← Quay lại trang sách

Bút ký 1 KOSUKE

Lâu rồi không gặp.

Bức thư bắt đầu bằng một câu như thế.

Người gửi thư là Miyawaki Satoru, một người bạn thời thơ ấu của anh, đã chuyển nhà đi từ hồi tiểu học. Nhưng mối liên hệ giữa họ chưa bao giờ vì thế mà kết thúc. Đến lúc này đây, khi cả hai đã ngoài ba mươi, tình bạn lạ lùng này vẫn cứ thế tồn tại. Dẫu xa cách bao nhiêu năm, nếu gặp lại họ vẫn có thể trò chuyện vui vẻ hệt như vừa tạm biệt nhau hôm qua. Tình bạn giữa họ là thế.

Tớ xin lỗi vì đã làm phiền cậu đường đột thế này. Nhưng cậu có thể nhận nuôi giúp tớ một con mèo được không?

Trong thư cậu ta kể rất yêu con mèo này, nay đột ngột gặp khó khăn và không thể nuôi nó nữa, vì thế cần tìm người nuôi giúp.

Ngoài ra bức thư không giải thích cặn kẽ về cái gọi là “khó khăn” của cậu bạn. Chỉ nói nếu anh đồng ý nhận nuôi con mèo, cậu ta sẽ đưa nó tới cho anh gặp mặt.

Kèm theo thư còn có hai file ảnh. Tấm ảnh thứ nhất chụp một con mèo có đốm lông hình chữ “bát” giữa trán. Vừa nhìn thấy anh đã buột miệng thảng thốt, “Ơ?”

“Sao trông giống Hachi thế này?”

Con mèo trong ảnh giống hệt con mèo năm xưa hai người cùng nhặt được.

Anh nhấp chuột vào bức ảnh thứ hai, và nhìn thấy phần lưng và đuôi của con mèo. Một cái đuôi đen nhánh cong cong hình số bảy.

Anh chợt nhớ mình đã nghe thấy ai đó rằng những con mèo đuôi cong có thể kéo may mắn và hạnh phúc về nhà.

Không biết ai đã nói câu đó nhỉ? Anh cố lục lọi kí ức, rồi bất giác thở dài khi nhớ ra. Đó là vợ anh, nhưng nay đã bỏ về nhà mẹ đẻ. Thậm chí anh chẳng biết cô có muốn quay lại nữa không.

Anh đã chuẩn bị tinh thần chấp nhận sự thật, nếu tình hình này cứ tiếp diễn.

Trong thoáng chốc, anh đã suy nghĩ hơi ấu trĩ rằng nếu nhà mình có một con mèo đuôi cong thế này thì có lẽ mọi chuyện đã khác.

Cái đuôi cong kéo về nhà những niềm vui nhỏ bé... Nếu có một con mèo như thế quanh quẩn trong nhà thì có lẽ cuộc sống của vợ chồng anh đã chẳng nhàm chán đến thế. Ngay cả khi họ không thể có con đi nữa.

Anh chợt nghĩ có khi nhận nuôi con mèo này cũng hay. Nó là một con mèo rất đẹp, giống hệt Hachi ngày xưa, có cái đuôi cong cong; và lâu lắm rồi anh mới có dịp gặp Satoru nữa.

Cậu bạn nhờ anh nuôi giùm con mèo của cậu ấy, em thấy được không? Anh gửi tin nhắn cho vợ mình, và nhận được một lời đáp lạnh lùng, Tùy anh thôi. Không mấy khả quan, nhưng nghĩ tới việc cuối cùng cô cũng chịu hồi âm, anh cảm thấy được an ủi ít nhiều.

Nếu anh nhận nuôi, có thể cô ấy sẽ về nhà để trông thấy con mèo? Nếu anh dùng nó để mời cô về, hẳn một người yêu mèo như cô sẽ không cưỡng lại được sức hấp dẫn từ một con mèo đáng yêu thế này. Và nếu sau đó anh vừa khóc vừa van nài, Anh chẳng biết cách nào để chăm nó cả, thì biết đâu lòng thương dành cho con mèo sẽ khiến cô bỏ qua chuyện trước đây mà quay về với anh?

À khoan... Cha anh là người ghét mèo ghê gớm, nên nhiều khả năng ông sẽ không đồng ý. Nhớ đến tính tình nóng như lửa của cha mình, anh bất giác tặc lưỡi.

Cũng chính vì thế mà vợ anh mới chịu hết nổi rồi bỏ đi. Giờ đã là chủ cửa hàng, đáng lẽ anh không cần phải nơm nớp sống trong cái bóng của cha mình nữa mới phải.

Với khao khát phản kháng sôi sục trong lòng, Sawada Kosuke quyết định nhận nuôi con mèo của cậu bạn thời thơ ấu.

Miyawaki Satoru sẽ lái chiếc xe đa dụng màu xám bạc đến nhà anh vào ngày nghỉ tuần sau, mang theo con mèo cậu ta vô cùng yêu quý.

Nghe tiếng động cơ xình xịch trước nhà, anh vội chạy ra xem, đúng lúc nhìn thấy chiếc xe của bạn mình dừng lại ở bãi đỗ xe của cửa hàng.

“Lâu quá không gặp cậu, Kosuke!”

Cậu bạn kéo thắng xe rồi giơ tay ra ngoài cửa sổ vẫy chào anh thắm thiết.

“Được rồi, mau đưa xe vào đi!”

Kosuke vừa giục vừa cười gượng. Ba năm rồi họ không gặp nhau, trông cậu ta vẫn hăng hái như ngày nào. Chẳng thay đổi gì so với hồi nhỏ.

“Lẽ ra tớ định để xe phía rìa dốc cơ, nhưng chỗ đấy khó đỗ quá.”

Dưới mái hiên có một bãi đỗ xe ba chỗ dành cho khách, Satoru chọn đỗ gần thềm nhà nhất. Khu vực quanh thềm nhà này chất đầy đồ linh tinh của cửa hàng nên khách tới thông thường sẽ chọn đỗ xe từ mé ngoài, gần phía rìa dốc hơn.

Còn xe của nhà thì đỗ ở sân sau vốn không được trải nhựa đường.

“Nhưng nếu có khách tới thì sao?”

“Hôm nay là ngày nghỉ của tớ mà, cậu quên rồi à?”

Tiệm chụp hình này là do Kosuke thừa kế từ cha, cửa hàng nghỉ vào thứ Tư hằng tuần. Đáng lẽ anh chọn hẹn gặp vào thứ Bảy hoặc chủ nhật cho phù hợp với ngày nghỉ của Satoru, nhưng cậu ta từ chối, bảo rằng không thể làm ảnh hưởng tới việc kinh doanh của anh khi mình mới là người có việc cần nhờ cậy, thế nên cố tình chọn ngày hẹn gặp cho phù hợp với lịch nghỉ của anh.

Ừ nhỉ... Satoru gãi đầu xuống xe, lôi lồng đựng mèo từ ghế sau ra.

“Nana đấy hả?”

“Ừ, tại cái đuôi cong hình số bảy của nó đấy, cậu nhìn thấy trong hình rồi phải không? Thế nào, tên hay chứ hả?”

“Hay gì mà hay. Lúc nào cậu cũng đặt tên thật thà thấy sợ luôn, nhớ tên Hachi không?”

Vì con mèo ấy có đốm lông trên trán hình chữ bát, nên mới được đặt tên là Hachi.

Anh mời hai chủ tớ vào phòng khách, mở cửa lồng định ngắm con mèo Nana, nhưng nó cứ bướng bỉnh cuộn mình lại, gừ gừ não nuột như thể đang giận dỗi điều gì, nhất định không chịu ra ngoài. Thậm chí còn quay mặt đi, chỉ để anh nhìn thấy cái đuôi màu đen và cái mông trắng xốp.

“Ơ? Nó làm sao thế? Nana ơi... Nana à...”

Satoru cố thì thầm âu yếm mong thu hút sự chú ý của con mèo nhưng vô ích. Cuối cùng cậu ta đành ngượng nghịu xin lỗi.

“Xin lỗi cậu nhé, chắc nó căng thẳng khi vào một ngôi nhà xa lạ. Cứ để một lúc cho nó bình tĩnh lại xem sao...”

Thế là họ cứ mở nguyên cửa lồng như thế rồi quay sang hâm nóng tình bạn cũ.

“Cậu phải lái xe nên đâu có uống rượu được nhỉ? Muốn uống gì nào, cà phê hay trà?”

“À, thế cho tớ xin cốc cà phê.”

Anh bèn vào trong pha cho mỗi người một phần cà phê. Đỡ lấy cái cốc từ tay anh, Satoru vô tình hỏi, “Hôm nay vợ cậu không có nhà à?”

Suy nghĩ đầu tiên của anh là định chối biến, nhưng nếu bịa chuyện, chắc chắn sẽ để lại rất nhiều lỗ hổng không tự nhiên, nên cuối cùng anh quyết định nói thật.

“Cô ấy bỏ về nhà mẹ rồi.”

“Ồ...”

Satoru có vẻ áy náy. Gương mặt như thể muốn nói, xin lỗi, tớ không cố tình chọc vào nỗi đau của cậu.

“Thế thì... vụ đó... có hơi... cậu biết đấy, cậu tự ý quyết định nuôi mèo liệu có ổn không? Lỡ vợ cậu về nhà nhìn thấy Nana rồi khó chịu thì sao?”

“Vợ tớ thích mèo lắm, có khi nghe Nana đến cô ấy lại chịu về nhà không chừng.”

“Ừ thì đúng là có người thích mèo thật, nhưng...”

“Cậu có gửi cho tớ hai tấm hình của Nana còn gì? Tớ gửi tin nhắn hỏi cô ấy có nuôi được không, cô ấy trả lời là tùy anh.”

“Thế thì... ý tớ là... có vẻ gì là ‘thích’ đâu?”

“Cậu không biết thôi, cái tin nhắn hỏi nuôi mèo của cậu là tin nhắn duy nhất cô ấy trả lời tớ kể từ khi bỏ đi.”

Anh nói sẽ dùng con mèo để dụ vợ quay lại, nghe qua có vẻ đùa cợt, nhưng thật tâm anh rất nghiêm túc về khả năng này.

“Nếu về, vợ tớ sẽ không bao giờ đuổi nó ra đường đâu. Còn nếu cô ấy không về thì tớ sẽ nuôi nó một mình, dù sao cũng chẳng có vấn đề gì.”

Satoru trầm ngâm gật đầu. Đến phiên anh muốn hỏi thăm cậu ta.

“Quan trọng hơn là cậu đấy, tại sao lại không nuôi nó nữa?”

“À, chuyện ấy à...”

Satoru cười gượng, đầu cúi gầm.

“Tớ gặp vài vấn đề nên không thể nuôi nổi nó nữa...”

Trúng phóc. Anh nhớ lại cảm giác là lạ khi nghe Satoru hẹn gặp mình vào ngày đi làm, trong khi lẽ ra cậu ta phải đến công ty.

“Hay công ty tái cơ cấu?”

“Ờ, kiểu kiểu thế... Đại khái là dạo này cuộc sống của tớ trở nên khó khăn...”

Satoru trả lời ngập ngừng nên Kosuke quyết định không truy hỏi nữa. Cũng chẳng phải chuyện gì to tát đến mức nhất định phải biết.

“Trước hết tớ muốn lo cho Nana đã, nên quyết định tìm một người quen đáng tin cậy để gửi gắm nó.”

“Ra thế, vất vả cho cậu rồi.”

Bỗng nhiên thôi thúc muốn nhận nuôi con mèo lớn dần trong lòng anh. Vì đây là cơ hội để giúp đỡ người khác, chưa kể “người khác” đó lại chính là Satoru.

“Nhưng còn bản thân cậu thì sao? Ví dụ như... tìm việc mới chẳng hạn?”

“Cảm ơn cậu, chỉ cần Nana ổn định là đủ rồi.”

Anh cảm thấy đã đến giới hạn và không thể hỏi sâu hơn. Những câu kiểu như “Tớ có thể làm gì để giúp cậu không?” khiến anh có cảm giác như mình đang chõ mũi vào chuyện của người khác.

“Nhưng lúc nhìn thấy mấy tấm ảnh tớ giật cả mình đấy. Giống Hachi như hai giọt nước vậy!”

“Nhìn nó bên ngoài còn thấy giống hơn ấy!”

Satoru kéo cái lồng sau lưng ra, nhưng Nana vẫn chẳng có ý định quay đầu lại.

“Lần đầu tiên nhìn thấy nó tớ cũng giật mình, cứ tưởng là Hachi chứ!”

Dù biết chuyện đó không thể nào xảy ra, cậu ta tự pha trò rồi lại cười lớn. Nhưng trong điệu cười ấy Kosuke vẫn nhận ra sự cay đắng.

“Sau đó Hachi thế nào?”

“Nó chết hồi tớ học cấp ba. Ông chủ nuôi nó báo cho tớ biết là nó bị xe cán.”

Thông báo ấy hẳn là một đòn chí mạng với Satoru. Không biết khi nghe tin, cậu ta đang ở chỗ nào?

“Đáng lẽ cậu phải nhắn cho tớ biết.”

Nếu có một người cùng quen con mèo ở bên an ủi, chưa chừng cậu ta đã nhẹ nhõm hơn. Chắc hẳn cậu ta đã phải ngồi thương nhớ con mèo và khóc lóc một mình.

“Xin lỗi, khi ấy tớ buồn quá đến nỗi chẳng nghĩ được gì nữa cả.”

“Xin lỗi làm gì, ngớ ngẩn!”

Kosuke định đùa cho bớt căng thẳng, nhưng Satoru đã khéo léo tránh đi bằng cách lảng sang chuyện khác.

“Này, đúng là thời gian như thoi đưa ấy nhỉ. Ngày chúng ta nhặt được Hachi dường như chỉ mới hôm qua. Cậu còn nhớ không?”

Đương nhiên là anh nhớ. “Làm sao tớ quên được.” Kosuke cười khổ trong khi Satoru bật cười hinh hích.

❆❆❆

Từ tiệm chụp hình của nhà Sawada đi thêm một quãng ngắn, leo lên ngọn đồi thoai thoải là nhìn thấy một khu dân cư tựa lưng vào núi. Khu dân cư này vừa được quy hoạch khoảng ba chục năm nay, với các khu chung cư và nhà kiểu mẫu san sát nhau.

Một trong số những ngôi nhà túm tụm vào nhau ấy là nhà của Miyawaki Satoru. Gia đình họ có ba người, cha, mẹ và cậu ta.

Hai đứa trẻ bắt đầu tham gia chung một lớp học bơi ngoài giờ vào năm lớp Hai. Từ nhỏ Kosuke đã mắc chứng dị ứng da nhẹ, mẹ cậu nghe đồn rằng học bơi có thể giúp da khỏe hơn nên bắt cậu đi học. Còn Satoru lại khác. Bởi cậu ta bơi nhanh đến nỗi mọi người đều nghĩ rằng cậu ta được gắn mái chèo vào tay, thế nên hồi mới vào trường, nghe lời khuyên của các giáo viên, cậu ta đã quyết định tham gia lớp học bơi để rèn luyện cho bài bản.

Cậu nhóc nghịch ngợm Satoru toàn bày trò đùa bỡn trong giờ tự do, khi thì bò quanh đáy hồ như một con kì nhông, lúc lại ẩn mình dưới nước dọa các học sinh khác, thế nên luôn làm các giáo viên nổi giận mắng mỏ. “Em là con Kappa[*] à?” rồi gắn luôn cho cậu ta biệt danh “Kappa”. Tùy theo tâm trạng giáo viên mà cũng có lúc cậu ta lại được gọi là “Mái chèo”.

(chu thich): Kappa là một loại yêu quái trong truyền thuyết của người Nhật, sống trong ao hồ đầm lầy, chuyên dụ bắt trẻ con và kéo chúng xuống nước cho chết đuối.

Rồi đến khi phân loại, Satoru được xếp vào lớp nâng cao gồm toàn những đứa trẻ bơi nhanh nhoay nhoáy, còn Kosuke chỉ được xếp vào lớp thường, tập trung nhiều đứa trẻ cũng bị dị ứng da như cậu.

Dù mang biệt danh “Kappa” hay “Mái chèo”, thì khi ở trong nước, Satoru cứ lao vùn vụt như mũi tên, trông cực ngầu. Bọn họ vốn thân với nhau, song những lúc thấy Satoru như thế, Kosuke lại cảm thấy ganh tị. Cậu cứ nghĩ giá mình cũng được như Satoru thì tốt biết mấy.

Thế nhưng lòng ghen tị mới chớm này nhanh chóng tan biến mỗi khi cậu thấy Satoru lặn vội xuống nước đến nỗi đập đầu vào đáy hồ, trầy cả da.

Ấy là những dịp hiếm hoi Kosuke cảm thấy ghen tị với cậu bạn.

Hai người bọn họ cùng tham gia lớp học bơi được chừng hai năm, cho tới mùa hè đó.

Khi đi học bơi, hai đứa trẻ luôn hẹn gặp nhau dưới con dốc ở khu dân cư và Kosuke luôn là người đến trước. Vì thế cậu là người nhìn thấy cái hộp trước.

Dưới tấm bảng thông báo của khu dân cư cắm dưới chân dốc, cậu nhìn thấy một hộp các tông nằm chơ vơ. Trong hộp phát ra những tiếng meo meo khe khẽ. Cậu hồi hộp mở nắp hộp đang đóng ra xem thử thì thấy... bên trong là hai cục lông xù trăng trắng, điểm thêm mấy vết đốm tam thể.

Cậu im lặng, nhìn chúng chằm chằm. Không thể tin nổi, chúng còn sống, trông nhỏ bé và yếu ớt đến độ cậu không dám chạm tay vào...

“Oa, mèo kìa!”

Từ trên đỉnh đầu vọng xuống tiếng kêu của Satoru.

“Làm gì với chúng bây giờ?”

Cậu ta sà xuống ngồi cạnh Kosuke.

“Tớ thấy chúng bị bỏ ở đây.”

“Ôi... dễ thương quá đi!”

Hai đứa trẻ e dè chọc chọc ngón tay vào hai cục lông hồi lâu, cuối cùng Satoru gợi ý.

“... Muốn bế thử không?”

Lời dặn dò của mẹ chợt vang lên trong đầu, con bị dị ứng da thì đừng có sờ vào mấy con thú nhiều lông đấy. Nhưng nhìn cảnh Satoru thích thú vuốt ve hai cục lông mềm mại ấm áp kia, Kosuke thấy không cam lòng. Rõ ràng cậu mới là người phát hiện ra chúng trước mà?

Thế là Kosuke cẩn thận nhấc con mèo lên bằng hai tay và để trên lòng bàn tay. Nó mới nhẹ làm sao!

Mải vuốt ve lũ mèo, hai đứa trẻ thậm chí không để ý rằng đã sắp trễ giờ học bơi. Chúng ta phải đi thôi, tới giờ rồi, trễ học bây giờ, đã bảo phải đi ngay cơ mà! Cả hai vừa co kéo thúc bách nhau vừa tiếc rẻ đứng dậy.

Vừa chạy như bay tới lớp học bơi, hai cậu bé vừa hứa hẹn với nhau buổi chiều học xong sẽ quay lại chỗ lũ mèo. Khi đến lớp thì trễ mất vài phút, cả hai bị giáo viên cốc đầu cảnh cáo.

Tan học, cả hai lại chạy như bay về phía tấm bảng chỉ dẫn dưới chân dốc dẫn lên khu dân cư.

Cái hộp vẫn nằm nguyên chỗ cũ, nhưng trong hộp chỉ còn lại một chú mèo con. Có ai đó đã bế con kia đi. Hai đứa trẻ đột nhiên cảm thấy số phận của chú mèo nhỏ còn lại này nằm gọn trong tay chúng. Một chú mèo con có đốm lông hình chữ “bát” giữa trán và cái đuôi cong cong màu đen.

Bọn họ ngồi thụp xuống bên cái hộp, nhìn trân trân như muốn xuyên thấu vào chú mèo con đang cuộn mình ngủ say bên trong. Có đứa trẻ nào lại không muốn mang một chú mèo con xinh xắn lông xù ấm áp như thế về nhà? Có thể hiểu những suy nghĩ đang quay cuồng trong đầu chúng lúc này: làm thế liệu có sao không nhỉ?

Kosuke thầm nghĩ, nếu mình mang nó về nhà thì sao? Có thể mẹ sẽ phản đối vì lo lắng cho bệnh dị ứng da của cậu, chưa kể cha cũng không thích động vật lắm...

Ngược với vẻ phân vân của Kosuke, sau một hồi suy nghĩ, Satoru quyết định rất nhanh.

“Để tớ hỏi xin mẹ thử xem sao.”

“Cậu chơi xấu!”

Không biết đã bao lần đi bơi trước đây, cậu ta luôn bắt thóp làm Kosuke nghẹn lời như vậy. Thậm chí có một cô bé mà Kosuke hơi thinh thích còn khen Satoru trông thật ngầu mỗi khi bơi nữa kia (nhưng bây giờ nghĩ lại thì nguyên văn lời cô bé nói là: “Kappa mà cũng có lúc ngầu thế này kia à?” Nên hình như cũng chẳng phải là lời khen đáng tự hào gì.)

Satoru vừa bơi giỏi vừa không bị dị ứng da, cha mẹ cậu ta lại là những người cực kì hiền lành tử tế, nên nếu cậu ta mở lời xin chắc chắn sẽ được gật đầu đồng ý cho nuôi ngay! Bạn gái Kosuke thích lại đi thích Satoru, giờ đến cả chú mèo con cậu phát hiện ra trước cũng bị cậu ta hớt tay trên mất, sao cuộc đời này bất công đến thế!

Bị nói “chơi xấu”, Satoru ngẩn mặt ra, rõ ràng là bất ngờ. Thấy biểu cảm đó của bạn, Kosuke liền hối hận.

Chính cậu cũng biết cơn giận của mình chỉ là nhất thời.

“... Thì tại vì tớ phát hiện ra nó trước cơ mà...”

Kosuke lý nhí với vẻ vụng về, còn Satoru vội vàng xin lỗi một cách nghiêm túc.

“Ko[*] tìm thấy nó trước thì nó là mèo của Ko đấy.”

(chu thich): Cách gọi “Kosuke” ngắn gọn và thân thiết.

Kosuke tự thấy xấu hổ vì cơn giận vô cớ của mình nên chỉ còn cách gật đầu vờ như đang hờn dỗi. Hai cậu bé lúng túng chia tay nhau, rồi Kosuke ôm cái hộp chứa mèo con về nhà.

Đáng ngạc nhiên là mẹ không phản đối nhiều như cậu nghĩ.

“Có lẽ nhờ học bơi mà dạo này mẹ không thấy da con nổi mẩn nữa. Nếu con hứa sẽ dọn dẹp vệ sinh cho nó thì mẹ nghĩ con có thể nuôi. Dạo trước tới nhà ông ngoại con cũng không bị dị ứng với con mèo nhà ông mà.”

Đúng là dạo này cậu ít khi bị dị ứng thật. Số lần phải đến bệnh viện cũng giảm hẳn.

Trở ngại khủng khiếp nhất lại đến từ cha cậu.

“Không được, tao cấm mày nuôi mèo!”

Những lời thuyết phục nghẹn lại ở cổ họng.

“Lỡ nó cào nát cả nhà ra thì làm thế nào! Tóm lại cứ mèo là không xong với tao đâu! Tao mở tiệm chụp ảnh không phải để kiếm tiền nuôi mèo!”

Cả mẹ cũng xin giúp nhưng chẳng ăn thua, cha cậu bỏ ngoài tai hết. Thậm chí ông còn quá quắt đến độ bắt cậu phải mang cái hộp chứa mèo con ra quẳng lại chỗ cũ trước giờ ăn tối.

Kosuke vừa nức nở vừa lủi thủi bưng chiếc hộp các tông chứa mèo con ra dưới tấm biển dưới chân đồi. Nhưng cậu không sao thả xuống đất được. Thế là, tuy rất nản lòng vì ban nãy vừa chia tay trong bực tức, nhưng Kosuke vẫn ôm cái hộp tìm đến nhà Satoru.

“Cha tớ bảo không cho nuôi mèo...”

Thấy Satoru từ trong nhà bước ra, cậu chỉ có thể nghẹn ngào nói vậy. Satoru lập tức gật đầu, “Tớ biết rồi.”

“Cứ giao cho tớ, tớ đã nghĩ ra một cách.”

Nói rồi cậu ta chạy vào trong. Trong lúc đợi, Kosuke đã nghĩ chắc cậu ta đi xin mẹ cho nuôi mèo, nhưng lát sau lại thấy Satoru quay ra, đeo trên vai cái túi thể thao hay dùng khi đi bơi.

“Satoru, con đem đi đâu vậy? Cha về là tới giờ cơm đây.”

“Cha mẹ cứ ăn trước đi ạ.”

Satoru vừa nói vừa xỏ giày ngoài thềm nhà.

“Con ra ngoài với Ko một chút!”

“Hả?!”

Lần đầu tiên Kosuke nghe thấy mẹ Satoru, một phụ nữ dịu dàng nhã nhặn, phải gắt lên như thế.

“Con nói gì thế hả Satoru?”

Mẹ cậu ta hình như đang chiên tempura trong bếp, nên bà không chạy ra thềm nhà để lôi cậu con vào mà chỉ thò đầu từ trong bếp ra gọi với theo.

“Ko hả? Có chuyện gì thế cháu?”

Nhưng Kosuke cũng nào biết gì hơn? “Hả?!” Cậu nghe thấy mình cũng hỏi một câu tương tự như mẹ Satoru.

Không sao đâu, Satoru vừa liến thoắng vừa kéo tuột Kosuke ra khỏi nhà.

“Dạo này tớ đọc một quyển sách trong thư viện trường. Có một cậu bé muốn nuôi một chú cún con, nhưng cha cậu ấy không cho và nổi giận bắt cậu ấy đem vứt con chó về chỗ cũ. Thế nhưng cậu ấy không thể bỏ con chó được, nên quyết định bỏ nhà ra đi. Nửa đêm người cha chạy bổ đi tìm, và cuối cùng khi cậu ấy hứa là sẽ tự mình chăm sóc con chó thì người cha cũng gật đầu chấp thuận luôn.”

Satoru hào hứng tóm tắt lại toàn bộ quyển sách.

“Nếu Ko chịu làm theo y hệt như thế thì tớ dám chắc là được đấy. Chỉ đổi mỗi chó con thành mèo con thôi mà. Tớ cũng sẽ giúp cậu.”

Chó con thành mèo con thì đành một nhẽ, nhưng hình như vụ giúp đỡ này cũng đâu có trong kịch bản gốc? Tuy nghĩ thế, nhưng nếu bỏ nhà đi mà có thể khiến cha cậu dễ tính hơn rồi cho phép nuôi con mèo thì Kosuke sẵn sàng làm theo.

Thế là hai đứa trẻ quyết định thực hiện thử kế hoạch kia, đầu tiên chúng ghé vào cửa hàng tiện lợi mua ít thức ăn cho mèo. Lúc chúng hỏi, anh nhân viên nhuộm tóc đỏ chói chìa cho chúng một hộp thức ăn dạng nhão. “Chắc cái này hợp đấy.” Trông anh ta có vẻ đáng sợ, không ngờ lại tốt bụng thế.

Hai đứa trẻ chọn công viên nằm giữa khu dân cư làm chỗ nghỉ chân ăn tối. Satoru có mang theo bánh mì và quà vặt từ nhà tới, chúng lấy ra và nhanh chóng chia nhau. Chú mèo con đã có hộp thức ăn sẵn.

“Một khi đã hẹn đến nửa đêm thì bọn mình phải kiên trì đến 12 giờ khuya đấy nhé!”

Satoru thậm chí còn mang theo đồng hồ báo thức nhét trong túi xách.

“Nhưng nếu trễ thế mà tớ còn chưa về thì không biết cha tớ có nổi điên lên không...”

Cha của Kosuke khá niềm nở với người ngoài, nhưng trong nhà, mỗi khi nổi nóng lên lại là một ông bố rất đáng sợ.

“Cậu nói gì vậy, chẳng phải tụi mình đang vì mèo con đấy à! Thể nào cuối cùng cha cậu cũng sẽ cho phép thôi, không sao đâu.”

Người cho phép là người cha trong sách thôi chứ? Nhưng Kosuke không thể nói ra sự thật vì sợ làm Satoru mất hứng. Tính cách cha mình chẳng giống trong sách tí nào, liệu có ổn không nhỉ?

Trong lúc hai đứa bé vuốt ve mèo con và chờ đợi thời gian trôi, một người phụ nữ dẫn chó đi dạo tình cờ ngang qua và nhìn thấy bọn chúng.

“Ơ? Đã tối thế này mà hai cháu còn làm gì ở đây? Chắc người nhà lo lắm rồi đấy.”

Trong khu dân cư tí xíu này, không ai không biết hai đứa trẻ. Kosuke bắt đầu hoài nghi phải chăng chúng đã sai ngay từ khâu chọn địa điểm, nhưng Satoru chẳng hề mất bình tĩnh.

“Cô đừng lo ạ, chúng cháu đang bỏ nhà đi mà.”

“Thế cơ à, nhớ về sớm nhé.”

Không ổn, cách bỏ nhà đi này rõ ràng có gì đó không ổn! Kosuke cũng không biết cách bỏ nhà đi “đúng đắn” là thế nào, nhưng tóm lại cậu vẫn nghĩ cách họ đang làm là không ổn.

Tới khi bị hỏi thăm đến lần thứ năm thì Kosuke quyết định thắc mắc với Satoru.

“Satoru, hình như bỏ nhà đi không phải thế này.”

“Ơ... nhưng rõ ràng trong sách bảo người cha sẽ chạy tới công viên tìm con mà...”

“Ừm, nhưng tớ nghĩ nếu chúng ta còn ở đây thì cũng không có ý nghĩa gì cả.”

Nếu bỏ nhà đi thì có thể cha sẽ thông cảm... Nếu cha thông cảm thì có thể sẽ cho phép cậu nuôi con mèo... Nhưng nếu cả hai cứ ngồi chờ ở đây thì cậu nghĩ họ đừng mong có kết quả như trong sách.

Ngay lúc đó, đằng sau họ vang lên tiếng gọi, “Satoru!”

Hai đứa trẻ quay lại nhìn, mẹ của Satoru đang hớt hải chạy tới.

“Trễ lắm rồi biết không hả! Về nhà mau! Gia đình nhà Ko cũng đang lo sốt vó lên kia kìa.”

Satoru rên rỉ. “Sao thế này... Sao lại bị phát hiện nhanh thế cơ chứ.”

“Ý con là không muốn bị mẹ tìm thấy hả?!”

Bà có vẻ bàng hoàng. Có lẽ người phụ nữ chúng gặp lúc nãy đã ghé qua nhà báo cho gia đình Satoru.

“Con xin lỗi mẹ. Nhưng bây giờ bọn con chưa thể để bị bắt được đâu ạ.”

Satoru gào lên, rồi gọi Kosuke, “Ko, chạy mau!” Và vớ lấy cái hộp chứa con mèo chạy biến. Đã tới nước này, Kosuke không thể không làm theo. Cậu không khỏi cảm thấy họ đang càng lúc càng đi chệch khỏi nội dung câu chuyện Satoru đã đề ra, nhưng biết đâu hướng này lại có lợi hơn? Chắc chắn thế! Có lẽ vậy...

Vừa cắt đuôi được mẹ Satoru và chạy tới con dốc dẫn vào khu dân cư thì...

“Hai đứa kia!!”

Giọng cha Kosuke vang rền như sấm, chất đầy tức giận. Không xong rồi. Kosuke đã nghĩ tới việc bỏ cuộc và quay về xin lỗi, thì Satoru bất chợt gào lên.

“Kẻ địch tới!”

Ờ, đến đây thì rõ rành rành là cậu ta đang “sáng tác” thêm những tình tiết mới toe rồi.

“Chạy mau lên!”

Vở diễn “bỏ nhà ra đi” coi như đã hoàn toàn phá sản. Không biết đâu là lối thoát cho cái kịch bản mới toanh này? Kosuke đã hoàn toàn rối trí, chỉ biết chạy theo sau Satoru - nhân vật đang tỏ ra tự tin nhất ở đây.

Hai đứa trẻ nhanh chóng bỏ xa ông bố không thể vận động quá nhiều do mắc Hội chứng chuyển hóa[*], nhưng chúng sắp chạy ra đường cái vắng vẻ và chẳng có chỗ nào trốn được cả.

(chu thich): Tên gọi chung do Tổ chức y tế thế giới WHO gọi bốn căn bệnh do rối loạn chuyển hóa và trao đổi năng lượng gây ra: tiểu đường, cholesterol cao, cao huyết áp và béo phì.

“Ko ơi, chạy vào đây!”

Chỗ Satoru đang chạy tới chính là cửa hàng tiện lợi chúng vừa ghé vào mua thức ăn cho mèo. Trong cửa hàng có vài vị khách đang đứng đọc tạp chí, anh nhân viên tóc đỏ chói ban nãy đang uể oải xếp hàng lên quầy.

“Xin hãy cho bọn em nấp với, bọn em đang bị truy đuổi!!”

Satoru bắt đầu lớn tiếng khẩn khoản cầu xin, nhưng anh ta lại chỉ ngây ra nhìn hai đứa vẻ khó hiểu.

“Nếu bắt được bọn em thì họ sẽ vứt nó đi mất!”

Cùng lúc từ trong hộp các tông vang lên những tiếng meo meo rất khẽ, nghe như tiếng rên rỉ. Chắc hẳn khi chạy, cái hộp rung lắc nhiều làm chú mèo con hoảng sợ.

Anh nhân viên im lặng nhìn vào cái hộp, rồi xoay gót bước ra sau quầy. Đi được vài bước, anh ngoái lại ngoắc tay ra hiệu cho hai đứa đi theo.

Khi đã vào trong cửa hàng qua lối đi dành cho nhân viên, anh ta đưa lũ trẻ ra ngoài bằng lối cửa sau.

“Bọn em cảm ơn anh nhiều lắm.”

Kosuke tiếp tục nhắm mắt nhắm mũi chạy theo Satoru. Thật không biết ai mới là nhân vật chính của vở kịch chạy trốn này nữa.

Khi quay đầu lại định cảm ơn, Kosuke còn thấy anh nhân viên đứng đó vẫy tay tạm biệt.

Tóm lại hai đứa đã chạy lòng vòng một lúc lâu, cho đến tận khi chân mỏi rã rời. Cuối cùng chúng chọn đích đến là trường tiểu học. Đến cả những người hàng xóm quanh đó cũng nghe về chuyện “trốn nhà” của Satoru và nháo nhác bổ đi tìm, vì thế để trốn khỏi sự truy lùng của người lớn, hai đứa bèn chui vào trường tiểu học giữa đêm.

Nếu đã là học sinh trường này thì đứa nào cũng biết kiến trúc ở đây đã xuống cấp, chỉ cần đẩy cánh cửa vốn được khóa lỏng lẻo ra thì có thể vào được bên trong khuôn viên trường. Vừa thoáng thấy những người lớn đang chạy tán loạn ở ngoài mà không biết phải vào trường bằng lối nào, hai đứa cứ thế phóng thẳng lên cầu thang.

Khi đã lên đến sân thượng, Satoru đặt cái hộp chứa mèo con xuống đất.

“Không biết nó có sao không, nãy giờ cái hộp rung lắc dữ quá!”

Chúng thử mở nắp hộp thì thấy chú mèo con đang im thin thít, co mình nép sát vào một góc. Nghĩ là nó đang sợ, Kosuke định đưa tay vuốt ve thì...

“Ngoao!”

Đây là lần đầu tiên con mèo kêu to đến thế.

“Đừng mà, be bé cái miệng thôi!”

Mặc lũ trẻ ra sức dỗ dành, con mèo vẫn không chịu nghe. Cả hai run rẩy nuốt nước bọt, và rồi...

“Có tiếng mèo kêu kìa.”

“Trên sân thượng ấy.”

Đám người lớn đã tập trung hết dưới sân.

“Kosuke, đủ rồi đấy, xuống đây mau!”

Cái giọng vang rền giận dữ của cha Kosuke. Nghe thế là đủ biết, nếu để họ tóm được bây giờ chắc sẽ bị vặn cổ mất.

Nước mắt lưng tròng, cậu bắt đầu tức giận oán trách Satoru.

“Có tốt đẹp như cậu nói đâu! Cậu là đồ nói dối!”

“Không, còn chưa biết được đâu. Giờ mới đến lúc chúng ta xoay chuyển tình hình...”

“Còn lâu mới được ấy!”

Tiếng người lớn quát càng lúc càng to.

“Satoru, xuống đây ngay cho cha!”

Phe truy binh đã kịp bổ sung thêm cha của Satoru.

“Chúng ta có thể leo lên theo cầu thang thoát hiểm đằng kia kìa.”

“Thôi thế là hết!”

Kosuke tuyệt vọng ôm đầu. Còn Satoru chạy thẳng ra phía lan can bao quanh sân thượng, cậu ta nhoài người ra ngoài hét xuống dưới, “Không được lên đây! Lên đây là cháu nhảy xuống.”

Những người lớn dưới đất hơi ngẩn ra, sau đó nhao nhao hoảng hốt.

“... Chính Kosuke đã nói thế đấy!!!”

Gì cơ?! Người hét lên đầu tiên chính là Kosuke.

“Cậu nói cái quái gì thế hả Satoru?”

Cậu kinh hoàng kéo Satoru vào, nhưng cậu ta chỉ quay đầu lại, cười tươi rói rồi giơ ngón cái lên, “Xoay chuyển tình hình rồi nhé!”

Ai thèm cái kiểu xoay chuyển tình hình này chứ.

Nhưng ít ra mấy lời đó đã khiến cha Kosuke tạm thời dừng bước.

“Satoru, con vừa nói thật đấy à?!”

Mẹ Satoru từ dưới hét vọng lên. Và cậu ta lập tức hăng hái gào đáp lại, “Thật đấy! Thật đấy ạ.”

“Giờ Kosuke đang cởi giày này!”

Từ dưới vọng lên tiếng la kinh hãi của ai đó. “Kosuke, cháu đừng làm liều!” cha Satoru lên tiếng khuyên can, còn cha Kosuke chỉ gầm lên, “Mày thôi ngay thằng kia!” Nhìn từ trên xuống cũng thấy ông đang phừng phừng lửa giận.

“Mày có thôi ngay cái trò vớ vẩn ấy không thì bảo? Tao bảo mày xuống đây ngay cơ mà!”

“Không được đâu chú ơi, bạn Ko đã quyết rồi. Bạn ấy bảo chỉ xuống khi nào chú cho phép cả con mèo cùng về cơ!”

Rồi Satoru quay lại nói với Kosuke bằng vẻ mặt hết sức nghiêm túc.

“Ko, cậu sẵn sàng leo qua lan can này chứ?”

“Không được đâu! Sao cậu tùy tiện đem mạng sống của tớ ra đùa giỡn thế hả?!”

“Ơ? Nhưng mà cậu muốn nuôi con mèo còn gì?”

Một con mèo có đáng để đánh đổi bằng cả mạng sống của mình không?! Có gì đó rất quái dị ở đây, rõ ràng là quái dị mà! Trong quyển sách Satoru đã kể hoàn toàn không có vụ nhảy lầu này.

“Vớ vẩn! Cậu phải hỏi trước xem nhà cậu có cho nuôi con mèo hay không đã chứ.”

Hả? Mặt Satoru nghệt ra như vừa nuốt phải ruồi.

“Thế tớ nhận nuôi con mèo này được hả?!”

“Bình thường ai cũng nghĩ tới cách đó trước mà.”

“Giời ạ, lẽ ra cậu phải bảo tớ trước chứ.”

Satoru lập tức nhoài người ra lan can, gào xuống dưới với vẻ hạnh phúc tột độ.

“Cha ơi! Mẹ ơi! Ko nhờ nhà mình nuôi hộ con mèo cho cậu ấy.”

“Cha mẹ hiểu rồi. Nhà mình nuôi được. Con mau khuyên bạn ấy nghĩ lại đi.”

Sự hiểu lầm của đám người lớn dưới lầu nhanh chóng tan đi.

❆❆❆

Satoru, lúc còn nhỏ anh quả là một đứa trẻ tinh quái đấy!

Tiếng trò chuyện của Satoru và Kosuke vang tới tận góc lồng nơi tôi đang cuộn mình, nhưng tôi chưa thể góp nhặt tất cả những hồi tưởng vụn vặt đó thành một câu chuyện hoàn chỉnh.

“Sau đó cả hai đứa mình bị cha cậu cốc đầu côm cốp, sáng hôm sau trán sưng như quả bưởi ấy nhỉ!”

Con mèo đã khiến cả khu phố phải náo loạn năm ấy có lẽ chính là Hachi, tiền nhiệm của tôi.

“Nhắc mới nhớ, Hachi cũng là mèo tam thể đực thì phải? Mèo tam thể mà là con đực nghe đâu rất hiếm?”

Ồ thật thế sao? Tôi giống hệt Hachi, thế thì tôi cũng thuộc loại hiếm có rồi?

Tôi lập tức dỏng tai nghe ngóng, nhưng Satoru chỉ cười, “À, chuyện đó ấy à... Tớ có hỏi bác sĩ thú y, ông ấy bảo nó không nhiều đốm đến mức được gọi là tam thể đâu.”

“Thế à. Cũng đúng, ngoài trán và đuôi ra thì lông chúng trắng tinh còn gì.”

Qua khe hở giữa những nan lồng, tôi thấy Kosuke giơ hai tay lên trời ngán ngẩm rồi khoanh tay lại.

“Thế mà tớ đã định lấy lý do nó là một con mèo đực cực kì quý hiếm để thuyết phục cha tớ chứ... Thôi vậy, đằng nào cũng không được rồi.”

Rồi anh ta liếc về phía cái lồng nơi tôi đang nằm. Để không chạm phải ánh mắt anh ta, tôi cố tình quay đi. Không thể để anh ta nghĩ tôi có ý muốn làm thân được.

“Lông Nana thì thế nào? Tuy mặt nó giống Hachi thật nhưng hình như các đốm lông nhiều hơn?”

“Nana cũng không phải mèo tam thể thật sự. Chỉ là giống lai tạp thôi.”

... Xin lỗi vì đây chỉ là một con mèo tạp chủng! Tôi lườm Satoru từ phía sau, nhưng anh đã nói tiếp.

“Tuy nhiên với tớ, nó còn quý hơn bất kì con mèo đực tam thể quý hiếm nào. Nó lại giống hệt con mèo tớ đã nuôi từ bé nữa, cậu không thấy đây là định mệnh sao? Kể từ lần đầu tiên gặp Nana, tớ đã biết nó sẽ trở thành con mèo quan trọng nhất với mình.”

... Đây không vui vẻ gì lắm đâu nhá. Không hề. Anh cố tình nói cho tôi nghe thôi chứ gì. Đây biết tỏng. À nhưng mà...

Có lẽ đó chính là lý do khiến anh bật khóc lần đó. Khi tôi bị xe tông rồi lại tìm về bên anh. Satoru từng kể Hachi mất vì tai nạn giao thông. Sau ngày anh bắt buộc phải cho nó đi.

... Có lẽ anh sợ đánh mất con mèo yêu quý vì tai nạn giao thông lần nữa.

“Hachi đúng là một con mèo ngoan.”

Kosuke vừa cười vừa an ủi Satoru.

“Mỗi tội hơi vụng về.”

Theo miêu tả thì Hachi thuộc nhóm những con mèo chỉ biết duỗi chân thẳng đơ, không phản ứng gì nếu chẳng may bị túm cổ xách lên. Loại như thế thì không có khả năng bắt chuột. Ha ha, thật vô dụng. Loại lanh lợi là phải rụt cả hai chân vào bụng cơ.

Còn tôi ư? Tôi là một con mèo hoàn toàn đủ tư cách. Hồi sáu tháng tuổi, tôi đã tự tay bắt được cả chim sẻ nữa kia! Mà ai cũng biết những giống biết bay luôn khó bắt hơn những loài chạy trên đất nhiều.

“Mỗi lần bắt nó ngửi mớ bạc hà mèo là mắt Hachi cứ đảo tròn trông rất tội.”

“Đúng là một con mèo thuần tính.”

“Nana thì thế nào?”

“Nó có vẻ đặc biệt thích lũ chuột đồ chơi, mấy con chuột giả làm bằng lông thỏ ấy.”

Này này, đừng có mà bịa chuyện! Đây thích cái thứ đồ giả ấy bao giờ!

Vì nó có mùi quá giống chuột thật nên mỗi lần anh ta ném ra là tôi lại phải chạy theo bắt thử để kiểm tra đấy chứ, nhưng lần nào cắn vào cũng thất vọng, vì nó chẳng chảy ra chất dịch ngon lành mà cũng chẳng ăn được, đến khi nhận thức trở lại mới thấy mình vừa làm một việc rõ ngớ ngẩn.

Giống như bộ phim hoạt hình chuyển thể từ truyện tranh nọ trên ti vi. Mỗi lần chém phải một thứ vớ vẩn là vị samurai lại bảo, “Ta lại chém phải một thứ vô ích rồi!”[*] Tôi cũng không ít lần phải ngậm ngùi, “Ta lại săn phải một thứ vô ích rồi!” (Nhân tiện nói luôn, Satoru có vẻ khoái súng đạn hơn.)

(chu thich): Ý nói đến nhân vật Ishikawa Goemon đời thứ XIII trong bộ truyện tranh Lupin III của Monkey Punch. Một samurai nổi tiếng với kiếm thuật cao siêu.

Ít ra mấy người cũng phải nhét vào giữa một miếng nạc gà làm phần thưởng chứ? Vì sao đám sản xuất đồ chơi cho thú cưng không bao giờ để ý đến việc này? Thỉnh thoảng các người cũng phải ngưng việc nhắm mắt chạy theo đề nghị của các vị chủ nhân mà để mắt tới tâm tư nguyện vọng của đối tượng khách hàng thực thụ chứ? Khách hàng của các người, suy cho cùng, chính là lũ chó mèo chúng tôi cơ mà?

Thế là tôi đành phải giải quyết sự bức bối trong người vì thôi thúc săn mồi của mình bằng những chuyến đi dạo. Nhưng tôi lại thường đi dạo với Satoru, nên chẳng mấy khi được săn mồi như ý muốn.

Cứ mỗi lần tia thấy con mồi nào vừa ý là y như rằng lại bị Satoru xông vào phá đám bằng cách cố tình gây ra những tiếng sột soạt thật to hoặc di chuyển thật ồn ào. Mồi khi tôi quay lại lườm, anh lại đứng khựng lại như thể không hề làm gì sai trái, thật là phải cảm ơn anh quá đi mất!

Đã thế mỗi lần tôi tỏ ra khó chịu bằng cách hất đuôi qua lại, anh lại xin lỗi bằng vẻ mặt tỉnh bơ.

Lí lẽ của anh ta là, ở nhà có sẵn đồ ăn khô đấy thôi, sao lại phải cố ý sát sinh? Nana có bao giờ ăn hết được con mồi đâu.

Đồ ngốc! Đồ ngốc! Đồ Ngốc!!! Bất kì động vật nào sinh ra dưới vòm trời này đều được tạo hóa ban cho bản năng giết chóc. Nếu chuyển sang ăn chay và suốt ngày nhai cỏ thì làm sao thưởng thức được tiếng kêu bi thiết của con mồi mỗi khi bị giết?! Săn những con mồi đáng săn là một bản năng hoàn toàn đúng đắn của loài mèo. Nhiều lúc chúng tôi chỉ cắn chết mà không ăn, nhưng đó là vì mục đích luyện tập.

Thật là... Những động vật không thể tự tay săn con mồi mà mình ăn quả nhiên chỉ là những kẻ yếu đuối. Suy cho cùng Satoru cũng chỉ là con người, anh ta không thể hiểu nổi suy nghĩ của tôi.

“Nana săn mồi có giỏi không?”

“Không chỉ giỏi thôi đâu, nó còn bắt được cả bồ câu bay lạc vào ban công nữa cơ.”

Đúng đúng, ai bảo chúng xâm phạm vào lãnh thổ của kẻ khác? Có lần tôi cố tình để Satoru chứng kiến, ai dè anh ta lập tức rơi nước mắt. “Mày không ăn, giết chúng làm gì?” Hừ, thế thì đừng ngăn cản tôi săn mồi mỗi khi đi dạo nhé!

Chẳng phải chính Satoru cũng than phiền khi áo quần phơi ngoài ban công bị dính phân bồ câu đó sao? Tôi đã nghĩ Satoru sẽ vui và tôi cũng được săn bắt, một mũi tên trúng hai đích, vậy mà... Tiện đây cũng nói luôn là sau vụ đó, tôi vẫn chưa được nghe lời cảm ơn nào về việc không còn bồ câu trên ban công đâu nhé.

“Bây giờ thật rắc rối. Nếu chỉ là chuột hay chim sẻ thì tớ đã có thể chôn gọn lẹ dưới chậu cây trồng dưới nhà. Nhưng vì đó là cả một con bồ câu to đùng nên tớ buộc phải đem ra công viên chôn. Người ngoài nhìn vào hẳn sẽ nghĩ gã đàn ông ba mươi tuổi đang chôn xác con chim bồ câu kia thật đáng ngờ.”

“Tại dạo này có mấy vụ án ghê rợn xảy ra liên tục mà.”

“Đúng đúng. Mỗi lần có ai đi qua ngó là tớ lại phải luôn mồm giải thích, ‘Con mèo nhà tôi cắn đấy ạ!’ Nhưng họ cứ ném về phía tớ những cái nhìn thật lạnh lùng. Mà khi đem con chim đi chôn tớ lại không thể mang theo Nana làm chứng...”

Thế à? Mấy công việc nặng nhọc đó phải mang tôi theo để giúp một tay chứ? Anh cũng có lỗi vì không kể hết cho tôi nghe, nên tôi sẽ không xin lỗi đâu.

“Có vẻ Nana khá hoang dã, không giống tính Hachi lắm nhỉ.”

“Nhưng những lúc nó hiền đi thì trông rất thuần tính. Những lúc tớ buồn phiền hoặc không khỏe là nó lập tức chạy tới quấn quít ngay...”

... Không, đây không hề vui vì được khen đâu nhé!

“Thỉnh thoảng tớ cứ nghĩ hay Nana hiểu tiếng người, nó thông minh lắm.”

Chỉ có con người ngu ngốc mới tự huyễn hoặc là chúng tôi không hiểu những gì họ nói thôi.

“Hachi cũng là một con mèo rất hiểu ý người, mỗi lần tớ bị cha mẹ mắng chạy sang nhà Satoru là nó lại leo ngay lên đầu gối tớ còn gì.”

“Nó hiểu người nào đang buồn phiền. Mỗi khi cha mẹ tớ cãi nhau cũng vậy, nó toàn về phe người thua cuộc. Ngay cả một đứa trẻ cũng biết ngay ai thắng ai thua. Cứ nhìn Hachi chạy theo ai thì y như rằng, người đó là người thua cuộc.”

“Nana có theo phe người thua cuộc không?”

“Chắc là có. Nana vốn tốt bụng mà.”

... Giờ thì anh bắt đầu khen ngợi cả những đức tính “tưởng tượng” của tôi rồi đấy, bị ảnh hưởng bởi Kosuke chắc.

Hachi có thể là một con mèo ngoan ngoãn, nhưng Satoru biết nếu hai người cứ nhắc về Hachi, Hachi suốt, và một con mèo đã chết càng trở nên lung linh bao nhiêu thì con mèo còn sống là tôi càng ít khả năng được nhận nuôi bấy nhiêu.

“Xin lỗi cậu...”

Kosuke bất ngờ lên tiếng.

“Lúc đó tớ lại không thể nhận nuôi Hachi cho cậu.”

“Cậu cũng hết cách mà.”

Satoru cố an ủi một cách thật chân thành, nhưng khi nhìn sang Kosuke, tôi thấy anh ta mới là người buồn khổ.

❆❆❆

Gia đình Satoru đã nhận nuôi Hachi nên sau đó Kosuke cũng coi như chủ nhân không chính thức của con mèo.

Mỗi lần đến nhà bạn chơi, Kosuke lại được đùa nghịch với Hachi; và ngược lại, không ít lần Satoru mang con mèo đến nhà cậu.

Ban đầu, vì cha Kosuke kiên quyết không cho chơi trong nhà nên cả hai phải đem Hachi ra ngoài gara. Nhưng sau đó, mẹ cậu cho con mèo vào nhà riêng của họ chứ không làm phiền cha cậu ở cửa tiệm chụp hình nên ông bắt đầu thay đổi thái độ, trở nên dễ chịu hơn đôi chút. Mặc dù vẫn thường kêu ca là đừng để nó cào lên tường và đồ vật trong nhà, nhưng càng lúc ông càng thoải mái với sự có mặt của Hachi hơn.

Chuyện cha không cho nuôi Hachi vẫn khiến Kosuke tức giận, nhưng việc cha cậu bắt đầu mở lòng với con mèo vẫn khiến cậu vui vẻ. Giống như cảm giác được cha chấp nhận và ủng hộ cho sở thích riêng.

Cậu cứ nghĩ, nếu có một con mèo khác đi lạc, lần này có thể ông sẽ cho phép cậu nuôi nó.

Bởi vì có một chú mèo của riêng mình quả là một điều khác biệt. Những khi ở lại nhà Satoru, vào giữa đêm, khi Kosuke đang đắp chăn ngủ ngon lành thì bị Hachi giẫm cả bốn chân lên người khiến cậu tỉnh giấc. Mở mắt nhìn, cậu thấy con mèo đang lò dò bước qua người mình để sang bên kia mép chăn.

Kosuke không hiểu vì sao bị một con mèo giẫm lên người vào lúc nửa đêm lại khiến cậu thấy hạnh phúc đến thế.

Cậu nhìn Hachi rúc vào lồng ngực Satoru, cuộn mình ngủ ngon lành. Có lẽ vì thấy nặng nên Satoru phải nghiêng người sang một bên làm chú mèo trượt từ trên ngực cậu ta xuống... nhưng mà thích thật đấy! Giá như nó là mèo nhà mình, giá như đêm đến nó lại đạp qua người mình và rúc vào ngủ chung như thế.

“Cha tớ có vẻ cũng thích Hachi rồi đấy, biết đâu lần sau có con mèo nào khác ông sẽ cho tớ nuôi không chừng...”

“Tuyệt quá! Thế thì Hachi sẽ có bạn rồi!”

Satoru có vẻ hứng khởi và từ đó về sau, ngày nào cậu ta cũng ngó nghiêng khắp nơi trên con đường hai đứa đi học bơi, để xem còn chiếc hộp các tông chứa mèo bị bỏ rơi nào khác không. Nhưng không bao giờ có chiếc hộp nào xuất hiện dưới tấm bảng chỉ dẫn trước khu dân cư nữa.

Đương nhiên nếu không có mèo con bị bỏ rơi thì càng tốt. Vì ngay chính Kosuke cũng không dám chắc trăm phần trăm liệu cha mẹ mình có cho phép nuôi mèo hay không.

Đã hai năm kể từ khi Hachi về nhà Satoru. Kosuke và Satoru vào lớp Sáu.

Mùa thu năm ấy, trường học tổ chức một chuyến du lịch ngoại khóa. Ba ngày hai đêm đến Kyoto. Tuy chùa chiền miếu mạo thì ở đâu cũng giống nhau cả, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc được ngủ cùng các bạn ở một nơi hoàn toàn xa lạ là lũ nhóc đã khoái lắm rồi. Chưa kể còn được cho một số tiền tiêu vặt nhiều chưa từng thấy để mua quà lưu niệm nữa. Đương nhiên lũ trẻ sẽ thích mua thật nhiều thứ cho riêng mình, nhưng còn phải mua quà cho gia đình nữa. Việc tính toán mua sắm khiến chúng đau đầu.

Nhìn thấy Satoru nhăn nhó đứng trước quầy hàng lưu niệm, Kosuke bèn hỏi, “Có chuyện gì thế?”

“Ờ... tớ đang phân vân không biết nên mua cái nào đây.”

Cậu ta đang bối rối đứng trước quầy hàng bán giấy thấm dầu[*] đủ màu sắc.

(chu thich): Một đặc sản của Kyoto, là một loại giấy mỏng, dai và trong suốt, dùng để thấm bớt dầu trên mặt. Được phụ nữ Nhật và du khách nước ngoài ưa chuộng.

“Mẹ tớ có dặn phải mua giấy thấm dầu của cửa hàng nào ấy cơ, nhưng tớ quên mất rồi.”

“Tớ thấy chúng giống nhau cả mà?”

Nhưng trông Satoru vẫn băn khoăn ủ dột nên Kosuke đành khuyên, “Hay là để tìm cho mẹ cậu sau vậy?”

Satoru gật đầu đồng ý.

“Chúng ta đi mua quà cho cha trước đi.”

“Đúng đúng, tớ cũng phải mua quà cho cha nữa.”

Hai đứa nhìn khắp lượt và người quyết định trước là Kosuke. Cậu mua một cái móc chìa khóa hình con mèo gọi khách[*] có đeo thêm câu chúc “Buôn may bán đắt”. Cậu hi vọng nhìn thấy món quà này, cha cậu sẽ cảm thấy yêu quý lũ mèo hơn.

(chu thich): Tượng những con mèo giơ một chân lên với tư thế gọi khách vào mà người Nhật thường bày trước cửa hàng để cầu mong buôn may bán đắt.

“A, cái đó được đấy!”

Mắt Satoru sáng long lanh trước vẻ ngoài ngộ nghĩnh của con mèo.

“Nhưng nhà tớ không kinh doanh gì nên chắc không chọn câu này được.”

“Còn nhiều câu khác nữa mà.”

Trong tiệm còn vô số móc khóa có những câu chúc như “Sức khỏe là vàng” hoặc “Thượng lộ bình an” mà chúng có thể chọn mua để tặng cha Satoru cho phù hợp. Ngoài ra còn có một câu “Gia đạo an khang” nhưng cả hai đều không thể hiểu được ý nghĩa của bốn chữ quá khó này.

Cuối cùng, Satoru đã chọn con mèo gọi khách với câu chúc “Thượng lộ bình an” chỉ vì trông nó giống Hachi.

Mải vui nên hai đứa quên mất nhiệm vụ đi tìm giấy thấm dầu cho mẹ Satoru, chúng đành hứa với nhau sáng mai sẽ tiếp tục tìm. Ngày hôm sau là ngày thứ hai của chuyến du lịch.

Thế nhưng cho đến hết bữa trưa hôm sau, Satoru vẫn không xuất hiện. Lúc tập hợp điểm danh, giáo viên chủ nhiệm mới giải thích với cả lớp là, “Bạn Satoru có việc gấp phải về nhà đêm qua rồi.”

“Ơ... tội nghiệp cậu ấy thế!”

Đám bạn cùng lớp nhao nhao. Lâu lắm mới có dịp được đi dã ngoại thế này mà lại phải về nửa chừng, cứ thử đặt mình vào vị trí của Satoru là đứa trẻ nào cũng cảm thấy thương cảm.

“Sawada, cậu có biết tin gì không?”

Nhưng Kosuke cũng chẳng biết gì hơn. Hẳn là một việc gì đó quan trọng lắm nên Satoru mới phải về gấp đến thế mà không kịp báo cho người bạn thân nhất này.

Satoru còn quên cả mua giấy thấm dâu cho mẹ! Nếu về mà chỉ có quà cho cha, không có quà cho mẹ thì sợ bác gái sẽ buồn lắm.

Phải rồi, cậu chợt nảy ra một ý.

Để mình mua hộ cho cậu ta vậy! Hình như là giấy thấm dầu của một cửa hàng nổi tiếng nào đó. Nhưng Kosuke cũng mù tịt khoản này.

Lòng băn khoăn khổ sở, Kosuke cùng cả lớp đến thăm chùa Kim Các Tự. Ngôi chùa rực rỡ sắc vàng, khác hẳn với những ngôi chùa mờ nhạt na ná nhau mà chúng từng tham quan, nên lũ trẻ lập tức gào thật to, “Đẹp quá...!” Còn Kosuke cảm thấy lồng ngực bỗng nhiên hơi thắt lại khi nghĩ giá như có Satoru cùng ở đây.

Đến giờ sinh hoạt tự do, Kosuke nhìn thấy một đám bạn gái cười nói ríu rít trong quầy lưu niệm, cậu khẽ reo lên trong lòng, “Có cách rồi!”

Chỉ cần hỏi đám con gái là biết ngay ấy mà! Giấy thấm dầu chắc là “chuyên môn” của các bạn nữ rồi.

“Này!”

Cậu gọi với theo những cô bạn đang tíu tít như chim non.

“Các cậu có biết giấy thấm dầu bán ở hiệu nào không? Hiệu nào nổi tiếng nhất ấy?”

“Yojiya đấy! Chắc chắn là Yojiya rồi! Cửa tiệm nằm ngay bên kia kìa.”

Hình như đám con gái cũng quyết định sẽ ghé vào đó nên Kosuke đi theo.

Tệp giấy thấm dầu loại rẻ nhất cũng mất những ba trăm yên, Kosuke đau lòng nghĩ đến số tiền tiêu vặt ít ỏi còn lại.

... Nhưng Satoru phải về nhà giữa chừng, vậy còn đáng thương hơn chứ! Mình là bạn thân của Satoru kia mà!

Chắc chắn cậu ta buồn vì phải về nhà giữa chừng thì ít, mà vì không mua được giấy thấm dầu cho mẹ thì nhiều. Chỉ có Kosuke mới hiểu rõ tính bạn mình nhất.

Một cậu bé như Kosuke khi đó không biết phải mua giấy thấm dầu ở đâu và thuộc loại nào, nên cậu chọn bừa một tệp giấy in hình búp bê gỗ bên ngoài. Tệp giấy mỏng tang khiến cậu hơi lo không biết mẹ Satoru có thích không, nhưng dù sao chí ít cũng đúng yêu cầu.

“Sawada, mẹ cậu nhờ mua giấy thấm dầu Yojiya đấy à?”

“Không, mẹ Satoru nhờ cậu ấy mua đấy. Nhưng cậu ấy chưa kịp mua đã phải về gấp nên...”

Các bạn gái lập tức reo lên, “Sawada chu đáo quá!” Cảm giác không tệ tí nào.

“Chắc mẹ của Satoru sẽ thích lắm đây! Hiệu này nổi tiếng lắm mà.”

Nổi tiếng đến thế cơ à? Cậu vừa ngạc nhiên vừa âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Nếu thế thì chắc bác ấy sẽ không chê tệp giấy mỏng tang này đâu nhỉ.

Giá như mình cũng mua tặng mẹ một món quà thế này, nhưng Kosuke đã lỡ mua quà cho mẹ hôm qua rồi. Nếu mua thêm một món nữa thì bội chi mất, huống hồ cậu còn có thể tưởng tượng ra gương mặt hằm hằm của cha khi biết mẹ có quà nhiều gấp đôi. Nên cậu đành thôi.

Chiều ngày thứ ba, chuyến du lịch kết thúc và Kosuke trở về nhà.

“Con về rồi đây!”

Vừa lôi quà trong túi ra vừa tíu tít định kể chuyện về chuyến du lịch, cậu ngạc nhiên khi bị cha đột ngột ngắt lời.

“Mày không biết suy nghĩ à?”

Đang chìa món quà về phía cha mà lại bị giội ngay một gáo nước lạnh, thử hỏi trên đời còn gì vô lý hơn không? Chắc chắn không một đứa bạn nào trong lớp cậu vừa trở về từ chuyến du lịch đã phải chịu đựng cách đối xử tàn nhẫn thế này. Nghĩ thế, mắt cậu nhòa đi chực khóc.

Mẹ cậu vội lên tiếng với vẻ mặt rất khó tả.

“Con lên thay quần áo đi, chúng ta sang nhà Satoru.”

“À phải, Satoru phải về nhà nửa chừng vì việc gì đó. Nhà cậu ấy có chuyện gì thế ạ?”

Mẹ cậu cố tìm lời để giải thích, nhưng cha cậu đã gằn từng tiếng như thể nổi cơn thịnh nộ.

“Cha mẹ của Satoru vừa mất cả rồi!”

“Mất” ư? Một hồi lâu sau Kosuke mới như hiểu ra ý nghĩa của cái từ ngắn ngủi ấy. “Họ chết rồi ư?!” Cậu chỉ còn biết thều thào.

Rồi nước mắt cậu bỗng nhiên trào ra. Và Kosuke chỉ còn biết rên rỉ giữa những tiếng khóc đứt quãng.

Satoru... Satoru... Satoru... Satoru! Chuyện gì đã xảy ra vậy?

Hôm trước khi đi du lịch, hai đứa còn ở nhà Satoru chơi cả buổi kia mà! Đang chơi với Hachi thì mẹ Satoru bảo, “Ngày mai là đi du lịch rồi đấy, sáng phải dậy sớm nên hai đứa mau mau ai về nhà nấy đi ngủ thôi nào!” Bác còn an ủi, “Hachi thì muốn chơi lúc nào chẳng được.”

Kosuke cứ nghĩ khi đi du lịch về sang nhà bạn chơi sẽ vẫn thấy bác gái ở đó. Cả bác trai nữa. Họ sẽ ở đó mãi, muốn nhìn thấy lúc nào cũng được.

Bị gọi về giữa chừng để hay tin cha mẹ mình đã qua đời, chắc Satoru phải đau lòng biết mấy!

“Bị tai nạn giao thông. Cả hai ra ngoài bằng xe hơi, bị mất tay lái khi cố tránh cái xe đạp đâm thẳng từ trong ngõ ra...”

Người đi xe đạp chẳng hề hấn gì nhưng cha mẹ Satoru thì không qua khỏi.

“Hôm nay người ta sẽ đến viếng suốt đêm, chúng ta cũng sang đó thôi.”

Kosuke vội vàng thay bộ quần áo mẹ chuẩn b