Phần mở đầu
L àm ơn hãy quay lại đi - đó là những từ đầu tiên Ellis viết cho cánh rừng. Khi đó cô bé chín tuổi, đang ngồi bên bờ sông ở rừng Hoang, cái tên do Zane đặt. Khi cô bé trở về nhà với đôi giày lấm bùn và mái tóc rối bời vì gió, ông sẽ nói gì đó đại loại như, “Tiểu yêu tinh lại đến rừng Hoang rồi sao?” và cô bé sẽ trả lời, “Đúng thế” bởi nơi đó hoang sơ , và nơi đó thuộc về một mình cô bé.
Chẳng có ai ngoài Ellis đi vào khu rừng nằm liền kề bãi đỗ nhà xe lưu động và trải rộng ra xa phía bên kia dòng sông. Người khác thì nghĩ chừng đó nước và cây cũng chẳng sá gì. Họ đâu thể nào nhìn ra vẻ đẹp của nơi đó. Từ bãi đỗ nhà xe lưu động tiến vào khu rừng, họ phải biết cách bò qua một bụi hoa hồng và dâu đen đầy gai. Ellis biết chính xác nơi đó. Với cô bé thì chỗ đó giống như cánh cửa ma thuật vậy.
Ngày viết mẩu giấy đầu tiên, cô bé đã vào thẳng khu rừng sau khi xuống chuyến xe buýt trường học. Suốt vài tháng qua, hầu như ngày nào cô cũng làm vậy, kể từ khi bệnh tình của mẹ cô trở nặng. Cô thích ngồi bên dòng sông để làm bài tập về nhà, nhưng hôm đó cuốn bài tập toán chỉ nằm im lìm trên đùi cô mà không hề được giải. Cô bé chỉ muốn ngắm nhìn dòng sông mà thôi.
Những cơn mưa mùa xuân khiến nước sông dâng cao, trên mặt nước đầy những đồ vật tạp nham trôi dạt, từ lá cây, cành cây cho đến một chiếc cốc giấy. Một mảnh vải trắng nhợt như một con ma, thứ có lẽ là một chiếc áo phông, trượt qua kẽ đá. Nó bị vướng một lúc vào một nhánh cây chưa chìm hẳn. Nhưng rồi dòng nước xiết cuốn lấy nó, kéo và đẩy, cho đến khi chiếc áo bị giật ra khỏi nhánh cây. Ellis ngồi dậy để xem liệu nó có bị mắc lần nữa hay không. Nhưng chiếc áo trắng nhợt đã biến mất, chìm nghỉm trong dòng nước xiết và lòng sông tối tăm. Không hiểu vì sao, Ellis cảm thấy như cõi lòng mình cũng theo đó mà chìm xuống.
Cô bé giật một mẩu giấy vuông vức nho nhỏ ra khỏi cuốn vở và viết lên đó ba chữ Quay lại đi. Cô bé nhìn chằm chằm vào dòng chữ thật lâu, rồi viết thêm hai chữ. Từ Ellis.
Cô bé gập đôi mẩu giấy và ném nó xuống sông. Cô nhìn con thuyền nhỏ lướt đi thật nhanh trên mặt nước lúc này trông như một tấm gương xám xịt. Cô bé tưởng tượng năm chữ mình vừa viết giống như năm thủy thủ vững vàng sẽ vượt qua những hiểm nguy nơi dòng nước xiết để truyền đi thông điệp của mình. Cô bé nhìn chúng chăm chăm cho đến khi chúng biến mất tại khúc quanh của dòng sông.
Một cảm giác thỏa mãn dâng lên trong lòng Ellis sau khi gửi đi thông điệp. Giống như một điều gì đó quan trọng đã diễn ra giữa cô bé và dòng sông vậy.
Vài ngày sau, khi mẩu giấy Ellis viết không mang lại kết quả, cô bé quyết định sẽ viết cụ thể hơn. Vào một ngày ảm đạm tháng Tư, cô bé viết thật nắn nót Gió thân mến, xin hãy đưa Zane quay về. Từ Ellis. Cô bé trèo lên cây, đến một cành cao vừa đủ, chờ một cơn gió mạnh, và để lá thư nhỏ bé bay đi. Tờ giấy biến mất khỏi tầm mắt của cô bé nhanh hơn lời nhắn lần trước nhiều lắm. Cô bé hy vọng rằng đó là một điểm lành.
Dẫu nó vẫn không thể mang Zane quay về, Ellis vẫn viết cho khu rừng. Cô bé gửi thêm nhiều lời nhắn xuôi theo dòng nước và theo làn gió, nhét những mẩu giấy nhắn bé tẹo vào dưới gốc cây, để chúng bên dưới những hòn đá, và nhấn chúng xuống phần vỏ mềm của những khúc gỗ đang dần mục rữa.
Ellis không biết vì sao mình lại làm như vậy nữa. Chỉ là cô bé cảm thấy thật tuyệt khi làm thế mà thôi, có lẽ cũng giống như cảm giác của mấy đứa nhóc khi giao tiếp với Chúa thông qua lời cầu nguyện của mình vậy. Một thời gian sau, bạn sẽ ngộ ra rằng chẳng có ai trả lời mình cả. Nhưng như thế lại tốt hơn, bởi con người ta có thể nói ra bất cứ bí mật nào mà họ sẽ không nói cho một ai khác. Mục đích cũng chỉ là vậy, chỉ là trút bỏ nỗi lòng trước khi chúng chồng chất quá nhiều bên trong chúng ta mà thôi.