← Quay lại trang sách

MỞ ĐẦU nàng tiên cá

Thứ Sáu, 12/4/2013. Trời nhiều mây, sau quang đãng.

Tình cờ trông thấy cậu ấy.

Đó vốn dĩ là một chiều bình thường. Thứ Sáu rồi, nên tôi cho nhân viên tan sớm, người đi hẹn hò, người đi đón con, tôi thì đến phòng tập. Hôm nay chạy bộ chậm năm cây số chỉ mất hai mươi sáu phút, nhanh hơn tuần trước hai phút. Huấn luyện viên Cao rất hài lòng, tôi cũng thế. Quan hệ giữa chúng tôi đã có bề dịu lại. Tuy nhiên, bầu không khí ấy không kéo dài lâu, trong lúc giúp tôi thực hiện các bài tập kéo giãn, gã lại tranh thủ sờ đùi tôi.

“Cơ rắn chắc hơn nhiều rồi.” Gã nói.

Tôi đáp cho có, “Ồ, thế à?”

Tay gã lần mò nhích lên vài phân, “Gắng kiên trì, sẽ giảm được tỉ lệ mỡ trong cơ thể.”

“Ừ.” Tôi đứng thẳng dậy, “Có đủ săn chắc để đấm gãy sống mũi cậu không?”

Mặt Cao liền xám xịt như gan lợn, trông mà buồn cười. Khi tôi quăng đích sang, gã vẫn không dám nhìn lại, bộ dạng tiu nghỉu. Tôi biết gã xếp tôi vào dạng đàn bà nào: lắm tiền, lớn tuổi, cô đơn, mê mẩn cơ bụng và mông cong của gã, lôi nhau lên giường chỉ sau ba buổi tập. Gã tin chắc mười mươi luôn.

Được thôi, chẳng sao cả. Huấn luyện viên Cao thân mến, cậu cứ tha hồ nghĩ gì tùy thích, nhưng giờ hãy nghiêm túc giơ cao đích lên. Bởi vì trước khi làm xong việc đó, tôi muốn đảm bảo thể lực và kĩ năng của mình ở trạng thái tốt nhất.

Đấm đích hai mươi phút. Đấm bóng quả lê hai mươi phút. Sau buổi tập, huấn luyện viên Cao lịch thiệp đưa tôi kí vào nhật kí tập luyện, vẻ mặt gã làm tôi buồn cười.

Tắm và sấy tóc xong, tôi đến Lotus Coffee gọi một suất salad cho bữa tối. Đang băn khoăn cân nhắc xem nên đi massage hay về thẳng nhà, tôi chợt nhìn thấy tấm áp phích biểu diễn ở rạp hát nhỏ bên kia đường.

Trên nền xanh dương chuyển dần thành xanh lục, có bong bóng, thủy tảo và san hô. Chính giữa là một cô gái vẽ kiểu hoạt hình với mái tóc đỏ, tay ôm con cá nhỏ màu vàng, ngồi trên đá ngầm, ngắm lâu đài cổ kính trên bờ biển. Thân dưới cô là cái đuôi thon dài tròn trặn đung đưa trong sóng biển. Nhạc kịch thiếu nhi Nàng tiên cá .

Nàng. Tiên. Cá.

Tôi nhấp cà phê, nhấn chìm ba chữ này vào miệng. Phục vụ đang thu dọn chén đĩa ở bàn đối diện tò mò nhìn sang. Tôi cụp mắt xuống, cảm thấy hàng mi thấm ướt.

Vé vào cửa là tám mươi đồng [*] . Rạp nhỏ, sức chứa vài chục người. Tôi ngồi ở dãy cuối cùng, nhìn tấm rèm tím sẫm trên sân khấu, tự hỏi không biết đáy biển đằng sau rèm thế nào. Rạp đã lác đác vài khán giả ngồi chờ kéo màn. Hầu hết là phụ huynh đi cùng con em mình. Mùi bỏng ngô trộn tiếng lanh lảnh trẻ thơ bứt tôi khỏi đáy biển, mang cá tưởng tượng lặng lẽ khép lại sau tai.

Một cô bé mặc váy len màu xanh lá cây đứng dậy khỏi chỗ ngồi, thích thú nhìn những con sao biển, vỏ sò và bạch tuộc treo lơ lửng trên trần rạp hát, “Mẹ ơi mẹ nhìn kìa, Patrick Star [*] !”

Người mẹ vội kéo cô bé ngồi xuống, “Trật tự nào con! Đừng làm phiền mọi người, sắp biểu diễn rồi.” Đó là một phụ nữ trạc tuổi tôi, vẻ ngoài thanh nhã và đeo cặp kính gọng đen giản dị. Cô vừa nhắc nhở vừa nhìn quanh xem con mình có cản tầm nhìn ai không. Mắt chúng tôi giao nhau, cô nở một nụ cười xin lỗi, tôi cũng mỉm cười và quay đi chỗ khác.

Rồi nhìn thấy cậu.

Cầm một bịch bỏng ngô to và coke, Dương Lạc đang lách qua hàng ghế thứ tư, tiến lại gần người phụ nữ đeo kính gọng đen. Trán lấm tấm mồ hôi, khuôn mặt tròn tròn hơi bóng dầu, di chuyển rõ là khó khăn. Cậu phải hóp cái bụng đã phề phệ để lách qua được khoảng trống giữa ghế và các cặp đùi, vừa cố giữ cho coke khỏi sánh vừa gật đầu xin lỗi những người đang nghiêng chân nhường đường. Tóc lưa thưa, vóc dáng không mấy ưa nhìn, cuối cùng cũng đến được chỗ vợ và con gái. Người phụ nữ đeo kính gọng đen hình như hơi trách cứ, nhưng cô bé con lại rất vui, đưa tay lấy bỏng ngô trong bịch giấy nhét vào miệng, đồng thời vung tay trỏ con sao biển vàng to tướng cho bố xem.

Mặt Dương Lạc vừa khéo ở đúng luồng sáng. Theo hướng tay chỉ của cô bé, cậu ngước nhìn sao biển và trầm trồ cảm thán một cách thái quá. Trong thoáng chốc, tôi nhớ lại một thiếu niên có gương mặt sắc nét, đôi mắt dài mảnh và nụ cười ấm áp.

Tôi ngồi trong bóng tối, nhìn Dương Lạc vụng về tung hứng với con gái mà thấy da thịt nhoi nhói đau như bị năm tháng cứa qua. Khi ánh đèn trong rạp đột ngột tắt đi, người phụ nữ đeo kính gọng đen kéo hai bố con về chỗ ngồi. Nàng tiên cá mở màn.

Nàng tiên cá chống má, say sưa lắng nghe chị gái kể về cảnh vật bên trên mặt biển.

Nàng tiên cá trầy trật kéo hoàng tử vào bờ.

Mụ phù thủy nói, “Ngươi sẽ biến thành bọt nước.” Nàng tiên cá tái mặt, “Tôi không sợ!”

Nàng tiên cá tỉnh dậy sau cơn đau dữ dội, chiếc đuôi cá thon tròn đã biến thành cặp chân dài tuyệt đẹp. Trước mặt nàng là đôi mắt đầy quan tâm của hoàng tử.

Tôi chộp lấy ví đứng bật dậy, rời khỏi chỗ ngồi và len ra giữa những tiếng càu nhàu. Tôi buộc phải chạy trốn, vì sợ nghe câu nói với cô bé rằng, “Bố từng là chàng hoàng tử kia.” Tuy nhiên, khi bước tới cửa, tôi vẫn bất giác ngoái nhìn sân khấu. Nàng tiên cá và hoàng tử đang dìu dặt trong điệu vũ. Váy trắng bằng lụa và sa mỏng. Đôi chân lả lướt, tà váy phiêu bồng.

Màn đêm buông xuống. Tôi và xe của tôi phóng nhanh trên đường cao tốc, thành phố rực rỡ ánh đèn từ từ mở ra trước mặt. Thỉnh thoảng, tôi bắt gặp trẻ nhỏ nắm tay bố mẹ, tung tăng chạy trên lề đường. Họ hạnh phúc hay không thì tôi không biết, tôi chỉ biết rằng mình khổ sở, nỗi khổ miên man bất tận như con đường không đầu không cuối đang trải đi trước mặt.

Tiên cá ơi, các nàng chỉ còn cách thiên đường ba trăm năm thôi, chứ nước mắt của tôi, mỗi ngày đều tăng thêm một giọt.

Tôi siết vô lăng và nhấn mạnh chân ga. Thân xe đen kịt nhanh chóng hòa vào màn đêm.

Nàng tiên cá nhỏ xinh trên không trung kia ơi, hãy hát cho từng nụ cười.

Đứa trẻ câm côi cút của tôi ơi, đừng sợ.

Thành phố này chính là biển lớn của em. ©Facebook Group: We Love Ebook, mời các bạn tham gia Nhóm để tải nhiều sách hơn nữa!