← Quay lại trang sách

Bút ký cuối cùng

Những bông hoa tím và vàng đang khoe sắc rực rỡ.

Đó là màu sắc của Hokkaido vào mùa này, Hokkaido của chớm thu tràn ngập sức sống và hơi ấm.

Tôi mải miết đuổi theo một con ong mật.

Không được đâu, Nana.

Tiếng gọi với theo như thể van nài, một vòng tay ấm áp ôm choàng lấy tôi, siết chặt vào lòng.

Nhỡ bị chích thì khổ đấy.

Tiếng cười của Satoru vang vọng khắp lồng ngực.

Ôi, lâu lắm không gặp. Anh khỏe không Satoru?

Tôi ra sức dụi hai má vào lồng ngực anh.

Tao vẫn khỏe. Còn Nana thì sao?

Tôi cũng vậy.

Kể từ ngày hôm ấy, cánh đồng hoa này trở thành địa điểm cố định nơi tôi và Satoru gặp gỡ. Cánh đồng hoa nở rực rỡ mà chúng tôi đã thấy trong chuyến đi cuối cùng.

Đã biết bao nhiêu mùa đông lạnh lẽo trôi qua rồi nhỉ?

Tao cũng già rồi.

Đừng nói vớ vẩn nữa. Anh ra đi khi còn trẻ thế, làm sao mà già đi được!

Trên cao, mặt trời vẫn chiếu những tia nắng ấm áp lên vạn vật, nhưng gió đã từ đâu hây hây thổi tới và những bông tuyết li ti bắt đầu sa xuống như mưa. Những bông hoa tuyết đẹp như trong cổ tích.

... Mùa đông lại sắp sửa đến với thế giới này rồi chăng?

Bút ký của tôi, cũng sắp đến những trang cuối cùng.

Trong lễ tang Satoru chỉ có những người họ hàng đằng ngoại nhà Noriko. Bạn bè và người quen của Satoru đều sống xa Sapporo nên không đến kịp. Nhân tiện nói luôn, ngày hôm đó tôi ở nhà một mình. Chẳng hứng thú gì khi đi dự một lễ tang có cả đám người xa lạ vây quanh.

Ngày hôm ấy, Satoru đã ra đi trong chuyến hành trình của riêng mình, và tôi đã đưa tiễn anh tử tế. Vả lại, Satoru vẫn còn sống trong lòng tôi, nên không cần phải dùng những nghi thức rườm rà của loài người để chứng minh cho điều hiển nhiên ấy.

Trước khi ra đi, Satoru đã để lại một danh sách những người thân thiết đã từng giúp đỡ anh trước đây và nhờ Noriko thay mình gửi lời cảm ơn đến họ, nên giờ là lúc Noriko thực hiện lời hứa đó.

Hơn nữa, bà còn nhận được cơ man thư và điện thoại chia buồn, nhiều tới nỗi khiến người ta phải giật mình. Bạn bè có, đồng nghiệp làm cùng cơ quan trước đây cũng có, cả các thầy cô giáo cũ của Satoru nữa. Thậm chí có cả những lời chia buồn từ những người không được Noriko thông báo trực tiếp mà chỉ nghe qua những người khác.

Thế là Noriko trở nên bận rộn vô cùng, ngày nào cũng thấy bà chăm chỉ viết hết tấm bưu thiếp này đến tấm bưu thiếp khác để cảm ơn người này người kia đã có lòng cảm thông. Nhưng tôi nghĩ, cũng may mà sau đám tang của cháu mình, bà lại có cớ để bận rộn thế này.

Tôi đã rất lo lắng, không biết Noriko có thể bình tĩnh lại sau khi cháu mình qua đời hay không. “Trông dì cứ như già đi cả chục tuổi.” Satoru đã nói với tôi trước khi vào viện, “Vì thế tao mong Nana có thể ở bên an ủi dì.”

Cuối cùng, trông Noriko chỉ già đi chừng hai ba tuổi thôi, mà vốn bà cũng có trẻ trung gì (chắc già bằng bà mèo Momo ở chỗ vợ chồng Sugi ấy chứ), nên có thêm hai hay ba tuổi cũng chả khiến thay đổi bao nhiêu mà sợ. Chà, nếu biết được những suy nghĩ này, chắc cả Noriko lẫn bà Momo sẽ nhảy dựng lên vì tức giận mất.

“Có rất nhiều người nhớ đến Satoru đấy, Nana ạ.”

Noriko mỉm cười hạnh phúc. Đúng thế, cháu trai của bà vốn được nhiều người yêu quý mà.

Trong không khí thương tiếc cho Satoru, có mấy người ngỏ ý muốn đến thắp nhang cho anh. Toàn là những người tôi quen biết và là những người có tên trong di thư Satoru để lại.

Dù Noriko đã ra sức từ chối, lấy lý do là Sapporo quá xa xôi, nhưng đối phương cũng kiên quyết không kém, nên cuối cùng Noriko phải hẹn một ngày ra đón những người khách này tới thăm.

Đó là những ngày hoa anh đào từ Honshu bắt đầu nở lan về phía Bắc, tuy hãy còn chưa đến được vùng cực Bắc Hokkaido. Tại Sapporo lúc này, ánh mặt trời vẫn còn ảm đạm và tuyết chưa ngừng rơi.

Tuy còn lạnh lẽo u ám, nhưng ngày hôm ấy, mặt trời cũng cố hết sức ló dạng, ban xuống những tia nắng nhè nhẹ, như thể muốn đón chào Satoru.

Cùng lúc đó, Noriko và tôi lại được dịp đón những người bạn thân lâu ngày của anh: Kosuke, Yoshimine, Sugi và Chikako.

Mọi người đều mặc lẽ phục đen, chào hỏi nhau một cách ngắn gọn.

“Nào nào, mời mọi người vào nhà.”

Noriko là người đầu tiên tới chắp tay trước bàn thờ đặt ở phòng khách.

“Satoru ơi, các bạn cháu tới cả rồi này.”

Sau đó tới phiên bạn bè của Satoru, bắt đầu từ Kosuke đến Yoshimine và vợ chồng Sugi-Chikako, mọi người lần lượt tới trước bài vị Satoru thành kính thắp một nén nhang.

Mặt Kosuke nhăn lại, anh ta chắp tay đứng trước bàn thờ rất lâu, không biết đã nói những gì.

Yoshimine nhanh chóng hoàn tất nghi thức, sau đó khẽ cúi mình trước bài vị, thoạt nhìn trông như đang gật đầu.

Sugi cắn môi trông có vẻ hết sức bứt rứt, còn Chikako thì nước mắt ngắn dài, phải dùng cả bàn tay ngăn lại. Mọi người nhìn thấy nhưng đều vờ như không biết.

“Trong nhà còn sushi Shojin Otoshi[*], các cháu chờ một lát dì nấu thêm ít canh nhé.”

(chu thich): Một loại sushi dùng sau lễ tang. Người Nhật không có thói quen nấu nướng trong thời gian 49 ngày sau khi một người vừa qua đời nên thường ăn sushi, loại sushi đó được gọi là Shojin Otoshi.

Noriko vừa khẽ khàng lên tiếng đã vấp phải sự từ chối áy náy của mấy vị khách.

“Thôi ạ, làm phiền dì quá!”

Câu nói của Kosuke nhanh chóng được những người còn lại hưởng ứng.

“Các cháu không phải ngại. Các cháu là bạn thân của Satoru mà, cứ coi như nhà mình đi.”

“Vậy để chúng cháu giúp dì một tay.”

Chikako vội lên tiếng, nhổm người định đứng dậy nhưng lại bị Noriko ấn ngồi xuống ghế.

“Không cần đâu, có người lạ trong bếp là dì dễ luống cuống tay chân lắm.”

Noriko nói câu này hoàn toàn vô tình, nhưng người nghe là Chikako thì thoáng sượng cứng người. Nếu có Satoru ở đây, thể nào anh cũng sẽ cười khổ mà bảo, “Xin lỗi cậu, dì tớ chẳng có ý gì đâu”. Nhưng Noriko từ đầu vẫn cúi gằm nên đã không nhận thấy vẻ sượng sùng của Chikako. Không thấy là may đó.

Và để tránh tình huống Chikako nằn nì đòi đi theo, Noriko nhanh chóng tìm ra một cách thoát thân.

“Thôi thì cháu chơi với Nana giúp dì vậy.”

Ồ, lôi cả tôi vào cơ à? Tôi nhẹ nhàng tiến tới bên cạnh Chikako, cọ cọ vào người cô.

“Chào Nana, lâu quá mới gặp lại mày. Tao những muốn nhận nuôi mày cơ, thế mà...”

Nghe đến đây, Kosuke chợt “Ồ” lên một tiếng.

“Nghe vậy thì hình như chị cũng từng được Satoru nhờ nuôi Nana?”

Vâng, Chikako nhanh nhảu mỉm cười đáp lại trong khi Sugi bật cười khổ sở.

“Tại vì nhà tôi có nuôi chó nên thành ra không nhận Nana được.”

“Nhà tôi thì tại đã nuôi một con mèo con nên không nhận Nana được.”

Người vừa lên tiếng góp chuyện là Yoshimine.

Cứ thế lần lượt mỗi người một câu, câu chuyện xoay sang chủ đề là tôi. Kosuke phán một câu rất không liên quan, “Nana trông thế thôi chứ khó tính lắm!” Nhiều chuyện, chính anh mới là người đi cãi nhau với vợ rồi não nề trở về thì có.

Hai vợ chồng bây giờ hình như đang nuôi một con mèo mới toe thì phải, trong điện thoại di động của anh ta chứa đầy hình một con mèo xám sọc đen xinh đẹp và nhanh chóng lôi ra hớn hở khoe với mọi người. Anh làm ơn đừng bắt chước Satoru ở cái khoản trẻ con ấu trĩ này có được không... tôi vừa thầm than thì Yoshimine đã thốt lên, “Tôi cũng có này!” và chìa điện thoại của mình ra. Yoshimine, cả anh cũng vậy sao!

Chú mèo con mang tên “Chatoran” có vẻ như nay đã trở thành một chú mèo hết sức oai vệ đường hoàng. Hình như còn bắt được cả chuột nữa, đúng là nhờ công dạy bảo của Nana này cả!

“Nó và Miyawaki cũng từng gặp gỡ nhau rồi nên tôi đã định chụp hình nó để lần sau mang tới cho cậu ta xem.”

Nói đoạn, Yoshimine lại tiến tới trước bài vị, giơ màn hình điện thoại ra.

“Tiếc quá, nếu như biết có thể khoe thú cưng với mọi người thì chúng tôi đã mang cả album theo rồi!” Chikako tiếc rẻ lên tiếng, vợ chồng nhà Sugi rõ ràng không chịu thua cuộc, lập tức mở điện thoại ra khoe một loạt hình của Momo và Toramaru.

“Vợ chồng chúng tôi kinh doanh nhà trọ cho phép thú cưng, nếu có cơ hội mọi người nhất định nhớ đến chơi nhé.” Sugi vừa nói vừa nhanh nhảu phát danh thiếp hết lượt, chẳng bao lâu sau cái hội bạn bè nho nhỏ của Satoru nhanh chóng trở thành một buổi giao lưu, mọi người rôm rả trao đổi cách thức liên lạc với nhau. Nhỉ, Satoru nhỉ?

Sau khi Satoru đi rồi, những người bạn mà anh vô cùng yêu quý nay lại có thêm một mối dây liên kết.

“Nếu được thì mời cả dì đến nữa ạ.”

Noriko vừa mang sushi ra, đã được Sugi dúi cho một tấm danh thiếp. Nhất định, nhất định rồi. Tôi cũng lưu luyến cái ti vi dạng hộp ở nhà hai vợ chồng họ lắm.

“Cảm ơn cháu. Chắc cũng phải tìm dịp leo núi Phú Sĩ một chuyến mới được.”

Vậy thì leo một mình nhé Noriko. Tôi thì chỉ nằm lì trong nhà vợ chồng Sugi thôi.

Mọi người vây quanh chiếc bàn thấp, cùng nhau ôn lại những ki niệm không dứt về Satoru.

“Hả, lên cấp hai Satoru không học bơi nữa á?”

Kosuke tròn mắt hỏi với vẻ hết sức ngạc nhiên, Yoshimine liền gục gặc đầu.

“Cậu ta gia nhập câu lạc bộ làm vườn với tôi mà. Thế ngày xưa cậu ta bơi giỏi lắm à?”

“Được chọn đại diện câu lạc bộ bơi đi thi đấu suốt đấy! Còn được rất nhiều giải thưởng nữa, mọi người đều kì vọng rất nhiều ở cậu ta... lên cấp ba cậu ta cũng không bơi à?”

Được hỏi đến, Sugi và Chikako bèn gật đầu xác nhận.

“Cậu ta có nhiều bạn lắm nhưng lại không tham gia câu lạc bộ nào cả...”

“Thế à... Cậu ta bơi nhanh lắm, sao lại bỏ thế không biết.”

Nghe đến đây, Noriko vừa gạt hết mù tạt ra khỏi miếng cá ngừ đút cho tôi vừa vô ý xen vào một câu.

“Chẳc hẳn là tại không có Kosuke đấy mà.”

Ôi này này Noriko, bà biết bản thân không giỏi ăn nói mà, tại sao lần nào cũng cứ phải đâm người ta một câu mới chịu được thế hả? Gương mặt Kosuke thoáng chốc lại nhăn nhúm, giống như lúc nãy khi đứng trước bài vị Satoru.

“Satoru cũng hay viết thư kể cho dì nghe chuyện này chuyện kia của Kosuke lắm, nào là chuyện nó và Kosuke mang theo con mèo bỏ nhà đi này, nào là chuyện cháu rất lo lắng vì trót cãi nhau với vợ này.”

Không không không, đừng nói toẹt cả những chuyện riêng tư như thế chứ! Mặt Kosuke lúc này trông như đang muốn nói “Thôi thế là hết rồi” vậy.

“Cả chuyện Yoshimine giúp bà mình làm ruộng, và tính tình phớt đời đến mức đang trong giờ học mà dám bỏ lớp chạy ra nhà kính của cháu nữa.”

Yoshimine nhìn lảng ra chỗ khác, vẻ xấu hổ vô cùng.

“Còn cả chuyện vự chồng Sugi và Chikako đều thích vận động nên rất hợp tính nhau, và khi gặp lại nhau ở đại học nó đã vui mừng thế nào nữa.”

Vẻ mặt Sugi như thể anh ta vừa bị đâm một cú đau điếng, còn Chikako lại bắt đầu sụt sịt.

“Vậy tại sao...” Sugi thở hắt ra. “Tại sao Miyawaki lại không nói gì với chúng cháu về bệnh tình của mình?!”

Ái chà chà, cái thói quen nói tuột ra những điều không bao giờ nên nói vẫn chẳng thay đổi gì cả nhỉ.

Cả điều đó mà cũng không hiểu sao?

“... Tôi có cảm giác là mình hiểu được.”

Ồ, là Yoshimine. Xứng đáng là mẫu người được loài mèo yêu thích nhất.

“Cậu ta chỉ hi vọng có thể chào từ biệt chúng ta với nụ cười trên môi.”

Đúng vậy.

Bởi vì Satoru thực sự rất yêu quý các người.

Chính bởi vì quá yêu quý các người, nên anh ấy hi vọng có thể lên đường với hành trang là nụ cười của bạn bè mình.

Quá dễ hiểu phải không?

“Mấy lá thư đó...” Giọng của Kosuke đã sũng nước nhưng anh ta vẫn cố gắng nặn ra một nụ cười. “Trong mấy lá thư cậu ta viết hình như chỉ toàn chuyện vui thôi thì phải... toàn là mấy kỉ niệm có thể đem ra để cười đùa với nhau... chẳng có vẻ gì là những bức thư cuối cùng trong đời cậu ta hết.”

Dường như vừa nghĩ ra điều gì đó, ai nấy đều khẽ khàng bật cười. Satoru, anh đã viết gì trong những bức thư gửi cho mọi người thế? Đâu cần phải cố gắng đến nhường ấy chỉ để lưu lại nụ cười trước khi tạ thế.

“Lúc nào cậu ấy cũng nói lời cảm ơn cuối thư, cái cậu Miyawaki này...” Chikako nghẹn ngào.

Bọn họ cứ thế quây quần bên nhau ôn lại những kỉ niệm về Satoru đến gần sát giờ lên máy bay, Noriko lái chiếc xe màu xám bạc chở mọi người ra sân bay. Kể từ khi Satoru đi, chiếc xe này cũng thành sở hữu của bà.

Nó đã không còn là chiếc xe đầy ma thuật đã đưa tôi và Satoru đến với biết bao cảnh đẹp tuyệt vời, nhưng dù sao nó vẫn cứ là một phương tiện chạy rất êm.

Được rồi, nhân khi Noriko còn chưa quay về, tôi có một việc cần hoàn thành trước đã.

Khi vừa trở về từ sân bay bước vào nhà, Noriko thét lên nghe đau khổ não nề.

“Lại quậy phá lung tung nữa rồi... Nana!!”

Tôi mải mê lôi bằng sạch những miếng khăn giấy còn sót lại trong cái hộp khăn ăn để giữa nhà ra, rải khắp phòng.

“Mày có dùng đến khăn giấy đâu cơ chứ... lôi ra làm gì thế hả!”

Hì hì... bởi vì khi bà chú tâm thu dọn mớ rác rưởi vung vãi khắp nhà, cảm giác trầm lặng nặng nề còn sót lại sau khi mọi người đã về hết cũng sẽ bị quét sạch chứ sao?

Vừa chạy vòng vòng hốt dọn vừa lầu bầu “Phí phạm, phí phạm quá...” chợt Noriko dừng lại, một tiếng cười hắt ra khỏi lồng ngực bà như một hơi thở nhẹ bẫng.

“Này, Nana...”

Gì nữa đây?

“Satoru đúng là hạnh phúc.”

Chẳng phải những giây phút cuối đời anh ấy đã khẳng định rất rõ ràng với bà như thế hay sao? Giờ bà còn nghi ngờ gì nữa? Không sợ ở nơi ấy, Satoru đang nhìn bà mà cười khổ à?

Nhiều năm trôi qua.

Nghe đâu Kosuke đã biến tiệm chụp hình của mình thành studio dành riêng cho thú nuôi, vì đây vốn là ý tưởng gợi ý của Satoru anh ta hứa sẽ chụp hình miễn phí cho tôi suốt đời. Tuy nhiên, cứ nhìn mấy tấm hình của Sabatora in trên những tấm thiệp mừng năm mới mà anh ta gửi đến nhà tôi, mà nó bị bắt ăn mặc đủ thứ trang phục lố lăng thì tôi nghĩ, mình nên từ chối “tấm thịnh tình” này là hơn.

Yoshimine thường gửi tặng chúng tôi rất nhiều rau củ quà anh ta tự trồng được. Trên những lá thư ngắn ngủi đính kèm, bao giờ cũng bắt đầu bằng câu “Cháu biết Hokkaido cũng có rất nhiều rau củ tươi ngon...” Anh ta gửi nhiều đến mức một mình Noriko không ăn hết phải đem chia bớt.

Có lần Noriko đã đưa tôi đến thăm khu nhà nghỉ của vợ chồng Sugi, thật ra là bà đã bỏ tôi lại nhà trọ để leo núi Phú Sĩ một mình. Trong lúc chờ Noriko quay lại đón, tôi thỏa mãn nằm dài trên nóc chiếc ti vi dạng hộp quen thuộc.

Bà mèo Momo đã trở thành một quý phu nhân cao sang, trong khi Toramaru bắng nhắng ngày nào nay đã tỏ ra là một chú chó trưởng thành chín chắn. Nó xin lỗi tôi về những chuyện xảy ra ở nhà trọ trước đây và ngỏ ý chia buồn về sự ra đi của Satoru.

À phải rồi, vợ chồng Sugi đã có con. Đó là một cô bé trông rất ngoan ngoãn ra dáng con nhà gia giáo, khi Noriko đến nhà trọ, cô bé ra chào, “Thưa bà mới đến ạ” với vẻ bẽn lẽn rất đáng yêu.

Hàng cây thanh lương trà hai bên đường năm nay lại trổ những chùm quả đỏ mọng rực rỡ, trong khi tuyết bắt đầu đóng từng lớp dày trắng phau.

... Không biết đây là lần thứ mấy tôi được nhìn thấy màu đỏ Satoru đã dạy năm nào?

Một ngày kia, Noriko dẫn về nhà vị khách ngoài sức tưởng tượng.

“Làm sao bây giờ, Nana ơi.”

Trong cái hộp các tông đóng kín phát ra những tiếng ngoao ngoao khe khẽ. Bên trong là một con mèo tam thể, không phải dạng mèo khoang quý hiếm như tôi và Hachi mà là một con mèo lông tạp thật sự, rõ ràng là một con mèo cái.

“Tao thấy con mèo này bị vứt dưới chung cư. Cũng biết nhà mình đã có Nana rồi nhưng mà...”

Tôi dùng mũi hít hít con mèo bé xíu vẫn đang rên rỉ không ngừng, rồi dịu dàng thè lưỡi liếm nó một cái.

Chào mừng đến nhà mới... Mày sẽ là con mèo kế tiếp của nhà này đấy.

“Lúc nãy tao đã đưa nó đến bác sĩ thú y rồi. Nana hãy chung sống hòa bình với nó nhé.”

Ừ ừ hiểu rồi, mau mau mang sữa ra đi chứ, trông con bé có vẻ đói mềm ra rồi này.

Tôi nhẹ nhàng chui vào hộp giấy, cuộn mình quanh con mèo bé nhỏ để sưởi ấm cho nó. Con bé rúc sâu vào bụng tôi mò mẫm tìm sữa, tiếc quá, đây không có rồi.

“Ái chà chà, xem ra có vẻ đói nhỉ. Tao đã mua sữa ở chỗ bác sĩ thú y đây, để tao đi hâm nóng cho nhé.”

Thế là những ngày bận rộn chăm mèo con của Noriko bắt đầu.

Một biển màu vàng và tím ùa tới như sóng triều.

Tôi lại đang ở giữa cánh đồng hoa trải rộng đến tận chân trời mà chúng tôi đã nhìn thấy trong chuyến đi cuối cùng ngày ấy.

Mỗi khi lạc vào giấc mơ này, tôi biết Satoru sẽ xuất hiện.

Chào Nana, dạo này thế nào? Trông có vẻ già đi đấy nhỉ?

Chứ còn gì. Anh có nhớ bà mèo Momo chúng ta gặp nhiều năm trước không? Tôi bây giờ còn già hơn cả Momo khi ấy cơ mà. Sắp phải nhường chỗ cho lứa mèo con kế tiếp rồi.

Dì có khỏe không?

Bà ấy ngày nào cũng mải mê chăm chút cho con mèo con nên trông trẻ hẳn ra.

Noriko đặt luôn tên cho con mèo tam thể ấy là Mike[*] rồi, riêng cái khoản “trông sao đặt tên vậy” này thì hai dì cháu tuy không cùng dòng máu nhưng đúng là giống nhau như đúc.

(chu thich): Mike (đọc là mi-kê), trong tiếng Nhật có nghĩa là “tam thể”.

Thế cơ à, không ngờ cũng có ngày dì nuôi mèo cơ đấy!

Nghe giọng Satoru có vẻ hết sức ngạc nhiên.

Bà ấy còn cưng chiều loài mèo hơn cả tưởng tượng của tôi đấy, lúc nào ăn sushi cũng nhường cho tôi miếng cá hồi bên trên cả.

Đến tao còn chưa làm được thế đâu, Satoru bật cười. Tính ra thì đây là con mèo đầu tiên của dì ấy nhỉ.

Đúng vậy.

Dù sống chung dưới một mái nhà, nhưng suy cho cùng tôi không phải là mèo của Noriko.

Cho đến mãi mãi, vĩnh viễn, tôi vẫn là mèo của Satoru mà thôi. Vì thế tôi không thể trở thành mèo của Noriko được.

Nana cũng sắp đến ở hẳn đây còn gì.

Ừ phải, nhưng trước đó tôi còn một nhiệm vụ cuối cùng nữa.

Satoru nghiêng đầu, rồi vừa dụi phần cằm lún phún râu vào mặt tôi vừa cười hì hì.

Tôi còn phải huấn luyện Mike đàng hoàng đã, chứ không thể trông cậy gì vào Noriko cả.

Nếu cứ cưng chiều nó mãi thế thì lỡ sau này phải thành mèo hoang, nó sẽ chết mất. Ít ra cũng phải biết chút ít về cách săn mồi và sinh tồn chứ.

Mỗi lần bị tôi cắp cổ tha đi là con bé lập tức phản xạ rụt chân lại ngay, chứng tỏ cũng là loại có triển vọng đấy, có lẽ còn hơn cả Chatoran nhà Yoshimine.

Chờ khi Mike đủ sức tự lập, tôi sẽ lên đường ngay, để đến với cánh đồng hoa vẫn chỉ gặp được trong mơ.

Satoru này, cánh đồng hoa này trải dài đến tận đâu thế? Chắc phía xa kia còn biết bao nhiêu điều kì thú ấy nhỉ?

Liệu tôi còn cơ hội nào cùng đi du lịch với Satoru nữa không?

Nghe thế, Satoru bật cười. Anh lẳng lặng bế tôi lên, và từ tầm cao ngang với tầm mắt của Satoru, tôi có thể nhìn thấy đường chân trời xa típ tắp phía trước.

A... quả thật đời tôi đã nhìn thấy thật nhiều, thật nhiều cảnh đẹp.

Khu phố nơi Satoru lớn lên.

Cánh đồng mạ xanh biếc đung đưa theo gió,

Biển khơi vang những tiếng ì ầm đầy đe dọa,

Ngọn núi Phú Sĩ oai nghiêm như đang đâm thẳng về phía mình,

Chiếc ti vi cũ dạng hộp tôi rất thích nằm cuộn tròn trên nóc,

Bà mèo Momo dễ mến hiền dịu,

Toramaru lông vằn nghịch ngợm,

Chiếc phà màu trắng vĩ đại nuốt chửng hàng tá xe hơi vào bụng,

Lũ chó vẫy đuôi thân thiện với Satoru trong khoang tàu dành cho thú nuôi,

Con mèo Chinchilla độc miệng nhưng vẫn chúc chúng tôi may mắn,

Những dải đất chạy dài đến vô cùng ở Hokkaido,

Những bụi hoa tím và vàng tươi đầy sức sống,

Cánh đồng hoa lau dập dờn như sóng biển,

Lũ ngựa chậm rãi gặm cỏ,

Màu quả thanh lương trà rực rỡ,

Những sắc đỏ đậm nhạt khác nhau của quả thanh lương trà mà Satoru đã dạy cho tôi,

Rừng bạch dương vươn cao thanh mảnh,

Khu mộ quạnh hiu,

Bó hoa cầu vồng bảy sắc,

Nhà nai lưng đốm trắng lấm tấm đuôi hình trái tim,

Dải cầu vồng đôi rực rỡ vươn lên từ mặt đất,

Và trên tất cả, là nụ cười của những con người, những gương mặt dấu yêu đã khắc sâu vào tâm khảm.

...

Bút ký của tôi đã đến hồi kết thúc.

Đây hoàn toàn không phải là một câu chuyện bi thương.

Vì tôi vẫn sẽ tiếp tục hướng về những chuyến đi kế tiếp nhưng luôn giữ trong lòng kỉ niệm về những chuyến đi đã qua,

Tiếp tục mong chờ cuộc gặp gỡ với những người bạn mới đồng thời mang theo trong lòng hình bóng của những người từng gặp,

Và mong sao một ngày nào đó, có thể gặp lại tất cả những gương mặt dấu yêu ấy một lần nữa, ở bên kia chân trời.

HẾT