← Quay lại trang sách

Chương XX HOÀNG HẬU IXRAEN

Ngày hôm sau, Becnanđex, đồng sự của Caxten, lại đến nhà tù. Cùng đi với ông còn có một người thợ may và một người đàn bà với một hòm đầy quần áo phụ nữ. Viên phụ trách nhà tù ra lệnh cho họ phải chờ đến khi quần áo được thử xong, dưới sự có mặt của ông ta, còn Becnanđex thì được phép tới gặp những người bị giam ngay. Vừa vào tới phòng của Caxten, Becnanđex liền nói:

- Gã hầu tước của các ông đã cưới vợ.

- Làm sao ông biết được điều đó? - Caxten kêu lên.

- Do một người phụ nữ tên là Inex báo. Cô ta tới đây chiều qua, cùng với một vị linh mục. Cô ta đưa cho tôi tờ giấy chứng nhận hôn thú giữa hắn và Bêti Đin, có chứ kí của chính hắn. Tôi không mang nó tới đây vì sợ bị khám xét. Nhưng chính Inex đã tới đây, cô ta mặc giả làm người thợ may, vì vậy các ông đừng ngạc nhiên khi thấy cô ta. Có lẽ ta sẽ tìm các kể cho tiểu thư Macgaret biết một vài chuyện gì đấy, nếu cô ta được phép tới thử quần áo mà không có ai bên cạnh. Sau đó, phải giấu kín cô ta ở một chỗ đáng tin cậy, vì cô ta sợ Môrela trả thù. Nhưng tôi sẽ biết tìm cô ta nếu cần. Ngày mai tất cả các ông sẽ phải ra đối chứng trước hoàng hậu, tôi cũng có mặt và sẽ đưa ra các giấy tờ cần thiết.

Becnanđex vừa nói xong câu ấy thì viên phu trách cùng người thợ may là Inex đi vào. Inex nhún chân chào rồi liếc nhìn Macgaret. Nàng nhìn với vẻ tò mò như thể lần đầu thấy họ.

Khi quần áo được lấy ra, Macgaret xin viên phu trách cho phép người đàn bà này vào phòng riêng giúp nàng thử quần áo. Viên phụ trách đồng ý, nói rằng cả quần áo và người đàn bà đã được khám xét kĩ lưỡng, nên ông ta không có lí do gì để phải đến và Inex liền đi sang phòng bên.

- Cô hãy kể cho tôi biết tất cả, - Macgaret khẽ nói khi cánh cửa được phép khép lại sau lưng họ. - Tôi đang nóng lòng muốn nghe tin tức của cô, tưởng có thể chết được.

Cả hai người không thể tin chắc rằng ở đây họ không bị theo dõi qua một lỗ hổng bí mật nào đó, nên Inex phải giả vờ mặc thử quần áo cho Macgaret. Và mặc dầu miệng ngậm đầy các kim alôe mà thời ấy người ta dùng để thay kim băng, nàng đã kể cho Macgaret nghe trình tự hết mọi chuyện, cho đến lúc nàng trốn chạy khỏi Granađa. Khi nàng kể đến chỗ Bêti nâng khăn che mặt lên để hôn chú rể, thì Macgaret suýt ngã ngửa người vì ngạc nhên.

- Trời ơi, sao cô ta có thể àm được điều ấy? - Macgaret khẽ thì thầm, - Tôi mà thế thì tôi chết ngất.

- Cô ta là một người dũng cảm, cô Bêti ấy mà... Thưa tiểu thư, xin tiểu thư hãy quay về phía này, phía anh sáng... bản thân tôi cũng không thể đóng kịch tốt hơn được... tôi nghĩ bên bai trái tiểu thư hơi nhô cao một chút. Hắn không nghi ngờ gì cả, đúng là một thằng đại ngốc, thậm chí trước cả khi tôi đưa cốc rượu cho hắn, còn sau đấy thì có lẽ hắn không biết gì nữa... Tiểu thư, nói rằng hơi bị chật ở nách à?... Có thể chật một tí, nhưng sau giãn ra thì vừa... Tôi rất muốn biết sau đó thì thế nào. Bêti là con bò đực mà tôi đã đánh cá, tôi tin cô ta sẽ thắng. Cô ta là một người phụ nữ có thần kinh sắt. Nếu tôi có được thứ thần kinh ấy, thì từ lâu tôi đã là nữ hầu tước Môrela hay một người đàn ông khác trở thành hầu tước... Tiểu thư mặc cái váy này vừa quá. Một thân hình tuyệt đẹp! Mặc nó trông tiểu thư càng đẹp hơn... à mà Becnanđex đã đưa cho tôi tiền, một món khá lớn, vì vậy chẳng cần cảm ơn tôi nữa. Tôi làm tất cả những điều này một phần vì tiền và một phần vì.... căm thù. Bây giờ tôi sẽ lẩn trốn đâu đó vì không muốn bị người ta cắt cổ, nhưng nếu cần Becnanđex sẽ biết tin tôi ở đâu. Còn lão linh mục à? ồ, lão ta không có gì đáng nguy hiểm, chúng tôi bắt được lão kí giấy đã nhận tiền. Tôi nghĩ rằng lão đã nhận cái chức thư kí của tòa án dị giáo và đã bắt đầu làm việc với cái cương vị ấy. Chả là vì chúng thiếu người để tra tấn, cướp bóc những người Do Thái và những kẻ ngoại đạo khác. Mà cả hai công việc ấy rất hợp với lão. Tôi đi với lão suốt dọc đường tới Xêvin, và lão, cái thằng đốn mạt, bẩn thỉu ấy, tìm cách tán tỉnh tôi, nhưng đã bị tôi thẳng tay trừng trị, - Inex mỉm cười khi nhớ lại chuyện này. - Kể ra tôi đối xử với lão cũng không đến nỗi quá căng thẳng vì có thể chúng ta còn cần tới lão. Ai mà biết trước! Nhưng thôi, viên phụ trách nhà tù đã gọi tôi. Xin chờ một phút! Vâng, thưa tiểu thư sau khi chữa một ít ở chỗ này, bộ quần áo sẽ tuyệt đẹp. Chiều hôm nay thế nào tiểu thư cũng nhận được. Tôi sẽ may cả những thứ khác mà tiểu thư đặt hàng theo mẫu này. Cảm ơn tiểu thư, tiểu thư thật tốt đối với một cô gái nghèo như tôi. - Rồi Inex hạ giọng nói khẽ, - cầu Chúa phù hộ cho cô.

Ôm một bó to quần áo trong tay, gần che kín hết người, Inex cúi chào rồi bước qua cánh cửa đã được viên phụ trách mở rộng.

Sáng hôm sau, vào lúc gần chín giờ, một trong những tên coi ngục tới để dẫn Macgaret và Caxten ra tòa. Macgaret liền hỏi liệu xinho Brum có bị gọi ra cùng họ không, tên cai tù đáp rằng hắn không biết xinho Brum là ai, vì ông này bị giam ở phòng riêng dành cho những tội phạm nguy hiểm mà hắn không có nhiệm vụ trông coi.

Macgaret và Caxten được dẫn ra tòa. Họ mặc những bộ quần áo được may theo kiểm mốt nhất và đắt nhất thành phố Xêvin lúc ấy. Trong cung vua, Macgaret vui mừng nhìn thấy Pitơ bị lính canh hai bên đang đợi họ. Chàng cũng mặc bộ quần áo của tín đồ đạo Thiên Chúa mà họ đã bỏ tiền thuê may cho chàng. Quên cả tính bẽn lẽn của mình, Macgaret bổ nhào về phía chàng, và dưới con mắt củamọi người, cho phé chàng ôm hôn mình. Nàng hỏi thăm sức khỏe Pitơ thế nào kể từ khi họ chia tay với nhau tới nay.

- Không tốt lắm, - Pitơ buồn bã đáp, - vì anh chẳng biết liệu chúng mình có còn được gặp nhau nữa không. Vả lại, phòng giam của anh ở tầng ngầm và hầu như không có ánh sáng lọt qua các song sắt. Ngoài ra còn có nhiều chuột, chúng chạy suốt đêm.

Macgaret kể chàng nghe về Bêti. Đến chỗ Môrela trang, phụ nữ rất giống nhau, nhất là trong căn phòng mờ mờ tối...

-...Hay trong một khu vườn, - Macgaret nói thêm.

- Đáng ngạc nhiên là việc cô ta đã đồng ý hôn hắn, - Pitơ nói tiếp, quyết định không để ý tới những lời châm chọc của Macgaret. - Hắn là một thằng khốn nạn. Inex có kể cho em nghe hắn đã đối xử với cô ta thế nào không? Chỉ nghĩ tới chuyện ấy, anh đã tức lộn ruột.

- Không sao, Pitơ, vì hắn có yêu cầu anh hôn hắn đâu. Còn về những tội ác mà hắn đã gây cho Inex, thì mặc dù anh biết roc điều này hơn em, em vẫn nghĩ rằng cô ta đã bắt đầu được trả giá một cách xứng đáng. Trông kìa, phía xa xa trước mặt là Ancasa. Một lâu đài tuyệt đẹp, có đúng thế không? Chắc anh biết rằng những người Mô đã xây dựng lâu đài này.

- Anh chẳng quan tâm tới việc ai xây dựng nó, - Pitơ ảm đạm nói. - Theo anh thì nó trông cũng chẳng kém những lâu đài khác, và to hơn nhiều. Anh chỉ biết một rằng ở đó người ta sẽ kết án vì tội đã chém vào đầu cái thằng thô lỗ kia, và rằng có thể đây là lần cuối cùng chúng ta nhìn thấy nhau. Chắc chúng sẽ cho anh đi đầy biệt xứ, nếu không phải xấu hơn.

- ồ, anh đừng nói thế! Em không nghĩ như vậy! Không thể thế được! - Macgaret khẽ kêu lên, và đôi mắt đen của nàng đầy lệ ứa.

- Cứ chờ đấy, rồi gã hầu tước của em sẽ tới buộc tội chúng ta, lúc ấy em sẽ biết cái gì có thể và cái gì không thể, - Pitơ nói một cách chắc chắn. - Nhưng chúng ta đã trải qua một số thử tháchnhất định, và bây giờ chúng ta cứ tiếp tục hi vọng rằngmọi chuyện sẽ tốt đẹp.

Đúng lúc ấy họ đi tới cổng lâu đài Ancasa. Con đường họ đi từ nhà tù tới cung điện chạy qua một khu vường trồng cam. ở đây những người lính đã tách họ ra. Họ được dẫn qua một cái sân nơi có rất nhiều người đang chạy đi chạy lại. Cuối cùng họ bước và một gian phòng lớn có những cột đá cẩm thạch dát vàng lấp lánh. Nó được gọi là Tòa công lí. Cuối gian phòng, có một người đàn bà ăn mặc lộng lẫy, đứng tuổi, đang ngồi trên chiếc ngai được đặt trên một bệ cao, trang điểm rất sặc sỡ, có các quan tư vấn và các đại quý tộc đứng xung quanh. Bà này có đôi mắt màu xanh, tóc hung, khuôn mặt cởi mở và nhân hậu, dáng điệu rất bình tĩnh và ý tứ.

- Hoàng hậu đấy! - Tên lính canh vừakhẽ nói, vừa cúi chào.

Caxten và Pitơ cũng cúi chào, còn Macgaret thì nhún chân chào.

Hoàng hậu Ixraen vừa kết thúc xét xử một vụ án nào đó, và sau khi hội ý với những người thân cận của mình, ba đang đọc lời tuyên án một cách ngắn gọn. Khi nói, đôi mắt xanh dịu dàng của bà dừng lại ở Macgaret, là người có vẻ đẹp làm bà ngạc nhiên sửng sốt. Sau đó anh mắt của bà lướt nhanh qua thân hình cao lớn của Pitơ, và khi nhìn thấy Caxten có vẻ giống một người Do Thái, bà chau mày vẻ khó chịu.

Vụ án kết thúc, những người được yêu cầu xét xử tiếp theo đứng dậy, nhưng hoàng hậu khoát tay, và vẫn nhìn Macgaret, bà cúi người về phía trước hỏi chuyện viên sĩ quan cung đình và ra lệnh cho ông ta điều gì đó. Ông này đứng dậy cho gọi Giôn Caxten, Macgaret Caxten và Pitơ Brum, các công dân nước Anh, lên đối chứng trước tòa. Ông ra lệnh cho họ tới gần và trả lời về lời buộc tội đã giết Lui Badơ - một người lính Liên minh Ecmanđađa Thần thánh.

Cả ba liền bị dẫn lên phía trước. Họ đứng đối diện trước ngai vàng của hoàng hậu. Viên sĩ quan đọc to lời cáo tội:

- Khoan đã, anh bạn, - hoàng hậu ngắt lời ông ta. - Những người này là công dân của người anh tốt ủa chúng ta là vua Anh Henri. Họ có thể không hiểu ngôn ngữ của chúng ta, mặc dù một người trong bọn hj, - bà nhìn về phía Caxten, - tôi nghĩ có lẽ không phải sinh ra ở Anh, hay ít ra không phải là một người Anh chính cống. Hỏi họ xem có cần phiên dịch không?

Viên sĩ quan hỏi, và cả ba đáp rằng họ có thể nói hiểu bằng tiếng Tây Ban Nha, dù Pitơ nói thêm rằng chàng biết thứ tiếng này không thật thành thạo lắm.

- Ông có phải là hiệp sĩ bị buộc tội giết người không? - Hoàng hậu hỏi, mắt nhìn chăm chăm vào chàng.

- Thưa hoàng hậu, tôi không phải hiệp sĩ, mà chỉ là một nhà quý tộc nhỏ. Tên tôi là Pitơ Brum, quê ở Đêthem, nước Anh. Bố tôi, xơ Pitơ Brum là một hiệp sĩ. Ông đã chết bên cạnh tôi trong trận đánh vì vua Risa ở cánh đồng Boxvot, nên tôi bị thương ở đây, - Pitơ chỉ vết sẹo trên mặt mình. - Tôi chưa được phong thành hiệp sĩ.

Hoàng hậu Ixaben khẽ mỉm cười:

- Thế ông tới Tây Ban Nha bằng cách nào, thưa ông Pitơ Brum?

- Thưa hoàng hậu, - Pitơ đáp, - còn Macgaret thì thỉnh thoảng lại nhắc chàng những từ Tây Ban Nha thích hợp mà chàng không nhớ ra, - tiểu thư Macgaret. - Nàng là con gái của thương gia Giôn Caxten đang đứng cạnh tôi.

- Ông đã chiếm được tình yêu của một cô gái rất xinh đẹp, - hoàng hậu ngắt lời chàng. - Nhưng ông nói tiếp đi.

- Nàng và người chị em họ của nàng, tiểu thư Bêti Đin, đã bị bắt cóc ở Luân Đôn, bởi một người mà theo tôi đã được biết là cháu ruột của Đức vua Phecđiăng. Ông ta là sứ thần Tây Ban Nha ở triều đình nước Anh, nơi ông ta tự xưng là xinh Đacghila. ở Tây Ban Nha ông ta là hầu tước Môrela.

- Bắt cóc? Hầu tước Môrela? - Hoàng hậu kêu lên.

- Vâng, thưa hoàng hậu. Họ đã bị lừa lên tàu của ông ta và bị bắt cóc bằng cách ấy. Ông Caxten và tôi đuổi theo. Chúng tôi nhảy sang tàu họ đánh cứu hai người phụ nữ này, nhưng tàu chìm ở Môtrin. Ông hầu tước đã đưa họ về Granađa, chúng tôi đuổi theo. mặc dù tôi bị thương nặng trong khi đắm tàu. Suốt nhiều tuần chúng tôi bị giam giữ trong lâu đài của hầu tước, nhưng cuối cùng chúng tôi trốn thoát được. Chúng tôi hi vọng tới Xêvin để cầu xin sự che chở của vua va hoàng hậu. Chúng tôi chạy trốn khỏi Granađa trong những bộ quần áo người Mô, và dọc đường chúng tôi bị tấn công bởi những người chúng tôi tưởng là bọn cướp. Trước đây, chúng tôi nhắc nhở đề phòng những hạng người độc ác ấy. Một người trong bọn họ đã thô lỗ túm lấy tiểu thư Macgaret, tôi giơ kiếm đánh và thật không may, đã giết chết ông ta. Vì thế, hôm nay tôi phải đứng trước hoàng hậu. Thưa hoàng hậu, tôi không biết ông ta là lính của Ecmanđađa Thần thánh. Xin hoàng hậu rộng lượng tha thứ.

Lúc ấy một người trong đám cận thần của nhà vua kêu lên:

- Anh người Anh này ăn nói khá lắm:

Hoàng hậu nói:

- Nếu tất cả những điều ông nói là đúng sự thật, thì ta nghĩ ta sẽ không quá nghiêm khắc với ông. Nhưng làm sao ta có thể tin được lời ông? Thí dụ ông nói rằng hầu tước Môrela cao quý đã bắt cóc hai người đàn bà, là điều ta nghĩ ông ta khó làm nổi. Thế người đàn bà thứ hai ở đâu?

-Người ấy bây giờ là vợ của hầu tước Môrela, - Pitơ đáp.

- Vợ? Ai có thể khẳng định được điều ấy. Theo ta biết thì hầu tước chưa xin phép vua để lấy vợ như phong tục quy định.

Lúc ấy Becnanđex liền đi lên phía trước. Ông tự xưng họ tên, công việc của mình, nói rằng ông là cộng sự của nhà thương gia người Anh Giôn Caxten, rồi đưa ra tờ giấy chứng nhận hôn thú có chữ kí của chính Môrela, Bêti và linh mục Enrikê. Becnanđex nói thêm rằng ông nhận một bản của tờ giấy này từ tay người đưa tin từ Granađa, còn bản thứ hai ông đã trao cho giám mục thành Xêvin.

Hoàng hậu nhìn qua tờ giấy rồi đưa các cận thần. Những người này nghiên cứu nó một cách hết sức tỉ mỉ. Một người tuyên bố rằng khổ không bình thường và có thể đây là giấy tờ giả.

Hoàng hậu suy nghĩ một chốc rồi nói:

- Chị có một cách kiểm tra lại sự thật. Ta sẽ cho gọi tới đây người cháu của ta là hầu tước Môrela cao quý, tiểu thư Đin, mà người ta nói là vợ của hầu tước và linh mục Enrikê của xứ đạo Môtrin người được cho là đã làm lễ cưới cho họ. Khi tất cả những người này tới đây, Đức vua chồng ta và ta sẽ xem xét vụ này. Cho đến lúc ấy, ta không muốn nghe ai nói thêm gì cả.

Viên phụ trách nhà tù hỏi hoàng hậu làm gì với các bị cáo cho đến khi các nhân chứng từ Granađa tới. Hoàng hậu đáp rằng họ vẫn thuộc quyền ông ta cai quản, và bà ra lệnh phải đối xử tốt với họ. Pitơ yêu cầu cho chàng được chuyển sang phòng khác tốt hơn, nơi có nhiều ánh sáng và không có chuột. Hoàng hậu đồng ý, tuy nhiên bà nói thêm rằng nên giam chàng riêng một chỗ cách xa Macgaret là người có thể ở chung với bố của mình. Nhưng nhận thất vẻ thất vọng trên mặt họ, bà mỉm cười nói:

- Ta nghĩ ban ngày hai người có thể gặp nhau ở sân vườn nhà tù.

Macgaret cảm ơn bà. Hoàng hậu bảo nàng:

- Lại đây, tiểu thư, hãy ngồi với ta một chốc, - bà chỉ chiếc ghế nhỏ dùng để kê chân bên cạnh. - Giải quyết xong những vụ này, ta muốn nói chuyện với tiểu thư.

Macgaret được dẫn lên bục cao và nàng ngồi xuống chiếc ghế con phía tay trái hoàng hậu. Lúc ấy trông nàng thật đẹp. Vẻ đẹp và thân hình của nàng xứng đáng để trở thành một hoàng hậu. Trong khi ấy Caxten và Pitơ dẫn trở lại nhà tù. Thấy xung quanh có nhiều nhà quý tộc bóng lộn, Pitơ rút lui với vẻ không lấy gì làm hào hứng lắm.

Một thời gian sau, khi giải quyết xong mọi việc, hoàng hậu liền ho tòa nghỉ. Sau khi yêu cầu một số sĩ quan ở lại, bà nói với Macgaret:

- Còn bây giờ, cô gái xinh đẹp, cô hãy kể ta nghe tất cả mọi chuyện như một người đàn bà kể cho một người đàn bà, và cô đừng sợ điều này sẽ bị liên quan tới việc xét xử người yêu của cô. ít ra thì bây giờ không ai có thể kết tội cô điều gì được. Trước hết hãy cho ta biết có thật cô đã đính hôn với ông cao cao kia, và có đúng là cô yêu ông ta không?

- Thưa hoàng hậu, vâng, - Macgaret đáp, - và chúng tôi đã phải chịu rất nhiều đau khổ trong thời gian qua. - Rồi nàng kể cho hoàng hậu nghe câu chuyện của mình, hoàng hậu đã lắng nghe một cách rất chăm chú.

- Nếu tất cả đúng sự thật, thì đây quả là một câu chuyện lạ lùng và không phải không nhục nhã, - hoàng hậu lên tiếng khi Macgaret kết thúc. - Nhưng làm sao Môrela muốn lấy cô làm vợ, mà bây giờ lại cưới người đàn bà con của cô? Cô không giấu ta điều gì chứ? - Bà nhìn Macgaret tỏ vẻ dò xét.

- Thưa hoàng hậu. - Macgaret đáp, - tôi lấy làm xấu hổ khi phải kể những chuyện còn lại, nhưng vì tin hoàng hậu nên tôi quyết định sẽ kể. Có điều xin hoàng hậu hãy rộng lòng tha thứ, nếu hoàng hậu cho rằng chúng tôi, vào hoàn cảnh bắt buộc, đã hành động một cách đáng trách. Cô Bêti Đin đã quật lại Môrela bằng chính chiếc gậy của ông ta. Ông ta đã tán tỉnh, làm cô ta yêu ông ta, và hứa sẽ lấy cô ta, và cô ta đã liều mạng đứng trước bàn thờ thay tôi, bằng cách ấy đã tạo điều kiện cho chúng tôi trốn thoát.

- Thật là một hành động dũng cảm, dù không ngay thẳng lắm, - hoàng hậu nói. - Có điều tra không biết liệu một cuộc hôn nhân như thế có được công nhận hay không, những giáo họi sẽ quyết định điều này. Môrela hứa với cô điều gì, khi ở Luân Đôn ông ta yêu cầu cô lấy ông ta làm chồng?

- Thưa hoàng hậu, ông ta hứa sẽ đưa tôi lên cao, thậm chí có thể... - nàng ngập ngừng, - tới chiếc ngai mà hoàng hậu đang ngồi.

Hoàng hậu Ixaben chau mày rồi phá lên cười. Bà đưa mắt nhìn Macgaret từ đầu tới chân và nói:

- Cô xứng đáng với chiếc ngai này, thậm chí có thể còn xứng đáng hơn cả ta. Ông ta còn nói gì nữa không?

- Thưa hoàng hậu, ông ta nói rằng không phải ai cũng yêu Đức vua hiện nay là bác ông ta; rằng ông ta, hầu tước Môrela, có nhiều bạn bè, những người còn nhớ việc bố ông bị đầu óc chết; và rằng mẹ ông ta là một công chúa người Mô. Đồng thời ông ta còn nói có thể ông ta sẽ nhờ người Mô giúp đỡ hay tìm cách khác để đạtmục đích của mình.

- Được lắm, - hoàng hậu nói, - dù Môrela là một con chiên ngoan đạo của nhà thờ và được chồng ta rất yêu mến, xưa nay ta chẳng bao giờ có cảm tình với ông ta, vì vậy ta rất biết ơn cô đã cho ta biết điều này. Cô có muốn xin ta điều gì không, cô Macgaret xinh đep?

- Có, thưa hoàng hậu. Tôi mạnh dạn xin hoàng hậu đừng qúa nghiêm khắc với người yêu của tôi, khi chàng đứng trước hoàng hậu trong tòa án. Hoàng hậu hãy tin rằng tất cả chỉ vì tính tình chàng nóng nảy và đôi tay chàng quá nặng. Những hiệp sĩ như chàng, - về bản chất, chàng đúng là một hiệp síc thật, - không thể bình yên đứng nhìn kẻ thô lỗ xúc phạm và xé quần áo người yêu mình được. Ngoài ra tôi nhờ hoàng hậu hãy bảo vệ tôi để khỏi bị hầu tước Môrela làm hại, không cho phép ông ta không những chạm đến người tôi, mà cả nói chuyện với tôi cũng không được. Dù ông ta là một người nổi tiếng, có tước hiệu cao như thế, tôi vẫn căm ghét ông ta.

- Ta đã hứa là sẽ không thiên vị khi xét xử vụ này, cô gái người Anh xinh đẹp ạ, - hoàng hậu mỉm cười đáp, - nhưng ta nghĩ nếu làm theo yêu cầu của cô, điều ấy cũng chẳng thay đổi được ý kiến của ông lí. Cô cứ đi đi, và hãy yên tâm. Nếu những điều cô kể ta nghe là có thật, - ta cũng tin như thế, - và nếu tất cả chỉ phụ thuộc vào hoàng hậu Ixaben nước Tây Ban Nha, thì sự trừng phát đối với ông Pitơ Brum sẽ không quá nặng nề. ít ra thì bóng đen của hầu tước Môrela, đứa con bất hợp phát của một hoàng thân theo đạo Cơ Đốc và một công chúa ngoan đạo nào đó, - những từ này hoàng hậu nói với vẻ căm thù cay nghiệt, - sẽ không đổ xuống người cô. Nhưng tôi phải báo trước cho cô biết, rằng Đức vua, chồng tôi yêu mến Môrela - điều này cũng dễ hiểu - và khó có thể làm gì hại ông ta được. Ông người yêu của cô là một người dũng cảm lắm à?

- Rất dũng cảm, - Macgaret mỉm cười đáp.

- Và ông ta có thể cầm giáo cưỡi ngựa chứ? Vì cô chẳng hạn?

- Vâng, thưa hoàng hậu, chàng cũng biết sử dụng kiếm không kém các hiệp síc khác, mặc dù chàng mới vượt qua một cơn bệnh hiểm nghèo. Nhiều người đã chứng kiến điều ấy trong trận đánh Boxvot.

- Tốt lắm. Còn bây giờ thì tạm biệt. - Hoàng hậu chìa tay cho Macgaret hôn, rồi bà gọi hai viên sĩ quan tới, ra lệnh cho họ đưa Macgaret trở lại nhà tù. Bà còn dặn thêm rằng nếu cần, nàng có thể viết thư cho bà.

Cũng chiều hôm ấy, Môrela phi ngựa tới Xêvin. Hắn có thể tới đây sớm hơn nhiều, nếu không vì câu chuyện của người Mô hộ tống Pitơ, Macgaret và Caxten khi ra khỏi Granađa. Những người này thề đã tận mắt nhìn thấy họ đi về hướng Malaga. Hắn đuổi theo hướng đó, nhưng không tìm thấy dấu vết gì nên quay lại đi về Xêvin, ở đây, hắn nhanh chóng biết tất cả mọi tin tức, trong ấy có tin mười giờ trước khi hắn tới Xêvin, tòa án đã cho người tới Granađa với lệnh triệu hắn và Bêti, vợ hắn, tới trình tòa.

Sáng hôm sau khi Môrela xin được yết kiến hoàng hậu, nhưng đã bị từ chối, còn Đức vua, ông bác hắn, thì đang đi vắng. Lúc ấy, hắn định xin phép vào nhà tù để gặp Macgaret. Nhưng hắn liền sực nhớ rằng cả tước hiệu cao quý, cả quyền lực và tiền bạc của hắn đều không thể mở nổi cánh cửa nhà tù cho hắn. Đó là lệnh của hoàng hậu Ixaben, và Môrela hiểu rằng trong vụ này hắn sẽ phải chạm trán với hoàng hậu như với một kẻ thù của mình. ý nghĩ trả thù không chịu rời bỏ hắn, và hắn bắt đầu tìm kiếm Inex và cha Enrikê thuộc xứ đạo Môtrin. Nhưng kết quả hắn chỉ biết rằng Inex đã biến mất - không ai hay biết một điều gì về nàng, - còn cha Enrikê thì đã ở an toàn trong bốn bức tường của tòa án dị giáo. Vốn cẩn thận, lão sẽ không chịu ló mặt ra ngoài. Đây cũng là nơi không một ai, dù có địa vị cao sang đến đâu, dám lọt vào để mưu hai viên thư kí của tòa án dị giáo. Thế là Môrela, vô cùng thất vọng và tức giận, liền tập họp các luật sư và bạn bè tới bàn việc chống trả lại lời buộc tội và hắn biết trước thế nào vận may cũng đưa lại Macgaret cho hắn. Hắn chỉ còn một con bài duy nhất mà hắn quyết định sử dụng. Hắn biết Caxten là một người Do Thái và suốt nhiều năm đã giả vờ là một tín đồ Cơ Đốc. ở Xêvin, những người như thế sẽ bị trừng phạt rất nặng nề. Có thể bằng cách cứu người bố, hắn sẽ chiếm lại được Macgaret, người mà bây giờ hắn còn khao khát hơn bất kì lúc nào khác.

Hắn sẵn sàng làm tất cả, sử dụng mọi phương tiện cốt để không cho Macgaret lấy đối thủ của hắn là Pitơ Brum làm chồng. Ngoài ra, vẫn còn hi vọng Pitơ sẽ bị cầm tù, hay thậm chí bị xử từ vì tội giết chết một tên lính và Ecmanđađa.

Thế là Môrela đã chuẩn bị sẵn sàng để chờ đón một cuộc chiến đấu quyết liệt, hắn cũng bắt đầu chờ Bêti tới Xêvin, vì hắn không thể không cho cô ta tới.