← Quay lại trang sách

Ngọn lửa màu xanh lam

Hồi xưa cô ngồi ở đó uống rượu, uống một cốc Whisky không đá, sau đó có một người đến ngồi gần cô. Trong hoàn cảnh đó thìt hường sẽ có người đến bắt chuyện với bạn. Cô nhìn thấy anh ngồi bên cạnh và bỏ chiếc mũ sắt đang đội trên đầu xuống, anh là một người lái xe máy. Anh nói với cô: “Tôi đã xem bộ phim có cô đóng”.

Cô cười: “Vai tôi đóng là một nhân vật phụ thôi”.

“Hóa ra cô đã diễn rồi à?”.

“Không, từ trước tới nay tôi là nhà thiết kế thời trang”.

“Chỉ thế thôi ư?” Anh nhìn cô gái.

“Vâng”.

“ Thế tại sao hôm nay mình em lại ngồi ở đây?”.

Cô gái không nói gì, cô nhìn rất rõ mặt anh, với bộ râu và mái tóc dài, trên trán điểm vài nếp nhăn, anh mặc bộ áo da màu đen, qua đó có thể biết anh là người đã từng trải. Anh ngồi trên chiếc ghế xoay cao bên cạnh cô và cười, một nụ cười trầm lắng. Anh gọi người bồi bàn và chỉ vào thực đơn rồi nói: “Cho tôi một cốc này”.

Anh liếc nhìn sang cô gái và nói: “Lát nữa anh dùng xe máy chở em đi dạo khắp thành phố này nhé”.

Cô cười gượng và nói: “Em chưa hề quen anh”.

Anh nói: “Em đã quen tôi rồi đó”.

Người pha rượu đang dùng máy pha màu bạc để pha rượu cho anh. Họ không nói với nhau mà ngắm nhìn nhân viên pha rượu đang pha chế cho anh một cốc cocktail. Nhân viên pha rượu hỏi anh: “Anh uống bây giờ à?”

Anh trả lời: “Ừ”.

Nhân viên pha rượu dùng diêm đốt cháy cốc cocktail, đó là một ngọn lửa màu xanh lam. Cốc cocktail được chia thành ba lớp, một lớp màu hồng tươi, một lớp màu đen thẫm, một lớp màu vàng chanh, nhưng bề mặt đang cháy là một ngọn lửa màu xanh. Anh và cô chăm chú nhìn ngọn lửa đang cháy, cô cảm thấy ngọn lửa này rất kỳ lạ, rồi cô hỏi: “Loại rượu này có tên gọi là gì nhỉ?”

Anh nâng cốc cocktail, “cốc này được gọi là kỹ nữ cháy bỏng.” Nói xong, anh nhìn cô cười rồi uống một hơi hết cốc rượu. Cô cảm thấy hơi lạ và có cảm giác như nhìn thấy ngọn lửa màu xanh trong cốc rượu chui tọt vào cổ họng anh. Anh uống cạn cốc rượu. Anh nhìn thấy những nét lo âu, dò xét hiện trên nét mặt cô. “kỹ nữ cháy bỏng” là một loại cocktail vị cay cay”.

Họ lướt nhanh trong màn đêm thành phố. Trên phố lúc này ngoài ánh đèn và những chiếc ô tô đang lướt nhanh trên đường ra, tất cả mọi thứ hầu như đều đã chết. Cô ngồi sau chiếc xe máy Mada kêu inh ỏi, gió phả mạnh vào mặt khiến mắt cô phải nheo lại. Lúc này đây, cô có cảm giác thành phố như một mê cung hắc ám tĩnh lặng. Chiếc xe máy chạy rất nhanh, mỗi lần đến chỗ rẽ cả xe lẫn người đều phải nghiêng một góc 60 độ, giống như có một lực nào đó bắt người và xe phải nghiêng đi. Thời khắc này thành phố rất thần bí, nó không nói, nhưng bạn có thể hiểu được ý nghĩa của nó là không được dừng lại trên đường lúc trời tối! Phải đi nhanh, để về tới nhà! Cô lim dim mắt, ôm lấy người anh, cơ thể anh là một cơ thể tràn đầy sức sống, đầy góc cạnh và có một sức mạnh kỳ diệu. Sau đó cô không nghe thấy những âm thanh phát ra từ chiếc xe máy Mada nữa, nhưng tốc độ của chiếc xe vẫn lao nhanh, nó đi qua hết đường này đến đường khác, nó lướt trong ánh đèn mà không để lại dấu tích gì.

Hiện giờ đang là buổi sáng, những tâm hồn cô đơn giờ đang đều bị những tay thợ săn chuyên săn tâm hồn tóm gọn. Hai người vẫn đang lao nhanh trong màn đêm, họ giống như tĩnh vật đang chuyển động trên những chiếc cầu cao vút của thành phố.

Cô tỉnh dậy và nhìn thấy trong không trung phía đông đã xuất hiện một vệt sáng giống như màu trắng của bụng cá, trời sáng dần, cô có cảm giác như mình đang nằm trên một thảm cỏ, cô đứng dậy, một làn gió mát rượi thổi vào cơ thể, lúc này cô mới xác định được mình đang ở trong công viên, cô đã bị hãm hiếp. Cô đã bị gã đàn ông nông thôn kia hãm hiếp - cái gã lúc nãy uống cốc rượu kỹ nữ cháy bỏng. Gã đưa cô đến một công viên và hãm hiếp cô ngay trên bãi cỏ này. Cô không nhớ được mình kháng cự lại gã đó như thế nào, nhưng cô chỉ nhớ rằng gã rất khỏe, giống như một tảng sắt nóng đè lên người cô. Gã ta dùng môi của mình đè chặt vào mồm cô, mồm gã có một loại lửa, có lẽ là ngọn lửa màu xanh có tên là kỹ nữ cháy bỏng, ngọn lửa này tuy không có sức mạnh nhưng nó đã làm cô bỏng, miệng cô chan chứa ngọn lửa này, khiến cô không nói được ra hơi. Cô nhấc người lên, cảm giác cơ thể mình như bị đúc bởi một đồ vật nào đó khiến cơ thể cô cứng ra, giống như xi măng và cuối cùng cô lại thiếp đi.

Bây giờ cô đã tỉnh hẳn, cô đã xác định được ra rằng mình không phải là một bức tượng đúc, một bức tượng vốn có sẵn trong công viên sáng sáng cũng tỉnh giấc như con người trước khi trời sáng. Cô là nhà thiết kế thời trang, cô đã bị hãm hiếp. Cô cảm thấy làn môi mình đang tím bầm, tóc tai rối bời. Cô đi ra khỏi công viên, trời vẫn chưa sáng hẳn, bây giờ khoảng 5 giờ sáng, ánh sáng vào thời khắc này tối đến mức ngay cả những người cô đơn vẫn còn say giấc nồng. Cô có cảm giác trước mắt mình vẫn còn lấp lánh những ánh sáng của ngọn lửa màu xanh, ngọn lửa của cốc rượu kỹ nữ cháy bỏng. Cô không nhớ nổi khi nào cô rời khỏi quán rượu đi với gã lái xe máy đó nữa, nhưng cô vẫn nhớ ngọn lửa màu xanh đó, đó là ngọn lửa màu xanh, hơi thẫm. Ngọn lửa này đã sai khiến cô phải đi với gã. Thành phố lúc tảng sáng đã kết thúc vẻ ngủ say như chết trong nỗi run sợ của đêm tối, nó trở nên yên tĩnh. Thời khắc này là lúc thành phố yên tĩnh nhất, dường như không có một bóng người, trên đường không có một chiếc xe. Cô bước ra khỏi công viên và đứng bên đường một lúc, một chiếc taxi đi đến cô liền vẫy lại.

“Cô rời khỏi quán rượu khi nào vậy?”. Người lái xe taxi hỏi cô. Cô lắc đầu, trên người cô đang phải khoác chiếc áo của gã vừa hiếp cô bởi vì áo của cô đã bị xé rách bươm. Lúc này trời đã bắt đầu sáng, ánh mắt cô như tê dại đi. Cô nói: “Tôi không nhớ nổi nữa”, lúc này cô mới nhìn mặt anh lái xe taxi, đó là một gương mặt còn non choẹt. Anh ta nói: “Tôi đã xem bộ phim có cô đóng, cô là diễn viên của bộ phim đó”.

Cô gật đầu.

“Tôi rất thích bộ phim này, tôi thích nhân vật do cô đóng.”

Trước mắt cô bây giờ vẫn đang hiện rõ ngọn lửa màu xanh của cốc rượu kỹ nữ cháy bỏng, tâm ngọn lửa trống rỗng, nhưng xung quanh ngọn lửa lại tỏa ra một màu xanh thẫm kỳ diệu. Điều quan trọng là trên người đàn ông đi xe máy đó còn tỏa ra một mùi vị, đó là một mùi thơm của hoa. Mùi thơm đó có pha lẫn ánh lửa màu xanh của cốc rượu kỹ nữ cháy bỏng đã khiến cô phải say mê để rồi cô phải ngồi sau xe của gã và lướt nhanh trên đường phố trong màn đêm. Sau đó, cô đã bị gã đưa vào bãi cỏ của công viên…

Không biết gã ta có nói là yêu cô không nhỉ? Con người đôi lúc vì tình yêu, hoặc vì danh nghĩa tình yêu mà phải dùng bạo lực để chiếm đoạt. Gã đã nói lời yêu chưa? Cô ngẫm nghĩ, rồi cô lại nhớ lại cảnh ngọn lửa màu xanh phun ra, cô có cảm giác gã đã nói, gã đã nói là gã yêu cô. Nhưng tại sao gã ta lại làm những việc như thế với cô?

Cô cảm thấy tất cả mọi thứ đã xảy ra đều giống ngọn lửa của cốc cocktail ba màu, không chân thực, ảo tưởng và dập dềnh, lơ lửng. Cô cố gắng nhớ lại, cô có cảm giác đây như một câu chuyện thần thoại, một cô gái mạnh mẽ tự nhiên lại bị một người đàn ông uống rượu kỹ nữ nóng bỏng đi xe máy và trên người tỏa ra mùi thơm của hoa thủ tiêu mất vũ khí. Thế trên bãi cỏ, cô có tự nguyện không? Liệu có phải cô bị hãm hiếp? Khi gã ta cuồng điên lao vào cô, tại sao cô lại chịu khuất phục bởi hành vi đồi bại đê tiện đó? Cô đang nghĩ, nhưng rồi ngọn lửa màu xanh lam của cốc rượu đó vẫn cứ đung đưa trước mắt cô, cô không thể nào nhận ra được chân tướng gã.

Trước khi bình minh xuất hiện, gã ta biến mất. Một mình cô tỉnh dậy trong sự lạnh lẽo của bình minh, cô phát hiện ra rằng cơ thể mình đã bị mở tung ra và được thổi vào đó một luồng gió là lạ.

“Cô không sao chứ, hay là tôi đưa cô đến bệnh viện?” Anh lái xe taxi hỏi cô.

Cô lắc đầu.

"Thôi, bây giờ tôi đưa cô về chỗ tôi, cô hãy bình tĩnh lại, đợi đến tối tôi về chúng ta cùng bàn bạc với nhau nhé”.

Cô gật đầu.

“Tôi tên là Vương Lâm.” Anh vừa mở cửa xe vừa nói với cô. “Tôi sẽ giúp cô”. Anh lái taxi đánh xe về nhà, đưa cô lên phòng và hứa buổi tối anh sẽ về. Anh dặn cô nên nghỉ ngơi, không được quá lo lắng.

Một mình cô ngồi trong phòng của anh lái xe taxi, căn phòng rất gọn gàng ngăn nắp. Đầu óc mình làm sao ấy nhỉ? Có phải mình vừa bị tấn công? Cô ngẫm nghĩ lại. Cô ngồi một mình trong phòng của Vương Lâm, bốn bức tường xung quanh rất yên tĩnh nhưng trong đầu cô vẫn hiện lên ngọn lửa màu xanh lam của cốc rượu đó, mình phải làm gì nhỉ? Báo cảnh sát nói rằng đã có người hãm hiếp mình? Liệu mình có thể tìm thấy gã đó được không? Liệu có tìm thấy gã đi xe máy trên người tỏa ra một mùi thơm sực nức của hoa đó không? Tại sao gã lại đưa mình, đưa một người đàn bà gần như bị ngớ ngẩn này lên xe máy và phóng bạt mạng trong thành phố vào ban đêm? Cô nhớ lại không gian của thành phố trong đêm hôm đó, đúng là có lóe lên một ánh hào quang si tình. Cô ngồi đó nhớ lại những mùi thơm đó, hoa quế? Hoa uất kim hương? Hoa hồng? Hoa đinh hương? Hoa nhài? Hoa mai? Cô nhớ lại hình như cô chưa ngửi thấy mùi nào như vậy, có lúc cô đã mở rèm cửa để ngắm cái thành phố ồn ào náo nhiệt này, ánh sáng ban ngày khiến cô cảm thấy chống chếch, buồn nôn.

Trời bắt đầu tối, anh lái xe taxi Vương Lâm đã quay trở về nhà. Anh cảm thấy tinh thần cô cũng đã dần ổn định, bất cứ cô gái nào bị đàn ông hãm hiếp đều cảm thấy rối bời và lo lắng. Anh mua về một số đồ ăn sẵn, vừa bước vào tới cửa anh đã hỏi cô: “Tôi đi nấu cơm cho cô nhé”. Hai người cùng đi vào nhà bếp, cùng nhau ăn cơm. Ăn xong cơm anh lại hỏi: “Cô đã nghĩ kỹ chưa? Kế hoạch định thế nào?”.

Cô đáp: “Tôi sẽ phải tìm gã đó, tự mình sẽ xử hắn”.

Anh khuyên: “Cô sẽ gặp nguy hiểm đó”

Cô lắc đầu, cô nhớ đến mùi thơm của hoa và nói: “Không thể”.

Anh cảm thấy hơi lo lắng: “Nếu không, tôi sẽ tìm cho cô một con dao, cô cầm mang theo người”.

Cô gật đầu và nói: “Được”

Rồi họ đi tới cổng quán rượu hôm qua cô ngồi ở đó, anh lùi lại phía sau. Cô quyết đợi cho bằng được, cô nghĩ chắc chắn thế nào gã cũng đến vì gã nói gã rất thích uống loại rượu kỹ nữ cháy bỏng. Cô nhớ lại lời gã nói: “Loại rượu này uống vào làm gã râm ran khắp người”. Trong túi xách da của cô có đựng một con dao găm, cô dự định sẽ giết chết gã ta.

Từ hôm nay trở đi, cô thường xuyên đến quán rượu đó, cái mùi thơm kỳ lạ đó cứ quẩn quanh bên cô, chính nó đã phá hoại cuộc đời cô. Có lần Vương Lâm lái xe đến thăm cô, lần nào đến cũng thấy cô ngồi trong quán rượu, anh bước vào quán, ngồi đối diện với cô và nói:

“Tình hình thế nào rồi? Gã ta có xuất hiện không?”.

Cô lắc đầu.

“Vậy thì cô phải về nhà đi.” Anh nói.

Cô lắc đầu.

Anh khuyên: “Chúng ta nên đi báo công an, có lẽ công an sẽ có ảnh của hắn ta, để họ cho hắn vào tròng”.

Cô lắc đầu.

Anh đành nói: “Thôi được, thế nhé”. Anh lại ra về.

Thỉnh thoảng Vương Lâm vẫn lái xe chạy qua quán rượu, anh cho xe đỗ ở bên đường, vừa hút thuốc vừa nhìn qua cửa kính, anh vẫn nhìn thấy cô ngồi trong đó, tối nào cũng vậy. Có lúc muộn quá, anh phải đưa cô về nhà, cô ở trong một khu chung cư cao cấp.

Sự việc này diễn ra liên tục trong vòng hơn nửa năm, từ mùa xuân đến mùa thu. Rất nhiều đêm cô ngồi một mình trong quán rượu đó. Cô đợi gì vậy? Ngay đến bản thân cô cũng phải tự hỏi vì hình ảnh đối tượng cô cần tìm dần dần đã bị mờ đi, giờ chỉ con lưu lại một mùi thơm, một mùi thơm kỳ diệu không biết của hoa gì, một gã đi xe máy uống cốc rượu kỹ nữ cháy bỏng có ngọn lửa xanh màu xanh lam. Tất cả những điều này giờ đây chỉ còn lưu lại một vài kí hiệu. Còn con người gã, khuôn mặt của gã đã tiêu tan từ bao giờ rồi. Nỗi cay đắng, căm hận trong lòng cô giờ đây cũng đã nguôi dần. Một người đàn bà phải trải qua những giây phút kinh sợ và một đêm kinh hoàng đó đã dần dần tan biến vào dĩ vãng.

Tuy nhiên, anh lái xe taxi Vương Lâm kia đã yêu cô, anh thường hay tặng cô hoa hồng, ngày nào họ cũng gặp nhau. Nếu ngọn lửa đó tiêu tan đi, lại có một ngọn lửa khác bùng cháy, nó sẽ đốt cháy trái tim của một người. Sự chuyển hoán của ngọn lửa này, anh biết và cô cũng biết. Mùa đông đã đến kéo theo vài trận tuyết lớn, thành phố đã thay đổi hoàn toàn bộ mặt, chỗ nào cũng có tuyết trắng. Thời tiết này chỉ thích hợp cho các hoạt động trong nhà, nhưng cô vẫn đến ngồi ở quán rượu đó. Trước đó một ngày, Vương Lâm đến tìm cô và ngỏ lời yêu với cô.

Cô thấy hơi hoảng sợ: “không, không, em không thể nhận lời được”.

Anh nhìn cô và nói: “Không sao đâu, anh chỉ muốn nói là anh yêu em”. Anh dừng lại một lúc và hỏi: “Em vẫn muốn tìm người đàn ông đó? Gã ta… có tồn tại thật không?”

Cô hơi tức giận: “Đương nhiên là có tồn tại! Dĩ nhiên phải có một người như thế! Gã ta đã hãm hiếp em! Dĩ nhiên là phải có một người mặc bộ áo jacket màu đen như thế.

Anh nói: “Được rồi, nhưng em nhớ cẩn thận đấy nhé! Anh muốn em quên việc đó đi, cuộc sống của em còn nhiều việc khác quan trọng hơn!”

Cô lắc đầu, cô nghĩ đôi khi trong cuộc đời con người, tự nhiên có một mùi hương bay đến, hoặc có một người khác bước vào cuộc đời của bạn, hoặc có một bóng người bước đến, tất cả bạn đều không thể lường trước được. Cô quyết định vẫn đến quán rượu đó để ngồi.

Cô vẫn đến quán rượu và ngồi ở đó, bây giờ đang là mùa đông. Nhiều lúc, những chiếc ô tô lướt qua quán rượu, đèn đỏ của xe rọi sáng trên mặt tuyết khiến một số thứ bị thay đổi. Cô ngồi ở đó uống một cốc nước ngọt nóng, cô ngẩng cao đầu, nhìn thấy người đó, gã lái xe máy đột nhiên mất tích bây giờ lại xuất hiện.

Cô hơi sững người, đúng là gã rồi. Tóc của gã rất dài, râu có phần rậm hơn. Gã bước vào bên trong, nhìn thấy cô gã liền mỉm cười. Gã bước đến chỗ cô.

“Chào em, em uống gì?”.

“Rượu kỹ nữ cháy bỏng, tôi đã nhìn thấy anh uống loại rượu đó rồi”.

Gã nhìn cô, nghĩ một lát gã nói: “Đúng rồi, thế chúng ta gọi một cốc nhé?”.

“Không” cô nói, cô cảm thấy máu trong người như đang sôi lên, cô liền rút con dao găm trong túi xách ra và nói: “Không”.

Nhanh như cắt gã ta chộp được cánh tay của cô ta, gã nhìn cô, gã gồng mình bẻ cong cánh tay cô, rồi gã cúi xuống đất nhặt con dao đó lên. “Hôm nay anh vẫn mời em uống loại rượu đó”. Hắn vẫy tay gọi người bồi bàn: “Cho hai cốc rượu kỹ nữ cháy bỏng”.

Gã bỏ con dao găm vào túi của mình. Anh bồi bàn mang hai cốc rượu đến và hỏi: “Anh chị có uống bây giờ không?”.

Gã hỏi cô: “Em uống luôn bây giờ không?”.

Cô nhìn gã không nói gì.

Gã quay người nói với anh bồi bàn: “Uống bây giờ”.

Người bồi bàn bật lửa đốt hai cốc rượu đó. Lúc này ngọn lửa màu xanh thẫm bắt đầu bốc cháy, cô nhìn ngọn lửa. Bỗng nhiên cô nhớ lại cái đêm hôm đó. Gã ta nâng cốc và uống cạn cốc rượu. “Cả người tôi như đang bị bốc cháy, gần đây em có đóng thêm bộ phim mới nào không?”.

Cô lắc đầu.

Gã trợn mắt nhìn cô và nói: “Có thể anh đã yêu em rồi, vào cái đêm mùa xuân ấy... làm anh rất lo sợ. Cho nên khi phát hiện anh đã yêu em rồi anh cảm thấy rất sợ, vì vậy anh đã bỏ chạy, chỉ có thế”.

Cô trợn mắt nhìn gã: “Anh đã hãm hiếp tôi”.

“Không, anh không hãm hiếp em, suýt nữa thôi, vì lúc đó em ngất đi, anh sợ quá nên bỏ chạy mất”.

Cô lại ngửi thấy mùi vị thơm quen thuộc, cô rất thích mùi vị này, chính mùi này làm cô rất vui. Cô hỏi gã: “Cái mùi thơm ở trên người anh là mùi gì vậy?”.

Gã vuốt mái tóc dài và nói: “À, tôi là kỹ sư chăm sóc hoa cỏ, một người trồng hoa. Tôi đang làm ở trung tâm trồng hoa Thái Thái. Tôi đã tạo ra một loài hoa giống lai, vẫn chưa biết đặt tên là gì. Nhưng khi nó nở hoa có mùi rất thơm."

Cô nâng cốc nhấp một ngụm rượu. Cô có cảm giác người đang nóng bừng. Nhưng lạ một điều là sự mong đợi trả thù gã của cô lại biến thành sự mong đợi gã, ngay bản thân cô cũng cảm thấy là lạ.

“Rất tốt” gã nói.

“Tôi muốn xem loại hoa anh lai tạo ra”. Cô nói.

Gã nhìn cô, một vẻ dịu dàng lóe lên trong đôi mắt gã. Gã giơ một cánh tay ra đỡ cô, họ đã ôm nhau. Nhưng lúc này ngoài cửa có một người đàn ông đã nhìn thấy hết, anh ta lao vào. Đó là Vương Lâm - người lái xe taxi, người đã yêu cô say đắm, anh không thể chịu được khi nhìn thấy cảnh đó. Trong tay anh đang cầm một chiếc cà lê. Anh đánh mạnh chiếc cà lê vào đầu người đàn ông mặc bộ jacket màu đen đó.

Cô sững người, cô phát hiện ra rằng, người mà cô yêu lại là một kỹ sư trồng hoa toàn thân tỏa ra mùi hoa thơm kỳ lạ đó. Cô sững người rồi đẩy Vương Lâm ra, cô dùng hết sức ôm lấy gã đàn ông đó. Nhưng anh ta đã không còn sống nữa vì chiếc cà lê đó đã đập trúng đầu anh ta. Cô ôm lấy người đàn ông đó và chạy ra ngoài, máu chảy loang lổ trên nền tuyết làm tuyết nhuộm đỏ sang màu máu.

Vương Lâm chạy đuổi theo cô, anh nhìn thấy cô đang khóc. Cô gào lên: “Cút đi, anh cút đi”.

Vương Lâm đứng lại, mọi người chạy lại rất đông, họ đều là khách trong quán rượu. Vương Lâm quay người nói với mọi người: “Đề nghị mọi người tránh ra”, thấy vậy mọi người lại lục tục quay vào.

Vương Lâm nhìn thấy cô ôm gã đàn ông đó và chặn một chiếc taxi lại. Anh đứng thần người một lát, tuyết rơi ngày càng lớn. Vương Lâm lấy trong xe ra một bình xăng, đổ khắp người mình. Bạn không phải hỏi anh đang làm gì, anh đang tự thiêu mình, anh giống như đám lửa đang nhảy múa trên con đường phủ đầy tuyết trắng. Anh đã biến thành một người tự bốc cháy.