← Quay lại trang sách

Người điện thoại

Tôi là một người điện thoại, sở dĩ gọi như vậy không những bởi hàng ngày tôi thường lắp điện thoại cho các gia đình mà còn do tôi phải gọi điện thoại cho rất nhiều người. Trên thế giới này, không ngờ điện thoại lại quan trọng như vậy, đến nỗi không ai dám cá cược rằng anh ta có thể sống mà không có điện thoại. Mọi người đều phải gọi điện thoại, nếu như bạn cần mô tả những người xung quanh thì bạn có thể gọi họ là những người gọi điện thoại.

Có thể, đối với những người sống trong thành phố thì bạn cũng có thể gọi họ là những người đi xe tắc xi? Nhưng xem ra cách xưng hô này là không ổn bởi vì trong thành phố có rất nhiều các phương tiện giao thông, có xe buýt, tàu điện ngầm, ô tô điện, ngoài ra còn có một bộ phận xe tư, xe công, xe đơn vị đưa đón đi làm. Chính vì vậy nói người thành phố là những người bắt xe tắc xi đi làm là hoàn toàn không đúng. Trong khi tất cả những người này đều là người điện thoại. Tôi nói như thế không có nghĩa là muốn bài xích những người sống trong thành phố mà không gọi điện thoại và những người chơi điện thoại đồ chơi – ví dụ trẻ em chẳng hạn. Có một lần trên đường tôi nhìn thấy một cậu bé chừng 3 tuổi cầm một chiếc điện thoại di động để gọi, tôi hết sức ngạc nhiên, sau khi dỗ dành mãi tôi mới dụ được cậu bé cho xem chiếc điện thoại và phát hiện ra nó là điện thoại đồ chơi. Những người như thế đương nhiên không tính là người điện thoại.

Tôi cho rằng mình là người điện thoại gánh hai nhiệm vụ. Bởi vì nếu như gọi đại đa số những người thành phố gọi điện thoại hàng ngày là người điện thoại thì ngoài việc phải gọi điện thoại cho mọi người tôi còn phải lắp điện thoại cho người khác nữa, tôi phải là người điện thoại gánh hai nhiệm vụ. Tôi hết sức hài lòng với vai trò của mình. Tôi thích vừa lắp điện thoại cho mọi người đồng thời lại có thể gọi điện thoại, mỗi khi gọi điện thoại cho người mình quen hay không quen đều có một cảm giác mới lạ. Bởi vì mỗi một người trừ lúc hẹn trước, mỗi khi chuông điện thoại reo đều không biết đối phương là ai. Chuông điện thoại vừa reo lên mọi người đều có một cảm giác hồi hộp, đoán già đoán non, khoảnh khắc này thật là thú vị. Có thể ngay sau đó là một lời hỏi thăm, một cơ hội, một tin sét đánh ngang tai hay một lời đe dọa sẽ lọt vào tai bạn, nó sẽ đem đến những số phận khác nhau, tình cảm khác nhau thậm chí cả những kết quả khác nhau đến với bạn.

Chính vì vậy mà tôi thích làm nghề này, tôi thích vừa lắp điện thoại cho mọi người đồng thời lại vừa gọi điện thoại cho họ. Tôi phát hiện thấy người thành phố càng ngày càng thích lắp và gọi điện thoại, không những tốc độ phát triển của điện thoại bàn ngày càng nhanh chóng mà ngay cả sự phát triển của điện thoại di động cũng nhanh đến không ngờ. Ví dụ Hồng Kông giờ đây đã có 1,5 triệu máy điện thoại di động – đây chỉ là con số của tháng trước, điều đó có nghĩa là ở Hồng Kông cứ 4 người thì có một người dùng máy điện thoại di động, ở Thượng Hải và Bắc Kinh, số máy điện thoại di động đã vượt qua con số năm trăm nghìn máy, và con số này cứ năm sau lại tăng 100% so với năm trước. Những thông tin này đối với những người như chúng tôi sống bằng nghề lắp điện thoại cho mọi người thì đây là một tin vui. Bởi vì tiền lương của chúng tôi cũng được tăng lên, chúng tôi đương nhiên là hết sức phấn khởi.

Trên thực tế, một vấn đề làm tôi cảm thấy khó hiểu là những người cần lắp điện thoại phải gọi nhiều điện thoại đến thế hay sao? Tại sao mọi người phải gọi điện thoại? Bạn để ý mà xem, ngay cả một vấn đề đơn giản như vậy mà tôi còn không hiểu, vì khi tôi thấy tất cả những người thành phố xung quanh tôi đều biến thành người điện thoại thì tự nhiên tôi lại thấy lo lo. Ban ngày tôi làm việc rất chăm chỉ, tôi và đồng nghiệp của tôi ra công lắp điện thoại cho mọi người, vừa làm tôi vừa tưởng tượng tiền lương của mình tăng theo con số điện thoại mình lắp, thế nhưng đến tối tôi lại cảm thấy lo lắng vì những người xung quanh mình đều biến thành người điện thoại. Tôi cảm thấy điện thoại như loài động vật bò sát nào đó, một  dạng giun sống dưới đáy biển. Tôi không biết là cái ông Bear đã phát minh ra nó khi nào, từ đó nó bắt đầu bò lên bàn của nhân loại. Loại côn trùng này còn có kí hiệu riêng, đó chính là số điện thoại của chúng. Mặc dù những số này là do bưu điện sắp xếp theo số thứ tự nhưng bạn có thể hoàn toàn nghi ngờ phía trong có một âm mưu nào đó. Hay nói cách khác những con giun đó là một đội quân muốn đối địch với nhân loại. Chúng có con số riêng, có máy chủ và máy con, có đường dài quốc tế, có đường dài trong nước, điện thoại nội hạt và điện thoại bảo mật, có điện thoại cầm tay và điện thoại để bàn. Trên thực tế điện thoại hoàn toàn là một đội quân bí mật, có tướng, có tá, có bộ tư lệnh, lại còn có rất nhiều binh chủng, chúng đang bao vây dần dần toàn nhân loại, xâm nhập vào từng gia đình của chúng ta, xâm phạm vào phòng làm việc, phòng khách, phòng ngủ và ngày càng khống chế cuộc sống của chúng ta.

Khi tôi tưởng tượng điện thoại thành loại động vật biển biến hình nào đó, chúng đang ngày càng có âm mưu sinh sôi nảy nở để xâm phạm vào không gian của chúng ta, hoặc sau khi tưởng tượng chúng là một đội quân có hàng ngũ chỉnh tề, tôi đã sợ đến run người. Tôi cảm giác mình chắc chắn ở trong tình trạng bị giám sát, tôi bắt đầu sợ công việc lắp điện thoại và gọi điện thoại. Tôi tưởng tượng thấy bất kì một câu nói nào của nhân loại, chỉ cần là gọi qua điện thoại sẽ bị điện thoại khác nghe trộm, có thể điện thoại có một bộ nhớ riêng, tất cả mọi cuộc nói chuyện của nhân loại sẽ thông qua sóng truyền vào không gian rộng lớn và được lưu giữ trong một cái kho lưu trữ lớn. Đến một ngày nào đó, khi điện thoại quyết định tiêu hủy toàn nhân loại thì nó sẽ đem bí mật của mọi người công bố trước công chúng và sẽ khiến nhân loại rơi vào tình trạng báo thù chủng tộc, chém giết lẫn nhau, hàng xóm trở thành kẻ thù, bạn bè phản bộc lẫn nhau… Nguyên nhân là do nhân loại quá ỷ lại vào điện thoại, quá tin tưởng điện thoại.

Chính vì vậy, mỗi khi trở về nhà tôi thường ngồi thừ người trên ghế sô pha, vừa nhìn chiếc máy điện thoại tôi vừa suy nghĩ miên man, tôi cảm thấy hơi sợ nó, tôi trở thành một người không thích sử dụng nó mặc dù nó không ngừng đổ chuông, tôi cũng không nhấc mà là nhìn nó đến khi nào tiếng chuông rơi vào im lặng thì thôi.

Cho đến một hôm khi ở cơ quan tôi nhận được một cú điện thoại, một giọng nói trong trẻo, dễ nghe vang lên khiến cho tôi không còn cảm giác sợ hãi khi nghe điện thoại nữa. Đó là giọng của một phụ nữ, cô ấy chỉ nói một câu: "Xin hỏi, tôi có thể đăng kí để lắp một máy điện thoại được không?" Nghe đến câu này tôi cảm thấy mình hoàn toàn có thể lắp cho cô ấy một bộ điện thoại bởi đây vốn là nghề của tôi. Từ giọng nói của cô tôi đã nghe thấy một khả năng. Giọng nói này giống như một cơ hội, một sự dự đoán, giọng nói này có thể sẽ làm thay đổi cuộc sống của tôi.

Tôi vẫn chưa giới thiệu, tôi là một người đàn ông độc thân và vẫn chưa có bạn gái. Không phải là tôi không thích có bạn gái mà là do tôi chưa yêu ai cả. Đối với tôi mà nói, yêu được một người là chuyện không hề đơn giản, tôi đặt rất nhiều niềm tin vào phụ nữ và chính vì vậy yêu cầu của tôi cũng rất nhiều. Tôi thích một người phải có nhiều ưu điểm, cả về tiếng nói, tướng mạo, tính tình, vốn kiến thức…và tôi chưa từng ưng người phụ nữ nào cả. Nhưng lần này, giọng nói của vị khách hàng nữ kia đã khiến tôi tự nhiên cảm thấy rung động.

Tôi lập tức nói: "Đương nhiên là có thể". Sau đó tôi đã ghi lại địa chỉ của cô ấy và hẹn thời gian đến lắp điện thoại cho cô ấy, bao gồm cả hình thức thanh toán. T ôi đã tìm đến địa chỉ đó đúng hẹn.

Tôi bấm chuông, tôi còn nhớ như in lúc đó là buổi tối, vì cô ấy là nhân viên làm ở ngân hàng, ban ngày rất bận, chỉ có buổi tối mới có thời gian. Kể cả ban tối chúng tôi phục vụ cũng rất chu đáo, vì thế tôi đã đến nhà để lắp điện thoại cho cô ấy. Cửa vừa mở, một người phụ nữ giản dị đứng trước mặt tôi. Cô có đôi mắt trầm buồn, làn môi xinh xắn, sống mũi thon thẳng, trán sáng... Tôi cảm thấy mình thích ngay cô ấy từ cái nhìn đầu tiên.

Đương nhiên là cô không thể hiểu được tình cảm trong lòng tôi. Có thể hiểu thông qua điện thoại, nhưng lúc đó tôi vẫn chưa lắp điện thoại cho cô. Vì thế vừa lắp điện thoại tôi vừa nói chuyện với cô. Tự nhiên tôi muốn được tâm sự, thậm chí tôi còn kể với cô chuyện mình sợ điện thoại, tôi cũng không biết tại sao lại như vậy, tôi không biết làm thế nào. Nghe xong chuyện của tôi cô cười phá lên: "Anh tưởng tượng điện thoại như một loại động vật ở biển hoặc một đội quân bí mật? Thật thú vị. Em nghĩ anh chắc chắn là đang độc thân? Chính vì cô đơn nên anh mới có những suy nghĩ như vậy. Có những lúc em cũng cảm thấy rất cô đơn, chính vì thế em mới cần lắp điện thoại ngay lập tức”.

Vậy thì hay quá, tôi nghĩ từ giờ trở đi mình có thể gọi điện thoại cho cô ấy. Hôm đó tôi lắp nhoáng một cái là xong. Kể từ hôm sau trở đi, ngày nào tôi cũng gọi điện thoại cho cô, tôi thấy mình hoàn toàn đã biến thành một kẻ ỷ lại vào điện thoại. Chúng tôi nói chuyện trên trời dưới biển, dần dần tôi không còn cảm thấy sợ điện thoại nữa. Tôi nghĩ kể cả bị điện thoại nghe trộm thì cũng chẳng sao cả. Tôi muốn để cho mọi người trên toàn thế giới nghe thấy những cuộc nói chuyện của chúng tôi. Từ lúc còn tương đối lạ lẫm, dần dần chúng tôi đã trở nên thân quen hơn, tất nhiên là phải trải qua một thời gian khá dài.

Và rồi tôi phát hiện ra chúng tôi đều là những người rụt rè, thích sống nội tâm. Trong điện thoại chúng tôi đã nói với nhau rất nhiều, rất hợp nhau, thế nhưng mỗi khi có dịp gặp nhau thì chúng tôi hầu như chẳng có gì để nói cả, hai bên cứ ngượng nghịu, vò đầu bứt tai. Thông thường chúng tôi chỉ nói chuyện thời tiết và công việc. Cô ấy kể cho tôi nghe rất nhiều chuyện lí thú ở các ngân hàng, chẳng hạn như một vị lãnh đạo nào đó ở cơ quan cô vì tham ô nên đã bị bắt, và người đó còn là sếp  của cô. Cô kể, có lúc cô rất thích công việc của mình, nhưng cũng có những lúc cô cảm thấy chán ngấy bởi vì cô phải làm rất nhiều sổ sách giấy tờ, toàn là những thứ khô như ngói, những con số trên đó nhiều lúc như những con nòng nọc bơi qua bơi lại trước mắt cô. Có lúc trên những bảng biểu đó cô còn viết tên tôi lên để đến khi trưởng phòng còn hỏi cô người đó là ai? Người đó có quan hệ gì với tấm bảng biểu này? Và lúc đó cô ngượng đến đỏ mặt tía tai.

Tôi thấy tình cảm của mình tiến triển rất thuận lợi và điều đó có được là nhờ có điện thoại. Sau đó, ngân hàng cô làm đã phái cô đến một thành phố ở miền Nam để mở chi nhánh, chúng tôi đã phải xa nhau. Từ đó trở đi chúng tôi càng phải dựa vào điện thoại. Ngày nào chúng tôi cũng gọi điện thoại, có hôm còn gọi mấy cuộc, chúng tôi nhớ nhau đến phát điên. Trong điện thoại chúng tôi không có gì là không nói, chúng tôi nói rất nhiều. Có một lần cô ấy đã về thăm tôi, thế nhưng chỉ cần gặp nhau là chúng tôi lại câm như hến vì chúng tôi chẳng còn gì để nói cả.

Đó là một cảnh tượng hết sức đáng sợ bởi vì trong điện thoại chúng tôi không có gì là không nói, mong mỏi đến ngày được gặp nhau thì lại không nói được gì, hai bên chỉ biết nhìn nhau, lưỡi cuốn đi cuốn lại trong mồm mà lại chẳng phát ra được âm thanh nào. Cả hai chúng tôi đều như vậy, điều này khiến chúng tôi lại phải vội vã tạm biệt nhau. Nhưng chỉ cần sau khi tạm biệt là chúng tôi lại nhớ nhau đến phát điên, và rồi lại phải gọi điện cho nhau. Trong điện thoại chúng tôi lại nói rất nhiều, thậm chí còn phân tích cả chuyện tại sao gặp nhau lại không thể nói được chuyện. Chúng tôi đã tìm ra rất nhiều nguyên nhân và cũng tìm cách để khắc phục tình trạng này, tuy nhiên đến khi gặp nhau thì đâu lại vào đấy. Có một thời gian thậm chí tôi còn tưởng không thể tiếp tục được mối quan hệ này nữa, bởi vì khi ở bên nhau chúng tôi nói rất ít, nếu như vậy thì làm sao có thể sống được với nhau? Nhưng rồi những lời tâm sự cháy bỏng qua điện thoại lại khiến chúng tôi càng thêm cố gắng để đi về phía đối phương. Dạo này cô ấy lại phải đi miền Nam một thời gian, chúng tôi lại phải chuyện trò, tâm sự qua điện thoại, đôi bên đều rất nồng nàn, thắm thiết. Sau đó chúng tôi đã quyết định, cho dù khi chúng tôi ở bên nhau mà không nói được gì nhưng chỉ cần điện thoại còn tồn tại thì chúng tôi vẫn phải ở bên nhau. Chính vì thế chúng tôi đã quyết định tổ chức đám cưới.

Chúng tôi đã cưới nhau, phòng được bố trí gọn gàng, đầu giường và cuối giường được đặt hai bộ điện thoại. Đám cưới của chúng tôi rất đông vui nhưng một điều lạ là cô dâu và chú rể đều không nói một lời nào mà chỉ cười trừ. Chúng tôi hết sức hạnh phúc song đồng thời tự đáy lòng cũng có phần lo lắng. Đến tối, chúng tôi nằm trên giường, đây là giây phút đáng nhớ của cuộc đời mỗi con người nhưng chúng tôi chẳng nói được gì cả. Chúng tôi nằm đó rất lâu, đến khi tắt cả đèn nhưng vẫn chẳng biết nên bắt đầu thế nào. Thế rồi, tôi nhấc và bấm điện thoại trên đầu giường.

Tôi nghe thấy cả tiếng lật người của cô trong điện thoại, cô nhấc điện thoại phía cuối giường.

"A lô, em có khỏe không?"

"Anh yêu em, anh rất yêu em!"

"Anh đang ở đâu?"

"Ở ngay bên em, anh muốn có em"

"Em cũng muốn có anh nhưng…"

"Đến đây, anh đã cởi quần áo ngủ rồi".

"Anh ở đâu? Ở đâu?"

"Ở đây, em thử quờ tay mà xem, ở đây…"

Chúng tôi vừa gọi điện thoại vừa ôm nhau vào lòng và dành cho nhau những nụ hôn nồng cháy, tôi nói đây là một khoảnh khắc đáng nhớ của mỗi con người nhưng tay phải của chúng tôi đều phải cầm điện thoại, chúng tôi vừa chuyện trò vừa làm tình. Chúng tôi đã biểu lộ tình yêu của mình với đối phương qua điện thoại và nói lớn rằng anh yêu em, em yêu anh. Chúng tôi như đôi cá vẫy vùng trong biển sâu, vừa dùng điện thoại để khích lệ đối phương, để phát lên những thanh âm đầy hạnh phúc. Chúng tôi đều là người điện thoại, chính điện thoại đã gắn bó chúng tôi lại với nhau, tôi nghĩ chắc chắn chúng tôi sẽ mãi ở bên nhau, không bao giờ rời xa bởi chúng tôi đã quá ỷ lại vào điện thoại, và bị điện thoại điều khiển một cách ngọt ngào.