Chương VI CHIA TAY
Như đã hứa, Đacghila đến nhưng không phải đi bộ và một mình như lần trước, mà cùng với một đoàn tuỳ tùng, như một nhà quý tộc lớn phải có. Hai tên hầu chạy phía trước dọn đường. Tuyệt đẹp, mặc chiếuc áo choàng bằng vải the và đội chiếc mũ có cắm lông đà điểu. Bốn người vũ trang cưỡi ngựa có đeo phù hiệu của Đacghila đi kèm.
- Chúng ta chỉ mời một người, hay nói đúng hơn, chính hắn tự yêu cầu được tiếp, thế mà bây giờ buộc phải thiết cơm bảy người, chưa nói đến ngựa! - Caxten lẩm bẩm khi đứng bên cửa sổ tầng trên quan sát chúng. - Nhưng biết làm thế nào được? Pitơ, con phải chú ý để chọn người hầu này được ăn uống tử tế - chúng không được than phiền về lòng hiếu khách của chúng ta. Có thể cho bọn người hậu ăn ở phòng nhỏ với đám gia nhân của ta. Còn con, Macgaret, con hãy mặc bộ quần áo đẹp nhất và mang các đồ trang sức mà con đã mang hồi mùa hè năm ngoái, khi bố dẫn con đi dự buổi dạ hội thành phố. Phải cho những tên nước ngoài đỏm dáng này thấy rằng giới thương gia Luân Đông cũng có cái để khoe.
Pitơ lưỡng lự, băn khoăn có nên tổ chức một sự đón tiếp long trọng như vậy không. Nếu là chàng, chàng sẽ cho đám tuỳ thùng kia ra quán ăn, còn ông chủ củachúng thì được chàng ặc một bộ quanà áo giản dị và tiếp sau cái bàn thường ngày vẫn ngồi. Nhưng Caxten hôm ấy hơi khó tính, vả lại đôi lúc ông cũng thích khoe khoang sự giàu có của mình, nên ông giận dữ, quát tháo, và nói rằng có lẽ chính Pitơ phải ra đón Đacghila. Cuối cùng Pitơ lắc đầu chán nản rồi đi ra, còn Macgaret thì về phòng mình thay quần áo.
Mấy phút sau mặc bộ quần áo sang trọng và đắt tiền nhất, Caxten chào đón Đacghila ở phòng khách. Nhân lúc chỉ có hai người, Caxten hỏi hắn việc chạy chọt với dơ Aiala thế nào.
- Vừa tốt lại vừa xấu, - Đacghila nói. - Tiến sĩ dơ Puebla, người mà tôi định nhờ giúp đỡ đã rời khỏi Luân Đôn, sau khi tuyên bố rằng ông ta bị xúc phạm, và rằng ở triều đình Anh không thể một lúc có hai đại sứ Tây Ban Nha. Vì thế tôi buộc phải thương lượng với dơ Aiala. Tóm lại, tôi đã hai lần nói chuyện với ông ta về cái chết đích đáng của tên lính hầu láo lếu của ông ta. Ông ta cho rằng ông ta bị xúc phạm, vì trước đấy cũng đã mất mấy tên như thế trong những trường hợp tương tự. Vì vậy phải vất vả lắm, tôi mới thuyết phục được ông ta nhận năm mươi đồng tiền vàng - tất nhiên, như ông ta nói, là để chuyển cho gia đình người bị giết - và kí vào tờ giấy này. Đây, nó đây. - Rồi Đacghila chìa cho Caxten một tờ giấy, Caxten chăm chú đọc.
Trong tờ giấy ghi rõ rằng Pitơ Brum đã bồi thường cho người thân của Anđrin Phecxơn năm mươi đồng tiền vàng, và rằng những người lính hầu của ngài đại sứ Tây Ban Nha và cả bản thân ngài đại sứ cam đoan không được trả thù Pitơ Brum dưới bất kì hình thức nào vì tội giết người mà ông ta đã gây ra.
- Nhưng chúng tôi đã đưa tiền cho ông đâu? - Caxten nói.
- Tôi trả bằng tiền của tôi. Dơ Aiala không chịu kí, nếu chỉ hứa không mà không có tiền.
- Tôi rất biết ơn ông vì nhiệt tình của ông, thưa ông. Ông sẽ nhận được số tiền ấy trước khi rời khỏi ngôi nhà này. ở địa vị ông, chắc ít người có thể tin tưởng một người lạ như thế được.
- Chúng ta sẽ không nhắc đến những chuyện vụn vặn như vậy. Tôi mong ông xem đó như một cử chỉ tôn trọng của tôi đối với gia đình ông. Nếu không điều ấy sẽ là một sự xúc phạm đối với một người giàu có như ông. Nhưng tôi còn phải nói với ông một đôi điều. Ông, hay đúng hơn là Pitơ, người bà con của ông, vẫn còn bị nguy hiểm đe doạ. Dơ Aiala đã tha thứ cho ông ta. Nhưng còn vua Anh là người đã đặt ra pháp luật mà ông ta vi phạm. Hôm nay tôi vừa gặp Đức vua, và nhân tiện, ngài có nói về ông như về một người rất đáng kính. Nhưng ngài cũng nói thêm rằng bao giờ ngài cũng nghĩ là chỉ có những người Do Thái mới có được một tài sản lớn như thế. Tuy nhiên, ngài biết rằng ông không phải là người Do Thái. Người ta nói với ngài rằng ông là một con chiên rất ngoan đạo. - Đến đây, Đacghila dừng lại, nhìn Caxten một cách thử thách.
- Tôi e rằng Đức vua có phóng đại thêm sự giàu có của tôi, - Caxten lạnh lùng nói, làm ra vẻ không chú ý đến câu nói cuối cùng của Đacghila. - Thế Đức vua nói gì?
- Tôi đưa cho ngài xem chữ kí của dơ Aiala, và ngài nói rằng nếu ông ta hài lòng với cách giải quyết ấy, thì ngài không phản đối, và ngài cho rằng không cần thiết phải đưa vụ này ra toà án nữa. Nhưng ngài có ra lệnh cho tôi phải nói với ông và ông Pitơ Brum rằng, nếu một lần nữa ông ta gây nên ẩu đả giữa đường phố, nhất là giữa những người Anh và người Tây Ban Nha, dù bị bắt buộc phải làm thế, thì ngài sẽ treo cổ ông ta, có toà án hay không toà án cũng vậy. Đức vua khá bực mình khi nói điều này, bởi vì ngài không hề muốn xảy ra một sự hiểu lầm nào giữa hai nước Tây Ban Nha và Anh.
- Thế thì đúng là đáng ngại thật, - Caxten thở dài nói. - Ngay sáng nay thôi, một cuộc ẩu đả như thế suýt xảy ra. - Rồi ông kể lại việc hai tên Tây Ban Nha đã đi theo Pitơ và một tên bị người hầu ném đã trúng đã ngã như thế nào. Nghe xong, Đacghila lắc đầu một cách thông cảm.
- Vâng, mọi điều phiền toái bắt đầu từ những chuyện như thế - hắn nói. - Tôi nghe bọn hầu của tôi kể lại, chúng bao giờ cũng kể cho tôi nghe, chúng có hơn hai mươi đứa, đã thề trước Đức Mẹ Xêvin rằng, trước khi rời khỏi nước này, chúng sẽ bắt người bà con của ông phải đổ máu vì tội đã giết Anđrin Phecxơn, một chàng trai dũng cảm và là chỉ huy của chúng. Chúng rất yêu hắn. Nếu chúng tấn công Pitơ, chắc sẽ xảy ra ẩu đả, vì Pitơ là người rất biết đánh nhau, mà có ẩu đả thì nghĩa là Pitơ sẽ bị treo cổ như Đức vua đã hứa.
- Trước khi chúng rời khỏi nước này à? Thế bao giờ chúng định lên đường?
- Độ một tháng nữa dơ Aiala sẽ về nước cùng với đoàn tuỳ tùng của mình, không muộn hơn, vì ngài đại sứ khác, dơ Puebla không muốn nhìn thấy ông ta ở đây thêm nữa, và từ ngôi nhà ngoại ô của mình, dơ Puebla đã viết về Tây Ban Nha rằng một người trong số họ phải về nước.
- Nếu thế thì, thưa ông, tôi nghĩ rằng tốt hơn hết, Pitơ nên rời khỏi đây một tháng.
- Thưa ông Caxten kính mến, ông thật thông minh. Tôi cũng nghĩ như thế, và tôi khuyên ông nên làm ngay điều đó. ồ, tiểu thư con gái của ông đang tới kia!
Macgaret xuất hiện trên chiếc cầu thang rộng bằng gỗ sồi dẫn vào phòng khách. Một tay nàng cầm chiếc đèn chiếu sáng người nàng, trong lúc Đacghila và Caxten đứng trong bóng tối mờ. Nàng mặc một chiếc ấo hở cổ được may bằng loại nhung màu đỏ sẫm có thêu những đường vàng. Màu áo làm tôn thêm nước da trắng kì lạ của chiếc cổ và ngực nàng. Quanh cổ nàng là một chuỗi ngọc lớn. Nàng đội trên đầu một chiếc lưới bằng vàng có đính những hạt ngọc nhỏ hơn, phủ lên những làn sóng tóc dày, màu nâu tuyệt đẹp dài đến tận đầu gối. Theo lệnh bố, nàng đã ăn mặc thế để trở nên xinh đẹp nhất không phải cho ông khách, mà là con người yêu của mình, người mà nàng vừa mới đính hôn. Nàng xinh đẹp đến mức Đacghila, nghệ sĩ và một kẻ tôn thờ cái đẹp, phải ngỡ ngàng đến nghẹt thở.
- Xin thề có mười một ngàn cô gái đồng trinh! - Hắn thốt lên. - Cô con gái của ông xinh đẹp hơn tất cả mười một ngàn cô gái đồng trinh kia cộng lại. Cô ấy phải trở thành hoàng hậu và chinh phục toàn thế giới.
Không, không thưa ông, - Caxten vội nói, - cứ để nó mãi mãi là một cô gái chân thật, khiêm tốn và chỉ chinh phục mỗi chồng mình.
- Nếu được là chồng cô ấy, tôi cũng nói đúng như thế, - Đacghila khẽ nói rồi bước lên phía trước, cúi thấp người chào Macgaret.
Lúcnày ánh sáng của ngọn đèn bàng bạc nàng đang giữ trong tay soi sáng Đacghila và nàng, và trông họ thật đẹp đôi. Cả hai cùng cao và cân đối, cùng có những cử chỉ đường bệ và những câu nói đầy tự tin. Nhận tấy điều ấy, Caxten bỗng lo sợ, mặc dù không biết lo sợ điều gì.
Đúng lúc ấy, Pitơ bước vào theo một cửa khác. Chàng vẫn mặc bộ quần áo thường ngày màu xám, và chàng không hề nghĩ tới việc phải ăn mặc đẹp để chiều lòng gã Tây Ban Nha kia. Chàng cũng chú ý tới Macgaret và Đacghila, và bản năng của một người ngoại quốc xinh đẹp kia là đối thủ và là kẻ thù của chàng. Nhưng Pitơ không sợ, chàng chỉ thấy ghen tị và tức giận. Bỗng nhiên chàng rất muốn Đacghila đánh chàng, lúc ấy chỉ cần năm phút sau sẽ rõ ai là người đàn ông thật sự. Chàng hiểu rằng có ngày nhất định chuyện ấy sẽ xảy ra, và nghĩ sẽ tốt hơn nếu xảy ra ngay bây giờ, chứ không phải sau này, khi một trong hai người đã bình tĩnh trở lại. Nhưng Pitơ chợt nhớ rằng chàng đã hứa không để lộ mối quan hệ giữa chàng và Macgaret, vì vậy chàng chào Đacghila một cách lịch sự nhưng lạnh lùng, nói với hắn rằng ngựa đã được đưa vào chuồng, còn đám người hầu của hắn đã được bố trí đâu vào đấy. Đacghila cám ơn chàng. Rồi họ cùng đi tới bàn ăn. Đó là một bữa ăn tối khá lạnh lùng đối với cả bốn người, mặc dù bề ngoài trông vẫn rất hấp dẫn. Tạm quên những mối lo sợ của mình, trong khi rót rượu, Caxten kể cho khách nghe những chuyện ông đã trực tiếp chứng kiến. Về phần mình, Đacghila cũng vui vẻ kể về những cuộc chiến tranh Tây Ban Nha và về chính trị - hắn đã từng tham gia các cuộc chiến tranh ấy, còn về chính trị thì hắn biết một cách rất thông thạo. Qua những lời hắn kể, dễ đoán được rằng hắn là một trong những người thường xuyên lui tới cung đình, được các quan đại thần và nhà vua sủng ái. Một cách tò mò và chăm chú, Macgaret lắng nghe về những điều xảy ra trong thế giới rộng lớn ngoài Hônbôn và Luân Đông. Nàng hỏi khách về nhiều điều nàng muốn biết về Phecđinăng, vua xứ Aragông và vợ ông ta, Ixaben, bà hoàng hậu nổi tiếng là ai.
- Thưa tiêu thư, tôi sẽ kể một cách thật ngắn gọn cho tiểu thư nghe, - Đacghila nhanh nhảu nói. - Phecđinăng là người ham mê công danh nhất ở châu Âu. Thêm vào đó, khi cần cho công việc của mình, ông ta rất giả dối. Quyền lực và tiền bạc đối với ông ta là điều quan trọng nhất. Đó là các bậc thần mà ông ta tôn thờ, ông ta không có một thứ tín ngưỡng nào thật sự. Ông ta không thông minh lắm, nhưng rất xảo quyệt, và điều đó đã giúp ông ta thành công, vươn lên phía trước.
- Một con người không lấy gì làm tốt đẹp lắm, - Macgaret nhận xét. - Còn hoàng hậu thì thế nào?
- Đó là một người đàn bà vĩ đại! - Đacghila kêu lên. - Bà biết cách sử dụng tinh thần thời đại để đạt được những mục đích của mình. Bà cũng biết cách tỏ ra mềm mỏng, nhưng dưới sự mềm mỏng ấy là một sự cương quyết sắt đá.
- Thế hoàng hậu vươn tới điều gì? - Macgaret tò mỏ hỏi.
- Đặt cả châu Âu dưới quyền lực của mình, đánh bại người Mô và cướp đất của họ; truyền bá đạo Thiên Chúa khắp thế giới; tiêu diệt bọn phản đạo, bắt tất cả những người Do Thái nhập đạo Thiên Chúa hay tiêu diệt họ. - ĐAcghila thong thả nói tiếp, Pitơ lúc đó đang theo dõi hắn, nhận thấy mắt hắn ánh lên khi nói những từ ấy. - Ném họ lên ngọn lửa giàn thiêu, còn tài sản thì nhập vào ngân khố nước mình. Làm thế, bà ta nghĩ sẽ chiếm được lòng biết ơn của tất cả các tín đồ trên trái đất và ngai vàng trên thiên đường.
Sau những lời ấy là một sự im lặng, rồi Macgaret mạnh bảo nói:
- Nếu ngai vàng trên thiên đường được dựng lên bằng máu và nước mắt của con người, thì tôi muốn biết dưới địa ngục đá và lửa sẽ thế nào.
Không chờ được trả lời, nàng đứng dậy viện cớ mệt, nhún chân cúi chào Đacghila, bố nàng và Pitơ rồi đi ra.
Sau khi nàng đi khỏi, câu chuyện không ăn nhập với nhau nữa, và một lúc sau, Đacghila cáo từ. Trước khi ra về, hắn nói:
- Thưa ông bạn Caxten thân mến của tôi, xin ông báo lại những tin tức tôi mang tới cho ông với người bà con người của ông. Vì quyền lợi chung của chúng ta, tôi hi vọng ông ta sẽ tạm cúi đầu trước hoàn cảnh, và bằng cách ấy, giữa được nó đứng thẳng trên vai.
- Hắn nói thế nghĩa là gì? - Pitơ hỏi khi tiếng vó ngựa của Đacghila xa dần.
Caxten kể cho chàng nghe về cuộc nói chuyện giữa ông và Đacghila trước khi ăn tối, cho chàng xem tờ giấy có chữ kí của dơ Aiala, rồi ông bực mình nói thêm:
- Bố quên đưa tiền cho hắn! Ngày mai phải cho người mang tới mới được.
- Đừng lo, rồi hắn sẽ tự đến đòi, - Pitơ lạnh lùng nói. - Còn riêng con, nếu được tự mình quyết định, con thà ở lại đây để cầm kiếm gặp bọn Tây Ban Nha kia và chờ giá treo cổ của Đức vua còn hơn.
- Con không được làm thế, - Caxten nói. - Nếu không vì con thì ít ra cũng vì sự an toàn của bố và Macgaret. Chẳng nhẽ con muốn để nó phải goá chồng trước khi cưới con? Hãy nghe bố nói: bố bắt con phải đi tới Êxec để nhận bàn giao giấy tờ về số đất ở Dethem của bố con ngày xưa, và đồng thời để tu sửa lại ngôi nhà mà theo bố biết, hiện đang rất cần được sửa chữa. Khi những tên Tây Ban Nha kia rời khỏi Luân Đôn, con sẽ trở lại, và chính chúng ta sẽ tổ chức ngay lễ cưới. Chẳng còn bao lâu nữa, chỉ vỏn vẹn một tháng.
- Bố và Macgaret không cùng đi với con về Dethem à?
Caxten lắc đầu:
- Không được. Bố phải làm nốt công việc của mình ở đây, còn Macgaret thì không thể một mình cùng đi với con. Vả lại ở đấy nó chẳng biết sống vào đâu. Bố sẽ cố gắng giữ gìn Macgaret trước khi con trở lại.
- Vâng, thưa bố, nhưng liệu bố có giữ nổi không?
Những lời nói nham hiểm của người Tây Ban Nha đôi khi còn đáng sợ hơn lưỡi kiếm của chúng.
- Bố nghĩ là Macgaret có cách để chống lại điều ấy. - Caxten mỉm cười rồi đi ra, để Pitơ ở lại một mình.
Ngày hôm sau, khi Caxten báo cho Macgaret biết người yêu của mình sẽ phải ra đi chiều hôm ấy, - tự Pitơ không đủ can đảm nói với nàng điều đó, - thì nàng liền khóc và năn nỉ bố đừng để Pitơ đi xa, hoặc cho cả nàng cùng đi. Nhưng Caxten dịu dàng giải thích cho nàng hiểu rằng điều ấy không thể được, và nếu Pitơ không đi ngay chàng sẽ bị giết chết. Và rằng chỉ một tháng nữa, khi bọn Tây Ban Nha về nước, họ sẽ tổ chức lễ cưới, và sẽ sống mãi trong bình yên và hạnh phúc.
Cuối cùng thì Macgaret cũng công nhận rằng đó là cách giải quyết tốt nhất và có lẽ cũng thông minh nhất. Nhưng phải xa cách như thế, nàng thật đau khổ. Cuộc hành trình tới Êxec không phải quá dài, và một lần nữa được làm chủ số đất mới hai ngày trước đây thôi Pitơ tưởng đã mất vĩnh viễn, không phải là chuyện khó chịu lắm. Tuy thế, lòng họ vẫn thấy nặng trĩu, và đối với họ, ngôi sao hi vọng vẫn xa vời.
Macgaret lo Pitơ có thể bị phục kích dọc đường, nhưng chàng chỉ cười, nói rằng Caxten cử đi theo sáu tay kiếm lực lưỡng và nói với những người tuỳ tùng như thế, chàng không sợ bất kì tên Tây Ban Nha nào. Còn Pitơ thì lo ở nhà Đacghila sẽ tán tỉnh Macgaret khi chàng vắng mặt. Nhưng Macgaret cười giễu chàng, tuyên bố rằng trái tim nàng đã trao cho Pitơ Brum, nên không còn gì để làm mồi cho Đacghila hay bất cứ người đàn ông nào khác. Ngoài ra, nàng còn nhắc chàng rằng nước Anh là một nước tự do và không ai có thể bắt được một người phụ nữ nào làm trái ý họ. Nghĩa là hoá ra họ chẳng có gì để sợ. Nhưng dù sao họ vẫn cảm thấy lo lắng.
- Anh thân yêu, - nàng nói sau một lúc suy nghĩ, con đường của chúng ta có vẻ như thẳng và trơn tru, tuy thế vẫn rất có thể có nhiều cạm bẫy mà không lường trước được. Anh phải thề với em một điều rằng có nghe ai nói gì hay xảy ra chuyện gì đi nữa, anh cũng không bao giờ được nghi ngờ anh. Thí dụ nếu người ta nói với anh rằng em đã bỏ anh lấy người khác, hay thậm chí cả khi anh tin rằng đấy là chữ em viết, hay chính tai anh được nghe em nói - cả những lúc ấy anh cũng đừng tin.
- Nhưng làm sao điều ấy có thể xảy ra được? - Pitơ lo lắng hỏi.
- Cả em cũng không nghĩ điều ấy có thể xảy ra. Em chỉ nên giả thuyết xấu nhất, để chúng ta sẵn sàng chờ đón tất cả. Cho đến nay cuộc đời em hoàn toàn trong sáng, phẳng lặng như bầu trời xuân nhưng ai biết được sẽ có ngày giông bão mùa đông ập đến. Nhiều khi em cứ tưởng em được sinh ra để đón nhận thử thách của mưa, gió và giông bão, cũng như sự yên tĩnh và mặt trời. Anh đừng quên rằng bố em là một người Do Thái, mà người Do Thái và con cái họ thì đôi khi có thể xảy ra những điều kinh khủng nhất. Tất cả gia tài chúng ta có thể bỗng chốc biến đi, và anh có thể tìm thấy em trong nhà tù hay trong bộ quần áo rách rưới của kẻ ăn mày. Anh thề chứ? - Rồi nàng đưa cây thánh giá bằng vàng lên môi Pitơ.
- Vâng, - chàng nói, - anh xin thề trước đây thánh giá thiêng liêng này và cả trước đôi môi em - Pitơ khẽ hôn, lúc đầu cây thánh giá rồi đến môi nàng và nói tiếp: - Anh có phải bắt em cũng thề như thế với anh không?
Macgaret phá lên cười:
- Nếu anh muốn, nhưng theo em thì không cần. Em biết trái tim anh em sẽ không bao giờ còn yêu người nào khác, cả sau khi em chết và anh lấy vợ lần nữa. Nhưng dù sao đàn ông vẫn là đàn ông, vì vậy em sẽ thề điều này, nếu vô tình anh bị sa ngã và em còn sống để nghe thấy điều ấy, em thề sẽ cố không lên án anh quá nghiêm khắc. - Nói đoạn nàng lại phá lên cười, nàng tuyệt đối tin tưởng vào quyền lực của nàng đối với Pitơ.
- Cảm ơn em, - Pitơ đáp. - Nhưng anh sẽ cố gắng đứng vững, và nếu người ta kể với em những chuyện không hay gì đó về anh, mong em hãy bình tĩnh suy xét.
Rồi tạm quên những mối lo sợ và nghi ngờ của mình, họ bắt đầu nói về lễ cưới sẽ được tổ chức một tháng sau đó, và về cuộc sống hạnh phúc ở Đêthem. Macgaret biết rõ ngôi nhà của Pitơ, vì ngày nhỏ nàng từng sống ở đấy, bây giờ nàng đưa ra một loạt các yêu cầu, bắt chàng sắp xếp lại các phòng và bày biện các đồ gỗ. Để làm điều ấy, họ sẵn sàng chi không tiếc tiền. Và Macgaret hứa sẽ gửi tới Đêthem tất cả những gì cần thiết.
Cứ thế, hết giờ này đến giờ khác trôi qua, cho đến tối. Lần cuối cùng cả ba người lại ngồi vào bàn ăn. Họ quyết định Pitơ sẽ lên đường vào lúc trăng lên để không ai nhìn thấy. Bữa ăn không thể gọi là vui vẻ được, dù cả ba cố làm ra vẻ đang ăn rất ngon miệng. Cuối cùng ngựa đã được dẫn tới, Macgaret đeo kiếm cho Pitơ và khoác chiếc áo dài lên người chàng. Pitơ bắt tay Caxten, nhắc ông về lời hứa gìn gữ vật báu chung của hai người là Macgaret, chàng ôm hôn tạm biết người yêu rồi đi ra phía cổng.
Tay cầm chiếc đàn bằng bạc. Macgaret tiễn chàng đến hiên. Đứng ở bậc cửa, Pitơ quay lại và thấy nàng đang nhìn theo chàng bằng đôi mắt mở rộng. Khuôn mặt nàng căng thẳng và tái nhợt. Pitơ ngập ngừng - sự cương quyết trước đây hầu như đã rời bỏ chàng. Chàng ao ước được ở lại, nhưng rồi chàng cố nén tình cảm của mình để ra đi.
Macgaret thẫn thờ đứng yên cho đến khi tiếng vó ngựa tan dần. Lúc ấy nàng quay lại, nói với Caxten:
- Thưa bố, không hiểu sao, con có cảm giác rằng con và Pitơ sẽ gặp nhau ở nơi nào đó ngoài biển cả, cách xa đây. Có điều con không biết chính xác ở đâu.
Không chờ bố trả lời, nàng bỏ đi về phòng mình, Caxten lặng lẽ nhìn theo nàng rồi lẩm bẩm:
- Lạy Chúa, may mà nó không phải là một nhà tiên tri. Nhưng tại sao tôi thấy trong lòng thực nặng nề? Tôi đã làm tất cả những gì có thể làm được cho nó và cho Pitơ. Còn chuyện gì sẽ xảy ra với tôi, bây giờ đều không quan trọng.