Lời cảm ơn
Đầu tiên, tôi muốn gửi lời cảm ơn đến các độc giả của mình. Được kết nối với các bạn thông qua những nhân vật và câu chuyện của tôi là một trong những món quà tuyệt vời nhất cuộc đời tôi.
Cảm ơn Carly Watters, vì đã khích lệ tôi viết nên câu chuyện này khi chúng ta bàn về nó. Tôi rất biết ơn những kinh nghiệm của cô, và sự ủng hộ nhiệt tình để tôi viết nên câu chuyện này của cô.
Cảm ơn Curtis Russell vì đã khéo léo vững vàng tiếp nhận trách nhiệm khi Carly nghỉ sinh.
Cảm ơn Alicia Clancy vì đã tin tưởng cuốn sách này và bồi đắp thêm cho nó bằng tài năng biên tập của mình. Từ “Komorebi” của chị đã mang đến một nét điểm xuyết đẹp đẽ cho câu chuyện này.
Với Laura Chasen, tôi vô cùng biết ơn sự thông tuệ, thấu hiểu và đồng cảm trong phong cách biên tập của chị. Và tôi dành nhiều lời cảm ơn hơn nữa đến Danielle và đội ngũ của mình tại nhà xuất bản Lake Union: Gabriella Dumpit, Nicole Burns-Ascue, Shasti O’Leary, Stacy Abrams, và Rosanna Brockley.
Xin được dành thật nhiều lời cảm ơn đến Gary Gillette, MD; Ernestine Lee, MD; Richard Chasen, MD; và Jennifer Tucker, NP, vì đã cung cấp những kiến thức về y khoa. Và một lần nữa, cảm ơn Karen Gillette và Laura Chasen vì sự giúp đỡ của hai người.
Cảm ơn Suzie Byrne vì tình bạn và tấm lòng cao cả của cậu.
Cảm ơn Karl Vanderah vì đã giúp đỡ những điểm khó khăn ngẫu nhiên trong câu chuyện.
Với Stephanie, Robinson, rất xin lỗi vì thị trấn nơi cậu sống khi còn bé không được nhắc đến, nhưng ta hãy xem như Keith đã lớn lên ở Brockway nhé.
Tôi xin dành sự biết ơn vô hạn đến mọi vùng đất mà tôi yêu thương - đặc biệt là thế giới bé con đằng sau ngôi nhà thuở bé đã giúp đỡ tôi rất nhiều.
Cailey, William và Grant, mẹ cảm ơn tình yêu và những tiếng cười các con đã mang đến thế giới của mẹ. Và với những thế giới mẹ đã tạo ra.
Và xin dành thật nhiều lời cảm ơn đến Scott khi đã luôn ở đó và mang đến ánh sáng khi mọi thứ chìm trong bóng tối. Thật không thể tưởng tượng được câu chuyện này sẽ đi đến đâu mà không có anh.