Người mẫu thời trang
Tôi là một người rất ngại giao tiếp, đã từ lâu tôi không biết thế giới bên ngoài đang xảy ra chuyện gì. Tôi sống tại một căn hộ ở tầng 49 trong tòa nhà 100 tầng, đã 1 tháng nay tôi chưa hề đặt chân xuống đất. Tôi chuẩn bị rất nhiều đồ ăn và để chúng trong một cái tủ lạnh rất to có thể dùng trong hàng tháng liền. Tôi cũng không biết là mình bị mắc chứng bệnh gì bởi tôi không quen với cảnh gặp gỡ mọi người ở những nơi đông đúc. Tôi chỉ thích nhìn trộm – thật đấy, ý tôi muốn nói là tôi thích nhìn trộm mọi việc trong cuộc sống thường nhật bởi vì cuộc sống luôn biến hóa khôn lường trong từng tích tắc, không thể có sự vật mãi mãi tồn tại nào mà tôi có thể tóm bắt được. Cách đây mấy hôm thôi, trên ti vi liên tục đưa tin một nữ phát thanh viên nổi tiếng của chương trình ca nhạc buổi tối đã bị giết – cô ấy là một phụ nữ xinh đẹp đã có chồng, nhưng hôm nay ti vi lại xôn xao về việc xung đột chủng tộc ở một số quốc gia Trung Đông khiến cho rất nhiều người bị giết hàng loạt. Rốt cục là mọi người nên bàn luận và nắm bắt vấn đề gì? Tôi không biết. Chính vì vậy mà tôi căm thù và rất sợ ti vi – mặc dù hàng ngày nó đều đem lại cho tôi những hình ảnh thực sống động về cuộc sống, để tôi được sống trong giấc mộng sống động, đầy hình ảnh.
Tôi lặng lẽ vén một góc rèm cửa sổ và nhìn ra bên ngoài. Giờ đang là buổi trưa, ánh nắng mặt trời rực rỡ bao trùm khắp thành phố, mọi cảnh vật dường như đang sinh sôi nảy nở. Tôi lôi ra chiếc kính viễn vọng quân dụng có độ phân giải cao - chiếc kính do người bố đã mất của tôi, người đã từng làm quân đoàn trưởng để lại. Tôi dùng nó để ngắm nhìn cuộc sống – ngắm nhìn từ một cự li nhất định và có thể mường tượng ra cuộc sống, điều này khiến tôi cảm thấy khoái chí và có một cảm giác an toàn. Nhờ có nó, tôi có thể ngắm nhìn mọi việc xảy ra trong cuộc sống mà không cần phải thâm nhập vào cuộc sống đầy phức tạp, tầm thường và nhỏ nhặt đó. Và qua nó tôi cũng có thể nắm bắt được mọi hành vi, động tác, tư thế, ngôn ngữ, suy nghĩ của con người, vậy thì việc gì tôi phải hòa mình vào cuộc sống của những con người đó?
Trước đây mấy tháng, tôi thấy thành phố xuất hiện rất nhiều người mẫu thời trang. Họ đa số là những tiểu thư xinh đẹp, dáng dấp, bộ ngực và những cái mông của họ đều có thể hớp hồn những gã đàn ông đa tình. Họ thường xuất hiện theo từng nhóm nhỏ, bất kể là ban ngày hay ban đêm đều xuất hiện ở những nơi tập trung đông người nhất, ồn ào, náo nhiệt nhất. Ví dụ như bây giờ, kính viễn vọng của tôi đang tập trung vào một tòa nhà siêu thị lớn treo đầy những áp phích quảng cáo, ở đó có dựng lên một sân khấu và có tám cô người mẫu thời trang đang trình diễn thời trang. Họ uốn éo lắc người, lắc mông theo tiếng nhạc, vẻ mặt lạnh lùng, động tác nhanh nhẹn. Mọi người đi ngang qua cũng phải dừng lại chiêm ngưỡng, có người còn há hốc cả mồm. Tự nhiên tôi thấy cái gọi là cá tính đã bị biến mất, do có sự xuất hiện của thời trang nên cá tính của con người đã biến thành thứ thay đổi theo mùa, thời trang đã tạm thời gắn bó cá tính và tâm hồn của con người trở thành kí hiệu để chúng giao lưu với nhau. Trong thành phố ở đâu cũng thấy những cuộc gặp gỡ ngắn ngủi giữa người với người, họ gặp nhau vội vã rồi lại vội vã chia tay. Tám cô người mẫu thời trang xinh đẹp kia liên tục thay đổi quần áo, chỉ cần đến ngày mai hoặc một vài ngày sau thôi, chỗ nào cũng sẽ thấy người ta mặc những bộ quần áo na ná nhau vì mọi người cũng thi nhau bắt chước, các kiểu mốt đó rồi cũng sẽ lỗi thời. Điều này khiến đầu óc tôi rối bời.
Có hôm tôi còn thấy cả một đội người mẫu thời trang, tất cả có 18 người, toàn là trai thanh nữ tú. Họ đi thành hàng trên đường phố, ai nấy vẻ mặt đều lạnh như tiền, có lẽ họ biết mình đang được thiên hạ ý, đến ngày mai thôi quần áo của họ sẽ bị mọi người học lỏm và bắt chước ngay. Họ cứ đi như vậy trên đường phố, rốt cục họ là những con người như thế nào? Họ là những người luôn thích lăng xê cá tính và tâm hồn rồi lại đem trưng bày nó cho người khác thưởng thức chăng?
Sau đó không lâu tôi đã chết mê chết mệt một cô người mẫu thời trang. Cô người mẫu này vừa lạnh lùng vừa sôi nổi, đôi chân dài của nàng nhảy theo tiếng nhạc một cách cực kì thành thạo. Nhìn nàng qua ti vi rồi cả qua kính viễn vọng tôi thấy nàng thực sự nổi bật giữa đám đông, chỉ điều đó thôi đã khiến tim tôi đập liên hồi. Có thể là cuộc sống của tôi cần phải có sự thay đổi. Chỉ có nàng mới có thể giúp tôi rời khỏi căn phòng này, ngoài nàng ra thế giới này chẳng có thứ gì có thể cuốn hút được tôi. Hàng ngày, tôi đều mong được nhìn thấy nàng trên ti vi hoặc nhìn thấy nàng qua kính viễn vọng. Tôi có thể ngắm nhìn nàng từ một khoảng cách nhất định, tôi yêu nàng nhưng có một cái gì đó đáng sợ cứ bám riết lấy tôi. Nàng có cá tính không? Nếu như cá tính của nàng biến đổi liên tục cùng với sự thay đổi của mốt thời trang và thể hiện bằng một vẻ biến hóa khôn lường thì thật đáng sợ biết bao. Tự nhiên tôi cảm thấy run lẩy bẩy. Tôi nhớ rất kĩ cái nốt ruồi nhỏ, màu đen nằm dưới cằm của nàng, nó khiến nàng duyên dáng hơn và dễ nhận ra hơn.
Tối đến, tôi mở ti vi, khi chương trình thời sự vừa mới bắt đầu, tôi đã cảm thấy một nỗi sợ hãi bao trùm lấy mình. Anh chàng dẫn chương trình thích nói chuyện hài đang phỏng vấn ở vườn bách thú. Cái chuồng sắt lớn của vườn bách thú đã bị phá tan, tôi cảm thấy vô cùng căng thẳng vì tin có hai con tinh tinh rất to của vườn bách thú đã bị xổng chuồng. Hai con tinh tinh này là một con đực và một con cái, chúng đã phá tan chuồng sắt và xổng ra ngoài. Đáng lẽ ra thì tinh tinh cũng không thể đủ sức cắn phá cái chuồng sắt chắc chắn như vậy, hơn nữa bản chất của tinh tinh vốn rất hiền lành, người dẫn chương trình cũng tỏ vẻ căng thẳng không kém, giọng có vẻ hơi lắp bắp và nói rằng lúc đó có một nhóm người mẫu thời trang đang trình diễn, lúc đầu thì nó chăm chú quan sát – theo lời kể của người chứng kiến sự việc, rồi đột nhiên nó nổi cơn thịnh nộ, tìm mọi cách phá lồng rồi gầm thét lớn xông đến. Tất cả mọi người đều không hiểu chuyện gì xảy ra, lúc này hai con tinh tinh đã xông thẳng đến khán đài biểu diễn của đội người mẫu thời trang và quật ngã liền hai người, chỉ trong tích tắc hai người đó chết ngay dưới cơn thịnh nộ của chúng. Mọi người hỗn loạn kêu gào thảm thiết, mạnh ai nấy chạy, cả người mẫu, cả du khách. Khi bảo vệ đến thì chẳng còn ai, chỉ thấy hai xác người đang nằm trên vũng máu, đồ đạc ngổn ngang, hai con tinh tinh ngay sau đó cũng bỏ đi đâu mất. Tiếp đó ti vi đã miêu tả đặc điểm của hai người bị nạn, trống ngực tôi đập liên hồi, sợ rằng đó là nàng – ý trung nhân của tôi… Chúa ơi, thật là may vì tôi không thấy nốt ruồi đen trên gương mặt của hai cô gái xấu số đó. Người dẫn chương trình tiếp tục phỏng vấn nhân viên dạy thú của vườn bách thú về nguyên nhân khiến tinh tinh lên cơn, nhân viên dạy thú cũng chỉ nói với giọng không chắc chắn rằng có thể là những người mẫu trình diễn thời trang kia đã cướp mất khán giả của chúng, vì khi đó rất nhiều du khách đã rời chuồng tinh tinh để đến xem biểu diễn thời trang. Nhân viên dạy thú đó còn nói bằng một giọng rất lấy làm quan trọng rằng tâm lí ghen tị của tinh tinh còn nặng hơn người. Khi người dẫn chương trình hỏi việc tinh tinh mất tích sẽ gây ra hậu quả gì thì nhân viên dạy thú nói: "Có thể là sẽ xảy ra những thảm khốc như tinh tinh tấn công người. Rất có khả năng là chúng sẽ chỉ tấn công những người mẫu thời trang. Việc cần làm trước mắt hiện nay là phải tìm mọi cách tóm được chúng".
Ngay sau đó, là cảnh toàn bộ lực lượng cảnh sát được huy động để tìm bắt tinh tinh. Cục trưởng cục cảnh sát nói nếu ai đó bị tinh tinh tấn công thì người đó có quyền tự vệ, thậm chí là có thể giết chết chúng mà không phải chịu trách nhiệm trước pháp luật. Và rồi chương trình này cũng đến hồi kết thúc.
Tôi ngồi đờ người trước ti vi, lúc này tôi mới phát hiện ra mình đã toát hết cả mồ hôi hột. Ở trong phòng tôi chẳng bao giờ mặc quần áo vì tôi luôn để điều hòa ở chế độ không phải mặc quần áo. Vừa để trần trùng trục tôi vừa đi đi lại lại trong phòng, tôi lật rèm cửa sổ và nhìn ra ngoài, tôi thấy toàn thành phố bị bao trùm bởi một nỗi hãi hùng khủng khiếp. Mọi người đều biết được tin tinh tinh tấn công người rồi bỏ trốn. Tôi cảm thấy cái thành phố rộng lớn này bị một sức mạnh vô hình nào đó điều khiển khiến nó trở nên rất không chân thực, không tin bạn thử lắng nghe xem có một âm thanh gì đó như tiếng máy chạy đang vọng lên. Những ánh đèn hắt ra từ các cửa sổ trên các nhà cao tầng nhấp nháy, những dòng xe như những con côn trùng cánh cứng lao vun vút trên con đường có tám làn đường, ánh đèn xe hắt ra như những vết bò của ốc sên lúc trời mưa – vâng, đây chính là quang cảnh hàng ngày của thành phố này.
Tôi ăn một chút thức ăn rồi tiếp tục xem ti vi và tôi cứ đoán già đoán non việc tinh tinh sẽ mò đến đâu nhưng chẳng tài nào đoán ra được. Tự nhiên tôi nghĩ biết đâu tinh tinh sẽ đi thang máy và leo lên tòa nhà này, tòa nhà 100 tầng này có hơn 10.000 người ở trong đó có cả tôi , những người chỉ quanh quẩn ở phòng làm việc, trên giường, nhà vệ sinh, bên máy điện thoại, máy phô tô, máy fax mà thôi, cả tòa nhà như một cái tổ ong cực lớn lúc nào cũng bận rộn. Ở đó mọi người trao đổi thông tin với nhau và tìm mọi cách để moi được những thứ đút trong túi đối phương. Tòa nhà như một cây cọc tiêu lớn đứng sừng sững trong thành phố, nhưng nó đâu biết rằng có bao nhiêu người ẩn nấp trong bụng nó đang tha hồ phân tích, tính toán và nguyền rủa nó. Tôi chợt nghĩ có thể là tinh tinh đã đoán được toàn bộ ý nghĩa sự xuất hiện của những người mẫu thời trang. Giấc mơ trở về với thiên nhiên của con người càng ngày càng thiếu thực tế, vì thế mà khiến tinh tinh nổi trận lôi đình? Tinh tinh giết chết người vì muốn biểu đạt một điều gì đó? Đến khi đi ngủ đầu óc tôi vẫn còn nghĩ lan man.
Buổi tối ngày hôm sau tôi lại mở chương trình thời sự ra xem và thấy một nữ phát thanh viên mặc áo gió đỏ xinh đẹp hơi gượng gạo đang nói gì đó. Trên màn hình là thi thể của một người mẫu thời trang – chắc chắn là tinh tinh đã lại xuất hiện. "Lúc đó có một nhóm người mẫu thời trang đang đi trên đường, bỗng nhiên có một con tinh tinh chui từ dưới nắp cống lao lên. Nó tóm chặt lấy chân của cô người mẫu đó, một con tinh tinh khác cũng lao lên theo. Vì người quá đông, mọi người bỏ chạy tán loạn nên đã dẫm chết một cụ già. Cảnh sát đã tìm thấy xác cô người mẫu ở dưới cống, quần áo của cô đã bị tinh tinh lôi đi. Một điều có thể khẳng định là tinh tinh đang trốn dưới hệ thống cống rãnh thoát nước của thành phố". Tiếp theo đó, tôi nhìn thấy gương mặt đã bị hủy hoại và mái tóc của cô người mẫu. Không phải là người tôi yêu, tuy nhiên tôi cũng thấy hết sức căng thẳng và phẫn nộ. Vị phó thị trưởng thành phố nói với người dân rằng hệ thống cống thoát nước của thành phố ngoằn nghèo, phức tạp như một mê cung. "Tuy nhiên chúng tôi sẽ hết sức cố gắng tìm kiếm, trong vòng ba ngày sẽ bắt được hai con tinh tinh" – ông thị trưởng hứa.
Ngay sau đó là thông báo được dán ở khắp nơi trong thành phố yêu cầu những đội trình diễn thời trang và các cửa hàng thời trang phải đóng cửa. Tôi nghĩ có lẽ sẽ phải ngừng hoạt động khi chưa bắt được hai con tinh tinh kia. Giám đốc sở công an còn nhắc nhở mọi người không nên mặc những bộ quần áo có màu quá sặc sỡ mà nên mặc màu đen hoặc màu xanh lam để tránh bị tinh tinh tấn công, để không như chiếc áo mà tinh tinh cướp từ trên người của cô người mẫu. Ti vi cũng phỏng vấn một vài phụ nữ, họ đều tán đồng ngày mai trở đi sẽ không mặc quần áo màu sặc sỡ nữa. Tôi cảm thấy khinh thường những con người này, họ thích a dua chạy theo mốt, thích học đòi theo những thứ đơn giản có sẵn và lại rất coi trọng mạng sống của mình. Tôi tắt ti vi và bắt đầu tính toán nên làm thế nào để bảo vệ ý trung nhân của mình, không biết tôi có nên xuất đầu lộ diện, hi sinh bản thân mình. Nhưng nàng đang ở đâu cơ chứ? Tôi có nên xuống phía dưới hay không?
Sau đó mấy ngày lại xảy ra vụ tinh tinh tấn công người. Rất nhiều người trông thấy cảnh con tinh tinh mặc bộ đồ người mẫu và chui từ dưới nắp cống lên rồi tấn công người mẫu thời trang hết sức dã man. Nó giết chết người mẫu chỉ vì muốn đổi bộ quần áo thời trang đó. Nếu như không ngăn chặn kịp thời thì chúng sẽ giết người nhanh như thay áo. Người mẫu thời trang của thành phố ngày một ít đi, mọi người bắt đầu mặc những bộ quần áo đơn giản, một bầu không khí khủng bố đáng sợ bao trùm khắp toàn thành phố. Sau khi xảy ra vụ tinh tinh tấn công người trên tàu điện ngầm, tàu điện ngầm cũng phải ngừng hoạt động.
Cho đến lúc này tôi vẫn đang phân vân không biết có nên bước ra khỏi cuộc sống tĩnh lặng, khép kín này không? Có lẽ tôi nên rời khỏi cuộc sống này và đi bắt những con tinh tinh kia. Tôi hiểu được ngôn ngữ và những cái ra hiệu của chúng, đây là kết quả mà tôi đã nghiên cứu được khi sống ẩn dật ở tòa nhà này. Tôi muốn nói chuyện với chúng và bảo với chúng rằng không nên tiếp tục hành động dã man đó nữa, tại sao chúng ta không thể sống một cuộc sống hòa bình, tốt đẹp với nhau? Con người rất yêu thương chúng. Đang lúc suy nghĩ miên man thì tôi nghe thấy những tiếng bước chân dồn dập ở bên ngoài. Tôi vô cùng hồi hộp, vội vàng nhìn qua khe cửa và thấy có ba người mẫu thời trang xinh đẹp đang mặc những bộ quần áo rất bắt mắt, tay xách vai li và tiến đến phòng đối diện. Tôi còn thấy trong ba cô người mẫu đó có cả người mà tôi thầm yêu! Tim tôi đập loạn xạ, tôi như muốn phát điên lên vì sung sướng. Ước mơ bảo vệ cô ấy của tôi có lẽ đã trở thành hiện thực, tôi vừa hồi hộp vừa xúc động.
Tôi đi đi lại lại trong phòng. Đã lâu lắm rồi tôi không nói chuyện với mọi người, tôi không biết sẽ nói gì với họ. Vấn đề đầu tiên cần phải giải quyết là mặc quần áo vào. Tôi chọn một bộ quần áo màu trắng, sau đó ngồi xuống cạnh máy điện thoại và bắt đầu bấm số.
"A lô, anh tìm ai?" Giọng cô có vẻ rất hồi hộp.
"Tôi muốn tìm cô người mẫu có nốt ruồi dưới môi"
"Vâng, chính tôi đây ạ. Tôi là Trần Hồng, anh có việc gì không?"
"Tôi… tôi muốn bảo vệ em, bởi vì tinh tinh… tôi là người hâm…"
"Đúng, tinh tinh đang rượt đuổi chúng em! Trời ạ, ngay cả cảnh sát cũng phải bó tay hết cách, rất cảm ơn anh. Anh đang ở đâu? Bốn người bạn của em đã bị bọn tinh tinh giết chết rồi…" Thế rồi nàng nức nở khóc, rõ ràng là nàng quá sợ hãi.
"Anh đang ở đối diện phòng của em. Anh hiểu được ngôn ngữ của tinh tinh, anh nghĩ anh sẽ ngăn chặn được chúng…anh hiểu được ngôn ngữ của chúng mà"- Tôi an ủi nàng.
"Vậy thì ngay bây giờ em sẽ sang phòng anh, em thật sự đang rất sợ hãi, liệu có được không anh?"
Tôi nghĩ một lát, được đối diện và nhìn tận mắt người mà mình yêu thương – một bất ngờ quá lớn. Rồi tôi nói: "Anh sẽ ra mở cửa, rồi em sang ngay nhé ".
Đặt điện thoại xuống tôi chạy ra mở cửa. Trần Hồng mở cửa, ngó sang hai bên một lát rồi chui tọt vào phòng. Chiếc va li quá nặng làm nàng suýt ngã. Tôi thấy hơi xấu hổ, vừa giữ eo nàng, tôi vừa hỏi: "Cái va li này đựng gì mà nặng thế?"
"Toàn là quần áo thôi" - Nàng trả lời, giọng chưa hết sợ hãi. Nàng ngồi xuống và uống hết cốc rượu wishky mà tôi vừa rót. Rồi nàng nức nở kể cho tôi nghe chuyện nàng bị tinh tinh đuổi. Hóa ra nàng có tham gia trình diễn thời trang ở vườn thú đó.
Tôi cảm thấy thương nàng vô hạn, vừa khóc nàng vừa kể, lời oanh làm tim tôi tan nát. Tôi nghĩ không biết có nên bày tỏ lòng mình với nàng không, có lẽ không, thời điểm này vẫn chưa thích hợp. Tôi nhẹ nhàng khuyên nhủ nàng, cho đến khi nàng nắm tay và gục đầu vào vai tôi.
"Anh cứ nghĩ mãi mà không hiểu tại sao tinh tinh lại tấn công những người mẫu thời trang như các em?"
"Em cũng không biết nữa. Có thể đây là sự tấn công của man di đối với văn hóa. Anh xem cả thành phố biến thành kiến xanh và kiến đen, họ không mặc những bộ quần áo thời trang nữa, em buồn lắm"
"Anh vẫn luôn suy nghĩ rằng, thời trang khiến con người ta mất đi sự chân thực, thời trang khiến con người trở nên giả tạo chỉ thích tân trang, đánh bóng mình. Lẽ nào chúng ta thực sự phải cần thời trang hay sao?" – Vừa nghe tiếng chuyển động của thành phố tôi vừa nhẹ nhàng phản đối nàng. Quan điểm này tôi đã suy nghĩ từ rất lâu rồi.
"Nhưng thời trang đem lại vẻ đẹp, đem lại sự tự tin cho con người, thời trang giúp con người khắc phục những khuyết điểm của mình. Chẳng ai có vẻ đẹp hoàn hảo cả, mọi người có thể thông qua thời trang để làm đẹp cho bản thân mình giúp mình tự tin hơn".
"Nhưng mọi người chỉ a dua và bắt chước theo, họ không có cá tính và tâm hồn thực sự của mình".
"Nhưng thời trang cũng đang thay đổi, a dua và bắt chước cũng đang thay đổi. Cuộc sống vốn là sự thay đổi, tại sao anh lại muốn mọi thứ luôn tồn tại và không thay đổi?"
Tôi không biết trả lời nàng ra sao, tôi nhìn nàng chăm chú và thấy đôi mắt nàng có màu hạt dẻ, đôi môi nàng đầy gợi cảm. Không thể kìm chế được mình, tôi đã nhẹ nhàng hôn lên chiếc nốt ruồi duyên xinh xắn đó. Bỗng nhiên có tiếng gõ cửa. Tôi buông nàng ra: "Người giúp việc ấy mà, hai cốc sữa nóng em nhé"
Nàng gật gật đầu. Tôi mở cửa ra, lập tức tôi bị một bàn tay cứng như thép gò chặt lấy. Một sức mạnh khủng khiếp đẩy tôi vào trong phòng, trong tích tắc tôi nhìn thấy hai bộ mặt gớm ghiếc. Trời ơi, vậy là toi rồi, hai con tinh tinh mặc quần áo thời trang đã xông vào phòng tôi. Ngay sau đó tôi nghe thấy một tiếng kêu thất thanh, tôi cố gắng giãy rụa và thoát khỏi bàn tay cứng như thép kia và nhìn sang, con tinh tinh kia đang lao vào Trần Hồng. Trần Hồng nhảy ra phía sau bộ tràng kỷ và tìm cách trốn chạy. Tôi lập tức trấn tĩnh lại và nói với con tinh tinh bằng ngôn ngữ của chúng.
"Dừng lại!"
Con tinh tinh sững người ra và quay lại nhìn tôi, tôi tiếp tục nói: "Không được động vào người cô ấy, tại sao cậu lại muốn tấn công cô ấy?"
Nó kêu lớn và tỏ ý nói rằng muốn mặc bộ đồ thời trang của cô ấy, nó rất thích mốt thời trang.
"Tại sao các cậu lại phải mặc đồ thời trang? Hãy bảo với tớ!"
Nó nói là nó không muốn nói với tôi, nó chỉ muốn bộ quần áo thời trang của Trần Hồng.
"Tại sao các cậu lại muốn giết người mẫu thời trang? Chúng ta không thể sống hòa bình với nhau chăng?" Tôi hỏi vặn chúng. Lúc này con tinh tinh nghe hiểu lời tôi bỗng bật khóc. Tiếng khóc của nó hàm chứa một nỗi oan ức, cô đơn và cả sự phẫn nộ. Dường như tôi đã hiểu được điều gì đó, bỗng nhiên Trần Hồng giơ chiếc ghế lên và dùng hết sức bình sinh để đập vào đầu con tinh tinh. Nó ngớ người ra nhưng không bị sao cả, rồi lập tức nó gầm lớn và xông vào Trần Hồng. Gay to rồi, tôi không thể chặn được cuộc xung đột này. Tôi nhanh tay vớ ngay bình thuốc xịt và xịt thẳng vào mặt con tinh tinh, nó từ từ buông tay tôi và mềm người ra. Lúc này Trần Hồng đã mở cửa và xông ra ngoài, con tinh tinh đực cũng gầm lên và xông ra theo.
Tôi vội đuổi theo sau. Tim tôi đập lên từng hồi, tôi nhìn thấy cả con tinh tinh và Trần Hồng đều chui vào thang máy, tôi cũng vội lao theo. Chắc chắn cuộc chiến trong thang máy sẽ diễn ra hết sức khốc liệt. Khi thang máy mở ra tôi lảo đảo, mặt mày nhớn nhác, lúc này con tinh tinh đang cố gắng rượt theo Trần Hồng. Tôi lao vội xuống đường, đèn đường vẫn sáng choang, vẫn nhấp nháy, người đi đường mải miết, hoảng sợ. Tôi nghe thấy tiếng còi rú của xe cảnh sát, mọi người đều dạt sang một bên để nhường đường, con tinh tinh vẫn đang ra sức đuổi theo Trần Hồng. Nhưng rồi tôi cũng không thể ngăn chặn được cái cảnh tàn khốc ấy xảy ra. Con tinh tinh đã lao tới quật ngã Trần Hồng và giết chết cô ấy. Lúc này tôi đã bị cảnh sát chặn đứng lại, một hồi súng nổi lên, con tinh tinh đã bị quật ngã. Tôi cũng đổ sụp xuống bởi tôi đã mất Trần Hồng.
Tối hôm đó tất cả các kênh trên ti vi đều đưa tin sự kiện này. Tôi vội vàng mua một chiếc áo gió và bẻ cổ lên. Tôi không quay lại căn hộ của mình, chính Trần Hồng – cô người mẫu thời trang xinh đẹp đó đã khiến tôi rời khỏi cuộc sống ẩn dật đó. Tôi lại quay trở về với cuộc sống thường nhật. Tôi nhìn thấy cửa hàng, vũ trường và cả biển quảng cáo chỗ nào cũng bật ti vi quay hình ảnh tôi ra sức đuổi con tinh tinh và quá trình tinh tinh bị giết chết. Người dẫn chương trình thông báo rằng một con tinh tinh còn lại cũng đã bị tóm gọn, chắc là sau đó không lâu sẽ bị giết chết. Chỉ có điều tôi – “Một người dân dũng cảm dám đứng ra để chiến đấu v ới tinh tinh đã mất tích. Thị trưởng đã quyết định tuyên dương khen thưởng anh ấy". Trên ti vi còn đưa ra cả chân dung tôi. Tôi đứng trong đám đông và tự nhiên cảm thấy chính ngày hôm nay tôi đã trở thành người mẫu thời trang, mọi người đều chú ý đến tôi và muốn học tập tôi. Cho đến ngày mai họ sẽ quên tôi như quên một thứ mốt đã lỗi thời. Ngày mai chắc chắn khắp mọi nơi sẽ lại xuất hiện rất nhiều người mẫu thời trang và người thích bắt chước các mốt của họ. Tất cả các kiểu mốt đó sẽ liên tục được thay đổi và xuất hiện khắp mọi nơi – trong siêu thị, trong tàu điện ngầm, trên đường và trên xe tắc xi, mọi thứ lại quay về như ban đầu. Mọi người sẽ quên đi người mẫu thời trang, quên đi máu của Trần Hồng, quên đi những nỗi kinh hoàng mà tinh tinh đã gây cho họ, nó giống như chuyện quên đi một kiểu mốt thời trang. Tôi trốn trong đám đông và nhìn vào gương mặt hãi hùng của mình trên ti vi, rồi tôi nghĩ không biết mình có nên tiếp tục quay trở lại với cuộc sống ẩn dật trước kia để gặm nhấm nỗi cô đơn nữa hay không, vừa nghĩ nước mắt tôi vừa tuôn trào tự lúc nào. T ự nhiên tôi cảm thấy thông cảm với con tinh tinh kia, dù rằng nó đã giết chết Trần Hồng, khiến tôi mãi mãi căm thù nó. Giờ đây tôi không thích vùi đầu vào những trò chơi vô bổ của mọi người, họ như những bọt bia đang dần dần đánh mất mình.