← Quay lại trang sách

Hai

Tiên nguyên tử giảng giải sơ qua cho anh ẹm Chương còm biết con đường không gian từ mặt đất lên cung trăng dài tới 383 ngàn 550 cây số.

Trên chặng đường dài dằng dặc ấy, nếu anh em Chương còm muốn đi bộ để ngắm cảnh dọc đường thì chúng nó phải đi trong tám năm 290 ngày với tốc độ trung bình một giờ 5 cây số. Tám năm hai trăm chín mươi ngày, gọi chẵn là chín năm. Nghĩa là năm Chương còm 19 tuổi, con Hương 17 tuổi chúng nó mới tới mặt trăng. Cộng thêm 9 năm trở về trái đất nữa thì Chương 28 tuổi, Hương 26 tuổi, già quá rồi lấy chồng sao được.

Tiên nguyên tử bảo nếu mượn phi thuyền Át-lát của chính phủ Hoa Kỳ chỉ mất có 10 tiếng đồng hồ. Nhưng dù có mượn phi thuyền Át-lát đi chăng nữa, cũng chẳng nhanh gì. Lại mang tiếng nhờ có Hoa Kỳ mà Việt Nam mới chinh phục nổi mặt trăng thì kém hãnh diện đi. Bởi vậy, Tiên nguyên tử chế được một phép riêng, lên cung trăng như đi tắc-xi từ Phú Nhuận lên chợ BếnThành.

Phép này không phải ban cho nước nào cũng được đâu. Chỉ riêng Việt Nam mới hưởng thụ nổi. Vì trẻ em Việt Nam có tầm mơ mộng vĩ đại hơn trẻ em trên thế giới và nhất là sự dửng dưng chinh phục mặt trăng của cha anh các em.

Ở đời, cái gì mình không muốn thì tự nhiên lại có. Thí dụ như trường hợp anh em Chương còm lặng lẽ thám hiểm cung trăng. Trong khi ấy chưa đi đến đâu, Nga và Mỹ đã hục hặc tính chuyện chia đôi chị Hằng chứ chẳng chịu ăn chung.

Tiên nguyên tử nói thêm, muốn ngao du trên cung trăng, anh em Chương còm phải mang mỗi đứa một bộ đồ Sịt-ca phăng-đơ. Bộ đồ này sẽ che kín thân thể chúng nó để tránh bụi phóng xạ của vũ trụ. Bộ đồ Sịt-ca phăng-đơ chế tạo bằng chất pờ-lát-tích đúng theo thước của anh em nó.

Nhờ sự mềm dẻo của chất nhựa nên chúng nó sẽ cử động dễ dàng. Bộ đồ này bán tại xưởng kỹ nghệ thượng tầng không gian ở bên Hoa Kỳ cơ. Mà Tiên nguyên tử đã nói hễ dính vào Hoa Kỳ bất cứ một tí gì là cuộc chinh phục không gian cũng mất đi quá nửa phần kiêu hãnh. Bởi vậy Tiên nguyên tử cho anh em thằng Chương hiểu thế thôi chứ Tiên đã trù liệu hai bộ đồ giống bộ đồ Sịt-ca phăng-đơ cho anh em nó rồi. Giờ chỉ việc khởi hành.

Chương còm hỏi

– Cháu có thằng anh con ông bác là Trung, bố nó cũng viết văn, ký tên Đằng Vân Hầu. Cháu muốn ông đưa anh cháu lên cung trăng một thể, có đưọc không, hở ông?

Tiên nguyên tử lắc đầu:

– Ông biết me-xừ Đằng Vân Hầu rồi. Xừ này có giàn hỏa tiễn mà bọn gián điệp Nga đang tìm cách chụp lấy mẫu đấy. Me xừ Đằng Vân Hầu không thích cho con lên cung trăng đâu. Vả lại bố nó uống sữa nhiều quá, nó cũng uống sữa nhiều quá. Lên cung trăng sợ không đủ sữa bò cho nó uống thì chết đói. Ta van các cháu đừng xin xỏ gi nữa, đừng hỏi han gì nữa.

Nhưng con Hương chưa chịu thôi, nó nũng nịu:

– Sao ông không mượn con tầu vũ trụ của xừ Cút-sếp?

Tiên nguyên tử bịt mũi, nhổ nước miếng toẹt một bãi rồi nói:

– Sì-pút-ních của Nga xài khônq «dô», đồ bỏ! Tầu vũ trụ của Nga y như chiếc tầu chở khẳm ấy.

Anh em Chương còm cỏ vẻ khoái chí về lời so sánh của Tiên nguyên tử. Bố nó thường nói với chúng nó rằng; muốn sống lâu, con người cần phải cười. Mà cười tức là bông đùa, bỡn cợt. Dĩ nhiên, bông đùa không có nghĩa là nhảm nhí. Bởi vậy, nó càng tin Tiên nguyên tử theo chủ nghĩa khôi hài. Con Hương nheo mắt hỏi Tiên:

– Ông ơi! Sao gọi là chở khẳm hở ông?

– Chết chưa, các cháu là người Việt Nam mà chẳng chịu chú ý gì đến ngôn ngữ nước các cháu cả. Ghe chở khẳm tiếng miền Nam đó các cháu ạ! Khi các thuyền tải hàng nặng quá, mặt thuyền xấp xỉ mặt nước thì gọi là ghe chở khẳm. Khẳm là trạng từ chứ không phải là danh từ. Cháu có học văn phạm không?

Con Hương ấp úng:

– Cháu… cháu… lười học văn phạm ông ạ!

Tiên nguyên tử trách yêu:

– Thế thì cháu hư lắm Hương ơi! Không học văn phạm làm sao viết giỏi, đọc đúng tiếng nước cháu được? Tiếng Việt Nam của các cháu là thứ tiếng hay nhất thế giới, thứ tiếng đọc lên nghe như thơ, như nhạc. Ông thông thạo 3.400 sinh ngữ mà ông thấy những thứ tiếng đó hạng bét. Duy có tiếng Việt mới có thể dùng để nói những lời yêu thương thắm thiết.

Khi Tiên nguyên tử ca ngợi tiếng Việt Nam, mắt Tiên mơ màng như bố Chương còm thưởng thức điệu chèo cổ Bắc Việt, như mẹ nó thưởng thức điệu hò miền Nam, như bác Đằng Vân Hầu nhìn làn khói mơ hồ diễm ảo. Chương còm vừa định mở miệng thì Tiên nguyên tử dục:

– Hương hát cho ông nghe một bài trước khi ông giã từ mặt đất đi cháu!

Con Hương đưa mắt nhìn anh. Chương còm hiểu ý, nó lẳng lặng bước tới đầu giường của bố nó mở ma-nhê tô-phôn. Tiếng hát du dương trỗi nhịp:

“Tôi yêu tiếng nước tôi, từ khi mới ra đời người ơi,

Mẹ hiền ru những câu xa vời…

Hạ hạ hời, tiếng ru muôn đời…

“Tiếng nước tôi! Bốn ngàn năm ròng rã buồn vui

Khóc cười theo mệnh nước nổi trôi, nước ơi

Tiếng nước tôi! Tiếng mẹ sinh từ lúc nằm nôi

Thoắt nghìn năm thành tiếng lòng tôi, nước ơi…”

Tiên nguyên tử nghe chưa dứt bài, mắt rươm rướm lệ. Ông hỏi Chương còm:

– Ai hát hay thế cháu?

– Cô Thái Thanh đấy ông ạ! Bài ca của nhạc sĩ…

– … Phạm Duy, ông biết xừ này rồi. Xừ này làm nhạc hay nhất Việt Nam. Nhạc thế mới gọi là nhạc. Bây giờ các cháu có yêu tiếng các cháu không?

Anh em Chương còm cùng trả lời:,

– Có ạ!

Nhưng vẫn bị vướng víu chút thắc mắc, con Hương nói:

– Thưa ông, cháu thấy chị em con Qúi bên cạnh nhà cháu, chúng nó học trường đầm. Chúng nó hay nói tiếng Tây với bố mẹ chúng. Bố mẹ chúng sung sướng lắm. Chúng nó khinh chúng cháu học trường ta, nói tiếng Việt, ông ơi, ông hóa phép cho chúng nó thành lũ sâu bọ đi ông!

Tiên nguyên tử an ủi:

– Hóa phép làm chi, mất công ông, cháu ạ! Hiện thời chúng nó đang là sâu bọ, những loài sâu bọ phá hoại nền văn hóa Việt Nam của cháu. Ông nói sợ các cháu không hiểu nổi. Vậy ông tóm tắt nhé! Trẻ con học trường Tây mà bộ tịch, sau này chỉ có đi làm bồi!

Bao nhiêu tự ái đã thỏa mãn, anh em Chương còm hãnh diện làm người Việt Nam. Chúng nó sắp lên cung trăng. Đợi Tiên nguỵên tử hút xong điếu thuốc lá cuối cùng. Chương còm hỏi:

– Khởi hành chứ ông?

Tiên nguyên tử bảo từ từ và ông cho anh em Chương còm biết thêm chút ít tài liệu không gian, nơi mà anh em nó cần phải hiểu sơ sơ…

Thái Dương hệ gồm một số hành tinh. Có tất cả chín hành tinh. Đó là Trái Đất của anh em thằng Chương, Thủy tinh, Kim tinh, Hỏa tinh, Mộc tinh, Thổ tinh, Thiên vương tinh, Hải vương tinh, Diêm vương tinh.

Chương ta « tốp» Tiên nguyên tử, hỏi ngang xương:

– Thưa ông, cháu chơi Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ có phải là Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ này không ạ?

Tiên nguyên tử hơi gắt:

– Để ông giảng, đừng ngắt lời ông.

Chương còm xấu hổ, im thin thít. Tiên nguyên tử nói tiếp:

– Ngày xưa, có một người quả quyết trái đất chỉ là một hành tinh quay quanh mặt trời. Người ấy là nhà thông thái Ga-li-lê. Ông đã bị bọn dốt khoa học kết tội tử hình vì bọn chúng khăng khăng cãi rằng trái đất đứng yên.

Tiên nguyên tử thiếu khoa sư phạm nên ông nói lung lung. Lúc này ông trở về mục mỗi hành tinh thuộc Thái Dương hệ lại có những vệ tinh. Thí dụ: Trái Đất có vệ tinh là mặt trăng. Mộc Tinh có tới mười hai vệ tinh trong khi Kim Tinh và Thủy Tinh không có một vệ tinh khỉ khô nào. Hành tinh gần trái đất nhất là Thủy Tinh, hành tinh xa nhất trái đất là Diêm Vương Tinh.

Hiện nay loài người chưa dám nghĩ chuyện thám hiểm vũ trụ ngoài phạm vi các hành tinh trong Thái Dương hệ. Mấy cha Sép-pớc, Ghim-sơn, Các-păng-tơ, Cúp-pơ, Sịt-lây-tơn và Sia-ra của Hoa Kỳ với mấy tên cắc ké Nga Sô-viết đã lòng vòng quanh quỹ đạo nhưng xét ra còn mơ hồ quá xá. Tiên nguyên tử cam đoan Hoa Kỳ hay Nga Sô cũng chẳng làm nên trò trống gì. Họ chỉ còn cách nhìn anh em Chương còm chinh phục mặt trăng mà thèm… nhỏ nước miếng. Con Hương hỏi:

– Nhỡ Hoa Kỳ lên được thì sao?

– Thì đem đầu ông ra mà chặt.

Tiên nguyên tử kể thì hơi đại ngôn. Đại ngôn là dzóc tổ. Tuy vậy, ông đã đứng dậy, dang hai tay cho anh em Chương còm bám chặt vào đó để bay. Con Hương khôn ngoan:

– Cháu không dám bám tay đâu, nhỡ ông mỏi, ông buông cháu ra thì chết.

Tiên nguyên tử hỏi:

– Thế cháu định bám vào đâu?

Chương còm hóm hỉnh:

– Ông cho cháu bám vào râu ông nhé!

– Ừ, thì bám vào râu, mày khôn lắm. Rụng râu, ông bắt đền đấy.

Con Hương bắt chước anh:

– Ông cho cháu bám vào lông nách ông, nghe ông?

– Ừ, nhưng cháu xoay cho ông bao thuốc lá “Cẩm Lệ” nữa đi. Ông muốn tặng me-xừ Anh-tanh món quà Việt Nam.

– Anh-tanh nào đó ông?

– Nhà bác học nguyên tử ấy mà!

– Sao ông không mua thịt chó?

– Tại lần này ông trót ăn nhiều hột vịt lộn với lại đi phòng trà nên hết tiền rồi. Thôi, đợi lần sau mình mua biếu xừ Anh-tanh mấy đĩa thịt bò khô cháu ạ!’ Nào ta khởi hành. Các cháu níu chặt nhé! Nhắm mắt lại.

Anh em Chương còm tuân lời răm rắp. Khoảnh khắc, chúng nó đã thấy mình lơ lửng trong bầu trời mà trận mưa vần vũ đang xối xả đổ nước xuống. Nhưng chúng nó không bị ướt. Có phép tiên mà. Chúng nó tiếc giá trời tạnh, chúng nó sẽ bảo Tiên nguyên tử hạ xuống chợ Bến Thành ăn vài đồng …phá lấu của Ba Tầu.

Lên cao dần, tai chúng nó nghe rõ ràng những tiếng ve ve như ve sầu. Trời lạnh ở trên không. Bỗng Chương còm kêu ầm lên:

– Ông ơi. ma… trơi…

– Đâu, ma đâu?

Nó chỉ tay về phía trước mặt nó. Hình gì sáng rực cơ hồ sao hôm. Tiên nguyên tử bảo:

– Sia-ra đấy!

Con Hương ngây thơ:

– Sia ra đánh giầy hở ông?

Tiên nguyên tử cười sằng săc:

– Oăn-te Sira, phi hành gia Mỹ bay lên quỹ đạo ấy mà. Tháng mười hắn mới bay, chắc đêm nay hắn “rượt” đây.

Được một lát, con Hương kêu:

– Ông ơi, có tiếng nổ.

Tiên nguyên tử nói bô bô:

– Hay quá ta, đi đời Sì-pút-ních. Phi thuyền của Nga vỡ đấy. Các cháu sắp tới mặt trăng. Im lặng. Ông hạ cánh xuống, rồi đi có tí việc. Số điện thoại của ông là 080.867.951. Cháu gọi về tổng đài Hỏa Tinh số 777.555.909 rồi xin số của ông. Ông để mặc các cháu ở đây, các cháu thông minh, các cháu sẽ tự liệu. Đến mặt trăng rồi, thôi “gút bai”.