← Quay lại trang sách

Chương XXI BÊTI TRÌNH BÀY TRƯỚC TÒA

Thế là đã bảy ngày Macgaret và bố nàng bị giam trong nhà tù, nhưng họ cảm thấy mình là khách hơn là tù nhân. Họ được phép tiếp khách tới thăm, trong số đó có Hoan Becnanđex, là người báo cho họ biết tất cả những gì xảy ra ngoài nhà tù. Cũng qua ông ta, họ cử người tới gặp và báo cho Bêti biết trước về phiên tòa sẽ xử trường hợp của cô ta.

Chẳng bao lâu sau những người được cử đi đã quay lại báo tin rằng nữ hầu tước Môrela đang tới Xêvin một cách thật rầm rộ và lộng lẫy, có cả một đoàn tùy tùng khổng lồ đi theo, và rằng cô ta cảm ơn họ đã báo tin cho biết, và hi vọng sẽ tự bảo vệ được mình.

Nghe nói thế, Caxten mở to mắt ngạc nhiên, còn Macgaret thì phá lên cười. Dù không biết tường tận, nhưng nàng tin rằng bằng một cách nà đó, Bêti đã bắt được Môrela nghe mình, và chắc hắn sẽ không dễ dàng gì mà làm hại cô được. Tuy nhiên, Macgaret vẫn không thể hình dung nổi việc Bêti kiếm đâu được một đoàn tháp tùng như thế. Nàng luôn lo sợ Bêti có thể sẽ bị hãm hạ hay xúc phạm, vì vậy nàng đã viết thư yêu cầu hoàng hậu che chở cho Bêti.

Một giờ sau Macgaret nhận được thư trả lời, trong đó báo tin rằng bà con của nàng đang ở an toàn dưới sự che chở của hoàng hậu, và rằng một đám tùy tùng đã được thành lập để giúp và bảo vệ cô ta khỏi bất kì một sự xúc phạm nào. Đồng thời hoàng hậu còn báo thêm rằng để tiện cho Bêti, bà đã cho cô ta ở trong một pháo đài bên ngoài Xêvin. Pháo đài này sẽ được canh giữ suốt ngày đêm, và từ đấy cô ta sẽ được dẫn tới tòa.

Pitơ vẫn bị giam riêng xa Macgaret và Caxten, nhưng hàng ngày, vào buổi trưa, họ được phép gặp nhau ở khu vườn có tường bao xung quanh, nằm trong phạm vi nhà tù. ở đấy họ có thể tha hồ nói chuyện bao lâu tùy ý. Cũng trong khu vườn này, hàng ngày chàng luyện tập đấu kiếm với các tù nhân khác. Không có kiếm, họ lấy gậy thay thế. Ngoài ra chàng còn được phép sử dụng con ngựa mà chàng đã cưỡi từ Granađa tới đây. Chàng tổ chức các cuộc thi với viên phụ trách nhà tù cùng các sĩ quan khác, và trong việc này, chàng tỏ ra là người hơn hẳn họ về mọi mật. Chàng luyện tập một cách hăng hái và say sưa - trước đấy Macgaret đã báo cho chàng biết về lời ám chỉ của hoàng hậu, và Pitơ muốn hồi phục lại sức khỏe trước kia của mình, cũng như muốn hoàn thiện hơn nữa tài nghệ sử dụng các loại vũ khí hay dùng ở Tây Ban Nha.

Cứ thế thời gian trôi, cho đến một hôm viên phụ trách nhà tù báo tin rằng phiên tòa xử Pitơ sẽ diễn ra vào ngày hôm sau, và rằng Caxten và Macgaret sẽ cùng đi với chàng để làm chứng trước tòa. Qua thư, Becnanđex báo cho họ biết nhà vua đã trở về và sẽ có mặt trong phiên tòa cùng hoàng hậu, và rằng vụ án của họ đang gây lời bàn tán ở Xêvin. Ai cũng tò mò muốn biết chuyện cưới vợ của Môrela, là chuyện hiện đang có nhiều lời đồn đại khác nhau.

Đồng thời Becnanđex viết thư báo rằng ông hầu như tin chắc Caxten, Macgaret sẽ được tự do, và rằng con tàu sẵn sàng đợi lệnh họ. Còn về số phận của Pitơ thì ông không thể nói chính xác điều gì được, vì tất cả đều phụ thuộc vào việc nhà vua nhìn nhận tội lỗi của chàng như thế nào. Dù không được công nhận chính thức, nhưng Môrela vẫn là cháu ruột của nhà vua, mà ngài thì lại yêu hắn.

Macgaret và Caxten đi xuống vườn, Pitơ vừa trở về sau cuộc đua ngựa, còn đỏ bừngmặt vì phi nhanh. Trông chàng thật dũng cảm và đẹp. Macgaret khoác tay chàng, và vừa đi dạo vừa báo cho chàng biết các tin tức mới nhận được.

- Tốt lắm! - Pitơ kêu lên. - Vụ án bắt đầu sớm chừng nào sẽ kết thúc sớm chừng ấy. Có điều, em yêu ạ, - khuôn mặt Pitơ trở nên nghiêm túc, - Môrela là người có quyền chức lớn ở Tây Ban Nha, mà anh thì lại vi phạm luật pháp nước này. Vì vậy không ai biết trước điều gì sẽ xảy ra. Anh có thể bị kết án tử hình hay bị cầm tù, hay có thể nếu được phép, anh sẽ chết trong một trận đấu tay đôi. Trong trường hợp nào thì chúng ta cũng bị chia cắt tạm thời hay vĩnh viễn. Nếu điều ấy xảy ra, anh van em đừng ở lại đây để tìm cách cứu anh hay vì một lí do nào khác, vì chừng nào em còn ở lại Tây Ban Nha thì Môrela sẽ không bao giờ từ bỏ ý định lấy em làm vợ. ở nước Anh, em sẽ được an toàn.

Nghe Pitơ nói thế Macgaret òa lên khóc, vì ý nghĩ những gì xấy nhất có thể xảy đến với Pitơ làm nàng vô cùng đau khổ.

- Em sẽ nghe theo anh tất cả mọi điều, - nàng khẽ nói, - nhưng anh yêu, làm sao em có thể bỏ rơi anh, khi anh còn sống? Còn nếu không may anh chết, là điều Chúa nhất định không để xảy ra, thì lẽ nào em có thể sống thiếu anh? Lúc ấy em đi theo anh.

- Anh không muốn điều ấy, - Pitơ đáp - anh muốn em sống trọn đời mình và đi sang thế giới bên kia cùng anh đứng giờ số phận quy định, không sớm hơn. Anh còn muốn nói với anh, rằng nếu em gặp một người xứng đáng và muốn lấy anh ta làm chồng, thì em cứ lấy, vì anh biết rõ rằng em sẽ không bao giờ quên anh, mối tình đầu của em. Vì sau cái cuộc đời này còn có một cuộc đời khác, nơi không có việc lấy chồng lấy vợ. Cánh tay đã chết của anh không được phép ngăn cản em.

- Nhưng dù sao, - Macgaret dịu dàng nói, nhưng có vẻ giận dỗi, - Pitơ, anh hãy tin điều này: Nếu có chuyện gì khủng khiếp xảy ra với anh thì một đời em vẫn trung thành với anh, cho dù chết hay sống cũng vậy.

- Thế cũng được! - Pitơ thở dài nhẹ nhõm nói, vì chàng không chấp nhận nổi cả ý nghĩ rằng Macgaret sẽ trở thành vợ của người khác, thậm chí cả ngay sau khi chàng chế, mặc dù tâm hồn ngay thẳng, cương trực của chàng và nỗi lo sợ Macgaret phải sống một quãng đời còn lại trong đau buồn, đã bắt chàng nói những lời trên.

Hoàng hôn đến, và họ phải xa nhau.

Sáng hôm sau Caxten và Macgaret lại bị dẫn vào Tòa công lí trong lâu đài Ancasa. Nhưng lần này không có Pitơ đi cùng. Cả gian phòng rộng lớn đầy các nhà cố vấn, các sĩ quan, các quý tộc và các bà quý phái - sự tò mò đã dẫn tất cả họ tới đây. Tuy nhiên, Macgaret không nhìn thấy cả Môrela lẫn Bêti trong số họ. Vua và hoàng hậu chưa ngồi lên ngai vàng của mình. Pitơ đã đứng ở chỗ dành riêng cho chàng, hai bên có lính canh bảo vệ. Chàng chào họ bằng nụ cười, và gật đầu khi họ ngồi vào vẫn của mình, không cách xa chàng mấy. Khi Caxten và Macgaret đang đến gần chỗ ngồi thì bỗng tiếng kèn nổi lên, và từ cuối gian phòng, vua Phecđiăng và hoàng hậu Ixaben tay khoách tay đang đi ra. Tất cả những người có mặt đều đứng dậy, cúi thấp người cho đến khi vua và hoàng hậu ngồi xuống.

Đức vua, người đầu tiên các nhân vật của chúng ta được nhìn thấy là một người khỏe mạnh, nhanh nhẹn, có đôi mắt đẹp và vầng trán rộng. Nhưng nhìn vua, Macgaret lại nghĩ ông ta có khuôn mặt láu lỉnh, gian xảo, khuôn mặt của một người không bao giờ quên các quyền lợi của mình. Như hoàng hậu, ông ta mặc bộ quần áo lộng lẫy, thêu chỉ vàng và có hình vẽ quốc huy Aragông. Tay ngài cầm một cây trượng bằng vàng có gắn những viên đá quý, còn ở thắt lưng thì đeo một thanh kiếm dài, chuôi kiếm hình cây thánh giá để chứng tỏ vua cũng là một chiến binh. Vua mỉm cười đáplại những lời hô hào chào mừng của mọi người. Ngài khẽ cúi đầu, một tay để lên vành mũ. Sau đó ánh mắt của ngài dừng lại ở Macgaret. Ngài ngoái đầu và khẽ hỏi hoàng hậu bằng giọng nói trong trẻo, rằng có phải đấy là tiểu thư mà Môrela đã lấy làm vợ, và nếu đúng như thế, tại sao ông ta lại còn muốn li dị.

Hoàng hậu Ixaben đáp rằng theo ba biết, thì đây là người đan bà Môrela muốn lấy làm vợ, nhưng lại lấy một người đàn bà khác, mà theo ông ta nói là do lầm lẫn. Còn người đàn bà này thì đã đính hôn với bị cáo, là người đang đứng trướcmặt họ. Những người đứng cạnh nghe câu trả lời này đều phá lên cười.

Đúng lúc ấy hầu tước Môrela bước vào, vẫn mặc bộ quần áo nhung đen và đeo các huân chương như mọi khi. Cùng đi theo hắn có bạn bè và các luật sư khoác áo dài tận đất. Trên đầu Môrela là chiếc mũ đen có đính một viên ngọc. Hắn không cởi mũ, thậm chí cả khi cúi đầu chào vua và hoàng hậu, vì hắn là một trong rất ít các nhà đại quý tộc Tây Ban Nha có quyền không phải cởi mũ trước vua và hoàng hậu. Vua và hoàng hậu cũng chào đáp lại hắn - Vua bằng cái gật đầu thân thiện, còn hoàng hậu thì khẽ nghiêng mình lạnh nhạt, - rồi hắn ngồi vào chỗ được dành riêng cho hắn. Đúng lúc ấy ở cuối phòng nghe có tiếng chân người và giọng một sĩ quan kêu to: “Tránh ra! Tránh ra cho nữ hầu tước Môrela đi!”. Nghe thế, Môrela, lúc này đang chăm chú nhìn Macgaret, liên chau mày khó chịu và đứng dậy như thể định phản đối điều gì, nhưng ông luật sư, ngồi phía sau thì thầm vào tai hắn, nên hắn lại ngồi xuống.

Đám đông giãn ra, Macgaret ngoái lại nhìn và thấy một đoàn người đang tiến vào. Một số mang áo giáp vũ khí, số khác mặc áo trắng của người Mô có thêu hình con đại bàng màu đỏ, là phù hiệu của hầu tước Môrela. ở chính giữa đoàn người là một người đàn bà cao đẹp. Đuôi áo dài của cô ta được hai cô gái người Mô đi theo đỡ, trên mái tóc vàng để xõa của cô ta lấp lánh một viên kim cương, chiếc áo khoách màu đỏ sẫm chảy từ trên vai xuống che kín một nửa chiếc áo dài tuyệt đẹp được trang điểm bằng viên ngọc chính Môrela đã tặng Macgaret; còn trên ngực cô là một cuỗi ngọc do gã hầu tước tặng Bêti để đền bù lại những điều phiền toái mà hắn gây cho cô ta.

Macgaret mở to mắt nhìn cô ta, còn Caxten thì đứng cạnh lẩm bẩm:

- Đây là cô Bêti của chúng ta! Thế mới biết quần áo thay đổi con người đến mức nào?

Vâng, không nghi ngờ gì nữa, đó chính là Bêti, mặc dù thật khó hình dung cô gái nghèo ngày nào mặc chiếc áo len giản dị, sống trong ngôi nhà cổ ở phố Hônbôn bây giờ lại chính là cái cô quý phái, đường bệ và kiêu hãnh này. Thoạt nhìn, ai cũng nghĩ như suốt đời cô ta luôn đi trên nền đá cẩm thạch của các lâu đài, và luôn tiếp xúc với các bậc vua chúa và đại quý tộc. Cô ta đi ngang qua gian phòng rộng lớn một cách kiêu hãnh, bình tĩnh, không nhìn ngang, cũng không chú ý tới những lời thì thầm bàn tán xung quanh. Cô ta cũng chẳng liếc nhìn Môrela lẫn Macgaret, cho đến khi tới cái quãng trống có dãy ngăn phía trong là Pitơ. Tên lính gác lấm lét nhìn Bêti rồi vội vàng né sang bên nhường chỗ cho cô ta. Lúc ấy, Bêti khẽ nhún chân cúi chào ba lần, hai lần trước hoàng hậu và một lần trước vua. Sau đó cô ta quay sang chào gã hầu tước - hắn nhìn chằm chằm xuống đất và không chào lại, - chào Caxten và Pitơ, rồi cuối cùng đi lại gần Macgaret, cô ta chìa má cho nàng hôn. Macgaret ngoan ngoãn hôn Bêti rồi khẽ nói vào tai cô ta:

- Bà sống thế nào, thừa bà nữ hầu tước?

- Tốt hơn cô, nếu ở vào địa vị của tôi, - Bêti khẽ đáp lại rồi nháy mắt với Macgaret.

Lúc ấy Macgaret nghe vua nó với hoàng hậu:

- Một người đàn bà tuyệt vời! Hoàng hậu hãy nhìn thân hình và đôi mắt bà ta. Môrela khó mà chống lại được.

- Nhưng hình như ông ta thích con thiên nga hơn là con công. - Hoàng hậu đáp rồi nhìn Macgaret. Vẻ đẹp tinh tế của nàng hơn hẳn vẻ đẹp sặc sỡ của Bêti.

Hoàng hậu chỉ cho Bêti chỗ được dành riêng cho cô ta, Bêti ngồi xuống, người phiên dịch bên cạnh, còn cả đám tuỳ tùng ngồi phía sau.

- Ta cảm thấy bị lúng túng, - Đức vua vừa nói vừa đưa mắt hết nhìn Môrela và Bêti, lại nhìn Macgaret và Pitơ. Có lẽ ngài đã nhận ra sự khôi hài của sự việc. - Ta phải xét xử trường hợp nào bây giờ?

Nghe thế, một người trong đám cố vấn đứng dậy, nói rằng vụ án đưa ra để vua và hoàng hậu xét lần này là vụ án xét một người Anh hiện đang có mặt tại đây vì tội đã giết chết một người lính của Liên minh Ecmanđađa Thần thánh, nhưng, ông ta nói thêm, có lẽ còn có những sự việc khác liên quan đến vụ này

- Theo ta biết, - vua nói, - thì ta sẽ phải còn xét lời buộc tội hầu tước Môrela đã bắt cóc công dân của một nước thân thiện với ta từ lãnh thổ nước ấy, đồng thời phải xem xét cả lời yêu cầu công nhận một cuộc hôn nhân đã xảy ra là không hợp pháp và một lời khiếu nại khác yêu cầu khẳng định tính hợp pháp của chính cuộc hôn nhân ấy, và rất nhiều chuyện rối rắm khác. Thôi, được ta cứ theo trình tự từng việc. Nào, ta bắt đầu từ cái ông Anh cao lớn kia.

Phiên tòa bắt đầu bằng lời cáo trạng của quan công tố, buộc tội Pitơ như đã được trình bày với hoàng hậu lần trước. Đại úy Acranô đứng lên làm chứng về cái chết của tên lính, nhưng sau khi bị luật sự của Pitơ hỏi vặn, Acranô công nhận - có lẽ do gã không thù ghét gì bị cáo - rằng tên lính nói trên đã xúc phạm tiểu thư Macgaret một cách thô lỗ, và rằng bị cáo Pitơ, vốn là người ngoại quốc nên có thể dễ dàng lầm tưởng toán lính là một đảng cướp hay thậm chí là những tên người Mô. Đồng thời gã nói thêm rằng gã không hề chứngminh việc bị cáo chủ tâm giết tên lính.

Sau đó đến lượt Caxten và Macgaret lên làm chứng. Lời lẽ của Macgaret thật là một sự khiêm tốn đáng yêu. Quả thật, khi nàng kể rằng Pitơ đã đính hôn với nàng và hai người sẽ tổ chức lễ cưới với nhau, nếu nàng không bị bắt cóc từ nước Anh về đây, túm lấy nàng xé khăn chemặt, thì trong phòng rộn lên những tiếng thì thầm thông cảm, còn vua và hoàng hậu thì quay sang nói chuyện với nhau mà không chú ý nghe những lời nàng nói tiếp.

Sau đó vua thảo luận với hai quan chánh án, rồi ngài giơ tay tuyên bố tòa quyết định tuyên án. Trong những hoàn cảnh như thế, rõ ràng là bị cáo người Anh không phạm tội chủ tâm giết tên lính, và cũng không có bằng chứng nào chứng tỏ ông ta biết rằng người lính này thuộc Liên minh Ecmanđađa Thần thánh. Vì vậy ông ta sẽ được tự do với điều kiện bồi dưỡng cho vợ của người quá cố một số tiền - số tiền này đã đưa trước đây - cộng thêm một ít tiền để làm lễ cầu hôn cho người đã chết.

Pitơ đứng dậy, cảm ơn vua, nhưng ngài không kịp nghe hết lời chàng, liền hỏi xem có ai trong số những người đang có mặt muốn để đạt vấn để gì liên quan tới các vụ án sắp xét xử không. Bêti đứng dậy, tuyên bố rằng cô ta muố được nói. Qua người phiên dịch, cô ta nói răng cô ta nhận được lệnh vua tới hòa tòa, bà bây giờ cô ta đã sẵn sàng trả lời bất cứ câu hỏi nào hay lời buộc tội nào người khác đưa ra để chống cô ta.

- Tên của tiểu thư là gì, thưa tiểu thư? - Vua hỏi.

- Elidabet nữ hầu tước Môrela, tên con gái là Ekidabet Đin, thuộc dòng họ Đin lâu đời vào cao quý của nước Anh. - Bêti nhấn mạnh từng tiếng với giọng nói rõ ràng và kiên quyết.

Vua gật đầu nói tiếp:

- Có ai phản đối tước hiệu và dòng dõi của người phụ nũ này không?

- Có tôi, - Môrela lên tiếng, lần đầu tiên trong suốt cả phiên tòa.

- Trên cơ sở nào?

- Trên rất nhiều cơ sở, - Môrela đáp. - Cô ta không phải là nữ hầu tước Môrela, vì khi làm lễ cưới, tôi tưởng cô dâu là người phụ nữ khác. Cô ta xuất thân không phải là một dòng họ lâu đời và quý tộc, vì cô ta chỉ là một người hầu gái trong nhà thương gia Caxten ở Luân Đôn.

- Điều ấy không có nghĩa gì cả, ông hầu tước ạ, - vua ngắt lời Môrela. - Dòng họ của ta, ta nghĩ cũng có thể gọi là lâu đời và cao quý, chắc ông không phủ định điều ấy, thế mà ta đã từng đóng vai người hầu trong những trường hợp mà hoàng hậu đây vẫn nhớ...- Khi hiểu vua ám chỉ điều gì, tất cả những người có mặt, trong đó có hoàng hậu, đều phá lên cười. - Để phủ định tính hợp pháp của một cuộc hôn nhân hay sự xác thực của một dòng họ cao quý, thì cần phải có bằng chứng, - vua nói tiếp. - Người đàn bà này có bị buộc tội nào mà bà ta không thanh minh được không?

- Không, - Bêti vội trả lời. - Tội lỗi duy nhất của tôi là sự nghèo khó, và việc đã lấy hầu tước Môrela làm chồng.

Nghe thế, mọi người đang có mặt lại phá lên cười.

- Tuy nhiên, thưa bà, bây giờ trông bà chẳng có vẻ nghèo chút nào, - vừa nói, vua vừa đưa mắt nhìn bộ quần áo lộng lẫy có đính những viên đã quý Bêti. - Còn về cuộc hôn nhân của bà thì chúng tôi ở đây có chiều hướng xem nó là một bước lỡ lầm hơn là một tội lỗi. - Nghe những lơ lửng này của Phecđinăng hoàng hậu khẽ nhíu mày. - Xin bà hãy dưa ra bắng chứng, và tha lỗi cho tôi vì tạm thời tôi chưa gọi bà là nữ hầu tước.

- Thưa Đức vua, bằng chứng của tôi đây - Bêti nói rồi chìa tờ giấy chứng nhận hôn thú ra.

Các quan chánh án, vua và hoàng hậu đọc tờ giấy. Hoàng hậu nhận thấy bà đã được đọc bản sao của tờ giấy này.

- Vị linh mục đứng ra tổ chức lễ cưới bây giờ ở đâu? - Vua hỏi.

Becnanđex đứng dậy, nói rằng vị linh mục ấy đang có mặt tại đây. Có điều ông im về việc lão đã nhận một số tiền khá lớn để làm điều đó.

Một trong các quan chánh án ra lệnh gọi bị linh mục tới. Cha Enrikê vừa chào vừa bước vào phòng. Môrela giận dữ nhìn về phía lão. Sau khi thề xong, cha Enrikê nói rằng lão là linh mục ở xứ đạo Môtrin và là người quen cũ của hầu tước Môrela, còn bây giờ lão là thư kí của tòa án dị giáo ở Xêvin. Để trả lời câu hỏi, lão tuyên bố rằng theo ý muốn và sự đồng ý tuyệt đối của chú rể, vào ngày này tháng này ở Granađa lão đã làm lễ cưới giữa chú rể là hầu tước Môrela và người đàn bà hiện đang đứng trước tòa mà theo lão bét, có tên là Bêti Đin. Sau đó, theo yêu cầu của bà ta, - vì bà tamuốn giấy chứng nhận hôn thú được làm xong ngay sau lễ cưới, - lão liền soạn ra tờ giấy mà tòa vừa mới đọc, còn hầu tước và những người còn lại đã kí tên vào đó, liền lúc ấy, trong lâu đài của hầu tước ở Granađa. Rồi linh mục Enrikê nói thêm rằng sau đó lão rời Granađa để tới Xêvin nhận chức thư kí tòa án dị giáo. Cái chức này được các bậc bề trên giao cho lão để thưởng công lão đã viết một tập chuyện luận dày chống những người dị giáo. Đây là tất cả những gì lão biết liên quan đến vụ án này.

Sau đó, viên luật sư của hầu tước đứng dậy, hỏi cha Enrikê ai đã chuẩn bị làm lễ cưới. Enrikê đáp rằng hầu tước chẳng bao giờ nói với lão trực tiếp về vấn đề này, ít ra thì ông ta cũng chưa lần nào nhắc đến tên của cô dâu. Mọi chuyện đều do Inex lo liệu.

Hoàng hậu xen vào hỏi tiểu thư Inex là ai và bây giờ đang ở đâu. Lão linhmục đáp rằng Inex là một người đàn bà Tây Ban Nha, một trong những người thân cận của hầu tước Môrela ở Granađa, và thường được hầu tước sai làm những việc thân tín. Cô ta trẻ và đẹp. Ngoài ra lão chẳng biết gì thêm... Bây giờ cô ta ở đâu, lão cũng không biết, mặc dù cô đã cùng lão tới Xêvin. Có lẽ điều này hầu tước Môrela biết.

Lão linh mục ngồi xuống. Và sau đó với tư cách là một người làm chứng, qua phiên dịch, Bêti bắt đầu kể toàn bộ câu chuyện của mình và hầu tước Môrela. Cô ta kể cô ta gặp hắn trước trong ngôi nhà của ông Caxten ở Luân Đôn nơi cô ta sống như thế nào, và lập tức hắn ta đã tán tỉnh và chinh phục trái tim cô ta ra sao. Sau đó hắn ta rủ cô ta cùng về Thành lập năm để cưới nhau. Để làm chứng, Bêti đưa ra bức thư hắn không kí tên thật. Sau đó Bêti kể việc Môrela dùng mưu đưa cô ta và Macgaret lên một chiếc tàu Tây Ban Nha. ở đấy, hắn từ chối không chịu cưới Bêti, và nói rằng hắn không yêu cô ta, mà yêu Macgaret. Lúc ấy cô ta xem lời tuyên bố này là sự trốn tránh thực hiện những gì hắn đã hứa.

Sau đó Bêti miêu tả chuyến hành trình của họ tới Tây Ban Nha.Cô ta nói rằng suốt thời gian trên tàu cô ta không cho hầu tước đến gần vì trên tàu không có linh mục để tổ chức lễ cưới cho họ, vả lại, cô ta cảm thấy trong người không được khỏe lắm, và cô ta lấy làm xấu hổ đã lôi kéo cô em họ và là bà chủ của mình vào những chuyện phiền toái thế này. Bêti cũng kể việc Caxten và Pitơ đuổi theo trên một chiếc tàu khác và đã nhảy sang tàu của Môrela trong thời gian gặp bão. Sau đó cô ta kể về việc đắm tàu, về chuyến đi tới Granađa và cuộc sống tiếp theo ở đó. Cuối cùng cô ta kể việc Inex tới, mang theo đề nghị của hầu tước muốn lấy cô làm vợ, và cô đã đồng ý với điều kiện Macgaret, Caxten và Pitơ phải được tự do. Sau khi những người này đi khỏi, hôn lễ đã được tổ chức theo dự định. Hầu tước đã ôm hôn cô ta với sự có mặt của một số người, cụ thể là Inex và hai viên thư kí của hầu tước. Trừ Inex, hai người này đang có mặt ở đây và có thể khẳng định lời nói của cô ta là đúng sự thật.

Sau khi lễ cưới kết thú và giấy chứng nhận hôn thú được kí xong, cô ta đã cùng hầu tước đi vào những căn phòng riêng của hắn, nơi trước đây cô ta chưa hề đặt chân tới. Sáng hôm sau, cô ta rất ngạcnhiên khi nghe hắn nói hắn phải đi khỏi Granađa vì những việc vua và hoàng hậu giao cho. Tuy nhiên, trước khi đi, hắn đã viết lệnh giao cho cô ta được quyền nhận các khoản thu nhập và trông coi một việc ở Granađa trong thời gian hắn vắng mặt. Tờ lệnh này đã được cô ta đem đọc to cho gia nhân và đầy tớ nghe trước khi hắn ra đi. Theo sự ủy nhiệmcủa hắn, cô ta đã nhận tiền, kí tên, và nói chung làm tất cả mọi việc như một bà chủ cho đến khi nhận được lệnh vua cho gọi tới đây hầu tòa.

- Ta tin lời bà kể, - vua nói một cách khô khan. - Còn bây giờ, hầu tước, ông có thể nói gì về điều này?

- Tôi sẽ nói! - Môrela đáp, toàn thân run lên vì tức giận. - Nhưng trước hết xin vua cho phép viên luật sư của tôi hỏi người đàn bà này một số câu hỏi.

Viên luật sư bắt đầu hỏi Bêti, nhưng khó có thể nói ông ta lấn át được Bêti. Trước hết ông ta hỏi về dòng họ lâu đời và cao quý mà cô ta nói là cô ta đã xuất thân. Bêti lập tức làm tòa sửng sốt ngạc nhiên bằng cách kể ra một danh sách dài các tổ tiên vẻ vang của mình. Đầu tiên là một xơ Đin, dơ Đin nào đó đã đổ bộ vào nước Anh cùng với công tước Uyliam - người chiến thắng của xứ Noócmăng. Con cháu của ông này, Bêti thề, đã đạt tới các tước hiệu và quyền lực rất cao trong khi chiến đấu hết thế hệ này đến thế hệ khác vì các vua Anh và được các vua Anh rất yêu mến.

Dần dần cô ta kể đến cuộc chiến Hoa hồng trắng và Hoa hồng đỏ. Trong cuộc chiến tranh này, ông nội cô ta đã bị đuổi, bị tước hết ruộng đất và chức tước, vì vậy bố cô ta, người duy nhất của gia đình lâm vào cảnh nghèo đói. Nhưng ông đã lấy một người vợ thuộc dòng họ cao quý hơn cả dòng họ mình: ba là con cháu trực tiếp của một dòng họ Xăcgông lừng danh, còn lâu đời hơn nhiều so với các dòng họ Noócmăng khác.

Macgaret và Pitơ ngạc nhiên khi nghe Bêti kể thế. Nhưng đến chỗ này, theo hiệu của hoàng hậu, yêu cầu Bêti sớm kết thúc câu chuyện về tổ tiên mình. Chừng ấy đủ để tòa công nhận dòng họ của cô ta không kém phần danh giá so với bất kì dòng họ lâu đời nào khác ở nước Anh.

Sau đó Bêti bị hỏi về quan hệ của cô ta và Môrela ở Luân Đôn. Cô ta liền kể việc hắn tán tỉnh cô ta với những từ ngữ thật ngợi cảm, và đầy đủ các chi tiết nhỏ nhặt nhất, đến nỗi cuối cùng cả lần này cô ta cũng bị yêu cầu dừng lại. Cũng thế xảy ra với các câu hỏi tiếp theo. Không kém phần thôngminh so với viên luật sư của Môrela, nhiều lúc dùng cả tiếng Anh, Bêti đã đập lại ông ta bằng những câu trả lời thông minh và những từ ngữ sắc sảo, cho đến khi cuối cùng con người tội nghiệp này không biết làm gì hơn đành ngồi xuống, vừa lấy tay lau mồ hôi trán, vừa thầm nguyền rủa cô ta.

Sau đó hai người thư kí của Môrela tuyên thệ, tiếp theo là những người hầu của hắn. Mặc dù không hào hứng lắm, tất cả những người này đã khẳng định những điều Bêti nói là đúng sự thật, trong đó có việc hầu tước nâng khăn che mặt, hôn cô ta, vân vân và vân vân... Thế là Bêti kết thúc phần trình bày của cô ta trước tòa, tự dành cho mình quyền được hầu tòa

Vua, hoàng hậu và các quan cố vấn hội ý với nhau trong mấy phút. Hình như các ýkiến không thống nhất với nhau - một số cho rằng tòa không nên xử tiếp, mà phải chuyển ngay vụ này sang một loại tòa án khác thì đề nghị cứ tiếp tục. Cuối cùng hoàng hậu nói phải để hầu tước Môrela trình bày trước tòa - có thể ông ta sẽ chứng minh được rằng tất cả câu chuyện này chỉ là bịa đặt, và thậm chí ông ta không có mặt ở Granađa trong khi xảy ra lễ cưới.

Vua và những người khác nghe theo. Môrela tuyên thệ. Hắn kể việc hắn lần đầu gặp Macgaret, Bêti và Pitơ trong ngày lễ ở Luân Đôn như thế nào, và đã đem lòng yêu Macgaret, rồi tiễn cô ta về nhà thương gia Giôn Caxten ra sao.

Say này hắn đã khám phá ra rằng Caxten vốn ngày nhỏ đã cùng bố bỏ chạy Tây Ban Nha và rằng ông ta là một người Do Thái ngoại đạo nhưng giả vờ làm người theo đạo Thiên Chúa. Điều này làm mọi người có mặt hết sức sửng sốt, còn nét mặt của hoàng hậu thì đanh lại. Tuy nhiên ông ta đã lấy một người vợ theo đạo Thiên Chúa, con gái ông ta cũng được nhập đạo này và suốt đời là một con chiên ngoan đạo. Thậm chí cô ta không hề biết rằng bố cô ta đang theo đạo Do Thái. Hắn tin chắc điều này, nếu không hắn - Môrela đã không lấy cô ta làm vợ. Vua và hoàng hậu, - hắn nói tiếp, - cũng biết rằng vì những lí do đặc biệt mà hai người đã rõ, hắn có nhiệm vụ phải nắm toàn bộ sự thật về những người Do Thái sống ở nước Anh. Điều này hắn đã viết trong thư báo cho họ, và do đắm tàu và do bận các việc riêng nên hắn chưa kịp đích thân báo lại.

Trong khi kể tiếp, Môrela công nhận đã tán tỉnh cô hầu gái Bêti để có điều kiện tới gần Macgaret, là người có ông bố không tin hắn và hình như biết được đôi điều về công việc hắn đang làm. Còn về dòng dõi quý phái của Bêti thì quả hắn rất nghi ngờ.

Nghe thế Bêti liền đứng dậy nói to:

- Tôi tuyên bố hầu tước Môrela là một thằng mất dạy và là một kẻ nói dối. Trong một ngón tay út của tôi còn có nhiều những giọt máu cao quý hơn trong toàn bộ cơ thể hắn, và toàn bộ cơ thể mẹ hắn.

Môrela kể tiếp về việc hắn cầu hôn Macgaret nhưng bị nàng từ chối. Hắn hiểu nàng từ chối vì đã trót đính hôn với một người bà con của mình là Pitơ Brum, một kẻ hay gây gổ trước đó đã gặp chuyện phiền phức ở Luân Đôn vì tội giết người. Còn ở đây, ở Tây Ban Nha thì lại giết một người lính của Liên minh Ecmanđađa Thần thánh. Vì yêu nàng và biết có thể mang lại cho nàng một địa vị cao sang và sự giàu có, hắn đã nảy ra ý định bắt cóc nàng. Để thực hiện điều ấy, dù không muốn, hắn đã phải bắt cóc luôn cả Bêti.

Sau nhiều chuyện không hay xảy ra, hắn đã về tới Granađa, nơi hắn cho Macgaret tựmắt nhìn thấy Pitơ Brum, lợi dụng hoàn cảnh bị giam giữ của mình, đã tán tỉnh yêu đương với một người phụ nữ sống trong nhà hắn có tên là Inex mà lúc nãy vừa được nhắc tới.

Lúc này Pitơ không kìm nổi, đã đứng dậy nói thẳng vào mặt Môrela rằng hắn là một kẻ bịa đặt. Chàng còn nói thêm rằng nếu có điều kiện, chàng sẽ chứng minh cho hắn biết điều ấy. Tuy nhiên, vua đã ra lệnh cho Pitơ ngồi xuống và phải im lặng.

Khi thấy người yêu của mình không chung thủy Môrela kể tiếp, cuối cùng Macgaret đã đồng ý làm vợ hắn với điều kiện bố nàng, Pitơ Brum và cô hầu Bêti Đin phải được tự do rời khỏi Granađa...

-... Là nơi ông không có quyền giữ họ lại, ông hầu tược ạ, - hoàng hậu nói xen vào, - họa chăng trừ ông bố - Giôn Caxten. - Bà nói thêm một cách đầy hàm ý.

- Vâng tôi rất lấy làm tiếc mà thú nhận rằng quả thật tôi đã không có quyền gì để giữ họ lại.

- Nghĩa là ông không có cơ sở nào, - hoàng hậu nói tiếp, vẻ gay gắt, - cả về mặt luật pháp lẫn về mặt đạo đức, để xúc tiến cuộc hôn nhân này.

Nghe thế, các luật sư liền gật đầu tán thưởng.

Môrela còn dám khẳng định rằng hắn có cơ sở để làm điều ấy và ít ra thì chính Macgaret đã đồng ý lấy hắn. Đúng ngày tổ chức lễ cưới, các tù nhân đã được thả tự do, nhưng bây giờ hắn hiểu rằng nhờ âm mưu của Inex- cô ta bị Caxten và những người bạn Do Thái của ông ta mua chuộc, - tiểu thư Macgaret đã ra đi theo họ, thay cho cô hầu Bêti, người mà hắn sau đó đã đưa tới bàn thờ làm lễ cưới, vì tưởng nhầm là Macgaret.

Về cái hôn trước lễ cưới thì hắn nói rằng việc này đã xảy ra trong một căn phòng mờ tối, rằng bây giờ hắn mới biết lúc ấy mặt và tóc của Bêti đã được trang điểm để giống Macgaret. Còn những gì xảy ra sau đó thì hắn tin chắc rằng cốc rượu mà hắn uống trước khi dẫn cô dâu tới bàn thờ đã bị bỏ thuốc ngủ, vì hắn chỉ nhớ lễ cưới một cách rất lờ mờ, còn tiếp theo thì hắn hoàn toàn không nhớ gì, cho đến khi hôm sau, tỉnh dậy đầu nhức nhối, hắn nhìn thấy Bêti đang ngồi bên cạnh.

Còn về giấy tờ mà Bêti vừa cho tòa xem, thì hắn nhận hắn có viết thật, nhưng chỉ cốt để trốn thoát khỏi cô ta, vì lúc ấy hắn đang tức giận và thất vọng. Hắn biết trước rằng nếu ở lại thêm, hắn sẽ gây ra tội ác và sẽ giết chết cô ta, người đã lừa dối hắn một cách trắng trợn như thế. Vua và hoàng hậu đã chú ý tới việc tờ giấy ủy quyền ghi tên nữ hầu tước Môrela, nhưng bởi lẽ cuộc hôn nhân này không hợp pháp, nên không hề có nữ hầu tước Môrela. Nghĩa là tờ giấy này không có chút giá trị nào. Đây là tất cả sự thật, một sự thật không thể thêm bớt thêm được nữa.