Ba
Tiếng “gút bai” vừa bay ra khỏi miệng Tiên nguyên tử, anh em Chương còm đã thấy bố già biến đâu mất. Phần hoang mang, phần sợ sệt, anh em Chương còm nhìn xuống trái đất. Quê hương của chúng nó trông như một mặt trăng lớn hiện ra trên bầu trời đen kịt. Thôi đành liều chứ chả lẽ khóc à! Mình lên đây với niềm kiêu hãnh của trẻ Việt Nam có bốn nghìn năm văn hiến, và theo Tiên nguyên tử, có tầm mơ mộng lớn nhất thế giới. Phải cho tụi ranh con ở mặt trăng biết tay.
Không thèm nhìn xuống “quê hương có con sông đào xinh xắn, nước tuôn trên đồng vuông vắn” nữa, anh em Chương còm nhập nội địa… mặt trăng.
Nếu không có bộ quần áo y hệt bộ Sịt-ca phăng-đơ mà Tiên nguyên tử tặng thì không thể nào tung tăng trên mặt trăng vì mặt trăng không có không khí. Mặc quần áo chim cò ngao du cung Quảng, thân hình nổi lênh bênh cơ hồ ngồi trên một cái phao. Hoặc so sánh rõ ràng hơn thì giống hệt các tay đấu thủ thể thao ở các vận động hội được người ta quay phim thật chậm.
Anh em Chương còm mới đây có xem chiếu đoạn phim đánh bốc. Đánh bốc là môn thể thao thịnh hành nhất nước Anh. Lúc bác da đen cho chú da trắng đo ván, ý chừng hay hớm lắm nên người ta quay lại thật chậm cái pha dã man đó. Anh em Chương còm suýt ôm bụng cười vì hai lão bốc-xơ lửng lơ lơ lửng vờn nhau như gió lướt qua màn tơ và đấm nhau như ong hút nhụy hoa…
Tiên nguyên tử dặn chúng nó, hễ quên mặc bộ đồ Sịt-ca phăng-đơ thì lên cung trăng, anh em nó sẽ làm trò cười cho tụi nhóc trên đó.
Hai đứa trẻ Việt Nam ung dung tiến bước. Con Hương hát om sòm và Chương còm thổi sáo. Tiếng hát và tiếng sáo của anh em nó câm tịt. Hoảng hốt, con Hương bước gần tới anh ra hiệu bằng miệng. Nó nói mà tai nó chẳng nghe thấy gì. Chương còm cũng tỏ ý băn khoăn về chuyện này, nó ghé vào tai em, nói thì thầm:
– Tiên nguyên tử xỏ anh em mình rồi!
Con Hương phản đối ngay lập tức:
– Anh đừng nói hỗn, tiên có máy ra-đa, ổng nghe thì nạp mạng.
Rồi ngạc nhiên, nó reo:
– Ô lạ nhỉ? Nói thầm mới nghe được. Mặt trăng kỳ quá ta.
– Ừ nhỉ, kỳ quá xá.
Con Hương, tự dưng, hỏi anh:
– Anh ơi! Tiên nguyên tử bảo vệ tinh là gì hở, anh?
Chương còm mắng em:
– Lúc ai giảng giải gì thì phải lắng tai nghe. Hành tinh nhỏ quay chung quanh hành tinh lớn hơn, dù lớn hơn tí xíu, thì gọi là vệ tinh. Trái đất của chúng ta hãnh diện có một vệ tinh. Vệ tinh đàn em đó là Mặt Trăng đấy, Hương ạ!
– Vậy chúng ta có quvền “bắt nạt” tụi nhãi ở mặt trăng rồi, anh nhỉ?
– Không bắt nạt, phải tỏ ra hào hiệp xứng đáng là đàn anh. Thôi đừng nói nữa. Nói thầm chán thấy mồ.
Đi được một quãng, anh em Chương còm, gặp tấm bảng lớn viết ba thứ tiếng Anh, Pháp, Việt. Nó dán mắt vô đó, đọc ngấu nghiến. Tấm bảng viết như sau.
AI MẠO HIẾM LÊN ĐÂY CẦN BIẾT
Mặt trăng nhỏ hơn trái đất 50 lần. Nó là một khối tròn, lởm chởm đầy đá. Đặt chân lên khối mặt trăng các người sẽ không có không khí để thở, không có nước để uống. Nếu các người ưa ăn nhậu thì không có cả la-de, củ kiệu, rượu đế, tôm khô hay phở tái, hủ tíu. Nói tóm tắt chẳng có gì hết trọi.
Mặt trăng đầy rẫy những hang hỏa diệm sơn, chỉ chờ cơ hội phun ra những khối lửa đỏ ngòm đe dọa đời sống các người.
Nếu các người mạo hiểm, cố tình vượt mọi trùng dương để lên thế giới của chúng tôi thì cảnh tượng đầu tiên mà các người mục kích sẽ là những bức tượng đá trắng xóa, dựng đứng giữa một bãi sa mạc mênh mông không gợn một tiếng động nhỏ.
Các người sẽ tự hỏi: “Vì sao thế”? Vì đất nước của chúng tôi không có không khí nên không chuyển động âm thanh của các người đến chúng tôi được. Nếu phi thuyền hay tầu vũ trụ của các người hạ xuống bên này quê hương của chúng tôi, nghĩa là khu vực có mặt trời soi sáng thì thân thể các người sẽ bị thiêu cháy dưới sức nóng 100 độ y như các người đun nước nóng 100 độ làm gà, làm heo vậy. Nếu phi thuyền của các người hạ xuống bên kia thì các người sẽ không biết nóng nhưng chết lạnh cứng dưới sức lạnh 100 độ.
Các người thừa hiểu ở dưới 0 độ, nước đã biến thành nước đá. Đằng nào thì các người cũng chết. Tốt hơn cả là các người nên gác mộng chinh phục của các người đi.
Tôi đã xuống trái đất, đã len lỏi ở các nước Nga, Mỹ thấy các người đang cãi nhau, toan tính chia cắt đất đai của chúng tôi để cai trị. Các người cãi nhau như mổ bò, tôi chịu không nổi. Nhận rõ tâm địa của các người rồi, chúng tôi chẳng chịu làm nô lệ cho ai đâu. Đừng hòng.
Riêng tôi cảm mến dân tộc Việt Nam. Dân tộc Việt Nam thật giống dân tộc tôi, hiếu hòa chứ không hiếu chiến. Chúng tôi chỉ bằng lòng để người Việt Nam thăm viếng thế giới chúng tôi. Ngày rằm tháng tám năm Nhâm Dần sẽ có hai thiếu nhi Việt Nam đặt chân lên đây. Chúng tôi hoan hỉ chào mừng hai người bạn trẻ đó.
Nay Bố Cáo.
Mặt trăng năm 100.000.009, tháng 1 ngày 2,
Bộ trưởng Nguyễn Tiếu Lâm
(Đóng dấu và ký tên không rõ)
Dưới tấm bảng đề thêm vài hàng tiếng Việt như thế này:
“Hai em Việt Nam thân mến. Hai em đừng sợ sệt. Nhắm mắt tiến thêm 500 bước nữa, các em sẽ thấy thiếu nhi mặt trăng đang đợi tiếp đón các em. Chúc các em vui vẻ trên đất nước chúng tôi.”
Anh em Chương còm đọc xong, nửa mừng, nửa lo. Cung trăng, nếu đúng như lời cảnh cáo của ông bộ trưởng Nguyễn Tiếu Lâm, thì chả có gì thơ mộng cả. Con Hương thắc mắc không hiểu tại sao người trên cung trăng lại đoán đúng được ngày tháng anh em nó thăm viếng nơi này. Dù sao, anh em nó cùng tin tưởng rằng mình sẽ được sống để trở về trái đất. Nghĩ thế, Hương ghé tai anh:
– Này anh ạ, trên cung trăng viết năm trước tháng, tháng trước ngày. Nghĩ cũng lạ, anh nhỉ?
– Ừ, bây giờ anh mới hận.
– Hận gì?
– Hận vì nước Việt chúng ta chẳng có tờ báo khoa học trẻ con nào, toàn ma quỷ với kiếm hiệp. Về trái đất chuyến này, anh phải bảo bố xin giấy phép ra tờ báo khoa học trẻ con mới được. Em thấy rồi chứ, tay viết bố cáo kia hẳn phải giỏi khoa học. Hắn còn là cây sinh ngữ nữa. Chuyến phiêu lưu này lạ lùng ghê, bố mình sẽ thừa bài viết cho tờ ” Pa ri Mát” (Paris Match), tờ báo bố mình hằng mơ ước được đăng bài vì nó trả nhiều tiền. Đăng một bài sống cả đời, bố hay nói thế.
– Anh ạ, đọc xong cái bố cáo em mới rõ tại sao anh em mình phải nói thầm.
– Đời sống trên này chắc văn minh lắm đây. Anh em mình phải khiêm tốn, kẻo họ ghét.
Vừa đi vừa nhắm mắt vừa nghĩ quanh quẩn, không để ý đếm bước, bất thần, anh em Chương còm nghe tiếng reo vang lừng. Một loạt đạn nổ trên đầu chúng như pháo bông rất đẹp mắt. Bầu trời mặt trăng bỗng thay đổi khác hẳn, không giống cảnh âm u, hãi hùng như tờ bố cáo. Hai đứa trẻ vẫn nhắm mắt. Đến khi mở mắt, anh em Chương còm thấy hàng ngàn thiếu nhi mặt trăng, áo quần bảnh bao, tay phất cờ Việt Nam, tay phất cờ Mặt Trăng, mồm hô khẩu hiệu hoan hô muốn bể con ráy.
Những tấm băng vải viết thật đẹp. Nào là “Nhiệt liệt hoan nghênh thiếu nhi Việt Nam” nào là “Tình thân hữu giữa thiếu nhi Việt Nam thiếu nhi Mặt Trăng muôn năm” nào là “Phản đối âm mưu xâm lăng Mặt Trăng của Nga, Mỹ”, nào là “Thiếu nhi Việt Nam là thượng khách của nhân dân Mặt Trăng ” vân vân…
Lạ lùng hơn nữa là băng vải viết toàn bằng chữ Việt Nam. Anh em Chương còm nhìn nhau. Kiêu hãnh. Nó có ngờ đâu bố nó chỉ là anh văn sĩ nghèo mà anh em nó được vinh hạnh này. Chưa kịp tỏ phản ứng gì hơn là giơ tay bên này, giơ tay bên nọ, y như tổng thống Hoa kỳ viếng Nam Mỹ thì có một phái đoàn gồm năm vị Bộ trưởng xăm xăm bước ra nói bằng tiếng Việt với Chương còm:
– Xứ Mặt Trăng hân hạnh tiếp hai em.
Con Hương quên cả ý tứ, liếng thoắng:
– Ô, ngài nói tiếng Việt giỏi quá! Ngài học ở trường nào đó?
Vị Bộ trưởng mỉm cười trả lời:
– Để rồi qua sẽ giải thích sau. Bây giờ, mời hai em nhận lấy cái chìa khóa này, mở bức tường vô hình nhập nội địa Mặt Trăng.
Chương còm lễ phép đỡ cái chìa khóa danh dự. Như một tay ngoại giao lão thành, nó tra chìa khóa vào ổ khóa. Bức tường vô hình nứt ra. Một thành phố nguy nga, kiến trúc toàn bằng ngọc ngà, hiển hiện trước mắt anh em nó. Chương còm và em gái cúi rạp mình cất tiếng:
– Xin kính chào xứ Mặt Trăng.
Sau những thủ tục xã giao lẩm cẩm, những tiếng hoan hô lại vang dậy. Hoa giấy, hoa thật từ gác cao hai bên đường tới tấp bay xuống mù mịt, đến nỗi, Chương suýt vấp ngã. Nửa tiếng đồng hồ tiếp nhận hoa và lời hoan hô, anh em Chương còm qua dãy phố chính. Năm vị Bộ trưởng dẫn anh em nó vào một căn nhà. Họ dục Hương và Chương còm trèo nhanh lên lầu, ra ban công ngỏ đôi lời với nhân dân Mặt Trăng. Anh em Chương còm tuân lời. Hai đứa trẻ Việt được vị đại biểu giới thiệu. Lại hoan bô vỗ tay đôm đốp.
Chương còm phát biểu cảm tưởng. Vị Bộ trưởng thông ngôn sang tiếng Mặt Trăng. Đại khái bài diễn văn ứng khẩu của con anh văn sĩ nghèo như sau:
– Kính thưa quý vị! Anh em tôi rất cảm động trước sự tiếp đón nồng hậu của quý vị. Tôi mà nói dối quý vị thì tôi chết. Em tôi cũng chết. Tôi sung sướng quá. Tôi khóc đây. Hu hu hu… Anh em tôi được lên cung trăng, xứ sở không có cảnh sát phạt đèn, và cách mạng, chỉnh lý…hu hu hu…Tôi sướng quá… Bố ơi! Các con đang ở Mặt Trăng.
Thế rồi anh em Chương còm ôm nhau khóc nức nở trong tiếng cổ võ, chào mừng, ngợi khen của nhân dân Mặt Trăng. Vị Bộ trưởng ra lệnh giải tán. Đám đông lũ lượt về nhà mình. Anh em Chương còm trở vào. Vị Bộ trưởng nói:
– Hai em hãy nằm nghỉ. Ở đây không có ngày đêm gì ráo trọi. Nghĩa là không có thời gian. Lát nữa, qua tới sẽ nói nhiều chuyện với hai em. Toàn chuyện quan trọng cả. Hai em cần gì không?
Chương còm hỏi:
– Tôi muốn gọi giây nói cho bố tôi liền bây giờ có được chăng, thưa ngài?
Vị Bộ trưởng cười hề hề:
– Được chứ, qua nhờ vệ tinh Ten Ta của Mỹ. Điện thoại ở phòng bên, em cứ tự tiện.
Vị Bộ trưởng xuống lầu. Chương còm sang phòng bên gọi điện thoại cho bố nó. Nó nhấc chiếc ống nghe lên. Một giọng nói ở tổng đài hỏi:
– Cậu Chương hở? Cậu muốn gọi đi đâu?
Chương còm sững sờ. Chừng hiểu ý nó, giọng nói giải thích:
– Cậu lạ lùng lắm hả? Ông Bộ trưởng dặn chúng tôi săn sóc cậu mà. Nào cậu gọi đi đâu?
– Ông cho tôi trái đất số 24.902, nhật báo “Sống”.
– Cậu chờ một lát nhé!
Chương còm đặt ống nghe xuống. Ba phút sau có tiếng chuông reo. Chương vội vàng nhấc máy.
– Alô, nhật báo “Sống” đấy hả? Dạ, tôi là con ông Thương Sinh đây ạ! À, chú Lê Tất Điều, chú cho cháu nói chuyện với bố cháu, chú ơi! Vâng, cháu chờ. A! Bố ơi bố, con đây ạ! Chương đây. Anh em con hiện ở trên mặt trăng. Tiên nguyên tử đưa anh em con về, đâu có xa hàng mấy thế kỷ. Vâng, một tuần con về. Con khôn lắm bố ơi! Vâng, con cố ghi hết, sẽ phỏng vấn hết. Em Hương láo ghê bố ạ! Anh em con hỏi thăm mẹ. Bố mẹ đừng mất công đăng báo tìm con. Một tuần nữa con sẽ về. Dạ, số điện thoại của con bố không gọi lên được. Thôi bố cứ yên tâm, bố nhé! Dạ tin sốt dẻo nhất là một vị Bộ trưởng trên mặt trăng nói tiếng Việt Nam. Chào bố nhé! Vâng con sẽ giữ gìn sức khỏe. Ở đây nhiều chuyện lạ lắm bố ạ. Hôn bố mười cái.
Chương còm lại đặt máy xuống. Nó bước về phòng, con Hương đang ngồi chờ anh. Bây giờ anh em nó mới cảm thấy đói. Nhìn lên bàn thấy lẳng táo và hai ly nước trong vắt như sương, anh em Chương còm bất chấp sự dè dặt, nhào tới ăn uống ngấu nghiến. Rồi hai đứa chớp mắt, thiếp ngủ.