an toàn rồi. Mày sẽ không sao hết.”

Anh ta nhanh chóng đặt tôi vào chiếc thùng các tông lót sẵn một lớp khăn sạch xốp mềm, rồi cẩn thận nhấc cái thùng ấy lên chiếc xe màu xám bạc.

Điểm đến là bệnh viện thú y gần đó. Tôi sẽ không đi sâu vào nguyên nhân chi tiết, nhưng “bệnh viện” chính là địa ngục với tôi. Tuy nhiên nếu xét đến việc đa số thú cưng sau một lần bất đắc bất đừng phải vào bệnh viện rồi thể nào cũng bị ám ảnh về sau, thì trường hợp của tôi coi như không phải thiểu số.

Cho đến khi vết thương lành hẳn, tôi quyết định trú tạm trong nhà anh thanh niên. Đó là một căn phòng nhỏ gọn gàng, anh trai này sống một mình. Anh ta đặt một hộp cát vệ sinh cho tôi chỗ góc giặt ủi trước nhà tắm, còn trong nhà bếp đặt bát ăn và chén nước uống.

Tôi là một con mèo cực kì thông minh và ý tứ, nên chẳng mấy chốc tôi đã học được cách sử dụng hộp cát. Thậm chí còn biết không mài móng ở những nơi không được cho phép. Mài móng lên tường và cột nhà là cấm kị, nên tôi đành “tranh thủ” những vật dụng trong nhà và mấy tấm thảm chùi chân. Tại anh ta đâu có bảo tôi “tuyệt đối” không được mài móng lên những chỗ ấy? (Mặc dù ban đầu anh ta cũng méo mặt khi nhìn thấy, nhưng tôi là một con mèo cực kì biết ý biết tứ nên nếu bị cấm “tuyệt đối” tôi đã không bao giờ làm thế. Mà vật dụng trong nhà và thảm chùi chân thì không nằm trong khoảng cấm ”tuyệt đối” này.)

Mất chừng hai tháng gì đó, chỗ gãy trên chân tôi mới lành hẳn. Trong khoảng thời gian ấy, tôi đã kịp học được tên anh thanh niên. Miyawaki Satoru.

Còn Satoru thường xuyên gọi tôi là “mày” hoặc “mèo ơi”, thỉnh thoảng cũng có lúc gọi là “anh mèo”. Vì tôi không có tên.

Mà cho dù tôi có tên đi nữa thì Satoru cũng không hiểu tiếng mèo, nên tôi chẳng có cách nào nói cho anh ta biết cả. Làm người thật bất tiện, chỉ nói được mỗi tiếng người. Sự thật là động vật chúng tôi còn thông thạo nhiều ngôn ngữ hơn hẳn loài người đấy, có biết không hả?

Mỗi lần tôi đòi ra ngoài, Satoru lại khẽ cau mày và cố thuyết phục, “Nếu bây giờ cho mày đi thì tao sợ mày sẽ không bao giờ quay lại mất. Cố chờ đến khi lành hẳn được không? Nếu bị thọt chân cả đời thì khổ lắm.”

Nếu cố chịu đựng cảm giác đau âm ỉ mỗi khi nhấc chân lên thì tôi có thể đi lại hoàn toàn bình thường, nên tôi không sợ khả năng bị thọt chân cho lắm. Nhưng trông Satoru có vẻ rất khó xử, nên tôi đành nhịn đi dạo trong hai tháng vậy. Chỉ chán nhất là không được nhào vào phân thắng bại với mấy con mèo đối thủ khác mà thôi.

Thấm thoắt cũng đến ngày vết thương lành hẳn.

Đứng trước thềm nhà ngày thường vẫn bị từ chối không cho bước ra, tôi dõng dạc meo một tiếng “Đi nhé!” và phóng ra ngoài. Cảm ơn rất nhiều, đây vô cùng cảm kích trước những gì anh đã làm.

Lần sau dù anh không cho ăn nữa thì tôi hứa vẫn sẽ nằm trên nóc chiếc xe màu xám bạc để anh vuốt ve thoải mái.

Khi ấy, Satoru nhìn tôi, không phải với vẻ khó xử nữa, mà là gương mặt hoàn toàn sầu thảm. Giống như khi nhìn mớ đồ đạc và thảm chùi chân trong nhà vậy. Đâu phải là thế giới diệt vong hay thảm họa địa cầu gì, nhưng vẻ mặt đó...

“Mày vẫn muốn tự do hơn hả?”

Này này! Sao lại... không được khóc!

Anh mà khóc thì tôi cũng buồn lắm, biết không?

“Vậy mà tao cứ ước gì mày bằng lòng làm mèo của tao...”

Tôi sẽ không trở thành mèo nhà đâu. Từ khi sinh ra tôi đã lang thang ngoài đường quen rồi, tôi chưa từng nghĩ tới khả năng mình sẽ đồng ý ở lại ngôi nhà của một ai đó.

Rất cảm ơn anh vì đã chăm sóc tôi đến ngày lành lặn, nhưng từ đâu tôi đã định ra đi khi vết thương lành lại... À, nói thế cũng không đúng. Nói cho đúng hơn là, tôi buộc phải đi thôi.

Đằng nào cũng chẳng gắn bó được lâu đâu mà. So với việc một ngày kia bị người mình gọi là chủ xách cổ ném ra đường thì tôi thà tự đi trước còn hơn. Loài mèo chúng tôi sống rất kiêu hãnh.

Nếu thật lòng muốn nuôi tôi, lẽ ra anh nên ngỏ ý ngay từ đầu chứ.

Satoru ngậm ngùi mở hé cửa, và ngay lập tức tôi chuồi mình ra. Sau đó quay đầu lại meo một tiếng, Đi nào.

Tuy là con người nhưng dường như Satoru hiểu rất rõ ngôn ngữ của loài mèo, tôi có cảm giác anh hiểu được hết những gì tôi muốn diễn đạt. Đang đứng bên cửa, anh tỏ ra hơi băn khoăn nhưng vẫn bước theo tôi.

Đó là một đêm trăng rất sáng. Con đường chìm vào sự tĩnh lặng êm ái.

Tôi thử phóng mình lên mui chiếc xe màu xám bạc, vui mừng nhận ra sức bật của mình đã bình phục hoàn toàn. Rồi tôi lại nhảy xuống đất, chạy qua chạy lại đầy hứng khởi.

Mỗi khi có xe hơi phóng vụt qua, đuôi tôi lại dựng lên theo bản năng. Có vẻ như nỗi sợ bị xe tông đến mức lòi cả xương đã ăn sâu vào tiềm thức của tôi mất rồi. Trong vô thức, tôi trốn ra sau lưng Satoru, và anh chỉ nhìn tôi, cười khẽ vẻ thích thú.

Chúng tôi cùng nhau đi một vòng quanh khu chung cư trước khi trở về căn hộ quen thuộc.

Dừng lại trước căn phòng đầu tiên trên tầng hai, tôi lại meo một tiếng, Mở ra nào.

Khi ngước lên, tôi thấy Satoru đang nhìn mình tươi cười, hai mắt ầng ậng nước.

“Thế là mày vẫn quyết định quay về đây sao...?”

Ừ. Thế cho nên đây mới bảo mau mau mở cửa ra mà lại!

“Đồng ý làm mèo của tao chứ?”

Ừ, nhưng nói trước là tôi muốn thường xuyên ra ngoài đi dạo đấy nhé!

Và thế là tôi trở thành mèo của Satoru.

“Lúc còn nhỏ tao có nuôi một con mèo y hệt mày.”

Satoru vừa nói vừa chỉ cho tôi xem một tấm ảnh trong album.

“Xem này.”

Album đầy ắp hình của một con mèo. Tôi biết loại người này, hình như người ta gọi là những kẻ “cuồng mèo” thì phải.

Con mèo kia đúng là khá giống tôi. Toàn thân trắng muốt, chỉ trên trán và dưới đuôi mới điểm thêm màu khác. Giữa trán có một đốm lông hình chữ “bát” (八) và cái đuôi cong cong màu đen.

Chỉ có hướng cong của đuôi là ngược nhau. Còn lại giống như đúc, ngay cả đốm lông trên trán.

“Vì nó có đốm lông hình chữ bát giữa trán nên tao đặt tên cho nó là Hachi đấy.”

Sao đơn giản thế? Tôi bắt đầu hồi hộp không biết anh ta định đặt tên gì cho mình đây!

Nếu anh ta muốn đặt tên tôi là Kyu để “tiếp bước” Hachi thì biết làm thế nào?!

“Tao đặt tên mày là... Nana[*] nhé?”

(chu thich): Nana có nghĩa là số bảy, Hachi là tám và Kyu là chín.

Ơ, sao lại trừ đi? Anh làm tôi ngạc nhiên thật đấy.

“Xem kìa, mày có cái đuôi cong gập lại, nhưng ngược hướng với Hachi, thành ra khi nhìn từ trên xuống thì y hệt số bảy ấy.”

À, không phải đốm trán. Lần này là tại cái đuôi.

Mà thôi thôi... Ơ khoan đã! Cái tên Nana này... hình như nữ tính quá thì phải? Tôi là mèo đực cơ mà! Tại sao anh lại nghĩ ra cái tên trái ngược hẳn với giới tính người ta thế hả!!!

“Tên đẹp đấy, Nana. Nhắc người ta nhớ tới ‘số bảy may mắn’ nha.”

Nghe tôi nói này! Tôi gào lên phẫn uất, nhưng Satoru chỉ nheo mắt, gãi gãi dưới cằm tôi, “Mày thích tên này rồi phải không?”

Đã bảo là không mà...!!!

Cuối cùng, do không có cơ hội nào để phản kháng và làm rõ sự hiểu lầm này (vì anh ta cứ gãi gãi cằm tôi suốt), nên tôi dính với cái tên Nana luôn từ bấy đến giờ.

“Chúng ta phải chuyển nhà thôi.”

Khu chung cư này không cho nuôi thú cưng, Satoru chỉ xin phép được ông chủ nhà cho tôi tá túc ít lâu khi tôi bị thương thôi. Chúng tôi cùng chuyển đến một căn hộ khác trong thành phố. Tốn công chuyển nhà chỉ vì một con mèo, dù tôi là mèo thật đấy, thì cũng phải công nhận anh chàng này cuồng mèo.

Cuộc sống chung của chúng tôi bắt đầu từ đó. Với tư cách bạn cùng phòng của một con mèo, Satoru không có thói quen xấu nào cần chỉ trích; và ngược lại, với tư cách là bạn cùng phòng với một con người, tôi chắc chắn không có điểm nào đáng phàn nàn.

Năm năm cứ thế êm đềm trôi qua.

Năm năm sau, tôi đã là một con mèo trưởng thành chín chắn, và Satoru cũng vừa bước qua tuổi ba mươi.

“Xin lỗi Nana nhé.”

Vừa xin lỗi Satoru vừa áy náy xoa đầu tôi. Không sao không sao, đây không để bụng đâu.

“Xin lỗi vì mọi chuyện lại thành ra thế này.”

Đã bảo không cần xin lỗi mãi như thế. Tôi là một con mèo cực kì hiểu lý lẽ mà.

“Tao chẳng muốn cho mày đi chút nào.”

Đời người thật là không thiếu biến động, may mà tôi chỉ sống đời một con mèo.

Nếu không được sống cùng Satoru nữa thì cùng lắm tôi quay lại cuộc sống năm năm trước thôi. Chỉ cần nghĩ hôm nay chính là buổi tối của năm năm về trước, khi vết thương trên chân đã lành, và tôi mở cửa ra đi mà không chọn ở lại cùng anh ta là lại thấy mọi chuyện chẳng có gì to tát. Lúc đầu có thể sẽ hơi trống trải một chút, nhưng chỉ đến sáng mai thôi, tôi có thể biến lại thành một con mèo hoang đúng chuẩn.

Vì tôi đâu có mất mát gì. Ngược lại, còn được hời cái tên Nana và năm năm sống bên cạnh Satoru nữa chứ.

Vì thế xin anh đừng tỏ vẻ đau khổ như vậy.

Loài mèo chúng tôi có thể kiên gan một mình chống chọi với mọi biến cố xảy đến.

Cho đến nay chỉ có một ngoại lệ. Đó là cái đêm gặp tai nạn ấy, chẳng hiểu sao tôi chỉ nghĩ đến anh ta.

“Chúng ta đi thôi nào.”

Satoru mở nắp lồng và tôi nhanh chóng chui vào trong.

Năm năm sống với Satoru, tôi đã chứng tỏ mình là một con mèo vô cùng ngoan ngoãn và có giáo dục. Ngay cả những khi anh mang tôi đến nơi “địa ngục” không thể chấp nhận nổi là bệnh viện, đã bao giờ tôi cào nắp lồng hay gào thét phản đối chưa?

Thôi, chúng ta lên đường nào. Tôi đã là một người bạn cùng phòng ngời ngời tư cách trong năm năm qua, vì thế tôi tin mình có thể trở thành người bạn đường xứng đáng trong chuyến đi này.

Siết chặt chiếc lồng trong tay, Satoru chầm chậm leo lên chiếc xe màu xám bạc.