Người PR
Bạn của tôi: W, là một người làm công việc PR, anh ấy làm nghề này đã được 3 năm rồi. Hồi mới làm công việc này, anh không có tài ăn nói cho lắm, nhưng giờ đây khâu ăn nói của anh đã trở nên hoạt bát hơn rất nhiều. Hơn hai năm trước W đã lập gia đình, vợ của anh là một phụ nữ rất đầy đặn và tâm lý. Hai vợ chồng W đã sinh được một cô con gái, cô công chúa của anh giờ đây đã nói sõi. Lần trước, tôi đến nhà anh ăn cơm, cô bé nhìn thấy mẹ đang thái rau, liền lẩm bẩm nói: “Dao đang đi bộ”. Khi tôi xin phép ra về, vợ của W đã đưa cho tôi một cái đèn pin. Mưa đã lách tách rơi từ lúc nào cũng không hay, tôi bật đèn pin, dưới ánh sáng đèn pin những hạt mưa lất phất bay trong đêm tối, tôi nghe thấy tiếng cô bé nói to ngay phía sau: “Chú ơi! Ánh sáng bị ướt rồi”. Tôi và W là bạn học cùng trường đại học, nhưng không cùng khoa, chúng tôi đã sống ở thành phố lớn và đông đúc này 4 năm, nhưng hiện tôi vẫn đang là “lính phòng không” còn W đã có một gia đình mà tôi rất hâm mộ. Cần phải biết rằng, muốn tồn tại và có một cuộc sống sung túc ở thành phố vô cùng náo nhiệt, đông đúc này quả là điều không hề dễ dàng chút nào. Nhưng kể từ khi lấy vợ, mọi thứ của W trở nên rất thuận lợi và hạnh phúc, nhưng một điều bất hạnh đã xảy, anh ấy đột nhiên mất tích.
Hôm nay là ngày mùng 8-3 - ngày lễ tết của chị em phụ nữ. Các chị em trong tòa soạn chúng tôi mỗi người đều được tặng 50 Nhân dân tệ và một số đồ dùng phụ nữ, tôi cũng được một suất và tôi cũng cảm thấy rất ngạc nhiên về điều này. Tôi nghĩ có lẽ do mình mới đến tòa soạn nên mọi người trong phòng hành chính không biết mình chăng? Ngoài ra còn có một gói đồ dùng dành riêng cho phụ nữ, trước những tiếng cười trêu đùa của các nữ phóng viên, tôi đã đem tiền và quà nộp lại cho phòng hành chính để bày tỏ “tình cảm của mình” đối với chị em phụ nữ nhân ngày 8-3. Đúng lúc này tôi nhận được điện thoại của vợ W.
“Đã 3 ngày rồi anh W không về nhà, em đã gọi điện thoại cho tất cả mọi nơi mà anh ấy có khả năng đến, công ty của anh ấy, bạn bè của anh ấy thậm chí cả người yêu cũ của anh ấy em đã đều hỏi rồi, nhưng không có tin tức gì cả, em biết làm thế nào bây giờ?” Giọng của vợ W tỏ rõ vẻ lo lắng và chừng như muốn khóc. Lúc đầu mới nghe điện thoại tôi còn hào hứng chúc mừng cô ấy nhân ngày 8-3, nhưng giờ đây tôi đã ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề. “Em đừng quá lo lắng, anh sẽ đến nhà em ngay, nhất định mình sẽ tìm thấy W. Thằng đó hồi ở trường nó cũng rất thích đột nhiên biệt tăm biệt tích, nhưng sau đó một tuần thì lại thấy xuất hiện trên giảng đường làm cho thầy giáo hết sức ngạc nhiên”.
Trên đường đến nhà W, đầu tôi cứ luẩn quẩn sự việc này, nhưng tự nhiên tôi phát hiện ra rằng cho dù tôi có cố nghĩ thế nào cũng không nhớ nổi gương mặt của W. Giống như W chỉ là một ký hiệu, tôi phát hiện dường như cậu ta không có một đặc điểm nào nổi bật, giống như họ W của cậu, có thể là Ngô, Vương, Ngụy, hoặc Vệ (4 họ này khi viết phiên âm chữ Hán đều bắt đầu từ chữ W). Mấy năm làm công tác PR đã khiến cậu ta biến thành một nhân vật đất sét cao su, gặp người như thế nào thì cậu ta cũng biến thành như người đó. Giống như tôi và cậu ấy mãi mãi vẫn chỉ là bạn cùng trường của nhau, mà không thể có sự thay đổi thân phận. Cuộc sống thì muôn hình vạn trạng, cuộc sống giống như một bữa tiệc lưu động, có người nào có thể mãi mãi ngồi ăn với khách mà tiệc không tan? Đây rõ ràng là điều không thể xảy ra, chính vì thế nó cũng đem lại cơ hội và đất dựng võ cho người PR. Hồi mới tốt nghiệp đại học chúng tôi đều được phân công công tác tới một cơ quan trông có vẻ đàng hoàng. Cậu ta chỉ ở đó một năm, rồi sau đó như ngựa tuột cương lùng sục và thoát ra. Dựa vào trình độ chuyên môn và vốn ngoại ngữ giỏi, cậu đã làm thủ lĩnh PR cho công ty nước ngoài. Còn tôi mãi tận đến năm ngoái mới phát hiện được rằng làm ở công ty giống như ngọn đèn sắp hết dầu, dầu hết thì đèn tắt, chính vì thế tôi mới vội vàng chui vào tòa soạn báo làm phóng viên. Khi bước vào nhà W, vợ W đang ngồi thẫn thờ ở phòng khách, chiếc gạt tàn chứa đầy những mẩu thuốc lá, tôi vừa vào nhà, vợ W rót cho tôi một cốc nước. Lúc này cô bé con gái W đã ngủ rất say.
“Hai vợ chồng có xảy ra chuyện gì không vui không? Ví dụ như cãi nhau, ngoại tình, đời sống vợ chồng không được hoà hợp?”- Tôi hỏi.
“Chẳng có gì cả anh ạ, mọi thứ đều bình thường. Cũng không có bồ bịch, về điểm này chúng em đều rất thẳng thắn, công khai.”
“Gần đây anh ấy có gì khác lạ không? Tinh thần, tâm lí, lời nói, hành động, tính tình, tư tưởng?”
“Nếu mà nói thì cũng chẳng có thay đổi gì lớn lắm, chỉ có điều từ ngày làm công việc PR - tức từ ngày tụi em lấy nhau, hai năm trở lại đây em phát hiện anh ấy ngày càng không thật. Có lúc em đang làm việc nhà, phát hiện có người đang nhìn lén em ở sau lưng, em quay ra thì anh ấy vội giấu mặt đi và cố làm ra vẻ không quan sát em. Dường như anh ấy muốn tâm sự gì đó, nhưng chẳng chịu kể với em gì cả. W là người thích vùi đầu vào công việc, điểm này chắc anh cũng biết. Công việc hàng ngày của anh ấy là tiếp xúc với những người mới quen biết, sau đó tính toán xem nên làm cách nào để làm ăn cùng đối phương. Chính vì thế em thấy anh ấy có sự thay đổi. Anh ấy trở nên kín đáo hơn, khiến em cảm thấy thực sự khó hiểu, nhưng điều này cũng không thể đến nước phải bỏ nhà ra đi!”.
Tôi gật đầu. “Làm cái nghề PR này, sau một thời gian sẽ dễ khiến con người ta bị thay đổi, nhưng việc mất tích của anh ấy không liên quan gì tới điều này. Anh còn nhớ là thời học đại học, cậu ta là người sống rất nội tâm, ít nói, rất ít tiếp xúc với con gái, kể cả khi có những nhu cầu về tâm lí cũng dùng tay giải quyết – hồi đó tụi anh đều giải quyết theo cách này”. Tôi nhún vai tỏ vẻ xin lỗi với vợ W. “Hay là mình thử đợi thêm vài ngày nữa, có thể là do mệt quá nên cậu ta muốn trốn đi đâu đó một vài ngày để xả hơi, ngủ cho đã. Hay chúng ta thử đăng báo, anh thấy cuối tuần người đọc báo cũng nhiều”.
Đúng lúc này thì con gái W khóc toáng lên. Vợ W vội vàng chạy vào phòng dỗ con rồi bế cô bé ra, trên gương mặt non nớt của cô bé còn đọng hàng nước mắt vừa khóc trong giấc mơ. “Mẹ ơi, con vừa mơ thấy bố, bố đang ngủ ở trên cây, con gọi thế nào mà bố cũng không chịu tỉnh dậy. Mẹ ơi con nhớ bố lắm!”
Tôi sững người ra, sau đó nhớ kĩ lời cô bé nói. Tạm biệt hai mẹ con cô bé xong tôi ra về.
Tối nằm trên giường tôi nghĩ bụng câu chuyện này có rất nhiều chi tiết lạ, tôi nhớ lại thời đại học. Hồi đó chúng tôi đều là những người trẻ người non dạ, W sống rất nội tâm, thường hay nằm phơi nắng một mình trên thảm cỏ trong vườn trường. Mấy lần tôi nhìn cậu ta đều cảm thấy cậu ta có gì đó rất kì quặc, sao cậu ấy thường xuyên nằm một mình và dùng sách che mặt phơi nắng? Vào một buổi trưa trời mưa, tôi thấy cậu ta vẫn còn nằm ở đó, trên mặt đậy một quyển sách, đó là cuốn Tồn tại và thời gian của Heidegger. Tôi bỗng nhớ lại vụ mưu sát đã xảy ra cách đó không lâu ở trên bãi cỏ này: một nữ sinh cũng nằm ở tư thế ấy nhưng cô đã chết cách đó mấy ngày rồi. Lẽ nào cậu ta cũng... Tôi có phần run rẩy và đi tới, cách khoảng 2 mét tôi gọi lớn: “Ê, trời mưa rồi, mau về kí túc đi!”
Cậu buông quyển sách xuống. Từ đây chúng tôi đã trở thành bạn thân của nhau. Sau khi tốt nghiệp đại học chúng tôi đều được phân tới thành phố lớn của phương Bắc, chính vì vậy cũng thường xuyên có dịp liên lạc với nhau. Từ khi W làm công việc có liên quan tới PR, cậu ta đã thay đổi rất nhanh, đạt tới trình độ gặp bất kì người nào cũng có thể nói lời hợp ý đối phương, ngoài ra cậu còn biết ba ngoại ngữ, thường xuyên giao tiếp với người nước ngoài. Hồi đầu lương chỉ 15 nghìn tệ một năm, một năm sau cậu ta lại nhảy sang làm ở một công ty của Đức, lương lập tức nhảy lên 40 nghìn tệ một năm. Còn bây giờ cậu ta đang làm cho một công ty của Nhật Bản, lương 70 nghìn tệ một năm. Rõ ràng là một “thị dân” chính cống. Vậy thì tại sao cậu ta lại đột nhiên mất tích, bỏ gia đình, bỏ vợ con? Tôi ngủ thiếp đi, trong mơ tôi đã mơ thấy cậu ta, lúc này W mặc com lê đi giày da bóng loáng, trên môi nở một nụ cười hờ hững, cậu ta chìa một tay về phía tôi. Một điều kỳ lạ là, trong giấc mơ này nhân viên cấp dưới của cậu cứ đi đi lại lại quanh cậu, những người làm công tác PR, cho dù là tiểu thư xinh đẹp hay một chàng trai tuấn tú họ đều đeo một mặt nạ để làm việc, điều đó cũng có nghĩa là họ đều là những người giấu mặt. Tôi cảm thấy giấc mơ này hơi đáng sợ chợt tỉnh giấc. Tôi phát hiện giấc mơ này mang đậm ý nghĩa tượng trưng, đồng thời nó cũng đem lại cho tôi những dấu vết để tìm W. Một lúc sau, trời sáng hẳn.
Tôi đi tới công ty của W. Công ty này nằm ở phần eo của tòa nhà 70 tầng. Nhìn từ bên ngoài có thể thấy tòa nhà được trang trí bởi những tấm kính màu xanh rêu, giống như tấm bia tưởng niệm thời hiện đại. Có thể nhân loại thực sự vĩ đại, sứ mệnh của họ chính là sự hủy diệt và sáng tạo, quá trình này sẽ không bao giờ ngừng lại. Tôi bước vào nơi làm việc của công ty này, đột nhiên tôi phát hiện tất cả các phòng làm việc ở tầng này đều không có ghế ngồi, xem ra ông chủ Nhật Bản thực sự là người “coi trọng hiệu quả công việc”, ông ấy để cho nhân viên đứng làm việc để nâng cao tốc độ và hiệu quả công việc, tôi còn có nghe nói là ông chủ Nhật Bản của công ty này còn đúc tượng mình bằng cao su và treo ở trong phòng giải lao - giống như rất nhiều các ông chủ của các công ty Nhật khác, để cho nhân viên có ý kiến với mình có thể đấm thoải mái vào bức tượng đó, sau khi trút xong mọi tức bực, thì lại cặm cụi làm việc.
Tôi được thư ký giám đốc dẫn tới phòng làm việc của tổng giám đốc, tôi thấy ở đây chỉ có tổng giám đốc mới có ghế ngồi, ông ta đang cặm cụi làm việc. Tổng giám đốc ngẩng đầu lên khi thấy tôi bước vào, trông ông ta giống như một trí thức Trung Quốc nhưng tất nhiên là trông giỏi dang đĩnh đạc hơn rất nhiều. Tôi bắt đầu vào câu chuyện của mình.
“Tôi là phóng viên, tôi đến để tìm hiểu tình hình của W, anh ấy mới mất tích”. Tôi biết tên ông ấy là Bình Điền - Ông Bình Điền, tôi là bạn thân của W.
Ông ấy đáp lại tôi bằng một nụ cười lịch sự kiểu Nhật Bản, sau khi trao cho nhau danh thiếp, chúng tôi đã ngồi xuống và bắt đầu bàn tới sự việc này. Qua lời kể của ông ấy, tôi biết được W là một người đã từng nhảy công ti nhiều lần, lương mỗi năm một cao, rất có năng lực trong lĩnh vực PR. W là người giỏi giao tiếp, chín chắn, linh hoạt, năng động, một người có phong độ đàng hoàng, tương lai sáng ngời, một người PR giỏi dang. Đây là sự đánh giá của một người Nhật đối với W. Được một ông chủ người Nhật khen ngợi là điều không hề dễ dàng – tôi nghĩ, thằng cha đó vậy mà gớm ra phết, trong lòng tôi cũng có phần ghen tị.
“Nhưng anh ấy mất tích rồi, tôi đã cho đăng báo tìm người. Không ai biết được hiện giờ anh ấy đang ở đâu, tại sao anh ấy phải bỏ gia đình, bỏ công việc để ra đi. Tôi nghĩ ông là lãnh đạo của anh ấy, có thể ông có đáp án riêng của mình?”
“Ở đây mọi việc của anh ấy đều rất thuận lợi, đặc biệt là nhận được mức lương hậu hĩnh, năm sau tôi định sẽ tăng lương của anh ấy lên 80 nghìn tệ một năm. Tôi cũng không hiểu sao anh ấy lại bỏ đi. Tôi rất tín nhiệm anh ấy, nhưng tôi phải nói thẳng một điều rằng, nếu trong vòng 3 ngày anh ấy không trở về thì tôi buộc lòng phải để người khác đảm nhiệm công việc của anh ấy”.
Tôi cảm ơn ông chủ người Nhật và ra về. Người đi thì trà nguội, đó chính là xã hội hiện đại.
Tôi vừa về đến chỗ ở của mình thì nhận được điện thoại của vợ W gọi đến. “Em nghĩ ra rồi, mấy tháng gần đây dường như anh ấy rất thích các loại mặt nạ. Anh ấy đã mua rất nhiều mặt nạ, các loại, các kiểu, buổi tối có lúc về đến nhà anh ấy còn ngồi một mình để ngắm nghía chúng. Vừa nãy em mới lục lọi mọi góc trong phòng nhưng chẳng thấy cái nào cả. Em dám khẳng định một điều là anh ấy đã bỏ đi cùng với đống mặt nạ của mình. Nhưng mang những thứ đó đi để làm gì cơ chứ? Để tham dự mấy cái buổi dạ hội hóa trang nhàm chán hay sao? Em thấy hay là chúng ta nên tới các vũ trường để tìm xem sao, có thể anh ấy mắc thêm tật mới là ham nhảy nhót gì chăng?”
“Ừ! Thông tin này quan trọng đấy, một đầu mối khá kịp thời. Tối nay chúng ta sẽ đi tới các vũ trường để tìm thử xem sao. Nhưng trong kí ức của anh thì W chưa bao giờ thích nhảy cả. Nó không phải là một thằng thích ba cái trò đó.”
“Em cũng thấy vậy, anh ấy đã bao giờ nhảy với em đâu. Có lẽ anh ấy muốn học từ đầu thì sao?”
“Cũng có thể, chúng ta sẽ gặp nhau ở vũ trường Hải Mã” - tôi hẹn vợ W trước khi cúp điện thoại.
Tối hôm đó sau khi gặp vợ W, chúng tôi bắt đầu lặn lội tìm W ở các vũ trường giữa thành phố không đêm này. Chúng tôi đã thuê trọn gói một chiếc taxi, mất tất cả 5 tiếng đồng hồ, tìm khắp các vũ trường lớn nhưng vẫn không thấy tăm tích của W đâu cả. Tại sao cái con người như một dấu hỏi này lại cố tình trốn đi để hành hạ chúng tôi? Tôi đã có phần nổi cáu. Lúc đưa vợ W về, cô ấy đã không kìm nổi vẻ buồn chán và gục vào lòng tôi, tôi lặng lẽ vuốt mái tóc cô ấy mà không nói một lời nào.
Hôm nay tôi vội vội vàng vàng đi phỏng vấn, khi xe đi ngang qua điểm chụp ảnh nghệ thuật khắc tượng Thạch Cừ Thông tôi thấy hình như có ảnh của W treo ngay sát đường. Tôi đề nghị lái xe dừng lại và vội vàng lao lên. Tôi nhìn sát vào tấm kính thì thấy đúng là W thật. Gương mặt của W có vẻ rất kì quái, một điều lạ là đằng sau W có rất nhiều hình người ma nơ canh bằng nhựa. Các ma nơ canh cởi trần trùng trục đủ các tư thế khiến cho W trông rất gượng gạo. Tôi nghĩ, lẽ nào những chiếc mặt lạ và các ma nơ canh này có mối liên hệ gì với nhau chăng? Tôi xông vào phòng và gặp Thạch Cừ Thông. Tôi kể cho anh ta nghe việc W mất tích. “Anh gặp W từ bao giờ và tấm ảnh này được chụp từ khi nào vậy?”
“Tuần trước, chụp ở tòa nhà Lục Đảo. Cậu ta đến đó mua rất nhiều ma nơ canh, mua cả xe tải ma nơ canh! Lúc cậu ta đang loay hoay với đống ma nơ canh thì tôi cũng vào đó để mua ít đồ. Tôi thấy cậu ta rất lạ, rất nổi bật trong đám đó nên tôi đã chớp ngay lấy bức ảnh này. Đấy là tôi chụp trộm đó thôi. Lẽ nào cậu ta mất tích rồi sao? Cậu ta là một người khá kì quái, tôi có thể tưởng tượng ra được điều đó”.
“Cậu ấy là người PR”.
“Làm cái công việc quan hệ công cộng ấy mệt chết đi được. Có lẽ do áp lực quá lớn nên cậu ta đi để tìm sự thanh thản chăng? Tôi nghĩ có lẽ đây là lí do” – Thạch Cừ Thông nói giọng đầy vẻ khẳng định.
Tôi lập tức nói chuyện này cho vợ W. Cô ấy cũng không thể nào hiểu nổi sự việc là thế nào nữa. “Tại sao anh ấy phải mua một xe tải ma nơ canh? Chưa bao giờ anh ấy nói chuyện này với em cả. Việc anh ấy bỏ đi là có dự tính trước, giờ đây em dám chắc chắn là như vậy”. Vợ W lại nức nở khóc. Đã 6 ngày rồi không hề có thêm tin tức gì của W, tôi vô cùng sốt ruột. Tôi cố gắng tìm mọi cách để an ủi vợ W qua điện thoại nhưng trong đầu lúc nào cũng quẩn quanh ý nghĩ mặt nạ và ma nơ canh có quan hệ gì? Tôi nghĩ, có thể hai thứ này là đặc trưng của thời đại này chăng? Liệu W mang chúng đi đâu”? “W nhất định đang ở chỗ để mặt nạ và ma nơ canh” - Tôi tin tưởng một cách chắc chắn vào phán đoán của mình.
Vợ W ngớ người ra một lát, “Cũng có thể, nhưng chỗ nào có thể chứa cả một xe tải ma nơ canh cơ chứ?”
“Anh cũng không biết. Nhưng anh linh cảm là W sắp xuất hiện rồi”.
Quả nhiên, vào buổi chiều hôm sau, tức là sau khi mất tích đúng một tuần, tôi đã nhận được một cuốn băng ghi âm. Nhìn lướt nét chữ trên vỏ hộp là biết là của W gửi tới. Một niềm vui quá đỗi lướt qua đầu tôi. Tôi vội vàng tìm walkman và đút băng vào để nghe.
“Mọi người ơi, tôi yêu mọi người lắm!” Câu đầu tiên là câu nói sâu lắng, sang sảng của W. Hình như đây là câu nói của một nhà tư tưởng nào đó. “Kể từ khi làm người PR tôi mới thực sự bắt đầu làm quen với con người. Trước đây tôi là một người sống rất nội tâm, cho rằng thời gian đứng im không trôi, nhưng sau này tôi mới tất cả đều đang thay đổi từng ngày từng giờ. Tất cả tôi đã từng tiếp xúc với hơn 18 nghìn người, sở dĩ con số này đếm được là do tôi thống kê trong sổ công tác của mình ba năm qua. Sau này tự nhiên tôi phát hiện thấy mình rất có hứng thú trong việc nghiên cứu con người. Tôi đã phân loại, sắp xếp họ vào trong suy nghĩ của mình. Nhưng gần đây tôi có được một kết luận là: con người thực sự nghèo nàn, thể xác con người là thứ đáng để con người căm ghét, còn tâm hồn của con người lại không có một gương mặt cố định, chỉ có mặt nạ mới thực sự thể hiện được tâm hồn của con người thời hiện đại. Chính vì vậy tôi càng ngày càng cảm thấy áp lực trong công việc, tôi không thể chịu nổi cảnh ngày ngày phải tiếp xúc với vài chục thậm chí cả trăm người đeo mặt nạ, nhưng thực tế bản thân tôi cũng là người đeo mặt nạ, không có sự sâu sắc, không sống thật với bản chất của mình. Tôi cảm thấy điều buồn cười nhất là chính bản thân tôi, chính vì thế tôi đã quyết định ra đi và chết. Mọi người ơi, tôi ghét mọi người lắm.”
Cuốn băng ghi âm của W đột nhiên bị đứt đoạn và dừng lại. Có lẽ W đã nói hết những lời muốn nói, tôi lập tức hiểu ra toàn bộ nguyên nhân khiến cậu ta bỏ đi. Hình ảnh trên mặt cậu ta đậy cuốn sách Tồn tại và thời gian của Heidegger, người nằm dài trên thảm cỏ trong vườn trường, lập tức hiện lên trước mắt tôi. Bản chất của con người là không thể thay đổi, xem ra cậu ta cũng không muốn mình trở thành con người tầm thường nông nổi, không muốn trở thành một người đeo mặt nạ, một người giả tạo. Vấn đề là hiện nay bắt buộc phải tìm thấy cậu ta. Liệu cậu ta chết chưa? Cậu ta đang ở đâu? Tự nhiên mắt tôi sáng lên bởi vì trên vỏ hộp băng mà cậu ta gửi cho tôi có dấu bưu chính. Tôi đã tìm thấy trên dấu bưu chính con số ấy và lần giở bản đồ ra xem đó là khu vực nào. Đây rồi, nó nằm ở phía đông bắc thành phố tôi đang ở. Tôi biết ở đó có tòa thápVọng Kinh 88 tầng cao 300 mét, nhất định cậu ta phải ở đó!
Tôi và vợ W lập tức vội vàng đến ngay tòa tháp Vọng Kinh. Ở phòng tiếp tân chúng tôi đã tra được một thông tin, trước đó 10 ngày đã có một người đàn ông đến thuê phòng, người đàn ông đó đã vận chuyển một xe tải Ma nơ canh “Tôi lại cứ tưởng anh ấy mở công ty buôn bán quần áo, nhưng thực tế là không phải. Có phải anh ấy là phạm nhân không? Vì sao anh chị phải tìm anh ấy?”
Sau khi xem thẻ phóng viên của tôi xong, nhân viên phục vụ đã đưa chúng tôi lên lầu. Trong thang máy tôi cảm nhận thấy người vợ W đang run rẩy. Xem ra một điềm báo không lành đang đến với chúng tôi, tôi nhẹ nhàng vỗ vào vai cô ấy, cô ấy nhìn tôi với ánh mắt cầu cứu, nước mắt bắt đầu trào ra. Chúng tôi theo người phục vụ lên tầng 79, tôi biết rằng giờ đây chúng tôi đã ở trên tầng không cao vút, giả dụ muốn làm con chim không có gì khó khăn cả, chỉ cần nhảy qua cửa sổ và rơi xuống. Nhân viên phục vụ mở khóa phòng, trong phòng bay ra mùi vô cùng khét lẹt, bao quanh chúng tôi là một bóng tối khủng khiếp. Nhân viên phục vụ bật đèn lên và lập tức cô ấy hét toáng cả lên vì sợ hãi.
Trong phòng chứa đầy các Ma nơ canh, chúng đa số là các Ma nơ canh nữ, ngoài ra cũng có nam Ma nơ canh và Ma nơ canh trẻ em. Một điều khác nhau là mỗi Ma nơ canh đều đeo trên mình một cái mặt nạ. Cảnh tượng đó thực sự là rất kỳ quái, vừa mang một không khí vui vẻ, đầy kịch tính đồng thời cũng đầy vẻ tĩnh lặng, chết chóc. Tôi không kìm được bật kêu lên một tiếng. Chúng tôi đến một căn phòng khác, căn phòng này cũng chứa đầy Ma nơ canh và mặt nạ, chỉ có điều chúng tôi nhìn thấy W đang ngồi tựa vào tường, cậu ta cũng đeo một cái mặt nạ. Tôi vội bước đến và gỡ nó ra thì phát hiện thấy cậu ấy đã chết từ bao giờ. Vợ W bật khóc ôm lấy tôi, lúc này tôi nhìn rõ gương mặt của cậu ta lộ rõ một nụ cười si mê, nụ cười hàm chứa một vẻ hạnh phúc, thỏa mãn, cuồng nhiệt và hạnh phúc. Gương mặt cậu lúc này giống hệt khi cậu bỏ quyển sách Tồn tại và thời gian trên mặt ra, khi tôi bước tới và thấy cậu nằm trên thảm cỏ của trường đại học H dưới trời mưa bao nhiêu năm về trước.