Nhạc Tao
Nhạc Tao là một cô gái bé nhỏ thích ngao du và hát trong rừng vào lúc nửa đêm, nếu như bạn không chú ý, nửa đêm nghe thấy tiếng hát của cô, bạn sẽ bị mê hoặc rồi sau đó sẽ bị lạc đường và không thể quay về nhà. Tuy nhiên, ban ngày Nhạc Tao lại biến thành một loài thực vật có hình người, có thể đem về nhà phơi khô và uống như trà, rất tốt cho sức khỏe. Vậy rốt cục Nhạc Tao là tốt hay xấu?
Tôi làm nhiệm vụ truyền thông tin cho bố mẹ tôi. Đây là công việc hết sức phiền toái. Tôi thấy cả bố và mẹ mình đều chỉ bận mỗi việc cặp bồ trong khi tôi vẫn chưa thực sự bước chân vào yêu, họ suốt ngày chỉ bận rộn với việc hưởng thụ những năm tháng cháy bỏng lần thứ hai của cuộc đời. Tôi chẳng thể làm được gì ngoài việc làm một cái loa truyền tin bất đắc dĩ cho hai người. Dịp tết tôi từ Bắc Kinh về quê, và tôi phát hiện ra một điều là những người trong độ tuổi trung niên ở vùng sông nước Giang Nam này đều rất hết mình với mối tình thứ hai của mình. Có một câu được mọi người thường nhắc tới là "tu nữ cũng điên cuồng", và bố mẹ tôi cũng nằm trong số những người điên cuồng đó- Mẹ tôi nói vậy.
Chúng tôi ngồi ăn bánh pizza ở tiệm bánh pizza Kiến Quốc Môn. Chúng tôi đã gọi một cái bánh cỡ nhỏ "chí cao chí tôn" (loại dày), ngoài ra còn gọi thêm một ít sa lát và đồ uống. Tôi uống nước Thang lực còn nàng lại uống trà lon. Đã hơn một năm nay tôi chưa gặp nàng chính vì vậy chúng tôi quyết định hẹn gặp nhau. Nàng là một cô gái có dáng người khá cao, trông nàng rất giống vận động viên nhảy cao với đôi chân dài. Hôm nay nàng đã kể chuyện điên cuồng của bố mẹ nàng cho tôi nghe. Còn tôi, cuộc sống của tôi đã bị Nhạc Tao quấy rầy mà không tài nào thoát được. Bố mẹ nàng đều đang cặp bồ, còn tôi, buổi tối nào tôi cũng bị Nhạc Tao mê hoặc, cuộc sống đó chẳng khác giấc mộng! Sau hơn một năm tôi và nàng mới gặp lại nhau, cuộc sống của hai chúng tôi đã có rất nhiều thay đổi.
Tôi kể với nàng rằng, một buổi tối khi tôi đang viết lách trong phòng thì đột nhiên tôi nghe thấy có tiếng gõ kính bên cửa sổ, vén rèm cửa tôi nhìn ra ngoài nhưng chẳng thấy gì cả vì phòng có ánh đèn, bên ngoài trời lại tối om. Tiếng gõ cửa kính vẫn vang lên, thấy vậy tôi liền tắt đèn đi. Và tôi đã trông thấy một cô gái lùn cao chừng ba tấc mặc một cái váy và đang gõ cửa sổ. Tôi hỏi: "Chị tìm ai?" Cô ấy không nói gì mà cất tiếng hát để trả lời tôi. Vừa nghe thấy tiếng hát đó tôi đã không làm chủ được mình và bước ra khỏi phòng, lúc này trời vẫn đang xuân, tiết trời hơi lành lạnh, bầu trời vẫn thấy rất rõ. Tôi đã đi theo âm thanh đó nhưng lại không nhìn thấy cô ấy. Khi tôi đứng lại thì cô ấy lại xuất hiện, như một vận động viên leo núi, cô ấy bám lấy người tôi, leo lên bàn tay tôi. Tôi ngắm nghía cô ấy và thấy cô ấy thực sự rất đẹp: đôi mắt to, làn môi xinh xắn, chiếc váy đỏ nhỏ nhắn và cười tươi với tôi. Rồi cô ấy nhảy xuống và lấy váy làm ô nhảy dù, rồi cô lại tiếp tục hát. Tôi đã bị hớp hồn bởi giọng hát đó, tôi cứ thế đi theo cô ấy như người bị thôi miên. Hình như là tôi đã đi vào rừng, (tôi sống ở khu dân cư, làm sao có thể có rừng được!) Và tôi đã bị lạc đường, sáng sớm hôm sau tỉnh dậy tôi phát hiện ra mình đang ngồi trên một tảng đá dưới một cái cây to, bên cạnh tôi là đường cao tốc Kinh Thạch. Tại sao anh lại có thể mò được đến đây? Tôi hỏi nàng.
"Chịu" - nàng nói, "Còn em thì lại làm một cái loa truyền tin cho bố mẹ. Bố em có thói trăng hoa từ lâu rồi, thực tế là ông đã có không ít bạn gái, vì bận công việc làm ăn nên bố em không ở cùng với mẹ con em ở thành phố mà sống ở nhà máy cách đó 100 km. Hai mẹ con em sống với nhau, vì thế mà hai mẹ con em cũng không biết chính xác bố em từng có mấy bạn gái. Và sau đó - chính là năm ngoái, mẹ em và chú hàng xóm (làm hàng xóm mấy chục năm với nhà em) đã cặp với nhau, chú ấy 57 tuổi. Chú ấy nói là từ khi còn trẻ chú ấy đã thích mẹ em, thích mấy chục năm rồi. Giờ thì chú ấy đã có thể li hôn vợ để theo đuổi mẹ em. Mẹ em căm thù tột độ tính trăng hoa của bố em nhưng vì cũng chẳng biết làm thế nào nên mẹ em đành phải chịu nhịn, lần này thì mẹ em có thể thoải mái sà vào lòng "anh hàng xóm" rồi". Nàng uống một ngụm trà, tôi gắp bánh pizza cho nàng, "liệu mẹ em và chú hàng xóm đã có chuyện đó chưa?" T ôi hỏi. "Chắc là rồi" – nàng nói. "Họ đều hơn 50 tuổi, chắc chắn là phải có chuyện đó. Chính vì thế lần này bố em đã trắng mắt ra. Rồi cô bồ của bố cũng đòi chia tay" - nàng kể tiếp. "Thế mẹ em định xử lí thế nào?" Tôi hỏi nàng. "Mẹ em muốn li dị bởi chú hàng xóm đã li hôn vợ và muốn cưới mẹ, nhưng mẹ lại không muốn làm tổn thương bố, không muốn nói ra chuyện đó trước mà muốn để bố em nói ra trước. Còn bố em vì hiện tại không có bạn gái nên ông cũng muốn mẹ thay đổi ý định nên không đời nào ông chịu nói ra trước. Và thế là tình hình trở nên rất khó xử, bố mẹ em không nói chuyện với nhau mà lấy em làm loa truyền tin, em phải gọi điện cho đôi bên để truyền đạt thông tin đó". "Hiện tại tình hình vẫn không có gì thay đổi" - nàng nói. Tôi ngước nhìn nàng và chúng tôi bắt đầu ăn bánh pizza bởi cơn đói đang ra sức hoành hành tôi một cách dữ dội. Giọng nàng thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra, như kiểu chuyện đó không dính dáng gì tới nàng. Điều này chứng tỏ nàng là một cô gái rất vô tư. Còn tôi thì nghĩ đối với một người chưa chồng con như nàng thì chuyện này sẽ có ảnh hưởng gì?
Từ hôm đó trở đi tôi bắt đầu bị Nhạc Tao mê hoặc, phá rối. Tối nào cũng vậy, khi màn đêm buông xuống là Nhạc Tao bắt đầu cất tiếng hát, rồi tôi lại mơ mơ màng màng đi ra ngoài trời. Một điều kì lạ là tôi toàn đi vào rừng, trong khi bốn xung quanh nơi tôi ở có rất ít cây cối, và tất nhiên chỗ đó không thể gọi là rừng được. Vừa nghe hát tôi vừa đi vào rừng. Rồi sau đó tôi lại bị lạc đường.
Anh nói mỗi lần tỉnh giấc là anh lại phát hiện mình đang ngồi trên tảng đá đá dưới một cái cây lớn, và bao giờ cũng là buổi sáng hôm sau? Nàng hỏi tôi. Dường như nàng có vẻ không thích ăn loại bánh pizza này lắm. Đúng vậy - tôi nói. Tôi rất mệt mỏi bởi sau tối hôm bị Nhạc Tao mê hoặc – tức là sáng sớm hôm sau tôi toàn thấy mình ngồi như tượng trên một tảng đá nào đó. Đương nhiên là tôi vẫn mặc quần áo. Chỉ trong vòng một đêm là tôi có thể xuất hiện ở bất kì nơi nào của Bắc Kinh, và chỗ đó phải là một hòn đá dưới một cái cây. Mặt trời rọi thẳng vào mắt khiến tôi phải nheo mắt lại cho đỡ chói mắt. Thậm chí có mấy lần tôi còn xuất hiện ở vùng ngoại ô của Bắc Kinh, ví dụ xuất hiện ở dưới một cái cây trong rừng huyện Diêm Khánh, thế là tôi lại phải vội vàng tìm đường về nhà, sáng nào cũng vậy tôi đều phải xuất phát từ một cái cây để tìm đường về cơ quan hoặc về nhà. Đây chính là cuộc sống hiện nay của tôi. Lẽ nào đây là chứng mộng du chăng? Nàng hỏi. Không, không phải mộng du bởi trong vòng một buổi tối làm sao anh có thể đi xa được như vậy. Tôi nói, đấy chắc chắn là phép tà ma của Nhạc Tao. Vậy có cách nào đối phó được không? Nàng hỏi.
Liệu có cách nào đối phó với Nhạc Tao không? Dĩ nhiên là có bởi ban ngày Nhạc Tao lại biến mất tăm, cô ấy biến thành một loại cây như nhân sâm, sau khi phơi khô có thể uống như trà. Chính vì thế ban ngày tôi bắt đầu đi tìm tung tích của cô ấy. Tôi đã đào khá sâu những chỗ gần nơi tôi ở nhưng không thể nào đào được Nhạc Tao. Cũng có một lần tôi tưởng là đã đào được, tôi hết sức phấn khởi, sau khi phơi khô liền uống ngay. Kết quả là tôi đã miệng nôn trôn tháo, phải đi viện cấp cứu, bác sĩ đã cho tôi uống thuốc để thúc nôn, trận đó tôi tưởng mình phải chết. Bác sĩ bảo tôi đem mẫu cây tôi uống đến để ông xem. Xem xong ông đã cười phá lên và bảo loại cây mà tôi đào được là Địa hoàng, không phải Nhạc Tao, và thuốc thúc nôn mà ông cho tôi uống cũng là địa hoàng! Tôi tức điên người. Công việc tìm kiếm Nhạc Tao của tôi đã rơi vào ngõ cụt. Tôi nhìn nàng, đột nhiên đầu tôi nảy ra một ý nghĩ bạo, nó khiến tôi cảm thấy sờ sợ: biết đâu em chính là Nhạc Tao biến thành thì sao?
Câu nói của tôi khiến nàng giật nảy mình, chắc chắn là nàng không muốn mình là thứ để tôi phơi khô uống. Em làm sao có thể là Nhạc Tao được, nàng đỏ mặt chối đây đẩy. Tôi cũng thấy hơi ngại, nhưng thực sự là tôi đang phát điên vì Nhạc Tao. Vậy thì những hành động điên cuồng của bố mẹ em có ảnh hưởng gì tới em không? Tôi hỏi. Nàng nhìn tôi, dường như muốn hỏi tôi điều gì. Có gì thì em cứ nói ra – tôi giục nàng. Nghĩ một lát rồi nàng thỏ thẻ: em muốn hỏi anh là chúng ta đã quen nhau hơn 1 năm, tại sao anh không ngỏ lời yêu em? Tôi cảm thấy hơi bất ngờ vì câu hỏi của nàng. Lúc này tôi mới ý thức được một điều là đáng lẽ tôi phải ngỏ lời yêu với nàng từ lâu. Vì rõ ràng là một cô gái như nàng không thể kể chuyện bố mẹ mình ngoại tình cho người này người nọ nghe, chắc chắn nàng phải có lựa chọn, chỉ kể cho người đàn ông mà mình tin tưởng. Nàng đã kể chuyện đó cho tôi nghe chứng tỏ nàng có cảm tình với tôi. Tôi để ý thấy hôm nay nàng trang điểm nhẹ, son môi màu đỏ tươi. Nhưng vấn đề quan trọng nhất đối với anh hiện nay là phải bắt được Nhạc Tao. Em có thể giúp anh bắt Nhạc Tao được không? Tôi hỏi lại nàng.
Cuộc sống chẳng khác gì một cơn ác mộng! Giống như thành phố này là thành phố ác mộng, nó đã dày vò tôi khiến tôi như người sống dở chết dở, tôi vẫn bị Nhạc Tao quấy rối. Hay Nhạc Tao chỉ là hình ảnh xuất hiện trong ác mộng mà thôi? Đó chỉ là ảo giác mà tôi tưởng tượng ra? Hay thực tế Nhạc Tao cũng chỉ là một vật thể bình thường, giống như cây cối, xe tải, đá sỏi và cả bê tông cốt thép trên các tòa nhà chọc trời? Tóm lại là tôi vẫn thường xuyên bị Nhạc Tao quấy rối, tối hôm trước thì bị giọng hát của Nhạc Tao mê hoặc, sáng hôm sau lại ngồi đần người ở một xó xỉnh nào đó trong thành phố, cụ thể là trên một tảng đá dưới một cái cây nào đó.
"Có thể em sẽ giúp anh bắt được Nhạc Tao?" Nàng gọi điện thoại cho tôi. Từ đó trở đi chúng tôi thường xuyên liên lạc qua điện thoại. Sau nhiều lần gọi điện tâm sự, chúng tôi đã phát hiện ra đối phương là một thính giả rất nhiệt tình, đôi lúc chúng tôi lại gặp trực tiếp để bày tỏ nỗi niềm. Nàng không ngừng kể cho tôi nghe những tiến triển trong cuộc tình của mẹ nàng. Trước mắt tôi luôn hiện ra cảnh vụng trộm của mấy đôi nam nữ trong độ tuổi trung niên. Tình hình cũng chỉ có thế mà thôi. Còn tôi lại kể cho nàng nghe sau khi mình bị Nhạc Tao quấy rối thì sáng hôm sau tôi xuất hiện ở xó xỉnh nào và chỗ đó để cho tôi ấn tượng gì. Tôi bắt đầu quan sát môi trường xung quanh và cũng phát hiện ra nhiều điều mới mẻ. Chẳng hạn như có lúc tôi nhìn thấy có đàn vịt bơi lội tung tăng trước mặt, có lúc lại thấy có chiếc thuyền con bồng bềnh trôi.
Nàng ngồi sát lại gần tôi, tôi cảm nhận được điều đó. Khoảng cách giữa tôi và nàng ngày càng gần hơn, tâm hồn của chúng tôi cũng ngày càng hòa hợp hơn. Mỗi lần được nghe những tâm sự của nhau chúng tôi lại ngồi sát hơn, giống như hai chiếc thuyền bật đèn tín hiệu đang lênh đênh trên biển, chúng không thể chạy song song với nhau được. Liệu chúng tôi có thể đi bên cạnh nhau được không? Đối với một cô gái mà cha mẹ có chuyện cặp bồ thì cái gì là điều quan trọng nhất với cô? "Lẽ nào anh định nói là anh thích em?" Một hôm chúng tôi ngồi ăn bánh pizza với nhau, tôi mở miệng định nói gì song lại thôi và nàng đã hỏi vậy. Lẽ nào thời gian chưa đủ độ chín hay sao? "Vẫn chưa tìm thấy Nhạc Tao, nhưng anh không thể chối là anh đã yêu em". "Nhưng anh có một thắc mắc là việc bố mẹ em có bồ có ảnh hưởng gì đến em không, em có thể nói cho anh nghe được không?"
"Ảnh hưởng rất nhiều đến em, nếu như việc đó trực tiếp hơn thì sẽ tốt hơn" nàng nói, và tôi cũng hiểu được ý nàng. Bạn đoán tiếp theo đó đã xảy ra chuyện gì? Chúng tôi đã làm chuyện đó. Không thể không nói là nàng đẹp, chỉ có điều ngực hơi bé một chút, chính vì dáng người cao nên khi nằm trông nàng như một củ ngó sen màu trắng sữa có ba khúc. Làn da của nàng giống như cọng hành, bên ngoài thì xanh, bên trong lại trắng. Khi ôm nàng tôi cảm thấy mình như đang ngồi trên một chiếc thuyền ca nô lao vun vút về phía trước, một chiếc ca nô vừa dài vừa hẹp nhưng tốc độ lại nhanh kinh khủng, chiếc ca nô đó chỉ nhằm vào mục tiêu và phi như tên bay. Nàng là ca nô còn tôi là người lái. Có lúc nàng còn yêu cầu được ở trên vì như thế mới công bằng. "Mặc dù em không phải là người thuộc chủ nghĩa nữ quyền nhưng em thấy con gái nằm trên sẽ chủ động hơn, thoải mái hơn". Nàng nói. Sau đó chúng tôi ngủ thiếp đi. Rồi tôi lại nằm mơ, giấc mơ của tôi thôi thì đủ trăm thứ bà giằng. Tôi mơ thấy rất nhiều cổ phiếu, mơ thấy cảnh tôi bị nhốt trong lồng sắt và thiên hạ đến ngắm nghía chỉ trỏ như nhìn những con vật trong vườn bách thú. Tôi còn mơ thấy cảnh mình đi vào một thành phố không một bóng người và chiến đấu với một nữ quái ba đầu, rồi cả những cảnh hết sức kì quái như tôi mơ thấy bắp chân của mình đẻ ra một bé gái, mơ thấy cả thành phố bay vun vút trên không trung, mơ thấy có người dùng dạ dày để nói chuyện… Tóm lại là vô số những thứ vụn vặt, quái đản đã xuất hiện trong giấc mơ của tôi. Tôi đã từng nói với ai rằng cuộc sống thời hiện đại là một đống rác vụn, giờ đây tôi chẳng còn chút tâm trí nào để miêu tả nó, nó giống như những cơn ác mộng liên tục phá bĩnh cuộc sống của chúng ta.
Nhưng rồi những ngày được ở gần bên nhau của tôi và nàng chẳng có được là bao. Tôi vẫn thường xuyên bị Nhạc Tao quấy rối. Tôi đã phải dùng đến thuốc an thần nhưng cũng chẳng được tích sự gì, tôi vẫn bị tiếng hát của Nhạc Tao mê hoặc, vẫn xuống dưới đường và đi vào rừng rồi lạc đường. Ban đêm tôi căm thù những tòa nhà chọc trời, chúng giống như những con người không hề có sức sống chỉ biết đứng sừng sững ở đó, và tiếng hát của Nhạc Tao thì cũng chỉ quanh quẩn đâu đây bên chúng. Tôi chỉ mong chúng có thể giúp tôi điều gì, có thể giúp tôi tóm được Nhạc Tao để tôi có thể kết thúc được cuộc sống như ác mộng này. Nhiều hôm tôi lang thang vất vưởng trên khu vực quanh quanh những tòa nhà này, tôi ước gì mình có thể bay được lên giống như trên cung trăng, nhưng đó chỉ là những ý nghĩ viển vông nực cười, làm sao tôi có thể bay được, rồi tôi lại bị hút hồn bởi tiếng hát của Nhạc Tao và mất tích trong bóng đêm.
Tôi thực sự không tài nào có được định nghĩa về nàng, lẽ nào nàng là một cô gái cao su? Phía giữa và phía dưới cơ thể nàng có hai cái lỗ, mỗi tháng cũng ra một lần máu tươi theo chu kì tròn khuyết của mặt trăng, máu có màu đỏ tươi chứ không phải màu đỏ thẫm, ngoài ra tóc của nàng dài và những suy nghĩ trong đầu nàng thường rối bời như một mớ bòng bong, tôi không thể hiểu nàng đang nghĩ gì. Thành phố có rất nhiều tòa nhà được lát kính mầu rất đẹp nhưng nàng lại không chịu leo lên đó. Nàng nói mình chỉ là một con côn trùng sống lặng lẽ trong thành phố. Vì Nhạc Tao vẫn quấy rối cuộc sống của tôi nên kể cả khi nàng đã bước vào cuộc sống của tôi thì cũng chẳng làm được trò trống gì, nàng rất thất vọng vì điều đó.
"Chuyện của bố mẹ em hiện nay đã có hồi kết rồi" - Một hôm nàng khoe với tôi với giọng hết sức phấn khởi. Bố mẹ em đã làm lành với nhau bởi thực tế là mẹ em vẫn còn yêu bố em, chỉ cần bố em cải tà quy chính là mẹ em lại mềm ngay, mẹ em vốn rất yêu bố em cho dù hồi xưa bố em có tính trăng hoa". "Thế chú hàng xóm thì sao? Cái chú mà li hôn với vợ để định lấy mẹ em ấy?" - T ôi hỏi. "Ông ấy? Hiện giờ ông ấy đang sống một mình. Cuộc sống có bao giờ công bằng đâu, mọi quan hệ thực tế như cầu bập bềnh vậy, bao giờ cũng có một người ở trên và một người ở dưới, chẳng khác là bao. Bao giờ cũng có người được và người mất, có kẻ thắng người thua" - Nàng nói bằng giọng đầy triết lí.
Tôi lại nằm mơ, tôi mơ thấy chú hàng xóm 57 tuổi đó, tôi cảm thấy mình trở nên già nua quá đỗi, chỉ cần đi bộ ba tầng cầu thang là tôi đã phải thở dốc. Ngay cả thằng nhỏ của tôi cũng chỉ nhỏ như cái nem sống, lúc la lúc lắc. Tôi phải bôn ba ngược xuôi giữa vợ cũ, người yêu, con cái rồi cả công việc. Tôi đã có cảm tình với một cô bé hàng xóm nhưng nàng vốn là người đa tình, giờ đây một lần nữa nàng lại phản bội tôi. Thực sự là tôi đã già, mới leo có ba tầng cầu thang mà tôi đã thở hồng hộc, một gã đàn ông ngày càng già nua kém cỏi như tôi thì ai thèm dòm ngó, sau nhiều lần bị người tình phản bội tôi lại càng trở nên hom hem.
"Sao anh lại toàn nhắc chuyện Nhạc Tao với em trong khi ở bên anh em chẳng bao giờ phát hiện ra nó. Anh nói Nhạc Tao ở đâu? Anh chỉ cho em xem xem nào, nó ở đâu? Anh chỉ toàn suy nghĩ ba thứ viển vông đâu đâu. Trước đây em hay có cảm giác những người làm nghề viết lách đầu óc thường không bình thường, lúc nào cũng hay tưởng tượng hão huyền. Thực sự là càng ngày em càng thấy chán ngấy anh! Em không thể nào tin vào ba cái thứ chuyện anh nói" – Nàng nói với tôi bằng một giọng cáu cẳn. Quả đúng là như vậy, chán ngấy! Chúng tôi đã bắt đầu chán ngấy cái cơ thể đã trở nên quen thuộc với mình, chán ngấy những câu chuyện tâm sự của đối phương, chán ngấy phải làm một thính giả bất đắc dĩ. Tôi cũng không rõ là cái chán ngấy đó đã lây sang con người khi nào? Người nào cũng thấy buồn bực, chán ghét mọi thứ. Đây chính là đặc trưng của cuộc sống thời hiện đại. Chúng tôi bên nhau chưa được bao lâu mà đã chuẩn bị đôi ngả đôi đường.
Tôi và nàng chia tay nhau bởi nàng không tin vào sự tồn tại của Nhạc Tao. Nàng không còn kể cho tôi nghe những cuộc tình vụng trộm của bố mẹ nàng bởi bố mẹ nàng đã gương vỡ lại lành. Không còn chuyện gì để kể thì đương nhiên nàng không còn muốn ở bên tôi nữa. Chúng ta có thể tiếp tục hẹn hò được không? Không, nàng nói giọng đầy quả quyết. Em phải đi xe, em rất bận. Thế là tôi quyết định cắt đứt liên hệ với nàng. Chúng tôi đều gặp những phiền hà trong cuộc sống vì thế đôi bên không còn niềm tin với nhau. Cuộc sống của tôi quả thật là rất tệ hại, lẽ nào tất cả sự đổ bể đều do Nhạc Tao gây nên? Tôi hạ quyết tâm phải tìm cho bằng được Nhạc Tao. Và rồi ông trời đã không phụ lòng người, tôi đã tìm được kẻ thù của mình. Một hôm trong lúc đang dọn dẹp bồn hoa thì tôi phát hiện ra dưới gốc cây thiết thụ mới chết có mọc một cái cây giống như cây Tiểu mĩ nhân. Rồi tôi đã nhai ngấu nghiến nó, và từ đó trở đi tôi không còn thấy Nhạc Tao xuất hiện nữa. Tôi ngủ ngon hơn trước rất nhiều và tuyệt không còn cảnh tôi ngồi đờ đẫn trên một tảng đá dưới một gốc cây nào đó ở một xó xỉnh nào đó của thành phố nữa.
Mùi vị của Nhạc Tao thế nào? Nó giống vị củ cải hay khoai tây? Giống vị ngó sen hay nhân sâm? Giống hà thủ ô hay hoàng liên? Tôi cũng không rõ lắm, tóm lại vị của Nhạc Tao chẳng để lại ấn tượng gì trong tôi, có thể nếu dùng để pha chè thì sẽ ngon hơn chăng, nhưng tôi cũng chẳng thể đủ kiên trì để đợi đến lúc đó, tôi đã ăn ngay trong chốc lát. Vì ăn ngay nên nó khá tươi, nhựa màu hồng tươi. Tôi cũng không hề có cảm giác mình đang ăn tươi nuốt sống một cô gái nhỏ xinh, khi ăn nó tôi nghĩ chắc chắng mình sẽ có cuộc sống bình thường hơn. Tôi lập tức gọi điện thoại cho nàng và khoe với nàng rằng mình đã tóm được Nhạc Tao, có cả ảnh làm chứng và tôi đã chén sạch Nhạc Tao. Lúc này tôi mới phát hiện thực ra mình rất yêu nàng, sự ra đi của nàng làm tôi cảm thấy trống vắng, tôi chỉ muốn tìm được ngay nàng và tiếp tục những cuộc hẹn hò với nàng bởi lúc này tôi rất cần nàng ở bên. Nàng đã đồng ý. "Vậy thì chúng ta đi ăn bánh pizza ở tiệm ăn Kiến Quốc Môn nhé. Chúng ta sẽ lại bắt đầu từ đầu?"
Dĩ nhiên là tình yêu của tôi và nàng lại bắt đầu đơm hoa. Chúng tôi cùng đi ăn bánh pizza, cùng ngủ một giường, cùng nằm mơ. Tôi biết chuyện bố mẹ nàng ngoại tình đã ảnh hưởng tới nàng, chính vì thế nàng đã rời xa tôi một thời gian rồi sau đó lại quay trở lại. Cuộc sống của chúng tôi khá êm đềm hạnh phúc. Giờ đây mỗi khi tối đến, mỗi khi ngồi dưới ánh đèn là tôi lại nhớ về những ngày mình bị Nhạc Tao quấy rối và tôi cảm thấy vẫn còn rất nhiều điểm đáng ngờ, giống như tôi và nàng có thể vẫn đang sẵn sàng chuẩn bị cho cuộc sống riêng tư của mình.