← Quay lại trang sách

Âm nhạc nhìn thấy được

Các nhân viên làm việc trong nhà hát đã dựng xong sân khấu, một bức tranh vẽ rất to màu trắng được dựng thẳng phía trước. Bức tranh vẽ đó được lắp ghép với nhau, dài 12 mét cao 2 mét rưỡi do họa sĩ người Pháp Gerald hoàn thành trước khi dàn nhạc công biểu diễn. Vì thế nó được gọi là âm nhạc nhìn thấy được, bạn vừa nghe nhạc vừa ngắm họa sĩ vẽ tranh, bức tranh ông vẽ chính là những âm thanh bạn được tận mắt nhìn thấy. Trên thực tế tranh của họa sĩ Gerald vẽ là âm nhạc chính ông tự nhìn thấy, bức tranh ông vẽ thể hiện nội tâm của mình. Bây giờ người nhạc trưởng đã bước lên bục chỉ huy, đó là một người trẻ tuổi, ông mặc bộ quần áo màu trắng.

Có hai người, một nam một nữ, họ ngồi ở hàng ghế thứ 7 trong nhà hát, họ ngồi rất gần khoang nhạc, họ là một đôi vợ chồng trẻ. Đây là rạp hát Quốc tế Bảo Lợi, là một trong những rạp hát tốt nhất ở Bắc Kinh.Trên khán đài đèn điện được bố trí rất lộng lẫy. Rạp hát có khoảng 2.000 chỗ ngồi, khán giả đã đến đông và ngồi chật cứng, họ đến để nghe nhạc nhưng liệu họ có nhìn thấy âm nhạc không?

Người chồng cúi đầu lật giở từng trang trong tờ giới thiệu các tiết mục biểu diễn của buổi tối hôm nay. Tiết mục biểu diễn đầu tiên trong buổi tối hôm nay là Liên hoan Roman, tiếp theo đó là tiết mục hợp tấu đàn violon Lương Sơn Bá - Chúc Anh Đài, bài thứ ba là Hoàng Hà Đại hợp xướng của Tiển Tinh Hải, đây là bản giao hưởng tổng cộng gồm 10 phần: Hoàng hà thuyền phu khúc; Hoàng Hà hợp tấu đàn, Hoàng hà tụng đệ nhị lạc chương; Hoàng Hà Tụng; Hoàng Hà chi thủy thiên thượng lai; Hoàng Hà hợp tấu đàn đệ tam lạc chương Hoàng Thủy Dao; Hoàng Thủy Dao; Đối xướng qua sông; Hoàng Hà oán; Bảo vệ Hoàng Hà; Hãy gào thét đi! Hoàng Hà ơi! Người chồng lật giở rất chăm chú từng tiết mục bởi anh cũng không hiểu mấy về âm nhạc. Người nhạc trưởng đã lên sân khấu, được biết trước khi đến đây biểu diễn ông đã có cuộc cãi nhau với vợ mình.

Tại sao cô không đồng ý ly hôn? Cô nói tất cả là vì con cái. Nếu hai vợ chồng ly hôn sẽ ảnh hưởng rất lớn đến con cái, thế còn tôi thì sao? Đối với tôi chẳng lẽ nó ảnh hưởng ít chăng? Vấn đề là ở chỗ quan hệ giữa chúng ta đã rạn nứt rồi - anh nói, quan hệ của hai vợ chồng anh giống như một bản giao hưởng, bắt đầu từ khúc dạo đầu cho đến hôm nay cũng được gần 8 năm. Trước kia, hai người là bạn cùng lớp trong học viện âm nhạc, anh học đàn còn cô ấy học violon, họ đã yêu nhau từ đó. Sau khi tốt nghiệp đại học họ đi du học tự phí ở Paris vì Paris là kinh đô nghệ thuật của thế giới! Vì thế có rất nhiều các nhà nghệ thuật đến đó học, giai đoạn đầu tiên họ chỉ được ở trong một căn phòng nhỏ khoảng 6 mét vuông bởi họ là những học sinh nghèo không có tiền thuê phòng. Nhưng lúc đó yêu cầu cuộc sống của họ cũng rất giản đơn, họ đã chung sống bên nhau. Họ sống bên nhau rất hạnh phúc. Nhiều năm sau này khi nhớ về những năm tháng nghèo khó đó, họ vẫn cảm thấy đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất. Mặc dù lúc đó hai người chẳng có một cái gì cả. Họ không thể quên được cái cảnh buổi sáng vừa tỉnh dậy, ánh nắng mặt trời vừa chiếu sáng họ đã cầm đàn đi, ánh nắng lúc đó là ánh nắng đẹp nhất, sáng nhất, giống như tình cảm của họ, giống như cuộc sống của họ.

Tám năm sau, họ đã mua sắm được nhiều thứ, họ đã có bốn cơ ngơi bất động sản lớn (một căn hộ ở Pairis và một căn hộ ngoài thành Paris, hai căn hộ ở Bắc Kinh trong đó có một căn đang trong thời gian tu sửa lại). Họ có hai chiếc xe ô tô, một chiếc santana màu trắng, một chiếc crown màu trắng bạc. Hiện hai cô con gái của họ đang ở Paris, mỗi đứa hơn nhau một tuổi. Họ sinh liền một lúc hai đứa con, nên họ đã đánh mất nghề âm nhạc của mình. Do đó họ phải tính đến chuyện buôn bán, họ đánh hàng trang sức mỹ phẩm của Pháp mang về Trung Quốc bán. Họ thường xuyên đi lại sang Paris, vợ anh làm chủ tịch hội đồng quản trị của công ty, còn anh là tổng giám đốc. Đó là một cửa hàng do hai vợ chồng anh đứng lên làm chủ. Họ dần dần kiếm được khá nhiều tiền. So với cuộc sống của người Paris họ cũng vào diện khá giả. Nhưng bây giờ quan hệ vợ chồng của họ đã bị rạn nứt.

Vợ chồng họ đang bị rạn nứt về tình cảm. Cuộc sống của hai người đã xuất hiện người thứ ba. Anh đã cặp với một cô gái người Pháp, một cô gái làm đại lý cho một cửa hàng bán nước hoa. Việc của hai người mọi người đều biết cả, nhưng vợ anh  không chửi rủa mà kiềm chế mọi nỗi đau trong lòng. Sau khi sự việc xảy ra được một năm, anh phát hiện vợ mình cũng có bồ ở Bắc Kinh, anh hoàn toàn bất ngờ về điều đó. Anh không thể chấp nhận cảnh vợ mình cặp bồ với một gã lưu manh. Vợ anh dường như đã bị sụp đổ hoàn toàn nên mới có tình yêu đáng sợ như vậy. Đó là một gã có một khuôn mặt nhỏ trắng, anh không hiểu tại sao gã lại có thể quyến rũ được vợ mình. Tóm lại vợ anh đã yêu người đàn ông đó, không tài nào dứt ra được, không thể thoát khỏi vòng xoáy của mối tình sét đánh đó, cô đã cho gã đó tiền, mua điện thoại di động cho gã. Tóm lại vợ anh không những đã phải đáp ứng về tinh thần, xác thịt  mà còn cho gã nhiều tiền. Giống như nước chảy từ trên cao xuống chỗ trũng, cô đã đánh mất hết tình cảm vợ chồng!

Do đó cần phải ngồi lại để thảo luận một số vấn đề, ví dụ như tại sao chồng lại đi cặp kè với người khác? Nguyên nhân có phải là trên cơ thể cô gái người Pháp đó đã toát ra những hương vị thơm mát của nước hoa Pháp hay là sức quyến rũ của cô gái đã làm anh mê muội? Tại sao anh lại vượt qua được điều này để đưa mối quan hệ vợ chồng anh bước sang một giai đoạn mới? Ví dụ như người vợ, tại sao cô không bực mình, không nói gì mà lại lẳng lặng về nước rồi cam tâm chung sống vật vờ với một gã đàn ông bạt mạng? Ai nghiêm trọng hơn ai? Hay do giữa họ không c ò n tình yêu hay sao? Hình như không phải, vậy thì nguyên nhân do đâu? Đối mặt với hai đứa con gái thông minh, ngoan ngoãn, cả hai vợ chồng đều rất xấu hổ, nhưng không có cách nào khác. Nhưng, những mảnh vỡ nhiệt tình đã bị phá vỡ, chất keo gắn bó họ là con cái và công việc kinh doanh buôn bán của hai vợ chồng. Sau này, anh quen một cô giáo dạy tiếng Pháp trong đại sứ quán Pháp ở Trung Quốc, họ yêu nhau thắm thiết, sự việc diễn ra như vậy, họ giống như hai con quay quay tít và chuyển động không ngừng trong vòng xoáy của tình yêu, chúng càng không thể dừng lại một cách yên tĩnh ở một bên, chúng đang bị xoáy vào vòng quay điên cuồng…

Gerald đã lên sân khấu chuẩn bị biểu diễn tiết mục sông Hoàng Hà. Gerald là một cậu thanh niên trẻ tuổi, mặc chiếc áo sơ mi cộc tay màu xanh lam, quần bò, tay cầm một chiếc bàn chải to. Anh bước đến trước bức tranh và ngắm nhìn bức tranh sơn dầu trắng, anh cúi người nhìn cái gì đó, rồi anh tự tay viết lên miếng vải trắng. Mọi người nhìn thấy trên bức vải trắng đó xuất hiện một nét vẽ màu xanh lam hình chữ nhật có đuôi. Đó là nét vẽ của âm nhạc nhìn thấy được. Sau đó Gerald bắt đầu vẽ, anh giống như một người thợ sơn vẽ trên tấm vải trắng. Anh có dáng người gầy nhỏ, tóc hơi bạc nhưng rất dài, rất giống một anh thợ sơn, một thợ sơn người Pháp. Ngồi ở giữa hàng ghế phía trước là con gái của nguyên tổng thống Pháp – tướng quân Charles de Gaulle và thị trưởng thành phố Paris, thứ trưởng bộ văn hóa Trung Quốc, tổng giám đốc công ty hàng không Pháp. Còn đôi vợ chồng thì ngồi ở giữa của hàng thứ hai. Người chồng phát hiện ra cảm nhận về âm nhạc của mình không giống với những gì đang biểu diễn ở rạp. Anh đã sống với một cô giáo dạy tiếng Pháp được hơn một năm rồi lại chia tay. Anh phát hiện ra rằng mình không thể gần vợ được nữa vì cô đã tìm cách phá tan công ty của hai vợ chồng. Đột nhiên, anh quyết định cắt đứt mối quan hệ với cô gái người Pháp đó, nhưng người vợ lại không thể làm được việc đó với người đàn ông mặt trắng kia. Cô nói cô không thể, chính vì vậy anh mới yêu cầu hai vợ chồng phải ly hôn, nhưng cô không đồng ý, không được, vì chúng ta đã có con.

Cuối cùng hai vợ chồng đã quyết định ngồi lại với nhau và nói chuyện với con cái, hai cô con gái của họ đã học cấp một rồi, hai đứa trẻ cũng rất thông minh, hiểu biết. Hai vợ chồng không phải mất nhiều thời gian giải thích nhiều về việc này cho con bởi chúng hầu như đã biết tất cả. Bố mẹ chúng chia tay đó là một thực tế đang diễn ra trước mắt chúng. Nếu bố mẹ chia tay, ai sẽ theo bố? Ai sẽ theo mẹ? Chúng đều đặt ra những câu hỏi như thế, kết quả cuối cùng là một đứa muốn ở với bố một đứa muốn ở với mẹ. Hai đứa trẻ rất thân nhau, nhưng sẽ có một đứa có tình cảm sâu nặng với bố và một đứa dành nhiều tình cảm cho mẹ hơn. Hai đứa gần như không bị sốc trước cảnh bố mẹ chúng sắp phải chia tay, chúng cũng không cảm thấy hụt hẫng, dường như chúng đã đoán trước được điều gì sắp xảy ra. Điều này, làm cô hơi sợ bởi con gái không có bố hoặc không có mẹ ở bên cạnh chúng sẽ sinh sống thế nào trong thời kỳ thiếu nữ. Cuộc sống thời thiếu nữ của đời một con người sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến cuộc sống sau này của con người đó. Vấn đề này đã khiến cô lo lắng, chính vì lẽ đó cô yêu cầu không được ly hôn.

Quay trở lại vấn đề cũ, nếu không ly hôn thì hai vợ chồng cũng không thể làm lành với nhau được. Vết rạn nứt trong tình cảm đã quá lớn, họ sẽ phải làm như thế nào? Họ tự trách nhau, tự ruồng bỏ oán trách nhau, nên phải giải quyết như thế nào? Ban đầu họ dự định không sống chung với nhau, hai người sẽ sống riêng vì họ vừa mới ở Paris trở về đặt tổng công ty ở Bắc Kinh. Anh lái xe santana và ở căn hộ đang sửa ở ngoại ô thành phố, còn cô đưa hai đứa trẻ đến sống ở căn hộ trong nội thành. Thứ 7 hàng tuần, anh đều đến thăm con, chúng rất tình cảm với anh, chúng cũng rất yêu quý mẹ, nhưng chúng không thích sống chung với một người đàn ông mặt trắng kém mẹ mình đến mấy tuổi. Cuộc sống đó diễn ra được một khoảng thời gian, tình cảm giữa vợ anh với người đàn ông mặt trắng đó cuối cùng cũng nhạt dần. Cuối cùng vợ anh cũng phải gọi anh về bởi vì bọn trẻ cần có bố, cô không thể kết hôn với gã mặt trắng đó được vì gã đó không thích hai đứa con của cô, mặt khác chúng cũng không thích gã, họ là đối thủ của nhau. Vì thế cô nhận ra rằng, sau khi chồng trở về, hai người sẽ phải nằm chung một giường, điều đó thật là ngại, họ cố gắng không nằm gần và tiếp xúc với đối phương. Họ ăn nằm với nhau nhưng không sinh hoạt vợ chồng vì giữa họ vẫn còn phảng phất mùi vị, âm thanh, cơ thể của một người đàn ông và một người đàn bà khác. Mặc dù khoảng cách giữa hai người rất gần nhau, nhưng lại có cảm giác xa cách vô cùng.

Gerald biểu diễn rất cuồng nhiệt! Bảng giao hưởng Hoàng Hà đang bước vào giai đoạn cao trào, trong giai điệu cuồng nhiệt đó, Gerald gống như một chú khỉ tinh nhanh, tay cầm bàn chải nhảy lên lộn xuống. Anh quét các gam màu xanh, vàng, trắng rồi lại bôi bôi trát trát lên màn hình làm tấm vải trên bức vẽ càng đậm màu hơn. Người chồng cố gắng nhìn kiểu gì cũng không nhận ra được Gerald đang vẽ một con sông vì Gerald dùng màu lót là màu xanh lam, khiến anh không hình dung ra được đó là một con sông. Sông Hoàng Hà chảy qua mấy tỉnh phía bắc, tất cả là màu vàng không pha trộn một chút màu xanh nào khác. Tại sao Gerald lại dùng màu xanh lam để làm nền cho cả bức vẽ của mình? Cũng giống như tại sao vợ anh lại thích một gã đàn ông chíp hôi đó? Cô nhất định có điều gì bất thường, nếu như cô là người si tình thì anh đành chịu, nhưng đằng này cô lại không phải là loại người đó, cô đã bị gã đàn ông đó quyến rũ. Mặc dù vì con cái họ đã trở về chung sống cùng nhau, nhưng giữa họ vẫn còn có những khoảng cách nhất định. Tự nhiên Gerald rùng mình trên thang, suýt thì anh ngã nhào xuống thềm. Đúng lúc này chiếc máy nhắn tin BP ở lưng của cô kêu lên, cô liền nói với chồng mình phải ra ngoài để gọi điện.

Gerald lại đứng vững, đó là một chàng trai kiên cường, anh ta đã vẽ xong 2/3 bức vẽ, trong khi đó giàn nhạc giao hưởng đang biểu diễn đến đoạn Hoàng Hà đối xướng, anh nhìn Gerald vẽ, dường như anh đã nhìn thấy bụi cây lau sậy bên dòng sông do Gerald vẽ, nhưng bức vẽ này trừu tượng quá mức, nó vẫn không giống một dòng sông, càng không giống sông Hoàng Hà. Vợ anh ra ngoài gọi điện đến 10 phút vẫn chưa trở vào, đến 20 phút rồi cũng chưa thấy vào, anh ngồi không yên, đành phải đứng dậy đi ra, rạp hát giờ này không có ai đi lại, mọi người đều chăm chú ngắm nhìn Gerald vẽ, đúng lúc này tiết tấu của bản giao hưởng lại lên cao trào. Anh một mình bước ra ngoài và có cảm giác không thể chịu được nữa, anh tự trách mình sao không cố nán lại đợi thêm một lát nữa. Vợ muốn gọi điện cứ để cho cô ấy gọi, mình có thể ngồi trong đó đợi thậm chí có thể đợi đến tiết mục Hoàng Hà biểu diễn xong, nếu lúc đó cô chưa quay lại mình có nổi cáu cũng chưa muộn. Lúc này anh phát hiện ra một điều rằng những năm tháng sống chung, rất hiếm khi anh nổi cáu với vợ. Anh rất nhẹ nhàng, điềm đạm, hai vợ chồng mở công ty, anh để cho cô làm chủ tịch hội đồng quản trị còn mình chỉ làm giám đốc, quyền hành lãnh đạo để cô ấy nắm. Anh vừa đi ra ngoài vừa đoán xem cô ấy gọi điện cho ai, ai nhắn tin cho cô ấy? Chắc chắn là gã mặt trắng kia rồi, cô đã hứa là không liên hệ với gã ấy nữa, nhưng gã vẫn cố níu kéo. Nhưng vấn đề quan trọng trong lúc này là, mình sẽ đi đâu bây giờ? Mình ra ngoài để tìm cô ấy?

Anh vào nhà vệ sinh, nhà vệ sinh không có ai, anh liền rút điện thoại gọi cho vợ và nói: "Tôi đã đợi cô 20 phút rồi, tại sao cô không quay trở lại? Chắc cô lại gọi điện cho gã đó rồi phải không? Việc này đã thống nhất rồi, tại sao cô vẫn không rời gã ta?" Im lặng một lát, cô nói: “Đúng vậy, tôi và anh ta đang ở bên nhau, chúng tôi đang ở chỗ vườn cây trước cổng khách sạn Thụy Sĩ, anh ta nói muốn gặp anh để nói chuyện, anh đến đây nhé”. Anh đáp lại: “Tôi chẳng có gì để nói chuyện với gã ấy cả, tôi muốn cô quay trở về. Nếu không cô đi theo gã ấy đi, đừng có bận tâm gì tôi nữa. Tôi chán ngấy trò này rồi. Cô phải về nhà ngay lập tức”. Ngập ngừng giây lát cô nói: “Tốt nhất anh vẫn cứ đến đi”. Anh tức quá liền cắt luôn điện thoại. Nhà vệ sinh không có ai cả, anh đứng trước gương và nhìn thấy gương mặt mình sao khó coi đến thế, rồi anh bước ra ngoài.

Vợ anh đứng dưới một gốc cây nói: “Tôi biết chắc anh sẽ đến”. Trăng sáng vằng vặc, xung quanh không một bóng người, mới có 9 giờ tối mà ở đây không còn ai. Gã đàn ông kia vẫn đứng đó, gã nhìn và chào anh. Anh yên lặng nhìn sang vợ rồi nói: “Tôi muốn cô về với tôi, buổi biểu diễn âm nhạc vẫn chưa kết thúc, chúng ta phải xem hết buổi hòa nhạc đó”. Gã mặt trắng nói: “Anh có biết không cô ấy đã có thai rồi, cái thai trong bụng đó là con tôi đó”. Anh nhìn chằm chằm vào mặt gã, trông gã thật đáng ghét, gã mặc bộ bò đen có nhiều túi và khóa dây màu bạc, những chiếc khóa dây đó được ánh trăng rọi sáng lấp lánh. Nghe thấy vậy, máu trong người anh như sôi lên sùng sục: “Cô tính thế nào? Bỏ cái thai đó đi chứ?”. Cô nhìn anh, tự nhiên cô thấy có gì khá buồn cười. Thực ra, cô chẳng có chủ kiến gì cả vì cô rất yếu đuối. Cô ôm mặt khóc, mấy năm nay chưa bao giờ cô lại khóc trước mặt chồng mình cả. Điều này khiến anh hơi xúc động. “Đừng khóc nữa, tôi vẫn là chồng cô, bây giờ vẫn là chồng của cô đúng không?” Cô khóc rồi gật đầu. Gã kia nói: "Cô ấy quyết định ly hôn với anh để về với tôi. Tôi gọi anh ra đây để muốn nói với anh điều này." Gã mặt trắng liếc mắt nhìn cô rồi nhìn anh với vẻ thách thức. Sau đó gã liền lao vào chỗ anh, hai người bắt đầu đánh nhau. Trước kia, anh đã thề rằng sẽ không bao giờ đánh nhau bởi anh đã bị âm nhạc làm cho mềm yếu, nhưng do gã kia lao vào đấm nên anh phải chống cự. Tự nhiên, anh túm được một vật cứng ở giữa lưng gã, một vật rất cứng, anh rút ngay ra. Hóa ra đó là con dao găm, anh sẽ giết gã bằng chính con dao của gã. Rồi anh đứng dậy, dưới ánh trăng sáng máu trên tay anh biến thành màu đen ngòm, giống như màu sơn đen. Anh bước đến chỗ vợ, gã mặt trắng nằm bất động trên đất. “Tôi đã giết hắn, chúng ta về đi. Buổi hòa nhạc vẫn chưa kết thúc”. Cô trợn mắt nhìn anh và la toáng lên, cô vẫn cứ kêu la, rồi anh đã dùng con dao đó đâm thẳng vào cô. Vì cô hét toáng, vì cô nhìn anh, ánh mắt đó không phải là ánh mắt của người vợ nhìn chồng.

Anh bước ra khỏi bụi cây và đi về phía rạp hát Bảo Lợi. Đến khi bình tĩnh lại anh mới nhận ra rằng hình như mình đã xử sự không đúng, anh vừa giết chết hai mạng người. Anh nhìn tay mình, những vết máu đen ngòm dưới ánh trăng đã bị anh lau sạch gần như không để lại dấu vết gì. Xe cộ vẫn chạy tấp nập trên đường, đến rạp hát Bảo Lợi, anh trở lại đúng chỗ ngồi ban nãy của mình, nhưng bên cạnh anh vẫn còn một chỗ trống. Anh biết chắc một điều rằng chỗ trống bên cạnh anh sẽ không còn người ngồi nữa. Anh ngồi xuống tiếp tục lắng nghe, ban nhạc đã biểu diễn đến chương cuối cùng: “Gào thét lên! Hoàng Hà ơi!” Anh cảm thấy vô cùng xúc động, bản nhạc này đã làm anh rất xúc động, anh lau mồ hôi và cảm thấy hơi hối hận, hối hận vì đã giết chết hai mạng người. Thực ra, vì tình cảm mà giết chết người là không đáng, anh đã phạm tội. Nhưng con người cũng có lúc phải mất tỉnh táo, điều này anh biết rõ. Anh cứ ngồi đó đến khi buổi hòa nhạc kết thúc. Gerald đã vẽ xong bức vẽ đó, màu của nó là màu xanh lam, Gerald đang như cụ già nông dân ngồi nghỉ dưới bức tranh sơn dầu đó vì anh đã rất mệt. Bây giờ, cái người mới giết người lúc nãy đang ngắm bức tranh Hoàng Hà, anh đã phần nào nhận ra nó giống một dòng sông. Anh cảm thấy cuộc sống hôm nay hơi khác thường, anh đã phải trả một cái giá quá đắt. Buổi hòa nhạc đã kết thúc, nhiều người đứng dậy vỗ tay, Gerald cũng cúi đầu chào cảm ơn khán giả, rất lâu sau mọi người mới ra về hết. Có lẽ mọi người đều đã nhìn thấy âm nhạc, nhưng anh cảm thấy mình vẫn chưa nhìn thấy. Vừa nhìn mọi người tản mác ra về anh vừa ngồi suy nghĩ không biết nên đi đến đồn công an tự thú hay đi về nhà? Mọi người đã về hết, anh gọi điện cho đồn công an và tự thú: “Tôi đã giết một người”. Anh trầm ngâm một lát rồi nói: “Tôi muốn đến khai báo với các anh mọi tình tiết trong câu chuyện”. "Thế thì mời anh đến, thành thật sẽ được khoan nhượng”. Anh gác máy điện thoại đứng dậy và nhìn bức tranh vẽ, anh vẫn cảm giác nó không giống dòng sông. Người vẽ không nên dùng màu xanh lam, có thể sông của châu Âu là màu xanh lam chăng? Giống như ta, không nên giết chết hai người mới phải. Nếu như gã mặt trắng không lao vào mình, nếu như vợ không la hét lên, thì chắc mình sẽ không giết họ. Nhưng giờ thì mọi việc đã xảy ra. Anh bước ra ngoài, lúc này đây anh tin chắc rằng cuộc sống của mình sẽ thay đổi, mà sự thay đổi này chỉ diễn ra trong nháy mắt.

Trên thực tế, trong nhà vệ sinh anh gọi điện cho vợ nhưng gọi không được vì vợ anh không mở máy. Anh rửa mặt, đi ra, ra tới ngoài cổng, đến trước cổng rạp hát Bảo Lợi, hút một điếu thuốc và lại tiếp tục gọi điện cho vợ, nhưng vẫn gọi không được. Khoảng nửa tiếng đồng hồ, cô vẫn không về. Cô ấy đi gọi điện cho ai nhỉ? Quan hệ giữa hai người đang rất căng thẳng, họ đã không còn niềm tin vào đối phương, họ luôn nghi ngờ nhau, nhưng tất cả là vì con cái, vì sự trưởng thành của chúng. Liệu quan hệ vợ chồng anh vẫn cứ tiếp diễn như vậy hay sao? Anh hơi lo lắng, cuối cùng anh vẫn tiếp tục gọi cho vợ. Anh gặp gã mặt trắng ở trong vườn cây phía trước cửa khách sạn Thụy Sĩ, họ đã cãi nhau, anh tưởng tượng ra rằng cô đã mang giọt máu của gã mặt trắng đó. Do sau này quá tức giận anh đã giết chết họ, anh tưởng tượng mình quay lại rạp hát, xem xong buổi hòa nhạc, sau đó gọi điện cho công an và tự thú mình đã giết chết người. Anh đã bỏ ra một khoảng thời gian để tưởng tượng ra sự việc đó, rồi anh quyết định một mình đi về, một mình về nhà ở ngoại ô, anh quyết định không đợi cô nữa bởi cô đã đi gọi điện cho người khác. Anh lên xe của mình và nổ máy, một mình anh đi về nhà trước. Anh cảm thấy mình không hề nhìn thấy âm nhạc, lòng anh rối bời, anh cho xe hòa vào dòng xe đang chạy và lao thẳng về phía bắc.