← Quay lại trang sách

V, VI, V

Phong để ý thấy ông Giáo đưa mắt nhìn Trâm luôn, chàng rất lấy làm lạ rằng sao Viễn lại sai Trâm chia bài hầu một bàn tổ tôm trong đó có người lạ. Chắc Viễn đã coi Trâm như một con sen rồi, nên cho việc ấy là thường vì hình như không phải lần đầu Trâm chia bài như thế. Thật ra trông Trâm ăn mặc cũng không khác gì một con sen...(nhưng Trâm là một con sen xinh đẹp) nên ông Giáo nhìn trộm luôn.

Vì thiếu một chân, Phong bị ép phải ngồi đánh, nên chàng chỉ mong chóng hết hội (để đỡ chướng mắt). Nhưng lân la hết hội nọ đến hội kia, thành ra đã quá nửa đêm.

Lúc tàn bàn, trong đĩa còn thừa hai đồng ván, ông Giáo cầm vứt vào khay, nhìn Trâm lả lơi nói:

- Này, cho em này.

Trâm lẳng lặng nhặt hai đồng ván bỏ túi. Phong muốn bảo Trâm đừng làm thế, nhưng chỉ nghĩ vậy chứ không nói ra.

Trời nổi gió mạnh, ngoài vườn tối đen, Viễn sai Trâm cầm đèn đưa ông Giáo và hai người khác ra ngõ. Phong cũng đi theo tiễn, vì chàng không muốn ông Giáo được tha hồ nhìn Trâm. Lúc trở vào, Phong nói với Trâm có ý gắt:

- Em nhận tiền làm gì?

Chàng có ngờ đâu Trâm suốt tháng không có một xu tiêu và bốn hào đối với Trâm là một món tiền to ít khi có được. Còn Phong thì không bao giờ nghĩ đến việc đưa Trâm tiền, vì chàng cho thế là làm nhục đến Trâm, vẫn đục cái tình trong sạch mới nhóm của hai người.

Phong và Trâm vừa bước lên thềm trời đổ mưa to. Đêm hôm ấy, Phong phải ngủ lại bên nhà mợ vì suốt đêm mưa tầm tã không rứt.

Sáng sớm, Phong thức dậy ra hiên thì trời vẫn mưa to. Viễn, Nhung và Nga cũng đã dậy, đương ngồi uống nước chè bên cạnh cái hỏa lò than hồng. Phong ngồi ghé bên phản, uống xong chén chè nóng, trong người dễ chịu khoan khoái, cúi nhìn những hạt mưa làm bắn nước trong rãnh. Bỗng hai bàn chân trắng thoáng đi qua trước mặt Phong. Phong ngửng lên thấy Trầm ướt lướt thướt, cầm một cái thùng gỗ không đi đến gốc cây cau, rồi khệ nệ xách cái thùng đầy nước đi về phía bể sây, ngón chân bám chặt xuống đất sàn trơn. Mặt Trâm ướt đẫm nước mưa, tóc dán cả vào má, môi mím lại và hai con mắt nàng mở to nhìn thẳng về trước, tưởng như trông thấy cái khổ sở của nàng lúc đó.

Một con chim sẻ non là là sà xuống gần bên Trâm. Nga kêu rú lên:

- Con chim! mày bắt lấy cho tao, Trâm!

Trâm vội đặt thùng nước chạy đuổi theo.

Con chim non bay được một quãng ngắn, ngã dúi vào khe dậu, kêu chiêm chiếp gọi mẹ rồi bị Trâm bắt được.

Nga đón lấy con chim, hà hơi cho chim, nưng niu để con chim lại gần hỏa lò cho ấm. Trâm đưa chim cho Nga xong vội khép vạt áo cánh lại, vì yếm nàng ướt dán sát vào vú mà nàng thấy từ nãy Viễn cứ nhìn chừng chừng vào ngực mình. Bẽn lẽn, Trâm lại ra ngoài mưa xách nước.

Phong bùi ngùi so sánh con chim non gần lửa ấm với Trâm đương đội mưa ngoài kia, rét run trong bộ quần áo mỏng manh, nước mưa dán sát vào da thịt. Thấy Trâm khó nhọc mãi mới nhắc được chiếc thùng để đổ nước vào bể, thấy trời vẫn mưa mà còn hai ba thùng nước đầy nửa, Phong bỗng nẩy ra một ý nghĩ. Chàng cởi phăng áo ngoài hỏi Viễn:

- Tắm không, cậu?

Nhung cười:

- Anh Phong dễ thường điên.

Phong chạy ra sân rồi vừa tắm, vừa xách nước đổ vào bể dùm Trâm. Lúc Phong đến gần, Trâm nhìn chàng tỏ ý cảm ơn. Phong sẽ bảo:

- Em vào ngay đi không lạnh. Vào thay quần áo ngay.

Nhưng Trâm vẫn cứ đứng chịu rét ở ngoài mưa cho đến khi Phong đổ hết mấy thùng nước vào bể mới dám vào vì người nhà xin phép về quê vắng, việc đó bà Hàn đã dặn Trâm làm thì không bao giờ Trâm dám không theo lệnh.

Tuy phải một bữa lạnh và về sau bị cảm mất mấy hôm, Phong đã được cái sung sướng chia khổ (cùng người yêu lần đầu; cách chia khổ ấy), Phong cho là kín đáo có thi vị vì có lẽ đã hợp với tính lãng mạn của Phong. Lúc đó, chàng quên cả lạnh, để mặc những hạt mưa trong bắn tung tóe trên vai, trên tóc chàng, cũng như trên vai, trên tóc Trâm. Chàng tưởng như chàng được cùng Trâm tắm dưới một giòng thủy soạn, trong một bầu sáng sủa, rực rỡ lạ thường.

VI

Biết rằng bà Hàn cùng với vợ Viễn, Nhung, Nga đi lễ vắng, Trâm hẳn được thư nhàn, nên Phong định sang thăm nàng. Đương đứng vơ vẩn ở gần bức tường phân đôi hai nhà, không may gặp ngay Viễn. Hai anh em nói truyện bâng quơ một vài câu rồi Phong bóp trán kêu:

- Rức đầu quá. Về thôi!

Viễn hỏi:

- Anh không thức học đêm nay à?

- Không.

Uể oải Phong quay trở lại. Khi qua bờ ao thấy một đàn đom đóm bay lượn trên mặt nước trong, chàng đứng lại thẫn thờ ngắm nghía. Một trận gió mạnh thổi qua, đàn đom đóm đương bay bỗng rơi lả tả xuống mặt ao và chụm với bóng dưới nước thành một đàn đom đóm gấp đôi.

Văng vẳng bên nhà Viễn có tiếng máy hát bài Tứ-đại-cảnh, rồi có tiếng Viễn gọi:

- Trâm... Trâm ơi!

Phong thấy gió bắt đầu thổi mạnh, nên vội vã trở về nhà.

Bên nhà Viễn đèn bỗng vụt tắt. Tiếng máy hát vẫn văng vẳng đưa ra. Hết bài hát mà vẫn nghe thấy tiếng đĩa quay sè sè một lúc lâu không có ai hãm lại.

Phong về nhà vừa toan cởi áo đi nằm, bỗng có tiếng động ở cửa, chàng trông ra thấy Trâm đứng ở bực gỗ, đầu tóc bối rối, thở hổn hển, có vẻ sợ hãi. Phong hỏi:

- Cái gì thế, cô?

Trâm giơ cây đèn tắt lên ra hiệu xin lửa. Phong vững tâm bảo:

- Ngỡ gì! cô làm tôi hết hồn. Đi đâu vội mà thở hổn hển thế kia?

Chàng vừa nói, vừa đánh diêm thắp đèn rồi đưa cả bao diêm cho Trâm. Trâm cúi mặt sửa đi sửa lại cái thong phong, trù trừ không muốn về. Một lát lâu, Trâm ra hiệu mời Phong sang bên nhà, Phong hỏi:

- Cậu Viễn muốn hỏi gì tôi, phải không?

Trâm gật. Phong đỡ lấy cây đèn cùng sang với Trâm. Khi qua vườn, nhân chỗ có lá cây rủ xuống kín mít, Phong nắm lấy tay Trâm. Trâm giật tay ra có vẻ tức tối giận dữ, làm Phong ngạc nhiên vô cùng. Trâm vùng vằng đi trước, ngoan ngoãn Phong theo sau soi đường, tuyệt nhiên không hiểu thái độ Trâm bấy giờ ra sao.

Lúc đến trước hiên thì Trâm biến đâu mất. Phong cầm lấy cây đèn vào nhà thấy Viễn đang ngồi cạnh cái máy hát. Viễn thấy Phong đem đèn sang vẻ ngạc nhiên lộ ra mặt, quắc mắt nhìn Phong, nhưng Phong không để ý đến vẽ mặt dữ dội của Viễn, thẫn thờ hỏi:

- Có việc gì đấy, cậu?

Viễn đáp:

- Không.

- Thế sao cậu bảo Trâm sang mời tôi?

Viễn ngạc nhiên, hỏi lại:

- Ai?

- Trâm chứ ai nữa. Nó làm hiệu bảo tôi như thế.

Viễn lo lắng. Phong có vẻ bí mật lẩm bẩm:

- Lạ nhỉ! Thế thì lạ thật!

Bỗng chàng bật cười:

- Thôi, chết tôi rồi. Ra nó sợ ma, nó nói thác ra thế để tôi đưa nó qua vườn.

Viễn thở dài, nhẹ hẳn người.

Phong đến chỗ máy hát, toan tìm đĩa bài hát Lưu-thủy là bài chàng thích nhất, bỗng thấy một vết sước đẫm máu bên thái dương Viễn.

- Cậu làm sao thế này?

Viễn lấy vạt áo chấm máu, đáp:

- Chắc vì lúc nãy gió đập mạnh cái cửa sổ này vào mặt tôi... tôi không biết là chẩy máu đấy.

Nhưng ngoài mấy vết máu vừa chấm, còn nhiều vết khác ngang dọc trên vạt áo Viễn. Viễn vội lấy tay che rồi đứng dậy toan đi ra chỗ khác. Ngay lúc đó, bà Hàn, vợ Viễn, Nhung, Nga vừa về tới nhà.

Viễn vội chạy xuống nhà dưới, lục tìm mãi mới thấy Trâm đứng ở đầu hiên. Chàng đến gần bên nói vào tai Trâm:

- Có phải mày định mách anh Phong phải không? Liệu hồn đấy.

Viễn, lẩm bẩm một hồi, bỏ đi rồi không biết nghĩ sao lại quay lại bảo Trâm:

- Mày mà nói với ai thì tao giết mày đấy, nghe không?

Rồi lại dịu giọng:

- Đừng nói với ai nhé, Trâm?

Trâm gật đầu rồi lảng ra phía cầu ao. Bỗng như cảm thấy một sự lo sợ ghê gớm cho cái đời tàn tật, yếu đuối của mình, Trâm đứng dựa đầu vào gốc sung khóc nức nở.