← Quay lại trang sách

Chương XIX BÊTI TRẢ THÙ

Bêti Đin cảm thấy lo lắng và sợ hãi. Sinh ra trong một gia đình tử tế nhưng nghèo, ở cái tuổi hai mươi sáu, cô đã tự tìm được chỗ đứng của mình trong cuộc đời tàn nhẫn này, và đã biết lợi dụng mọi hoàn cảnh. Là một người khỏe mạnh, cứng rắn, kiên nhẫn, biết yêu thương, lãng mạn và chân thật theo cách riêng củamình, cô được ren luyện để đón nhận các bước thăng trầm của số phận, đấu tranh với mọi khó khăn của thế kỉ sôi động này, và không bao giờ chịu lùi bước.

Tuy nhiên, những giờ phút kéo dài cô phải ngồi một mình trên tháp cao, chờ đợi được gọi đi để đóng vai cô dâu giả này, là những giờ phút nặng nề nhất trong đời cô. Cô hiểu rằng thực ra hoàn cảnh của mình bây giờ thật đáng xấu hổ và có thể kết thúc một cách bi thảm. Lúc này, tỉnh táo suy nghĩ lại tất cả, cô ngạc nhiên vì sao cô có thể quyết định liều mạng dấn thân vào con đường này. Cô đem lòng yêu mến Môrela hầu như ngay từ cái nhìn đầu tiên, mặc dù cô cũng từng có những trường hợp tương tự với những người đàn ông khác. Hẳn giả vờ yêu cô, cho đến khi bị lừa dối, cô hoàn toàn trao trọn trái tim mình cho hắn, mù quáng tin rằng mặc dù có sự khác nhau về địa vị, hắn vẫn yêu cô và muốn lấy cô làm vợ.

Sau đó đến ngày thất vọng ê chề, khi cô biết như Inex đã nói với Caxten, rằng cô chẳng qua chỉ là con mồi để hắn nhắm tới một con mồi khác to hơn là Macgaret. Điều đó xảy ra vào ngày cô kinh sợ nghe hắn nói thẳng vào mặt, rằng cô là một con ngốc, khi cô vẫn bị lừa dối bằng bức thư cho đến nay cô vẫn giấu trong ngực. Lúc ấy cô đã thầm thề sẽ trả thù hắn vì tất cả những chuyện ấy. Bây giờ đã đến lúc cô thực hiện lời thề của mình, và đáp lại sự giả dối của hắn cũng bằng sự giả dối.

Cô còn yêu người này nữa không? Cô không trả lời nổi câu hỏi này. Cô vẫn thích hắn như trước kia - trong những trường hợp tương tự, phụ nữ có thể tha thứ nhiều điều. Nhưng có thể nói chắc một điều là đêm nay, cái chi phối hành động của cô không phải là tình yêu. Lòng khao khát trả thù chăng? Có thể. ít ra thì cô cũng rất muốn được nói thẳng vào mặt hắn “Đấy,mày xem, một người phụ nữ bị lừa dối có thể làm được những gì!”

Nhưng dù sao, cô cũng không làm thế nào để trả thù hắn, hay nói đúng hơn, cô sẽ trả thù hắn bằng cách nào đó. Không, lí do thật sự bắt cô hành động là lòng mong muốn giúp đỡ Macgaret, Pitơ và Caxten. Vì chính cô đã kéo họ vào tai họa, và chính cô phải cứu họ, dù có phải trả giá chính cuộc đời hay danh dự phụ nữ của mình. Cũng có thể động lực là tình yêu của cô đối với Môrela, nếu còn yêu hắn, là lòng mong muốn được trả thù và giành lại Macgaret từ tay hắn. Suy cho cùng, cô đã dấn thân vào trò chơi này và cô sẽ dấn tới cùng, dù có nguy hiểm đến đâu chăng nữa.

Mặt trời đã lặn, và bóng tối bao trùm Bêti. Cô đang nghĩ không hiểu cô có được nhìn thấy mặt trời mọc nữa không. Trái tim dũng cảm của cô run lên, cô cầm chặt con dao được giấu dưới chiếc áo tuyệt đẹp của người khác. Cô đã nghĩ có thể tự cô đâm dao vào ngực mình, còn hơn chờ Môrela làm điều đó, khi hắn bị lừa dối mà trở thành điên loạn. Nhưng không nếu số phải chết, thì trước sau cũng bị chết.

Có tiếng gõ cửa, và sự dũng cảm hầu như đã rời bỏ Bêti, giờ lại quay lại. Được cô sẽ cho thằng Tây Ban Nha ấy biết, rằng người phụ nữ Anh mà hắn đã vờ yêu có thể sẽ trở thành vợ hắn thật! ít ra thì trước khi tất cả những điều này kết thúc, hắn sẽ được nghe sự thật.

Bêti mở cửa, Inex bước vào, tay cầm chiếc đèn. Nàng nhìn Bêti một các bình tĩnh và chăm chú.

-Chú rể đã sẵn sàng, - nàng chậm rãi nói để Bêti có thể hiểu được, - và sai tôi tới đây đón cô. Cô không sợ chứ?

- Không, - Bêti đáp. - Có điều hãy nói tôi biết mọi việc sẽ diễn ra thế nào?

- Hầu tươc sẽ chờ cô ở căn phòng trước nơi dàn đồng ca vẫn hát vào những ngày lễ tôn giáo. ở đấy, với tư cách là người giúp việc chính trong nhà, tôi sẽ đưa cho mỗi người một cốc rượu. Cô chỉ được uống cốc tôi cầm ở tay trái. Cô phải đưa cốc rượu lên miệng làm sao để không phải nâng mạng lên khiến mọi người nhìn thấymặt, và không được nói một lời nào, nếu không hắn sẽ nhận ra giống cô. Sau đó chúng ta đi tới chỗ dàn đồng ca, nơi linh mục Enrikê và mọi người trong gia đình đang đợi. Gian phòng này rộng, đèn lại không sáng, nên sẽ không ai nhận ra cô. Đến lúc ấy cốc rượu có trộn lẫn thuốc ngủ sẽ tác động tới Môrela. Bấy giờ, với điều kiện phải nói thật khẽ để không ai nghe thấy. Cô có thể bình tĩnh nói: “Tôi, Bêti, từ nay sẽ là vợ của ông Caclôt”, chứ không phải: “Tôi, Macgaret...” Sau đó, linh mục Enrikê sẽ dẫn hai người vào phòng dành riêng cho cô dâu và chú rể, và ở đấy, nếu thuốc ngủ của tôi hiệu nghiệm, hắn sẽ ngủ say một mạch cho tới sáng. Trong lúc ấy lão linh mục sẽ đưa cho tôi các giấy tờ chứng nhận hôn thú, một bản tôi giao cho cô, còn bản nữa tôi giữ. Rồi sau đó thì... - Inex nhún vai?

- Còn với cô thì sao? Chăm chúnghe Inex nói xong, Bêti hỏi.

- ồ, ngay đêm hôm nay tôi sẽ cùng với lão linh mục lên đường đi Xêvin, nơi hắn sẽ được nhận tiền. Hắn là một bạn đường không tốt lắm đối với một người phụ nữ từ nay sẽ trở thành danh giá và giàu có. Nhưng thà có hắn còn hơn phải đi một mình. Có thể chúng ta còn gặp nhau, mà cũng có thể không. ít ra thì cô cũng nên biết nơi có thể gặp tôi và những người khác, đó là nhà của xinho Becnanđex. Còn bây giờ đã đến lúc hành động. Cô đã sẵn sàng để trở thành một nữ hầu tước Tây Ban Nha chưa?

- Đã sẵn sàng, tất nhiên, - Bêti bình tĩnh đáp.

Rồi họ ra khỏi phòng. Họ đi qua những căn phòng và những hành lang trống trải. Có lẽ xưa nay chưa cómột âm mưu nào được thực hiệ trong lâu đài này một cách bất ngờ và mạo hiểm như thế. Cuối cùng họ tới căn phòng trước nơi làm lễ, và đứng sao để ánh sáng từ ngọn đèn treo trên trần nhà không chiếu vàomặt. Chẳng bao lâu sau cửa mở, Môrela và hai viên thư kí bước vào. Như thường ngày, hắn ăn mặc lộng lẫy trong chiếc áo bằng nhung màu đen, cổ đeo một chiếc dây chuyền bằng vàng có đính những viên đá quý, ngực lấp lánh huân chương và các ngôi sao phù hợp với tước vị của hắn. Chưa bao giờ Môrela trông có vẻ đường bệ và xinh đẹp đến thế, ít ra thì Bêti cảm thấy vậy. Hắn đang hạnh phúc và chờ đợi được uống cốc niềm vui mà hắn phải vất vả mới đạt được. Vâng, khuôn mặt hắn để lộ rằng hắn đang vô cùng vui sướng. Và nhận thấy điều ấy, Bêti bỗng cảm thấy lương tâm mình hơi day dứt. Môrela cúi thấp người chào cô, cô cũng chào hắn một cách thật lịch sự. Thân hình cao và cân đối của cô cúi thấp đến nỗi hai đầu gối gần như chạm sàn nhà. Sau đó hắn lại gần và khẽ nói vào tai cô.

- Hỡi người yêu xinh đẹp và dịu dàng nhất của tôi! Tôi cảm ơn trời đất đã đưa tôi đến giây phút hạnh phúc này, sau khi đã qua đi những con đường đầy chông gai nguy hiểm. Em thân yêu, một lần nữa tôi xin em tha thứ cho tôi những điều tôi đã gây cho em. Vì tôi làm tất cả những điều ấy cũng chỉ vì em, là người tôi tôn thờ, ngưỡng mộ. Tôi yêu em, một mình em, tôi chung thủy đến giấy phút cuối cùng của đời tôi, ồ không, đừng sợ, tôi xin thề rằng không có một người phụ nữ nào ở Tây Ban Nha có thể có được một người chồng tốt và chung thủy như em. Tôi chỉ yêu và chiều chuộng một mình em. Tôi sẽ đấu tranh cả đêm lẫn ngày để đưa em lên địa vị cao quý và danh giá nhất; tôi sẽ làm thỏa mãn mọi điều mong muốn của em. Chúng ta sẽ cùng sống với nhau nhiều năm dài hạnh phúc, cho đến khi thanh thản ra đi, chúng ta sx nằm bên nhau để ngủ một giấc ngắn rồi tỉnh dậy trên thiên đường. Nhớ lại quá khứ, tôi không dám đòi hỏi em nhiều, nhưng dù sao, nếu em muốn tặng tôi món quà cưới, món quà đối với tôi còn lớn hơn các vươn miện và các quốc gia trên trái đất, thì em hãy nói rằng em đã tha thứ cho tôi tất cả những điều không hay tôi đã gây. ra Nếu đồng ý, em hãy nâng khăn che mặt và hôn lên môi tôi.

Bêti run lên khi nghe những lời này, tuy cô chỉ hiểu trọn vẹn mấy câu cuối. Cô không ngờ sẽ gặp một thử thác như thế. Tuy vậy, vẫn phải vượt qua nó, vì sức nhớ rằng ánh sáng ngọn đèn không rơi vào mặt, sau một lúc do dự như thể bẽn lẽn, Bêti khẽ nâng chiếc khăn che mặt có đính một viên ngọc và để Môrela hôn vào môi mình.

Chiếc khăn lại được kéo xuống, Môrela vẫn không nghi ngờ gì.

“Mình là một diễn viên xuất sắc, - Inex nghĩ bụng, - nhưng Bêti đóng vai của cô ta tốt hơn rất nhiều lần so với cái anh chàng Pitơ cứng nhắc như gỗ. Thậm chí chưa chắcmình đã đóng khéo hơn cô ta”.

Tuy nhiên, đôi mắt của Inex vẫn anh lên vẻ ghen tuông và căm thù mà nàng không giấu nổi, vì cả nàng cũng yêu Môrela. Inex cầm hai chiếc cốc bằng vàng đựng đầy rượu đi lên phía trước, quỳ xuống chìa cho cô dâu và chú rể. Trong bộ quần áo được thêu thùa kiểu phương Đông, trông nàng thật đẹp. Môrela đỡ lấy cốc rượu nàng cầm trong tay phải, còn Bêti cầm cốc bên trái. Đang bị say vì cái hôn đầu tiê, Môrela không thấy vẻ sung sướng độc ác thoáng qua trên nétmặt của người nữ nô lệ mà hắn ruồng bỏ. Bêti khẽ nâng khăn, đưa cốc rượu lên môi, nhấp một ngụm rồi trao Inex, còn Môrela thì kêu to:

“Tôi uống vì sức khỏe của em, người yêu của tôi và là người phụ nữ xinh đẹp và đáng yêu nhất!”. Hắn liền uống cạn cốc rượu, rồi ném cốc không cho Inex như một món quà hắn tặng nàng, làm những giọt rượu đỏ bắn lên bộ áo trắng của Inex trông như những giọt máu.

Inex ngoan ngoãn cúi đầu cảm ơn, rồi nặng lẽ nhặt từ đất lên chiếc cốc quý giá. Và khi nàng đứng thẳng, thay cho lòng căm thù, trong mắt nàng ánhlên niềm kiêu hãnh thắng lợi.

Môrela cầm tay người yêu, rồi với sự tháp tùng của các thư kí và Inex, hắn đi vào gian lớn, nơi đang có rất nhiều người chờ đợi. Cặp trai gái đường bệ ấy đi ngang qua hai hàng người đang cúi chào, lại gần bàn thờ, nơi cha Enrikê đang đợi họ. Hai người quỳ xuống những chiếc gối thêu chỉ vàng và nghi lễ nhà thờ bắt đầu. Nhẫn đã được đeo vào ngón tay của cô dâu, người đàn ông đã lấy người đàn bà làm vợ, và người đàn bà đã lấy người đàn ông làm chồng. Giọng của Môrela khàn khàn, còn giọng của Bêti thì rất khẽ, và không ai trong số những người có mặt nghe rõ tên cô dâu và chú rể.

Tất cả đã kết thúc. Lão linh mục cúi xuống ban phước cho họ. Dưới ánh sáng những ngọn nến cắm trên bàn thờ, họ kí tên vào những giấy tờ gì đó. Cha Enrikê ghi tên họ và rồi cũng kĩ chữ kí củamình. Sau đó lão rắc cát lên những tờ giấy, rồi đặt chúng lên bàn tay đã chìa sẵn của Inex. Hình như Môrela không nhận thấy nàng trao một bản cho cô dâu, còn hai bản kia thì giấu vào ngực. Inex và lão linh mục hôn tay Môrela và vợ hắn, rồi xin phép lui ra. Môrela gật đầu, và mười phút sau, nếu chú ý, người ta có thể nghe tiếng hai con ngựa đang phi về hướng Xêvin.

Có những người hầu và các chú tiểu đồng cầm nến đi theo, cô dâu và chú rể đi ngang qua những gian lớn ảm đạm và hoài nghi. Cô dâu khăn che kín mặt, có vẻ buồn rầu, còn chú rể thì đôi mắt đờ đẫn như người đang đi trong giấc mơ. Cứ thế họ đi về tới phòng của mình, và cánh cửa có các hình chạm trổ đóng chặt sau lưng họ.

Sáng hôm sau những người hầu gái ở phòng ngủ bên cạnh nghe tiếng chuông bạc rung, liền tới. Khi hai người trong bọn họ bước vào thì Bêti đã mặc chiếc áo bình thường rất thoảimái, mặt không còn che mạng, cô ta nói:

- Hầu tước, chồng tôi còn ngủ. Hãy giúp đỡ tôi mặc quần áo rồi chuẩn bị bồn tắm và bữa ăn sáng cho chồng tôi!

Những người hầu gái há to miệng vì ngạc nhiên Cô dâu đã lau son phấn trên mặt, và họ thấy rằng đó là Bêti chứ không phải là tiểu thư Macgaret, là người họ nghe nói hầu tước đã lấy làm vợ. Nhưng bằng thứ tiếng Tây Ban Nha tồi tệ củamình, Bêti giận dữ quát họ, giục họ phải nhanh tay nhanh chân để cô ta mặc quần áo cho xong trước khi chồng tỉnh dậy. Những người hầu gái nghe theo, và mặc quần áo xong, Bêti cùng họ đi ra gian lớn, nơi đã tụ tập rất đông các gia nhân và người hầu để chúc mừng cô dâu chú rể. Bêti chào tất cả, và vừa đỏmặt mỉm cười cô ta vừa nói rằng chốc nữa hầu tước sẽ ra. Rồi cô ta ra lệnh cho họ ai trở về làm việc người nấy.

Bêti đóng vai của mình đạt đến mức mặc dù bối rối không hiểu, nhưng không có ai trong đám người hầu nghi ngờ về vị trí và quyền hạn của cô ta. Vả lại, họ cùng sực nhớ rằng hầu tước chưa hề nói sẽ lấy ai trong tiểu thư người Anh này. Thêm vào đó, Bêti còn nhân danh mình và chồng tặng tiền cho họ, rồi sau đó ngồi ăn sáng với sự có mặt của họ, uống một ít rượu, và nghe họ chúc mừng cô ta.

Rồi vẫn tiếp tục mỉm cười, Bêti trở vào phòng ngủ, đóng chặt cửa, ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường bà bắt đầu chờ đợi trận đánh quan trọng nhất - trận đánh có ảnh hưởng tới mạng sống của cô ta.

Và kia, Môrela khẽ động đậy. Hắn ngồi dậy, nhìn quanh và đưa tay lau trán. Cuối cùng đôi mắt hắn dừng lại ở Bêti, lúc này đang ngồi thẳng lưng trên ghế. Cô ta đứng dậy, đi lại gần hôn hắn và gọi hắn là chồng. Còn Môrela thì nửa mê nửa tỉnh, cũng hôn đáplại. Sau đó, Bêti lại ngồi vào ghế và bắt đầu quan sát khuôn mặt hắn.

Khuôn mặt cứ thay đổi dần, thay đổi dần. Sự ngạc nhiên, nỗi sợ hãi và sự lúng túng lần lượt hiện lên trênmặt hắn, cho đến lúc cuối cùng hắn nói với cô bằng tiếng Anh.

- Bêti, vợ tôi đâu?

- ở đây, - Bêti đáp.

Hắn nhìn cô không hiểu:

- Không, tôi muốn nói tới tiểu thư Macgaret, cô em của cô và là vợ tôi, người tôi mới làm lễ cưới tối qua. Mà làm sao cô lọt được? Tôi tưởng cô đã rời khỏi Granađa.

Bêti làm bộ ngạc nhiên.

- Tôi không hiểu ông, - cô ta nói. - Chính Macgaret, cô em họ của tôi mới rời khỏi Granađa, còn tôi thì ở lại đây để trở thành vợ ông, như ông đã thống nhất với tôi qua Inex.

Đôi mắt Môrela trợn ngược lên vì kinh ngạc:

- Thống nhất với cô ta qua Inex? Lạy Chúa! Cô định nói gì vậy?

- Định nói gì à? - Bêti hỏi lại. - Tôi định nói cái điều tôi đã nói. Tất nhiên là nếu ông không bỏ lỡ cơ hội để chơi tôi một vố đùa khác, - cô ta giận dữ đứng dậy.

- Đùa? - Môrela lầu bầu nói. - Người đàn bà này đang nói gì vậy? Đây là một giấc mơ hay tôi đã phát điên chăng?

- Tôi nghĩ rằng đây là một giấc mơ. Tất nhiên, đây là một giấc mơ, vì tôi tin rằng người mà tôi làm lễ kết hôn hôm qua không phải là kẻ mất trí. Ông hãy nhìn đây! - Rồi cô chìa ra trước mặt hắn tờ giấy chứng nhận hôn thú có chữ kí của linh mục, hắn và cô ta, trong đó ghi rõ ràng rằng hầu tước Môrela vào ngày này tháng này ở Granađa làm lễ kết hôn với tiểu thư Bêti Đin, người Luân Đôn, nước Anh.

Môrela đọc đi đọc lại tờ giấy hai lần rồi thở dài, ngã phịch xuống chiếc gôi, còn Bêti thì vội giấu nó vào ngực.

Vào lúc ấy quả đúng Môrela như điên thật. Hắn giận dữ văng tục, nghiến răng kèn kẹt, rồi tìm kiếm để giết Bêti hoặc giết hắn, nhưng không thấy. Trong khi ấy thì Bêti vẫn bình tĩnh thản ngồi yên, chăm chú theo dõi hắn. Trông cô ta như hiện thân của thần số phận. Cuối cùng hắn mệt quá, ngồi im, bây giờ thì đến lượt Bêti

- Ông hãy nghe tôi nói đây, - cô ta bắt đầu nói. - Khi ở Luân Đôn ông hứa sẽ lấy tôi làm vợ. Tôi còn giữ được bức thư của ông đây. Ông đã dụ dỗ tôi trốn chạy cùng ông về Tây Ban Nha. Vừa rồi, qua người môi giới và là tình nhân cũ của ông, chúng ta đã thống nhất với nhau về lễ cưới. Tôi nhận được thư của ông và viết thư trả lời, vì ông nói rằng do một số lí do nào đó, ông không muốn nói tới điều ấy khi có mặt Macgaret, và không thể nào cưới tôi làm vợ chừng nào Macgaret, Pitơ và ông Caxten chưa rời khỏi Granađa. Vì vậy, tôi đã chia tay với họ và ở lại đây một mình vì tình yêu đối với ông, cũng như vì lí do ấy, tôi đã trốn khỏi Luân Đôn tới đây. Đêm hôm qua chúng ta đã tổ chức lễ cưới. Tất cả mọi người hầu của ông đều biết điều ấy. Vả lại, lúc nãy tôi vừa ăn sáng với sự có mặt của họ, và đã tiếp nhận lời họ chúc mừng. Thế mà bây giờ ông còn dám nói với tôi, người đã hi sinh tất cả vì ông, rằng tôi, nữ hầu tước Môrela, vợ ông, lại không phải là vợ ông! Thôi được, cứ đi ra khỏi phòng này rồi ông sẽ nghe thấy chính lũ người hầu của ông sẽ cười giễu ông như thế nào. Ông cứ đi nói hết với Đức vua của ông, các giám mục của ông và cả với chính Giáo hoàng La Mã, rồi ông sẽ được nghe họ trả lời như thế nào. Dù ông có danh giá và giàu đến đâu, họ cũng sẽ tống ông vào nhà thương điên hay vào nhà tù.

Môrela ngồi nghe, hết lắc bên này lại ngã bên kia, rồi hắn vùng dậy, văng tục, nhẩy bổ vào Bêti, nhưng hắn chợt nhìn thấy mũi dao găm lấp lánh trước mặt.

- Ông hãy nghe đây tôi đã, - Bêti nói tiếp khi hắn lùi lại phía sau. - Tôi không là nô lệ và cũng chẳng thuộc loại đàn bàmềm yếu. Ông không thể giết tôi và thậm chí chẳng đuổi tôi ra khỏi nhà được. Tôi là vợ ông và ngang hàng với ông về mọi mặt. Tôi khỏe hơn ông về thể xác lẫn trí tuệ, và tôi có thể đấu tranh bảo vệ quyền lợi của mình trước Chúa và trước mọi người.

- Tất nhiên! - Môrela kêu lên, hầu như với vẻ kính phục. - Cô không phải là một phụ nữ mềm yếu! Cô đã biết trả thù tôi một cách xứng đáng. Cũng có thể không phải cô thông minh, mà cô chỉ là một con ngốc bướng bỉnh, và tất cả trò này là sự trả thù của con Inex khốn kiếp. Ôi, nghĩ mà kinh khủng, - hắn vung nắm đấm lên, - nghĩ mà kinh khủng! Tôi tưởng tôi cưới tiểu thư Macgaret, hóa ra lại là cô!

- Ông im đi! - Bêti nói. - Ông là người vô liêm sỉ. Lúc đầu ông vung nắm đấm trước mặt người vợ mới cưới củamình, sau đó ông lại làm nhục cô ta bằng cách nói rằng ông muốn lấy một người phụ nữ khác. Ông im đi, hay tôi mở toang cửa, mời người nhà của ông tới đây và nhắc lại cho họ nghe những lời ghê gớm kia của ông?

Bêti đứng thẳng người bên cạnh Môrela đang nằm dài trên giường.

Sau khi cơn giận đầu đã qua, Môrela nhìn Bêti với vẻ lưỡng lự, thậm chí pha ít nhiều kính trọng.

- Tôi nghĩ rằng cô, cô Bêti thân mến ạ, sẽ là một người vợ rất tốt đối với bấtkì người đàn ông nào muốn thành đạt trong cuộc sống, nếu anh ta chưa yêu và tin chắc mình đã lấy một người khác làm vợ, - hắn nói. - Tôi biết rằng cửa đã được khóa chặt và chắc cô đang giữ chìa khóa trong người, cũng như đang giữ cả một con dao găm nữa. Tôi cảm thấy nghẹt thở trong căn phòng này và muốn được đi khỏi đây.

- Đi đâu? - Bêti hỏi.

- Đi gặp Inex chẳng hạn.

- Sao, ông lại định tán tỉnh người đàn bà ấy nữa à? - Cô ta hỏi. - Ông quên rằng ông đã là người có vợ?

- Hình như người ta không muốn cho tôi quên điều ấy. Ta hãy thỏa thuận với nhau vậy. Tôi muốn được lặng lẽ rời Granađa một thời gian. Điều kiện của cô là gì? Nhưng đừng quên rằng có hai điều tôi không thể đồng ý, đó là ở lại đây với cô và cô đi theo tôi. Đồng thời cũng hãy nhớ rằng mặc dù bây giờ cô đang có dao găm, nhưng sẽ là điều không thông minh nếu cô cứ tiếp tục cái trò đùa này.

- Cũng như ông thôi, khi ông dụ dỗ tôi lên tàu “Xanh Antôniô” - Bêti nói. - Thôi được, tuần trăng mật của chúng ta được bắt đầu không lấy gì làm thú vị lắm. Tôi không phản đối nếu ông đi vắng một thời gian để... để tìm Inex. Ông hãy thề, rằng ông không hề có ý định làm hại tôi, rằng ông sẽ không xâm phạm đến tính mạng và danh dự của tôi cũng như tự do và địa vị của tôi ở Granađa này. Ông hãy thề trước cây thánh giá như vậy.

Bêti giật cây thánh giá bằng bạc treo trên tường cạnh giường, chìa cho hắn. Cô biết hắn là một người mê tín, và cô tin chắc nếu đã thề trên thánh giá, thì hắn sẽ không bao giờ dám vi phạm lời thề.

- Nếu tôi không thề thì sao? - Hắn hỏi vẻ đe dọa.

- Thì ông sẽ ở lại đây, cho đến khi thực hiện xong yêu cầu của tôi. Mà ông thì đang muốn ra đi! Vả lại hôm nay tôi đã ăn sáng, còn ông thì chưa. Tôi có dao găm, ông không có. Và tôi tin chắc chẳng có ai dám đến quấy nhiễu chúng ta. Trong lúc đấy Inex và ông bạn linh mục của cô ta đã đi xa, khó lòng ông có thể đuổi kịp.

- Thôi được, tôi thề, - Môrela đồng ý. Hắn hôn cây thánh giá rồi vứt sang bên. - Cô có thể ở lại đây và cái quản ngồi nhà này của tôi. Tôi sẽ không làm điều gì hại cô, và cũng chẳng quấy rầy cô. Nhưng nếu cô bỏ đi khỏi Granađa, thì lúc ấy chúng ta buộc phải đọ kiếm.

- Ông muốn nói rằng chính ông sẽ rời khỏi thành phố này? Nếu thế thì bút mực đây. Xin ông hãy làm ơn viết lệnh gửi các viên quản lí các trang trại của ông trên lãnh thổ nước Mô, để khi ông vắng mặt, hợ gửi cáckhoản thu nhập lại chô tôi, đồng thời ông hãy ra lệnh để người hầu của ông nghe theo tôi trong tất cả mọi chuyện.

- Lập tức thấy ngay rằng cô lớn lên trong gia đình một lái buôn! - Vừa cắn bút,Môrela vừa nói. - Thôi được, nếu tôi đồng ý cả điềunày, cô sẽ để cho tôi yên và không yêu cầu gì nữa chứ?

Bêti liền nghĩ ngay tới những tờ giấy Macgaret đã mang đi theo, và cho rằng Caxten và Macgaret biết nên làm gì với chúng trong điềukiện cần thiết. Cô ta còn nghĩ nếu từ đầu mà dồn ép Môrela quá, thì có thể một ngày nào đó người ta sẽ nhìn thấy xác cô đâu đấy, như chuyện này vẫn thường xảy ra ở Granađa, nên cô ta nói:

- Ôi đòi hỏi quá nhiều ở một người đàn bà bị lừa dối, nhưng tôi còn có lòng tự hào, và tôi sẽ không nhúng mũi vào những nơi không cần thiết. Tôi đồng ý. Chừng nào ông không muốn gặp tôi hoặc cho người đến tìm tôi, tôi sẽ không tìm ông, nếu, tự ông không vi phạm thỏa thuận của chúng ta. Còn bây giờ thì ông hãy viết lệnh, kí tên và cho gọi các thư kí của ông vào đây để chứngkiến.

- Tôi phải viết những tờ giấy này đứng tên ai? - Môrela hỏi.

- Đừng tên nữ hầu tước Môrela - Bêti đáp.

Và nhận thấy trong lời nói của Bêti có kẽ hở, Môrela liền đồng ý. Hắn nghĩ nếu Bêti không phải là vợ hắn, thì giấy này chẳng có chút giá trị nào.

Bằng cách gì cũng được, nhưng hắn phải thoát khỏi người đàn bà này. Tất nhiên, hắn có thể bố trí để cô ta bị giết chết, nhưng thậm chí cả ở Granađa cũng không thể giết chết một người đàn bà mà anh ta vừa mới cưới làm vợ. Điều này có thể gây nên nhiều chuyện không hay. Vả lại, Bêti còn có bạn bè, mà hắn thì có kẻ thù, nếu cô ta mất tích, lập tức những người này sẽ nghi ngờ và lần tìm ra dấu vết. Không, hắn sẽ kí tờ giấy này, sau sẽ tìm cách chống lại. Bâygiờ hắn không được để mất thời gian. Macgaret đã tuột khỏi tay hắn và nếu nàng trốn thoát khỏi Tây Ban Nha, thì hắn biết hắn sẽ không bao giờ còn được thấy nàng nữa. Có thể bây giờ nàng đã kịp thời rời khỏi biên giới Tây Ban Nha và đã lấy Pitơ Brum làm chồng. Chỉ một ý nghĩ này cũng đã làm hắn phát điên lên. Cả một âm mưu được bày ra để chống lại hắn, hắn đã bị xỏ mũi, bị ăn cắp, bị lưa dối. Thôi được, hắn đang còn lại hi vọng và... sự trả thù. Hắn đang còn cơ hội để đánh nhau với Pitơ và giết chết chàng. Hắn có thể trao tên Do Thái Caxten vào tay tòa án dị giáo. Hắn sẽ tìm cách thỏa thuận với cha Enrikê và Inex, và nếu gặp vận may, hắn có thể chiếm lại được Macgaret.

Vâng, tấynhiên, hắn sẽ kí, kí gì cũng được, miễn là trong một thời gian thoát ra khỏi cái con mụ tự xưng mình là vợ hắn này, khỏi một người phụ nữ Anh ngang bướng, khỏe mạnh, thông minh mà lúc đầu hắn muốn biến thành công cụ củamình, nhưng sau không ngờ hắn trở thành công cụ của chính cô ta.

Và thế là Bêti đọc, còn hắn thì viết - vâng, hắn đã hạ mình tới mức ấy, - sau đó hắn kí chữ kí củamình. Các điều khoản được ghi ra thật đầy đủ. Nó cho phép bà hầu tước Môrela cao quý được quyền hành động thay mặt chồng khi chồng bà vắng mặt. Lệnh quy định tất cả các món thu nhập đều thuộc quyền bà sử dụng, còn gia nhân và đầy tớ thì phải thực hiện lệnh của bà như của chính hầu tước. Chữ kí của bà cũng có giá trị như của chồng bà.

Khi giấy tờ đã chuẩn bị xong, Bêti chăm chú đọc lại một lần nữa để xem có sót điềukhoản nào hay có lỗi chính tả nào không, rồi cô ta mở cửa rung chuông gọi các thư kí tới để họ làm chững chữ kí của ông chủ. Những người thư kí liền tới ngay, họ cúi chào và chúc hai người hạnh phúc. Còn Môrela thì thầm nghĩ sẽ để bụng trả thù họ về chuyện này.

- Ta cần phải ra đi, - hắn nói. - Các ông hãy làm chứng chữ kí của ta ở tờ giấy này, tờ giấy cho phép người khác cai quản nhà cửa và tài sản của ta khi ta vắng mặt.

Những người thư kí ngạc nhiên nhìn hắn rồi cúi thấp đầu tuân lênh.

- Các ông hãu đọc to tờ giấy này lên, - Bêti ra lệnh, - để ông chủ và là chồng tôi biết chắc rằng không có sự nhầm lẫn nào cả.

Một người nghe theo nhưng trước khi ông ta đọc hết, thì từ trên giường, Môrela đang giận sôi lên, liền quát:

- Đọc nhanh lên và hãykí tên làm chừng vào đấy! còn bây giờ thì đi ra lệnh ngay lập tức chuẩn bị ngựa và quân hầu đi theo cho ta. Ta đi ngay bây giờ.

Những người kia vội vã rời khỏi phòng.

Bêti cũng cầm tờ giấu đi theo họ. Trong gian lớn đã tập trung đầy đủ tất cả những người hầu để chúc mừng ông chủ, bà chủ. Bêti ra lệnh cho các viên thư kí đọc to tờ giấy kia và dịch ra tiếng Arập để mọi người ai cũng hiểu. Sau đó cô ta cất tờ giấy và giấy chứng nhận hôn thú vào chỗ kín đáo rồi ra lệnh cho các người hầu chuẩn bị để gặp hầu tước.

Họ không phải chờ lâu, vì từ phòng ngủ, Môrela đã xuất hiện, giận dữ như con bò đực trên sân khấu. Bêti đứng dậy cúi chào hắn. Lập tức, theo phong tục phương Đông, tất cả gia nhân và người hầu liền quỳ xuống đất. Trong giây lát Môrela đứng trơ lại một mình như con bò đực nhìn thấy người đấu bò và đang sửa soạn lai vào húc. Sau đó hắn cố lây bình tĩnh trở lại, lẩm bẩm chửi câu gì đó rồi đi ngang qua đám đông.

Mười phút sau, đây là lần thứ ba trong ngày, ngựa lại lao ra từ cổng lâu đài về phía Xêvin.

- Thưa các bạn, - Bêti nói bằng tiếng Tây Ban Nha khủng khiếp của mình, khi cô ta được báo rằng Môrela đi ra khỏi, - hầu tước, chồng tôi, mới gặp một chuyện buồn. Một phụ nữ tên là Inex, người được chồng tôi rất tin tưởng, đã chạy trốn khỏi đây, sau khi ăn cắp chồng tôi một vật báu mà chồng tôi yêu quý nhất trên đời. Và thế là, vừa mới lấy nhau xong, tôi buộc phải ở lại đau khổ một mình cho đến khi chồng tôi tìm được người phụ nữ kia và trở lại.