Chương VII TIN TỪ TÂY BAN NHA
Pitơ Brum là một người rất điềm tĩnh và ít nói - giọng chàng trước khi vang lên trong ngôi nhà của Caxten. Tuy vậy, vắng chàng ngôi nhà cổ ở khu Hônbôn này có vẻ như trống trải. Thậm chí cả cô Bêti xinh đẹp, người mà Pitơ không bao giờ chơi thân vì chàng không tán thành nhiều điều trong cách cư xử của cô ta, cũng cảm thấy sự vắng mặt của chàng, và đem điều đó nói với Macgaret. Macgaret chỉ thở dài.
Trong thâm tâm Bêti sợ và kính trọng Pitơ. Cô ta sợ đôi mắt nhìn chăm chú và những nhận xét sâu cay của chàng, vì cô ta biết bao giờ những nhận xét ấy cũng đúng. Cô ta kính trọng vì chàng ngay thẳng và chân thật, nhất là trong những trường hợp có liên quan đến phụ nữ.
Người ta đồn rằng, khi Pitơ lần đầu tiên xuất hiện trong ngôi nhà của Caxten, Bêti cho rằng người này xuất thân từ tầng lớp quý tộc, và chính là người cô ta có thể lấy làm chồng. Và thế là cô ta bắt đầu tấn công. Nhưng sau khi mọi cố gắng tỏ ra không được chú ý tới, các cuộc tấn công của cô ta càng ngày càng trở nên lộ liễu. Điều ấy kết thúc thế nào thì chỉ hai người mới biết được. Từ đấy Bêti luôn nói về Pitơ như nói về một người thô lỗ có trái tim sắt đặt một người chỉ biết nghĩ tới công việc và lợi ích của mình. Dần dần những mối lo toan khác đã làm cô ta quên dần chuyện này, nhưng vẫn giữ được lòng kính trọng đối với Pitơ. Vả lại, Pitơ cũng tỏ ra là một người bạn tốt và - điều này quan trọng hơn nhiều - một người bạn biết im lặng. Bêti muốn chàng quay lại đúng lúc này, khi cô ta thấy có một cái gì đấy quan trọng hơn những sự phù phiếm bình thường, một nỗi khao khát những xúc cảm mới lạ đang xâm chiếm lòng cô ta, vì cô ta có cảm giác như đang bước vào một con đường hết sức nguy hiểm và dễ vấp ngã.
Những người làm công và đám người hầu cũng buồn khi Pitơ vắng mặt, bởi vì người hầu có chuyện bất đồng, họ thường tìm đến chàng nhờ phân giải. Hơn thế, chàng luôn sẵn sàng giúp đỡ hay cứu ra khỏi tai nạn những người đến yêu cầu chàng, nếu người ấy không làm những việc tội lỗi đáng trách. Nhưng hơn ai hết, Caxten là người cảm thấy thiếu Pitơ nhất. Chỉ bây giờ, khi vắng mặt chàng, ông mới hiểu rằng Pitơ thật sự là một người giúp việc và là một người bạn của ông. Còn với Macgaret thì, vắng chàng cuộc đời đối với nàng chỉ là một đêm dài cô đơn.
Vào những lúc như thế này, người ta dễ vui mừng cả với những sự thay đổi nhỏ nhặt nào đó. Mặc dầu Macgaret không hề quan tâm tới Đacghila nhưng nàng vẫn cảm thấy hài lòng, khi một hôm vào buổi sáng, Bêti báo cho nàng biết rằng Đacghila định hôm nay sẽ tới thăm và tặng quà cho nàng.
- Tôi không cần quà của ông ta - Macgaret hờ hững đáp, rồi liền hỏi ngay Bêti: - Thế ao cô biết được điều ấy?
Bêti đỏ bừng mặt:
- Tôi biết được điều ấy vì hôm qua, khi đi thăm bà cô già của tôi sống ở bờ sông gần điện Oetminhxtơ, tôi gặp ông ta. Ông ta gọi tôi lại và nói rằng ông ta có quà cho cô và cả cho tôi.
- Bêti ạ, tốt hơn là cô không nên gặp ông ta nhiều như thế. Người Tây Ban Nha không phải lúc nào cũng chân thật lắm đâu. Mong sao tự cô không phải nếm thử mùi đó.
- Cám ơn cô vì lời khuyên tốt lành, - Bêti giận dữ nói. - Nhưng tôi nhiều tuổi hơn cô, và không lạ gì giới đàn ông. Tôi biết cách giữ mình và giữ họ ở khoảng cách xa.
- Tôi rất mừng khi nghe cô nói thế. Bêti, có điều đôi khi tôi nghĩ cái khoảng cách ấy đã trở nên quá gần, - Macgaret nói và kết thúc câu chuyện này ở đây, vì lúc ấy tâm trí nàng đang hướng về chuyện khác.
Trưa hôm ấy, khi Macgaret đang dạo trong vường, thì Bêti mặt mũi đỏ bừng chạy tới báo rằng xinho Đacghila đang chờ nàng trong phòng khách.
- Được, - Macgaret đáp, - tôi vào ngay bây giờ. Cô đến báo cho bố tôi biết rằng nhà có khách. Có chuyện gì thế, Bêti, sao cô hồi hộp và đỏ bừng mặt mũi như vậy? - Nàng ngạc nhiên hỏi.
- ồ! - Bêti thốt lên. - Ông ta tặng quà cho tôi, một món quà tuyệt vời! Ông ta tặng tôi một chiếc áo choàng bằng thứ đăng ten tuyệt diệu nhất mà xưa nay tôi chưa hề thấy, và một chiếc lược đồi mồi viền vàng để tôi găm lên tóc. Ông ta không chịu buông tôi ra chừng nào chưa bày cách sử dụng nó như thế nào. Vì vậy mà tôi phải vội thế này.
Vất vả lắm Macgaret mới thấy sợi dây liên hệ giữa hai tin tức mà Bêti vừa báo, nhưng nàng chỉ nói:
- Tôi nghĩ có lẽ tốt hơn nếu lúc đầu cô đến đây trước đã. Và nói chung, tôi không hiểu vì sao con người hào hoa ấy lại tặng quà cho cô.
- Nhưng ông ấy cũng mang quà đến cho cô, có điều không chịu nói quà ấy là gì.
- Điều ấy lại càng làm tôi khó hiểu hơn. Hãy đến báo với bố tôi rằng xinho Đacghila đang chờ.
Macgaret bước vào phòng khách, Đacghila đang lật xem cuốn sách kinh được minh họa bằng những hình họa xinh đẹp mà nàng thường đọc. Cuốn sáhoặc kinh được in một bên bằng tiếng Tây Ban Nha, bên kia bằng tiếng Latinh. Đacghila chào Macgaret bằng ve hoa vốn có của hắn - một cách tự nhiên và không có vẻ thách thức, khêu gợi - hắn liền hỏi:
- Tiểu thư đọc bằng tiếng Tây Ban Nha à?
- Một ít thôi.
- Bằng cả tiếng Latinh?
- Cũng không nhiều lắm. Đọc cuốn kinh này, tôi định đọc thêm cả hai thứ tiếng ấy.
- Tôi hoàn toàn không nghi ngờ chút nào về việc tiểu thư vừa xinh đẹp lại vừa học rộng. - Rồi hắn lại kiểu cách cúi thấp người trước nàng.
- Cảm ơn ông, thưa ông, nhưng tôi không có ý định phải đạt được cả hai điều ấy.
- Tại sao phải đạt trong khi đã có sẵn? - rồi Đacghila nói thêm. - ồ, suýt nữa tôi quên. Tôi có một món quà tặng cô, nếu cô vui lòng nhận nó. Nói đúng hơn là tôi đã màng lại chô cô cái thuộc về cô hay ít ra là về bố cô. Tôi đã thương lượng, mặc cả với dơ Aialia, cố tỏ cho ông ta biết rằng đối với mạng sống của một thằng lính khốn nạn năm mươi đồng tiền vàng là quá cao. Nhưng ông ta không hoàn lại tiền, vì không đủ sức rời bỏ những đồng tiền vàng ấy. Tuy thế, tôi vẫn đòi được cái thay thế, và hiện nó đang ở bên cửa nhà tiểu thư. Đó là một con ngựa Tây Ban Nha có dòng giống Arập thuần khiến mà mấy trăm năm về trước người Mô đã mang từ phương Đông về đây. Dơ Aialia không cần nó nữa, vì ông ta đã quay về Tây Ban Nha. Con ngựa này đã được huấn luyện cho phụ nữ cưỡi.
Macgaret đang không biết trả lời thế nào thì may sao, đúng lúc ấy bố nàng biết vào. Đacghila nói lại từ đâu rồi nói thêm rằng, hắn nghe Macgaret nói con ngựa của nàng đã ngã trong khi dạo chơi, và bây giờ nàng không thể cưỡi nó được nữa.
Caxten không muốn nhận món qùa này. Ông biết chắc đó là quà tặng. Nhưng Đacghila cố thuyết phục ông, nói rằng nếu ông từ chối, hắn sẽ buộc phải bán ngựa và hoàn lại tiền cho chẳng, bởi vì số tiền ấy không phải của hắn. Không còn cách nào khách Caxten buộc phải đồng ý và nhân danh cá nhân cùng con gái, ông cảm ơn hắn, rồi cả ba cùng đi ra sân xem ngựa.
Mới nhìn, Caxten hiểu ngay rằng đó là con ngựa rất quý. Lông nó trắng như tuyết, thân dài và thấp, đầu nhỏ, đôi mắt dịu dàng, móng tròn, lông bờm và đuôi rậm. Đến hoàng hậu cũng có thể cưỡi nó.
Điều này làm Caxten bối rối. Ông tin chắc rằng không ai có thể đem một con ngựa thế này để đền bù hơn thiệt, ít ra thì vì một lí do dễ hiểu rằng giá của nó đã hơn năm mươi đồng tiền vàng. Ngoài ra trên lưng ngựa còn có một chiếc yên dành cho phụ nữ và một bộ dây cương được làm bằng thứ da đỏ Coođô tuyệt diệu. Nhưng Đacghila mỉm cười và thề rằng tất cả đúng như lời hắn nói. Caxten chẳng biết làm gì khác. Vả lại Macgaret cũng rất thích con ngựa và muốn nhảy lên phi thử, đến mức quên cả những mối ngờ vực của mình. Nhận thấy sự vui mừng mà Macgaret không giữa được thể hiện qua nét mặt, Đacghila nói:
- Bây giờ tôi muốn ông và tiểu thư làm ơn cho tôi một điều. Tiểu thư nói rằng hàng ngày vào buổi sáng, tiểu thư thường phi ngựa đi dạo cùng bố. Tôi có thể xin phép ong, - hắn quay sang nói với Caxten, - cho tôi được đi theo ông và tiểu thư vào khoảng bảy giờ sáng mai được không? Tôi muốn bày cho con gái ông cách điều khiển giống ngựa này.
- Nếu ông muốn, - Caxten đáp, - và nếu thời tiết cho phép.
Một yêu cầu lịch thiệp đến mức khó lòng từ chối nổi.
Đacghila cúi đầu cảm ơn, rồi họ cùng đi vào nhà. Khi đã vào trong phòng khách, Đacghila hỏi Pitơ đã tới nơi cần tới một cách trót lọt chưa. Rồi hắn nói tiếp:
- Xin ông đừng nói cho tôi biết ông ấy ở đâu để tôi có thể đặt tay lên tim mà thề với bất cứ người nào, nhất là những kẻ đang tiếp tục tìm kiếm ông ấy, rằng tôi hoàn toàn không biết gì.
Caxten đáp rằng chỉ cách đây mấy phút ông nhận được thư báo Pitơ đã đến nơi an toàn. Nghe thế, Macgaret suýt nhảy lên vì sung sướng, nhưng sực nhớ những lời đã hứa, nàng vội lấy vẻ mặt thản nhiên; nói rằng nàng sung sướng được nghe điều đó, vì hiện nay đường xá không phải không nguy hiểm. Đacghila cũng nói rằng hắn rất vui, rồi hắn đứng dậy xin phép được ra về.
Khi hắn đi khỏi, Caxten đưa bức thư Pitơ đề gửi nàng. Bức thư được viết bằng nét chữ thẳng và cứng. Nàng đưa mắt đọc nhanh nội dung. Nó được bắt đầu và kết thúc bằng những lời dịu dàng, nhưng ngắn ngủi và mang tính chất công việc. Pitơ báo tin chàng đã tới nơi yên ổn, và rất sung sướng được trở lại ngôi nhà xưa của mình. Ngay ngày hôm sau, chàng đã quyết định gặp các thợ sửa chữa, vì ngôi nhà cần phải được tu bổ lại - thậm chí các hố bị lấp đầy rác rưởi và cỏ dại. Bức thư kết thúc như sau: Anh không tin con người Tây Ban Nha đẹp trai kia, và anh cảm thấy ghen tị, khi hình dung thấy hắn ở bên em trong lúc anh vắng mặt. Hãy cẩn thận, anh yêu cầu em hãy cẩn thận đề phòng hắn. Cầu mong Đức mẹ thiêng liêng và tất cả các thánh thần khác phù hộ cho em. Người yêu em bằng tất cả tâm hồn của mình.
Macgaret viết thư trả lời ngay ngày hôm ấy, vì sang hôm sau người ta đưa thư đã phải lên đường trở lại. Ngoài các việc khác nàng báo cho Pitơ biết về món quà của Đacghila và cả bố nàng và nàng buộc phải nhận nó. Nàng van xin Pitơ không được ghen, vì dù nàng có thích món quà thật, nhưng nàng không hề yêu người tặng nó, và đang ngày đêm tính từng giờ mong chàng trở lại đem nàng đi.
Sáng hôm sau, thời tiết thật đẹp. Macgaret dậy sớm, mặc bộ quần áo cưỡi ngựa để đi dạo. Đúng bảy giờ, Đacghila xuất hiện. Khi con ngựa Tây Ban Nha được đưa khỏi chuồng ngựa, hắn nhanh nhẹn đỡ nàng lên yên. Sau đó hắn chỉ cho nàng cách nhẹ nhàng kéo dây cương, báo trước rằng muốn ngựa đi nhanh hay chậm chỉ cần dùng lờ nói, vào trong bất kì trường hợp nào cũng không được sử dụng roi hay mũi giày để thúc vào.
Con ngựa quả đúng là tuyệt vời: dịu dàng như một con cừu non, ngoan ngoãn nhưng đồng thời cũng rất hăng hái và nhanh nhẹn.
Đacghila là một người bạn đường thật đáng yêu. Hắn kể đủ các thứ chuyện, cả nghiêm túc lẫn buồn cười, đến mức thậm chí cả Caxten cuối cùng cũng trở nên vui vẻ. Hôm ấy là một buổi sáng mùa xuân mát mẻ. Họ cho ngựa chậm rãi phi qua các thung lũng, leo lên các ngọn đồi, nghe chim hót trong rừng và xem những người nông dân đang làm việc trên đồng.
Cuộc dạo chơi này mới chỉ là một sự mở đầu. Sau đó Đacghila tìm biết được giờ đi dạo của hai người, cả khi họ thay đổi chúng, và dù có được mời hay không, hắn vẫn tự tìm đến, hay vô tình gặp họ giữa đường một cách rất tự nhiên, đến nỗi không thể không cho hắn nhập bọn. Cả Caxten lẫn Macgaret không thể hiểu nổi vào sao Đacghila biết trước các cuộc dạo chơi của họ, thậm chí cả nơi họ sẽ đến. Họ nghĩ có thể bọn gia nhân cho hắn biết, nhưng bọn này được lệnh tuyệt đối không nói lộ ra ngoài. Họ không hề nghĩ rằng chính Bêti đã làm điều đó. Họ cũng không thể hình dung nổi nếu họ gặp Đacghila vào buổi sáng thì Bêti gặp hắn vào buổi tối, khi mọi người nghĩ rằng cô ta đang ở trong nhà thờ, may vá hay đang thăm bà con mình ở gần điện Oetminhxtơ. Nhưng Bêti, vì những lí do riêng mà chỉ một mình cô ta biết, không hề nói lại với ai về những cuộc gặp gỡ với hắn.
Bây giờ, khi họ phi ngựa với nhau, Đacghila vẫn tỏ ra lịch sự và ý tứ như trước, nhưng cách cư xử đã trở nên thoải mái hơn. Hắn kể đủ chuyện về cuộc đời đầy cách sự kiện li kì của hắn, về cái địa vị cao sang mà tạm thời hắn phải giấu. Hắn còn nói về sự cô đơn của mình, rằng sự cô đơn ấy đã làm hắn đau khổ như thế nào, và cả rằng hắn đang muốn tìm cho mình một người thích hợp, có thể chia sẻ với hắn sự giàu sang, địa vị và hi vọng. Những lúc ấy đôi mắt đen của hắn dừng lại ở Macgaret như muốn nói: "Tiểu thư chính là người tôi đang tìm kiếm".
Cuối cùng những sự ám chỉ như thế đã làm Macgaret hoảng sợ, và nàng quyết định, vì chưa có điều kiện được tránh không gặp Đacghila, nàng sẽ thôi không phi ngựa dạo chơi hàng ngày nữa, cho đến khi Pitơ trở lại, mặc dù nàng rất thích cưỡi ngựa. Nàng nói rằng nàng bị chấn thương ở đầu gối, và yên ngựa làm nàng đau. Thế là con ngựa Tây Ban Nha tuyệt vời kia bây giờ phải suốt ngày đứng trong chuồng ngựa.
Bằng cách ấy, trong suốt mấy ngày liền Macgaret đã thoát khỏi Đacghila để đọc sách, làm việc và viết cho Pitơ những bức thư dài. Pitơ lúc này ở Đêthem đang rất bận, và trong các bức thư của mình, chàng giao cho nàng rất nhiều nhiệm vụ.
Một buổi sáng, Caxten ngồi trong phòng làm việc của mình, giải mã những bức thư mới nhận được. Đêm hôm trước chiếc tàu tốt nhất của ông trọng tải một trăm tấn được ông cho mang tên con gái là "Macgaret" đã từ Tây Ban Nha về, cập bến sông Tem một cách an toàn. Tối hôm ấy, khi thuỷ triều lên, nó sẽ phải thả neo ở Grepxen, và Caxten định tới đấy để xem nó dỡ hàng. Đó là con tàu cuối cùng mà ông chưa bán. Lần này sau khi dỡ hàng xong, ông định cho bốc lên tàu ngay các hàng hoá và đồ lương thực rồi cho đi tới cảng Xêvin, là nơi người bạn hàng và là đồng sự của ông, Hoan Becnađex, hiện đang đứng tên đăng kí chiếc tàu này, sẽ mua nó theo một giá đã được thoả thuận. Sau đó Caxten chỉ còn việc chuyển lại công việc buôn bán của mình cho các thương gia Luân đôn. Và thế là, vẫn giữ nguyên được tài sản của mình, lúc này ông có thể lánh xa các công việc kinh doanh và bình yên sống một quãng đời còn lại ở Êxec cùng con gái và chàng rể. Ông chẳng còn ước mơ gì hơn thế.
Khi tùa "Macgaret" vừa cập bến sông Tem, thuyền trưởng Xmit cho một người lên bờ, sai cưỡi ngựa đem đến cho Caxten thư từ và bản thống kê hàng hoá. Bây giờ Caxten đang đọc những bức thư ấy. Trong số đó có một bức thư của Becnanđex từ Xêvin. Nó không phải là thư trả lời bức thư mà Caxten đã viết vào cái đêm hôm nọ, khi câu chuyện này mới bắt đầu xảy ra. Bức thư ấy vẫn chưa đến nơi, tuy nhiên bức thư lần này của Becnanđex cũng nói về mối lo sợ như lần trước. Bức thư viết như sau:
Chắc ông còn nhớ tôi đã viết báo cho ông về con người được cử tới triều đình Luân Đôn. Vì mật mã củ ta không ai biết, vả lại đây là việc quan trọng ông cần được báo trước, nên tôi liều lĩnh chuốc vào mình sự mạo hiểm gọi tên hắn ở đây. Tên hắn là Đacghila. Sau khi giử bức thư trước, tôi đã tìm hiểu thêm được đôi điều về tên quý tộc này. Mặc dù hắn chỉ tự gọi mình một cách đơn giản là Đacghila, nhưng thực tế hắn là hầu tước. Môrela. Người ta đồn rằng hắn mang trong mình dòng máu hoàg tộc, vì hắn chính là đứa con bất hợp pháp của hoàng thân Caclôt nghĩa là hắn là anh em họ với Đức vua hiện nay. Cũng theo lời đồn, Caclôt đem lòng yêu một phụ nữ người Mô giàu có và danh giá ở xứ Acghila. Bà này có rất nhiều đất đai ở Granđa và ở các nơi khác. Và vì Caclốt không thể lấy bà ta làm vợ do đó có sự khác nhau giữa địa vị và tín ngưỡng, nên cuộc tình duyên này đã không được pháp luật công nhận. Họ sinh được một người con trai. Trước khi hoàng thân Caclôt chết, hay bị đầu độc chết như người ta nói, lúc đang còn bị cầm tù ở Môrela, ông ta đã xin được cho đứa bé này tước hầu, và đặt tên cho nó là Môrela, theo những suy nghĩ khác thường của ông ta! Caclôt cũng di chúc lại cho con một số đất đai của mình. Sau khi Caclôt chết, bà người yêu của ông ta - lúc này đã bí mật trở thành một tín đồ Thiên Chúa giáo - liền đem con trai về lâu đài của mình ở Granađa. ở đấy bà ta chết cách đây mười năm, để lại tất cả tài sản cho con trai, vì bà ta không lấy chồng. Người ta nó rằng tính mạng của Đacghila luôn bị đe doạ, vì mặc dù lai người Mô, nhưng trong tim hắn có khá nhiều dòng máu hoàng tộc. Nhưng là một người thông minh nên hắn đã thành công trong việc thuyết phục Đức vua và hoàng hậu rằng hắn không mở tưởng tới ngai vàng, mà chỉ nghĩ tới một cuộc sống hưởng lạc. Vả lại giáo hội cũng bênh vực hắn vì hắn tỏ ra là một con chiên ngoan đạo, hăng hái tiêu diệt những kẻ dị giáo, nhất là những người Do Thái, thậm chí cả người Mô, là dòng giống người mà hắn cùng mang chung dòng máu. Thành ra hắn được để yên và quyền lợi của hắn được công nhận. Nhưng hắn đã từ chối không trở thành linh mục.
Cho đến nay, hắn là đại diện của vua Tây Ban Nha ở Granđa. Hắn được cử tới Luân Đôn, La Mã và các nơi khác để làm nhiệm vụ liên quan tới tôn giáo và toà án dị giáo. Đó là lí do lúc này hắn có mặt ở nước Anh - hẳn có nhiệm vụ phải thu thập danh sách và tin tức những người maran đang sống ở đó, nhất là những người buôn bán với Tây Ban Nha. Tôi đã nhìn thấy bản ghi tên những người mà hắn phải quan tâm trước hết. Tên của ông đứng đầu danh sách ấy, vì vậy trong bức thư này tôi mới viết một cách tỉ mỉ như vậy. Tôi nghĩ rằng ông hành động đúng khi từ bỏ việc buôn bán với Tây Ban Nha, đặc biệt là ông đã quyết định nhanh chóng bán lại các con tàu cho chúng tôi. Nếu không, chúng có thể tịch thu những con tàu ấy, cũng như có thể bắt ông, nếu ông tới đây. Tôi khuyên ông hãy cất giấu tất cả tài sản của mình, - sau khi chúng tôi trả hết nợ cho ông, - số tài sản ấy khá lớn, và hãy đi tới một nơi nào đấy an toàn, trước khi Đacghila tìm ra dấuvết ông ở Luân Đôn. Nhờ ơn Chúa trong số chúng tôi không có ai bị nghi ngờ, có lẽ do chúng tôi đã trả hậu cho những người nào đó.
Sau khi giải mã xong bức thư, Caxten chăm chú đọc lại một lần nữa. Sau đó ông bước vào phòng ngày khá lạnh. Ông ném bức thư vào ngọn lửa chờ việc và giấu kín nguyên bản bức thư vào chiếc hòm bí mật trong tường. Chỉ lúc ấy ông mới ngồi vào ghế suy ngẫm: "Ông bạn Hoan Becnađex tốt bụng đã nói đúng. Đacghila, hay còn gọi là hầu tước Môrela, đang truy lùng ta và những người khác Không sao, vì ta không còn ý định tiếp tục gắn bó đời mình với Tây Ban Nha nữa. Hầu như tất cả tiền bạc của ta, trừ số tiền sắp được gửi tới Tây Ban Nha, đã được giấu cất kĩ lưỡng để hắn không bao giờ có thể sờ tới chúng Nhưng dù sao ta cũng cầu mong Đức Cháu để Pitơ và Macgaret sớm cưới nhau, và cả ba chúng ta sẽ về trốn ở Đethem, không còn bị những cặp mắt người ngoài soi mói. Ta đã dính quá lâu vào trò chơi này. Đáng lẽ ta phải kết thúc mọi chuyện cách đây một năm, nhưng việc buôn bán diễn ra tốt đẹp đến mức ta không đủ can đảm làm điều ấy! Vả lại ta luôn gặp may và chỉ trong vòng một năm qua, tài sản của ta đã được nhân đôi. Nhưng dù sao, đáng lẽ ta phải kết thúc công việc kinh doanh của mình sớm hơn mới phải, để chúng không ngửi thấy đồng tiền của ta. Đó là vì lòng tham, hoàn toàn vì lòng tham. Ta nào cần gì những đồng tiền có thể mang lại tai họa cho ta và gia đình.
Dòng suy nghĩ của ông ta bị cắt đứt bởi có tiếng gõ cửa. Caxten vội vớ lấy cây bút, chấm vào lọ mực và nói: "Cứ vào!". Rồi ông chép các cột số vào tờ giấy đang nằm trước mặt.
Cửa mở, nhưng Caxten làm ra vẻ không nghe thấy vì đang bị hút bởi các con tính. Một thứ linh cảm nào đó mách cho ông biết rằng chính Đacghila đang đứng sau lưng ông. Có thể một cách vô ý thức, ông đã nhận ra bước chân hắn. Trong chốc lát ông bỗng cảm thấy lạnh toát người, và một nỗi sợ hãi vô hình đang bóp nghẹt ông, vì chính ông vừa mới đọc về những việc hắn phải làm. Tuy nhiên Caxten đã đóng kính một cách khá đạt.
- Sao con gái cứ quấy rầy bố thế? - Không quay đầu lại, ông khó chịu nói: - Không có con, bố cũng đã có quá nhiều đau buồn. Một nửa hàng hoá trên tàu đã bị hư hỏng, thế mà con còn quấy rầy bố khi bố ngồi tính sự thua lỗ của mình.
- Nói đoạn, Caxten quẳng bút cùng chiếc ghế quay mạnh lại phía sau.
Quả thật đứng trước ông là Đacghila đang cúi đầu mỉm cười trong bộ quần áo sang trọng của mình.