← Quay lại trang sách

Chương 1 cô gái biến mất

Chủ nhật, 22/5/1994. Trời nắng.

Tôi ghét Tô Triết. Phải, tôi ghét nó. Hồi tối tôi nói về phương trình bậc nhất hai ẩn, nó không buồn nghe, cứ mải miết nghịch món đồ chơi ngu ngốc đó. Chỉ là một chiếc ô tô có thể biến thành robot thôi mà [*] , không hiểu sao lại đắt như vậy. Nhưng rõ ràng bố mẹ không nghĩ thế. Khi mua cho Tô Triết, dường như họ không nhận ra rằng bố phải phá bao nhiêu kính ô tô mới đủ tiền tậu món đồ lăng nhăng này. Chà, nó là con trai của bố mẹ, nụ cười của nó có lẽ đã bù đắp được hết nhọc mệt của hai người.

Sau bữa tối, tôi định làm bài tập về nhà, nhưng mẹ bảo tôi kèm Tô Triết học trước. Tôi vâng lời với thái độ rõ là miễn cưỡng. Thấy thế mẹ bèn hỏi tại sao, nghe tôi giải thích rằng còn rất nhiều bài tập phải làm, mẹ lộ vẻ sốt ruột, “Mới lớp Mười mà nhiều bài thế á, thầy cô mày muốn học trò kiệt sức hả?”

Tôi nói, “Mẹ ơi, con lớp Mười một rồi ạ.” Mẹ sửng sốt, “ồ” một tiếng rồi đi rửa bát.

Tôi không muốn kèm Tô Triết, nó cũng không muốn học. Tất cả nhiệt tình của nó tối nay đều dồn vào món đồ chơi mới. Tôi ngồi bàn, im lặng nhìn nó vừa vần vò cái thứ bằng nhựa ấy vừa tự lồng tiếng “Èn en”.

“Buông xuống đi, phải học rồi.”

“Ừ.” Èn en èn en.

“Nhanh lên, chị còn phải làm bài nữa.”

"Ừm.” Èn en èn en.

“Buông xuống!”

Tô Triết giật mình, đưa mắt nhìn tôi rồi từ từ đặt món đồ nửa người nửa xe lên bàn, mắt liếc vào cuốn sách giáo khoa đang mở. Tôi dạy nó phương trình bậc nhất hai ẩn, vừa giảng vừa viết ví dụ ra giấy nháp cho nó xem. Tô Triết không ngẩng lên lần nào, mắt láo liên cho thấy nó không hề lắng nghe. Giảng xong, tôi hỏi hiểu không, Tô Triết gật đầu.

Tôi nói “Được” và ra một đề bài cho nó, “Làm đi.” Đoạn tôi mở cặp của mình. Còn hai đề Đại số, hai đề Hình học và một đề Tiếng Anh phải làm, trì hoãn nữa là không kịp đi ngủ trước nửa đêm. Tôi bò ra bàn để làm bài tập, trong lúc đó Tô Triết nghệt mặt nhìn tờ nháp, mãi không hạ bút được.

“Sao thế?”

Nó cắn môi im lặng, cuối cùng bật ra, “Không sao.”

“Không sao thì làm đi!”

Tô Triết nhăn nhó. Tôi rất bực, “Mày vừa bảo đã hiểu rồi cơ mà?” Tô Triết cúi đầu. Tôi liếc hàng mi dài và khuôn mặt phụng phịu ấy, lòng bỗng dịu lại, “Chị giảng lại một lần, chú ý nghe cho kĩ nhé!”

Tô Triết ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, làm ra vẻ nghiêm túc. Tuy nhiên chẳng bao lâu nó đã lộ đuôi vờ vịt. Tôi chưa giảng xong một đề, nó lại đặt cằm lên cánh tay, dùng đầu bút chì chọc chọc món đồ chơi và lầm bầm, “Autobot, biến hình, đi thôi...”

Tôi nổi khùng, đập cuốn sách đang cầm vào món đồ giẻ rách đó. Giữa tiếng hát của Tô Triết, Bumblebee bắn vọt lên, đập vào tường và bung ra thành nhiều mảnh. Tôi tá hỏa nhìn Tô Triết hoảng hốt về lấy đống đồ chơi đã tan tành. Chỉ trong nháy mắt, mẹ lao vào.

“Sao thế?” Và lập tức nhận ra tổn thất. Mặt mẹ méo xệch đi. “Tại đứa nào?”

“Chị con!” Tô Triết vừa nức nở vừa chỉ vào tôi, “Chị ấy ném!”

Tôi vô thức co người lại, không muốn và không thể biện bạch. Quả nhiên một giây sau, mẹ đã véo tai tôi, “Mày có biết cái này bao nhiêu tiền không? Mới mua về đã quăng quật. Dù không biết xót tiền, mày cũng phải xót bố mày chứ...”

“Thôi được rồi!” Bố đã vào đến nơi, cau mày nhìn mẹ rồi lại nhìn Tô Triết đang rưng rưng nước mắt. “Thả tay ra nào.” Bố ngồi xổm xuống, nhấc một cánh tay robot lên, ngó nghiêng đầu đuôi. “Làm chị cáu hả?”

“Không hề ạ!” Tô Triết rụt cổ, “Vừa nãy con đang làm bài mà...”

“Nó không chú ý nghe.” Tôi xoa xoa tại. “Cho nên con chỉ...”

“Ừ. Làm bài tập đi đã.” Bố nhìn các đề trên bàn. “Tối nay không phải kèm em học nữa. Triết, đi chơi với bố nào.”

Mẹ lườm tôi và cong môi nhìn bố, “Đều tại ông nuông chiều cả!”

Tôi im lìm quay vào bàn, cầm bút lên, tai vẫn còn nóng, mắt cố tập trung nhìn vào một đề Hình học.

“Sau này em không nghe lời, con cứ từ tốn khuyên bảo.” Ra đến cửa, bố ngoái lại bảo. “Đừng thượng cẳng tay hạ cẳng chân, em là em con mà.”

Tôi ậm ừ nhưng không ngoảnh ra, nước mắt lưng tròng. Suốt một giờ tiếp theo, tôi chỉ giải được một đề. Đề là: Món đồ chơi kia có thể mua được bao nhiêu đôi giày thể thao trắng? Đáp án là: Tám đôi.

Phòng bên cạnh thoạt tiên có tiếng Tô Triết khóc lóc vùng vằng và tiếng mẹ than thở, rồi dần dần chìm vào yên lặng. Có nghĩa là đã muộn. Chắc mẹ đã dỗ Tô Triết đi ngủ. Bố mẹ khăng khăng cho rằng Tô Triết không nên thức khuya, bằng không sẽ khó lòng trở thành một thanh niên cao ráo đẹp trai. Tôi thì chỉ mong hoàn thành bài tập sớm để có thể chợp mắt đôi chút trước khi đi học.

Tuy nhiên, cơn mệt mỏi vẫn dồn dập ập đến, mắt đã cay se lại càng cay thêm vì khóc. Vật vã mãi mới làm xong bài tập Đại số, tôi buồn ngủ đến mức không ngẩng nổi mặt lên nữa. Để đối phó với đề cuối cùng, tôi phải đi rửa mặt nước lạnh cho tỉnh táo. Tôi rón rén mở cửa, đi qua hành lang vào phòng tắm. Bố chưa ngủ, đang ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ ở cửa, tay cầm món đồ chơi cố dán cửa xe lại. Thấy tôi, bố hạ giọng hỏi, “Bài tập xong chưa?”

Tôi lắc đầu, cẩn thận vòng qua lọ keo hăng hắc, đi vào phòng tắm rửa mặt. Nước lạnh tê tê và hương xà phòng thoang thoảng khiến tôi tỉnh táo hẳn ra. Tôi lau khô tay và mặt, nhấc đôi giày thể thao màu trắng đang phơi trên bệ cửa sổ xuống, muốn chắc chắn là nó sẽ khô trước bình minh. Giày cũ lắm rồi, nhưng là đôi duy nhất tôi có để đi trong lễ chào cờ ngày mai.

Chỉ tích tắc, đầu tôi như bốc hỏa. Bề mặt giày vốn đã ố vàng giờ lấm tấm nhiều đốm xanh đậm. Vì giày còn ướt nên các đốm này loang hết cả ra. Một mùi quen thuộc xộc thẳng vào mũi.

Mùi mực viết.

Tôi như nhìn thấy cảnh Tô Triết cầm bút nhỏ từng giọt mực lên đôi giày trắng này, trên mặt là điệu cười oán hận hoặc khoái trá. Thật kì lạ, tôi không hề tức giận vì tâm trí còn đang bận tâm với câu hỏi: Ngày mai làm thế nào đây?

Một đại diện nâng cờ, xỏ đôi giày thể thao “màu trắng” lem luốc mực, giữ một góc quốc kì tiến về phía cột cờ trước sự chứng kiến của hàng trăm người trong trường.

Chưa kể trong hàng trăm người ấy có cậu.

Biết làm thế nào đây? Tôi xách đôi giày thể thao đi nhanh về phòng. Thấy tôi băng qua, bố ngẩng đầu lên nhìn, hoặc không. Ở góc ở phòng có một tấm bảng đen nhỏ dùng để dạy Tô Triết làm bài tập về nhà. Dưới bảng là vài mẩu phấn tôi đánh cắp ở trường.

Hi vọng có tác dụng, tôi vừa nghĩ vừa chà phấn lên các đốm mực. Tiếc thay, nền vải dù đã chà phấn vẫn lộ rõ màu xanh đen. Tôi vứt phấn đi, vào phòng tắm lấy kem đánh răng. Bố thắc mắc nhìn tôi nhớn nhác chạy qua chạy lại, “Con làm gì đấy?”

Tôi không có lòng dạ nào mà trả lời, vì còn bận cứu đôi giày.

Cuối cùng, khi đôi giày thể thao trắng được bọc kín bằng kem đánh răng và bụi phấn dày đặc, trái tim tôi cũng bình tĩnh lại đôi chút, thậm chí còn nghĩ, có lẽ nhờ vậy đôi giày cũ sẽ trở nên trắng trơn như mới. Tuy nhiên, khi nhận ra tuýp kem đánh răng dẹp lép, tối đâm lo vì không biết sáng ra phải giải thích với mẹ thế nào. Chưa kịp biên soạn lời lẽ, lại ước giá mai trời mưa thì hay, lễ chào cờ sẽ bị hủy bỏ, tôi không phải lo mình biến thành trò cười trước mặt toàn trường nữa. Vì vậy, tôi mặc kệ tuýp kem và chắp tay cầu nguyện ông trời. Câu cho sáng mai trời mưa, không cần lâu quá đâu, đến khi bắt đầu buổi tự học sáng là được.

Rồi tôi khóc.

Trên đời có cô gái nào như tôi không, ngồi bên một đôi giày thể thao trắng lố lăng, một tuýp kem đánh răng, vài mẩu phấn và tờ đề tiếng Anh chưa làm xong, tuyệt vọng cầu mưa.

Khóc xong, bình tĩnh hơn nhiều, tôi gạt bài tập sang một bên, lấy nhật kí ra, viết những dòng này và chờ đợi cơn mưa có thể không đến.

Khương Ngọc Thục nhấc vung nồi, mắt kính lập tức phủ hơi mờ. Mặc dù không nhìn rõ món ăn trong nồi, nhưng mùi thơm của sườn, đậu và khoai tây vẫn phả vào mặt. Ngọc Thục cầm thìa lên, nếm thử rồi hài lòng tốt gas.

Chị bước ra ban công và mở cửa sổ. Trời âm u suốt ngày, mãi không thấy mưa. Chập tối có gió nhẹ làm không khí cuối xuân đầu hè mát mẻ hơn. Dưới lầu có vài cụ già đang chơi với cháu, vài bà nội trợ đang bận rộn lấy quần áo khỏi dây phơi. Ngọc Thục nhô người ra, nhìn vào khoảng không ở góc tòa nhà. Hai cậu bé tiểu học, một cao một thấp, đang trao đổi mấy tấm đề can. Hai đứa này toàn tan học sớm.

Ngọc Thục lấy một quả cà chua trong tủ lạnh, rửa sạch, cắt thành từng lát nhỏ, rắc đường lên trên. Bữa tối đơn giản đã xong. Chị cởi tạp dề, rửa tay, gắp một lát cà chua, vừa ăn vừa đi ra phòng khách ngồi xuống sofa, bật ti vi, nhìn đồng hồ treo trong phòng khách. Bây giờ là 5 giờ 10 phút chiều. Lúc này chắc Khương Đình đang tan học cùng các bạn. Có thể sẽ ăn vài xiên đậu phụ hoặc trứng nướng ở mấy sạp quà vặt dọc đường, hi vọng con bé không vì thế mà muốn bỏ bữa tối.

Ngọc Thục uể oải ngả người ra sofa, cầm điều khiển từ xa lên và chuyển kênh vu vơ. Vào thời điểm này, các kênh hầu như đều phát quảng cáo, chỉ có một kênh chiếu phim truyền hình, Tam Quốc diễn nghĩa . Ngọc Thục kiên nhẫn xem một hồi, chỉ thấy nhạt toẹt. Nếu là Tôn Vỹ Minh, hẳn anh ta sẽ say sưa xem mãi. Nghĩ đến anh ta, Ngọc Thục hơi bực, lại cầm điều khiển chuyển về kênh địa phương, thấy phát ca nhạc, với một ban nhạc Đài Loan tên là Thích Khách. Ngọc Thục không hề biết ban nhạc, nhưng bài hát này đã được phát liên tục trên ti vi mấy ngày rồi, hẳn chị cũng đã từng nghe.

Ngọc Thục nhìn đồng hồ treo tường, 5 giờ 20 phút. Chỉ vài phút nữa thôi, Khương Đình sẽ về đến nhà.

Ngọc Thục đứng dậy khỏi sofa, xỏ dép loẹt quẹt đến bên cuốn sổ mở trên bàn cạnh tủ tivi. Chị gấp sổ lại, gom cả máy tính điện tử và hộp đựng kính trên bàn cất hết vào túi xách, đoạn dọn bàn gọn gàng để chừa đủ chỗ cho con ngồi học. Xong xuôi lại nhìn đồng hồ treo tường. 5 giờ 35 phút. Chị trở vào bếp, thắt lại tạp dề, mở vung nồi trên bếp gas ra xem. Món sườn heo hầm đậu và khoai tây không còn tỏa hơi, nhưng vẫn âm ấm. Ngọc Thục do dự, cuối cùng lại bật gas, điều chỉnh cho lửa nhỏ, từ từ hâm nóng. Đĩa cà chua trộn đường đã ứa nước đỏ, lớp vỏ cũng mềm đi. Ngọc Thục đặt đĩa lên bàn ăn, xới hai bát cơm, lấy thêm hai đôi đũa.

5 giờ 40 phút. Đáng ra Khương Đình phải về nhà được mười phút rồi. Con bé đi đâu không biết? Ngọc Thục nhún vai, thầm cười mình chuyện bé xé ra to. Trẻ con chứ có phải là đồng hồ với cơ cấu tinh xảo đầu, làm sao chính xác từng giây từng phút được. Tuy nhiên, xét theo thói quen thường ngày của Khương Đình, về muộn đúng là không bình thường. Cho dù chỉ muộn mười phút.

Tiếng ục ục trong nồi mỗi lúc một to. Ngọc Thục đứng dậy quay vào bếp, cầm thìa khuấy thử. Nước đã hơi cạn rồi. Chị nhìn ra ngoài, sắc trời u ám hơn, gió to hơn, chị đi tới bên cửa sổ, thò đầu ra. Dưới lầu không còn ai nữa, chỉ có dây phơi trơ trọi đung đưa trong gió.

Ngọc Thục đánh mắt về góc tòa nhà một lần nữa, hi vọng cô con gái mặc đồng phục xanh lam sẽ xuất hiện trên con đường phải đi qua để về nhà. Quả nhiên, chị trông thấy đồng phục xanh lam và một cô bé, nói cho đúng là nửa cô bé. Vì nửa kia khuất khỏi tầm mắt chị. Sau một tích tắc, cô bé ngửa người và đạp chân phải ra một cách yếu ớt, trông như thể bị túm tóc hoặc cổ áo từ góc khuất tòa nhà, rồi biến mất.

Mắt Ngọc Thục gần như lời khỏi tròng. Chị chớp mắt lia lịa, không còn gì ở góc tòa nhà nữa. Dòng suy nghĩ khựng lại trong vài giây, Ngọc Thục bắt đầu tự hỏi liệu cảnh mình vừa trông thấy có phải là sự thật, rồi một cảm giác bất an mạnh mẽ trào lên trong lòng cắt đứt mọi chần chừ, chị quay người lao ra khỏi bếp, mở cửa và phóng xuống lầu.

Lúc chạy ra hành lang, Ngọc Thục trượt chân làm dép phải văng đi, ngã nhào xuống nền bê tông thô ráp. Chị không buồn ngó đến khuỷu tay bầm tím, thậm chí không màng xỏ lại dép, chỉ tâm tâm niệm niệm một điều: Con gái tôi bị bắt cóc rồi.

Người phụ nữ đeo tạp dề, tóc tai rối bù, bên má nhem nhuốc, chân chỉ xỏ một chiếc dép lê loạng choạng chạy về phía góc tòa nhà cách đó hơn chục mét. Ngoặt ở đây sẽ thấy một khoảnh sân rộng có vài tòa nhà bao quanh. Chỗ này vẫn nằm trong tầm mắt cư dân mà. Ngọc Thục nhìn chằm chằm vào góc ngoặt của tòa nhà, tim như muốn nhảy ra khỏi họng. Không ngờ vừa ngoặt sang, chị đã va phải một người. Màu xanh lam choán lấy mắt Ngọc Thục, một tiếng hét xối vào tai chị, “Mẹ ơi, mẹ làm gì thế?”

Ngọc Thục ngồi bệt xuống đất, thở hổn hển, thất thần nhìn Khương Đình đang đứng ôm ngực trước mặt, như thể không nhận ra con gái.

“Mẹ đứng lên.” Khương Đình đỡ Ngọc Thục dậy, “Mẹ hoảng hốt thế này là định đi... Mà dép của mẹ đâu?”

Ngọc Thục run rẩy đứng lên, ánh mắt dán chặt vào mặt con gái, “Con... sao con lại ở đây?”

“Á?” Khương Đình ngớ người. “Con về nhà mà, không thì đi đâu?”

Ngọc Thục đã hoàn hồn, cười méo xệch rồi xua tay, “Trời ạ, mẹ nhìn thấy... Mẹ tưởng... Thôi quên đi, bình an là tốt rồi.”

“Mẹ nói gì thế?” Khương Đình bối rối nhìn mẹ từ đầu xuống chân và kêu lên, “Mẹ bị ngã? Mẹ có sao không?”

“Không sao, không phải lo.” Ngọc Thục chợt biến sắc mặt. “Về nhà mau!”

Khương Đình dìu mẹ khập khiễng ngoặt lại mặt trước tòa nhà, rào chân đi về phía cửa. Vào đến hành lang, Khương Đình tìm được chiếc dép. Ngọc Thục xỏ lại, giục con nhanh chóng lên lầu. Mới tới tầng ba đã ngửi thấy mùi khét nồng nặc.

Món sườn hầm với đậu và khoai tây về cơ bản đã nát nhừ. Ngọc Thục tiếc rẻ, muốn lựa phần chưa nát quá ra ăn, nhưng sau vài lần đảo nồi, chị đành bỏ cuộc. Khương Đình chạy vào phòng ngủ tìm lọ thuốc đỏ. Ngọc Thục đổ món hầm vào thùng rác, cân nhắc rồi lấy trong tủ lạnh ra vài quả trứng.

Sau khi bôi thuốc, hai mẹ con bắt đầu ăn tối. Khương Đình xem chừng đói ngấu, cơm, trứng tráng và cà chua trộn đường mà vẫn háo hức ăn. Ngọc Thục thương quá, liền vỗ vỗ đầu con an ủi. Nào ngờ vừa duỗi tay, chị đã rít lên vì chỗ đau ở cùi chỏ.

Khương Đình lập tức đặt bát đũa xuống, cầm lấy cánh tay mẹ, thổi phù phù vào vết thương, lẩm bẩm như dỗ trẻ con, “Không đau không đau.”

Ngọc Thục vừa ấm lòng vừa buồn cười, giơ đũa khỏ nhẹ vào đầu Khương Đình, “Con nghĩ mẹ bao nhiêu tuổi hả?”

“Nói thì hay lắm!” Khương Đình mím môi. “Bao nhiêu tuổi mà vẫn nhớn nhác hấp tấp như thế.”

“Tại mẹ tưởng...” Ngọc Thục lắc đầu. “Thôi bỏ đi, chắc mẹ nhìn nhầm.”

“Nhìn nhầm ạ?” Khương Đình gắp một lát cà chua đưa vào miệng. “Mẹ trông thấy cái gì?”

“Một cô bé, trạc tuổi con, tóc dài, cũng mặc đồ xanh lam.” Ngọc Thục cau mày, vung tay trỏ ra cửa sổ, “Trông như bị lôi đi.”

“Hả?” Khương Đình kinh ngạc mở to mắt, chằm chằm nhìn mẹ.

“Đáng sợ, đúng không?” Ngọc Thục vẫn chưa nguôi thấp thỏm. “Bấy giờ mẹ nóng lòng muốn chết, cứ tưởng là con...”

“Sau đó?”

“Sau đó mẹ nhìn thấy con.” Ngọc Thục sờ mặt con gái, “Bé con, nếu con bị bắt đi thật, mẹ biết sống sao?”

Khương Đình cúi mặt, chậm rãi nhai lát cà chua, vẻ mặt trầm tư, “Con vẫn ổn đây thôi.”

“Ừ.” Ngọc Thục ngáp dài, “Xem sổ sách suốt buổi chiều, hoa cả mắt. Mẹ già rồi.”

Khương Đình không trả lời, ngậm cơm, nhìn mãi vào một chỗ trên đĩa.

Sau bữa tối, Ngọc Thục xua con gái về phòng làm bài tập. Rửa bát đĩa xong, chị trở lại bàn phòng khách tiếp tục làm việc. Một tiếng sau thì hoàn tất sổ sách quý này của Công ty TNHH Khai thác ngô Đại Hữu, Ngọc Thục đi vào bếp rót một cốc nước, phát hiện trên kính cửa sổ có vệt ướt. Chị mở cửa sổ, làn mưa dày đặc lập tức cuốn theo hơi ẩm lành lạnh vào phòng. Ngọc Thục hít sâu vài hơi hương vị ngọt ngào đặc trưng của mùa xuân. Chị cầm cốc, nhấp một ngụm nước chanh và nhìn mưa tầm tã bên ngoài.

Vào mùa hanh khô thế này, một cơn mưa lớn thật là quý giá. Ngọc Thục thậm chí còn hình dung được hoa lá đang bừng bừng nảy nở. Chị ngẩng nhìn bầu trời đen kịt, ở nơi cao mịt mù trên kia, mưa trút liên miên như tơ bạc xem chừng chưa muốn ngừng. Tuy nhiên, tâm trạng dễ chịu không kéo dài lâu, chưa uống xong cốc nước, Ngọc Thục sực nhớ cửa sổ phòng ngủ vẫn mở, liền hấp tấp ra khỏi bếp.

Khương Đình ngồi bên bàn học, đang quay đầu nhìn ra ngoài trời. Mưa tạt chí chát vào mặt kính, đọng thành vũng nhỏ trên bệ cửa sổ, hắt cả xuống chiếc giường đơn kê ngay bên trong. Ngọc Thục leo vội lên giường đóng cửa sổ, cùng lúc nhận ra ga giường đã ướt đẫm một góc.

“Sao chẳng để ý gì hết cả!” Ngọc Thục quay lại than thở, “Mưa to như vậy mà không biết đường đóng cửa sổ ư?”

“Ồ!” Khương Đình như choàng tỉnh. “Con không để ý.”

“Chẳng biết đầu óc con để đâu nữa!” Ngọc Thục lột ga trải giường, cuộn tròn lại ném xuống đất, lấy trong tủ ra một bộ chăn ga gối đệm sạch sẽ. “Khi nào ngủ tự thay nhé!” Đang nói, chị chợt nhìn lướt qua bàn, thấy vở Khương Đình mới loe hoe vài dòng thì phát cáu. “Hơn một tiếng qua con làm gì? Sao chỉ viết được chút xíu đây thôi?”

"Con...”

“Đọc truyện hay nghe nhạc hả?” Chị lật giở trên bàn nhưng không thấy sách truyện hay máy Walkman [*] , lại càng khó chịu hơn. “Sao con thừ người ra thế?”

Khương Đình không đáp, cầm bút viết nhoay nhoáy.

Ngọc Thục không muốn chỉ trích nữa, chỉ khuyên “Học nhanh còn nghi” rồi bước ra khỏi phòng ngủ, bỏ ga trải giường ướt vào máy giặt. Chị xoa xoa thái dương đau nhức, ngồi xuống sofa, không biết tại sao mình lại cáu kỉnh như vậy, lòng mang máng cảm thấy có điều gì đó đang quấy nhiễu tâm tư. Phân tích một lúc, Ngọc Thục cho là tại sự kiện kinh hoàng lúc chiều, nhớ lại khoảnh khắc trông thấy con gái bình an vô sự đứng trước mặt mình, không khác gì báu vật tưởng mất mà tìm về được.

Nhắc mới nhớ, đứa trẻ này đúng là tưởng mất mà tìm về được. Khi Ngọc Thục mang thai, quan hệ với Tôn Vỹ Minh còn nồng thắm. Anh luôn khát con trai nhưng chị lại thầm mong đây là con gái. Lý do rất đơn giản, có thể mặc váy hoa và thắt bím tóc cho bé. Thật thú vị khi phục sức cho con mình như búp bê xinh đẹp. Tuy nhiên, vào tháng thứ bảy của thai kì, Ngọc Thục bị ngã trên đường đi làm về. Các bác sĩ nói rằng khó mà giữ được đứa trẻ, Tôn Vỹ Minh cũng thuyết phục vợ bỏ thai khi biết đó là bé gái. Ngọc Thục dứt khoát không chịu, nhất quyết sinh con ra.

Khương Đình chào đời, chỉ nặng hai cân ba, trông như con mèo con trụi lông, thậm chí không đủ sức để khóc, phải nằm lồng kính nửa tháng trời mới coi như thoát chết.

Đứa trẻ sinh non ốm yếu. Mười mấy năm nay Ngọc Thục không mảy may lơ là trong việc chăm lo cuộc sống hằng ngày cho con. Chị dồn hết tâm sức vào Khương Đình, đến nỗi khi người ta đồn ầm lên là Tôn Vỹ Minh ngoại tình, chị vẫn không hề hay biết.

Tất nhiên kết cục là ly hôn, cả hai đều không muốn hòa giải. Ngọc Thục không chấp nhận nổi sự phản bội cả về thể xác lẫn tinh thần của chồng, Tôn Vỹ Minh thì còn ngong ngóng đợi cậu con trai trong bụng người tình. Tuy nhiên, anh vẫn khăng khăng đòi quyền nuôi con gái.

Bấy giờ Tôn Vỹ Minh vừa được đề bạt làm bí thư Đoàn Thanh niên Cộng sản ở nhà máy, vượt xa Ngọc Thục cả về điều kiện kinh tế và địa vị xã hội, nhưng Ngọc Thục cương quyết giữ con gái cho bằng được, và không hề nói suông. Trong cuộc thương lượng cuối cùng, chị đặt cây kéo và một chai thuốc trừ sâu trước mặt Tôn Vỹ Minh, không nói gì nhiều ngoài một câu “Tôi muốn Đình Đình”. Tôn Vỹ Minh phát hoảng, đành kí vào thỏa thuận ly hôn, để nhà và con gái lại cho Ngọc Thục.

Thế là, gia đình ba người biến thành hai người, Tôn Đình biến thành Khương Đình. Cũng may, con gái vốn ngoan ngoãn và quen quấn quýt với mẹ, sự ra đi của bố không khiến Khương Đình buồn bã lâu, em cũng nhanh chóng thích nghi với cái tên mới. Lễ Tết hoặc sinh nhật của Khương Đình, Tôn Vỹ Minh sẽ ghé qua đưa con gái đi chơi. Về sau anh tái hôn, có con trai, không còn gặp Khương Đình thường xuyên như trước. Có lẽ trong suy nghĩ của anh, việc đứa trẻ đổi họ cũng gây ra xa cách.

Khương Đình không bận tâm lắm. Bố đến thăm, em không tỏ ra phấn khởi. Bố không đến, em vẫn cười vui như thường. Về điểm này, Ngọc Thục rất cảm kích con gái. Bất kể thái độ của Khương Đình là thật hay giả, tất cả đều giảm bớt gánh nặng cho chị. Ở bên một người luôn lạc quan và thấu hiểu như Khương Đình, chị không còn thấy khó khăn quá nữa dù nỗi đau gia đình sứt mẻ và áp lực tài chính vẫn luôn thường trực.

Nghĩ đến đây, Ngọc Thục nghe lòng dịu xuống. Chị đứng dậy đi vào bếp pha một cốc sữa bột, mang đến bàn cho con gái. Nhìn Khương Đình ngồi quay lưng ra, cắm cúi làm bài tập, Ngọc Thục bất giác đưa tay vuốt tóc em. Khương Đình ngừng viết, nâng cằm lên, dụi đầu vào lòng bàn tay mẹ, nũng nịu bắt chước tiếng mèo kêu, “Meo.” Ngọc Thục phì cười.

11 giờ đêm, hai mẹ con đúng giờ đi ngủ. Phòng Khương Đình mau chóng chìm vào yên tĩnh. Ngọc Thục vẫn trằn trọc mãi. Một phần vì khuỷu tay trầy xước còn ran rát, phần khác là do nỗi lo lắng chưa nguôi ngoai dù đã làm hòa với con gái. Ngọc Thục nghe lòng nặng trĩu như đá đè, muốn lấy ra lại không biết đá ở chỗ nào. Thêm vào đó, tiếng mưa liên miên tí ta tí tách bên ngoài càng khiến chị bứt rứt. Cứ thế, Ngọc Thục lục đục đến tờ mờ sáng mới chập chờn thiếp đi, chưa được bao lâu đồng hồ báo thức đã reo vang.

Mặc dù đầu nằng nặng, Ngọc Thục vẫn cố gắng dậy chuẩn bị bữa sáng cho con gái. Kì lạ là Khương Đình dường như cũng không ngủ ngon. Gọi hai lần liền em mới miễn cưỡng bò dậy với quầng thâm dưới mắt. Ngọc Thục bưng bữa sáng ra bàn, thấy con gái ngậm bàn chải đờ đẫn nhìn ra cửa sổ, tâm hồn như để đâu đâu, liền đặt mạnh đĩa xuống, giục giã, “Nhìn gì thế? Mau lên! Sắp muộn rồi!”

“Vâng.” Khương Đình choàng tỉnh, hốt hoảng đánh răng, “Tạnh rồi.”

Quả thật, cơn mưa xối xả đã ngừng rơi tự bao giờ. Lúc này bầu trời bên ngoài sáng sủa, không khí trong lành, chim hót líu lo vui vẻ trên cành.

Ngọc Thục không rảnh để thưởng thức cảnh đẹp sau mưa. Giục con gái ăn sáng và thu dọn cặp sách xong, chị tranh thủ tắm rửa, trang điểm nhẹ nhàng rồi hấp tấp kéo Khương Đình ra khỏi nhà.

Xuống tới tầng một, Ngọc Thục nhận ra mang thiếu một cuốn sổ. Không có thời gian để tự trách mình bất cẩn, chị bảo con gái mau bắt xe buýt rồi quay lên lầu. Lấy sổ trở xuống thì Khương Đình đã đi mất, Ngọc Thục rào chân bước ra khỏi chung cư, khi rẽ qua góc tòa nhà, chị chợt nghe mồm miệng khô khốc như bị bóp cổ. Cùng lúc chị tìm ra tảng đá đang đè lên trái tim mình, nỗi lo lắng đeo bám suốt đêm đột nhiên sáng tỏ.

“Chiều qua mình nhìn nhầm, hay là thực sự có một cô bé bị lỗi đi?”

Ngọc Thục bất giác ngoài nhìn về góc tòa nhà. Bên chân tòa nhà có một trảng cỏ, sau một đêm tưới mưa, cỏ đơm cao hơn, ngập nước xanh mơn mởn. Giữa đám cỏ, Ngọc Thục thấy rõ một hộp bút nứt. ©Facebook Group: We Love Ebook, mời các bạn tham gia Nhóm để tải nhiều sách hơn nữa!