Người tiếp thị nhạc cụ
Tôi bắt đầu làm công việc tiếp thị nhạc cụ cách đây không lâu. Hồi đó tôi đang làm nhân viên chuyển phát thư từ, báo chí cho bưu điện thành phố, ngày nào tôi cũng cưỡi trên chiếc xe đạp cọc cạch màu xanh ốc bươu của bưu điện để đưa thư từ, báo chí đến các ngõ hẻm, nơi chỉ có ánh nắng chiều già cỗi hiu hắt chiếu trên các bức tường. Đối với một sinh viên mới tốt nghiệp đại học thì không thể đủ tư cách để đưa thư bằng xe máy. Có lúc tôi cũng phóng bạt mạng trên đường dành cho xe đạp ở ven đường cao tốc, các dãy nhà chung cư hai bên đường vun vút chạy qua khiến tôi có cảm giác như mình đang bay. Tôi đặt tên cho chiếc xe đạp là Căng gu ru, lí do là vì nó luôn chở hai chiếc túi vải màu xanh đựng đầy những thứ như thư từ, báo chí, bưu phẩm…Khi bạn làm một nhân viên đưa thư thì bạn mới cảm nhận ra rằng thế giới này quả là hỗn loạn, dường như tất cả mọi người trên thế giới này đều đang viết thư. Có một lần tôi phải đưa một bức thư tới một ngõ hẻm, nhưng số nhà đề trên địa chỉ người nhận lại không tồn tại. Sau khi tìm hiểu tôi mới biết ở đó có ngôi nhà đã bị sập từ những năm hai mươi. Nghe nói sống ở đó là một vị thái giám đời Mãn Thanh – bạn thử nghĩ mà xem nếu truy tìm nguồn gốc của sự việc này thì sẽ khám phá ra rất nhiều điều thú vị. Bạn hoàn toàn có thể đoán rằng sẽ có một cô cung nữ nào đó, một cô gái sống ở một trang trại tại bang Idaho của Mĩ viết thư cho người yêu cũ – một người đã về với cát bụi từ lâu, người yêu cũ của cô chính là vị thái giám đó. Thật đúng là kì lạ! Thế nhưng lần nào tôi cũng phải trả lại bức thư có dán con tem Mĩ có hình con chim ưng đang bay màu đỏ đó cho bưu điện. Công việc này tôi làm đúng hai năm, mãi cho tới khi cô người yêu Hà Mạch Hương của tôi đột nhiên biến mất.
Chuyện này nếu kể ra thì cũng khá dài dòng. Hồi còn học đại học, tôi và Mạch Hương được rất nhiều người hâm mộ và là tấm gương học tập của rất nhiều người bởi trong cả ba năm chúng tôi lúc nào cũng gắn bó khăng khít với nhau, không giống như những đôi khác thay người yêu như thay áo, thậm chí có cậu còn không biết mình đã có bao nhiêu người yêu. Dáng người Mạch Hương như một loài cá nước ngọt bóng mượt đang tung tăng bơi lội. Mỗi khi màn đêm buông xuống, tôi còn thấy những đốm sáng lấp lánh lúc ẩn lúc hiện trong huyết quản. Tôi vô cùng yêu dáng vẻ dễ thương đó, đối với tôi mọi chỗ trên cơ thể của cô ấy đều là kho báu. Mấy năm đó mỗi lần ngủ bên nhau, sau mỗi lần làm chuyện đó với tất cả nhiệt huyết của tuổi trẻ, tôi đều áp má vào ngực cô ấy và có cảm giác như mình được áp má vào khe núi mọc đầy hoa thơm trái ngọt. Mạch Hương là cô gái không hề đơn giản chút nào, hồi đó nàng là ca sĩ có tiếng của trường tôi. Có lần có phóng viên của Reuter đến phỏng vấn tôi, Mạch Hương đã đứng bên cạnh dịch trực tiếp cho tôi. Ngay cả khi nằm mơ nàng cũng muốn mình trở thành nhà bác học Marie Curie. Tôi theo đuổi nàng mất nửa năm, tối nào tôi cũng đứng ngoài phòng thí nghiệm của nàng và hát cho nàng nghe. Hôm đó tôi hát đến khản đặc cả giọng, đang chuẩn bị bỏ về thì nàng như ngọn lửa sáng xuất hiện trong bóng đêm, vừa cười vừa cầm lấy tay tôi và nói: “từ giờ em sẽ chịu làm bạn gái của anh. Chúng ta đi nhảy nhé”.
Tôi yêu Mạch Hương như muốn phát điên, vì thế thời còn làm nhân viên bưu điện, hầu như ngày nào tôi cũng gửi cho nàng món quà gì đó qua đường bưu điện. Tôi dự định đợi mình kiếm đủ một khoản tiền, tôi sẽ lấy nàng làm vợ. Nhưng rồi tôi lại chần chừ vì tôi làm gì có nhà, cưới nhau xong chẳng lẽ lại ra vệ đường ngủ, lấy vài tờ báo đắp lên người làm chăn? Nghĩ tới điều đó tôi lại vô cùng chán nản. Nếu bạn là một chàng trai có trách nhiệm và mặc dù không có một xu dính túi nhưng vẫn muốn cưới một cô gái làm vợ thì chắc chắn bạn cũng sẽ buồn phiền, chán nản chẳng khác gì tôi.
Nhưng giờ thì Mạch Hương đã mất tích. Sau khi tốt nghiệp đại học, Mạch Hương ở lại trường làm giáo viên và có một căn phòng tập thể rộng chừng 8 mét vuông. Nhưng cách đây mấy hôm, khi tôi đến thăm nàng thì không thấy nàng đâu cả. Chỉ có mấy chiếc váy treo lỏng chỏng trong chiếc tủ rỗng tuếch. Tôi ôm lấy mấy chiếc váy đó và tưởng tượng mình đang ôm thân hình như nàng tiên cá của Mạch Hương, nhưng đó chỉ là tưởng tượng mà thôi bởi tôi chỉ chạm tay vào không khí. Mấy cái váy đó như đám tảo biển bay phất phơ trong chiếc tủ. Tôi ngồi đần người ra và nghĩ không biết nàng đã đi đâu. Tôi vội vàng phi thẳng xuống phòng thí nghiệm mà hàng ngày nàng hay ở đó nhưng cũng chỉ thấy toàn những ống nghiệm thủy tinh đủ các kích cỡ, còn nàng thì chẳng thấy đâu. Tôi lại quay trở lại phòng ở của nàng và phát hiện thấy chiếc đàn violon màu đỏ của nàng đã không thấy nữa. Không biết nàng mang chiếc violon màu đỏ đó đi đâu được cơ chứ?
Nếu bạn đi trên đường và gặp một người đạp xe xích lô chở đủ các loại nhạc cụ như ghi ta, đàn điện tử, các loại sáo cỡ lớn cỡ nhỏ, trống, đàn vi ô lông to, nhỏ, vừa… thì bạn cũng đừng nhạc nhiên bởi người đó chính là tôi. Tôi muốn tìm cho bằng được Mạch Hương trong cái thành phố đang không ngừng chuyển động như sa bàn này. Tôi biết điều này sẽ rất khó khăn nhưng khi còn làm nhân viên chuyển phát thư từ báo chí, tôi đã thuộc làu làu các ngóc ngách của thành phố mà không sợ bị lạc đường. Tôi nghĩ chắc chắn mình sẽ tìm được nàng, nếu không chắc tôi sẽ chết vì cô đơn. Cô đơn là cảm giác bạn buộc phải cố nén cơn buồn nôn trong ba tiếng đồng hồ để ăn hết thứ đồ ăn mà bạn cực kì ghét, giờ đây tôi đang phải gặm nhấm cảnh cô đơn khủng khiếp đó.
“Chị ơi, chị có mua nhạc cụ không? Nhạc cụ của tôi đẹp lắm, giá cả phải chăng. Chị lấy một chiếc loại nhỏ nhé!”
Tôi đang cố gắng chào mời một phụ nữ vừa từ cổng học viện âm nhạc Trung Quốc đi ra. Chị ta dắt một đứa bé mà vừa nhìn tôi đã biết là rất ghiền âm nhạc. “Có sáo không? Tôi muốn mua một cây sáo. Thằng nhóc này sống chết cũng không chịu học đàn piano, chỉ thích học thổi sáo. Thật tồi tệ quá mức, thổi sáo thì làm sao có thể được cộng điểm khi thi. Nhưng tôi cũng đành chịu bó tay với nó”. Chị ta vừa mắng mỏ đứa con chừng 5 tuổi. Thằng bé có vẻ không thèm để ý đến lời mẹ nó mà chỉ dán mắt vào nhìn đám sáo to nhỏ, dài ngắn nhiều cỡ của tôi. Cuối cùng chị ta đã mua một cây sáo. Tôi hỏi: “À, chị có gặp cô gái nào đánh đàn violon màu đỏ không? Cô bé hay tết tóc hai bên ấy”.
Mắt chị ta sáng lên: “Có, có gặp. Cô bé đó đã từng kéo đàn violon ở khách sạn Kempinski. Tôi lại cứ tưởng cô bé đó là học sinh của học viện âm nhạc ra ngoài làm thêm kiếm tiền cơ. Cậu tìm cô bé đó làm gì vậy?” Chị ta chưa nói dứt lời thì tôi đã nhận tiền và lên xe phóng đi khá xa rồi. Tôi phải tranh thủ tìm ngay Mạch Hương về, tại sao nàng tiên cá của tôi lại mò tới cả khách sạn Kempinski nhỉ? Đó không phải là nơi mà hạng người như chúng tôi có thể mò đến. Tôi nghĩ nếu mình lui tới chỗ đó, số tiền mà tôi kiếm được trong cả cuộc đời này có thể chỉ tiêu vèo trong một tối là hết bay.
Tôi mò tới khách sạn Kempinski và thực sự hoa mắt bởi sự hào hoa tráng lệ của khách sạn năm sao này. Vừa ngó nghiêng tôi vừa thưởng thức các loại đèn chùm treo trên trần khách sạn. Nghe nói ăn ở đây sẽ được nghe các nghệ sĩ biểu diễn nhạc, thế nhưng tôi vừa gặm Hăm bơ gơ vừa ngó nghiêng khắp nơi mà chẳng thấy có vị nghệ sĩ nào chơi đàn cả. Tôi tìm đến người phụ trách khu đại sảnh và hỏi anh ta có gặp Mạch Hương của tôi không. Anh ta hỏi nghề nghiệp của tôi bằng một giọng nhẹ nhàng nhưng đầy cảnh giác. Tôi nói với anh ta rằng mình đã từng làm một nhân viên chuyển phát thư của bưu điện, nhưng hiện tại thì tôi làm công việc tiếp thị các loại nhạc cụ. Nghe xong anh ta cười phá lên và bảo không ngờ Trung Quốc lại xuất hiện nhân viên tiếp thị nhạc cụ. Và rồi chắc cũng thông cảm với hoàn cảnh của tôi nên anh ta đã đồng ý mua cho tôi một cái trống, tối nào rỗi rãi có thể đánh cho vui. Tôi đưa ngay cho anh ta mặt hàng anh ta cần, rồi anh ta nói với tôi rằng: “Cô gái mà cậu tìm không còn ở đây nữa. Hình như cô ấy đi chơi đàn cho một tiệm ăn liên doanh mới mở rồi. Tiệm ăn đó rất thú vị, có liên quan tới công tác kế hoạch hóa gia đình. Nhưng tôi cũng không hiểu tại sao anh lại đi tìm cô ấy? Có thời gian mở một công ti chuyên kinh doanh nhạc cụ sẽ tuyệt biết bao? Cậu vẫn chưa hiểu phụ nữ rồi thanh niên ạ, xem ra cậu đã bị cô ấy cho out rồi”.
Tôi bị cho out rồi ư? Tôi không tài nào lí giải được điều đó. Trên đường đi tìm tiệm ăn có liên quan tới công tác kế hoạch hóa gia đình, đầu óc tối rối bời như mớ bòng bong. Tôi đoán chắc do mình còn quá ngây thơ, từ trước tới nay tôi luôn nghĩ rằng người con gái duy nhất đã từng ăn ngủ với mình chắc chắn sẽ là vợ mình. Nhưng giờ thì nàng đã bỏ tôi mà đi chỉ để lại mấy chiếc váy rỗng tuếch đó. Giờ thì nàng cũng không còn muốn làm nhà bác học Marie Curie nữa. Tại sao nàng lại như chiếc bóng lang thang hết chỗ này đến chỗ khác trong cái thành phố hỗn loạn này.
Tôi đã tìm ra được quán ăn có liên quan tới công tác kế hoạch hóa gia đình đó. Phải nói là tôi hết sức bái phục những người có đầu óc kinh doanh kiểu đó, cách kiếm tiền của họ phải nói là hết sức độc đáo. Tôi cố gắng nuốt hết bát cơm với vẻ uể oải đồng thời rợn hết tóc gáy khi vừa ăn vừa nghe những tuyên truyền về cách phòng bệnh Aids và các bệnh lây lan qua đường tình dục khác. Tôi thấy thế giới này quả là thú vị. Ăn cơm xong tôi trông thấy có một cô bé chừng 12 tuổi định biểu diễn trong sảnh lớn nhưng đã bị người ta đuổi đi. Tôi nhìn rất kĩ và thấy đó không phải là Mạch Hương. Rồi tôi lập tức tìm tới ông chủ quán ăn và hỏi xem ông ta có trông thấy cô gái nào tết tóc đánh đành violon hay không. Nghe thấy tôi hỏi vậy ông ta chớp chớp mắt và chỉnh lại bộ com lê sáng loáng của mình rồi nói: “Có gặp. Cô ấy muốn kí hợp đồng một tháng với chúng tôi. Nhưng chúng tôi không cần người biểu diễn mà khách hàng vẫn đông như thường. Các tiệm ăn tránh thai của chúng tôi rồi sẽ nhiều hơn rất nhiều so với các cửa hàng ăn nhanh McDonald”. Rồi anh ta mỉm cười và đưa cho tôi xem một hộp nhỏ xinh xắn có đựng bao cao su, trên nắp hộp còn thắt chiếc nơ nhỏ màu đỏ. “Rất hoan nghênh anh sẽ quay trở lại cùng với cô bạn gái có bím tóc dễ thương của mình” - Anh ta vừa mỉm cười vừa bắt tay tạm biệt tôi. “Sao anh không thử đến khách sạn Shangrila tìm xem”.
Tôi rời tiệm ăn và lang thang tới bờ sông trải dài quanh thành phố. Tôi cảm thấy mình thực sự đau khổ, đứng từ xa tôi trông thấy cảnh người ta thả diều, trông chúng như những cánh chim bay lượn nhẹ nhàng trên bầu trời. Tiện tay tôi vứt ngay hộp đựng bao cao su xuống sông và lặng lẽ nhìn cảnh nước sông xanh thẳm đang từ từ cuốn trôi chiếc hộp đó. Không còn Mạch Hương thì tôi còn cần chiếc hộp đó để làm gì. Tôi quay đầu lại với vẻ buồn bã, trong khoảnh khắc đó tôi phát hiện ra những âm thanh rộn ràng của thế giới xung quanh, ngựa xe đi lại như mắc cửi, thế giới đang ngày một sôi động hơn nhưng giờ nó đã trở nên xa lạ với tôi. Tôi ngắm thành phố thế giới với ánh mắt đầy vẻ lạnh lùng, xa lạ, tại sao các người lại giấu Mạch Hương của tôi đi?
Tôi đoán chắc Mạch Hương đã có nhiều thay đổi, ít nhất là trong thời đại mà mọi thứ trôi nhanh như bão táp, thời đại đua danh hám lợi này, nàng đã từ bỏ ước mơ trở thành nhà bác học Marie Curie của mình. Tôi thực sự không lí giải được nguyên nhân gì đã khiến nàng thay đổi. Hay là do công việc giáo viên thu nhập không được cao? Tôi thấy nàng không phải là một con người tầm thường chỉ biết bận tâm về đồng tiền bát gạo. Một buổi tối nọ, tôi đã tìm tới khách sạn Shangrila, ở đó đèn đuốc sáng trưng, nhìn từ xa, trông nó như ngọn núi gắn đầy những viên kim cương lấp lánh. Tôi đi vào đại sảnh, lúc này bụng tôi đang đói cồn cào. Tôi đi thang máy tới tầng bán đồ ăn và gọi một bữa ăn Tây. Hôm nay còn có món nướng của Hàn Quốc, bữa ăn khá là ngon. Qua tấm kính lớn, tôi trông thấy thảm cỏ xanh mướt phát ra những ánh sáng xanh vì được vô số các ánh đèn rọi thẳng vào. Ăn xong tôi đi thẳng tới đại sảnh và thấy đang có người biểu diễn ở đó. Tôi có cảm giác như muốn nhảy tưng lên và phóng ngay sang bên đó. Lúc này tôi mới nhìn rõ có bốn nghệ sĩ đang biểu diễn. Họ đều mặc lễ phục biểu diễn màu đen, ba nam một nữ. Họ rất chăm chú với bài biểu diễn của mình. Chùm đèn treo trên trần nhà hắt lên vai họ một chùm ánh sáng rất dịu mắt. Tôi đứng yên một chỗ chăm chú lắng nghe. Trước đây mỗi lần được thưởng thức các bài biểu diễn của Mạch Hương tôi cũng đều như vậy. Chúng tôi thường chọn những tán cây thật đẹp, thật yên tĩnh để ngồi ở đó, Mạch Hương kéo đàn còn tôi thì ngồi chăm chú lắng nghe những âm thanh tuyệt diệu đó. Nghĩ lại những giây phút ngọt ngào đó tôi chỉ muốn khóc. “Xin hỏi, ông muốn nghe ca khúc nào, tôi có thể đề nghị họ biểu diễn cho ông nghe. Tôi là trưởng phòng chiêu đãi của khách sạn” – Một cô gái đứng bên cạnh tôi và nói với tôi bằng giọng nhiệt tình. Tôi vội vàng xin lỗi và nói mình là một người tiếp thị các loại nhạc cụ. Tôi còn kể với cô gái rằng mình đang tìm cô bạn gái bị mất tích mấy ngày nay với cây đàn violon màu đỏ. Vừa nghe thấy tôi nói thế, cô gái liền đề nghị nghệ sĩ biểu diễn đàn violon biểu diễn bài Thiên nga cho tôi nghe. Những âm thanh ngọt ngào ai oán của bản độc tấu đàn violon đó như đâm thẳng vào tim tôi. Thời buổi này làm gì còn trữ tình, tại sao tôi còn đứng ở đây làm gì? “Nếu anh không ngại thì tôi sẽ lấy một chiếc sáo loại dài. Bình thường tôi cũng hay thổi sáo, nói chung rất thú vị. Bạn gái của anh hình như tôi đã từng gặp một lần. Hình như đã có lần cô ấy đến đây biểu diễn, nhưng giờ thì không còn ở đây nữa. Tôi cũng không biết cô ấy đi đâu. Tại sao anh không đến phòng hòa nhạc thử tìm xem? Biết đâu cô ấy không muốn trở thành nhà khoa học mà chỉ muốn làm một nghệ sĩ biểu diễn đàn violon thì sao” – vừa cười nụ cô ấy vừa bảo tôi vậy.
Và thế là tôi lại mò đến phòng hòa nhạc. Lúc tôi đến thì vở ca kịch Anh hùng quỷ đã bắt đầu. Anh hùng quỷ kể về câu chuyện Bá Vương Hạng Võ chia tay với quý phi của mình. Tôi ngồi một mình trong bóng tối trên dãy ghế phía đằng sau và lặng lẽ thưởng thức vở kịch. Trên sân khấu, ngoài các nghệ sĩ biểu diễn nhạc cụ, nghệ sĩ hợp xướng ra còn có cả nhạc trưởng và nghệ sĩ chủ xướng. Tôi cố mở căng mắt để tìm xem trong số họ có ai có thể là Mạch Hương nghịch ngợm hay không. Nhưng kết quả đã khiến tôi thực sự thất vọng, tôi không thấy bóng dáng nàng đâu cả. Lúc này, Hạng Võ đã bắt đầu hát, tiếng hát sang sảng đầy khí thế. Tự nhiên tôi như bị chấn động bởi thứ âm thanh có thể coi là của thời cổ đại này. Âm thanh trầm đục đó khiến tôi như được tận mắt chứng kiến cảnh Hạng Võ từ biệt quý phi của mình, mọi cảm giác chán nản, uể oải như được tiêu tan trong tích tắc. Tôi có cảm giác như mình bị Bá vương Hạng Võ xuyên qua các lớp bụi trần của lịch sử về đây nhìn tôi chằm chằm. Ông không cười nhạo tôi nhưng hình như ông cũng cảm thấy tôi khá nực cười. Tôi đã thực sự được sống với không khí của vở kịch, lúc lên lúc xuống, lúc bổng lúc trầm. Đột nhiên có giọng hát của một ngư dân chèo thuyền trên sông từ xa vọng lại: giang thủy du du cổ kim lưu, anh hùng thán tức mĩ nhân sầu. Thuận ứng thiên thời tàng vũ dực. Mạc đãi lãng cấp vô quy châu . Sau đó là cảnh Bá vương Hạng Võ từ biệt ái phi Ngu Cơ, Ngu Cơ tự vẫn, Hạng Võ đau khổ khóc than. Điển tích vĩ đại này đã khiến tôi vô cùng xúc động. Bất giác tôi cảm thấy con người thời hiện đại sống thật tầm thường, vụn vặt. Chỉ vì một chiếc dây chuyền mà có người phụ nữ sẵn sàng bán thân. Hạng Võ quỵ xuống. Tôi có cảm giác như trái tim mình trở nên trống vắng hơn bao giờ hết.
Một mình tôi lang thang trên phố, những âm thanh sôi động từ phía Tây Đơn phả mạnh vào mặt tôi. Những dòng xe ô tô nối đuôi nhau chạy vun vút trên đường, đèn điện sáng rực, một gã say rượu loạng choạng đâm sầm vào tôi. Một thành phố rộng lớn như Bắc Kinh, chỗ nào cũng tràn ngập mơ ước, tràn ngập vô số những dục vọng và cả những tiếng thở dài thườn thượt cùng bao nước mắt, nụ cười, còn Mạch Hương của tôi giờ này không biết đang trốn ở đâu? Và rồi tôi vừa dẫm lên bóng mình vừa phóng thẳng về phía trước.
Một hôm khi đi ngang qua tòa nhà chung cư màu trắng rất đẹp ở Làng Olympic, tự nhiên tôi nghe thấy khúc nhạc của Toselli phát ra từ một căn hộ nào đó. Tim tôi nhảy thót lên vì Toselli vốn là thiên tài âm nhạc mà cả tôi và Mạch Hương đều hết sức mến mộ mặc dù cả đời ông phải sống trong bần cùng khổ hạnh. Tôi mừng đến phát điên. Tôi xuống xe tắc xi và lặng lẽ đứng dưới đất lắng nghe. Nhưng không hiểu sao tự nhiên âm thanh đó như bị một cơn gió thổi ngang cuốn đi biệt tích. Lúc này tòa nhà như người con gái dùng sự im lặng của mình để từ chối lời tỏ tình tôi. Một phụ nữ hình như là người giúp việc từ trong tòa nhà đi ra, tay chị ta cầm mười mấy chiếc dây, mỗi chiếc dây đều buộc cổ một con chó cảnh. Đàn chó cảnh nhảy nhót tung tăng trên thảm cỏ, mặc chị ta đuổi theo sau. Tự nhiên tôi cảm thấy chán ngấy thành phố này. Đứng một lát, sau khi không nghe thấy tiếng nhạc của Toselli phát ra từ trong gió nữa, tôi mới ra về.
Tôi về chỗ ở và lôi ra cây đàn violon, tôi còn mua thêm một chiếc míc và chiếc loa lớn. Khi quay trở lại tòa nhà chung cư đó, trời đã chập choạng tối. Tôi đoán chắc chắn là Mạch Hương đang trốn quanh đâu đây. Tôi nghĩ mình phải tự tay biểu diễn tác phẩm Khúc hát đêm của Toselli, giống như hồi tôi còn đang theo đuổi Mạch Hương. Và rồi tôi như một thằng điên đứng kéo đàn trong bóng tối, âm thanh đó được truyền vào chiếc loa tỏa khắp không trung. Một số căn hộ bật sáng đèn, cũng có người chăm chú lắng nghe. Tôi biểu diễn hết lần này đến lần khác mà không biết mệt, trong khi tất cả mọi người trên toàn thế giới đang mải mê với những trò chơi và thú vui ngắn ngủi thì tôi lại muốn tìm kiếm cái gì đó trong sự vĩnh hằng. Tôi biểu diễn hết sức nhập tâm, mãi cho đến khi có người hất một chậu nước lạnh từ trên tầng cao xuống thì tiếng đàn của tôi mới câm bặt lại. Tôi có cảm giác mình như chú chuột lột, nhếch nhác thảm hại đứng chôn chân ở đó. Một lát sau tôi mới thu dọn đồ nghề và lặng lẽ bước đi, trái tim tôi như dòng sông băng giá đang thổn thức.
Hôm đi tàu điện ngầm tôi trông thấy hai người mù chơi đàn ghi ta và đàn ác coóc đê ông. Trông họ tầm gần 30 tuổi, hình như hai người là vợ chồng. Họ đều có chung cảnh ngộ là cả hai cùng bị mù. Mọi người vội vã đi qua đi lại, rất ít người để tâm tới việc hai vợ chồng ông mù đang say sưa hát. Họ tự biểu diễn, tự thưởng thức, tự cổ vũ cho chính mình và nở những nụ cười say sưa trên môi. Có thể ông đi qua, bà đi lại sẽ bố thí cho họ ít tiền nhưng ngược lại họ cũng đem lại lời ca tiếng hát cho thế giới này. Tôi cứ đứng đó và có cảm giác như chỉ có những người như họ mới có được hạnh phúc và tình yêu thực sự. Cả hai đều mù nhưng chỉ cần có cây đàn và tiếng hát là họ có thể dắt tay nhau đi tới chân trời góc bể, tình yêu của họ bình dị và cảm động hơn nhiều so với mối tình tuyệt vọng bi ai của Hạng Võ. Tôi đứng đó và có cảm giác như nước mắt đang chảy ra. Tôi chỉ muốn tìm thấy Mạch Hương ngay lập tức và kể cho nàng nghe hành trình và mọi suy nghĩ của mình. Nhưng tôi biết tìm nàng ở đâu bây giờ?
Tôi lại lang thang trên phố với tất cả mọi sự mệt mỏi chán chường. Trên đường đi tìm Mạch Hương, tôi đã bán được một nửa số nhạc cụ của mình nhưng lại chưa tìm ra chút thông tin gì liên quan tới Mạch Hương. Một hôm khi đi ngang qua đầu đường vành đai hai tôi lại phát hiện ra một tiệm ăn mới khai trương. Tôi hết sức phấn khởi bởi đây lại là “tiệm ăn nhà vệ sinh”! Điều đó có nghĩa là tư thế ngồi ăn ở đây sẽ giống với tư thế bạn đại tiện trong nhà vệ sinh. Tôi cười sằng sặc vì thấy quá thú vị. Thế giới này quả là kì diệu, vừa nghĩ tôi vừa bước vào phía trong tiệm ăn.
Tôi ngồi trên chiếc ghế chẳng khác gì cái hố xí ngày thường tôi vẫn ngồi (dĩ nhiên là tôi không có cởi quần) và giấy lau mồm mà tôi dùng giống như loại giấy hàng ngày tôi vẫn sử dụng để vệ sinh. Tôi nghe thấy tiếng nước chảy dưới chân ghế như tiếng người ta vẫn xả nước. Nhân viên phục vụ bắt đầu đem đồ ăn đến cho tôi. Quả chuối rán vàng trông giống hệt như đoạn phân màu vàng chóe, tự nhiên tôi muốn bật cười vì tất cả những gì đang diễn ra trước mắt mình. Và khi tôi chuẩn bị đưa quả chuối đã được rán vàng đó vào mồm thì tôi nhìn thấy một người – nói một cách chính xác thì người đó chính là Mạch Hương! Một điểm khác là bím tóc đen nhánh của nàng đã không còn nữa mà thay vào đó là một mái tóc đã được uốn xõa ngang vai. Và nàng còn mặc một chiếc mi-ni zuýp, nàng không còn mặc những chiếc váy dài mà tôi thích nữa. Tôi đứng bật dậy, lúc này Mạch Hương đã phát hiện ra tôi. Nàng sững người.
“Anh tìm em mãi” – Vừa nuốt miếng chuối tôi vừa nói.
“Hi, vậy hả? Tiệm ăn này là do em mở. Có người bỏ vốn, em làm bà chủ, anh thấy thế nào?” Nụ cười của Mạch Hương lúc này trở nên tầm thường, xa lạ với tôi hơn bao giờ hết. Những thay đổi của nàng trong hai tháng qua đã khiến tôi không thể tin vào mắt mình. Tôi thực sự thấy bất ngờ.
“Không phủ nhận rằng, chuối rán có vị khá ngon đấy”.
“Vậy hả? Vậy thì anh ăn thêm nữa đi”.
“Nhưng tại sao em lại bỏ anh mà đi và chỉ để lại những chiếc váy trống rỗng đó?” – Tôi gắt gỏng với vẻ đầy tức tối, trông tôi lúc này chắc chẳng khác gì con tinh tinh trong vườn bách thú bị nhịn đói lâu ngày.
“…Em vẫn là người của chủ nghĩa tự do kia mà. Tự nhiên em không thích sống với sách vở và phòng thí nghiệm nữa, vì thế em bắt đầu làm một nghệ sĩ biểu diễn violon nghiệp dư. Còn anh vốn là tượng trưng của cuộc sống trước kia của em, em không thể không bỏ anh mà đi” – Mạch Hương cúi đầu, “hơn nữa hình như anh cam tâm suốt đời làm nhân viên đưa thư”.
“Nhưng anh tìm em khắp nơi, em có biết không? Anh đã bỏ công việc đưa thư đó rồi, hiện giờ anh làm nhân viên chuyên tiếp thị các loại nhạc cụ nhưng thực tế là anh chỉ mượn cớ đó để tìm em. Anh đã tìm ở rất nhiều nơi em đã từng đến, thế nhưng…”
“Hiện giờ anh là nhân viên tiếp thị nhạc cụ?” – mắt nàng sáng lên, “vậy thì anh nên mở một công ti chuyên kinh doanh các loại nhạc cụ. Nói cho anh biết nhé. Hiện giờ em chỉ muốn được làm giám đốc công ti chuyên bán đồ ăn nhanh lớn nhất Trung Quốc thôi. Người nào cũng phải đi vệ sinh vì thế chắc chắn mọi người sẽ có hứng với ý tưởng kinh doanh của em. Đây chính là điểm yếu của con người. Ý tưởng này do người Đức sáng tạo ra thế nhưng em muốn phát triển nó ở Trung Quốc! Đồng thời trong vòng ba năm sẽ phát triển tới các bang lớn của Mĩ. Đương nhiên nếu không có cậu bạn trai Mike giúp thì chắc em cũng chẳng làm được việc gì. À, cậu bạn trai mới của em tên Mike, là người rất thạo ngành kinh doanh đồ ăn nhanh ở Mĩ, anh có muốn làm quen với cậu ta không?”
Mình không được phép là Hạng Võ trong lúc này – tôi tự nhủ. “Vậy hả, vậy thì chúc cho tiệm ăn của em làm ăn phát đạt”. Nói rồi tôi quay đầu và đi ra phía ngoài, nghĩ thế nào tôi lại ngoái đầu lại hỏi nàng: “A, anh muốn hỏi em câu này, tối hôm đó ở tòa nhà chung cư gần Làng Olympic, có phải em hắt chậu nước vào người anh không?”
Nàng không nói gì mà chỉ nhìn tôi với ánh mắt sâu thẳm. Đột nhiên nàng khóc nấc lên “đúng, thế nhưng…”
Tôi không nói câu nào nữa mà quay đầu đi thẳng. Tôi lôi chiếc trống còn lại duy nhất trên xe xích lô và chạy thẳng ra đường. Tôi gọi một chiếc xe tắc xi loại rẻ tiền, ngồi trên xe tôi vẫn cảm thấy mình trấn tĩnh lạ thường. Chiếc xe tắc xi cứ phóng không mục đích trên đường, tất cả mọi người, đường phố, nhà cửa đều chạy vun vút trước mắt tôi. Tôi vừa ngồi trên dãy ghế sau vừa ngắm thành phố với sự bình tĩnh lạ thường trong khi tay vẫn không ngừng gõ trống. Nắng chiều đang buông xuống, từng cánh bồ câu đang bay lượn trên không trung. Tôi đang nghĩ không biết mình có nên mở công ti kinh doanh nhạc cụ hay không? Hay nên cuốn chiếu để được sống một cuộc đời ẩn dật trong rừng xanh núi thẳm? Xe vẫn phóng như bay trên đường, tôi ngồi trong xe như một thằng điên trấn tĩnh lạ thường không ngừng đánh trống. Xe của chúng tôi vẫn phi như bay trên đường cao tốc.Tiếng trống tôi đánh hay hơn rất nhiều so với những tiếng gào thét của mưa bão bởi trong mắt tôi, tất cả mọi tòa nhà cao tầng trong thành phố đều đang rung chuyển.