← Quay lại trang sách

❖ 10 ❖ ELLIS

Đứa bé cử động bên dưới bàn tay cô. Có gì đó cứng chạm vào bàn tay cô. Là cùi chỏ, cũng có thể là đầu gối.

“Con bé thích đấy,” Raven nói.

Raven luôn dùng từ “con bé” khi nói về đứa bé, cho dù cô chỉ đang suy đoán mà thôi.

“Con bé có thể thấy ánh mặt trời qua da của con đấy,” Ellis nói. “Có lẽ vì vậy nên nó mới hiếu động như thế.”

“Vậy hẳn là tuyệt lắm.”

Ellis đổ thềm dầu mát xa lên bụng Raven và nhẹ nhàng xoa bóp lên làn da căng phồng và ấm áp dưới ánh mặt trời của Raven. Raven ngả người lên gối thư giãn.

Ellis nhìn ra cánh đồng cỏ không chút màu sắc, nghĩ đến sự sống sẽ sớm trỗi dậy từ phần rễ nhưng cành hoa ngọn cỏ đang ngủ đông. Cô tự hỏi đứa bé sẽ ở đâu khi mùa hoa đầu tiên nở rộ. Raven và Jackie vẫn chưa quyết định sẽ giữ lại đứa bé hay cho đi làm con nuôi. Hoặc có thể hai đứa đã quyết định rồi nhưng chưa nói cho ai biết cả. Ellis quyết định không can thiệp vào quyết định của chúng. Raven và Jackie là những đứa trẻ đã trưởng thành một cách tuyệt vời. Chúng không cần đến lời khuyên, và Ellis muốn chúng tự tin với quyết định của mình, dù đó là gì đi nữa.

Ellis kéo chiếc áo sơ mi bằng vải flannel mềm phủ lên bụng của Raven. Keith đã đề nghị dùng áo của mình khi Raven từ chối mua quần áo dành cho bà bầu. Nhưng trong vài tuần trở lại đây, bụng con bé đã lớn hơn phần lớn quần áo của Keith rồi.

Ellis cởi tất của Raven và mát xa chân cô bé bằng dầu.

“Thích lắm mẹ ạ,” Raven nói.

“Bố con từng mát xa chân cho mẹ lúc mẹ mang thai các anh con đấy.”

“Không phải lúc mẹ có con sao ạ?”

“Không. Lúc đó chuyện giữa chúng ta đã không còn tốt đẹp như trước nữa.”

“Mẹ này...?”

Ellis nhìn lên Raven. Trong mắt con bé có nước mắt.

“Sao vậy, con yêu?” Ellis hỏi.

“Con rất xin lỗi về cái ngày con nói rằng con vốn dĩ không phải con của mẹ và bố. Đó là điều xấu xa nhất có thể nói ra được với một người mẹ, nhất là khi người đó bị mất con.”

“Con không cần xin lỗi. Con đã được Audrey tiêm nhiễm một lối suy nghĩ khác từ khi con còn bé.”

“Nhưng như thế vẫn thật xấu xa. Đáng lẽ con nên biết điều đó.”

“Con chỉ nghĩ như thế vì quá trình chữa lành trong con diễn ra thật nhanh. Việc con đã tiến xa hơn như thế nào từ ngày hôm đó là minh chứng cho sức mạnh tinh thần phi thường của con đấy.”

“Đôi khi con nghĩ mình chẳng tiến xa được đến thế. Mẹ có để ý thấy con không còn yêu cầu quay trở lại Washington nữa không?”

Ellis đã chú ý đến điều này nhưng không muốn hỏi về nó.

“Mẹ có biết vì sao không? Con sợ rằng linh hồn của Audrey sống ở vùng đất đó. Con sợ việc bà ấy nổi giận với con sau mọi thứ con đã làm. Thậm chí con còn sợ rằng có những linh hồn của mặt đất cũng đứng về phía bà ấy.” Nước mắt lăn dài trên má cô. “Con yêu ngôi nhà, yêu khu rừng và cánh đồng nơi mình đã ở, nhưng con quá sợ không dám trở về nơi đó. Con không nghĩ mình có thể quay trở lại nơi đó thêm một lần nào nữa.”

Ellis ôm Raven vào lòng. “Mẹ không bất ngờ khi con cảm thấy như thế sau mọi chuyện đã xảy ra. Hãy cho bản thân thêm thời gian để phục hồi.”

“Con để bác Sondra và cảnh sát làm mọi thứ bà ấy không muốn. Họ đào xác bà ấy lên, giám định pháp y bà ấy. Con thậm chí còn chẳng biết bà ấy bây giờ đang ở đâu nữa.”

Ellis lau đi nước mắt. “Những chuyện đó đều vượt ngoài tầm kiềm soát của con. Và mẹ sẽ nói cho con biết bà ấy ở đâu. Linh hồn của bà ấy sống trong ký ức của con. Và những thứ đó chỉ do một mình con kiểm soát mà thôi. Hãy cố gắng bỏ đi những điều không đẹp và chỉ giữ những điều tốt đẹp của bà ấy bên trong con.”

Raven bất ngờ. “Mẹ nghĩ trong bà ấy có những điều tốt đẹp sao?”

“Con rất đẹp đẽ, nên hẳn bà ấy có những điểm tốt của mình.”

“Thật không tin được là mẹ nói ra được điều đó đấy.”

“Không dễ dàng gì đâu. Nhưng mẹ hiểu được là bà ấy bệnh nặng. Và mẹ có thể thấy ngay được rằng con hẳn đã được nuôi lớn bằng sự tử tế. Suốt những năm qua mẹ luôn sợ rằng con bị đối xử tàn nhẫn.”

“Đôi khi bà ấy cũng tàn nhẫn đấy mẹ. Chỉ nói cho con biết con là con gái của linh hồn của đất cũng là việc tàn nhẫn rồi.”

“Nếu bà ấy tin vào điều đó thì không có ý tàn nhẫn đâu.”

“Bà ấy có tin vào điều đó. Nhưng con nghĩ đôi khi bà ấy có nhận ra bản thân đã làm gì và thấy tệ hại về chuyện đó. Đó là một trong những lần bà ấy nhắc đến cái tên Bauhammer.”

“Tội nghiệp. Bà ấy phải chịu đựng nỗi đau đến nhường nào đây. Mẹ mừng là bà ấy đã được an ủi khi lúc này đã được ở bên những linh hồn của đất.”

“Nhưng chúng là lý do bà ấy bắt con đi mà.”

“Căn bệnh của bà ấy mới khiến bà ấy bắt con đi. Nhưng ai biết được? Có lẽ sự dưỡng dục mà bà ấy thấy được từ tự nhiên xung quanh đã giúp bà ấy chăm sóc cho con.”

Raven nghiền ngẫm nhìn ra hàng cây phía xa.

“Con biết mẹ nghĩ gì về những linh hồn của mặt đất bà ấy nói tới không?” Ellis nói.

“Mẹ nghĩ gì thế mẹ?”

“Mẹ nghĩ sự trân trọng tự nhiên xung quanh của bà ấy bị biến tướng, trở nên phóng đại vì căn bệnh của bà ấy.”

“Có lẽ là vậy. Bà ấy nói với con rằng bà ấy cùng mẹ mình đến Montana để cảm thấy khá hơn mỗi khi bà ấy bị ốm. Bà ấy nói đó là nơi bà học được cách giao tiếp với những linh hồn của đất.”

“Bà ấy dùng tự nhiên xung quanh để chữa lành chính mình. Mẹ vô thức làm thế khi mẹ còn bé, và mẹ đã tự ý thức được mà làm điều đó sau khi con bị bắt cóc.”

“Mẹ đã làm gì sau khi con bị bắt cóc thế?”

“Mẹ đến vùng núi phía tây để chữa lành. Đó là cách mẹ rốt cuộc có thể bỏ được bia rượu và thuốc. Tự nhiên có khả năng chữa lành phi thường. Audrey cảm nhận được điều đó, nhưng bà ấy bắt đầu tin rằng bản thân có thể khống chế thứ sức mạnh đó để thay mình hành động.”

“Đúng thế. Bà ấy cũng đã nghĩ mình có thể làm như vậy.”

“Dù là núi, là cây hay con sông cũng đều có một dạng linh hồn nào đó. Mẹ cũng cảm giác được như Audrey vậy. Nhưng mẹ để các linh hồn được là mình. Chiếu sự tồn tại của bản thân lên chúng chỉ có thể khiến chúng biến mất mà thôi.”

Raven tò mò nhìn cô. “Mẹ nhìn thấy các linh hồn sao?”

Ellis nhặt lên vài cọng cỏ. “Cọng cỏ này tự tạo nên thức ăn cho mình từ ánh mặt trời. Và thức ăn đó cũng nuôi dưỡng những sinh vật khác. Mẹ tin rằng sự quang hợp là một dạng phép mầu. Nhà thơ Walt Whitman gọi ngọn cỏ là ‘cuộc hành trình kỳ diệu của những vì sao’.”

Ellis đặt cọng cỏ vào lòng bàn tay Raven. “Mẹ không cần thực sự nhìn thấy linh hồn của đất ở cánh đồng này để tìm ra được cả triệu thứ có thể truyền cảm hứng cho mẹ. Khi Audrey nói con được sinh ra từ linh hồn của quạ, bà ấy biến việc con được sinh ra thành một loại phép thuật mà còn chẳng kỳ diệu bằng sự thật đã xảy ra. Con hãy tưởng tượng ra những sự kiện phi thường phải xảy ra để con có thể ở đây lúc này mà xem. Sự vận động của những vì sao, sự vận động địa chất và những quá trình tiến hóa tạo nên con - và mọi sự sống trên Trái đất này - đều là những kỳ quan vĩ đại của vũ trụ nơi ta sống đấy.”

Ellis hôn lên má con gái. “Con thực sự là một phép mầu đấy, con biết không,” cô đặt tay lên bụng Raven. “Và ở đây là một phép mầu khác con đang tạo ra.”

“Con nghĩ việc ta tìm lại được nhau là một phép mầu,” Raven nói “Mẹ có bao giờ nghĩ như thế không?”

“Là một trong những phép mầu phi thường nhất luôn đó con,” Ellis nói.

Raven hôn lại lên má Ellis. Nụ hôn đầu tiên con gái cô dành cho cô. Ellis nhìn ra ngoài cánh đồng để không khóc.

Cả hai cùng nhau nhìn ba con quạ vỗ cánh lướt qua cánh đồng. Khi một con cất tiếng kêu, Raven nói. “Quạ mỏ nhỏ phải không mẹ?”

“Ừ. Mẹ yêu âm thanh đó.”

“Con cũng thế.”

Raven kéo ống tay áo lên để nhìn đồng hồ. “Chuyến bay của Jackie hạ cánh xuống Gainesville nửa tiếng trước rồi.”

“Ta nên vào nhà thôi.”

“Không thể tin được ngày hôm nay rốt cuộc đã tới,” Raven nói. “Tuần này sẽ loạn lắm cho mà xem.”

“Loạn” vẫn là nói giảm nói tránh đối với tình huống lúc này. Không bao lâu nữa bảy người sẽ đến và dành kỳ nghỉ lễ tháng Mười hai cùng họ. Ngôi nhà khách sẽ chật cứng với River, Jasper, Huck và Reece ở phòng ngủ tầng dưới và Jonah cùng Ryan ở phòng ngủ trên gác xép. Tất cả họ sẽ phải dùng chung một nhà tắm. Đã có rất nhiều trò đùa về chuyện cùng nhau đi tiểu trong rừng.

Nhà chính thì sẽ bớt đông hơn với năm người và hai nhà tắm. Jackie cùng Raven, mẹ Jackie ở phòng ngủ chính, còn Keith và Ellis thì ngủ ở chỗ hiên có mái che. Ellis cho rằng hầu hết những vị khách ở căn nhà kho sẽ ở nhà chính vào ban ngày hoặc là ra ngoài đi dạo khi thời tiết ấm áp.

Keith đi đến chỗ họ. “Anh đang tự hỏi khi nào hai người đi lên. Họ sắp đến rồi đấy. Đến xem bọn anh làm gì này.”

Khi lên đến ngôi nhà, Ellis đã hiểu vì sao Keith để cô và Raven ra chỗ cánh đồng. Anh cùng River và Max đã mang những chậu thông, ô rô và mộc lan từ vườn ươm giống xuống. Họ để chúng ở hiên và xung quanh nhà, cuốn những bóng đèn nhỏ màu trắng trên cành của chúng. Họ còn trùm đèn và dây đỏ lên chậu thông to nhất từ vươn ươm giống và đặt nó trong phòng khách.

“Đẹp quá,” Ellis nói. “Ai mang đèn với dây thế?”

“Là anh đấy,” Keith nói.

“Em nên đoán được mới phải. Anh đã luôn muốn một cây thông Giáng Sinh còn gì.”

“Và giờ thì hai ta đều vui. Cái cây này là giống bản địa và sẽ không phải chết. Anh sẽ trồng nó trong vườn nhà ta - xem như kỷ niệm kỳ nghỉ đầu tiên của ta với lũ trẻ.”

Với lũ trẻ. Cô hôn anh và nói. “Anh nhạy cảm một cách đáng yêu làm sao, anh biết chứ?”

“Anh không ngại là người nhạy cảm trong cái nhà này đâu.”

“Được rồi, anh nên đi thay đồ đi đã,” cô nói chỉ ra anh đang lấm bùn vì chuyển cây lên nhà. River và Max cũng thế. Ellis đặt tay lên ngực để nói với Max cô yêu những đồ trang trí này thật nhiều. Cô nắm tay River và nói. “Cảm ơn con,” và lần này cậu đã không đùa cợt hay châm chọc. Cậu đang dần thoải mái hơn với việc được yêu thương.

Chiếc xe thuê chở Jackie, Huck, mẹ của cả hai và Reece đến hai mươi phút sau đó. Khi Reece nhìn thấy Raven, anh chàng nói. “Trông nhóc cứ như quả bóng bay sắp nổ tới nơi ấy. Sao chú lại nỡ làm thế này với nhóc ấy chứ hả, Jackie?”

“Anh có muốn em diễn lại cho mà xem không?” Jackie hỏi.

“Xin đừng. Cái trò tình tứ ở nơi công cộng của chú đã luôn sinh động lắm rồi.”

“Đứa bé có lẽ được thụ thai vào sinh nhật anh đấy,” Raven nói với Reece. “Anh nhớ bữa tiệc sinh nhật bọn em tổ chức cho anh đấy chứ?”

“Nhớ chứ,” Reece đáp. “Nhưng mà nhiều thông tin quá. Nhóc đang làm anh mắc cỡ trước cả đống người anh không biết đây này.”

“Phải, phải,” Huck nói. “Phải cần nhiều hơn nữa thì chú mới xấu hổ được.”

Ellis và Rose chào hỏi bằng một cái ôm thật chặt. Ellis quen biết Jackie và mẹ cậu trong hai chuyến thăm vào mùa thu của họ. Ellis lập tửc cảm thấy sự đồng điệu từ Rose. Họ có rất nhiều điểm chung: đều ly dị, sống ở vùng nông thôn, các con trai tầm tuổi nhau, đều ăn chay, yêu thiên nhiên, và tất nhiên là còn cả Raven và đứa cháu sắp chào đời của họ nữa.

Vào tháng Mười, trong khi cả hai đang đi dạo riêng cùng nhau lần đầu tiên, Rose đột nhiên bật khóc. “Lẽ ra tôi nên biết mới phải,” cô khóc. “Tôi đã thấy có gì đó không đúng về Raven và mẹ con bé mà.”

“Chị không thể tự trách mình về điều mà Audrey Lind đã làm như thế được,” Ellis nói.

Nước mắt Rose vẫn tuôn rơi. “Đáng lẽ tôi phải gọi cảnh sát. Có những lúc tôi gần như đã làm như vậy đấy.”

“Nhưng cảnh sát có thể làm gì khi con bé không có dấu hiệu bị bạo hành cơ chứ?”

“Tôi biết. Vậy nên tôi chưa bao giờ gọi điện cả. Tôi không có bằng chứng hay phát hiện chuyện xấu đang xảy ra, chỉ là linh cảm mà thôi. Nhưng mà... Tôi ước gì mình đã làm gì đó.”

“Chị có làm mà,” Ellis nói. “Chị cho con gái em tình yêu thương. Chị giúp con bé cảm thấy bớt tách biệt. Chị cho con bé can đảm để xin đi học. Con gái em nói chị, các con trai chị và Reece đã thay đổi cuộc đời con bé.”

Đôi mắt xanh của Rose sáng lên. “Con bé nói như thế sao?”

“Sau vụ bắt cóc, những lúc mà bản thân em tràn đầy hy vọng và cầu nguyện nhất, em đã mơ đến một ai đó đầy tình thương như chị giúp đỡ con bé. Những hy vọng đó giống như đã mọc ra đôi cánh, tìm thấy con bé và dẫn lối nó đến gia đình chị vậy. Em sẽ chẳng thể nào nói được em biết ơn chị như thế nào đâu...”

Cô và Rose ôm nhau, cùng khóc, và từ khoảnh khắc đó họ giống như những người bạn đã biết nhau nhiều năm vậy.

Trong kỳ nghỉ này, Ellis cũng sẽ được biết hai người con trai khác đã làm thay đổi cuộc đời của con gái cô. Cô đã lập tức có thể nhìn ra Huck và Reece cũng sẽ dễ mến như Jackie vậy.

Sau khi các vị khách được chỉ về phòng mình, Raven và Jackie biến mất vào rừng. Không ai cố tìm họ khi bữa tối muộn được dọn ra. Bọn họ đều có rất nhiều chuyện để nói.

Trong bữa trưa, Rose hỏi. “Chuyện thuyết phục Raven đến bệnh viện sinh con đã có tiến triển gì chưa em?”

“Con bé cực lực từ chối,” Ellis nói. “Con bé cũng không đồng ý mời bà đỡ đến. Con bé nói nó và Jackie đã học cách đỡ đẻ trên mạng rồi.”

“Ôi trời ơi! Thật sao ạ?” Reece nói.

“Chị lo quá,” Rose nói.

“Em biết, nhưng em có thể làm gì đây? Lôi con bé đi ư? Audrey đã khiến con bé bị chứng sợ bệnh viện như thế này đây.”

Keith nói, “Bọn em hy vọng con bé sẽ lâm bồn khi Jonah và Ryan ở đây. Ryan là bác sĩ.”

“Bác sĩ gì vậy?” Rose hỏi.

“Là bác sĩ phẫu thuật. Thường thì anh ấy không đỡ đẻ, nhưng anh ấy biết phải làm như thế nào.”

Ellis nói, “Em đã nói Jonah cảnh báo Ryan là ảnh có thể sẽ phải làm việc vào kỳ nghỉ của mình đấy.”

Mọi người đều bật cười. Ellis cũng cười cùng họ, cho dù cô sợ hãi khi thời điểm lâm bồn của con bé đến gần. Cô sẽ không bao giờ tin vào số phận. Thứ đó luôn làm theo ý nó muốn. Số phận chẳng buồn bận tâm một người tốt bụng ra sao, hay một đứa trẻ ngây thơ như thế nào trước khi quét đi tất cả.

Không lâu sau khi Raven và Jackie trở về, Jonah, Jasper và Ryan cũng đến. Ryan lớn hơn Jonah bốn tuổi, nhưng anh có vẻ ngoài trẻ trung khiến anh trông trẻ hơn tuổi nhiều. Anh cao ráo và thon gọn, tóc vàng và mắt xanh dương, đeo một đôi kính gọng xanh biển. Anh ôm Ellis và hôn lên má cô như thể đã biết cô cả cuộc đời vậy.

Anh thì thầm vào tai cô. “Anh đã mài giũa lại kỹ năng đỡ đẻ của mình rồi. Đã sẵn sàng. Nhưng hãy để nó làm bí mật của chúng ta nhé.”

“Cảm ơn anh,” cô thì thầm lại. “Con bé vẫn nói Jackie sẽ đỡ đẻ đấy.”

Ryan cười. “Cậu nhóc dũng cảm.”

Họ ghép hai bàn trong phòng khách lại để ăn tối. Keith tắt đèn để mọi người thấy rõ cây thông Giáng Sinh hơn. Anh cũng nổi lửa lò sưởi cho dù bên ngoài đang ấm. Theo lời anh nói là để “hợp không khí”.

Ellis yêu cái cách ngôi nhà cô đông đúc như thế này. Với gia đình mình, những người bạn mới, ngập tràn tiếng cười và sự chữa lành. Cô suýt khóc trong bữa tối không chỉ một lần.

Nhờ có mọi người giúp đỡ mà việc dọn dẹp đã rất nhanh chóng. Ngay cả Quercus cũng giúp đỡ khi liếm sạch rất nhiều cái đĩa. Tất cả mọi người đều phấn khởi. Tất cả, chỉ ngoại trừ River. Ellis nhận ra được vẻ bồn chồn không yên trong mắt thằng bé.

Cô nắm tay River và dẫn ra hiên trước. “Con muốn uống phải không?”

“Rõ ràng như vậy sao?”

“Với mẹ thì là như thế.”

“Con muốn một ly muốn chết đi được đây. Con mà có bằng lái xe thì giờ con đã đi rồi đấy.”

“Mẹ rất tiếc. Nhưng con đã làm rất tốt mà.”

“Tất cả những chuyện này...” River nói, ra dấu về ánh đèn trên cây ô rô. “Con chưa từng có một Giáng Sinh nào tỉnh táo từ cái hồi con tầm tuổi Raven ấy. Thường con cứ say sưa một trận dài cho qua cả một mùa là xong. Bây giờ con rốt cuộc cũng hai mươi mốt tuổi và con cần phải tỉnh táo nữa sao? Chuyện này lố bịch đến thế nào chứ? Con không thể được thử cái cảm giác đường đường chính chính gọi một ly dù chỉ một lần thôi sao?”

“Con đang lấy cớ đấy.”

“Con suýt thì nhờ Reece và Huck chở đi rồi đấy.”

“Raven sẽ suy sụp lắm nếu con làm thế.”

“Con biết mà,” River đáp.

“Chờ ở đây nhé.”

Ellis vào nhà, cầm một cái chai từ trong tủ lạnh và bật nắp rồi mang đến chỗ River.

Cậu nhìn vào cái chai màu nâu trước mặt. “Đây là bia hả mẹ?”

“Là một bí mật nho nhỏ để hồi phục mà mẹ học được từ một người ở khu cắm trại.”

Chính là cái lần Caleb đọc thơ “Song of the Open Road” trong lều của cô. Cô luôn nghĩ đến đêm đó khi mua kombucha [4] . Caleb đã khuyên cô dùng nó để giữ tỉnh táo. Khi đó thức uống này còn không dễ tìm ở các cửa hàng như bây giờ.

Cô nhét cái chai vào tay River.

Cậu nhìn vào nhãn trên chai. “Con chưa từng thử trà kombucha bao giờ đâu.”

“Người mà mẹ gặp nói thứ này rất có ích khi con thèm uống rượu. Nó lên men và sủi bọt như bia, và cầm một chai nâu lạnh thế này cũng giúp nữa.”

River uống thử. “Cũng được đấy.”

“Nó có chút cồn do quá trình lên men, chẳng đủ để làm con chếnh choáng được đâu. Mẹ có kha khá thứ này trong tủ lạnh, tất nhiên là giấu ở bên trong rồi.”

“Mẹ mua cho con đấy à?”

“Cho mẹ và con. Lâu rồi mẹ không uống nhiều, nhưng ngay cả sau từng ấy năm, mùa Giáng Sinh đôi khi vẫn khiến mẹ muốn uống một trận.”

River nhấp thêm một ngụm. “Mẹ nói phải. Raven sẽ khổ sở lắm nếu tối nay con say khướt.”

“Con phải cố gắng lên, vì mình nữa.”

“Con biết. Nhưng con bé đã giúp con, và mẹ cũng thế. Đó là lý do con ở lại đây. Nếu con quay về với bố, con biết là con sẽ lại uống thôi. Và tay buôn thuốc cho con sống ở đó nữa.”

“Con làm được mà,” Ellis nói. “Mẹ biết là con có thể.”

River tiếp tục uống kombucha. “Con có thể nói một thứ hoàn toàn không giống mình sẽ nói không?”

“Được chứ?”

“Con rất mừng vì lại có mẹ và em gái trong đời.”

“Mẹ có thể ôm con trong khi con đang không là mình không?”

“Được thôi. Nhưng nhanh lên trước khi con hàng thật quay lại.”

Cô ôm và hôn lên má thằng bé. Sau mười sáu năm thì thằng bé rốt cuộc đã cho phép cô. Số nụ hôn trong ngày hôm nay của cô có lẽ đã đủ để lập kỷ lục rồi.

Jasper thò đầu ra ngoài cửa trước. “Raven có chuyện muốn nói với chúng ta đấy.”

“Mẹ tới đây,” Ellis nói.

“Hẳn là con bé đã quyết định được sẽ làm gì với đứa bé rồi,” River nói.

“Mẹ đoán vậy.”

“Con muốn con bé giữ nó,” cậu nói.

“Mẹ hy vọng con chưa nói thế với con bé.”

“Con chưa nói. Con biết đây là quyết định của con bé. Nhưng con không muốn đứa cháu trai hay cháu gái đầu tiên của mình sống với người lạ nào đó đâu.”

“Chúng ta phải ủng hộ quyết định của con bé dù đó là gì đi nữa.”

“Vâng, con sẽ làm thế mà.”

Hai người họ đi vào. Raven đang đứng giữa cây thông Giáng Sinh và lò sưởi. Mọi người đang ngồi ghế tựa và ghế dài đối diện với cô bé. Ryan di chuyển để Ellis có thể ngồi giữa anh và Keith.

Raven nói, “Có những người con yêu thương cùng trong một căn phòng là điều tuyệt vời nhất từng xảy đến trong đời con.” Cô im lặng, tay lau mắt. “Xin lỗi, hoóc-môn bà bầu đấy,” cô nói. Mọi người bật cười.

“Con có hai điều muốn nói,” cô nhìn Reece. “Con muốn nói ra bây giờ vì Reece chỉ ở đây được vài ngày thôi. Anh ấy đang có hai công việc, và một trong hai ông sếp của anh ấy nói anh ấy sẽ bị sa thải nếu không quay trở lại vào ngày 26.”

“Ngay sau ngày Giáng Sinh à?” Jasper nói.

River nói, “tệ thật đấy.”

“Trước hết là một điều mà Jackie nói là sẽ khó khăn với anh ấy.”

Ellis tự hỏi cái nhìn tinh quái hai đứa dành cho nhau là như thế nào đây.

“Con đã quyết định rằng từ bây giờ con muốn được gọi bằng cái tên hợp pháp của mình, Viola Abbey Bauhammer.”

Ellis không lường trước được điều này. Keith nắm lấy tay cô.

Raven - hay giờ là Viola - nói tiếp. “Con thực sự không thích ý nghĩa của cái tên Bauhammer này trong mắt người đời - cũng bởi ông nội con - nhưng con hy vọng những người nhà Bauhammer còn lại, là chúng ta, có thể thay đổi điều đó.”

“Nhất định rồi,” Jasper nói.

Đôi mắt Jonah sáng lên.

Viola nhìn sang Ellis. “Sẽ khó để con quen được với cái tên Viola,” cô nói. “Nhưng con muốn - con muốn vinh danh mẹ của con.”

Ánh mắt Ellis và con gái khóa chặt lấy nhau, một ánh nhìn mạnh mẽ dường như vượt dòng thời gian mười sáu năm xa cách. Giống như thể Viola đã luôn ở ngay bên cạnh cô vậy.

“Mẹ con đã dành hết tâm huyết cho việc bảo tồn thực vật từ khi bà học về thực vật học ở trường đại học,” Viola nói. “Mẹ con đặt tên con theo loài hoa violet, một trong những loài hoa mùa xuân yêu thích của bà. Jackie muốn trở thành nhà sinh thái học - thậm chí là nhà thực vật học - và anh ấy nói cái tên Viola cũng tuyệt như Raven vậy.”

“Anh vẫn gọi nhóc là Cô Gái Chim được chứ?” Reece hỏi.

“Tốt nhất anh nên gọi như thế đấy,” cô nói, làm tiếng cười rộn rã khắp phòng.

“Điều còn lại con muốn nói là về ngôi nhà của con ở Washington. Giờ con sở hữu nơi đó. Con cũng sở hữu căn nhà nhỏ ở Montana nơi con đến vào mùa hè. Tất cả mọi người ở đây đều có thể sử dụng hai nơi đó. Con biết chúng mang đến nỗi đau cho nhiều người ở đây, nhưng bây giờ con hy vọng chúng có thể mang niềm vui đến cho mọi người.”

“Cảm ơn con,” Jonah nói. “Ý tưởng thật hay.”

Viola lần nữa nhìn Reece. “Nhưng nếu mọi người muốn ở nhà con tại Washington thì phải sắp xếp trước với Reece mới được.”

“Với anh á? Tại sao?” Reece hỏi.

“Bởi em sẽ thuê anh làm người chăm sóc ngôi nhà,” cô cầm lên một phong bì từ bệ lò sưởi và đưa cho anh. “Thù lao cho năm đầu tiên của anh ở trong phong bì này.”

“Một năm sao?” Reece hỏi.

“Đúng thế. Anh mở ra đi.”

Reece lấy ra một tấm séc ở bên trong. “Không thể nào. Anh không thể nhận cái này được.”

“Anh không nhận nó.” cô nói. “Anh sẽ làm việc để có nó.”

“Làm cái gì cơ?”

“Em đã quyết định ở lại Florida một thời gian, và em cần người chăm sóc ngôi nhà. Em tin tưởng anh, và anh rất giỏi sửa chữa mọi thứ. Anh là người hoàn hảo cho vị trí này.”

“ Sống ở đó ấy hả?”

“Sống ở đó, nhưng chỉ đến khi anh vào đại học và học về viết lách như anh luôn mong muốn. Em biết anh muốn đi học ở Seattle cùng chỗ với anh Huck. Khi nào chuyện đó xảy ra thì anh có thể lái xe đến nhà ở Washington một tháng một lần để kiểm tra. Tiện đây thì anh có thể lấy xe tải của Audrey để làm vậy. Cơ bản thì nó sẽ là của anh.”

Reece há hốc mồm nhìn cô.

“Anh thấy ảnh không nói nên lời bao giờ chưa.” Cô hỏi Jackie.

“Chưa bao giờ,” anh đáp.

“Raven...” Reece cất tiếng.

“Viola,” cô sửa lại.

“Chứng này tiền một năm để làm những gì nhóc bảo là quá nhiều đấy.”

“Em nghĩ công việc đó đáng giá từng ấy đấy. Nó sẽ đủ chi trả học phí và ký túc cho một năm tại trường Đại học Washington.”

“Nhóc không thể cứ thế đưa anh từng này tiền được.”

“Em có thể chứ. Em giàu sụ mà, và người giàu thì làm mấy chuyện như thế này.”

Mọi người bật cười.

“Đúng đó Reece,” Jonah nói. “Một vài khách hàng giàu có của ta còn dùng tiền của họ làm mấy thứ kỳ quặc hơn nhiều nữa kìa.”

“Ví dụ là gì ạ?”

“Như là di chúc lại cả triệu đô để thuê người chăm mộ thú cưng của họ cho đến tận cùng thời gian luôn đấy.”

“Chà,” Reece nói.

“Ta thấy cách Viola dùng tiền thực tế hơn một chút đấy, cháu cũng thấy thế chứ?”

“Vâng, nhưng...”

“Anh muốn em thuê người khác đấy à?” Cô nói.

“Không. Lại đây nào,” Reece ôm siết lấy Viola trong vòng tay.

“Hoan hô!” Huck hò reo, nhảy nhót, hai tay vung vẩy loạn xạ. “Mở tiệc ở nhà Reece thôi!”

“Không được mở tiệc!” Viola nói.

Jackie và Huck bật cười và ôm Reece, tiếp sau là mẹ của cả hai. Jonah ôm Viola và nhẹ nhàng nói chuyện với cô.

“Em có cô con gái không tệ đâu,” Ryan nói.

“Em biết,” Ellis nói, lấy tay lau mắt.

Cô nhận ra Max không biết chuyện gì đang xảy ra cả. Thế là cô lấy tờ giấy ra và viết tóm tắt lại những gì Viola đã nói.

Max viết: Con bé đúng là phước lành.

Ellis gật đầu.

Con bé chưa nói gì về đứa bé cả.

Có lẽ là vẫn chưa quyết định được.

Đứa bé đó sẽ ra đời bất cứ lúc nào. Con bé nên nhanh chóng quyết định.

Tất cả những gì Maxine nói đều đúng, nhưng Ellis không muốn thúc ép hai đứa trẻ. Đây là quyết định có thể thay đổi cả đời người. Cả hai cần phải chắc chắn mới được.

Bữa tiệc ở phòng khách kéo dài thêm một giờ nữa. Jonah và Ryan rời đi trước. Cả hai trông có vẻ rất muốn được ở một mình. Ellis chưa từng thấy Jonah vui vẻ và thoải mái đến thế.

Không muốn làm phiền cặp đôi, năm cậu trai và Viola ở nhà chính chơi bài. Max thì về nhà, còn Rose thì đi ngủ. Ellis và Keith làm tình trên chiếc giường ở mái hiên, và ngủ thiếp đi trong tiếng cười râm ran của những người trẻ. Những thanh âm hạnh phúc của gia đình và bạn bè cô thật thỏa mãn giống như thể được nghe tiếng cú và ngỗng trời.

Sáng ngày Giáng Sinh, Viola và Jackie dậy sớm nhất, cùng nhau ăn và ra ngoài đi dạo. Những người còn lại thức đến khuya để chơi bài thì đến tận trưa mới dậy.

Keith và Rose chịu trách nhiệm nấu bữa trưa trong khi Ellis dẫn ba người mới đến là Ryan, Huck và Reece đi xem vườn ươm giống. Sau đó mọi người cùng nhau chơi ném đĩa, bóng bầu dục và tổ chức luôn một giải đấu nho nhỏ tại những cái hố móng ngựa mà Max và Keith đã dựng lên vào mùa hè. River đã chơi hàng tháng trời và là chủ chốt của đội, thậm chí còn giỏi hơn cả Max nữa.

Những đám mây che phủ bầu trời hoàng hôn. Bóng tối và mùi hơi nước báo hiệu cơn mưa sắp đến bao phủ Rừng Hoang. Ellis đã không thấy Viola và Jackie suốt cả ngày nay. Cô hỏi những người còn lại xem có ai thấy hai đứa hay không. Rose nói con trai cô đã vào bếp để mang theo thức ăn và nước uống khoảng một giờ chiều. Thằng bé nói mình và Viola đi dã ngoại, nhưng Viola không đi cùng thằng bé.

Ellis và Keith ra đằng trước nhà nói chuyện riêng với nhau. “Em có đang nghĩ giống anh không?” Keith hỏi.

“Em có. Con bé không thể nào bỏ qua việc ở bên bạn bè và gia đình vào dịp Giáng Sinh như thế này được. Nhất là Reece, thằng bé sẽ phải đi sớm rồi.”

“Thằng bé không phải chạy đi làm mấy công việc đó ngay bây giờ đâu chứ.”

“Thằng bé sẽ đi đấy. Nó nói với em là sẽ không để chủ mình thiếu nhân viên trong dịp nghỉ lễ.”

“Thằng bé khá đấy,” Keith nói.

“Đúng thế, và Viola quý thằng bé lắm. Nó sẽ không bỏ lỡ quãng thời gian này với thằng bé đâu.”

Keith nhìn ra khu đất phía sau. “Vậy là con bé đang ở đâu đó sinh con sao?”

“Nghe rất giống việc con bé sẽ làm, không phải sao?” Ellis nói.

“Anh sợ là vậy đấy.”

Jonah và Ryan đi từ nhà kho xuống. “Cả ngày nay không ai thấy Viola cả,” Ellis nói. “Jackie vào bếp lấy bữa trưa mà không đi cùng con bé, rồi thằng bé cứ vậy biến mất.”

“Ôi trời,” Ryan nói.

“Em nghĩ con bé đang lâm bồn phải không?” Jonah hỏi.

Ellis gật đầu.

“Tội nghiệp Jackie,” Ryan nói. “Anh sẽ không muốn sinh con trong rừng vào ban đêm đâu.”

“Và trời còn sắp mưa nữa,” Keith nói.

“Cũng may là thời tiết còn ấm,” Ryan nói.

“Chúng ta thấy ấm vì chúng ta từ New York tới đây,” Jonah nói. “Bây giờ đang là mười lăm độ, và nếu con bé bị ướt thì sẽ còn bị lạnh hơn nữa.”

“Tốt hơn là ta nên chia nhau đèn pin và bắt đầu đi tìm thôi,” Keith nói.

“Con bé sẽ không muốn thế,” Ellis nói.

“Anh nghĩ chúng ta nên nói với Rose xem chị ấy nghĩ thế nào,” Jonah nói. “Chị ấy hiểu rõ Jackie hơn chúng ta.”

Rose lúc này đang ở trong bếp cùng Huck và Reece.

“Từ nét mặt của mọi người thì chị nghĩ chúng ta có cùng chung kết luận,” Rose nói.

“Phải,” Jonah đáp. “Mọi người đang quyết định xem có nên đi tìm chúng không.”

“Con bé sắp sinh rồi sao?” Reece nói.

Huck tắt hết lửa trên bếp. “Chúng ta phải đi tìm hai đứa nó. Không thể để cho Jackie làm chuyện đó một mình lúc trời tối thế này.”

Jasper và River từ phòng khách đi vào. “Viola sẽ không thích như thế đâu,” River nói.

“Tôi không quan tâm,” Huck nói. “Chúng ta không thể để em ấy liều mạng chỉ vì một người có bệnh tâm thần khiến em ấy sợ bệnh viện. Nếu có chuyện không hay xảy ra, em trai tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho mình. Raven... Viola đáng lẽ không nên yêu cầu thằng bé làm thế này.”

“Đồng ý,” Reece nói. “Người phụ nữ kia, Audrey, từng ép buộc Viola hứa những điều kinh khủng với con bé. Chúng ta không thể để con bé nhiễm cái thói quen làm thế với người khác.”

Những lời của Reece làm Ellis bừng tỉnh. Cậu ấy nói đúng. Con gái cô đang thao túng Jackie đúng như cái cách kẻ bắt cóc con bé đã kiểm soát nó. Jackie chỉ mới mười bảy tuổi. Yêu cầu thằng bé làm chuyện đó một mình thì quá sức lố bịch.

“Được, quyết định vậy đi,” Jonah nói. “Đi tìm đèn pin thôi. Ryan, lấy túi đi.”

Maxine vào bếp lấy một chồng bạt, chăn và khăn chống nước. Cô liên tục gật đầu hướng ra phía cửa để nói rằng bọn họ nên đi ngay lập tức.

“Hiển nhiên Max đã đoán ra con bé đang sinh con trước chúng ta,” Keith nói.

Trong lúc Ryan chạy đi lấy túi y tế, họ chạy khắp nhà tìm đèn pin. Đèn của Viola không ở chỗ giường, và Max lấy được một chiếc đèn từ trong xe tải. Cả chín người chỉ có ba chiếc đèn.

Trong khi mọi người tụ tập ở phòng khách quyết định sẽ tìm kiếm như thế nào thì cửa sau bật mở.

“Con bé về rồi!” Jonah nói.

“Không phải,” Jackie nói không ra hơi, lao vọt vào phòng. Cả người cậu ướt sũng và rõ ràng đã chạy rất nhanh. Trông Jackie lúc này đầy tuyệt vọng.

“Có chuyện gì vậy?” Reece hỏi.

Jackie cố gắng nói trong lúc lấy hơi. “Đứa bé... Sắp ra. Trời tối quá không nhìn thấy gì cả... và giờ... lại đang mưa... Em ấy đang đau lắm... Con đang phát hoảng lên.”

“Ôi trời, Jackie!” Mẹ cậu nói.

“Cô bé đã vỡ ối chưa?” Ryan hỏi.

“Rồi ạ. Cũng mới thôi. Em ấy đã lâm bồn cả ngày nay rồi.”

“Con bé ở đâu rồi? Bao xa?”

Ellis hỏi.

“Ở chỗ khu đất nhỏ được cắt cỏ để làm chỗ dã ngoại. Ở rìa giữa khu rừng và cánh đồng.”

Là nơi Ellis đã mát xa cho con bé hôm trước.

“Chú là bác sĩ,” Jackie nói với Ryan. “Chú có thể xem xem mọi chuyện có ổn hay không, phải không chú?”

“Ta có thể tận lực,” Ryan nói.

“Chú có thể đi xem em ấy được chứ?” Jackie nỏi. “Em ấy không chịu vào nhà. Em ấy muốn thấy các vì sao.”

“Tất nhiên chú sẽ đi rồi.”

Jackie chỉ vào đống chăn và bạt Maxine đang ôm. “Những cái đó là ý hay. Em ấy ướt sũng rồi, cháu sợ là em ấy bị lạnh quá.”

“Đi thôi,” Ellis nói.

“Con phải chạy trước. Phải quay lại chỗ em ấy,” Jackie nói trước khi vọt ra khỏi căn phòng.

Ellis dẫn đầu đoàn người. Max đi đằng sau để chiếu sáng đường từ phía sau, còn những người không có đèn thì mang đồ tiếp tế đến.

Mưa chuyển từ mù sương sang mưa phùn. Không có ai lên tiếng cả. Một tiếng cú sừng lớn nhẹ vang lên từ rừng cây phía bắc.

“Cẩn thận mấy cái rễ cây,” Ellis nói khi tất cả tiến vào con đường rừng.

Ở phía trước cô nghe được tiếng của Jackie. Khi đến được rìa cánh đồng, Viola đang khuỵu tay và đầu gối, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi nam và đang co thắt rất mạnh.

Ellis quỳ bên cạnh cô bé. “Mẹ ở đây rồi, con yêu.”

“Mẹ ơi!” Viola thở hổn hển. “Con đau quá! Con không nghĩ nó lại đau đến thế này.”

“Để Rose và mẹ giúp con,” Cô để mẹ Jackie đến ngồi sang bên kia, cả hai xoa lên lưng Viola. “Con thấy thế nào?”

Viola nhắm chặt mắt và rên rỉ. Con bé không thể trả lời. Cơn co thắt gần như liên tục. Nhưng con bé im lặng một cách bất thường.

Max đang cố để những người còn lại cầm phần rìa tấm bạt cô vừa mở. Keith hiểu ý của cô. Tấm chăn Viola đang nằm ướt sũng và đầy bùn đất. “Nâng bạt lên. Chúng ta sẽ tạo một chỗ khô và sạch cho con bé.” Keith nói.

River, Jasper, Huck và Reece mỗi người nắm lấy một góc tấm bạt để làm một cái lều trong khi Max và Keith trải một tấm thảm và hai cái khăn khác bên dưới. “Con bé sẽ để chúng ta di chuyển nó chứ?” Keith hỏi Jackie.

“Cháu không biết.”

Max không nghe được những lời đó. Cô đến chỗ Viola, đặt tay lên má con bé và nhìn thật kỹ vào mắt con bé. Cô ra dấu về phía tấm chăn khô. Viola không nói gì, và Max cũng chẳng chờ đợi. Cô vòng tay qua ngực cô bé và nhấc cả người Viola lên khỏi mặt đất và cẩn thận đặt cô bé xuống tấm chăn sạch mà không để đôi bốt dính đầy bùn của con bé lên đó. Cô lột chiếc sơ mi ướt sũng của Viola và cẩn thận mặc lên cho con bé chiếc áo vải flannel khô và sạch. Viola lúc này đang quá đau đớn để chú ý đến những gì cô làm.

Ellis, Jackie, và Rose cởi giày ra và bước lên tấm chăn khô. Jonah cũng đi theo.

“Cô bé sẽ để anh kiểm tra chứ?” Ryan hỏi Ellis.

“Ryan sẽ đảm bảo mọi chuyện sẽ ổn,” Ellis nói với Viola. “Jackie cũng sẽ thấy ổn hơn nữa.”

Cô nhẹ gật đầu.

Họ đặt Viola nằm ngửa để Ryan dễ dàng quan sát hơn. Ryan tháo giày và ngồi cạnh Jackie. Trước khi vào việc, anh nói với Jackie. “Cháu đã làm rất tốt. Cho chú biết tình trạng lúc này của cô bé đi.”

“Cổ tử cung đang giãn mở, và em ấy đang cần đẩy con ra.”

“Hai đứa bàn đến chuyện dùng thuốc giảm đau chứ?”

“Có ạ, nhưng em ấy không muốn thế.”

“Vậy chú sẽ không cho cô bé dùng gì trừ khi cô bé yêu cầu,” Ryan dùng ống nghe để nghe nhịp tim của Viola, sau đó là của đứa bé. “Nhịp tim của mẹ và bé đều ổn,” anh nói.

Ellis cảm thấy như cô đã có thể một lần nữa hít thở trở lại.

Ryan lấy đèn pin để kiểm tra đứa bé trong khi Viola gắng gượng co thắt thêm một lần nữa. “Cháu thấy không Jackie? Đó là phần đầu của đứa bé đấy.”

Jackie trông ngơ ngác giống như bất cứ ai mới lần đầu làm bố.

“Mọi thứ đều ổn.” Ryan nói. “Cô bé chỉ cần rặn thêm thôi.”

Viola tiếp tục im lặng trong khi đang cố rặn.

“Cháu có thể hét lên nếu muốn, Viola,” Ryan nói.

“Không đâu,” Jackie nói “Em ấy vẫn luôn như thế này.”

“Bọn anh không quan tâm nếu nhóc nghe như lợn bị thọc tiết đâu mà,” River nói.

“Và bọn anh hứa sẽ không quay phim lại đâu,” Reece nói.

“Im... đi!” Viola nói, gần như bật cười giữa những cơn co thắt.

Bốn anh chàng đang cầm bạt cười khúc khích với nhau.

Ellis và Rose giúp Viola vào tư thế ngồi xổm. Nhưng như thế nghĩa là họ không thể thấy được chuyện đang xảy ra với đứa bé.

“Em cần thấy những vì sao,” Viola nói. “Là cái chăn hay cái gì cũng được, mau bỏ nó ra đi.”

“Trời đang mưa,” Ellis nói. “Sẽ không có sao đâu con.”

“Thực ra là có đó,” River nói.

Họ kéo tấm bạt lùi ra một chút. Bầu trời đang tán mây về hướng đông, mặc dù mưa vẫn rơi trên tấm bạt. Mặt trăng khuyết lúc này đang lên cao phía trên những tán cây. Những ngôi sao rải rác tỏa ánh sáng khi những đám mây trôi qua chúng.

Jack hôn lên má Viola. “Em xem kìa. Thật đẹp phải không em?”

“Vâng, vâng...” Cô chảy nước mắt, nhìn lên mặt trăng và những vì sao trong lúc đang cật lực đẩy. Cô không rời mắt khỏi khung cảnh như trong mơ. Nó giúp cô bình tĩnh lại. Ellis cảm nhận được con bé đang tập trung và kiểm soát được cơn đau.

Tiếng mưa rơi tạo nên một giai điệu nhẹ nhàng trên tấm bạt. Không ai lên tiếng cả. Tất cả đều cảm nhận được im lặng mới là tốt nhất cho cô lúc này.

Viola hết lần này đến lần khác chịu đựng theo cách yên lặng của cô bé. Tiếng mưa rơi dần ngớt, mặt trăng treo cao trên những tán cây, ánh sáng soi chiếu những bông hoa và bãi cỏ khô trên cánh đồng đang vào chính đông.

Một bầy vịt bụng đen kêu lên khi chúng bay qua cánh đồng về phía đông. Những tiếng kêu đêm của chúng là một trong những âm thanh tuyệt vời nhất của vùng đất, như thể những đứa trẻ của thần Pan đang tấu lên những khúc nhạc thanh thoát bằng nhạc cụ làm từ lau sậy đầm lầy.

Viola nhắm mắt lại, hiển nhiên là lắng nghe tiếng chim kêu trong khi đưa đứa trẻ của mình đến với thế giới.

“Jackie,” Ryan nhẹ giọng, chiếu đèn bên dưới Viola. “Sẵn sàng nhé.”

Jackie chuẩn bị ôm lấy đứa bé trong tay. Với hai cú đẩy đầy đau đớn nữa, đứa bé trượt vào lòng bàn tay cậu.

“Tới đi,” Ryan nói, đưa cho Jackie một chiếc khăn nhỏ và ống hút dịch.

“Đứa bé có sao không?” Viola nói. “Jackie...?”

Jackie để đứa trẻ lên tấm khăn và nhẹ nhàng lau mặt nó. Cậu khéo léo hút nước ra từ phần mũi. Đứa bé phát ra tiếng khóc nhỏ.

Ellis có thể cảm thấy mọi người đều thở phảo nhẹ nhõm.

“Là bé gái,” Jackie nói, giọng run run. “Con hồng hào lắm. Con trông rất ổn.”

Keith đỡ Viola lên bằng những tấm chăn gấp để cô nhìn thấy đứa bé. Tấm bạt được hạ xuống. River, Jasper, Huck, và Reece cúi xuống nhìn.

“Cô bé này cũng im lặng như Cô Gái Chim của chúng ta vậy,” Reece nói.

Viola bật cười giữa những tiếng nức nở nhẹ nhàng.

“Con bé im lặng quá,” Jackie nói với Ryan. “Chú thấy con bé có ổn không?”

“Một số em bé thường như thế. Để ta xem.”

Ryan kiểm tra và nghe nhịp tim của đứa bé. Con bé bắt đầu khóc to hơn. “Đó, thấy chưa? Cô bé không thích ta rồi. Cô bé muốn Papa và Mama của mình đấy.”

Ryan phụ Jackie cuộn đứa bé vào khăn sạch, rồi Jackie để đứa bé lên ngực Viola. Cô bật khóc và hôn nó. Ryan nhẹ nhàng hướng dẫn Jackie quy trình để cắt dây rốn.

“Chúc mừng, Jackie.” Ryan nói. “Làm tốt lắm.”

“Rất tốt,” Jonah nói.

Huck vỗ vai em trai mình. “Ừa, đỉnh lắm luôn ấy.”

“Thế tên đứa bé là gì vậy?” Reece hỏi.

Anh chàng không nên hỏi như thế, nhưng Ellis ghét phải làm hỏng bầu không khí khi mở miệng hỏi câu đó.

“Con bé là Con Gái Của Vũ Trụ Diệu Kỳ [5] .” Viola nói.

Không có âm thanh nào đáp lại ngoài sự im lặng.

“Được rồi,” River nói. “Cái tên thú vị đấy.”

“Rấtttt là thú vị luôn đấy,” Reece tiếp lời.

“Im đi xem nào,” Huck thì thầm.

“Tên viết tắt sẽ dễ thương ra phết đấy,” Reece nói. “DOTMU.”

“Chúng ta gọi tắt tên con bé là Dot cũng được,” River nói.

Jackie đang mỉm cười, dường như không hề thấy phiền bởi cái tên kỳ lạ đó.

“Em thực sự định gọi con bé bằng cái tên đó à?” Jasper hỏi.

Viola phì cười. “Em đùa thôi. Em biết chắc mọi người sẽ tin sái cổ mà.”

“Ơn Chúa!” Reece thở phào, và mọi người bật cười.

Ellis nói. “Trước khi con đặt tên cho đứa bé, con đã có kế hoạch gì rồi? Các con sẽ giữ nó chứ?”

“Con sẽ đặt tên cho bé,” Viola nói. “Jackie và con đã chọn được tên đệm cho bé rồi. Anh nói đi, Jackie.”

Jackie nhìn mẹ mình. “Tên đệm của con bé được đặt theo tên mẹ đó, là Rose.”

“Và nó gần với tên đệm của mẹ con là Rosa.” Viola nói. “Là họ của ông ngoại con.”

Những giọt nước mắt của Rose tuôn rơi trong ánh đèn pin. “Mẹ thích nó. Một cái tên đại diện cho hai gia đình.”

Jackie vuốt ve má con bé. “Em nghĩ ra tên cho con chưa?” Anh hỏi Viola.

“Em nghĩ ra rồi,” cô đáp. “Em đã nghĩ đến nó khi ánh trăng chiếu sáng vùng cánh đồng này. Mẹ em trồng những loài hoa cỏ bản địa này nhiều năm khi em phải rời xa bà.” Cô nhìn xuống đứa bé trong lòng. “Đứa bé sẽ được đặt tên theo nơi nó được sinh ra. Tên của bé là Meadow. Meadow Rose.”

“Anh rất thích nó.” Jackie nói.

“Cái tên rất đẹp,” Ellis nói. “Và đó là tên một loài hoa dại ở Bắc Mỹ - một giống loài dị biệt vì nó được xem là loài hoa hồng không gai.”

River cúi xuống và nhẹ cầm lấy bàn tay bé xíu của đứa bé. “Anh thích con bé có một ít gai hơn.”

“Anh thì thích rồi,” Jasper lên tiếng.

“Cơ mà, con bé không có chúng cũng đã đẹp chết đi được,” River nói.

“Làm tốt lắm, Cô Gái Chim,” Reece nói. “Cái tên rất hay.”

“Cảm ơn anh,” Viola nói, cẩn thận đặt đứa bé vào lòng Ellis. “Mẹ, mẹ là người quyết định em bé sẽ mang họ Abbey hay Gephardt đấy.”

Ellis và Keith nhìn nhau, đều choáng không nói nên lời.

“Bọn con muốn hai người hãy nuôi nấng con bé,” Jackie nói. “Và đừng hỏi bọn con đã chắc chưa. Bọn con chắc chắn rồi.”

“Chị có thể xác nhận,” Rose nói. “Hai đứa nó đã quyết định như thế mấy tuần nay rồi. Giữ bí mật khó lắm đấy.”

“Nhưng sẽ khó khăn cho con khi có con bé trong gia đình không phải sao?” Keith hỏi.

“Như thế này khiến mọi chuyện ít khó khăn hơn,” Jackie nói. “Chúng con không muốn con bé phải rời khỏi gia đình.”

“Chúng con sẽ nói sự thật về mọi thứ cho con bé biết,” Viola nói. “Con bé sẽ gọi Jackie và con là Bố và Mẹ , còn hai người sẽ là Ông và Bà . Chúng ta sẽ chỉ khác biệt một chút xíu so với những gia đình bình thường khác.”

“Bọn con đều hy vọng đỗ vào đại học Florida để có thể ở gần hai người,” Jackie nói. “Con đã gửi đơn đăng ký nguyện vọng vào đó rồi.”

“Thằng bé nhất định sẽ vào được,” Huck nói. “Hồ sơ của nó tuyệt lắm.”

“Em nghĩ sao, hả Bà ?” Jonah hỏi Ellis.

“Em... Em thật sự lo cho Viola và Jackie. Em biết cảm giác mất con đau đớn như thế nào.”

“Bọn con đâu có mất đi con bé,” Viola nói. “Bọn con sẽ vẫn ở trong cuộc đời con bé. Mẹ biết con và Jackie còn quá trẻ để nuôi con mà. Bọn con phải học hết cấp ba. Bọn con muốn học lên đại học. Và con bé sẽ được hai người mà con yêu quý nhất trên đời chăm sóc ở nơi đẹp đẽ này. Và con bé còn có River, Jasper, và Huck là bác nữa. Bố sẽ là ông ngoại và cô Danner sẽ là bà nội.”

“Thế anh không được làm bác à?” Reece hỏi.

“Anh đã chính thức là một ông bác rồi đấy,” Viola nói.

“Và Ryan cũng chính thức lên chức ông luôn rồi.”

Jonah cười và vỗ vai Ryan.

“Và Maxine sẽ là bác của con bé,” Viola nói. “Mẹ thấy không? Bọn con không thể nào tìm được một gia đình tốt hơn để nhận nuôi con bé đâu.”

Ellis nhìn xuống đứa bé trong lòng mình. Cô nhìn thấy được hình bóng của Viola khi mới sinh bên trong khuôn mặt tròn nhỏ này. Một Viola đã trở lại với cô chỉ chưa đến chín tháng về trước. Quả thực là Con Gái Của Vũ Trụ Diệu Kỳ.

Có tiếng huýt sáo và tiếng mọi người râm ran trong lúc chờ đợi Ellis trả lời. Cô vuốt ve bên má mềm mại như cánh hoa của Meadow Rose. Một cảm giác kỳ diệu bao trùm lên cô, giống như thể con tim cô là một nụ hoa đột nhiên nở rộ, trở nên to lớn đến mức nó có thể không vừa trong thân thể cô mất.

Ellis nhìn quanh mọi người. Cô không phải người duy nhất đang rơi lệ. “Mẹ thấy được,” cô nói với Viola. “Một gia đình thật đẹp. Con đã chọn rất tốt.”

“Ellis này...” Keith nói.

“Vâng?”

“Giờ anh sẽ hỏi em một lần nữa. Em sẽ cưới anh chứ?”

Cô do dự, nhưng cô im lặng không phải vì không thể đưa ra quyết định. Mà đó là một khoảnh khắc kỳ diệu. Bởi cô hoàn toàn chắc chắn về câu trả lời của mình. Chắc chắn tuyệt đối.

“Vâng, em sẽ cưới anh.”

Tiếng reo hò và tiếng cười của gia đình vang vọng cánh đồng, xuyên qua rừng cây và đầm lầy. Ellis tưởng tượng rằng thanh âm ấy còn vang xa hơn nữa, vang tới khu rừng ở New York, tới sông Ellis nơi bố mẹ cô đã từng hạnh phúc và yêu thương nhau, tới những khu cắm trại nhỏ ở Ohio, tới mọi đỉnh núi phía tây nơi cô từng đứng, tới con lạch ở Washington đã đưa Viola đến với Jackie. Và ở trung tâm của niềm vui đang lan đi thật xa ấy, là gia đình ở Rừng Hoang nhỏ bé của riêng cô.

Hội chứng Stockholm: là thuật ngữ mô tả một loạt những trạng thái tâm lý, trong đó con tin lâu ngày hình thành mối quan hệ tình cảm với kẻ bắt cóc trong thời gian bị giam cầm. Những cảm xúc nói trên của “nạn nhân” thường được xem là vô lý vì họ đang nhầm lẫn hành vi hành hạ với lòng tốt của kẻ bắt cóc, mặc cho những nguy hiểm mà họ đã phải trải qua. (ND)

Seitan: Thường được gọi là bột mì căn, protein lúa mì, thịt lúa mì của Hồi giáo hay còn gọi là gluten lúa mì, có hình dáng và kết cấu tương tự như thịt khi được nấu chín và được dùng bởi người ăn chay. (ND)

Ở đây River dùng từ Shite-tan .

Kombucha: là một loại men, được nuôi trong dung dịch nước trà đường. Đôi khi đồ uống này được gọi là trà kombucha để phân biệt với các hình thức nuôi cấy của vi khuẩn và nấm men. Nước trái cây, gia vị, trái cây hoặc hương liệu khác thường được thêm vào đồ uống này để tăng hương vị của nó.

Daughter Of The Miraculous Universe.