Bút ký 4 NORIKO
Công việc trước đây đòi hỏi phải chuyển công tác thường xuyên nên Noriko đã dần quen với việc chuyển nhà. Bà cẩn thận dỡ tuần tự từng thùng giấy một cách không mệt mỏi, bắt đầu từ những thùng đựng vật dụng cần thiết; cứ dỡ được hai ba thùng, bà lại cẩn thận tháo chúng ra, xếp vào nhau coi như đánh dấu phần việc đã hoàn thành.
Vốn không có thói quen mua sắm đồ dùng trong nhà nên mớ hành lý của bà cũng không nhiều.
Bên trong thùng giấy mới khui lộ ra một cái đồng hồ, kim chỉ đúng 12 giờ trưa. Chưa thấy cái móc treo đồng hồ nằm đâu nên bà đặt nó lên ghế xô pha ngoài phòng khách. Lần nào dọn nhà cũng tự nhủ phải đóng gói theo cả mấy cái móc nữa, thế nhưng lần nào bà cũng quên.
Chiếc điện thoại của Noriko nãy giờ yên vị trong túi áo - do lần nào chuyển nhà cũng sợ để lung tung sẽ lạc mất nên phải bỏ vào túi - bất chợt rung lên. Có tin nhắn.
Người gửi là Miyawaki Satoru. Với Kashima Noriko, cậu ta vừa là đứa cháu trai, vừa là “kỉ vật” để lại của người chị đã mất, Miyawaki là họ của chồng chị.
Tiêu đề thư là Cháu xin lỗi kèm theo biểu tượng mặt cười rất dễ thương. Noriko không phải loại người dùng mặt cười khi gửi tin nhắn, trước đây khi còn trẻ đúng là bà cũng từng dùng, vì nghĩ đính kèm chúng vào sẽ cho người nhận cảm giác thân thiết hơn; nhưng những người xung quanh đều tỏ vẻ khó hiểu nên bà dần dần từ bỏ thói quen này, cho đến tận bây giờ, khi đã ở tuổi ngoài năm mươi.
Cháu đã hứa sẽ đến lúc xế trưa nhưng xem chừng sẽ phải trễ một chút đấy ạ, xin lỗi dì vì phải để dì dọn nhà một mình.
Nó đã nói là sẽ ghé thăm mộ của cha mẹ trước rồi mới đến. Có lẽ lại suy nghĩ vẩn vơ rồi.
Đầu tiên bà đặt tiêu đề tin nhắn trả lời là Dì hiểu rồi, và gõ nội dung Đằng này cũng không có việc gì, đi đường cẩn thận là được, rồi gửi đi.
Gửi tin xong, Noriko mới thoáng bần thần: hình như nói thế có hơi lạnh nhạt quá thì phải? Nhỡ thằng bé tưởng bà giận nó vì tội đến trễ nên mới đáp trả nhát gừng thì sao?
Vì thế bà mở lại tin nhắn vừa gửi đọc lại lần nữa, quả nhiên cùng là những tin nhắn rất ngắn gọn, nhưng so với cách viết uyển chuyển nhã nhặn của Satoru thì mấy tin nhắn của bà cứng nhắc tệ. Có lẽ nên thêm vào vài câu chăng?
Nghĩ là làm, Noriko soạn thêm một tin nhắn mới với tiêu đề Tái bút, nhưng không biết phải viết gì cho có vẻ nhẹ nhàng, băn khoăn mãi bà đành gõ Cẩn thận đừng gặp tai nạn rồi gửi đi, nhưng gửi xong lại ân hận ngay, giá đừng viết thế thì hơn.
Muốn cứu vãn tình hình, bà gửi tiếp cái tin thứ ba. Tiêu đề là Tái bút 2 nội dung là Dì lo cháu vội đến cho kịp giờ mà lái xe không cẩn thận. Gửi rồi mới nhận ra, đang lúc lái xe mà nhận cùng một lúc nhiều tin như thế thì thằng bé càng dễ phân tâm và dễ gặp tai nạn, bà lại thừ người.
Đang lúc ấy thì điện thoại rung lên báo hiệu có tin nhắn mới. Là Satoru. Khung tiêu đề là Cười.
Khi nhìn thấy cái tiêu đề này, bà mới thở phào nhẹ nhõm.
Cảm ơn dì đã lo lắng cho cháu, cháu sẽ nghe lời dì, chạy chậm chậm thôi ạ.
Cuối cùng cũng không quên đính kèm thêm hình mặt cười nho nhỏ đang vẫy tay rất dễ thương.
Noriko buông người xuống ghế xô pha, nỗi lo lắng trong lòng dần dần nhường chỗ cho sự mệt mỏi... Lại bắt đứa cháu trai nhỏ hơn mình cả hai giáp phải chiều theo những suy nghĩ vớ vẩn vụn vặt của mình nữa rồi...
Nhưng nghĩ kĩ lại, mối quan hệ giữa bà với Satoru đã như thế từ rất lâu, kể từ khi anh chị bà mất, khi bà dắt theo Satoru khi ấy còn chưa đầy 12 tuổi. Có phải vì chị của bà đã cho bà mọi thứ chị ấy có thể, nên đến phiên mình bà cũng muốn làm hết mọi thứ cho Satoru - đứa con chị ấy để lại? Nỗi lo lắng rằng dường như ngoài vật chất ra, mình chưa cho Satoru được điều gì lúc nào cũng canh cánh trong lòng Noriko.
Noriko nhỏ hơn chị tám tuổi.
Mẹ Noriko đã mất từ lúc bà còn chưa biết gì, cha cũng qua đời năm bà đang học lớp Mười, nên với Noriko, chị gái chính là người thân duy nhất.
Khi cha mất, bà đã định bỏ học, nhưng vì chị gái nói bà rất thông minh, nên đã xoay xở cho bà vào đại học. Phần chị, sau khi tốt nghiệp cấp ba đã vào làm tại một hợp tác xã nông nghiệp ở địa phương, và dường như đã quyết định sẵn cả con đường học lên cao cho Noriko. Vì cứ theo gia cảnh thì đủ thấy, cho dù cha bà còn sống cũng khó mà lo cho cả hai đứa con vào đại học.
Mùa xuân năm Noriko đỗ vào khoa luật mà bà mong ước từ lâu, chị bà cũng chuyển đến làm việc ở Hokkaido. Trường đại học Noriko theo học nằm ở ngoại ô, và hai chị em cũng đã quyết sẽ rời quê nhà để sống cùng nhau, nên trước khi đi chị bà đã dứt khoát bán hết tất cả phần ruộng đất và vùng đồi mà cha họ để lại.
Vì bán từng mảnh chẳng được bao tiền, chị bà đã nói thế. Trước đó bọn họ vẫn cho mấy hộ nông dân xung quanh thuê nhưng cũng chẳng được là bao. Còn bán hết một lần sẽ được một khoản kha khá, đủ để đóng học phí và bắt đầu một cuộc sống mới.
Ban đầu họ còn muốn giữ lại căn nhà và cho thuê, nhưng đến khi Noriko tốt nghiệp thì cũng bán nốt để chị bà kết hôn, và để bà thanh toán phần học phí còn nợ. Dù sao cũng không thể để gia đình mới của chị phải cưu mang cả đứa em vợ nữa.
Xin lỗi em, vì chị không thể chờ cho đến khi em tốt nghiệp rồi mới kết hôn.
Chị gái đã xin lỗi bà như thế không biết bao nhiêu lần, nhưng Noriko biết, anh rể bà mới là người phải miệt mài chờ đợi. Anh đã cầu hôn chị khi anh phải chuyển công tác và rời khỏi Hokkaido.
Đó là lý do chính thức, còn lý do thực sự thì lại rất khó nói. Gia đình anh phản đối không cho anh lấy chị, một cô gái mồ côi cả cha lẫn mẹ, lại còn phải nuôi thêm một đứa em gái. Gia đình anh là một gia đình tư sản giàu có, họ cho rằng chị bà, một cô gái nghèo, tiếp cận anh chỉ vì tiền.
Để buộc anh phải chia tay chị, họ đã sắp xếp cho anh đi xem mắt nhiều lần, hai anh chị không thể chịu nổi áp lực nữa, nên đã quyết định kết hôn.
Thật may là anh rể không phải loại người vì áp lực từ phía gia đình mà bỏ rơi chị. Noriko thực sự cảm kích anh vì điều đó, nên chưa từng nghĩ tới chuyện phản đối đám cưới của anh chị.
Nhưng mà chị à, cứ giữ lại căn nhà chẳng tốt hơn sao?
Không muốn để nhà hoang hóa thì cho thuê cũng được, mà chị cũng mong sau này có tuổi sẽ về quê sinh sống còn gì.
Em cũng chỉ còn một năm đại học nữa thôi, nếu phấn đấu thành thực tập sinh ở Bộ Tư pháp thì còn có lương ấy chứ...
Khi Noriko nói đến đây, chị bà trầm xuống.
Thực ra chẳng ai muốn thuê nó nữa, cũ quá rồi mà.
Người thuê hiện tại bảo rằng hoặc là cải tạo lại căn nhà, hoặc là nhượng hẳn cho họ. Mà điều kiện nhượng cũng không tệ... Huống hồ chị em mình cũng xa nhà, không thể khư khư giữ mãi một căn nhà hoang được. Nếu cải tạo lại nhà thì có thể tìm được người thuê khác thật, nhưng mình lại không đủ vốn liếng...
Một căn nhà vắng chủ, làm sao chống chọi được khi mùa đông tới?
Đến khi nghe những lời này của chị, Noriko mới biết mình đã được chị bao bọc kĩ đến mức nào, đến nỗi trước đó không bao giờ bà phải biết đến những khó khăn chị mình đã gánh.
Chắc chắn chị quyến luyến ngôi nhà nơi quê cha đất tổ hơn bà nhiều lắm, nhưng vì bà, chị sẵn sàng từ bỏ nó, và cho tới chết cũng chưa từng than thở nỗi nhung nhớ với bà một lần nào.
Noriko vẫn luôn tâm niệm sẽ đền trả lại cho chị mọi điều chị đã làm cho bà, nhưng cả hai anh chị lại ra đi quá vội vàng.
Ít ra, bà muốn làm thật nhiều điều cho Satoru, nỗi bận tâm của anh chị, nhưng có lẽ, bà đã thất bại ngay từ đầu.
Chưa làm được gì cho Satoru thì mọi thứ đã muốn kết thúc cả rồi.
Em xin lỗi chị.
Em đã không thể mang lại hạnh phúc cho Satoru.
Ngược lại chỉ toàn làm nó bận lòng vì mấy chuyện lặt vặt. Như cái tin nhắn có tiêu đề Cười này. Trông như Satoru đang đùa, nhưng thực ra đó là cách nó thể hiện sự lo lắng quan tâm tới bà.
Từ khi về ở với bà, thằng bé đã là một đứa trẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện, già dặn như người lớn. Nhưng bà tự hỏi, liệu đó có phải là bản tính của Satoru không?
Chị của Noriko là một người tinh nghịch và hay gây rắc rối, mỗi lần bà phàn nàn chị mình phiền phức là chị bà lại cười toe toét sung sướng. Vả lại khi anh chị bà còn sống thì Satoru cũng là một đứa bé khá hiếu động, ngay cả đối với Noriko là người ít khi đến chơi mà thằng bé vẫn sẵn sàng sà tới nũng nịu theo kiểu của một đứa trẻ thường được cưng chiều, và quấn chặt lấy bà mà “dì ơi, dì ơi” suốt, thỉnh thoảng còn đòi bế ẵm.
Một đứa bé ngây thơ là thế, vậy mà khi theo bà về thì bắt đầu lầm lì ít nói. Không phải vì cha mẹ mất khiến nó phải trưởng thành sớm, mà có lẽ là tại Noriko đã nghiêm khắc quá.
Sau lần đầu tiên phạm sai lầm, Noriko lại không biết làm sao để rút ngắn khoảng cách giữa hai dì cháu, khiến cho xa cách giữa họ cứ càng ngày càng rộng ra.
Chí ít thời gian cuối cùng này cũng muốn làm hòa với thằng bé, nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng ngay cả tin nhắn của dì gửi cho cháu mà bà cũng không biết viết.
Cố gắng lên, Noriko vừa nghĩ thầm vừa vươn người đứng lên khỏi xô pha.
Ít ra trước khi Satoru đến cũng phải dọn cho xong. Noriko vốn đã không phải là một người tinh tế, mà khi quá tập trung vào việc gì đó, bà lại hóa ra tự kỷ nữa.
Gần 3 giờ, cuối cùng Satoru cũng đến nơi.
“Xin lỗi dì, cháu đến trễ quá.”
“Không sao, một mình dì làm cũng được mà.”
Ý bà là thằng bé không cần phải bận tâm làm gì, nhưng lời lẽ lại như đãi bôi, Satoru vừa nghe liền hơi biến sắc. Đến lúc đó bà mới sực nhận ra mình lỡ miệng.
Từ nay rõ ràng hai dì cháu sẽ sống cùng nhau, vậy mà lại nói như thể không cần đến đứa cháu.
“Dì không ngại sống cùng cháu đâu, dì là người giám hộ của Satoru mà.” Bà luống cuống thêm vào, nhưng lời này hiển nhiên cũng không nên nói ra. Bà quả là loại người không khéo ăn khéo nói. “Chỉ còn hành lý của cháu là dì chưa dỡ ra, nhưng dì đã đặt sẵn trong phòng cho cháu rồi đấy. Các phòng còn lại dì dọn cả rồi, cháu không cần phải đụng tay tới nữa đâu.”
Satoru chỉ đứng nhìn bà chằm chằm, khiến Noriko nhận ra mình lại làm thằng bé buồn.
“... Xin lỗi cháu, dì lại thế nữa...”
Bà so vai buồn bã, chợt nghe Satoru khẽ bật cười.
“Dì không có gì thay đổi là cháu yên tâm rồi. Mười ba năm nay không sống cùng nhau, cháu cũng hơi lo lắng một chút.”
Rồi thằng bé bỏ ba lô đang khoác trên vai và cái lồng đang xách trên tay xuống.
“Nana, nhà mới của chúng ta đấy.”
Thằng bé vừa mở chốt lồng thì một con mèo bước ra. Trên trán có đốm lông hình chữ bát, cái đuôi cong màu đen gập lại. Toàn thân trắng toát. Noriko nhớ ngày xưa lúc nhận nuôi Satoru, hình như nhà thằng bé cũng từng có một con mèo tương tự nhưng phải cho đi.
Con mèo bắt đầu hít ngửi xung quanh một cách nghi ngờ.
“Xin lỗi dì, cháu mang cả Nana đến...”
Satoru so vai vẻ biết lỗi.
“Cháu cũng không định mang cả nó đến sống chung, nhưng mãi vẫn chưa tìm được chủ mới, cũng có nhiều người nhận nuôi, nhưng mà...”
“Không sao.”
“Nhưng bắt dì phải cất công tìm một căn hộ cho phép nuôi mèo thế này...”
Thằng bé đã hứa trước khi rời khỏi căn hộ ở Tokyo rằng sẽ tìm người để cho, nhưng cuối cùng vẫn mang theo mèo đến. Vì thế Noriko phải rời khỏi căn hộ cấm nuôi thú cưng mà chuyển đến một nơi cho phép nuôi mèo.
Nhưng chỗ này cũng tiện cho việc ra vào bệnh viện của Satoru.
“Nana, có gì hay thế?”
Satoru nheo mắt nói chuyện với con mèo Nana. Nó đang hít ngửi mấy cái thùng giấy rỗng bà chưa kịp xếp lại.
“Cái gì thế?”
Với Noriko, chúng chỉ là mấy cái thùng rỗng không hơn không kém.
“Lũ mèo thích chui vào mấy cái hộp hay thùng rỗng ấy mà dì. Và cả mấy khe hở hẹp hẹp nữa.”
Satoru quay đầu nhìn Nana, cái gáy của thằng bé gầy nhẳng như của một ông già, chìm nghỉm dưới cổ áo sơ mi. Lúc này mà nó vẫn còn cười thoải mái thế...
Sống mũi chợt thấy cay cay, Noriko vội vã chạy vào nhà bếp.
Nếu tính theo thứ tự, thì bà còn lớn hơn Satoru những hai giáp cơ mà, vì sao lại là Satoru...?
Dì, cháu xin lỗi.
Bà nhớ lại cái ngày nhận được cú điện thoại định mệnh của Satoru. Kiểm tra sức khỏe phát hiện u ác tính. Vì thằng bé cần phẫu thuật gấp, nên cần bà phải kí giấy chấp thuận.
Bà đã cuống cuồng chạy lên Tokyo, đến tận bệnh viện hỏi thăm bác sĩ. Nhưng không còn dấu hiệu lạc quan nào, càng nói chuyện với bác sĩ, Noriko càng mất dần hi vọng. Bác sĩ khuyên phẫu thuật càng sớm càng tốt, thế là bà vội vàng kí giấy chấp thuận. Nhưng khối u đã di căn ra khắp cơ thể, đến mức các bác sĩ sau khi mở ổ bụng ra rồi cũng đành ngậm ngùi khâu lại mà không thể làm gì hơn.
Chỉ còn một năm.
Sau khi cuộc phẫu thuật chỉ có mở và đóng ổ bụng ấy kết thúc, Satoru nằm trong phòng bệnh mỉm cười đầy khó nhọc.
Cháu xin lỗi dì.
Sao lại nói thế nữa.
Sao cháu lại nói lời xin lỗi với dì? Noriko đã kích động quát lên. Satoru vội xin lỗi lần nữa, nói xong lại hấp tấp lúng búng đầy vẻ ăn năn, cuối cùng chỉ đành cười khổ.
Từ giờ phải làm sao đây? Noriko không có nhiều lựa chọn.
Satoru quyết định xin nghỉ việc, trả căn phòng ở Tokyo và về sống cùng Noriko. Sau này khi cần ra vào bệnh viện thường xuyên thì ít ra cũng có người chăm sóc.
Noriko đang làm thẩm phán ở Hokkaido, nhưng bà cũng đã xin nghỉ để tiện chăm sóc Satoru. Nghề thẩm phán thường phải chuyển đơn vị công tác thường xuyên, khó đảm bảo sẽ không ảnh hưởng tới việc lo cho Satoru. Sau đó thông qua một người bạn cùng khóa, Noriko tìm được công việc làm luật sư ở một văn phòng luật tại Sapporo.
Satoru luôn áy náy vì chuyện Noriko chuyển nghề, nhưng việc trở thành một luật sư đảm nhiệm công tác chăm lo đời sống cho những người về hưu là mong muốn từ lâu của bà, chẳng qua chỉ là hơi sớm hơn dự tính mà thôi.
Ngược lại, giá như bà đổi nghề sớm hơn chút nữa... bà luôn hối hận vì sao mình không nghĩ đến công việc này ngay từ lúc nhận nuôi Satoru.
Nhưng lúc này hay lúc trước cũng thế cả. Chính bà là người đã ép Satoru, khi ấy đang ở tuổi đa sầu đa cảm, phải chuyển trường thường xuyên, vừa kịp thân ở nơi này đã phải chia tay bạn bè mà chuyển đến nơi khác.
Nếu biết cuộc đời thằng bé ngắn ngủi nhường ấy, thì lúc Satoru còn nhỏ, bà đã cố cho nó một tuổi thơ vô âu vô lo, tự tại hạnh phúc hơn rồi.
Đang lúc cố ngăn những giọt nước mắt chực trào ra bằng cách cặm cụi quét dọn nhà bếp, bà chợt nghe tiếng Satoru.
“Dì ơi, cái thùng giấy nhỏ dì đừng xếp lại mà cứ để thế cho cháu nhé? Có vẻ Nana thích nó rồi.”
“Cháu rảnh rỗi thì dọn giúp dì với.” Bà cố giữ cho giọng mình thật bình tĩnh để Satoru không nhận ra mình đang khóc. “Cháu biết chỗ để xe rồi chứ?”
Noriko đã đặt một chỗ trong bãi gửi xe dưới tầng hầm, đó sẽ là chỗ để xe của Satoru. Còn xe của bà đã gửi ở một bãi gara khác gần đó.
“Cháu biết rồi, là chỗ số bảy trong góc phải không ạ? Dì có cố tình chọn số ấy cho cháu không thế ạ?”
Có vẻ Satoru rất vui vì con số gợi nhớ đến cái đuôi gấp khúc hình số bảy của Nana.
“Cũng không hẳn, thực ra là tại nó nằm trong góc nên dễ tìm.”
Bà thật thà đáp lại, rồi lại lập tức hối hận giá như mình nói dối theo ý thằng bé thì hay hơn biết bao. Bản tính của bà đúng là hỏi gì đáp nấy mà không hề cân nhắc. Vừa miên man suy nghĩ, bà vừa đối đáp với Satoru những câu thật chẳng ra sao.
“Cái tên Nana có nghĩa là số bảy phải không?”
“Vâng, tại cái đuôi của nó gấp khúc hình số bảy đấy ạ. Dì xem này...”
Satoru vừa định ôm con mèo chạy đến cho bà xem thì chợt “Ủa?” một tiếng rồi nghiêng đầu nhìn lại, Nana đã chạy biến đi đâu mất.
Bất chợt...
“Ối ối?!”
Noriko kêu lên. Có gì đó lông lông mềm mềm vừa sượt qua chân bà.
Cái chảo đang cầm trên tay rơi xuống đất, phát ra một âm thanh chói tai. Bà lại hét lên, con mèo đã luồn qua chân bà chạy mất.
Nó chạy thẳng đến chỗ Satoru, thằng bé ôm lấy con mèo đang phóng tới mà phì cười. Tiếng hét của Noriko như nghẹn lại trong cuống họng.
Satoru vừa cười khổ vừa xin lỗi luôn miệng.
“Xin lỗi vì dì không thích mèo mà lại phải sống chung với chúng cháu.”
“Dì cũng không ghét mèo, chỉ không thoải mái lắm thôi.”
Nghe như đang bào chữa. Lúc nhỏ bà từng trêu nhầm mèo hoang nên bị nó cắn, khiến bàn tay phải bị sưng to, kể từ đó bà bắt đầu ngại mèo.
Rồi bà chợt ngây người nhận ra: Satoru biết bà sợ mèo từ lúc nào kia chứ?
“Nhưng con mèo ngày xưa của nhà cháu... dì không nhận nuôi không phải vì dì sợ mèo đâu.”
“Cháu biết mà.”
Khi nhận nuôi Satoru, bà phải cho con mèo kia đi vì công việc buộc hai dì cháu phải di chuyển nhiều, mà hầu hết các khu nhà trọ đều không cho phép nuôi thú cưng. Nếu nhận nuôi thêm con mèo thì sẽ phải cất công lùng một căn hộ phù hợp.
Chỉ có điều, giá như mình thích động vật thì dẫu phải vất vả hơn nữa chắc cũng chẳng là gì, và nếu mình thích động vật, cho dù không phải mèo đi nữa, thì mình đã có thể hiểu được tâm trạng của một đứa trẻ phải rời xa con mèo mà nó yêu quý rồi.
Năm Satoru học cấp hai, trong chuyến du lịch với cả lớp đến Fukuoka, đột nhiên có một đêm thằng bé trốn ra khỏi khách sạn. Nó bị giáo viên tóm được ở nhà ga, bị cảnh cáo bằng cách thông báo về cho người giám hộ, khi nghe tin, trong một khoảnh khắc, bà như muốn ngừng thở.
Phải chăng thằng bé muốn đi thăm lại con mèo cũ? Người họ hàng xa đã nhận nuôi con mèo của Satoru sống tại Ogura, cách thị trấn Hakata chỉ một trạm đi bằng tàu siêu tốc. Satoru từng nói với bà là nó muốn đi thăm con mèo, nhưng vì bà quá bận rộn nên đã từ chối. Đối với Noriko, con mèo giống như một hồ sơ vụ án đã được giải quyết dứt điểm. Kể từ khi nó được một người đáng tin cậy nhận nuôi, thì không còn cần thiết phải quan tâm tới nữa.
Hóa ra cuộc trốn chạy khỏi khách sạn là một kế hoạch mà Satoru và một đứa bạn rất thân của nó khi đó đã bày ra. Lúc nghe hai đứa trẻ thuật lại đầu đuôi câu chuyện, tim bà giật thót. Thằng bé kia bảo là chúng chỉ muốn đi thăm lại chốn kỉ niệm của cha mẹ nó - khi ấy đã ly hôn - mà thôi.
Có phải Satoru cũng đã đồng cảm với nỗi cô đơn của đứa bé kia? Một đứa trẻ ngoan ngoãn vâng lời như Satoru mà sẵn sàng trốn khỏi chuyến du lịch chỉ vì một người bạn thì phải biết chúng thân và hiểu nhau đến mức nào.
Mà nếu Satoru xin mình dẫn nó đến thăm con mèo liệu mình có đồng ý không? Bà đã từng hỏi Satoru, nhưng nó trả lời là không cần, chuyện đó không liên quan gì đến con mèo.
Vì thằng bé trả lời là không cần, nên bà cũng không gặng hỏi, cuối cùng chuyện con mèo cứ thế bị xếp vào quá khứ.
Mãi tới khi Satoru học cấp ba thì hay tin con mèo chết, thằng bé liền dùng tiền làm thêm vào dịp nghỉ hè đi thăm mộ nó.
Bà đã rất hối tiếc, đáng lẽ ra khi con mèo còn sống, bà nên cho chúng có cơ hội gặp lại nhau mới phải.
“Xin lỗi cháu, ngày xưa dì đã không hiểu tình cảm của cháu dành cho con mèo. Giá như dì cho phép cháu nuôi nó thì tốt rồi...”
“Không sao đâu ạ, vì Hachi được nuôi nấng rất tử tế. Dì cũng giúp cháu tìm người tốt nhận nuôi nó rồi mà.” Satoru vuốt ve Nana đang khoanh tròn trên đầu gối. “Nhưng Nana với cháu quả thật có duyên lắm ạ. Cháu rất cảm ơn dì vì đã cho phép nó đến ở cùng cháu.”
Nói đoạn thằng bé xoay mặt con mèo Nana hướng về phía bà.
“Này, Nana. Chào dì đi.”
❆❆❆Chào cái gì mà chào, đây còn đang bực mình ấy chứ. Tại sao hả, là vì bà Noriko này có hơi bất lịch sự với tôi đấy nhé. Biết là từ nay sẽ sống cùng với Satoru ở đây, biết là phải tạo quan hệ tốt nên tôi đã cất công chào hỏi bà trước. Hành động cọ cọ người vào chân là lời chào thân ái nhất của họ nhà mèo đấy, “ối ối” cái gì mà “ối ối” kia chứ! Làm như gặp ma giữa đêm không bằng!
... Mà thôi, dù sao bà cũng nhận nuôi cả tôi lẫn Satoru, nên cho qua lần này vậy.
Ấn tượng đầu tiên có hơi tệ, nhưng cuộc sống chung của tôi và bà Noriko đã bắt đầu như thế đấy.
Con người tên Noriko này hoàn toàn chẳng hiểu gì về loài mèo cả, tôi nhanh chóng nhận ra hố sâu ngăn cách giữa tôi và bà Noriko.
“Chào buổi sáng, Nana.”
Noriko có vẻ muốn làm thân với tôi theo cách của riêng bà, nhưng cái bộ dạng vừa run rẩy sợ hãi vừa rụt rè vươn tay ra... lại còn sờ đúng vào cái đuôi của tôi là thế nào hả?
Đuôi là bộ phận mà một con mèo sẽ không để cho ai sờ vào nếu nó không hoàn toàn tin tưởng người đó. Nếu là bình thường thì tôi đã nhe nanh múa vuốt rồi, nhưng nể tình bà là chủ nhà nên tôi chỉ nhẹ nhàng tránh cái đuôi đi với vẻ mặt không hài lòng mà thôi.
Phản ứng như vậy bởi tôi muốn Noriko hiểu ra, nhưng mỗi lần muốn đụng vào tôi là bà lại cứ nhè đúng cái đuôi mà nắm.
Sáng hôm ấy may sao Satoru vừa vặn trông thấy, liền lên tiếng cứu tôi.
“Dì ơi không được đâu, đừng nắm vào đuôi Nana như thế. Nana nó ghét lắm đấy.”
“Vậy dì nên sờ vào chỗ nào?”
“Đầu tiên là xoa đầu hoặc gãi gãi phía sau tai ấy, khi nào nó quen rồi dì hãy gãi xuống dưới cằm nó.”
Một tay Satoru còn cầm bàn chải đánh răng, tay còn lại vuốt vuốt quanh đầu tôi làm mẫu.
“Đầu, sau tai, dưới cằm...”
Bạn nghĩ Noriko vừa lẩm nhẩm nhắc lại vừa làm gì? Bà ấy lấy giấy bút ghi chú lại cơ đấy!
“Không sờ vào đuôi...”
“Không cần phải ghi chú nghiêm túc thế đâu ạ.”
Satoru cười, nhưng Noriko nghiêm túc đáp lại, “Tại dì sợ quên mất.” Ôi trời, đúng là một con người hậu đậu.
“Cháu thấy dì nên sờ thử thì dễ nhớ hơn đấy.”
“Ơ, nhưng mấy chỗ ấy gần miệng nó quá...”
... Gần miệng thì làm sao nào?!
“Dì sợ nó cắn...”
Bất lịch sự quá mức đấy, thưa bà! Đây đã lịch thiệp tới nỗi bị bà nắm đuôi mà còn kìm lại không cắn cho bà một cái cơ mà! Mà bà nắm đuôi tôi chẳng phải chỉ có lần một lần hai nữa kìa!
Chỉ với câu nói vừa rồi cũng đủ đáng cắn cho bà một cái rồi!
“Không sao mà dì, coi nào.”
Dưới sự hối thúc của Satoru, Noriko lại run rẩy, run rẩy vươn tay ra... Thật là, đã bảo câu nói vừa rồi của bà đáng cắn mà. Nào mọi người, mau mau khen ngợi chú mèo chững chạc giỏi chịu đựng là tôi đi!
Nhưng dù sao thì tôi cũng hiểu lý do vì sao Noriko cứ nhằm vào cái đuôi của tôi rồi. Vì nó nằm xa miệng tôi nhất, theo logic của bà. Nhưng nói thật nhé, tốc độ phản ứng của các loài động vật nói chung khi bị sờ phải đuôi hay lưng còn nhanh hơn nhiều so với khi bị sờ từ phía trước mặt đấy nhé.
“Êm quá...”
Còn phải nói, đây vốn tự tin mình có bộ lông mềm mại không thua gì nhung lụa mà lại.
“Dì xem, trông Nana thích chưa kìa.”
Đính chính lại, tôi không hề thích thú gì với mấy cái động chạm ấy đâu nhé, chẳng qua là chỉ muốn cho Noriko có cơ hội... học hỏi, thế thôi! Thế này còn hơn lần nào cũng bị tóm lấy đuôi.
“Oái oái!”
Noriko đột nhiên hét lên và rụt tay lại. Tôi cũng giật thót, thu mình lại, có chuyện gì thế?
“Cái cổ của nó. Nó cứ gầm gừ trong cổ họng ấy, ghê quá!”
... Lần thứ hai bất lịch sự rồi đó nha! Đây cảm thấy thoải mái thì đây gừ gừ chứ sao.
“Không sao đâu ạ, nếu Nana thấy thích thì nó sẽ gừ gừ như vậy đó dì.”
Trên nguyên tắc thì đúng là vậy, nhưng lúc nãy là ngoại lệ, cũng đừng quên rằng khi mèo khó chịu đến cực độ thì chúng tôi cũng sẽ cảnh cáo bằng những tiếng gầm gừ như thế.
“Hóa ra tiếng gừ gừ của mèo lại được phát ra từ cổ họng đấy.”
Noriko dường như đã quen hơn, lấy ngón tay gãi gãi lên cổ tôi.
“Nếu không phải từ cổ họng thì dì nghĩ nó phát ra từ đâu?”
“Dì cứ nghĩ nó dùng miệng kêu chứ...”
Dùng miệng kêu gừ gừ?! Bà bị ngốc à!... Ấy chết, nóng nảy quá nên có hơi lỡ lời.
Bất lịch sự, quá mức bất lịch sự.
Noriko không vuốt ve tôi nữa nên tôi cũng thôi gừ gừ mà nhẹ nhàng chui vào thùng giấy đặt ở góc nhà.
Chính là cái thùng giấy Satoru đã giữ lại cho tôi khi vừa dọn tới, nhỏ hẹp, ấm áp, dễ chịu vô cùng.
“Satoru ơi, cái thùng giấy này phải để lại đến bao giờ?”
“Nana thích nó lắm, dì cứ giữ lại cho cháu với.”
“Dì không thích cảm giác cứ như mình chưa thu dọn xong thế này, với lại dì có mua cho nó cả giường lẫn ổ mèo rồi cơ mà...”
Mấy thứ đó vẫn khác với một cái thùng giấy chứ.
Noriko nghĩ có thể mua chuộc tôi bằng mấy thứ vật dụng kiểu thế sao.
“Này, cái này trông thế nào?”
Vừa phàn nàn, Noriko vừa nhấc cái thùng giấy hôm dọn nhà đã bị tôi dùng móng cào rách bươm như đồ tái chế lên.
Cái thùng đó đã được bà tháo ra rồi dùng băng keo dán lại lần nữa thành một cái thùng vừa rộng vừa nông.
“Cái này rõ ràng mới hơn và rộng hơn mà, dù bị vuốt mèo cào phải rồi nhưng dì đã cẩn thận lót tới hai đáy, phải dễ chịu hơn cái thùng hẹp ấy chứ? Chúng ta nên vứt cái thùng cũ đi thôi, rộng thế này Nana nằm mới không bị cấn lưng.”
“À... cháu cũng không biết nữa...”
Satoru vừa cười khổ vừa nhìn tôi ra ý hỏi, thế nào?
Tôi đáp lại bằng một cái ngáp. Không khuyến khích đâu đấy.
Noriko chẳng hiểu gì cả. Mấy cái rộng rộng chẳng thích thú tí nào, chẳng có khoái cảm chen chúc vào một cái thùng tí nào.
Tôi không màng tới nỗ lực của Noriko nữa mà chỉ lừ đừ chui vào cái thùng cũ, thấy thế, bà có vẻ thất vọng ra mặt. Satoru bật cười phụ họa tôi.
“Chẳng cần sửa gì thêm đâu ạ, nếu lần sau có cái thùng nào mới hơn thì dì thử thay vào xem sao...”
“Dì thử rồi đấy chứ...”
Vô ích thôi, loài mèo một khi đã xác định chúng thích thứ gì đó rồi, thì xác suất để mất thứ đó là rất thấp.
Cái thùng mới của Noriko tiếp tục được đặt cạnh cái thùng cũ của tôi suốt một thời gian dài, nhưng cuối cùng bà cũng đành phải gỡ ra thành giấy vụn đem đổ.
Satoru bắt đầu ra vào bệnh viện thường xuyên. Bệnh viện nằm gần nhà, đi bộ cũng tới nơi, nhưng lần nào anh cũng đi từ sáng sớm đến tối mịt mới về. Tại bệnh viện đông quá sao? Hay là vì khám chữa bệnh mất thời gian?
Cánh tay phải của Satoru chi chít những vết tiêm xanh tím không sao mờ đi nổi, rồi dần dần đến cả cánh tay trái cũng thế. Mỗi năm tôi chỉ phải chích ngừa có một lần mà đã thấy ớn lắm rồi, chẳng biết làm thế nào mà anh chịu đựng nổi nữa?
Nhưng cho dù có đến bệnh viện bao nhiêu lần, cái mùi của Satoru vẫn không thay đổi. Cái mùi mà lũ chó mèo trước đây đã bảo, chẳng còn bao lâu nữa, cái mùi ấy cứ càng ngày càng đậm hơn.
Một khi đã mang trong mình cái mùi này thì chẳng có sinh vật nào quay lại được nữa.
Bà Noriko thỉnh thoảng vẫn khóc thầm. Bí mật ấy chỉ có mình tôi biết. Trước mặt Satoru, bà luôn tự kiểm soát, tuyệt đối không để rơi nước mắt, nhưng có vẻ tôi là ngoại lệ.
Dạo này tôi có quấn quanh chân, Noriko cũng không thét Ối á nữa, ngược lại, từ cử chỉ ve vuốt trên cổ mà bà dành cho mình, tôi cảm thấy bà như đang muốn nói lời cảm ơn.
Thành phố ngập trong tuyết trắng, những cây thanh lương trà bên vệ đường được cái lạnh mài giũa, dần dần cháy rực sắc đỏ.
“Nana, mình đi dạo đi.”
Satoru dạo này đã yếu lắm, ngày nào phải đi viện về là cứ thế ngủ một mạch đến tối, nhưng anh vẫn giữ thói quen đi dạo cùng tôi.
Lạnh đến nỗi chân tay tê cóng hết cả, nhưng trừ những ngày đi viện và những lúc có bão tuyết, chúng tôi vẫn đều đặn ra ngoài.
“Nana lần đầu trải qua mùa đông ở xứ tuyết đấy nhỉ.”
Mặt đường đóng băng lạnh lẽo làm móng mèo bị trượt. Những trụ băng đổ dài bám men theo mái nhà. Từng ụ tuyết dày xốp chồng chất lên nhau như bánh kem. Mấy chú chim sẻ đậu trên đường dây điện. Những con chó hào hứng chạy sục qua những lớp tuyết dày trong công viên, vài con mèo hoang lanh lẹn lẩn vào những khe hở hẹp để tránh rét.
Vẫn còn rất nhiều, rất nhiều thứ mà hai chúng tôi chưa nhìn thấy.
“Chà, mèo con đáng yêu quá. Đi dạo đấy à?”
Vào một ngày trời thật trong thật xanh, tôi được một bà lão dễ mến bắt chuyện.
“Tên mày là gì?”
“Nó tên Nana ạ. Vì cái đuôi của nó gập lại hình số bảy đấy ạ.”
Thói quen kể tuốt luốt cả xuất xứ tên gọi của mèo với người qua đường vẫn chẳng thay đổi chút nào.
“Thông minh nhỉ, còn đi dạo với chủ được cơ đấy.”
“Vâng ạ.”
Sau khi chia tay với bà lão, Satoru bế tôi lên.
“Nana rất thông minh, cho nên sau này Nana vẫn phải ngoan đấy nhé?”
Thì có lúc nào tôi không ngoan ngoãn chứ? Dặn thế là không tôn trọng tí nào đâu.
Cả thành phố nhấp nháy ánh đèn trang trí mùa Giáng sinh. Trên truyền hình cũng ngập tràn không khí lễ hội.
Satoru và Noriko cắt một cái bánh kem nho nhỏ, còn cho tôi mấy miếng cá ngừ, sáng sớm hôm sau, hơi thở năm mới đã bảng lảng trong không khí.
Ngày mùng một tết, Noriko cho tôi một miếng ức gà, nhưng tôi ngửi thấy mùi là lạ nên hất chân muốn vùi xuống cát. Dĩ nhiên là không có cát ở đây, thế nên trông chỉ như tôi đang hất suông.
“Sao vậy Nana, không ăn à?”
Satoru ngoảnh lại nhìn. Tôi muốn ăn lắm chứ, nhưng miếng ức gà này có mùi lạ quá.
“Dì ơi, miếng ức gà này làm từ bao giờ thế ạ?”
“Hôm nay là tết nên người ta tặng đấy. Dì hấp kĩ lắm rồi mà.”
“Lúc hấp dì có nêm thêm thứ gì vào không?”
“Chỉ thêm chút xíu rượu vào cho dậy mùi thôi.”
Hóa ra người làm chuyện vô nghĩa là bà, Noriko!
“Xin lỗi dì, Nana không ăn được rượu ạ.”
“Hả, chỉ có chút xíu thôi mà!”
“Mũi mèo thính lắm ạ.”
“Mũi chó mới thính chứ nhỉ? Nghe nói thính hơn mũi người tới sáu ngàn lần...”
Noriko thực sự không phải người xấu, nhưng bà chẳng biết gì về mấy chuyện này cả. Đúng là mũi chó rất thính, chuyện ấy ai cũng biết; nhưng thế đâu có nghĩa là mũi mèo tệ hơn! Huống chi chẳng cần phải có một cái mũi thính gấp sáu ngàn lần mũi người mới ngửi ra được mùi rượu nồng nặc trong miếng ức gà này.
“Mèo nhạy cảm hơn người nhiều dì ạ.”
Satoru đang đứng trong bếp, bỏ một miếng ức gà bình thường, đúng tiêu chuẩn vào đĩa và đẩy sang cho tôi. Rồi nhón lấy miếng gà tôi không thèm.
“Để cháu ăn miếng tẩm rượu này chung với ozoni[*].”
(chu thich): Là một món ăn truyền thống ngày tết của người Nhật, dạng súp, nấu chung với bánh dày mochi.
Noriko thở dài.
“Ai đời người lại đi ăn đồ thừa của mèo chứ, trước khi Nana tới đây dì không tưởng tượng nổi đấy.”
“Ai nuôi mèo cũng quen thế cả dì ạ, với lại có phải đồ thừa đâu, nó chưa đụng miệng vào nên vẫn an toàn mà.”
Satoru bỏ miếng gà lên bát ozoni.
“Ai mà nghe dì cho cháu ăn đồ mèo không thèm chắc họ cười cho, cháu đừng đem chuyện này kể ra ngoài đấy.”
“Mấy người nuôi mèo chắc thấy thường thôi dì à.”
Rồi Satoru và Noriko cùng chúc nhau năm mới vui vẻ và nâng bát ozoni lên.
“Mới nuôi nó có ba tháng mà dì cảm thấy loài mèo kì lạ thật đấy.”
Hở, lời chúc đầu năm dành cho tôi đấy à! Thật là thiếu tế nhị!
“Cả chuyện cái thùng giấy nữa.”
Cái thùng giấy từ dạo chuyển nhà vẫn an ổn yên vị trong góc tường. Việc không thể dọn sạch nó trước năm mới chắc khiến Noriko hậm hực lắm.
“Đã cho nó một cái thùng mới toanh thế mà...”
Đã bảo không ăn nhằm gì đâu, thưa quý bà!
“Còn nữa, cứ thấy hộp hay thùng nào nhỏ nhỏ là nó lại cố chui vào, thế là sao nhỉ? Nhìn là biết không vừa rồi mà...”
Hự, đụng trúng chỗ đau của đây nha.
“Hôm trước nó còn cố thò chân vào cái hộp đựng nữ trang rỗng của dì...”
“Phải phải, loài mèo là thế đấy dì ơi.” Satoru sung sướng hưởng ứng.
“Cả mấy cái hộp nhỏ xíu đựng đồng hồ nó cũng không tha, cứ thò chân trước vào...”
Chỉ có thể giải thích là do bản năng chúng tôi như thế. Loài mèo là loài không ngừng tìm kiếm những khoảng không gian hẹp đủ để chúng tôi phải chui vào. Cho nên mỗi lần nhìn thấy những thứ có hình tứ giác trống không như hộp hay thùng gì đó là bản năng của chúng tôi lại không bỏ qua được. Lúc nào tôi cũng tưởng tượng, lỡ mình vừa thò chân vào đột nhiên có một bộ phận nào đó làm cái hộp nở to ra thì sao? Tiếc là cho tới giờ, sự thật luôn trái ngược với hi vọng của tôi.
Thế nhưng chẳng phải có một con mèo nước ngoài nào đó cứ mở hết cánh cửa này đến cánh cửa khác để tìm cánh cửa nối liền với mùa hè đó sao[*]?
(chu thich): Chi tiết này ý muốn nhắc tới tác phẩm The door into summer (Cánh cửa mở ra mùa hè) của nhà văn chuyên viết tiểu thuyết khoa học giả tưởng Robert A. Heinlein.
“Xin lỗi dì, cháu no rồi.”
Satoru buông đũa khi trong bát vẫn còn ozoni. Trong một thoáng, mặt Noriko buồn lặng đi, bà chỉ bỏ có một cái bánh dày mochi vào bát của Satoru. Cả món osechi[*] trang trí đẹp mắt mua trong siêu thị, anh cũng chỉ đụng đũa tí chút.
(chu thich): Một món ăn rất đẹp ăn trong dịp tết ở Nhật, bao gồm nhiều món ăn ngon và quý như tôm hùm, sushi, các loại rau củ và bánh trái đắt tiền đựng trong hộp sơn mài.
“Ngon lắm ạ, trong ozoni có đủ vị khoai môn, đậu Hà Lan với cà rốt, giống cách mẹ cháu làm nữa. Đúng là đồ ăn dì nấu có mùi vị giống y như của mẹ cháu vậy.”
“Vì với dì, đồ ăn mẹ cháu làm có mùi vị giống của bà ngoại mà...”
“Lúc mới sống với dì, cháu cũng cảm thấy được an ủi vì món ăn của dì có mùi vị giống của mẹ nấu. Thế nên cháu mới có thể làm quen nhanh chóng với cuộc sống mới...” Nói đến đây, Satoru bật cười khe khẽ. “Cháu cảm thấy thật may mắn vì được dì nhận nuôi.”
Noriko hơi sặc như thể ngạc nhiên lắm, đôi mắt bà ngó qua ngó lại một cách ngượng ngùng. Rồi bà cúi đầu nói thật khẽ.
“Dì... không phải là một người giám hộ tốt. Nếu không phải tại dì, chắc chắn cháu đã...”
Nhưng Satoru làm như không nghe thấy, chỉ điềm tĩnh lặp lại.
“Cháu cảm thấy thật may mắn vì được dì nhận nuôi.”
Từ cổ họng Noriko phát ra một tiếng như thể ếch kêu.
Là ai chê tiếng gừ gừ trong cổ họng tôi là khó nghe lúc mới gặp ấy nhỉ? Chẳng phải bà kêu còn to hơn ấy à?
“Nhưng dì... dì đã lỡ kể cho cháu nghe mọi chuyện ngay lúc mới nhận cháu về...”
“Đến một lúc nào đó cháu cũng phải biết thôi mà. Dì không làm gì sai cả.”
Nhưng Noriko vẫn cúi gầm mặt, khẽ sụt sịt. Tiếng ục oạc như ếch kêu vẫn không ngừng vang lên kèm theo những lời xin lỗi.
Giá như lúc đó dì khoan cho cháu biết...
Cuối cùng, bà nói câu ấy với giọng khàn khàn.
❆❆❆Khi nghe tin dữ về vợ chồng anh chị, Noriko, lúc ấy vẫn độc thân, đã đến dự đám tang với quyết tâm nhận nuôi Satoru. Chẳng thể làm gì để trả ơn được cho chị nữa, ít nhất cô muốn nhận nuôi đứa cháu trai này. Đứa con mà chị cô quan tâm lo lắng. Cô muốn làm mọi thứ mình có thể cho Satoru.
Gia đình anh rể chỉ đến cho có, họ ra về mà chẳng ngó ngàng đến Satoru lần nào, như thể đối với họ, Satoru chẳng có quan hệ thân thích máu mủ gì hết. Cứ nhìn thái độ của họ dành cho chị cô khi còn sống là đủ hiểu.
Những người họ hàng xa bên nhà cô cũng chẳng có ai nghĩ đến việc nhận nuôi Satoru cả. Khi Noriko tuyên bố sẽ nhận Satoru, còn có người tỏ ý lo lắng vì cô chưa kết hôn. Hơn nửa số người có mặt khuyên cô nên đưa thằng bé vào trại mồ côi.
Satoru là con của anh chị cháu, kể như nó không còn thân thích gì thì cũng đành, nhưng đằng này rõ ràng nó có người thân đủ khả năng kinh tế để lo cho nó, nếu bảo cháu đưa nó vào trại trẻ mô côi thì thật vô đạo đức!
Lúc ấy cô đã định chọn cách nói nào mềm mỏng hơn, nhưng trong lúc nóng nảy cô đã quá gay gắt, và hậu quả là những người họ hàng đều tức giận. Sau này, thậm chí cô còn được biết mấy người đã kháo nhau rằng: Con bé Noriko ăn nói đáo để như thế, chẳng trách không có người nào dám cưới nó làm vợ.
Nhưng quả thực, bằng kinh nghiệm trải đời, họ hoàn toàn có quyền chê trách cô không biết cư xử khéo léo.
Vì sau khi đám tang xong xuôi, tài sản thừa kế cũng được thu xếp ổn thỏa, khi nhận nuôi Satoru, cô đã nói thẳng với thằng bé thế này:
“Dù bây giờ dì có im lặng thì đến một lúc nào đó chắc cháu cũng sẽ biết, nên dì nói luôn vậy. Cháu không phải con ruột của cha mẹ cháu đâu.”
Chỉ vì cô nghĩ, sự thật vẫn cứ là sự thật, nói ra bây giờ hay sau này mới nói cũng như nhau cả, đằng nào thằng bé cũng sẽ biết... Nhưng nhìn vẻ mặt của Satoru sau khi nghe điều đó, cô liền hiểu, mình sai mất rồi.
Sắc mặt thằng bé trắng bệch đi như thể dưỡng khí đột ngột thoát hết khỏi cơ thể; gương mặt hằn rõ sự khủng hoảng tột độ khi bỗng chốc bị tước đoạt mọi thứ thuộc về mình.
Lúc nghe tin anh chị mất và tới nơi, cô thấy Satoru dựa sát vào hai cỗ quan tài đặt ngay ngắn trong phòng tang lễ, vẻ mặt thằng bé cũng y hệt, trống rỗng như thể mọi thứ trên thế gian này đều đã tan biến hết.
Cho dù có là một kẻ chậm hiểu đến đâu, khi thấy thế thì cũng hiểu rằng: Trong thời điểm nhạy cảm này, cô lại một lần nữa cướp đi mọi thứ của thằng bé.
Đêm ấy, khi bạn bè tới thăm, lần đầu tiên thằng bé òa khóc. Sau đó nó dần khôi phục lại vẻ ngoài bình thường như cũ. Nhưng Noriko vẫn bị dằn vặt vì suy nghĩ mình đã lỡ nói ra một điều không sao rút lại được nữa.
“Vậy cha mẹ ruột của cháu là ai?”
“Cha mẹ thực sự của cháu là chị và anh rể, cháu chỉ cần biết thế là được rồi.”
Thằng bé chẳng làm gì sai, vậy mà cô lại gắt lên như thể đang mắng nó. Quả là hồ đồ hết chỗ nói.
Cha mẹ đúng nghĩa của Satoru là vợ chồng anh chị cô, còn cha mẹ đẻ của thằng bé chỉ sinh nó ra thôi. Sinh con mình ra một cách vô trách nhiệm, rồi còn suýt giết chết thằng bé khi nó chỉ mới là một đứa trẻ sơ sinh nữa chứ.
Đó là vụ án lớn đầu tiên mà Noriko thụ lý. Một cặp vợ chồng trẻ. Một vụ bỏ rơi con nghiêm trọng tới nỗi trở thành án hình sự, bọn họ đáng bị gọi là hung thủ giết người mới đúng. Bỏ đói đứa bé tới mức yếu lả đi để nó không khóc được, đem bọc lại bằng bao xốp rồi lén vứt chung với đống rác chuẩn bị đem đổ. May mà những người hàng xóm xung quanh nhìn thấy bao rác hơi động đậy, thấy lạ nên mở thử ra và phát hiện thấy đứa bé. Khi bị mấy người xung quanh gọi lại, cặp vợ chồng nọ còn quay lại đánh họ, vì thế tội nặng thêm một bậc.
Kết thúc phiên tòa, cặp vợ chồng kia lãnh mức án họ đáng phải nhận, nhưng tương lai của Satoru cũng trở nên mù mịt, vì thân thích hai bên đều từ chối nhận nuôi. Satoru chỉ còn nước đến cô nhi viện.
Đúng là một vụ án thương tâm. Cho dù thủ phạm đã bị trừng phạt xứng đáng, nhưng cuộc sống của một đứa trẻ vô tội lại trở nên lay lát.
Khi ấy, chính chị gái của Noriko là người đã ân cần an ủi cô rất nhiều. Vì đây là lần đầu tiên cô nhận một vụ án lớn nên chị đã theo sát cô từ đầu đến cuối.
Từ xưa em đã nói là nên thắt chặt luật hôn nhân gia đình hơn mà lại. Giá như cặp cha mẹ nào cũng giống anh chị thì mấy vụ án kiểu này đâu có xảy ra...
Lảm nhảm đến đây cô mới sực tỉnh, mồ hôi lạnh ướt đầm lưng... sau khi kết hôn, chị cô mới phát hiện mình không có khả năng sinh con. Dù không sống với nhà chồng, dù anh rể vẫn rất hạn chế liên hệ với cha mẹ, nhưng chị vẫn không khỏi khổ tâm.
Sau đó ít lâu, chị cô ngỏ ý muốn nhận nuôi Satoru, ngay trước khi thằng bé phải vào trại trẻ mồ côi.
Nhờ em đấy, lúc nào em cũng khen anh chị là cha mẹ tốt còn gì.
Chị nói thế và cười.
Thực ra anh chị nghĩ đến chuyện nhận con nuôi từ trước rồi, nhờ những lời của em mà anh chị quyết tâm hơn thôi. Mà chị nghĩ, đã nhận con nuôi thì một đứa trẻ có liên hệ với em là tốt nhất.
Cô chẳng thể nói lại câu nào. Vì nghĩ gia đình anh rể chắc chắn sẽ không để yên đâu.
Anh rể sẽ nói sao đây?
Những câu hỏi quay cuồng trong đầu cô.
Chồng chị sẽ không phản đối. Anh ấy cũng muốn một đứa con có liên hệ với em mà.
Chị cô cười hể hả.
Dù sao thì chị cũng chẳng thể sinh con được, chị sẽ làm điều mình muốn.
“Cha mẹ ruột chỉ sinh ra cháu thôi, còn anh chị dì mới chính là cha mẹ đích thực của cháu. Cho nên dì nhận nuôi cháu là trách nhiệm đương nhiên thôi.”
Ý cô là thằng bé không cần phải lo lắng, nhưng hai chữ “trách nhiệm” vừa buột khỏi miệng lại nghe như nghĩa vụ.
“Satoru không cần bận tâm gì hết.”
Cô cố nói chữa đi, nhưng chẳng khiến hai chữ “trách nhiệm” lúc nãy nhẹ nhàng hơn chút nào, ngược lại, còn như đang nhấn mạnh thêm.
Các bậc cha chú mắng cô không biết ăn nói thật đúng lắm. Vừa mới nhận nuôi thằng bé mà cô đã tuôn vào nó rất nhiều những lời khó nghe rồi.
Chẳng có ai dám lấy nó làm vợ. Lời tiên đoán ấy vậy mà lại thành sự thật. Bấy giờ cô đang có người yêu, nhưng chẳng bao lâu sau thì chia tay.
Lý do chính là vì Noriko phải đèo bòng thêm một đứa trẻ, nhưng ngoài miệng thì anh ta nói là do cô quyết định nhận nuôi Satoru mà không bàn trước với anh ta.
Khi người yêu cô hỏi như thể buộc tội rằng vì sao không nói với anh ta trước, Noriko bèn trả lời vì thằng bé là cháu cô nên cô thấy không cần thiết phải bàn bạc gì với anh ta cả.
Khoảnh khắc thấy mặt anh ta tối sầm lại, cô cũng hiểu ra. Mình lại vừa đánh vỡ thêm một điều gì đó.
Giao tiếp với người khác, sao khó khăn hơn cả học luật thế này.
Con mèo Satoru đang nuôi lúc ấy thì giao cho một người họ hàng xa nuôi hộ.
Người họ hàng xa tới nỗi Noriko không hề có cảm giác thân thuộc gần gũi, nhưng khi nhận nuôi con mèo lại xoa đầu Satoru rất yêu thương.
Cháu yên tâm đi, nhà ông ai cũng thích mèo cả, sẽ chăm sóc cho nó thật tốt.
Nét mặt Satoru sáng bừng lên, thằng bé gật đầu lia lịa. Kể từ khi vợ chồng anh chị qua đời, thằng bé chưa từng cho Noriko nhìn thấy vẻ mặt này.
Từ đó thỉnh thoảng người họ hàng nọ lại gửi hình con mèo tới cho Satoru. Địa chỉ của Noriko càng lúc càng xa họ, nhưng năm nào cũng vậy, đến dịp tết lại có một cánh thiệp gửi tới in hình con mèo nọ, thêm dòng chữ “Hachi vẫn khỏe”.
Khi con mèo chết, nhà họ còn cẩn thận gửi thư báo, và lo ăn ở cho Satoru rất chu đáo khi thằng bé đến chơi để thăm mộ. Cho đến tận bây giờ Noriko vẫn nghĩ, nếu như Satoru được gia đình ấy nhận nuôi chứ không phải mình, có lẽ thằng bé đã hạnh phúc hơn nhiều chăng? Ai cũng sẽ cảm thấy do dự nếu định nhận nuôi một đứa bé không cùng máu mủ, nhưng chỉ có nhà họ là nói, “Giá như có điều kiện hơn thì chúng tôi cũng muốn nhận nuôi cậu bé...” Khi ấy nhà họ đã có bốn đứa con lít nhít. “Tiếc là tài chính không cho phép”, ông cười cười đầy vẻ tiếc nuối.
Nhưng vì sao Noriko không nghĩ tới việc chu cấp tài chính cho bọn họ để nhà ấy nhận nuôi Satoru? Việc cô khăng khăng giữ thằng bé chẳng phải chỉ là vì tính vị kỷ, hi vọng giữ được điều gì đó để tưởng nhớ tới chị mình thôi sao? Mãi về sau này, cô vẫn cứ tự dằn vặt mình như vậy.
❆❆❆Noriko tự nhiên khóc nấc lên.
“Đáng lẽ dì nên để ông chú ở Ogura nhận nuôi cháu, nếu thế thì Satoru đã hạnh phúc hơn rồi.”
“Sao thế ạ?” Satoru giật mình, ngạc nhiên nhìn bà. “Đương nhiên ông chú ở Ogura cũng là người tốt, nhưng cháu vẫn nghĩ được dì nhận nuôi mới thật là may cho cháu.”
“Tại sao?” Lần này đến phiên Noriko hỏi ngược lại.
“Vì dì là em gái của mẹ cháu. Chỉ có dì mới biết rõ chuyện của cha mẹ cháu nhất.”
“Nhưng lúc anh chị vừa qua đời dì lại đi nói với Satoru chuyện kia...”
Satoru nhẹ nhàng cắt lời Noriko. “Đúng là lúc mới nghe cháu rất choáng váng, nhưng cũng nhờ biết mọi chuyện sớm như vậy mà cháu mới hiểu mình may mắn nhường nào.”
Noriko ngơ ngác. Satoru mỉm cười:
“Trước khi dì cho cháu biết sự thật, cháu hoàn toàn không biết tí ti gì về chuyện mình không phải do cha mẹ sinh ra. Chứng tỏ cha mẹ cháu đã thực lòng coi cháu như con ruột. Cha mẹ đẻ đã vứt bỏ cháu, vậy mà cháu lại được cha mẹ nâng niu yêu thương đến thế, chuyện thần kì ấy đâu phải lúc nào cũng gặp được.”
Đã nhiều lần, Satoru vừa cười vui vẻ vừa nói với tôi, Bởi vậy mới bảo, tao quả là hạnh phúc.
Cha mẹ mình yêu thương mình đến mức nào, cuộc đời mình đã hạnh phúc viên mãn ra sao, cảm giác ấy tôi hiểu chứ. Giây phút được Satoru nhặt về, tôi cũng đã hạnh phúc đến nghẹt thở như thế.
Mèo hoang vốn đã quen cam chịu kiếp sống bị bỏ mặc, bị làm ngơ, nhưng Satoru đã vươn tay ra cứu lấy tôi. Chỉ bấy nhiêu thôi cũng là một kì tích rồi, được trở thành mèo nhà của Satoru, tôi chính là con mèo hạnh phúc nhất trên đời này.
Vì thế, dù sau này Satoru không thể nuôi tôi nữa, tôi cũng không mất mát gì cả.
Tôi đã có cái tên Nana, cùng năm năm được sống bên anh.
Nếu không gặp anh, tôi sẽ chẳng có bất kì thứ gì hết. Cho dù Satoru ra đi trước tôi, cuộc đời này vẫn vô cùng hạnh phúc vì đã được hội ngộ.
Vì tôi sẽ nhớ mãi, nhớ mãi năm năm chúng tôi sống bên nhau. Tôi vẫn sẽ giữ mãi, giữ mãi cái tên Nana này.
Cả khu phố nơi Satoru lớn lên,
Cả cánh đồng mạ non xanh biếc đung đưa theo gió,
Cả tiếng biển khơi ì ầm đầy đe dọa,
Và ngọn núi Phú Sĩ oai nghiêm như đang đâm thẳng về phía mình,
Cả chiếc ti vi cũ tôi rất thích nằm cuộn tròn trên nóc,
Cả bà mèo Momo dễ mến hiền dịu,
Cả Toramaru lông vằn nghịch ngợm,
Cả chiếc phà màu trắng vĩ đại nuốt chửng hàng tá xe hơi vào bụng,
Cả lũ chó vẫy đuôi thân thiện với Satoru trong khoang tàu dành cho thú nuôi,
Cả con mèo Chinchilla độc miệng nhưng vẫn chúc chúng tôi may mắn,
Những dải đất chạy dài đến vô cùng ở Hokkaido,
Những bụi hoa tím và vàng tươi đầy sức sống,
Cánh đồng hoa lau dập dờn như sóng biển,
Lũ ngựa chậm rãi gặm cỏ,
Màu quả thanh lương trà rực rỡ,
Những sắc đỏ đậm nhạt khác nhau của quả thanh lương trà mà Satoru đã dạy,
Rừng bạch dương vươn cao thanh mảnh,
Khu mộ quạnh hiu,
Bó hoa cầu vồng bảy sắc,
Nhà nai lưng đốm trắng lấm tấm, đuôi hình trái tim,
Và cả dải cầu vồng đôi rực rỡ vươn lên từ mặt đất...
... Tôi sẽ ghi nhớ suốt đời.
Cả Kosuke, Yoshimine, Sugi và Chikako, và nhất là Noriko, người đã nuôi nấng Satoru đến khi trưởng thành để tôi có thể gặp anh.
Những người đã đi qua cuộc đời Satoru, tôi cũng sẽ nhớ mãi không quên.
Đã hạnh phúc đến mức này rồi, tôi còn cần gì khác cơ chứ?
“Chỉ tại dì chuyển chỗ làm thường xuyên quá, cứ mỗi lần cháu vừa kết bạn mới là... Xin lỗi đã làm tuổi thơ cháu phải cảm thấy cô độc.”
“Không đâu ạ, cháu vẫn làm quen được với bạn bè khắp nơi đấy chứ. Lúc chia tay Kosuke thì đúng là buồn thật, nhưng lúc lên cấp hai cháu quen Yoshimine này, lên cấp ba lại có Sugi và Chikako làm bạn, tuy chuyện nhận nuôi cuối cùng chẳng đi đến đâu nhưng cái chính là bạn bè cháu ai cũng niềm nở chào đón Nana. Lúc cần, chỉ mới ngỏ lời một tiếng mà biết bao nhiêu người sẵn lòng giúp đỡ nên có thể nói là không uổng một kiếp đấy chứ ạ?”
Satoru nhẹ nhàng vươn tới nắm chặt hai bàn tay Noriko.
“Mà cho dù bị tất cả từ chối đi nữa, cháu vẫn còn dì mà.”
Noriko cúi gầm mặt, hai vai run rẩy.
“Hơn nữa, chính nhờ dì mà cháu mới được gặp cha mẹ. Được ở bên cạnh dì và ngày ngày cùng ôn lại những kí ức về cha mẹ, sao cháu có thể không cảm thấy may mắn?”
Satoru nói đúng đấy, Noriko, bà đừng khóc nữa.
Những ngày cuối cùng của chúng ta không nên trôi qua trong nước mắt nhòe nhoẹt, mà phải tươi tắn lên, phải cười nhiều hơn thì mới cảm nhận được hạnh phúc chứ!
Một ngày kia, Satoru phải chuyển vào nằm viện dài ngày.
“Chờ vài ngày là người ta lại cho tao về ấy mà.”
Anh vừa xoa đầu tôi vừa an ủi, sau đó xách túi đựng quần áo và vật dụng hằng ngày lên rồi ra khỏi nhà. Những chuyến ra vào bệnh viện cứ mỗi lần lại kéo dài hơn. Bảo ba bốn ngày nhưng thường phải nằm lại cả tuần. Bảo một tuần lại thường bị kéo dài đến mười ngày, nửa tháng.
Số quần áo Satoru mang theo từ Tokyo dần dần trở nên không vừa người nữa, áo cứ rộng ra còn quần thì như muốn tụt khỏi vòng eo gầy nhẳng. Ngay cả khi ở trong nhà, Satoru cũng phải đội mũ len trùm kín đầu, tôi không rõ tình trạng sức khỏe của anh thế nào nhưng tóc càng lúc càng mỏng đi, rụng nhiều hơn, cho tới một ngày trông anh chẳng khác nào sư ông ngoài miếu. Chả lẽ bệnh viện còn có quy định bắt người ta phải cạo đầu? Trong lúc tôi miên man suy nghĩ thì xem chừng anh đã quyết tâm, tự mình ra tiệm cắt tóc.
Lại một ngày kia, trong khi gom quần áo chuẩn bị cho chuyến nhập viện dài ngày, Satoru đã với lấy tấm hình để đầu giường bỏ luôn vào túi xách. Đó là tấm hình chụp chung với tôi từ xưa lắm rồi. Lúc còn ở Tokyo, tấm hình ấy luôn yên vị trên đầu giường Satoru, chưa bao giờ xê dịch.
Chuông báo động trong đầu tôi réo vang.
Tôi nhanh nhảu chạy tới, vừa cào cái lồng để trong góc phòng vừa kêu meo meo, chúng ta cần cả cái này nữa phải không