← Quay lại trang sách

Đường Parabol

Định nghĩa : Trên một mặt phẳng cho một điểm di động P và một điểm cố định O với một đường thẳng AB có độ dài cố định. Parabol là tập hợp những điểm cách đều đường thẳng cố định AB điểm cố định O không đi qua O. Trong đó điểm cố định O là tiêu điểm của đường Parabol. Ném nghiêng một vật lên thì quỹ tích của nó tạo ra đường parabol.

Cảnh : một phụ nữ mặc một váy mi ni da màu đen bay ra từ tầng 10 của một lầu làm việc cao 20 tầng. Nếu lấy mặt của tầng 10 làm đoạn thẳng AB thì đường bay của người phụ nữ này sẽ hình thành nên đường parabol.

Tôi : Tôi là người chứng kiến cảnh tượng đó, lúc đó tôi đứng ở tầng 6 trên lầu đối diện với lầu mà người phụ nữ đó rơi xuống, tôi đang bò trên bàn học cạnh cửa sổ để làm toán, khi ngẩng đầu lên tôi đã nhìn thấy cảnh kinh hoàng đó qua cửa sổ. Điều này khiến tôi không thể tiếp tục làm bài toán có liên quan tới đường parabol bởi sự rơi của người phụ nữ đó từ trên cao xuống cũng được coi là một đường parabol, đường parabol đó đã thu hút tôi, tôi không còn hứng thú với đường parabol đang làm trên giấy nữa, hoặc là nói hình ảnh người phụ nữ rơi từ trên cao xuống đã khiến tôi kinh hoàng, tôi đứng dậy để ra ngoài xem.

Đường phố : Con đường này có hướng Đông Tây, cả hai hướng tất cả có sáu đường xe chạy, không có đường dành riêng cho xe buýt, chỉ có đường dành cho người đi bộ và xe đạp. Có tất cả ba ngã tư theo hướng nam bắc, có trạm đèn tín hiệu. Có hai cầu vượt dành cho xe thô sơ, có năm đường ngựa vằn, có một đường ngầm qua đường. Nếu ước chừng bằng mắt thường thì con đường này có chiều dài khoảng 1,5 km, là một con đường không tấp nập cho lắm. Góc bắc của phía đông của con đường là khu vực dành riêng cho Đại sứ quán các nước, sát đường có sứ quán của Australia và Canađa. Ngồi trên ô tô đi qua hai sứ quán này có thể trông thấy quốc kì có in hình lá phong, hình tượng chuột túi cũng như các tấm biển khác. Hai phía đông tây của con đường này là khu chung cư cao cấp và khu dân cư.

Đám người : Tôi xuống phố, khi có tín hiệu đèn xanh tôi đã băng qua đường ngựa vằn, tôi đi sang bên đường - nơi đã xảy ra chuyện và phát hiện ở đó đã có một nhóm người. Tôi nghĩ, một thành phố lớn như thế này chắc chắn phải có những người nhàn nhã, những người nhàn nhã đó thường xuyên giống như những pho tượng đúc hoạt động xuất hiện ở những nơi xảy ra chuyện nọ chuyện kia. Đám người này có chừng hơn 20 người, có nam có nữ, có già có trẻ, họ tập trung lại thành một vòng tròn hướng tâm và nhìn vào phía trong. Tôi đoán người phụ nữ đó đang nằm ở bên trong. Nếu như muốn nhìn thấy cô ấy thì tôi phải rẽ dạt họ sang bên thì mới chui vào trong được.

Tôi: Tôi thật sự muốn nhìn thấy người phụ nữ đã rơi xuống bởi vì từ lúc chị ta rơi xuống đến nay mới chưa đầy năm phút. Tôi ngước lên trời và phát hiện thấy nếu nhìn t ừ đây xuống, hai khu nhà cao 20 tầng này dường như tạo thành một vực thẳm, hoặc có thể nói người phụ nữ đó giống như người leo núi không may bị rơi xuống vực thẳm. Tôi chui vào đám người và đã nhìn thấy người phụ nữ đó.

Người xấu số : Người phụ nữ xấu số đó đã chết bởi vì không thấy chị ta động đậy nữa. Giống như hình ảnh ban nãy khi tôi ngước lên và nhìn ra ngoài, chị ta mặc một chiếc váy da mi ni màu đen, áo cũng màu đen nhưng không phải là da mà là chất nhung? Tôi cũng không dám chắc. Mái tóc của chị ta ngang lưng lửng vai, phía trên thẳng, phía dưới uốn cong. Mặt chị ta nằm sấp xuống đất giống như một người đang úp vào đất mẹ. Đương nhiên đây là cách nói lãng mạn của tôi thôi bởi vì chị ta đã chết rồi. Nhìn vóc dáng và làn da trên cánh tay của chị có thể đoán chị rất trẻ, chừng hơn 20 tuổi. Chị không đi tất, giày màu đen, một chiếc giày vẫn đi ở chân, một chiếc giày bắn sang bên cạnh. Một điều kì lạ là tôi không nhìn thấy chút máu nào, không có một tí nào. Hoặc có thể cũng có máu nhưng người chị che lấp hết.

Cảnh sát đi tuần : Một nỗi kinh hoàng bao trùm lên tất cả mọi người tất cả họ đều im lặng. Bỗng nhiên có một âm thanh vừa to vừa thô vang lên từ phía sau lưng chúng tôi: "Tránh đư ờng! Tránh đường!" đây là một mệnh lệnh khá quyền uy, tôi quay đầu lại và phát hiện ra cảnh sát đi tuần đội mũ sắt trắng, mặc đồ cảnh sát đi vào. Mọi người dạt sang hai bên, người cảnh sát nhìn thấy người xấu số đang nằm sấp xuống đường. Anh ta cau mày một cái, vì đứng đối diện với anh ta nên tôi nhìn rõ động tác này. Chần chừ một lúc anh ta dùng đôi mắt đầy uy nghiêm liếc nhìn đám người: "Đề nghị mọi người tránh ra, không tập trung xem nữa!". Rồi anh ta quay về chỗ xe đi tuần và lôi ra một mảnh vải màu vàng nhạt, sau đó anh ta đến chỗ người xấu số và đắp lên cho cô. Rồi anh ta dùng máy điện đàm để gọi điện, chắc một số cảnh sát khác sẽ đến ngay.

Người đàn ông : Lúc này, một chiếc xe Santana đời 2000 (màu trắng) dừng ở bên đường, một người đàn ông bước từ trên xe xuống, anh ta hơi thấp đậm người, mặc một chiếc áo kẻ vuông, tay trái xách một chai nước khoáng. Anh ta vội vàng chen chân vào đám người và nhìn thấy người phụ nữ xấu số đó. Chắc chắn là anh ta có quen người này hoặc thậm chí cái chết của người phụ nữ đó có liên quan tới anh ta. Cũng giống như tôi, anh ta ngửa cổ nhìn lên phía trên và biểu lộ sự nghi ngờ làm sao người phụ nữ lại dám nhảy từ một nơi cao như vậy? Rồi anh ta cũng chẳng biết làm thế nào mà chỉ vừa đứng vừa thở ngắn than dài.

Đối thoại : Cuộc đối thoại giữa cảnh sát đi tuần và người đàn ông đó đã được diễn ra. Cảnh sát: "Anh có quen người phụ nữ này không?" Người đàn ông gật gật đầu và vẫn thở dài không biết làm thế nào. "Vậy thì mời anh đợi một lát, cảnh sát hình sự sẽ đến ngay bây giờ, anh không được rời khỏi đây". Người đàn ông nhìn viên cảnh sát với con mắt hết sức ngạc nhiên: "Tôi làm sao có thể rời khỏi đây được? Cô ấy đã chết rồi tôi làm sao có thể rời khỏi đây được? Có thể cô ấy vẫn chưa chết". Anh ta cúi người xuống và dùng tay để kiểm tra mạch của người phu nữ nhưng kết quả đã làm anh ta thất vọng. "Sao cô ấy lại có thể đến nông nỗi này? Tại sao lại đến nông nỗi này?" Viên cảnh sát không đếm xỉa đến anh ta nhưng vì trông anh ta có vẻ không bình thường nên nói: "Anh đừng động vào cô ấy nếu không anh sẽ phá hỏng hiện trường". Sau đó viên cảnh sát hỏi đám người xung quanh: "Trong số các anh ở đây ai là người chứng kiến sự việc?" Có người nói: "Tôi!" Tôi nhìn thấy họ lần lượt bước ra, tất cả có 7 người, và tôi cũng nói: "Còn tôi nữa". Viên cảnh sát hài lòng gật gật đầu: "Tất cả những người còn lại giải tán đi, có nghe thấy không, tất cả phải giải tán cho tôi!"

Cảnh : Lúc này trên phố xe cứu thương rú lên từng hồi, tiếng còi đó tuy không uy nghiêm như còi của xe cảnh sát nhưng cũng là tiếng còi thôi thúc, gấp rút. Đồng thời, xe cảnh sát cũng lao tới, tôi nhìn thấy mấy người mặc áo trắng khiêng người phụ nữ xấu số lên cáng và cảnh sát hình sự cũng gọi số người chứng kiến sang một bên và ghi chép lời khai của từng người một sau đó để họ kí tên. Lúc này, người đàn ông vẫn xách chai nước khoáng Long Tuyền trong tay vẫn không biết làm gì mà chỉ lẩm bẩm "Tại sao lại như vậy? Tại sao lại như vậy!" Rồi anh ta chỉ vào xe cứu thương chuẩn bị chở xác người xấu số và hỏi người cảnh sát đến đầu tiên: "Tôi đi với họ à?" Vị cảnh sát nói: "Không, anh đi theo họ" - Vừa nói anh ta vừa chỉ vào mấy viên cảnh sát hình sự.

Tôi: Tôi đã khai hết những gì mình chứng kiến, nói chung khá đơn giản. Tôi kí tên và ghi lại địa chỉ, số điện thoại. Cảnh sát cảm ơn tôi và tôi nói không có gì. Tôi vừa khai những gì mình trông thấy cho cảnh sát vừa nhớ lại cảnh các y tá khiêng người phụ nữ đó lên cáng, người chị mềm nhũn. Xem ra xương chị ấy đã bị gãy vụn bởi người chị nhũn như bún, thậm chí còn nhũn hơn bún, giống như động vật không xương. Cảnh sát đã đưa người đàn ông kia đi, tôi thấy anh ta vẫn cầm chai nước khoáng chui vào xe cảnh sát. Họ lái xe rời khỏi hiện trường.

Phỏng đoán: Lúc này trên đường phố xuất hiện đường phấn trắng vẻ hình người, đấy chính là tư thế nằm của người phụ nữ xấu số ban nãy. Bây giờ tôi đã nhìn thấy vết máu, nó to bằng bàn tay, đó chính là chỗ mà đầu người phụ nữ nằm xuống hoặc là chỗ mặt tiếp xúc với đất. Tôi đoán đây là máu chảy từ mũi ra. Một số người còn chưa giải tán, họ đang bàn tán sự việc này. Có thể dự đoán là người đàn ông đó là người giàu có, còn người phụ nữ này là bồ của ông ta, vì một mâu thuẫn nào đó (có thể là người phụ nữ muốn anh ta cưới cô nhưng anh ta không chịu) nên chị ta đã tự sát. Những người sống ở khu nhà này đều là những người có tiền. Nhưng trong tay ông ta luôn cầm chai nước khoáng thì làm sao trông có thể giống người có tiền được? Cùng lắm là một tay trọc phú là cùng. Các anh có nhìn thấy mặt cô ấy không? Có người hỏi. Không ai nhìn thấy mặt cô ta cả, mọi người lập tức trầm xuống. Một lúc sau đám người giải tán hết. Tôi cũng quay về phòng của mình, hình phấn vẽ tư thế nằm của người phụ nữ vẫn còn ở đó. Không ai hiểu được sự thực của vấn đề.

Tôi: Tôi quay về phòng và tiếp tục làm bài toán có liên quan tới hình parabol lúc nãy nhưng không thể giải ra được, giống như bị sai ở chỗ nào đó. Giống như chúng tôi không thể hiểu được vì sao người phụ nữ đó lại nhảy lầu tự vẫn. Tôi cũng không tìm được lời giải đáp, tôi ngồi bên cửa sổ và lại nhìn về phía khu nhà đối diện, màu trắng sữa, giờ đây trông nó đã không còn giống với vực thẳm nữa. Nhưng tôi không tài nào quên được hình ảnh đường rơi của người phụ nữ đó, đáng lẽ nó phải là một đường thẳng đứng? Tôi giả thiết lúc chị ta rơi qua cửa sổ không nhảy tiến lên phía trên hay phía trước mà là rơi thẳng đứng thì chắc chắn sẽ không tồn tại đường parabol mà chỉ tồn tại một đường thẳng song song với tòa  nhà mà thôi. Lẽ nào đây là đáp án mà tôi tìm ra chăng? Tôi nghĩ chắc mình không thể tìm ra đáp án của câu hỏi tại sao người phụ nữ đó lại nhảy lầu.

Đường phố: Một hôm khác tôi đi trên con đường này, vẫn như thế nó tiếp tục được mở rộng ra phía đông. Hai bên của phía con đường kéo dài sang hướng đông là khu thương mại, toàn nhà cao tầng với những ánh đèn nhấp nháy. Nhưng hôm đó tôi đi qua là vào ban ngày, vì phải giải quyết công việc nên tôi đi qua đó. Con đường này rộng hơn tất cả những chỗ khác, tôi hòa vào dòng người và trước mắt tôi lại xuất hiện một đám người, họ đang ngước mắt nhìn lên trên.

Cảnh: Ước chừng có mấy chục người đang đứng dưới một toà nhà cao 20 tầng và ngước nhìn lên trên, trên đỉnh tòa nhà có một người, cụ thể đó là một người đàn ông. Ông ta đứng trên lan can của đỉnh tòa nhà và định nhảy xuống dưới. Phía dưới đất có một xe ô tô cảnh sát. Một số cảnh sát cứu hỏa đang ra sức bơm hơi cho một tấm đệm hơi lớn để đề phòng anh ta nhảy xuống. Người đàn ông đó vẫn chưa nhảy xuống. Mọi người bàn tán xôn xao bởi vì đó là tòa nhà của một công ty bảo hiểm, không ai đoán người đàn ông này là nhân viên của công ty. "Chắc chắn anh ta đã bị sa thải, chính vì vậy mà anh ta đòi nhảy lầu, anh ta có vợ có con nhưng không nuôi nổi họ".

Tôi: Tôi ước chừng bằng mắt và đoán nếu như anh ta nhảy xuống thì chắc chắn sẽ tạo ra một đường parabol với mặt bên của tòa nhà. Tôi đoán những người nhảy lầu đều là những người tuyệt vọng, giờ đây thành phố ngày càng có nhiều những con người tuyệt vọng, thế nhưng chắc chắn phải có hi vọng, đúng không? Chắc chắn vẫn còn tương lai? Đúng không? Tôi nghĩ mình phải nói chuyện với anh ta. Mấy hôm trước đây thôi tôi đã chứng kiến cảnh một người phụ nữ nhảy lầu. Giờ đây tôi không thể để cảnh ấy lại xảy ra, vừa nghĩ tôi vừa đi thẳng vào tòa nhà.

Đối thoại: Chừng 10 phút sau tôi đã lên được đỉnh lầu, tôi leo lên lan can nhờ chỗ tay vịn của cầu thang. Trời có chút gió, gió thổi tóc tôi bay bay, tôi nhìn thấy người đàn ông vẫn đứng đó và nhìn xuống dưới. Tôi bước về phía anh ta, nghe thấy tiếng bước chân tôi, anh ta nói: "Đừng có lại gần! Nếu anh lại gần tôi sẽ nhảy xuống!" Tôi vẫn tiếp tục bước về phía anh ta và nói: "Anh không được nhảy xuống, anh không cần phải nhảy xuống, tôi muốn nói chuyện với anh hoặc chúng ta sẽ cùng nhau nhảy xuống? "Một thoáng ngớ người, anh ta nói: "Tôi nhảy xuống đây!"

Người đàn ông: Không sai, đây là một người đàn ông, một người đàn ông hơn 40 tuổi, lớn hơn tôi chừng 10 tuổi. Gương mặt anh ta lộ rõ vẻ buồn bã, tức giận và sợ hãi. Tôi nhìn thẳng vào anh ta ở vị trí cách đó không xa. Tôi cảm thấy trong chốc lát mình đã hiểu được những bi kịch của cuộc sống con người, hiểu được những bi kịch của sự sinh tồn của con người. Những bi kịch đó đã khiến anh ta phải lựa chọn con đường nhảy lầu tự tử, tôi hiểu anh ta, tôi nghĩ mình phải trấn an anh ta để anh ta khỏi nhảy xuống. Có thể lúc đầu anh ta không định nhảy xuống mà chỉ định đứng ở trên cao một lát, có thể anh ta muốn để đầu óc đang rối bời của mình thanh thản một lát, có thể anh ta sẽ bình tĩnh lại và vượt qua lan can để quay về, xuống lầu, quay về phòng làm việc hoặc gia đình mình, ngồi trên bàn ăn cơm cùng với vợ con và lại tiếp tục cuộc sống vốn có của mình. Có thể anh ta trèo lên đó chỉ vì muốn ngắm cảnh nhưng đột nhiên người ở dưới đất phát hiện ra anh ta, tưởng anh ta chuẩn bị tự tử nên đã gọi cảnh sát đến, rồi cảnh sát gọi người đến để bơm đệm hơi, và thế rồi tất cả đã thay đổi, anh ta không thể không làm như vậy?

Tôi: "Được, tôi sẽ không lại gần anh." - Tôi nói. "Chúng ta có thể nói chuyện với nhau. Tôi đoán anh là nhân viên của công ti bảo hiểm? Là người tiếp thị của công ti bảo hiểm? Giờ đây anh đã bị sa thải, công ti phải giảm biên chế nên anh đã bị sa thải trong khi bản thân anh lại có vợ cũng đang trong tình trạng thất nghiệp, chính vì vậy anh cảm thấy mất hết hi vọng, anh không thể nuôi nổi vợ con, anh muốn kết thúc quãng đời còn lại của mình?" Tôi nhìn chằm chằm vào anh ta và thấy anh ta gật gật đầu: "Anh…sao anh lại biết được?" Tôi nói: "Vì có không ít những người đàn ông giống như anh, tuy nhiên có điểm không giống là họ không có ý định nhảy lầu mà họ cứng rắn hơn anh, anh là một gã hèn!"

Người đàn ông: Mặt anh ta đỏ bừng lên, "Tôi không phải là một gã hèn!" Anh ta nói giọng quả quyết: "Tôi không muốn gánh vác tất cả mọi thứ, vì công việc, vì xã hội, vì vợ, vì con, kể cả vì bản thân tôi, tôi không muốn chịu trách nhiệm cho cả bản thân mình, tôi chỉ muốn nhảy xuống!" "Thế nhưng anh đã nhảy đâu". Tôi tiến lên một bước: "Vì anh là một gã hèn, một gã hèn không dám gánh vác trách nhiệm, anh đã 40 tuổi rồi đúng không? Đàn ông 40 tuổi đều rất mệt mỏi, anh phải gánh vác mọi trách nhiệm, từ công việc, xã hội đến gia đình, vợ con. Chính vì thế tôi nói anh là một gã hèn. Tất cả mọi người, đến hôm nay tất cả mọi người đều bắt đầu lại từ đầu, anh cũng bắt buộc phải bắt đầu lại từ đầu, bắt đầu tìm lại vị trí của anh. Tôi cảm thấy anh có thể tìm lại vị trí cho mình" - Tôi nói.

Người đàn ông: Người đàn ông ngớ người ra một lát, và rồi anh ta nói: "Anh là ai? Anh can thiệp vào chuyện riêng của tôi làm gì?" Tôi lại tiến thêm một bước, tôi đã cách anh ta rất gần, tôi nói: "Tôi cũng giống như anh, tôi cũng muốn nhảy từ trên cao xuống, tôi thấy anh muốn nhảy từ trên cao xuống nên tôi leo lên đây và cũng muốn nhảy. Nhưng tôi không muốn nhìn thấy cảnh anh nhảy, tôi muốn khuyên anh từ bỏ ýý ý định đó và tôi chỉ muốn một mình nhảy xuống" - Tôi nói. Tôi cũng leo qua tường ngăn và bước xuống lan can của đỉnh lầu, khoảng cách giữa tôi và anh ta vẫn còn 3 mét. Tôi nói: "Tôi sẽ nhảy từ đây".

Tầm nhìn: Tôi đứng ở đó và nhìn ra bốn hướng, tất cả đều rất rộng thoáng, toàn thành phố như một khu rừng nhân tạo, mỗi tòa nhà cao tầng tựa như một cây cổ thụ  lớn. Tôi nhìn thấy phía dưới mọi người tụ tập mỗi lúc một đông, rất nhiều người phát hiện ra trên ban công lại xuất hiện thêm một người đàn ông khác. Tiếng bàn luận mỗi lúc một to hơn. Anh ta có vẻ bối rối không biết nên làm thế nào: "Cái gì… anh cũng muốn nhảy xuống?" "Tất nhiên" - tôi nhìn anh ta. "Tôi cũng muốn nhảy xuống". Phía dưới đất chiếc đệm hơi đã được bơm to phồng, mọi người hô nhau cố gắng để bơm nó càng to càng tốt. Tôi thấy gương mặt anh ta lộ vẻ chần chừ, tôi nói: "Nếu anh thực sự muốn nhảy xuống thì chúng ta cùng nhảy, thế nào?" Tôi bước về phía anh ta, anh ta có vẻ rất căng thẳng, xem ra anh ta không hề muốn nhảy xuống, nhưng tôi đã đến sát anh ta, tôi thò tay và nắm chặt lấy một tay của anh ta.

Nhảy vọt : Để hình thành một đường parabol bắt buộc phải có một vật thể ném nghiêng lên trên, như thế mới có thể hình thành được đường parabol, còn nếu muốn nhảy từ trên cao xuống thì cũng phải nhảy về phía trước thì mới tạo được đường parabol. Từ trước tới nay tôi luôn cho rằng đường parabol là đường đẹp nhất. Giờ đây tôi đã có một ý tưởng táo bạo, tức tôi sẽ nhảy ra để tạo ra một đường parabol. Tôi kéo tay người đàn ông 40 tuổi đã bị cuộc sống dồn đến bước đường cùng này và nắm chặt tay anh ta cùng nhảy ra. Tôi tin mình sẽ tạo được một đường parabol và anh ta cũng tạo ra một đường parabol, tôi cảm thấy khoảnh khắc rơi xuống thật sự là quá dài, giống như tất cả mọi điểm đã tạo nên một đường cong. Trong khoảnh khắc đó tôi trải qua không biết bao nhiêu là điểm di động và cuối cùng tạo ra một đường parabol. Khi rơi xuống tấm đệm hơi màu xanh lam to đùng đó, chúng tôi cảm thấy như có một bàn tay cực lớn đỡ lấy chúng tôi. Xung quanh mọi người cùng kêu lên thất thanh. Chúng tôi bật lên khỏi tấm đệm hơi rồi lại rơi xuống, giống hệt như trò chơi liên tỉnh trên ti vi. Điều này khiến tôi cảm thấy việc được quay trở về với mặt đất quả là quá thú vị. Tấm đệm hơi đó lập tức xì hơi, người đàn ông đó hồn xiêu phách lạc, anh ta xông về p hía đám người và chẳng may đâm thẳng vào một viên cảnh sát, mồm lẩm bẩm: "Anh ta muốn giết tôi! Anh ta muốn giết tôi!"

Tôi: Tôi không hề có ý định giết anh ta, điều này ai cũng biết. Tôi chỉ kéo tay anh ta và cùng nhảy xuống, tôi muốn để anh ta từ nay trở đi không bao giờ còn ý định nhảy lầu nữa. Tôi rất phấn khích bởi vì đã được tự mình nhảy xuống và vẽ được một đường parabol trên không trung. Tôi nghĩ sau khi về chắc chắn sẽ giải được bài toán parabol đang dang dở ở nhà. Tôi bò dậy và đứng trên tấm đệm hơi, có người vây quanh tôi và nói tôi là anh hùng, đã cứu được mạng người đàn ông. Nhưng lúc này tôi cảm thấy vô cùng bi ai vì tôi không thể biết được nguyên nhân khiến người phụ nữ mấy ngày trước đây nhảy lầu. Tôi biết mình không thể có lần thứ hai làm được như thế này, không thể tạo được một đường parabol kiểu này, tôi chỉ thầm cầu mong cho thành phố sẽ không còn những người tuyệt vọng như vậy nữa. Tôi bước ra khỏi đám người đang reo hò ầm ĩ, men theo con đường quen thuộc và trở về nhà.