Chương I Con gái củaRừng Hoang
❖ 1 ❖
Ellis nhìn thấy một cái lỗ đen kịt dưới gốc cây sồi. Đó sẽ là một nơi tuyệt vời để thả một lời nhắn.
Cô sẽ viết gì? Làm sao cô có thể viết ra điều mình đã nhìn thấy trong khi bản thân cô vẫn không thể tiếp nhận được nó?
Cô cố gắng tưởng tượng xem mình của năm chín tuổi sẽ nói như thế nào. Đó có lẽ sẽ là một câu ngắn gọn trên một mẩu giấy nhỏ: Cây thân mến, Jonah đã phản bội mình rồi! Mình không biết phải làm gì nữa. Từ Ellis.
Điều mà Ellis muốn viết là Mình nên làm gì đây? Nhưng ngoại trừ cái ngày nhờ cơn gió đưa Zane trở lại, cô thường không trực tiếp yêu cầu điều gì. Ellis chủ yếu viết lên những mẩu giấy nhắn để vượt qua những phiền muộn. Cô đã làm như thế nhiều năm rồi, và mỗi năm tháng qua đi thì những lời nhắn lại càng thêm dài.
Đá thân mến, mình tự hỏi Zane đang ở đâu và ông có nhớ mình không.
Cây thân mến, mẹ không dậy nữa và mình không có gì để ăn cả. Có lẽ mình nên hỏi xin bữa tối từ Edith.
Thằn lằn thân mến, hôm nay Heather nói với mình rằng mình nên giặt quần áo. Cậu ấy nói điều đó trước mặt tất cả mọi người trên xe bưýt. Mình ước gì được sống dưới khúc gỗ này cùng cậu. Bởi cậu được phép lấm bẩn thế nào cũng được.
Jasper và River chạy ở phía trước. Chúng đã gần đến chiếc cầu nhỏ dẫn ra phía cái hồ nước trong rừng.
Ellis sực tỉnh khỏi những dòng suy nghĩ miên man.
“Cẩn thận!” Cô gọi. “Đừng đến quá gần bờ nước.” Hai đứa nhóc đã bốn tuổi rưỡi và được dạy cách nổi lên mặt nước trong giờ học bơi, nhưng cô vẫn sợ khi thấy cả hai ở gần làn nước đen sâu thẳm như vậy.
Khi Ellis đến được bờ hồ, hai đứa nhóc đã nằm sấp, tay cầm lưới, dáo dác tìm những con nòng nọc. Những thớ cơ trên tay và vai cô vốn căng đến đau nhức giờ được thả lỏng khi cô đặt đứa bé trên tay xuống chiếc xe nôi. Cô đưa cho hai cậu nhóc hai chiếc bình cổ cao từ trong chiếc túi bên tay kia.
“Tìm ở ven bờ thì sẽ dễ thấy hơn đấy,” cô nói.
Cô chỉ cho hai đứa con trai chỗ tìm nòng nọc, bên trong đám bùn đất dọc bờ hồ. River, lúc này đang xỏ một đôi ủng cao su cao đến đầu gối, bước xuống nước để chặn Jasper. Thằng bé muốn là người đầu tiên bắt được nòng nọc.
Jonah và Ellis từng bí mật nói đùa với nhau rằng cái tên của cặp sinh đôi đã nói lên tính cách của chúng: River thì ồn ào và bất kham như dòng nước chảy xiết, còn Jasper thì thâm trầm và nhẫn nại như tảng đá. River được sinh ra ba phút trước người em sinh đôi của mình, và từ đó tới giờ thằng bé vẫn luôn đi trước Jasper ba bước.
Nghĩ về Jonah lúc này khiến Ellis phát bệnh. Cô ngồi thụp xuống nền đất bên cạnh đứa bé.
Cô phải ly dị anh ta thôi. Hiển nhiên là vậy rồi.
Có lẽ anh ta đã tằng tịu với Irene từ khi cô mới có thai. Đó là khi anh ta bắt đầu đi học. Suốt những tháng ngày ấy anh ta đã ngủ với cô nàng dạy tennis với thân thể săn chắc, trong khi vợ anh ta cả người bùng nhùng mỡ khi nuôi nấng đứa bé trong bụng. Cô ngờ rằng anh ta đã lừa dối mình về những vụ việc khó nhằn tại công ty luật. Anh ta còn nói dối cả những đứa con của mình. Vào thứ Bảy, anh ta còn chẳng dẫn chúng đi công viên chơi vì bận ở bên Irene rồi.
Trong tâm trí, Ellis vẫn không ngừng tua lại cảnh Jonah bước vào chiếc xe thể thao trắng muốt của cô ta đậu gần chỗ làm của mình. Và rồi cả hai trao nhau nụ hôn say đắm. Khi đó là mười một giờ ba mươi phút trưa. Tennis không phải là lý do duy nhất khiến anh ta gần đây trở nên thon gọn như vậy. Hiền nhiên là anh ta đã tập luyện chăm chỉ trong giờ ăn trưa dài của mình.
Lũ trẻ đang ở trong chiếc xe van khi Ellis nhìn thấy hai kẻ đó hôn nhau. Nếu cô không nhanh chóng nói gì đó để khiến chúng xao nhãng thì chúng đã thấy cảnh tượng kia mất rồi. Bất cứ người bạn nào của cô cũng có thể thấy. Những người bạn chung của cả hai vợ chồng chắc đã thấy hai người đó bên nhau hoặc là biết chuyện của cả hai rồi. Ellis cũng cảm thấy bị phản bội bởi những người “bạn” kia.
“Con tìm thấy một đám luôn này!” River nói. “Mẹ ơi! Lại đây xem này!”
Ellis liếc nhìn Viola đang ngủ trong nôi. Con bé đã gà gật trong suốt chuyến đi bộ đầy xóc nẩy qua khu rừng. Ellis để con bé lại bên cây cầu để nhìn đám nòng nọc.
“Mẹ có thấy không?” River nói. “Mẹ ơi? Mẹ ơi?”
“Mẹ thấy rồi.”
“Anh đang giẫm lên chúng đãy,” Jasper nói. “Dừng lại đi, River!”
“Anh không có! Chúng bơi đi mất rồi.”
“Mẹ ơi! Anh ấy đang giết chúng.”
“Mấy đứa bình tĩnh được chứ? Cho ít nước hồ vào bình rồi cố bắt vài con nòng nọc đi.”
“Bắt bao nhiêu con ạ?” Jasper hỏi.
“Mỗi đứa có thể bắt mười con. Hai mươi con là vừa xinh với một bé cá lớn, các con có nghĩ thế không?”
“Con muốn nuôi chúng riêng cơ,” River nói.
“Không, tất cả sẽ cho hết vào một bể. Chừng nào chúng biến thành ếch, chúng ta sẽ đưa chúng về đây.”
“Vì sao ạ?”
“Nơi này là nhà của chúng. Chúng đã thích nghi với môi trường này.”
Còn lũ nhóc sẽ phải thích nghi thế nào với cuộc sống mới phía trước đây? Giờ đây chúng sẽ phải sống ở hai mái nhà, xa cha hoặc mẹ. Cô hay Jonah mới là người có quyền giữ lại ngôi nhà này đây? Liệu cô có phải kiếm việc làm không? Một tấm bằng tốt nghiệp ngành thực vật học sẽ giúp cô kiếm được công việc gì đây, nhất là khi kinh nghiệm của cô, ngoại trừ việc chăm trẻ, chỉ là một con số không tròn trĩnh?
Cô quay lại bên con gái và dém tấm chăn quanh gương mặt bầu bĩnh của con. Dù đôi má Viola vẫn còn phúng phính, song Ellis có thể dễ nhận ra con bé rồi sẽ trở nên giống cô. Con bé có đôi mắt nâu và làn da ngăm màu ô liu, còn mái tóc đen thì đã đầy những lọn quăn. Con bé sẽ là người thân đầu tiên trông giống cô mà cô biết. Hai anh của con bé thì giống Jonah và bà nội, cả hai đều có làn da trắng hơn, đôi mắt xanh lam và mái tóc thẳng. Ellis cho rằng mình và con bé hẳn là giống bố cô, nhưng cô chẳng biết gì về ông ngoại con bé trừ cái tên trên giấy khai sinh của mình. Nhưng thậm chí đến cô cũng nghi ngờ về độ chân thực của cái tên ấy bởi mẹ từng nói rằng “Tao chẳng biết bố mày là ai cả,” vào cái lần duy nhất bà trả lời câu hỏi của Ellis về bố của cô.
Ellis đưa tay quệt đi vệt sữa trên môi con gái. Viola phản ứng lại cái chạm đó, theo bản năng hướng cái miệng nhỏ nhắn về phía ngón tay của cô, nhưng vẫn ngủ ngon lành.
Ngay cả bây giờ, khi đã sinh con được hai tháng, đôi khi Ellis vẫn không thể tin được Viola đang ở đó, một sinh linh khác được cô hoài thai, một đứa bé nữa phụ thuộc vào cô, khi mà cô chỉ vừa kịp quen với một cuộc sống xoay quanh Jonah và hai đứa nhóc, khi mà cô chỉ vừa mới chấp nhận cái tương lai kỳ lạ mà cặp sinh đôi không mong muốn mang đến khi chúng ập vào đời cô cùng Jonah. Bị ném khỏi cuộc sống nơi ký túc xá để chuyển sang cuộc sống chốn ngoại ô. Những cuốn sách về thực vật nhường chỗ cho sách dạy nuôi trẻ. Những bữa tiệc độc thân bị thay thể bằng hội nhóm các bà mẹ bỉm sữa. Những lá đơn xin theo học bằng thạc sĩ bị xếp xó sau những lần tìm kiếm trường mẫu giáo.
Ellis hoài nghi rằng hiện thực phũ phàng khi một lần nữa có con là một cú sốc lớn đối với Jonah. Có lẽ vì thế mà anh ta trốn tránh nó bằng việc qua lại với Irene. Nghiệt ngã thay khi chính anh ta mới là người thúc ép việc có con. Khi cặp sinh đôi sắp bốn tuổi, khi mà chúng trông giống những “cậu bé” hơn là đứa bé trong nôi, Jonah nói rằng anh ta muốn căn nhà thêm bóng con trẻ. Anh ta nhớ cái hồi bọn nhỏ còn đang ẵm ngửa, và hi vọng rằng mình sẽ có một đứa con gái.
Và giờ con gái của anh ta ở đây, hầu như bị bỏ lại cho Ellis - một bà mẹ mệt mỏi vẫn còn chưa dứt sữa, đèo bồng theo hai đứa nhóc hiếu động, trong khi Jonah tung hoành với tuổi hai mươi chín, nói chuyện với những người trưởng thành tại chỗ làm, đi uống rượu, và cảm thấy bản thân cuốn hút khi tay trong tay cùng một cô nàng trẻ trung xinh đẹp.
“Dừng lại đi!” River nói. “Mẹ ơi!”
Việc bắt nòng nọc không diễn ra suôn sẻ. Chẳng có chuyện gì là suôn sẻ cả. Ellis đến khu rừng để tĩnh tâm, nhưng giờ cô cảm thấy còn tồi tệ hơn cả khi mới đến và vẫn đang chìm trong cú sốc. Giờ thì cô đang tức giận.
Và cô nhận ra mình đang cảm thấy tội lỗi, bởi cảm giác khó chịu mà cô có ngay từ đầu, rằng bản thân và Jonh sinh ra không phải để dành cho nhau, hẳn là sự thật. Kể cả sau khi đã ở bên nhau hàng tháng trời, cô vẫn không cảm nhận được ngọn lửa tình yêu của anh ta, dẫu cho anh ta vẫn thường xuyên khẳng định mình yêu cô. Cô đã chối bỏ những ngờ vực của bản thân, cho rằng nếu như có sự thiếu sót, thì chắc chắn là chúng bắt nguồn từ cô. Cô không thiếu những bằng chứng cho thấy bản thân là người đáng trách. Cô là đứa trẻ không được mẹ mong muốn. Zane đã bỏ cô mà đi mà không một lời từ biệt. Ellis không giống người bình thương. Cô lập dị và không hòa đồng, chẳng phải là kiểu người mà bất cứ ai muốn gắn bó cùng.
Cô phải rời khỏi khu rừng. Lần đầu tiên trong đời, Ellis cảm thấy môi trường cô yêu thích không còn như xưa, như thể đến cả nó cũng phản bội cô. Những thân cây, tảng đá, làn nước đen thầm thì về cô, kể cho nhau nghe câu chuyện về một cô bé thiếu thốn tình thương viết những lời nhắn không dành cho ai cả.
Cô đẩy nhanh tốc độ của hành trình bắt nòng nọc. Cặp sinh đôi phàn nàn khi cô giúp chúng, nhưng với tốc độ này - Jasper bắt được hai con còn River được có bốn - thì họ sẽ ở đây hàng giờ mất. Ellis vớt đám nòng nọc vào tấm lưới lấy từ tay Jasper và thả chúng vào bình của hai đứa. Khi cô cố gắng kéo tất cả trở về, River phàn nàn rằng trong bình của Jasper có nhiều nòng nọc hơn.
“Chuyện đó không quan trọng. Chúng sẽ được thả vào hết một bể thôi,” cô nói.
“Như thế thật không công bằng,” River đáp.
Cô lại thả một lưới đầy nòng nọc đang giãy giụa vào bình của thằng bé, làm số lượng nòng nọc của nó tăng thêm ít nhất sáu con nữa. River ném về phía Jasper một điệu cười nhăn nhở đắc thắng.
“Mẹ ơi...” Lần này đến lượt Jasper bắt đầu ỉ ôi.
“Đủ rồi,” Ellis nói, vặn nắp đậy kín chiếc bình.
Viola vẫn đang ngủ say. Ellis vòng tay giữ lấy chiếc xe nôi, tay cầm đống túi và lưới rồi đi dọc theo con đường trở về. Mỗi bước đến gần chiếc xe giờ đây như đang đưa cô đến rìa một vách đá. Khi Jonah trở về, cô sẽ cho anh ta biết quyết định của mình. Cô phải tiến thêm một bước khỏi vách đá đó, và chấm dứt cái mớ giả trang phô diễn mà người ta gọi là hôn nhân này.
Không, không phải cô sẽ chấm dứt nó. Jonah đã làm điều đó rồi. Cô tự nhủ rằng bản thân cần xác nhận điều đó mà thôi.
Một tiếng “Quạ... Quạ...” vang lên từ hướng con đường dẫn về bãi đậu xe. Điều gì đó đã khiến con qua kêu thất thanh lên như vậy, có lẽ là có một con chim ưng ở gần tổ của nó chăng. Khi đến được bãi đậu xe, Ellis nhìn thấy con quạ. Nó đang đậu trên một cành cây phía trên chiếc xe của cô, rít lên từng chặp liên hồi, giống như đang diễn giải cái tình huống bết bát mà cô đang phải đương đầu lúc này. Cô ước gì nó im miệng đi cho rồi.
River và Jasper thì đang tranh cãi về việc ai ngồi ghế giữa và ai ngồi ghế sau. Ellis ghét chuyện này nhưng cô đã để Jasper dễ tính hơn phải chịu thiệt thòi như thường lệ chỉ để dẹp yên những tiếng cãi vã.
“Nhưng anh River được ngồi giữa trên đường tới đây,” Jasper nói.
“Vậy sao?” Ellis lơ đễnh. “Nào, lên xe đi.”
“Nhưng mà mẹ, thế là không công bằng. Bây giờ đến lượt con.”
Cô không ngờ hôm nay thằng bé lại “dám” thách thức lại cậu anh của mình. Nhưng Ellis thích sự tự tin đột ngột ấy.
“Được rồi. River ra sau ngồi đi.”
“Con không muốn ngồi đằng sau đâu!” River vùng vằng.
“Mẹ đã nói vậy rồi nhé!”
“Nhưng lúc đầu mẹ nói anh được ngồi giữa!”
Con quạ chêm vào từng tiếng “Quạ... quạ... quạ” khàn khàn liên tiếp.
“Lên xe mau!” Ellis quát.
River leo lên ghế sau, còn Jasper thì ngồi giữa. Ellis để túi và lưới trên sàn xe và cầm bình nòng nọc của Jasper trong khi thằng bé thắt dây an toàn.
Một tiếng rú lên từ ghế sau. “Nòng nọc của con!” River hét lớn.
Ellis để xe nôi trên đường và ngó vào xe. Đập vào mắt có là cảnh bình nòng nọc của River đổ ra sàn xe, những con nòng nọc ngọ nguậy trên những vệt nước còn sót lại.
“Nắp bình đâu con?” cô hỏi.
“Con đang cố... Con đang cố tổng cái thứ kia ra khỏi bình. Cái con bọ to đó đáng sợ lắm!” River khóc rống lên.
Có lẽ đó là một con ấu trùng chuồn chuồn, loài côn trùng săn mồi này đúng là trông đáng sợ thật.
“Mẹ! Chúng nó chết mất!” Jasper kêu lên. “Mẹ giúp chúng đi!”
Một lời như tuyên bố báo tử cho đám nòng nọc khiến River càng gào khóc to hơn.
Ellis chạy sang phía bên kia chiếc xe để không phải rướn người qua Jasper. Cô nắm lấy chiếc bình của thằng bé, bò đến chỗ ghế giữa và cố vét lấy đám nòng nọc. Nhưng cô không thể nắm lấy chúng.
Cả hai đứa đều rú lên, còn con quạ thì phụ họa không ngừng.
Lấy một tấm vải từ chỗ để đồ, Ellis vét nhiều nòng nọc nhất có thể rồi nhẹ nhàng thả chúng vào bình của Jasper, nhưng vẫn có vài con bị khuất tầm mắt do tấm thảm đen, và một con khác bị kẹt trong khe ghế. Nếu cố moi nó ra thì nó cũng chẳng sống nổi. Còn đám nhóc sẽ càng la lối hơn khi thấy nó chết trong bình. Chúng phản đối ầm ĩ khi cô đóng cái nắp lại.
“Mẹ không bắt hết chúng à?” River nói.
“Có một con kẹt dưới ghế!” Jasper kêu lên. “Nó sắp chết rồi! Mẹ cứu nó đi!”
“Về nhà rồi mẹ bắt nó.” Ellis đáp.
“Vậy thì nó chết mất!”
“Con muốn quay lại bắt thêm!” River kêu lên.
“Không! Đáng lẽ con không nên mở nắp ra. Chúng ta đi về! Hơn nữa vẫn còn nhiều mà.”
“Có đủ đầu!”
“Vẫn còn hai con trên sàn xe!” Jasper hét lên.
Con quạ vẫn lớn tiếng phụ họa cùng đám nhóc khi Ellis khởi động xe. Khi cô lùi xe ra khỏi bãi, River òa lên, nấc từng hồi.
“Không sao đâu.” Jasper nói.
“Chắc về đến nhà chúng vẫn sống đấy.”
“Không đâu!” River òa khóc.
“Nếu có ở nhà, bố sẽ cứu chúng!” Jasper nói, giọng chắc chắn.
Ellis gần như có thể nếm được cái vị đắng chát của dòng suy nghĩ vang vọng trong đầu mình lúc này. Tại sao với chúng Jonah lại là người hùng? Làm thế nào mà việc hiếm khi ở nhà lại ban cho anh ta những phẩm chất cao đẹp vậy? Jasper sẽ không tung hô bố mình như thế nếu thẳng bé nhìn thấy tên khốn kiếp đó hôn một người phụ nữ khác vào buổi sáng hôm đó.
Ellis cảm thấy chóng mặt khi nghĩ về những gì anh ta đã và đang làm.
River đã dần dịu lại khi họ ra đến đường chính.
“Mẹ ơi?” Jasper lên tiếng.
“Sao thế?”
“Mẹ quên em Viola rồi.”
Ellis giật mình đạp phanh xe và nhìn lại. Cô nhìn đăm đăm vào cái ghế trống bên cạnh Jasper. Không thể nào. Cô không thể nào bỏ con mình lại. Nhưng chiếc xe nôi không ở đó. Vì mải cứu đám nòng nọc mà cô đã quên đưa con vào xe.
Ellis như đóng băng. Nhưng đúng hơn là cô đang tê liệt. Cô không còn cảm nhận được tay đang nắm vào bánh lái. Dường như mặt, tay hay chân cô cũng đều bốc hơi cả.
Bằng cách nào đó, cô quay xe lại, hẳn là bàn chân cô đang nhấn lên chân ga lúc này.
Không sao cả. Con bé vẫn sẽ ở đó, vẫn đang ngủ ngon. Không sao cả. Không sao cả đâu mà.
Cô nhấn chân ga mạnh hơn nữa.
Hành động của cô lúc này hoàn toàn bình thường. Cô còn chưa quen đặt đứa con thứ ba của mình lên xe. Hơn bốn năm qua, cô chỉ có hai đứa mà thôi. Ai mới làm cha mẹ đều chẳng thế. Cô đã từng nghe người ta còn quên con trong nhà hoặc trong xe cơ. Cô chỉ mới quên con bé vài phút mà thôi. Sẽ không có gì nguy hiểm xảy ra cả. Chuyện rồi sẽ ổn thôi.
Con đường quanh co vốn chỉ dài hơn hai cây số mà giờ đây có cảm giác dài như thể hàng chục cây số vậy.
Lỡ như xe của cô tông vào cái nôi của con bé khi cô tấp vào lề đường thì sao? Cô có thể sẽ giết con bé mất. Có người mẹ nào lại làm thế chứ?
Cô giảm ga khi xe đi đến biển báo khu bảo tồn rừng, đánh xe vào bãi đậu. Tất cả đều im lìm. Con quạ đã rời khỏi cành cây trước đó. Có hai chiếc xe khác trong bãi, nằm cách xa vị trí cô đậu xe trước đó. Ellis nhìn chòng chọc vào khoảng trống nơi trước đó là xe của cô.
Không có xe nôi. Chẳng có đứa bé nào cả.
Trong khoảnh khắc, đầu cô lóe lên suy nghĩ rằng cô chưa từng sinh đứa thứ ba. Chẳng phải đôi lúc cô cũng cảm thấy như thế hay sao? Cái cảm giác giống như cuộc đời này, ba đứa con này của cô, tất cả mọi thứ chỉ là một giấc mơ mà thôi? Cô nhắm mắt lại, tin chắc rằng mọi thứ sẽ trở về bình thường, bất kể sự bình thường đó là hai hay ba đứa nhóc, khi cô mở mắt ra lần nữa.
“Mẹ ơi?”
Cô mở mắt ra.
“Viola đâu rồi ạ?” Jasper hỏi.
Đứa bé đã biến mất. Ai đó đã nhặt mất đứa con của cô rồi.