← Quay lại trang sách

Tám

Như hôm ra đi, Chương còm lại bám lông nách, và con Hương nắm râu Tiên nguyên tử nhẩy dù xuống đất. Tiên nguyên tử dặn con Hương:

– Bữa nay ông có cái mụn đinh râu, cháu đánh đu nhẹ thôi nhé!

– Đánh đu nhẹ, chán mớ đời, ông ơi!

– Mày đánh đu mạnh tao chết thì sao?

– Ông là tiên, ông đâu có chết.

Tiên nguyên tử cười hề hề:

– Con lỏi khôn quá.

Chương còm hỏi:

– Lần này ông “hạ giới” ông có tính ở lâu để thưởng thức bò bía, bò viên, bò khô và nai đồng quê không?

Tiên nguyên tử cười:

– Lão Ga-ry Cộp (Gary Cooper) vừa đưa ông mười đô la xanh. Hà hà, chuyến này ăn bằng thích. Lại phải mua cho lão Cộp tô bún riêu có xíu mắm tôm của Bà Ba Bủng.

Con Hương liếng thoắng:

– Ông quen thân tài tử Ga-ry Cộp à?

Tiên nguyên tử vuốt râu triết lý:

– Cõi chết là cõi sống của những người đã chết.

Tiên nguyên tử sợ Chương còm “kê” mình dài giòng văn tự. Bèn ngừng lại. Và bảo:

– Mỗi cháu mang về một cái ô. Cách mặt đất trăm thước, giương ô ra mà nhẩy dù. Ông không muốn gặp bọn nhà báo ở Tân Sơn Nhất.

Tiên nguyên tử nói tiếp:

– Tao ở nhà bọn Mác Tàng, Mác Bộ (hai nhân vật trong truyện Quà Giáng Sinh) tao đã nhìn rõ ràng bộ mặt soi mói của bọn ký giả thế giới qua siêu viễn vọng kính rồi. Tụi nó đang chờ hai cháu đấy. Nhớ đừng tiết lộ quốc sách của ông nhé! Giữ kỹ kẻo Mỹ nó biết nó ăn cắp đấy. Doạ chúng nó Mặt Trăng sửa soạn ăn tái nhúng dấm phi thuyền nào đậu ở Mặt Trăng.

Chương còm hớn hở:

– Anh Cuội đã dặn cháu kỹ lưỡng rồi.

Tiên nguyên tử đứng dậy:

– Nào, ông đưa hai cháu về đất mẹ. Mười năm sau, ông mới xuống quê hương chúng ta, ông hy vọng thế hệ các cháu sẽ làm cho nước Việt Nam từ chú chim chích biến thành anh khổng lồ. Ôi, chỉ còn trông chờ ở thế hệ thiếu nhi Việt Nam thôi.

Tiên nguyên tử thay đổi nét mặt. Một người chủ trương triết lý sống vui vẻ, hồn nhiên mà bỗng dưng buồn thiu, nước mắt ứa ra. “Ôi, cái cảnh biệt ly sao buồn vậy?” Hôm qua trong buổi tiệc tiễn đưa, các ông Bộ trưởng và đại diện nhân dân Mặt Trăng đã thi nhau tả oán. Nhưng không có sự tả oán nào tha thiết bằng hai giọt nước mắt chảy dài trên đôi má Kim Quy.

– Ta khởi hành thôi.

Chương còm bám lông nách, con Hương bám râu Tiên nguyên tử. Hai đứa nhắm mắt lại. Không một tiếng động, giây phút sau hai đứa đã lơ lửng trong không gian.

– Này hai cháu.

– Dạ!

– Hai cháu là hai đứa trẻ sướng nhất thế giới. Con cái Giôn-sơn, Cốt-xi-ghin, Đờ-Gôn, Ê-li-da-bét đệ nhị và các vua dầu hoả, xe hơi, giầy dép ở Mỹ, các tỉ phú đô la, vàng chất núi không có nổi cái diễm phúc của hai cháu.

– Rỡn hoài ông nội.

– Thật tình đấy. Hai cháu chỉ là con của một “thằng” nhà văn nghèo mạt rệp. Những “thằng” nhà văn là những “thằng” tỉ phú của tưởng tượng. Bố cháu đói rách nhưng thừa tài dọn một bữa cơm vương giả cho hai cháu ăn. Bố cháu đi xe buýt nhưng thừa tài mua cái phi thuyền và cái phi thuyền này phải tới mặt trăng.

Chương còm không hiểu Tiên nguyên tử muốn nói gì. Hình như, càng xa Mặt Trăng, thuốc thông minh và bánh khôn ra càng kém linh nghiệm hơn.

– Ông nội nói gì, cháu đâu có hiểu.

– Không hiểu thì rán nhớ về mà hỏi bố tụi mày. Sửa soạn nhẩy dù. Sàigòn đang bật đèn đấy. Trương dù ra.

Chương còm và em làm theo lời dặn của Tiên nguyên tử.

– Ô-voa hai cháu nhé! Ông biết đường tới ngã ba Ông Tạ rồi. Ông đi ngả Tây Ninh. Chúc hai cháu hồi hương vui vẻ.

– Chúc ông nhậu nai đồng quê khoái miệng.

– Ô-voa…Say-ô na-ra…

– Chào ông, nhớ viết thư cho chúng cháu nhé.

– Ừa!

– Ông nhớ dán cò kẻo bưu điện nó phạt cháu đấy.

– Nhớ rồi.

– Dán mười lăm đồng bạc tem cho nó chắc, ông nhé.

– Ừa.

– Hễ có “các bốt tan” (carte postale) ông phải đề “trăm lạy quý ông bưu điện, quý ông đừng gấp thơ và đừng có “thó”, nhà cháu cám ơn vô vàn” ông nhé!

– Ừa.

– Ông đừng gửi quà tặng các cháu qua bưu điện, quà sẽ không tới tay các cháu đâu.

– Nhớ rồi, nhớ rồi, thằng lỏi này dặn như mẹ dặn dò con đi trọ học xa ấy. Thôi, nhẩy dù đi!

Chương còm và em nắm chặt cán ô, buông khỏi râu và lông nách Tiên nguyên tử. Hai đứa lơ lửng trên vùng trời quê hương. Những chiếc dù no gió nên hai đứa xuống đất từ từ.

Lúc ấy ở phòng khách phi trường Tân Sơn Nhất, các nhà bác học lừng danh về không gian Mỹ, Đức, Nga, Anh, Pháp, Nhật, Ai Cập, Ấn Độ, Lèo và… Căm Bốt đang nóng ruột chờ đợi anh em Chương còm. Nhân viên CIA kéo qua Việt Nam gần hết. Vòng đai CIA bảo vệ Chương còm để ngăn chận mọi cuộc bắt cóc và ám sát. Đường giây điện thoại giữa phi trường Tân Sơn Nhất và Toà Bạch Cung đã âm thầm thiết lập một ngày sau khi thế giới hay tin Việt Nam chinh phục Mặt Trăng. Đường giây điện thoại bí mật này cứ hai phút lại có một cú báo cáo những tin tức lạ về Tổng thống Johnson.

Chắc chắn ngoài vòng đai CIA còn những vòng đai của IS Anh và của các nước khác như Hắc Long của Nhật. Nhưng bao lấy những vòng đai gián điệp, mật vụ ngoại quốc là vòng đai an ninh Việt Nam. Những cuộc đấu trí đấu tài sẽ diễn ra ở ngay phi trường Tân Sơn Nhất để, hoặc bắt cóc Chương còm hoặc ăn cắp tài liệu.

Trong hàng ngũ ký giả, vô số người là gián điệp, mật vụ. Tuần báo Paris Match thuê hẳn một chiếc phản lực cơ Boeing 707 của Air France, chở cả toà soạn sang Việt Nam. Họ tính làm một số báo thần sầu như số báo tường thuật từng bước đi của Giáo Hoàng Phao Lồ đệ lục trong chuyến trở về thánh địa Jésuralem của Ngài vào đầu năm 1964.

Anh em Chương còm vẫn lơ lửng trên vùng trời quê hương yêu dấu. Chương còm rất hận vì trời tối nên nó không nhìn rõ “quê hương tôi có con sông đào xinh xắn, nước tuôn trên đồng vuông vắn”. Bất chợt, hai anh em nhắm tít mắt lại vì đèn pha ở dưới rọi lên. Ra-đa của Không Quân Việt Nam đã nhận được anh em Chương còm. Báo động lớn tại phi trường Tân Sơn Nhất. Các nhà báo đang nói chuyện tầm phào, vùng dậy. Máy quay phim chĩa lên trời như đại bác sửa soạn hạ phi cơ. Máy ảnh có vẻ ghen tuông với máy quay phim. Bọn nhà báo chạy lăng xăng, khuôn mặt người nào người nấy căng lên một sự quan trọng giữa lúc các tay tổ gián điệp và mật vụ âm thầm đấu trí.

Càng gần đất, dù càng vợi gió đi nên anh em nó càng nhắm mắt chặt hơn. Vì bây giờ có nhiều đèn chiếu lên để quay phim, để chụp ảnh… Đến khi anh em Chương còm đặt chân chạm đất, chúng nó vẫn nhắm mắt. Con Hương tức quá, la lớn:

– Chiếu đèn mãi, mù mắt tôi thì sao!

Ông Nguyễn Ngọc Linh vội thông ngôn ngay.

Chương còm dọa:

– Còn chiếu đèn, đừng hòng phỏng vấn gì hết trọi.

Ông Nguyễn Ngọc Linh lại thông ngôn. Bọn nhà báo chửi um sùm. Đèn đóm thôi chiếu. Anh em Chương còm mở mắt ra. Y hệt đôi tài tử thượng thặng, hai đứa cụp dù, nhún vai song song bước.

Một nhà báo hỏi:

– Hai em đi đâu đấy?

Chương còm đáp:

– Đi về nhà tôi.

Một nhà báo Mỹ rút vội thanh súc-cù-là, dúi vào tay Chương còm và gạ:

– Cho phỏng vấn một xíu nhé!

Chương còm vênh mặt:

– Bộ người Mỹ tưởng nhô con Việt Nam khoái ăn sô-cô-la lắm hả? Xin lỗi các ông, tôi chỉ trả lời những ký giả hỏi tôi bằng tiếng nước tôi.

Nhà báo Thương Sinh, lúc ấy đã lách được qua hàng rào người, thấy con có vẻ “hỗn”, bèn dạy dỗ:

– Khiêm tốn bao giờ cũng đáng yêu, Chương còm!

Nghe tiếng bố, con Hương reo to:

– A, bố….

Và nó nhẩy xổ tới ôm chầm lấy bố. Máy quay phim, máy ảnh lại một phen “xè xè, tách tách” ồn ào. Nhà báo Thương Sinh, một tay ẵm con gái, một tay dắt con trai vô phòng danh dự của phi trường.

Phòng danh dự của phi trường là phòng dành riêng đón tiếp các vị “xếp” của các nước. Nhưng hôm nay, “xếp” là Chương còm vì nó đã chinh phục Mặt Trăng trước cả Mỹ lẫn Nga.

Một cuộc họp báo vô tiền khoáng hậu đã xảy ra ở phòng danh dự của phi trường Tân Sơn Nhất. Cả thế giới hướng về Việt Nam. Những người Âu Mỹ nặng “tinh thần” tự tôn, không biết Việt Nam là cái gì, ở đâu, cũng phải tra tự điển và soi kính hiển vi tìm Việt Nam trên bản đồ.

Chiến tranh nóng, chiến tranh lạnh, không cần ký kết thoả hiệp mà tự nhiên ….hưu chiến. Bên Đức đang xôn xao bầu cử bỗng người ta quên béng bầu cử. Bên Ba Tây đang xôn xao giải túc cầu thế giới, bỗng người ta quên béng túc cầu.

Phi cảng Tân Sơn Nhất hết chỗ đậu máy bay. Cả thế giới đua nhau qua Việt Nam để tận tai nghe người Việt Nam kể chuyện Mặt Trăng. Các phi trường Biên Hoà, Trảng Lớn rợp máy bay phản lực của các hãng hàng không quốc tế. Chính phủ Việt Nam rộng lượng hải hà, cho cả du khách Nga, Ba Lan, Lỗ Ma Ni, Tiệp Khắc nhập cảnh. Riêng Trung cộng bị cấm chỉ vì sợ bọn này khạc nhổ bừa bãi.

Thành ra cuộc họp báo mất tính cách họp báo. Bởi đông quá. Ông Thương Sinh đề nghị với Chương còm leo tót lên bục gỗ như phó tổng thống Humphrey đứng giữa trời nói chuyện viện trợ cho dân chúng Việt Nam nghe.

Chương còm vâng lời bố. Nhưng bây giờ, anh em nó không còn là của riêng bố mẹ chúng nó nữa. Mà là con yêu của dân tộc. Dân tộc Việt Nam sung sướng hãnh diện vì có Chương còm, một đứa con nít, đêm ngủ thỉnh thoảng vẫn đái dầm mà “dám” qua mặt các đàn anh Nga, Mỹ. Bất cứ một người Việt Nam nào đều hãnh diện, đều tưởng tượng rằng nước mình đã rửa cái nhục “tiểu nhược quốc”. Bởi thế, cơ quan an ninh Việt Nam nhất định bắt anh em Chương còm phải ở trong phòng danh dự của phi cảng.

Tất cả mọi người bị tạm đuổi ra khỏi phòng. Như lời Chương còm đã tuyên bố “Tôi chỉ trả lời những người biết nói và viết tiếng nước tôi”. Nhân viên an ninh Việt Nam bèn xét thẻ nhà báo ngoại quốc, vừa “khảo” sinh ngữ Đại Việt. Rất nhiều ký giả Mỹ, Pháp, Nga bị cho ra rìa. Những ký giả quốc tế được dự cuộc họp báo vĩ đại này, phần đông, đã được học sinh ngữ Việt tại các đại học đường bên nước họ. Ký giả Việt Nam lên râu. Chương còm đã làm một cú cách mạng về cách đối xử với nhà báo Việt Nam. Cần người Việt Nam trước hết.

Cho nên, mở đầu cuộc họp báo, Chương còm nói:

– Một vĩ nhân trên Mặt Trăng đã bảo tôi:”Loài người có nhiều ngôn ngữ, nhưng chỉ có một tiếng nói đáng nghe, đó là tiếng Việt Nam”. Thưa các nhà báo, đi một ngày đàng học một sàng khôn. Vả lại, bố cháu thường thở dài khi giận thân phận “nhà báo Giao Chỉ” bị bạc đãi ở ngay trên đất nước mình. Nhà cầm quyền của ta chỉ “nể” bọn nhà báo Mỹ, Anh, Pháp thôi. Cháu thì cháu cóc nể bọn nhà báo ngoại quốc vì Mặt Trăng, nơi cháu đã thăm viếng, người ta coi giống da trắng có ra cái thớ gì cả. Người ta chỉ kính trọng dân tộc Việt Nam. Cháu học luôn dân Mặt Trăng và cóc coi ký giả da trắng vào đâu. Muốn hành nghề trên mảnh đất yêu dấu, nhiều đề tài làm giàu, họ phải đọc:“Sách quốc ngữ, Chữ nước ta, Con cái nhà, Đều phải học. Miệng thì đọc, Tai thì nghe, Chớ ngủ nhè, Chớ láu táu….” Nhất là muốn dự các cuộc họp báo, họ lại cần học tiếng nước ta. Cháu phản đối cái lối họp báo nói tiếng Mỹ và được trả lời bằng tiếng Mỹ để ký giả Việt Nam ngồi làm vịt nghe sấm. Cháu sẽ cho bọn ký giả Mỹ, Pháp, Anh làm vịt nghe sấm.

Cuộc họp báo đúng như ý muốn của Chương còm đã xảy ra. Chương còm phải trả lời rất nhiều câu hỏi về nước Mặt Trăng cùng sinh hoạt của người Mặt Trăng. Nó nói rằng, Mặt Trăng đã sửa soạn “thịt” các phi thuyền của Mỹ, Nga. Nó cam kết tương lại cuộc chinh phục Mặt Trăng của Mỹ, Nga sẽ chỉ là con số “không” khổng lồ. Chương còm từ chối cuộc gặp gỡ trao đổi kinh nghiệm không gian với các nhà bác học thế giới. Nó nói thẳng: muốn biết rõ hơn, hãy mua tuần báo Búp Bê mà đọc. Nó sẽ kể cho bố nó viết trên báo Búp Bê.

Một nhà báo Mỹ “phỏng vấn” một câu bay bướm:

– Tiên sinh đã lên Mặt Trăng, đã du sơn, du thủy nhiều, cảnh đẹp chắc là tiên sinh biết lắm. Vậy theo ý tiên sinh, nơi nào đẹp hơn cả?

Chương còm vỗ nhẹ tay vào trán suy nghĩ. Câu hỏi thật…tình cảm. Nó làm bớt căng thẳng trong những vòng đai gián điệp. Nhà báo chờ đợi ghi chép. Đài truyền hình Việt Nam trực tiếp truyền hình cuộc họp báo vĩ đại này. Nhờ vệ tinh Ten-ta của Mỹ, mọi nước năm châu đều được theo dõi. Chương còm nhớ ra rồi. Trong cuốn “Quốc Văn Giáo Khoa Thư” lớp dự bị, có bài “Chỗ quê hương là đẹp hơn cả” vẽ hình một người đeo tay nải, đi xa trở về làng, bà con đến hỏi thăm tíu tít. Hình còn có cả bờ tre già, đường đất, mái nhà tranh, cây cau, chum nước và con chó…

Tự nhiên, hồn “Quốc Văn Giáo Khoa Thư” nổi dậy trong đầu óc Chương còm. Nó hãnh diện đáp:

– Chỗ quê hương là đẹp hơn cả.

Chương còm nói tiếp, không cần nhà báo Mỹ hỏi “tại sao”:

– Vì quê hương là nơi tôi sinh ra, lớn lên. Tôi nằm trong tay mẹ tôi. Mẹ tôi ru tôi ngủ bằng những lời ca dao thơm ngát. Mặt Trăng không có những lời ru ấy. Mặt Trăng chỉ sung sướng mà không có đau khổ. Quê hương tôi đau khổ nhưng vẫn có sung sướng. Vì thế, tôi yêu quê hương tôi, tôi cho rằng chỗ quê hương là đẹp hơn cả. Từ chiếc ô-tô-búyt chật như cá hộp đến chiếc xe thổ mộ ì ạch trên đường phố Sàigòn, cái gì cũng làm tôi bồi hồi cảm động.

Nhà báo Nga hỏi:

– Bao giờ tiên sinh lên Mặt Trăng chuyến thứ nhì?

Chương còm cười ruồi:

– Tôi đã âm thầm lên Mặt Trăng thì cũng sẽ âm thầm trở lên Mặt Trăng. Người Việt Nam không thích ồn ào như người Nga, người Mỹ.

Nhà báo Pháp hỏi:

– “Ông” chinh phục Mặt Trăng bằng cách nào?

Chương còm nhìn bố. Nó nhớ lời Tiên nguyên tử, chớp mắt lia lịa:

– Thưa các nhà báo, bố cháu đã cho anh em cháu chinh phục Mặt Trăng đấy. Vì bố cháu là tỷ phú mơ mộng…

…Chương còm xoay người. Ngọn nến vẫn leo lét cháy. Và ngoài trời còn mưa.

28-1-1967