Chương V BÍ MẬT CỦA GIÔN CAXTEN
Trong nhà của Giôn Caxten, cũng như nhiều gia đình khác thời ấy, có lệ người bán hàng và làm công cùng ngồi ăn sáng với chủ trong một phòng, có điều ở hai bàn khác nhau. Nhưng Bêti là một ngoại lệ, và với tư cách chị em họ và là bạn gái của Macgaret, cô ta được ngồi chung bàn với gia đình Caxten. Buổi sáng hôm ấy ghế của Bêti bỏ trống. Mặc dù đang mải suy nghĩ mông lung, Caxten cũng nhận thấy điều đó. Cả Macgaret lẫn Pitơ đều không trả lời nổi câu hỏi của ông - Bêti đi đâu? Nhưng lúc ấy một người hầu, chính là người hôm trước Caxten cho đi theo dõi Đacghila, nói rằng anh ta nhìn thấy Bêti đi giữa phố Honbon với người đàn ông Tây Ban Nha kia. Nghe thế, Caxten sa sầm nét mặt.
Bữa ăn sáng trôi qua trong sự im lặng tuyệt đối, và khi đám người hầu bước ra gần hết thì Bêti xuất hiện, đang còn đỏ ửng cả mặt.
- Cô vừa ở đâu về? - Caxten hỏi. - Và tại sao đến ăn sáng muộn?
- Cháu di lấy vải trải giường, nhưng chưa giặt xong, - cô ta nói liến thoắng.
- Nếu thế thì người ta bắt cô chờ lâu đấy, - Caxten bình tĩnh nói. - Cô không gặp ai chứ?
- Chỉ gặp người ngoài phố thôi ạ.
- Tôi sẽ không hỏi thêm điều gì nữa, nếu không cô lại tiếp tục nói dối, và bằng cách ấy chuốc thêm tội lỗi vào mình, - Giôn Caxten nghiêm khắc nói. - Hãy nói cho tôi biết: cô vừa đi đâu với xinho Đacghila, và nói gì với ông ta?
Bêti hiểu là cô đã bị nhìn thấy cùng đi với Đacghila và có tiếp tục chối nữa cũng vô ích.
- Cháu đi với ông ấy một quãng, chả là ông ấy nhờ cháu chỉ đường.
- Hãy nghe đây, Bêti, - Caxten ngắt lời cô ta, không chú ý tới những điều cô ta nói, - cô là một cô gái đã lớn, đủ để tự chịu trách nhiệm về mình. Tôi sẽ không nói gì về những cuộc dạo chơi của cô với đàn ông, tuy những cuộc dạo chơi ấy chẳng mang lại điều tốt lành. Nhưng cô biết cho: Không một người nào biết rõ về công việc của tôi được phép gặp gỡ, đi lại với bất kì một người Tây Ban Nha nào. - Ông nhìn cô ta một cách chăm chú. - Nếu bị bắt gặp đi với ông ta một lần nữa, cô sẽ không bao giờ còn được đặt chân đến ngôi nhà này! Im đi, tôi không cần những lời thanh minh của cô. Hãy bê bữa sáng của cô đi nơi khác mà ăn.
Bêti suýt khóc, đi ra khỏi phòng. Là một cô gái ngang bướng, cô ta rất bực tức. Vốn yêu mến Bêti, Macgaret định nói một vài lời gì đấy để bênh, nhưng bố nàng gạt đi:
- Vớ vẩn! Bố biết rõ Bêti. Nó phù phiếm và hiếu danh như một con công. Nó không thể nào quên được nguồn gốc quý tộc của mình, và rằng nó xinh đẹp và muốn kiếm được người chồng có địa vị cao. Mà thằng Tây Ban Nha ấy thì lợi dụng chỗ yếu của nó để nhằm đạt được những mục đích riêng. Bố tin chắc những mục đích ấy không hề tốt đẹp một tí nào. Nếu ta không kịp thời can thiệp, nó sẽ mang tai họa lại cho tất cả chúng ta. Thôi, nói về Bêti Đin như thế là đủ, bố còn phải đi làm việc.
Nhưng Pitơ, từ nãy đến giờ ngồi im, liền ngăn ông lại:
- Thưa bố, chúng con muốn nói với bố đôi điều về chúng con.
- Về các con? - Caxten ngạc nhiên hỏi. - Vâng, cứ nói đi. à, mà đây không phải là chỗ để nói những chuyện như thế. Bố nghĩ ở đây các bức tường có thể có tai. Hãy đi theo ta.
Ông dẫn họ lên phòng cầu nguyện rồi khóa trái cửa lại.
- Bây giờ thì nói đi. Có chuyện gì thế?
- Thưa bố, - Pitơ nói, - được bố cho phép, sáng nay con đã yêu cầu Macgaret trở thành vợ con.
- Tôi thấy anh không để mất thời gian một chút nào, anh bạn ạ. Nếu ai dựng nó dậy khỏi giường hay nói điều ấy với nó qua cửa sổ, cũng không thể nhanh hơn được. Nhưng không sao, điều ấy cũng dễ hiểu. Bao giờ anh cũng là con người hành động. Thế Macgaret trả lời anh sao?
- Cách đây một giờ Macgaret nói là đồng ý lấy con làm chồng.
- Anh là một người cẩn thận, - Caxten cười. - Và ai cũng biết rằng trong một giờ người phụ nữ có thể thay đổi quyết định của mình. Còn con, Macgaret bây giờ con nói sao, sau một thời gian suy nghĩ lâu như thế?
- Con nói rằng con giận Pitơ! - Macgaret khẽ kêu lên, dậm bàn chân bé nhỏ của mình xuống đất. - Nếu anh ấy không tin con trong một giờ, thì làm sao có thể sống với con suốt đời được?
- Không, không Macgaret, - Pitơ nói xin vào. - Em không hiểu anh. Chỉ đơn giản là anh không muốn ép buộc em, nếu ngộ nhỡ...
- Thì đấy, anh đang lặp lại điều ấy đấy! - Macgaret ngắt lời chàng, vừa bực mình lại vừa hài lòng.
- Có lẽ anh im lặng thì hơn, - Pitơ đấu dịu. - Thì một mình em nói vậy.
- Vâng, tất nhiên, gì chứ im lặng thì anh giỏi lắm. Hơn ai hết, em là người hiểu rõ điều ấy, - Macgaret đáp, tự thưởng cho mình cái quyền được nói sau những năm tháng dài chờ đợi trong im lặng. - Được, em sẽ nói thay cho anh. Thưa bố, anh Pitơ đã nói đúng sự thật. Con đồng ý làm vợ anh ấy, dù điều ấy có nghĩa là gắn đời con với một người suốt ngày im lặng. Vâng, con đồng ý, nhưng tất nhiên không phải vì Pitơ, anh ấy có quá nhiều khuyết tật, mà là vì con, vì con yêu anh ấy. - Nói đoạn, Macgaret dịu dàng mỉm cười.
- Đừng đùa, Macgaret.
- Tại sao, thưa bố? Trông anh Pitơ mặt mũi mới đắc thắng làm sao! Bố hãy nhìn anh ta xem. Ta cứ cười đi, chừng nào đang được cười. Biết đâu sẽ có lúc phải khóc.
- Con nói đúng đấy, - Caxten thở dài nói. - Nghĩa là các con đã quyết định đính hôn với nhau. Điều ấy làm bố vui mừng, các con ạ, bởi vì ai mà biết trước được lúc nào sẽ rơi những giọt nước mắt mà Macgaret vừa nhắc tới. Hãy cầm lấy tay Macgaret, Pitơ, và hãy thề trước cây thánh giá mà các con tôn thờ. - Pitơ ngạc nhiên nhìn Caxten, nhưng ông vẫn nói tiếp: - Các con phải thề rằng trước khi làm lễ đính hôn, các con sẽ trung thành với lời nói của mình trong bất kì hoàn cảnh nào, ở cùng nhau hay xa nhau, gặp tin buồn, hay tin vui, nghèo khổ hay sung sướng, bình yên hay loạn lạc, vui hay buồn, hay gặp những thử thách ghê gớm. Còn sau khi đã đính hôn với nhau, các con sẽ chung thủy thương yêu nhau suốt đời, cho đến khi bị thần chết chia lìa.
Caxten nói những lời ấy một cách nghiêm trang và hồi hộp. Ông nhìn thẳng vào mắt Pitơ và Macgaret như muốn đoán đọc những ý nghĩ thầm kín nhất của họ. Sự hồi hộp của ông được truyền sang đôi bạn trẻ. Lại một lần nữa họ cảm thấy sợ hãi, giống như họ đã từng sợ hãi khi trong vườn bất chợt họ nhìn thấy cái bóng của Đacghila. Một cách trang nghiêm, hầu như không cảm thây sự vui mừng đáng lẽ phải có trong những lúc như thế, họ cầm tay nhau và thề trước thánh giá rằng họ sẽ giữ vững lời thề này và sẽ chung thủy với nhau cho tới lúc chết, dù phải vượt qua nhiều thử thách, cả những thử thách mà họ bây giờ còn chưa hình dung nổi.
- Và cả sau khi chết, chúng con vẫn chung thủy với nhau, - Pitơ nói thêm.
Chiếc đầu kiêu hãnh của Macgaret khẽ cúi xuống, tỏ ý đồng ý.
- Các con ạ, - Caxten nói, - các con sẽ giàu có. ở nước Anh này không có nhiều người giàu có như các con đâu. Nhưng có lẽ tốt hơn, các con đừng khoe khoang sự giàu có của mình và đừng bắt chước những người danh giá khác. Nếu không, các con sẽ làm người khác ghen tị, và sự ghen tị đó sẽ làm hại các con. Hãy biết chờ đợi, rồi địa vị cao sang sẽ tự đến với các con, hoặc nếu không, sẽ đến với con cháu của các con. Pitơ, để khỏi quên, bây giờ bố nói với con, rằng bản thống kê tất cả chắc chắn vốn liếng và tiền đầu tư vào bất động sản, vào việc mua đất, mua tàu và các cửa hàng buôn bán đã được chôn kĩ dưới nền nhà trong phòng làm việc của bố, ngay dưới chỗ chiếc ghế bố vẫn ngồi. Lật tấm ván lên, đào sâu xuống đất, con sẽ nhìn thấy một tấm đá, dưới nó là một chiếc hòm sắt đựng tài liệu và sổ ghi chép. Cả đồ trang sức quý cũng ở trong đó. Nếu vì một lí do nào đó chiếc hòm này bị mất, bản sao của hầu như tất cả giấy tờ ấy đang nằm trong tay người bạn thân và là bạn hàng cùng buôn bán với bố ở nước Anh. Đó là Ximông Livet, người mà các con có biết. Hãy nhớ lời bố dặn.
- Thưa bố, - Macgaret lo lắng ngắt lời ông, - sao bố lại nói những điều ấy? Như thể bố sắp không ở bên chúng con nữa. Bố sợ điều gì chăng?
- ừ, con gái của bố ạ, bố sợ hay nói đúng hơn, bố không sợ mà là chờ đợi. Bố đã sẵn sàng đón nhận tất cả. Nhưng các con đã thề, và các con sẽ giữ vững lời thề chứ?
- Vâng, - cả Pitơ và Macgaret cùng đồng thanh nói.
- Nếu thế thì các con hãy chuẩn bị đón nhận thử thách nặng nề đầu tiên, vì bây giờ bố không muốn giấu các con sự thật. Các con ạ, các con tưởng rằng bố và các con cùng một tôn giáo, nhưng thực ra không phải thế. Bố là một người Do Thái, như người bố và người ông của bố từ thời Abraam.
Những lời này gây nên một ấn tượng hết sức mạnh mẽ đối với Pitơ và Macgaret. Vì ngạc nhiên, Pitơ há to miệng, và lần thứ hai trong ngày chàng tái mặt. Macgaret thì ngã xỉu xuống ghế, bất lực nhìn chàng. Vào thời ấy, làm người Do Thái có nghĩa là tự chuốc vào mình một mối nguy hiểm khủng khiếp. Caxten nhìn họ, và sự im lặng của họ làm ông cảm thấy bị xúc phạm.
- à, ra thế đấy! - Ông chua xót kêu lên. - Hóa ra các người cũng giống người khác, có đúng thế không? Các người đang khinh bỉ tôi vì tôi thuộc vào một giống người có nguồn gốc lâu đời hơn và cao thượng hơn tất cả các huân tước kiêu kì và các ông vua của các người, có đúng thế không? Các người hiểu rõ tôi. Phải chăng tôi đã làm điều gì đáng xấu hổ? Tôi đã lừa dối láng giềng hay ăn cướp của người nghèo ư? Hay tôi đã cười giễu đồ cũng lễ của các người? Tôiđã bao giờ âm mưu nổi loạn chống lại chính quyền chưa? Hay có thể tôi là một người bạn tồi và là một người cha khắc nghiệt? Các người lắc đầu, nhưng nếu thế, sao các người lại nhìn tôi như nhìn một người tội lỗi? Lẽ nào tôi không có quyền được theo tín ngưỡng của tổ tiên tôi? Lẽ nào tôi không được phép cầu nguyện Chúa Trời theo các tôi muốn? - Rồi ông nhìn Pitơ với vẻ thách thức.
- Không, thưa bố, - Pitơ đáp. - Tất nhiên bố được phép. ít ra thì con cho là thế. Nhưng nếu vậy, tại sao những năm qua bố phải giả vờ cầu nguyện như chúng con?
Cái câu hỏi thẳng thừng và rất đặc trưng cho Pitơ ấy đã làm Caxten giật mình lùi lại, như một chiến binh bất ngờ bị đánh một cú vào chỗ hiểm. Sự dũng cảm đã rời bỏ ông, cơn giận trong mắt đã được thay bằng sự nhẫn nhục, còn con người ông thì như thấp hẳn xuống. Bây giờ ông là một bị cáo đang chờ được con gái và người yêu của con gái tha thứ.
- Các con đừng lên án bố một cách tàn nhẫn, ông nói. - Các con phải biết thế nào là làm một người Do Thái - một kẻ khốn nạn mà bất cứ một thằng ăn mầynò cũng có thể xô đẩy và phỉ nhổ; một người bị loại khỏi vòng pháp luật và ở nước nào cũng bị lùng bắt như lùng bắt một con chó sói hoang dại, và khi bắt được, người ấy bị giết để mua vui cho những con chiên Cơ Đốc ngoan đạo, sau khi hắn đã bị cướp lột đến tận mang áo cuối cùng. Và bây giờ các con thử hình dung tới khả năng trốn thoát khỏi những điều kinh khủng ấy để được sống yên ổn, được nhà thờ che chở, và sau đó trở thành giàu có và có địa vị!
Ông dừng lại một lát như để chờ nghe những lời phản đối, nhưng Pitơ và Macgaret vẫn im lặng. Caxten nói tiếp:
- Vả lại, ngày bé bố đã được nhập đạo Cơ Đốc, nhưng trái tim của bố cũng như tổ tiên bố, vẫn là trái tim của người Do Thái, mà ở đâu trái tim ở đấy là linh hồn.
- Điều ấy chỉ làm mọi điều thêm phức tạp, - Pitơ nói, như thể với chính mình.
- Bố đã được ông cụ thân sinh dạy như thế, - Caxten nói để tự bảo vệ mình.
- Chúng ta phải trả giá cho các tội lỗi của mình, - Pitơ lại ngắt lời ông.
Đến lúc này Caxten không còn kìm mình được nữa:
- Anh chỉ là con ngựa non háu đá, anh còn chưa biết gì về những điều kinh khủng của cuộc đời, thế mà đã dám chê trách tôi! Nếu anh phải chịu đựng những điều tôi đã chịu đựng, thì chắc gì anh đã dũng cảm bằng một nửa tôi bây giờ. Các người có biết vì sao tôi đã cho các người biết điều bí mật mà tôi có thể giữ kín, như đã từng giữ kín đối với mẹ cô không, Macgaret? Tôi cho các người biết, vì đó là một phần của sự trừng phạt mà tôi phải gánh chịu vì tội lỗi của mình. Vâng, tôi biết Đức Chúa của tôi rất nghiêm khắc, và tội lỗi sẽ đổ lên đầu tôi, tôi sẽ phải trả giá tất cả cho đến đồng xu nhỏ cuối cùng, mặc dầu tôi còn chưa biết bao giờ và ở đâu tôi phải gánh chịu sự trừng phạt ấy. Đi đi, Pitơ, đi đi, Macgaret, đi mà tố cáo tôi, nếu các người muốn các vị linh mục chỉ cho các người con đường ngắn nhất lên thiên đường. Tôi sẽ không lấy của các người, dù chỉ một đồng tiền vàng.
- Thưa bố, xin bố đừng để cơn giận lôi kéo tình cảm của mình, - Pitơ nói. - Đó là việc chỉ liên quan tới bố và Đức Chúa. Chúng con biết nói gì với bố bây giờ, có ai bắt chúng con lên án bố đâu? Chúng con chỉ biết cầu Chúa để những mối lo sợ của bố không thành sự thật, và để bố sống hết những năm tháng còn lại của mình trong sự bình yên và danh giá.
- Bố cảm ơn con vì những lời tốt lành kia, chúng làm tăng giá trị thêm cho con, - Caxten nói. - Còn con, Macgaret, con định nói gì với bố?
- Nói gì ư? - Macgaret ngơ ngác hỏi lại. - Con chẳng có điều gì để nói. Anh Pitơ nói đúng: Đó là việc của bố và Đức Chúa. Nhưng con thật buồn vì phải để mất người yêu.
Pitơ ngạc nhiên nhìn nàng, còn Caxten thì kêu lên:
- Để mất? Vì sao? Nó chẳng vừa mới thề đó sao?
- Vấn đề không phải ở đấy. Làm sao con có thể yêu cầu anh ấy, một nhà quý tộc, một con chiên Cơ Đốc chính cống, lấy làm vợ mình con gái một người Do Thái suốt đời cầu chúa Giêsu, nhưng trong lòng lại không công nhận Ngài?
Lúc này Pitơ liền giơ tay lên.
- Hãy kết thúc câu chuyện này đi, - chàng nói. - Thậm chí nếu bố em là Giuđa đi nữa, thì điều ấy có quan hệ gì đến anh và em? Anh đã thuộc về em, và em thuộc về anh cho đến khi thần chết chia lìa chúng ta. Và không tín ngưỡng của một người nào có thể ngăn cách chúng ta, dù chỉ một phút. Thưa bố, cảm ơn bố đã tin chúng con. Xin bố hãy tin chắc rằng dù những điều bố vừa kể có làm chúng con đau buồn, chúng con vẫn yêu và kính trọng bố không kém chút nào so với chúng con đã yêu và kính trọng bố trước khi biết được điều bí mật này.
Macgaret ngã vào Caxten khóc nức nở:
- Xin bố tha lỗi cho con, nếu con nói quá lời. Vì con chẳng biết gì về điều ấy, và suốt đời con được dạy phải căm ghét những người Do Thái. Bố theo tín ngưỡng nào không hề liên quan gì tới con, vì với con, bố luôn luôn là một người bố đáng yêu!
- Nếu thế thì sao con lại khóc? - Caxten hỏi, dịu dàng xoa đầu nàng.
- Bởi vì bố đang bị nguy hiểm đe dọa, ít ra thì bố nói như thế, mà nếu có chuyện xảy ra với bố... thì lúc ấy con sẽ thế nào?
- Nếu đòn số mệnh giáng xuống đầu bố, con hãy xem đó là ý Chúa muốn thế, và hãy dũng cảm đón nhận nó như bố. - Caxten khẽ hôn Macgaret rồi đi ra khỏi nhà nguyện.
- Hóa ra niềm vui và nỗi khổ kề sát bên nhau, - Macgaret khẽ nói.
- Vâng, chúng là anh em sinh đôi. Nhưng nếu chúng ta đã được nếm mùi hạnh phúc, thì chúng ta sẽ không còn sợ điều bất hạnh. Mong sao bệnh dịch hạch sớm bắt đi tất cả các cha cố và những kẻ cuồng tín của chúng! Đức Chúa Giêsu đã cố để tất cả những người Do Thái tin theo đạo của Ngài, nhưng Ngài không kêu gọi phải giết hết họ. Còn riêng về anh, anh quý trọng những người biết giữ vững tín ngưỡng của mình, và sẵn sàng tha thứ cho họ, vì chính các cố đạo đã bắt họ phải giả vờ và nói dối. Hãy cầu mong Chúa Trời để chúng ta sớm đính hôn với nhau và yên ổn rời bỏ Luân Đôn, đi về nơi có thể giấu được bố em.
- Em sẽ cầu, em sẽ cầu... - Macgaret khẽ nói rồi tiến lại gần Pitơ.
Và sau đó họ ôm hôn nhau, quên hết mọi điều lo sợ.
Sáng sớm hôm sau - hôm đó là ngày chủ nhật, Pitơ, Macgaret và Bêti đi vào nhà thờ thánh Pôn để dự lễ Met. Bây giờ, khi điều bí mật của ông không còn là bí mật nữa, ông quyết định tránh không vào nhà thờ đạo Thiên Chúa chừng nào có thể. Vì vậy ông đã cáo ốm không đi. Nhưng điều này không thể không làm Macgaret lo lắng. Sau này thì sao? Vì không thể cứ giả vờ ốm mãi thế được. Mà không đi lễ nhà thờ nghĩa là tự mình chuốc lấy tiếng phản đạo.
ở nhà một mình, Caxten cho gọi hai người đầy tớ khỏe mạnh tới, ra lệnh cho họ lặng lẽ đi theo Pitơ và Macgaret:
Khi Pitơ, Macgaret và Bêti đi khỏi nhà thờ, Pitơ nhìn thấy hai tên Tây Ban Nha mà chàng quen mặt. Chàng có cảm giác là chúng đang theo dõi chàng. Trong đám đông chàng không nhìn thấychúng nên không nói gì với Macgaret và Bêti. Con đường ngắn nhất dẫn về nhà chạy qua những cánh đồng và khu vườn, nơi chỉ lác đác mấy ngôi nhà. Pitơ và Macgaret vừa đi vừa nói chuyện. Bất chợt Bêti lúc ấy đi sau, bỗng kêu lên, Pitơ ngẩng đầu và nhìn thấy hai tên Tây Ban Nha kia đang chui qua một lỗ hổng xuyên bờ giậu cách chàng không đầy sáu bước. Chàng cũng nhìn thấy chúng đang nắm chuôi kiếm.
- Đi về phía trước, nhanh lên! - Pitơ khẽ nói với Macgaret. - Anh không muốn quay lưng về phía chúng.
Nói đoạn chàng nắm lấy chuôi kiếm mà chàng luôn đeo trong áo khoác, rồi bảo Macgaret lùi ra xa.
Họ đứng giáp mặt với hai tên Tây Ban Nha. Chúng lịch sự cúi chào và hỏi có phải chàng là Pitơ Brum không. Chúng nói bằng tiếng Tây Ban Nha, nhưng Pitơ và Macgaret thông thạo thứ tiếng ấy - chàng đã học thời nhỏ, và nhiều khi chàng phải nói bằng tiếng Tây Ban Nha khi làm việc với Giôn Caxten, là người thường được sử dụng ngôn ngữ ấy trong công việc buôn bán của mình.
- Vâng, đúng thế, - chàng đáp. - Các ông có việc cần gặp tôi à?
- Vâng, chúng tôi đến tìm ông để thực hiện nhiệm vụ mà một người bạn Xcôtlen của chúng tôi có tên là Anđrin giao cho. Cách đây mấy ngày ông đã gặp ông ấy, - một trong hai tên Tây Ban Nha nói với Pitơ. - Ông ấy đã chết, và giao cho chúng tôi một nhiệm vụ có thể nói tóm tắt là làm sao để ông và ông ta gặp được nhau lần nữa. Tất cả chúng tôi đã thề sẽ nói điều ấy với ông, và chăm lo để ông sớm được gặp ông ấy.
- Ông muốn nói rằng các ông định giết tôi? - Pitơ vừa đáp vừa nghiến chặt răng và rút thanh kiếm từ dưới áo khoác ra. - Nào hãy lại gần đây, đồ hèn nhát, và chúng ta sẽ thấy ai trong chúng ta sẽ là bạn của Anđrin dưới địa ngục. Macgaret, Bêti hãy tránh ra xa!
Pitơ cởi áo khoác và quấn nó vào tay trái. Hai tên Tây Ban Nha chựng lại trong giây lát - vẻ mặt cương quyết của Pitơ chắc đã cho chúng biết rằng đánh nhau với chàng không phải dễ. Khi chúng xông vào chàng thì bỗng nghe có tiếng chân chạy lại, và lập tức thấy hai người hầu của Caxten tay cầm kiếm đứng cạnh Pitơ.
- Rất vui mừng được gặp các anh ở đây, - Pitơ nhìn họ nói. - Còn bây giờ, thưa các ngài, bây giờ các ngài có còn muốn gặp tôi nữa không ạ?
Thay cho câu trả lời, hai tên Tây Ban Nha vội vã bỏ chạy. Một trong hai người hầu nhặt một hòn đá lớn bên đường rồi vung tay ném theo. Hòn đá rơi đúng vào lưng gã Tây Ban Nha chạy sau, làm hắn ngã gục mặt xuống đất. Hắn gượng dậy và vừa khập khiễng chạy tiếp, vừa chửi rủa câu gì đó bằng tiếng Tây Ban Nha.
- Tôi nghĩ bây giờ chúng ta có thể yên tâm đi về nhà, - Pitơ nói. - Có lẽ hôm nay chúng ta sẽ không còn gặp vị khách nào của Anđrin nữa.
- Có thể hôm nay thì không, - Macgaret thở dài nói. - Nhưng ngày mai hay ngày kia chúng lại đến. Rồi sẽ kết thúc thế nào?
- ồ, chuyện ấy thì chỉ một mình Chúa biết, - Pitơ buồn bực đáp và cho kiếm vào vỏ.
Khi nghe chàng kể lại về việc này, Caxten lo lắng.
- Chúng muốn trả thù con về cái chết của gã Xcôtlen, - ông nói. - Người Tây Ban Nha rất hay trả thù, vả lại, chúng không bao giờ tha thứ cho con về việc lúc ấy con đã gọi người Anh đến giúp đỡ. Bố rất lo cho con, Pitơ ạ. Nếu ra khỏi nhà, chúng sẽ giết con mất.
- Nhưng con không thể suốt đời cứ ngồi khóa cửa trong nhà như chuột trong hang được! - Pitơ giận dữ nói. - Làm thế nào bây giờ? Hay phải nhờ đến pháp luật?
- Không, chính con giết người, và bằng cách ấy đã vi phạm pháp luật. Bố nghĩ tốt nhất con nên đi khỏi đây một thời gian, cho đến khi mọi việc lắng xuống.
- Đi khỏi đây? Pitơ đi khỏi đây ư? - Macgaret hoảng sợ kêu lên.
- ừ! Con hãy nghe bố nói đây. Bây giờ các con không thể làm lễ cưới được. Điều này không đơn giản như thế. Cần phải báo tin và thống nhất trước về nghi lễ. Để làm chuyện ấy phải mất gần một tháng. Cũng chẳng lâu lắm. Suy cho cùng, các con mới làm lễ đính hôn hôm qua. Bây giờ hãy nhớ kĩ điều này: Không một ai được biết việc các con đã đính hôn với nhau. Nếu không, bọn Tây Ban Nha sẽ truy lùng cả con nữa, Macgaret ạ. Bố bắt các con phải thề độc rằng điều này phải được giữ bí mật tuyệt đối. Các con phải tỏ ra lạnh lùng, cách xa nhau, như không có chuyện gì xảy ra.
- Mọi việc sẽ đúng như bố muốn, thưa bố, - Pitơ nói. - Nhưng con thì không thích phải che giấu sự thật như thế. Điều ấy chỉ gây thêm phức tạp. Theo con, con phải liều ở lại đây và tổ chức lễ cưới càng sớm càng tốt.
- Để một tuần sau vợ con sẽ trở thành góa chồng hoặc những thằng khốn nạn kia đốt cháy ngôi nhà của ta hay sao? Không, không, Pitơ, đừng chọc tức thần số phận. Chúng ta chờ Đacghila cho biết kết quả thế nào, rồi sau sẽ quyết định.