- 9 -
Quang cảnh trại Tùng châu, sau một cơn bão, hiện ra như trong một giấc mơ lớn. Lá cây rụng thưa đi, làm cho trại sáng quang ra như mới. Những lũy tre đổ rạp cả xuống. Những giàn hoa, bờ dậu xiêu vẹo, ngả nghiêng: lá, cành, rơm, rác ngổn ngang. Như đã mệt lắm rồi, gió không động một hơi nào cả: ánh sáng trắng như mầu bạc, tịch mịch, bâng khuâng....
Lòng Đào, sau một trận bão lòng, cũng bâng khuâng như một giấc mộng. Ngồi trên chái nhà ngang, nhìn con chim chào mào thứ nhất về đậu ở một ngọn cau. Đào tưởng như bao chuyện buồn, vui, nhớ cũ đã xảy ra mãi từ bốn năm năm về trước xa lơ, xa lắc....
Ngoài vườn chè, thím xã và thằng Chè đang châu đầu vào nhau nói chuyện. Ý hẳn nói chuyện Đào, nên luôn luôn thằng Chè quay lại, ranh mãnh nhìn Đào và cười khúc khích. Đào đoán ra như thế, và yên lặng mỉm cười. Cái cười của Đào là cái cười bình tĩnh nhưng ai tinh ý cũng còn nhận thấy một chút thẹn thùng. Cái cười ấy là cái cười của người vừa làm một việc điên dại, nay nghĩ lại, mình lại cười mình.
Có tiếng thằng Chè chia việc với thím xã:
- Thím đi quét những luống chè và sân sau nhé!
- Còn mày thì làm gì?
- Tôi đi nhặt nhạnh những cam, bưởi rụng!
Đào bật cười, gọi thằng Chè:
- Ranh! Mày chỉ chọn lấy cái công việc lợi ăn thôi.
Thằng Chè quay lại nhìn, cười rồi gọi Đào:
- Có ba quả bưởi rụng, to lắm cơ, anh ạ!
Đào chạy ra. Thằng Chè vội bỏ cả công việc lấy một tầu lá chuối rai xuống cỏ, ngồi gọt bưởi. Vỏ bưởi gọt thành một khoanh tròn dài. Vừa gọt, nó vừa bẻo lẻo chuyện:
- Anh ạ, gọt bưởi này, có tay đấy nhé. Có người gọt thì ngọt. Có người gọt thì chua.
- Thế mày có tay hay không?
- Tôi gọt thì bưởi nào cũng ngọt.
- Thế thì mày có cả hai tay rồi!
Đào khanh khách. Thằng Chè đã gọt xong quả bưởi. Nhưng nó để xuống vội vàng.
- À anh ạ, phải mời bà.
- Mời bà, bà biết bà mắng cho ấy.
- Không mời bà, sang năm nó không có quả nữa, bà mới mắng.
- Sao không mời bà, thì sang năm nó lại không có quả nữa?
- Vâng, vì cây bưởi này năm nay mới bói.
- Sao, mới bói?
- Mới bói thì phải chủ nhà ăn, không thì sang năm nó không có quả nữa.
Đào lại càng cười. Chỉ hơi vui một chút là đủ cho Đào cười được. Tiếng cười của Đào trong trẻo giòn tan.
Đào vào tìm bà Cử thì thằng Chè ngồi tách quả bưởi ra từng múi. Bà Cử gọi cả bốn người vui vẻ ngồi quanh tầu lá chuối ăn bưởi thân mật. Bà Cử bảo:
- Ăn thế này giống một bữa cơm của người xưa đây. Đời thượng cổ người ta chưa có cơm ăn và phải ăn hoa quả, mâm thì bằng lá. Còn cụ, cụ kể chuyện cho bà và ông con nghe thế...
Câu chuyện của bà Cử làm cho Đào lại nhớ đến Phi nhưng cũng chỉ làm cho Đào hơi buồn. Cái buồn phảng phất rồi lại tan ngay.
Nắng vàng sáng đỏ lên. Những vũng nước ở những kẽ nẩy sao lấp lánh. Đào nghĩ ngay đến vẽ.
- Ờ! mà mình quên đi mất! Vẽ một cảnh vườn cam sau bão, có những mầu hay lắm!
Đào vào lấy giá ra sân trông vào vườn cam vẽ. Ngắm mầu lá cam, Đào bổng buông bút thẫn thờ. Mầu xanh mát ấy làm cho lòng Đào tự nhiên dìu dịu lâng lâng. Đào thấy cảnh và đời sống ở nhà quê êm ái quá. Đào thấy không bao giờ Đào còn muốn lên Hà nội nữa. Đào không muốn xa trại nữa, muốn ở Tùng châu mãi mãi, suốt đời....
- Không biết ‘‘cô’’ ấy thì có về nữa không?
Đào nghĩ đến Phi và mỉm cười:
- Chắc cũng chẳng bao giờ về nữa! Người Hà nội!
Đào nhún vai. - Hừ!
Đào lại mỉm cười lấy bút, chấm sơn, vẽ. Ngoài cổng xao xác tiếng thằng Chè gọi thím xã về ăn bưởi.
- Về mà ăn bưởi thím xã, cây bưởi đào mới bói, ngọt ngọt là!...
Một tiếng cười giòn khanh khách, Đầo hơi sửng sốt – ‘‘Sao nghe như tiếng cười của...’’ - Nhưng đã có tiếng Phi hỏi to:
- Thế à? Ngon lắm à? Để phần chị Phi với!
Đào vẫn ngồi yên chăm chú vẽ, tưởng chừng như những tiếng cười nói ấy...không quan hệ gì đến mình cả.
Thằng Chè chạy vụt vào làm cho Đào ngẩng lên.
- Chị Phi, anh Đào ạ.
Nó nhìn Đào, cười ranh mãnh. Đào xếp họa cụ lại, lên buồng.
Phi vẫn gion giỏn, lém lỉnh như xưa. Phi chạy vào sân với một tiếng cười khanh khách:
- Ồ, sao mà sáng thế này nhỉ?
Chưa ai đáp, Phi đã lại nói luôn:
- Bưởi rụng nhiều quá. Cả cam nữa. À, lần này thì ăn thích cam, bưởi.
Bà Cử nhìn Phi, cười.
- Bà ơi, bà! Bão to quá bà ạ. Đi xe lửa mà trông xa hai bên đường, buồn cười lắm. Có cái nhà chỉ còn một mái, có cái chẳng còn mái nào, trơ ra hai bức vách không!... Đồng thì nước đỏ mông mênh ấy. Những cột giây thép thì...
Nhưng Phi bỗng bặt im. Vì nhìn quanh quẩn Phi không thấy Đào. Phi chắc Phi đã cốt ý nói nhiều và to thế, thì hẳn Đào nghe thấy tiếng Phi rồi. Sao Đào không xuống, mà cũng không thấy bóng dáng Đào đâu nữa?
- Bà ai!
Phi chực hỏi bà, Đào đâu, nhưng lại thôi. Bà Cử hỏi lại:
- Gì kia, con?
- Thưa bà... thôi ạ.! Chè này!
- Dạ!
Phi lại chực hỏi thằng Chè. Nhưng cũng lại thôi. Chỉ nhắc lại một câu đã nói rồi:
- Sao mà sáng thế này nhỉ?
Câu nhắc lại vẩn vơ làm cho không ai nói gì nữa. Phi hơi ngượng, mà không biết nói gì cho khỏi ngượng. Tự nhiên Phi mất cả lém lỉnh đi: Phi ngổn ngang cả lòng. May sao, thằng Chè nhắc đến bữa cơm:
- Thưa bà dễ, thường trưa rồi. Dọn cơm thôi chứ, ạ!
Phi nghĩ ngay ra:
- Đến bữa cơm thì thế nào ‘‘anh’’ không phải xuống. Hay không xuống nữa thì cũng biết tại sao không xuống.
Thằng Chè về bếp bắc cơm, lan mâm, đũa, bát, lấy thức ăn rồi xới cơm, so đũa sẵn sàng. Nhưng Phi vẫn không thấy Đào đâu cả. Phi băn khoăn ra, lại vào, Rồi nóng lòng quá, Phi không ngượng nữa, hỏi bà:
- Còn anh Đào?
Thằng Chè nhìn Phi:
- Chị lên gọi anh ấy chị ạ!
- Không, mày lên mà gọi.
- Chị lên mà gọi thì anh ấy mới xuống!
- Ranh vừa chứ!
Phi nguýt thằng Chè, chạy lên buồng Đào. Từ lúc về buồng riêng, Đào bối rối không biết làm gì. Phi lên, Đào càng bối rối. Phi cũng không biết nói gì. Hai người cùng cúi đầu đứng lặng yên. Một lát, Đào hỏi một câu bâng quơ:
- Sao, Phi trở lại?
Đào không định nói mỉa mà câu hỏi tự nhiên lại mỉa mai làm cho Đào, đang bối rối càng lúng túng.
- Em bỏ quên một quyển sách... Trở lại lấy
Phi dí mũi giầy lên nền gạch một dây dài.
- Rồi lát nữa em lại về Hà nội ngay.
Phi chạy vụt đi quên cả cái công việc mình phải làm: lên gọi Đào xuống ăn cơm.
Phi không trở xuống nhà ăn, chạy thẳng lên buồng mình. Nhưng qua nhà ngang thì bà Cử trông thấy Phi:
- Chứ anh Đào đâu, con?
Phi nói dối:
- Con mời anh ấy rồi. Anh con xuống ngay bây giờ, đấy ạ.
- Thế con còn đi đâu đấy?
Nhưng Phi không đáp: Phi chạy vội đi rồi. Trong buồng Phi, những sách mà Đào vứt và xé hôm qua hãy còn bừa bãi. Phi nhặt mấy tờ giấy lên xem. Thấy quyển sách bị xé chính là quyển thơ Toi et Moi của Đào đã cho Phi. Phi cau mày, xé cho những mảnh giấy nát vụn thêm nữa, hung hăng vứt tóe ra nhà. Những mảnh giấy, bay xuống tới tấp. Phi buồn bã ra sân.
Phi đi lững thững quanh sân, lấy ngón tay trỏ vừa đi vừa lia những tường hoa. Tường sắc, làm rát ngón tay Phi mà Phi không biết nữa. Một con chó chạy đến quấn chân Phi. Phi quay lại bực tức giậm mạnh chân, đuổi. Nó giật mình chạy, rồi ngoái cổ lại ngơ ngác nhìn, không hiểu. Phi đi ra cổng.
Ra đến cổng, Phi không ngờ gặp Đào. Đào đứng ở cổng như để đợi đón Phi. Nhưng thấy Phi, Đào lại cúi đầu không nói gì. Phi đứng lại một chút, rồi lại đi.
Vội vàng, Đào hỏi:
- Sao Phi lại trở lại?
Lại là câu hỏi ban nãy, câu nói mỉa, mà chính ý Đào thì vẫn không định mỉa, trái hẳn, Đào bực mình với Đào quá. Sao câu nói ấy lại cứ đến miệng Đào thế? May, Phi trả lời một câu vơ vẩn, có phần ngoan ngoãn nữa.
- Em chả biết làm sao em lại trở lại!
Phi im lặng. Đào cũng im lặng. Bẻ một que rào, Đào vẽ lên tường những hình tròn, vuông, lục lăng, bát giác. Còn Phi thì đứng vẩn vơ xé một lá sấu non ra từng mảnh nhỏ.
Bỗng, Đào sấn sổ đi lại phía Phi, mắt long lên, tay nắm chặt lại. Phi lùi lại, mở mắt nhìn Đào; rồi khẽ nhếch mép cười mai mỉa. Đào hơi cau mày, ngần ngừ, rồi về chỗ cũ, lại đứng vẽ những hình tròn, vuông. Phi lại bứt một chiếc lá sấu non xẻ vụn ra từng mảnh nhỏ.
Gió chiều giạt dào lên trên những ngọn tre. Lá tre, và lá sấu xanh rờn một màu êm mát. Trời trong như một lời thơ. Đào nói, giọng oán hờn:
- Sao hôm ấy tự nhiên thì lại nguây nguẩy ra về thế!
Phi bỗng phá lên cười khanh khách, đi lại Đào, nhìn Đào ranh mãnh:
- Sao hôm ấy, tự nhiên, thì lại xé nát quyển thơ ra?
Đào bật cười, nhưng quay giấu nụ cười đi. Vui vẻ, Phi ra bẻ những cành lá sắn, rải lên đá, như tấm chiếu xanh. Rồi Phi tung tăng đi nhặt mấy cái cỏ gà để về ngồi ‘‘ đấu gà’’ một mình. Tay phải Phi cầm ‘’gà’’ đấu với tay trái. Vừa đấu, hai tay vừa ‘‘ nói chuyện’’ với nhau:
- Mày có tất cả mấy gà đã?
- Mười lăm!
- Tao mười bảy kia!
- Nhưng gà của tao gà khô dại cả liệu hồn!
- Của tao dễ không khô đấy?
Phi phủi tay đứng dậy, và nói:
- Chọi gà mãi, nhọc cả người! Thôi phải về ăn cơm nào!
Đứng lên thì Phi đã thấy Đào ở bên cạnh: Không biết Đào đã đến đứng cạnh Phi từ lúc nào. Phi đứng lặng im, nhìn những ‘‘ xác gà’’ rải rác trên tấm đá. Rồi bỗng nhiên Phi vui vẻ nắm lắy tay Đào kéo vào lòng, rủ:
- Đi về với em đi..
Đào còn đứng yên. Phi ghé sát tai Đào:
- Đi mình.
Ánh nắng đẹp như hoa.
Đào tưởng như nghe giọng nói của một người vợ hiền ngoan ngoãn.
hết