Khinh khí cầu đen
Khi tôi tỉnh dậy, từ cửa sổ của căn phòng nhìn ra ngoài tôi đã phát hiện ra nó. Nó là một quả khinh khí cầu màu đen, do bay quá thấp nên trông nó rất đồ sộ, khinh khí cầu bay lơ lửng trên không trung ở khu chung cư của chúng tôi quả là một điều lạ. Tôi đoán sự việc xảy ra khi chúng tôi đang say sưa giấc nồng, trước kia chưa bao giờ xảy ra trường hợp như vậy.
Đây là lần đầu tiên tôi gặp quả khinh khí cầu đen, trước đây tôi đã từng gặp các loại khinh khí cầu màu khác, ví dụ xanh rằn ri, loại khinh khí cầu đó thường bay rất chậm qua đầu mọi người để quảng cáo một loại sản phẩm nào đó, ví dụ quảng cáo cho công ti kinh doanh bất động sản, quảng cáo cho một loại thực phẩm mới hoặc đồ dùng của phụ nữ…Tuy nhiên loại khinh khí cầu trông như đám mây đen bay lơ lửng trên không trung khu chung cư thì thực sự đây là lần đầu tiên tôi gặp. Lúc đầu tôi còn tưởng mình nhìn nhầm, cứ tưởng nó vẫn đang bay chứ không thể đậu ở đó. Thế nhưng đến khi nhìn kĩ tôi mới phát hiện ra rõ ràng nó đang đỗ lại chứ không phải đang bay. Hay là do một sự cố kĩ thuật nào đó nên nó mới tạm thời đỗ ở khu dân cư chăng? Tôi mặc quần áo và cảm thấy hơi lo lắng vì những gì đã nhìn thấy. Vừa đứng sát bên cửa sổ tôi vừa ngắm nghía nó. Nó còn cách khá xa so với tầng thượng của tòa nhà 30 tầng, nó đang treo lơ lửng trên đó. Lúc này bầu trời khá âm u, hình như ngay cả bầu trời cũng đang cố tạo ra vẻ thần bí làm nền cho nó. Và tôi còn phát hiện thấy nó mỗi lúc một to hơn, mỗi lúc một tiến sát tòa nhà hơn.
Căn hộ của tôi nằm ở đoạn giữa của tòa nhà 30 tầng, tôi phát hiện thấy quả khinh khí cầu đen đó mỗi lúc một to hơn, nó đang làm thay đổi cảnh quan quen thuộc xung quanh tôi. Stevenson có viết một bài thơ nói rằng, ông đã bỏ một cái chum vào vùng núi hoang sơ của bang Tennessee, và ông đã phát hiện ra các ngọn núi ở bốn phía xung quanh đã lấy ngọn núi có đặt chiếc chum này làm trung tâm và cùng đổ về hướng đó. Stevenson đã đặt chiếc chum vào ngọn núi hoang sơ để phú cho các sự vật hỗn loạn một trật tự, một ý nghĩa. Nhưng hiện tại không hiểu ai đã đặt quả khinh khí cầu đen không rõ lai lịch, không rõ mục đích vào khu vực này?
Khu vực tôi ở vốn là khu dân cư kiểu mẫu có an ninh tốt của thành phố, hầu như không có trộm cắp, rác rưởi hay gái làng chơi, không có các tờ quảng cáo chuyên rao chữa các bệnh lây lan qua đường tình dục hoặc những người ăn xin xuất hiện. Tuy nhiên, sự xuất hiện của một quả khinh khí cầu màu đen bay đã gây cho người ta một cảm giác bất an.
Tôi chăm chú nhìn nó như nhìn chăm chú một đám mây đột ngột xuất hiện, hoặc giả có thể trước đây nó vẫn đỗ ở đó, chỉ có điều tôi không phát hiện ra nó mà thôi. Lẽ nào nó là một loại khinh khí cầu tàng hình hay sao? Chắc chắn trước đây nó có màu khác, không hiểu nó đã biến thành màu đen giữa bầu trời rực nắng từ lúc nào? Tôi ngắm nhìn nó chăm chú mà lòng nặng trĩu.
Tôi quyết định đi ra ngoài xem sao. Bước ra khỏi thang máy tôi đi thẳng ra khuôn viên của khu chung cư. Rất nhiều người đã phát hiện ra nó, họ cũng đã xuống đất và tập trung bàn tán xôn xao. Nhìn từ xa tôi đã thấy họ khoa tay múa chân, cảnh đó làm tôi liên tưởng tới việc người câm giao tiếp với nhau bằng tay. Có lẽ sự xuất hiện của quả khinh khí cầu màu đen đó đã khiến người ta nảy sinh cảm giác bất an. Tôi chen vào đám người và cố gắng không để họ chú ý tới mình vì tôi chỉ muốn làm người nghe ngóng tình hình. Một người đàn ông mặc bộ com lê đen lên tiếng: “Tôi thấy chúng ta có thể đo thể tích của nó từ dưới mặt đất, như thế chúng ta có thể biết được độ to nhỏ của nó”. Nghe thấy vậy, một người lập tức bước ra khỏi đám đông và dùng một loại dụng cụ rất đặc biệt để đo khoảng cách giữa khinh khí cầu và mặt đất, sau đó sẽ căn cứ vào hình chiếu của khinh khí cầu trên mặt đất để đo độ dài của quả khinh khí cầu. Mọi người túm tụm quanh cậu thanh niên đeo kính đó để xem cậu ta đo đạc, tính toán. Rồi cậu ta hô lớn: “83 thước! Khinh khí cầu dài 83 thước!” Mọi người vỗ tay lẹt đẹt, xem ra họ rất phấn khởi vì mình đã nắm bắt được một thông số quan trọng của quả khinh khí cầu. Nhưng vấn đề là nó vẫn đang tiếp tục to lên, tôi cảm thấy hiện tại nó phải dài đến 84 thước rồi. Cần phải giám sát kĩ nó, tốt nhất là nên có chiếc kính viễn vọng. Tôi rụt rè đưa ra đề nghị của mình và mọi người ủng hộ ngay lập tức, một người trong số họ đã mang ra một chiếc kính viễn vọng có độ phân giải cao được đỡ bằng chiếc giá ba chân. Tôi đoán đây chắc là kiệt tác của người thích nhìn trộm bởi gần như nó có thể nhìn rõ từng cái lỗ chân lông của mọi người.
Chiếc kính viễn vọng đã được dựng lên chắc chắn, một người ngắm nghía một hồi rồi bắt đầu báo cáo với mọi người: “…nó được may bằng rất nhiều các miếng vải đen. Có rất nhiều đinh bu lông gắn chúng lại với nhau… Hình như nó đang ngày một to hơn, nhưng hình như nó cũng đang thu nhỏ dần, à không, nó không có gì thay đổi cả, không, không, nó đang phồng to hơn. Nhưng xem ra nó đang thu nhỏ lại. Không biết có phải nó bay cao hơn không nhỉ? Nó không động đậy, nó đang lao về phía tòa nhà bên cạnh! À không, không phải, nó lao về phía tòa nhà bên cạnh, nó đang từ từ rơi xuống. Nhưng nó vẫn to như vậy…” Mọi người xung quanh càng nghe càng mù tịt bởi họ không hiểu người quan sát đó đang nói cái gì.
Và quả khinh khí cầu vẫn đứng ở đó, đây là điều ai cũng nhận thấy, nó xuất hiện ở vị trí phía trái của bồn địa hướng tâm được tạo bởi kiến trúc của tòa nhà. Tôi nghĩ nếu thành phố này là một hệ ngân hà thì Thiên An Môn sẽ là trung tâm của dải ngân hà đó và khu vực tôi ở sẽ giống như vị trí của hệ mặt trời nằm trong hệ ngân hà, nằm ở cánh trái, chầm chậm quay quanh quảng trường. Nhưng sao khinh khí cầu lại không xuất hiện ở các khu vực khác hay các trung tâm thương mại của thành phố mà lại xuất hiện ở đây? Nó lấy năng lượng từ đâu để bay? Hình như nó không ngừng được bơm khí vào lòng.
Lúc này trong khuôn viên của khu chung cư đã có vài đứa trẻ xuất hiện. Vì thấy mọi người đang thi nhau ngửa mặt lên trời để xem cái gì đó nên chúng cũng nhìn lên trên và phát hiện ra quả khinh khí cầu đó: “Phi thuyền! Phi thuyền sẽ đem đến những thông tin lí thú về vũ trụ! Nó sẽ thả bánh kẹo xuống! Thả đồ chơi xuống”. Những tiếng reo đầy phấn khởi của tụi trẻ đã lan sang chúng tôi, tâm trạng bất an của mọi người lập tức được giải tỏa. Tôi phải thừa nhận, sống ở thành phố quá lâu đã khiến tôi ngày càng trở nên mẫn cảm, trầm tư, sự xuất hiện của bọn trẻ đã giúp cho bầu không khí trở nên sôi động hơn, lạc quan hơn rất nhiều. Và thế là cả người lớn và trẻ con bắt đầu bàn luận chuyện này. Mọi người thi nhau đưa ra ý kiến của mình trong việc cải tạo quả khinh khí cầu. Người thì nói rằng có thể cải tạo chiếc khinh khí cầu này thành cầu trượt bởi hình dạng của nó rất thích hợp để trẻ con ôm trượt, nếu được như thế thì sẽ thú vị vô cùng. Hoặc cũng có thể lắp thêm mấy cái bánh trên quả khí cầu dài đó và biến nó thành chiếc xe trượt trên mặt đất, trẻ con mà được ngồi trên đó trượt thì còn gì bằng. Hoặc cũng có thể mở phòng dạy nhạc, phòng chơi trò chơi điện tử, chơi bolling trong đó, nếu thế thì cha mẹ trẻ cũng sẽ được tham gia vì đây là một khinh khí cậu dài 84 thước, không, có thể phải dài đến 85 thước, thậm chí 96 hay 133 thước.
Rồi đột nhiên có người kêu toáng lên, chúng tôi cùng ngước mắt nhìn lên trời và phát hiện thấy quả khinh khí cầu đang lao về phía một tòa nhà. Đây là giây phút hết sức căng thẳng. Tim chúng tôi đập thình thịch như muốn bắn khỏi lồng ngực. Nó vẫn đang lao về hướng tòa nhà, nhưng tới khi cách tòa nhà chừng 10 cm thì nó lại dừng lại, đương nhiên là chúng tôi không thể nhận ra điều này bằng mắt thường mà phải nhờ người có kính viễn vọng quan sát và thông báo tình hình cho mọi người. Chúng tôi lặng lẽ nhìn quả khinh khí cầu, niềm vui ban nãy bọn trẻ đem đến giờ đã hoàn toàn biến mất, một bầu không khí ngột ngạt bao trùm lên tất cả chúng tôi. Tự nhiên tôi nhớ lại những cảnh trong phim Ngày độc lập của Mĩ chiếu cách đó không lâu. Đó là bộ phim khoa học viễn tưởng nói về cảnh đĩa bay của người ngoài hành tinh xâm chiếm trái đất, trong phim có chiếu cảnh trên bầu trời của mỗi thành phố đều xuất hiện một đĩa bay màu đen có diện tích rộng như thành phố, chỉ cần dùng sức mạnh như tia chớp của mình, nó sẽ hoàn toàn có thể hủy hoại cả một thành phố, chùm tia laze của nó có thể chiếu thẳng vào các tòa nhà chọc trời và hạ gục chúng giống như người ta đốn một khúc củi khô mà không hề tốn sức, người dân như kiến gặp lửa đua nhau chạy trốn. Nhân loại vốn rất mềm yếu và nhỏ bé, đặc biệt khi gặp phải những tai họa bất ngờ. Mọi người bắt đầu thì thầm bàn tán, họ kháo nhau rằng rất có thể quả khinh khí cầu này đựng đầy lựu đạn, nó được một tổ chức khủng bố hoặc người ngoài hành tinh phái đến để tiêu hủy cả khu vực này. Ngay lập tức tin đồn này được lan ra khắp mọi nơi, mọi người ai ai cũng cảm thấy lo lắng, căng thẳng.
Nhưng rồi, quả khinh khí cầu lại bắt đầu thay đổi vị trí. Hình như có một sức mạnh nào đó đang điều khiển nó và quỹ đạo di chuyển của nó trên bầu trời tạo thành hình quả trám. Rồi tôi phát hiện thấy có một đàn bồ câu đang bay ngược hướng với khinh khí cầu, hình như chúng đang rất sợ hãi, đường bay của chúng tạo thành các hình e líp liên tục, từng vòng, từng vòng một. Đàn bồ câu vẫn lặng lẽ bay, quả khinh khí cầu và đàn bồ câu vẫn di chuyển theo quỹ đạo của mình, chúng như đang đuổi nhau, thăm dò nhau, né tránh nhau, phát hiện nhau, đối địch nhau, tôn trọng nhau, hỏi han nhau. Mọi người đều ngửa mặt lên trời quan sát, từng cái đầu như quả chuông đồng hồ lúc lắc theo nhịp bay của quả khinh khí cầu và đàn bồ câu, cảnh đó làm tôi liên tưởng tới việc người ta lắc cổ khởi động trước khi chơi thể thao. Nhưng hình như đã xảy ra chuyện gì đó. Một chú bồ câu va vào quả khinh khí cầu và rơi bịch xuống đất. Xác của nó rơi ngay chỗ chúng tôi đứng, đó là con chim bồ câu màu trắng, nó nhìn chúng tôi với ánh mắt lưu luyến, bi ai. Hình như nó vẫn còn rất lưu luyến với cuộc sống này, nhưng nó đã chết, quả khinh khí cầu đen đã đâm chết nó. Lỗi này hoàn toàn do quả khinh khí cầu gây ra. Có người còn kêu lên bằng giọng phẫn nộ, chim bồ câu tượng trưng cho hòa bình, là sứ giả của tự do, là tín vật của tình yêu, nhưng quả khinh khí cầu đen đã đâm chết nó.
Lúc này quả khinh khí cầu cũng bắt đầu dừng lại. Đàn bồ câu bắt đầu thi nhau bay tán loạn. Giờ thì không còn bóng chim bồ câu nào trên bầu trời, quả khinh khí cầu cũng đứng im một chỗ không động đậy. Mọi người cũng không ai nói gì, có người bảo nó đang cố tình tạo vẻ khủng bố, một số người lại bảo chắc nó không gây hại gì cho con người. Sự xuất hiện của nó cũng giống như sự xuất hiện của các sự kiện khác trong thành phố hàng ngày, ví dụ một con chó bị một chiếc xe hơi đâm chết, một triển lãm tranh bị hoãn đột ngột, một nghệ sĩ biểu diễn nghệ thuật xuất hiện trên đường phố, một loại đồ dùng gia dụng nào đó được giảm giá bất ngờ. Tất cả các sự kiện này đều giống nhau, việc quả khinh khí cầu đen xuất hiện cũng giống như vô vàn các sự kiện khác, không cần phải quan tâm quá nhiều tới nó.
Và thế là mọi người lại bắt đầu tranh luận. Sau một hồi tranh cãi gay gắt, ý kiến cho rằng quả khinh khí cầu đen này sẽ gây ra những hậu quả không thể lường trước đã chiếm ưu thế hơn. Những người có ý kiến này đều cho rằng quả khinh khí cầu này xuất hiện quá bất ngờ, chắc chắn trong này phải có âm mưu mà mọi người không thể ngờ tới, tuy nó không đối địch với con người nhưng chắc chắn nó cũng không hữu hảo với con người, việc mọi người cần phải làm là tìm cách đuổi nó đi, thậm chí phải tiêu hủy nó.
Còn bản thân tôi lại khá bối rối trước sự kiện này, hoặc nói thẳng ra là tôi rất thích màu đen. Đây là một thứ màu rất thuần, giống như bản thân màn đêm rất lôi cuốn tôi. Tôi vừa sợ nó lại vừa say mê nó, nhưng bản thân tôi lại không có đủ quyết tâm để tiêu hủy nó. Tôi đoán chắc nó chỉ đi ngang qua đây, nghỉ chân một lát lại sẽ bay đi, nó chẳng gây hề hấn gì cho ai, tất nhiên là nó có đâm chết một con chim bồ câu nhưng máy bay bay trên bầu trời cũng khó có thể tránh khỏi việc đâm chết những chú chim bồ câu được mọi người yêu mến. Tôi nghĩ đây hoàn toàn chỉ là sự vô tình, lúc này đây tôi có cảm giác như quả khinh khí cầu đang rất ăn năn về hành động của mình, nó lặng lẽ đứng ở đó mà không hề động đậy, chắc nó đang xấu hổ vì những gì mình đã gây ra, nó cũng không biết nên phải chuộc tội bằng cách nào. “Nó đang nhỏ dần đi” – gã có kính viễn vọng lại bổ sung thêm. “Hiện tại nó dài 78 thước… 69 thước… 53 thước…”
“Nó định bỏ trốn đấy!” Một người gào lên. Âm thanh đó vọng ra cả khu chung cư. “Chúng ta phải tìm cách đuổi nó biến khỏi khu vực này” – một cụ già nói, và thế là mọi người bắt đầu tìm cách đuổi nó đi.
Biện pháp đầu tiên mà mọi người sử dụng là thi nhau hét lớn “cút đi, cút đi” hoặc “mau rời khỏi chỗ này, đi đến chỗ khác”, thậm chí là thành phố khác hay sang cả Mĩ nhưng tuyệt đối không được ở đây. Nhưng quả khinh khí cầu vẫn dừng ở đó, không hề động đậy. Và rồi một người được quyền mang súng đã đem một khẩu súng kíp đến, sau khi được lệnh của cụ già, người đàn ông đó đã bắn lên quả khinh khí cầu, viên đạn bay thẳng tới chỗ quả khinh khí cầu nhưng nó vẫn không hề động đậy. Mọi người còn định đứng trên tầng thượng phụt xăng để đốt nhưng rồi cách này cũng không thành công. Mọi người vắt óc nghĩ hết cách này đến cách khác nhưng cũng không làm gì được nó.
Trong lúc mọi người đang tuyệt vọng thì có một người đi săn khoác một chiếc áo lông thú đi ngang qua khu chung cư. Mọi người chặn ngay ông ta lại vì trong tay ông ta có cầm một cung tên. “Anh ơi, anh có thể giúp chúng tôi bắn cho nó rơi xuống được không?” Người đàn ông đề nghị chúng tôi cho anh ta một ít trà xanh, vài cục đường phèn và diêm, ngoài ra anh ta còn yêu cầu chúng tôi hát đồng ca một bài, nếu làm được như vậy thì anh ta đồng ý bắn giúp quả khinh khí cầu kia. Chúng tôi đã đáp ứng đầy đủ những yêu cầu của anh ta, trong tiếng ca vang đầy vẻ khủng bố của chúng tôi, anh ta đã đốt cháy mũi tên và bắn thẳng nó về hướng quả khinh khí cầu.
Quả khinh khí cầu đã bị bắn trúng, nó đang bốc cháy. Mọi người ai cũng cảm thấy phấn chấn, đang trong lúc đó thì có một chiếc dù bay ra khỏi quả khinh khí cầu – chính xác hơn là có một người nhảy dù ra khỏi quả khinh khí cầu. Tôi nhớ rất rõ hôm đó là ngày 27 tháng 11, cô gái hạ dù xuống trước mặt tôi, tôi đã nhận ra cô ấy – đó chính là Lâm Lâm. 5 năm trước đây cô ấy đã mơ thấy tôi trong một giấc mơ, cô ấy quen tôi, cười nhạo tôi, khinh khí cầu đã đem đến cho tôi một người con gái lí tưởng, tôi tin vào điều đó. Quả khinh khí cầu đó đã bị đốt cháy và rơi từ trên không trung xuống. Những sự kiện xảy ra sau đó đã hết sức hỗn loạn. Xe cứu hỏa kịp thời lao đến dập lửa, công an đến tịch thu cung tên và súng kíp của hai người đàn ông kia, ngoài ra còn có một chiếc xe tải đến kéo xác quả khinh khí cầu đi. Mọi người vòng trong vòng ngoài xúm xít ngó nghiêng các sự việc đang xảy ra trước mắt. Còn tôi thì nắm tay cô phi công Lâm Lâm vừa từ trên trời rơi xuống lặng lẽ rời khỏi đám đông. Tôi tin chắc rằng nếu cô như chiếc bóng biến mất trong giấc mơ của tôi thì quả khinh khí cầu đen kia sẽ lại xuất hiện một lần nữa.