← Quay lại trang sách

Chương 4

Mang chiếc ghế mây nhỏ đặt sát một bên cửa ra vào, Vân ngồi dưới bóng rợp của hai cây me cao trên hè phố. Trên khoảng hè phố này, người ta bày bán đủ các thứ linh tinh. Từng đống quần áo cũ, mới do các công ty vỡ nợ dùng làm tiền trả cho công nhân hoặc quần áo viện trợ nhân đạo của phương Tây do dân buôn Campuchia mang về. Có thể kiếm mua ở đây đủ loại: áo gió, quần "din", sơ-mi các kiểu, áo pull, áo len, áo ấm- Cạnh đó là hàng bán các loại chén dĩa, ly tách, bình thủy, quạt, bếp dầu hôi, dao thìa- của Trung Quốc. Một loại hàng khác gồm mọi thứ đồ "lạc soong" kìm, búa, kéo, đèn, đinh ốc, các loại phụ tùng xe đạp xe gắn máy như ghi đông, niềng, dĩa, líp, sên, kính chiếu hậu- Đó là đồ "chôm" của mấy chú nhóc chạy dọc. Hoa quả cũng chẳng thiếu thứ gì, từ mãng cầu, bưởi, chuối của thôn quê Việt Nam đến lê, táo, nhãn của Thái Lan, Trung Quốc. Một loại khác gồm sữa ngoại đủ nhãn hiệu mọi quốc gia và xà bông Zet, Cadum, Palmolive, dầu thơm, dầu gió, giấy vệ sinh- Một loại tạp hóa bình dân quốc tế.

Những cửa hàng vỉa hè ấy kéo một đoạn dài hàng trăm mét, chiếm trọn lề đường, buộc khách bộ hành phải đi xuống mặt đường nhựa xen lẫn với xe cộ. Bây giờ người ta gọi là loại "chợ tự phát". Đôi khi cảnh sát giao thông cũng đuổi, cũng phạt, cũng quát nạt dọa dẫm, nhưng rồi đâu lại vào đó, bình an vô sự, gây cho người ta cái nghi ngờ rằng các thầy cảnh sát buồn buồn đuổi chơi chứ không hề có quyết tâm dọn sạch bộ mặt thành phố, hay là cảnh sát bị tràn ngập quá nhiều thứ việc quan trọng hơn nên coi mấy cái chợ chồm hổm mọc lên khắp nơi chỉ là trò trẻ, cũng có thể là họ bất lực trước người dân lúc này đã coi vấn đề vi phạm trật tự để kiếm sống là lẽ sinh tồn duy nhất của họ.

Trước cửa nhà Vân bây giờ là một đống cát, vữa, gỗ gạch để ông dược sĩ thuê nhà làm lại cái mặt tiền, chuẩn bị lên một tấm bảng hiệu lớn với dàn đèn néon bảnh chọe. Toán thợ ra sức làm từ sáng vừa ngừng tay đợi trộn thêm xi măng. Vân ngồi bên cạnh cô bé bán nước ngọt có một cái tủ kính nhỏ xíu đủ đựng vài cái ly, vài chai nước cam, vài chai xá xị, bên phải là một cái hòm gỗ xộc xệch đựng nước đá.

Cô bé vẫn chuyện trò với Vân như pháo tết, song đó là những buổi sáng rảnh rang. Bây giờ là ba giờ chiều, mấy bà bán hàng gọi nước tíu tít, khách mua hàng cũng sà vào uống, cô bé không còn hơi sức đâu nói chuyện với Vân nữa.

Sau cái gật đầu chào hỏi, Vân ngồi im quan sát hoạt động thuần thục, gọn gàng của cô bé mười lăm tuổi. Dáng gày gò, khuôn mặt trái xoan, nước da ngăm ngăm, tóc cắt ngắn, cô bé dường như không buồn chú ý đến sắc đẹp của mình. Cô ta như một cây trục trong vòng quay. Suốt ngày cứ như thế và tối về hầu mẹ, hầu em rồi mai mốt hầu một anh bố dượng nào đó. Cho đến khi biết yêu, cô ta sẽ ra sao nhỉ? Vân tự hỏi và cười vu vơ. Con người rất có thể sẽ thay đổi hẳn. Lúc đó cô ta sẽ không còn ngoan, không còn hiền hậu nết na chịu đựng như thế này nữa. Chịu đựng chẳng qua chỉ là một thùng thuốc nổ được tích tụ ngày một đầy, ngày một nguy hiểm hơn. Đến khi bắt được cơ hội nổ, nó sẽ nổ to, nổ tan tành xí quách. Nhất là gặp ngọn lửa tình, có mà trời cứu! Nó sẽ là quả bom, là cuộc cách mạng thật sự của một con người, làm đảo lộn mọi thứ. Hiếu thảo cũng chỉ là xác pháo. Công dung ngôn hạnh, phong tục tập quán cũng chỉ còn là cái bảng treo ở Viện thẩm mỹ như một kiểu tóc uốn quăn thời xa xưa thôi. Biết cái gì ở phía sau?

Mải đuổi theo những ý nghĩ về cô bé bán nước ngọt, Vân suýt quên khuấy mục đích của mình. Cô ra ngồi đây chiều nay không phải để nhìn ngắm, để suy nghĩ những thứ vớ vẩn. Cô có việc cần làm. Cô ngồi đây để chờ Khánh, người mới quen đã một lần gặp nhau ở tiệm cà-phê ba tàu và hai lần "giơ tay chào nhau" khi gặp ngoài đường vào lúc một người lên xe ra đi, một người xuống xe trở về. Khánh đi về bất thường, anh chàng đi một cái MZ khá kềnh càng. Chiếc xe không đẹp song thuộc lại đặc biệt ở thành phố này. Coi bộ mấy tháng nay anh ta vẫn chỉ là dân ăn chơi sau khi xuất ngũ. Bố mẹ đều là cán bộ gộc, Khánh chẳng cần làm ăn. Chơi không cũng đủ mệt nhoài người rồi!

Vân ngước nhìn sang bên kia đường. Cánh cửa sắt sơn xanh thấp thoáng sau dàn hoa giấy của nhà Khánh vẫn đóng im ỉm. Căn nhà ấy bỗng dưng mang một vẻ bề thế thầm kín đối với dãy phố này. Mỗi buổi sáng hai chiếc xe hơi đến đậu trước cửa đón bố Khánh và mẹ Khánh đi làm.

Bố Khánh là Phó Giám đốc của một Công ty Liên doanh, nhưng ông lại là bí thư chi bộ nên là người quyết định tối hậu mọi kế hoạch, mọi tổ chức nhân sự cũng như hành chánh. Ông giám đốc là người do chính ông phó giám đốc đề nghị cho về đây được gọi là "bố trí công tác cho người có khả năng đảm nhiệm". Mẹ Khánh cũng là một cán bộ có uy tín từng là trưởng phòng trong cục hậu cần nên được bố trí làm trưởng phòng tổ chức cho một công ty xuất nhập cảng ngũ cốc lớn nhất của nhà nước. Do đó, bà cũng nắm phần quyền lực rất cao, rất mạnh trong công ty đó. Một chiếc Mercedes 280SL cho bố Khánh. Một chiếc Toyota Camry đời mới màu trắng cho mẹ Khánh. Ngoài ra là khách khứa hầu hết đều đi xe hơi đến thăm gia đình Khánh mỗi buổi tối càng làm tăng vẻ bề thế của ngôi nhà hai tầng thoạt trông có vẻ khiêm nhường, nhã nhặn này.

Vân còn biết Khánh có một ông anh cả làm ở Viện Kiểm sát Nhân dân. Cách đây vài năm ông này đã lấy vợ và được cấp một căn nhà khác vùng Gia Định. Một nhà có tới ba người làm lớn, dù ở bất cứ chính thể nào cũng danh giá lắm rồi và ở thời buổi này còn là vinh quang. Hơn thế họ lại là những con người liêm chính - theo như lời Khánh nói - cũng là điều đáng phục. Có lẽ vì vậy nên qua bao nhiêu thời kỳ thanh lọc sàng sẩy đội ngũ cán bộ, họ vẫn đứng vững, đúng là vững như kiềng ba chân! Cái chân nọ nương tựa, móc ngoéo, dính với cái chân kia. Dù có quăng lên quật xuống cũng khó lòng đổ được. Hơn thế, những cuộc thanh lọc thường chỉ nhắm vào bọn cán bộ tép riu, lâu lâu một anh nhì nhằng cỡ hàng tỉnh bị lôi ra làm thịt là quá lắm rồi chứ có bao giờ chạm đến mấy ông cán bộ cỡ thành phố, cỡ chóp bu đâu. Nếu có chạm đến thì cùng lắm cũng chỉ là mấy ông già cúp bình thiếc sắp đến ngày xuống lỗ. "Chúng em xin tặng mỗi anh vài cái huy chương cao quý và xin mời các anh ngồi chơi xơi nước cho khỏe", đúng kiểu "tri ân" để các anh "hạ cánh an toàn" chứ không phải là như bọn tư bản vạch ra những lỗi lầm để làm "mất uy tín" của giới cầm quyền, nói chung. Chẳng dại gì tung ra những chiến dịch bôi tro trát trấu như kể tội thoái hóa, vơ vét của dân, xâm phạm tài sản nhà nước như đối với đám thiêu thân cỡ nhỏ. Người ta vẫn xì xào là thành phần nồng cốt dù đã già nua, lỗi thời vẫn quấn lấy nhau, bảo vệ nhau, bám lấy quá khứ, ôm lấy huyền thoại để củng cố địa vị, chỉ có chết mới buông. Có lẽ nhiều người cũng hiểu điều đó song cứ làm ra vẻ không hiểu cho yên thân.

Chẳng buồn nghĩ tiếp, Vân giơ tay xem đồng hồ. Ba giờ hai mươi phút! Vân đứng lên tính quay vào nhà bỗng nhác thấy Thủy Tú đang phóng xe trở về. Thủy Tú thắng xe từ từ, quẹo vào lề đường sát bên Vân:

- Chào chị. Lâu lắm mới thấy chị đấy nhé.

- Chào Tú! Hồi này mỗi ngày một đẹp ra. Tài tử đi đóng phim về hả?

- Em xin chị, em khổ vì cái trò tài tử này quá rồi. Đi đâu cũng bị người ta dòm ngó, mà mình đã đóng gì đâu.

Vân nhìn rất nhanh bộ quần áo rất đúng điệu, rất thời trang, rất "ngoại" của Tú. Chiếc áo màu hồng nhạt điểm hoa tím may rất khéo bằng thứ lụa mềm mại, cổ tròn, cánh tay ngắn, vai bồng, rộng thùng thình. Chiếc quần màu xám sẫm có những đốm trắng như vẩy bạc, dăm bẩy cái nếp xếp ép sát trước bụng, hai ống quần rộng bó dần xuống, cụt hẫng giữa bắp chân để lộ một đôi tất màu vàng nhạt tương ứng với đôi giày trắng tinh xinh xắn. Tú vẫn ngồi trên yên xe, mái tóc bay lất phất trong gió. Đôi mắt sáng trong, gò má điểm một chút phấn hồng, chiếc cổ ba ngấn đài các. Tú có vẻ đẹp khỏe mạnh, đầy sức sống cho người ta cái cảm giác đầu tiên là sự khát khao. Chỉ có nụ cười của Tú, dường như không có duyên lắm, vì thiếu vẻ tự nhiên. Vân hỏi:

- Bao giờ đóng phim ở đâu dắt mình theo coi với nhé.

Tú nhún vai:

- Còn lâu! Em không đóng loại phim ấy đâu chị ơi! Bây giờ mấy ông viết truyện phim và mấy ông đạo diễn thay đổi cách nhìn theo kiểu "Vera bé bỏng" của Liên Xô, bắt chước người ta tự do lột truồng tài tử ra trước ống kính, thêm thắt ba cái chuyện tình yêu con người, tình yêu xã hội, tình yêu lao động, vài gram trinh thám hình sự, vài ký bơi lội nhảy múa kiểu Ấn Độ, Ai Cập hay là kiểu vũ ba-lê, nhạc kích động. Đem cái món hổ lốn ấy thuyết phục nhà nước hay một anh cả ngố nào bỏ tiền ra làm phim. Em đọc truyện phim rồi đến nơi diễn thử, anh phó đạo diễn hô "bỏ quần áo ra kiểm tra coi". Em xin hàng ngay.

- Vậy là không đóng phim nữa?

- Không. Em đợi một phim nào ưng ý đã.

Vân nửa đùa nửa thật:

- Cứ đóng đại đi, biết đâu được giải thưởng. Có ai ngờ phim "Vera bé bỏng" được giải thưởng, nổi như sóng cồn đấy thôi. Các ông đạo diễn có nghề chuyên môn mới thấy mọi khía cạnh nghệ thuật trong tác phẩm của họ chứ.

- Chị nói đúng. song trước khi ông đạo diễn thấy khía cạnh đặc biệt của nghệ thuật thì ông ta muốn thấy rõ em đã. Và em thì nhìn rõ cái "tính nghệ thuật" của ông ta rồi. Nó "siêu hình" như cặp mắt hấp háy của ông ta.

Cả hai cùng cất tiếng cười, hồn nhiên như hai nữ sinh gõ guốc trên hè phố buổi tan trường. Thủy Tú lảng chuyện:

- Chị làm gì mà thơ thẩn ở đây? Đợi "chàng" chăng?

- Đúng mà không đúng.

Đôi mắt Thủy Tú tròn lên:

- Chị nói gì vậy?

- Đúng là có đợi một chàng nhưng không phải để hẹn hò hay đã hẹn hò mà là để- lợi dụng tí đỉnh. Nhờ anh ta một việc. Lấy cái xe Honda ra khỏi tay cảnh sát.

- Xe bị bắt à? Chị tính nhờ ai lấy ra?

Vân hất hàm về phía căn nhà bên kia ngã tư:

- Mình tính nhờ Khánh.

- A! có vậy mà em không nghĩ ra. Anh chàng ấy được đấy. Coi bộ cũng là dân chịu chơi và biết điều. Em mới thấy anh ta ở quán cà-phê "Hồ Cá". Chị biết chỗ đó không?

- Biết. Nhưng anh ta ngồi với ai. Lỡ người ta có đào thì phiền.

- Em thấy một đám bốn năm người, cũng không để ý xem có cô nào là đào của anh ta không. Nhưng chị cứ đến, mình có tình ý gì đâu mà sợ, mình đến vì công việc mà. Chị lên đây, em đèo chị đến, may ra anh chàng còn ở đó.

Hai người lên chiếc xe Dream phóng vèo đi, len lách giữa dòng người đầy ắp xe cộ.

Vài phút sau, Thủy Tú vòng xe vào một con đường trải đá mấp mô, màu đất đỏ quạch. Con hẻm nhếch nhác nghèo nàn như thuộc một xóm mới lập ở một tỉnh lẻ xa xôi. Chiếc xe chui vào một cái cổng sắt, men theo dãy tường dài đến một khu được gọi là "Quán cà phê Hồ Cá". Đặc điểm của nó là một chiếc hồ nhỏ nằm giữa một khu đất hình vuông, giữa hồ có một hòn giả sơn, quanh hồ có vài cành cây rủ bóng xuống mặt nước được treo đèn xanh đỏ và lủng lẳng những miếng bìa các-tông giới thiệu các món giải khát, cà-phê Moka, Chocolat sữa, Soda chanh, trà hoa cúc- Hai bên là hai dẫy lán lợp lá, kê chừng hai chục cái bàn nhỏ, một bên khác là quầy hàng thuốc lá, mé tay trái có vài bụi tre cao có lẽ đó là di sản từ vài chục năm trước. Khung cảnh khá tĩnh mịch, biệt lập hẳn với những ồn ào của thành phố. Vân đã đến đây một vài lần, cô bước xuống:

- Thôi cảm ơn, Tú về trước đi để mặc mình xoay xở.

- Vâng, em về kẻo bà già em chờ. Khi nào rảnh chị qua em chơi nhé.

Vân mỉm cười, cô thoáng nghĩ rằng Thủy Tú "méo mó nghề nghiệp", bởi các cô gái khi muốn làm ra vẻ nền nếp con nhà lành thường khép nép tuyên bố một câu ngọt ngào như mẹ em mong, bố em đợi, trong khi các cô có thể đi luôn một vài đêm, nếu thích. Chính Vân đôi khi cũng sử dụng đến "bài học thuộc lòng" đó.

Quán cà-phê đang đông khách. Vân đi thẳng vào khu lán phía trong, chững chạc như đến uống cà-phê chứ không cần tìm kiếm ai. Cô chọn chiếc bàn lửng lơ gần phía giữa hai dãy bàn dài, kéo ghế ngồi xuống, tỉnh bơ coi thiên hạ như không có. Mặc cho mấy cô, mấy cậu đang chú ý theo dõi cô một cách thầm lặng. Cô tin ở mình bởi hôm nay cô ăn mặc rất bảnh, không kém Thủy Tú chút nào. Chiếc áo Pull cổ rộng màu mận chín, nổi bật hàng chữ trắng "Lonely" và bó hoa trắng điểm tím nằm đầy trước bộ ngực căng phồng luôn chuyển động dưới chiếc áo bó sát một thân hình no tròn. Cánh tay áo cũng căng cứng và được vén cao khoe đôi cánh tay dài mũm mĩm, trắng phau. Vài chiếc vòng chạm trổ tinh vi lấp lánh trên cổ tay điểm xuyết như chùm hoa nhỏ trên một chậu hoa tinh khiết. Chiếc quần bằng thứ vải Ăng-Lê màu hoa cà cũng xếp đầy "pli", trên rộng, dưới bó, ngắn cũn cỡn rất thời trang. Cô đi giày đế thấp, có những sợi quai da xanh nhạt xoắn vào nhau. Tất cả ở cô toát ra một vẻ đẹp không lộng lẫy nhưng kiêu kì, mời gọi, khiến những đôi mắt đàn ông chẳng bao giờ bỏ qua nổi, dù chỉ có thể được nhìn như nhìn một cái bánh trứng gà bóng nhẫy trong tủ kính.

Đảo mắt rất nhanh qua hai dãy lán, Vân đã thấy cái mà cô cần tìm: Khánh đang ngồi giữa một đám năm sáu người phía bàn đối diện ở dãy nhà lá như chiếc lán đơn sơ bên kia, cách nhau bởi hồ cá chính giữa. Căn lán ấy nền cao hẳn lên gần nửa thước nên rất dễ nhận ra. Bàn Khánh đông người nên phải kê hai cái bàn nhỏ lại làm thành một cụm, chiếm một diện tích khá rộng ngay chính giữa nhà. Xung quanh đó là vài cặp tình nhân lẻ tẻ thì thầm tâm sự.

Tất cả, dường như chỉ có Vân ngồi một mình. Cô ngả người, tựa vào lưng ghế, thờ ơ nhìn lên những ngọn tre khẽ rì rào trong gió chiều. Những mảnh lá tre dài xanh thẫm in hình lên nền trời có vài dải mây trắng hững hờ trôi. Tâm hồn cô bỗng dịu lại, yên tĩnh lạ thường như muốn hòa nhập vào với khoảng không. Đó là điều cô không mong đợi.

Chú bé hầu bàn mang đến đặt trước mặt cô một ly Ovomaltine màu nâu sậm. Vân xoay chiếc ly thủy tinh nóng hổi trong lòng bàn tay. Cô hoàn toàn tin rằng Khánh sẽ đến với cô, mặc dù phía bên bàn Khánh đang có hai bóng hồng. Cô nghĩ là họ chưa thể sánh với cô. Và nếu Khánh quá sợ hai cái bóng hồng ấy không dám bước sang thì anh ta cũng chỉ là một thằng con trai hạng bét, cô chẳng bao giờ thèm chào hỏi anh ta nữa. Cô sẽ tính cách khác về chiếc xe Honda đang bị giam giữ. Sẽ còn khối cách lôi chiếc xe ấy ra, chỉ có điều tốn tiền và hơi phiền, thế thôi.

Mùi thơm Ovomaltine thoang thoảng,Vân chậm rãi uống từng ngụm nhỏ. Cô làm như chẳng buồn chú ý đến ai. "Tôi thế đấy, ai muốn nhìn cứ nhìn, muốn hiểu sao cũng mặc. "Lonely", tiếng Anh trước ngực, cô đơn đúng nghĩa, song tôi chẳng cần ai!". Vân thấy nên hút một điếu thuốc cho hợp tình hợp cảnh, nhưng chú bé hầu bàn đã đi rồi, quầy hàng lại khá xa, cô không muốn gọi. Vả lại cái cử chỉ ấy có vẻ ngang tàng quá và chẳng khác gì bọn "gái quốc doanh" kiểu mới. Đàn bà chỉ nên hút chơi một điếu thuốc lá khi ngồi trong Salon như các bà đầm, như vậy sang trọng hơn. Nghĩ thế nên cô bỏ ý định muốn chọc thiên hạ bằng điếu thuốc lá trên môi hoặc kẹp hờ giữa hai ngón tay. Cô tiếp tục uống, ung dung như cuộc đời chẳng còn gì đáng làm.

Nhưng, cô ngồi mãi, mười lăm phút trôi qua, vẫn không thấy Khánh bước sang. Cô tự nhủ đợi thêm vài phút nữa. Khánh vẫn ngồi lì bên bàn phía bên kia. Anh chàng có vẻ ít nói. Hẳn là nội tâm anh ta đang nổi lên một cuộc đấu tranh gay go "sang hay không sang". Cuối cùng có lẽ anh ta sợ! "Thằng hèn" - Vân kết luận và đứng dậy trả tiền, lững thững bước ra. Cô nghe rõ tiếng gót giày lạo xạo trên đám sỏi dưới chân. Bước chân cô vững vàng trên lối đi phủ đầy bóng rợp điểm vài xác lá khô. Vân chẳng buồn nhìn ai.

Khi cô vừa bước tới chỗ để dăm bảy chiếc xe gắn máy và xe đạp như làm thành ranh giới giữa lối đi vào cổng với quán cà-phê, một tiếng gọi phía sau khiến cô buộc phải dừng lại. Vân thừa biết tiếng gọi ấy là của ai và cô hiểu rằng cô đã là người chiến thắng. Tuy vậy cô vẫn làm ra vẻ ngạc nhiên với đôi mắt nai tơ. Khánh bước tới vài bước:

- Cô đi một mình?

Câu trả lời của Vân như mở một cánh cửa tủ lạnh:

- Vâng, một mình.

- Vậy mà tôi cứ tưởng cô ngồi chờ một người bạn nào đó nên không dám sang.

Vân vẫn có cái giọng lạnh nhạt:

- Anh nhiều tưởng tượng quá nhỉ?

- Đôi khi tưởng tượng cũng là sự cần thiết. Tôi không thích là kẻ "lỡ tàu".

Vân trở nên dịu dàng hơn:

- Tàu với đò gì! Giả dụ tôi có đợi một người khác, anh cứ sang cũng có sao đâu. Dù sao mình cũng- là bạn.

Tiếng cười của Khánh sặc mùi thân thiện:

- Đúng thế, bây giờ chúng ta cần phải sống như vậy.

Chống một tay lên chiếc yên xe, Khánh tiếp luôn:

- Nhưng cô đi đâu đây, sao hôm nay lại đi một mình đến cái quán này?

- Anh chưa thấy người con gái nào đi uống cà-phê một mình à?

- Thấy rất ít và những người đó không như cô.

- Vậy là loại nào?

- Tôi không xếp loại, chỉ biết đó là trường hợp rất hiếm. Có lẽ loại nào cũng được, miễn là họ đang ở trong tâm trạng cô đơn.

Tiếng cười nhỏ của Vân vọng lên:

- Anh tài thật, đoán được tâm trạng "người ta" qua cái bảng hiệu treo trên ngực áo!

- Tôi cho rằng "người ta" muốn nói lên một điều gì đó qua hàng chữ trên tấm "bảng biểu tình" đó.

- Đôi khi người ta chẳng muốn nói gì cả, chẳng qua chỉ vì hàng chữ đẹp. Con người lúc này giản dị hơn nhiều.

Khánh gật đầu:

- Cô có lý. Ngay cả những tấm bảng sơn son thiếp vàng cũng có thể chỉ là một trò đùa.

- Khôi hài đứt đuôi con nòng nọc đi rồi chứ còn có thể gì nữa. Nhưng tôi phải về thôi. Ông già tôi vừa bị mấy thầy cảnh sát giữ cái xe Honda vì đi nhầm đường. Xe đi mượn mới phiền chứ. Ông bác tôi lại cất giấy tờ trong ngăn tủ riêng trước khi đi Hà Nội, để xe ở nhà-

Khánh xua tay:

- Chuyện vặt. Bao giờ cô muốn lấy xe ra?

- Anh hỏi lạ thật. Chẳng lẽ đợi "giờ thứ hai mươi lăm"?

- Ngay bây giờ? Xong! Cô vào đây, tôi tính cho.

Vân còn đang ngơ ngác, Khánh đã cầm nhẹ cánh tay Vân, xoay người đưa cô trở lại bàn của mình. Năm người đang ngồi quây quần quanh những ly nước uống dở và mấy bao thuốc lá ngoại trên mặt bàn. Hai cô gái, một cô khoảng mười chín, hai mươi, một cô khoảng ba mươi. Cả hai đều mặc quần Jean xanh, áo sơ mi rộng. Còn ba chàng trai ăn mặc có vẻ giản dị hơn. Khánh giới thiệu chung cho cả bọn:

- Cô bạn hàng xóm của tôi. Còn đây là bạn bè cả.

Họ chào nhau như một thủ tục bắt đắc dĩ. Khánh kéo ghế cho Vân rồi quay sang bàn bên cạnh, lấy một chiếc ghế thấp khác kê sát bên Vân. Vừa ngồi xuống, Khánh cầm bao thuốc, rút một điếu đưa sang cho người ngồi phía trái:

- Hút một điếu đi trước khi có chuyện phải làm.

Người con trai có vẻ nho nhã, nhón điếu thuốc, đập nhẹ trên hộp quẹt gas:

- Nào, anh cần gì đến mấy ông cảnh sát? Đâm xe hay đánh lộn?

- Thông minh lắm. Lấy một cái Honda ra khỏi "phú-de" liền lập tức.

- Số? Quận?

Vân hiểu ngay câu hỏi, Khánh vừa quay sang nhìn, Vân đã nói ngay:

- Ông già tôi đi nhầm đường ở đoạn nhà thờ cha Tam, trước Quận 5. Thay vì đi đường trong, ổng đi đường giữa dành cho xe hơi.

Một tiếng cười hực lên:

- Khối anh mắc vào cái "bẫy việt vị" kiểu ấy rồi.

- Thế là "tu hít" đòi nộp phạt. Ổng không mang theo tiền và cũng thiếu giấy tờ nên bị tạm giữ- Nếu có khoảng mười ngàn chắc cũng êm-

- Thôi bỏ qua cái "chuyện dài nhân dân tự vận" ấy đi. Cô cho tôi biết số xe nữa là đủ rồi.

Người thanh niên đã cầm sẵn cuốn sổ nhỏ và cây bút bi. Vân đọc số xe cho anh ta ghi, sau đó anh ta đứng lên:

- Mang xe về đâu đây?

Khánh quay sang Vân:

- Chuyện của cô đấy.

- Anh đưa về nhà giùm, hỏi ông Huy, ở ngay ngã tư, trước cửa nhà anh Khánh nhìn sang, số 68.

- Được rồi. Mai Cơn đi với anh chứ. Còn một cái xe phải mang về kia mà.

Người con gái khoảng ba chục tuổi đứng lên:

- Đi thì đi. Có "cặp" đi vẫn trơn tru hơn phải không?

Người thanh niên nhét chiếc bật lửa vào túi, xâu chìa khóa lủng lẳng trên tay. Trước khi cùng cô gái bước đi, anh ta nói với Vân:

- Cô cứ việc hồn nhiên ăn chơi. Trước bảy giờ tối ông Huy sẽ nhận được xe.

- Tao muốn trước sáu giờ đấy.

Người thanh niên giơ tay xem đồng hồ song anh ta không nói gì bởi anh ta hiểu rằng Khánh muốn "lên gân" một tí trước mặt người đẹp cũng là lẽ thường. Anh ta bước ra khỏi quán, cô gái có cái tên Mai Cơn lững thững đi theo.

Vân nghiêng người sang sát với Khánh, thì thào:

- Anh ấy làm ở công an thành phố à?

- Không. Hắn ta làm ở văn phòng Viện Kiểm sát Nhân dân Thành phố. Bí thư của ông anh tôi đó. "Sơn Nháy". Quận cảnh sát nào cũng biết.

- Còn cô Mai Cơn là-

- Không phải bồ nó đâu. Chúng tôi lôi Mai Cơn tù trại tù ra đấy. Bảy năm tù về tội tham nhũng của công. Bán có 2 triệu lít xăng ở Tuy Hòa. Một thứ tội được gọi là lịch sự. Mới được trên bốn năm, chúng tôi lôi ra.

- Sao lại là Mai Cơn? Nghe như tên- Ăng-lê.

Khánh hất hàm nhìn người thanh niên đen đủi ngồi ở đầu bàn:

- Hùng Vạc, mày giải thích cho cô ấy nghe.

- Dễ quá. Mai Cơn, nghe có vẻ tên Ăng-lê, chỉ là cô gái có tên Lê Thị Mai, sinh năm 1958 tại phố Hàng Kênh thị xã Hải Phòng. Con ông Lê Văn Tất, anh hùng lực lượng vũ trang nhân dân, anh hùng bắn máy bay Mỹ rồi anh hùng vì bị máy bay Mỹ bắn chết. Chồng của Mai là Hoàng Việt Chiến, phó tiến sĩ, ủy ban khoa học nhà nước, vợ đã từng là chủ nhiệm cửa hàng hợp tác kinh doanh, bởi vậy mới có hai triệu lít xăng để thụt két. Đặc điểm nhận dạng cao một mét năm tám, có vết sẹo mờ nghiêng trên mắt trái, có nốt ruồi đỏ mi mắt phải. Bản tính vui buồn bất thường nên gọi là Mai có cơn, gọi tắt là Mai Cơn. Khi ở tù ra, bỏ chồng- đúng ra là bị chồng bỏ. Hiện vẫn sống độc thân. Đối tượng cần được theo dõi. Đấy là lý lịch trích ngang, nguyên xi.

Nói xong, Hùng Vạc thản nhiên, vắt chân chữ ngũ, rít một hơi thuốc lá. Ngay sau đó hắn ta đứng lên:

- Bây giờ đến lượt tôi và Phú Điên đi "bê cụ" về.

Tiếng Khánh tỏ ra uy quyền:

- Chúng mày làm sao phải có đủ số trước bảy giờ sáng mai để còn "bê cụ" xuống Hậu Giang lấy hàng.

Vân thoáng hiểu lờ mờ rằng họ đang nói về việc đi lấy tiền, "bê cụ" có nghĩa là mang tiền về để xuống tỉnh mua hàng lậu, xe lậu. Đại khái như thế.

Thêm Hùng Vạc và Phú Điên ra đi. Chỉ còn lại bốn người. Nói chuyện vẩn vơ một lát, họ rủ nhau đi ăn. Mãi đến lúc này Vân mới biết người đàn ông là Phúc Bệu, một tay con buôn loại mới phất lên từ vài ba năm nay, nhưng đã có bạc tỷ. Còn cô gái là một thứ con nhà lành, tình nhân của Phúc Bệu. Cô ta có dáng dấp của một nữ sinh mới ra ăn chơi bên anh tình nhân giàu có nên đôi khi còn ngập ngừng song lại cố làm ra vẻ lão luyện và sành sỏi để khỏi bị coi thường, bị chê là dân nhà quê. Biết vậy nên Vân luôn luôn tỏ vẻ đàn chị, chỉ cho Tuyết Nhung - tên cô gái - những nơi bán mỹ phẩm thứ thiệt, những tên nước hoa son phấn đắt tiền, những nơi chốn và những chú ba Tàu ở những tiệm gội đầu, chuyên được cái hân hạnh trang điểm cho các cô người mẫu, ca sĩ hoặc những người thường phải xuất hiện trên sân khấu. Chỉ vài giờ sau, Tuyết Nhung đã có vẻ thân thiện thực sự với Vân. Cô tâm sự rằng Phúc Bệu đang muốn ly dị bà vợ Bắc Kỳ chanh chua để lấy cô. Vân cười:

- Thứ chuyện cũ mèm của mấy anh đàn ông có vợ.

Rồi cô gạt đi:

- Dù cho anh ta có vợ cũng chẳng sao. Biết trước như vậy là tốt, cứ sống với anh ta, miễn là anh ta- đáp ứng được những nhu cầu của mình.

- Để rồi ăn đòn à?

- Cái đó tùy mình. Phải biết cách đối phó tùy trường hợp, không thể nói trước được hết mọi hoàn cảnh. Trước hết mình ở thế thủ, sau nữa luôn luôn cũng ở thế tấn công khi cần thiết. Đàn bà sợ gì đàn bà, chỉ có đàn ông mới sợ đàn bà thôi. Còn nếu cô đợi anh ta ly dị thì còn lâu. Cô lừng khừng sẽ có hàng chục đứa khác leo lên xe anh ta ngay.

- Nhưng anh ấy yêu em, yêu thành thật.

- Tạm cho là thế, song anh ta cũng có thể yêu những đứa con gái khác không thành thật. Cô có hiểu như thế có nghĩa là thế nào không? Cô sẽ mất anh ấy bất kỳ lúc nào.

- Nếu- em dễ dãi với anh ấy quá, cũng có thể mất.

- Tất nhiên. Song cũng cần xích chân anh ta lại. Thời buổi này, cô nên nhớ đàn ông không thích sự khó khăn. Làm ăn chụp giựt, làm việc chụp giựt, sống chụp giựt nên tình yêu cũng phải theo cái "quy luật tất yếu" đó. Cô khó khăn quá, thời cơ có thể đi qua không bao giờ trở lại nữa.

- Vậy là chị khuyên em nên xông tới như "thanh niên xung phong" vậy?

- Trong chuyện này không ai biết chắc là khôn hơn ai nên tôi không khuyên cô điều gì cả. Tôi chỉ nói cái gì tôi nghĩ hay nói khác đi là nếu ở địa vị tôi, tôi sẽ làm như vậy.

Suy nghĩ một chút, Tuyết Nhung khẽ hỏi Vân:

- Chị thấy anh Phúc của em thế nào?

Đôi vai Vân co lên, nhìn Phúc Bệu đang say sưa rì rầm với Khánh về một việc làm ăn nào đó. Cô cười lửng lơ:

- Theo tôi, anh chàng cũng có vẻ được đấy.

Cô hỏi tiếp:

- Giả dụ như cô cần mua một cái nhà khoảng và chục cây, anh ấy nghĩ sao?

- Đó chính là đề nghị của anh Phúc.

- Vậy cô còn chờ "lính bắt" hay chờ "Tây thổi kèn" nữa à?

Hai chị em dụi đầu vào nhau cười rúc rích.

oOo

Trong khi đó Phúc Bệu và Khánh đang bàn thảo về cái lệnh cấm bán hàng ngoại. Dù cái lệnh ấy kể ra đã khá muộn màng nhưng cũng đang làm rung động thị trường hàng lậu. Tất cả đều đang lên giá và khan hiếm. Chẳng biết nó sẽ kéo dài được bao lâu. Song những con buôn như Phúc không bao giờ bỏ qua mọi cơ hội kiếm tiền nên bàn với Khánh và cũng có thể là hắn đánh hơi, dò dẫm:

- Tôi tính bỏ ra vài trăm triệu mua lại một số hàng như đầu máy video, thuốc lá Zet, ba số năm, Fine, Dunhill cùng một số xà bông thơm các loại, bia hộp. Chỉ giới hạn trong mấy loại khó hư, có thể để lâu khoảng một năm. Cất giấu kỹ rồi đem ra bán dần. Nếu thị trường khó bán, tôi sẽ tiêu thụ ở ngay những nơi được nhà nước cho phép bán như sân bay, bến tàu, khách sạn dành cho khách du lịch. Tôi có người ở tất cả những chỗ đó, có quan hệ mật thiết với tất cả công ty du lịch thành phố và các tỉnh. Tính sơ sơ, ngoài đại công ty du lịch còn có 27 tổ chức kinh doanh du lịch thuộc đủ loại cơ quan ban ngành linh tinh khác nhau. Trung ương và các tỉnh có 11 tổ chức kinh doanh du lịch và các loại dịch vụ đủ kiểu kể cả chơi bời. Anh nên nhớ tính từ đầu năm đến cuối năm 90 thôi các loại dịch vụ này thu trên mười triệu đô-la Mỹ, chiếm năm mươi phần trăm tổng số các dịch vụ ngoại tệ của thành phố. Đấy là một nửa năm du lịch èo uột. Tôi hy vọng rằng một thời gian nữa tình hình sáng sủa hơn. Năm nay thằng Mỹ còn cấm vận đối với Việt Nam nhưng- có thể sang năm sau, nó bằng lòng xóa bỏ hai chữ "cấm vận", cánh cửa quan hệ bang giao Việt Mỹ hé mở, du lịch sẽ phát triển hơn với điều kiện các anh phục vụ du lịch làm ăn văn minh hơn, dân ngoại quốc sẽ đến đông hơn nữa-

- Vậy anh cũng tính nhảy sang hốt đô-la ở lãnh vực du lịch nữa sao?

Phúc Bệu lắc đầu:

- Không, lúc này mấy anh nhà nước độc quyền, không cho tư nhân nhảy vào mấy cái dịch vụ du lịch béo bở ấy. Nhưng nhiều công ty đang lúng túng, thất bại vì có biết cái mốc gì đâu. Rồi có lúc họ sẽ phải nhường quyền cho tư nhân khai thác, đôi bên sẽ cạnh tranh và các anh ấy sẽ sập tiệm nhưng không phải bây giờ. Hãy kiên nhẫn đợi tới ngày đẹp trời đó. Lúc này chỉ nên tính chuyện làm ăn xung quanh nó thôi. Cũng như mấy thằng cho thuê xe hơi, mấy thằng cò du lịch tranh khách ở phi cảng chuyên nghề mối lái, sang tay rồi "đem con bỏ chợ" khiến khách du lịch ngao ngán não nề. Chúng ta chỉ cung cấp cho các công ty du lịch mọi thứ hàng cần thiết mà đáng lẽ họ sẽ phải bỏ ngoại tệ mua ở nước ngoài. Như thế phần tiền của chúng ta cũng không ít đâu. Ngay bây giờ đã có vài ba cơ quan đưa mối mời tôi mua lại số hàng của họ vì tất cả các đường dây buôn lậu công khai của nhà nước đang bị hạch hỏi, bị kiểm tra gắt gao về số hàng tồn kho. Anh còn bao nhiêu thuốc lá, bao nhiêu bia, bao nhiêu đầu máy đều phải khai báo giấy trắng mực đen. Các anh ấy đang quýnh quáng hết. Con buôn ở chợ ngưng lại không dám mua hàng vì sợ bị bắt, bị tịch thu, và cái lệnh hủy tại chỗ các loại thuốc lá, băng video, mới là tai hại. Các cơ quan cũng có thể giấu hàng song lại sợ kẹt vốn vì anh nào cũng là loại đi vay tiền ngân hàng, trả lãi hàng tháng, có khi lãi lên đến cả chục triệu đồng. Cho nên các anh ấy phải tống khứ hàng đi cho nhanh để thu tiền về quay vòng hoặc trả nợ tránh lãi đã. Có thể mua hàng giá vốn hoặc thấp hơn. Như vậy khi bán ra, anh hãy tin số lời sẽ là gấp đôi, gấp ba- Hãy làm thử một con tính nhé. Một bao thuốc lá ba số năm, giá vốn tận gốc hai ngàn. Lúc này bán ra trên bốn ngàn rồi. Để đến thời kỳ khan hiếm có thể lên đến bảy tám ngàn. Anh nhân số lời cho tôi với sáu số không. Vậy là vài trăm triệu ngon ơ.

Khánh vẫn ngồi im, điếu thuốc cháy đỏ trên môi. Anh chưa có vẻ muốn nhập cuộc mặc dầu bài "thuyết trình" của Phúc Bệu khá hùng hồn và đầy hấp dẫn. Khánh đã thoáng hiểu Phúc muốn gì ở mình, song yên lặng làm giá để tự Phúc nói ra. Bữa ăn đã gần tàn. Phúc đề nghị cùng đi nhảy. Khánh quay sang hỏi Vân:

- Không bận gì chứ?

Vân làm ra vẻ lưỡng lự rồi gật đầu. Họ kéo nhau ra xe. Chiếc xe hơi mới tinh của Phúc được gắn máy lạnh, máy cassette vẳng lên một bài hát trữ tình xa xưa. Thành phố lên đèn sáng rực. Chiếc xe như một con sư tử lộng lẫy giữa bầy gà xe đạp và xe xích lô tấp nập đầy đường. Nó lao đi trên con đường nhựa mang tên một người được mệnh danh là "anh hùng trong cuộc kháng chiến chống Mỹ" như một sự thách đố với trang lịch sử dành độc lập tự do cho người dân lao động hôm nay. Họ bước xuống trước một khách sạn khá sang trọng. Mấy chú em con nhà công nhân được mệnh danh là "giai cấp tiên phong" - nhào ra cúi chào rất lễ phép xin được làm cái công việc lau xe và giữ xe. Cả bốn người coi như không có nhiệm vụ phải trả lời, họ thản nhiên bước lên bực thềm của căn phòng tiếp khách, bỏ ra vài chục ngàn mua vé vào cửa, leo lên tầng lầu của Hotel Majestic cũ, bây giờ đã đổi tên thành khách sạn Cửu Long. Họ bước vào một căn phòng rộng gần như vuông vắn, máy điều hòa không khí mát rượi. Tiếng nhạc xập xình trong ánh đèn mờ. Một nữ ca sĩ trẻ trung duyên dáng đang nhún nhảy nhịp nhàng với bài hát nước ngoài nhịp "cha cha" rộn ràng. Bước vào đây như vào một thế giới khác, tất cả "khẩu hiệu" bỏ lại ngay từ lề đường như đã lùi xa vào dĩ vãng!

Bốn người được mời tới chiếc bàn vuông kê sát tường đặt sẵn bốn chiếc ghế da đen êm ái. Phúc chơi trội, gọi một chai Champague. Trong khi chờ đợi, họ nhìn ra sàn nhảy đang tưng bừng quay múa. Người ta mặc theo đủ kiểu thời trang du nhập từ Mỹ, Pháp, Hồng Kông, Singapore, Thái Lan- Hở tay, hở bụng, hở lưng, hở đùi. Quần soọc, quần ống túm, ống cao. Váy dài, váy ngắn cũn cỡn, quần bông sen, lá tọa đủ màu đủ sắc. Nhà mỹ thuật nào vào đây cũng không thể xác định nền văn hóa của nó bắt nguồn từ đâu. Khách khứa ở đây hầu hết là Việt kiều và ngoại kiều. Thành phần còn lại là một số con buôn cùng các quan cách mạng cỡ nhỏ. Các quan to thường giữ ý, ăn chơi ở chỗ kín đáo hơn hoặc ăn chơi tại gia cho đỡ mang tai tiếng. Sau cùng là bọn choai choai con ông cháu cha của thời buổi "cách mạng vua chúa". Nếu bố mẹ chúng vung tiền trong cửa sổ thì chúng vung tiền qua cửa sổ, một báo hiệu trắng trợn cho sự bốc mùi thơm của đồng đô-la và mùi tanh của lương tâm. Toàn cảnh ăn chơi kiểu tư bản này đang xóa lấp mọi thứ kinh điển, làm bong lớp sơn đạo đức quét trên một thân gỗ mục. Ngay ngoài đường phố và ngay trong tâm hồn con người cũng đang diễn ra những mâu thuẫn góp phần vào sự phá sản ấy. Buông mặc những lo toan, những thay đổi, những thăng trầm của thế sự. Vào đến đây người ta quên hết.

Chai Champagne ngâm trong chiếc xô bằng bạc đầy đá lạnh được trang trọng đặt lên mặt bàn cùng bốn chiếc ly thủy tinh chân cao trắng muốt. Một phút sau, tiếng nổ từ nút chai vang lên kênh kiệu làm những bàn khách xung quanh phải tò mò nhìn sang. Bốn chiếc ly cụng nhẹ vào nhau chúc mừng tình yêu, chúc mừng cuộc sống, chúc mừng chủ nghĩa ăn chơi. Tuyệt nhiên họ không hề xác định được chủ nghĩa nào đã cho họ hưởng những giây phút này.

Rồi Phúc Bệu đứng lên âu yếm đưa cô "bồ nhí" ra sàn nhảy. Khánh cũng đứng lên giơ tay mời Vân bước vào với nhịp Tango đèn tím. Vân nhận thấy Khánh biết nhảy song chưa giỏi. Anh ta chỉ có vài bước "phăng" học được ở bạn bè hay ở một "lò dạy nhảy" nào gần đây chứ chưa uyển chuyển thuần thục. Dù sao anh ta cũng chỉ mới ăn chơi vài năm gần đây thôi. Nghề chơi cũng lắm công phu, người ta không thể trở thành lão làng ngay được. Phải chấp nhận vậy! Vân mỉm cười với ý nghĩ ấy.

Vốn là kẻ thông minh và láu cá nên khi đưa Vân về bàn, Khánh ghé tai Vân nửa đùa nửa thật:

- Cô nhảy rất nhẹ, rất tuyệt. Tôi chưa phải là "đối thủ" của cô đâu.

- Anh nhảy cũng "ra gì" lắm…

- Đừng khách sáo thế, phải thành thật nếu mình là bạn. Nhưng tôi xin hứa chỉ một thời gian rất ngắn sẽ xứng đáng là "pạc-tơ-ne" của cô. Với điều kiện cô sẽ hướng dẫn cho tôi thường xuyên. Cô chịu ký cái hợp đồng ấy không?

Vân cười:

- Hợp đồng quả là dễ chịu song dù sao cũng cần phải có thời gian đã.

Khánh đập nhẹ tay lên vai Vân:

- Này cô bạn thân yêu, đừng õng ẹo như tiểu thư tỉnh lẻ thế. Thời gian chẳng có nghĩa gì trong trường hợp này.

- Anh nên hiểu là nó có nghĩa với từng người, không phải ai cũng vậy, không phải anh cứ vẫy tay là người ta leo lên xe, anh muốn đi đâu cũng được. Rất có thể tôi sẽ cùng với anh đi tới cùng trời cuối đất, song chưa phải là bây giờ.

- Tôi chỉ muốn được cái vinh dự đưa cô đi tới tiệm nhảy. Stop.

- Có chắc anh muốn dừng lại ở đó không?

- Chắc như đinh đóng cột.

- Rồi khi nào anh muốn đi chỗ khác, anh sẽ nói sau?

- Cô lo xa không khác gì kế hoạch năm năm của nhà nước. Ủy ban kế hoạch của Hội đồng Bộ trưởng rất tiếc không có cô đóng góp tài năng. Óc tưởng tượng của cô còn phong phú hơn nhiều ông làm kế hoạch kinh tế quốc gia.

- Tôi cũng nghĩ thế, vì dù sao óc tưởng tượng của tôi cũng còn có giá trị bởi nó thiết thực hơn, nó có khả năng tiêu liệu những chuyện có thể xảy ra chứ chẳng phải là chuyện bá vơ chẳng bao giờ có thể xảy ra cả.

Khánh bật người ra, dựa vào lưng ghế:

- Cô vừa dễ lại vừa khó. Tức là làm khó dễ nhau đấy có phải không?

Vân nghiêng người sát Khánh khiến anh nghe rõ hơi thở nóng hổi. Tiếng Vân như bàn tay vuốt nhẹ lên gáy:

- Này, "mai đia phờ-ren", anh nôn nóng như chú ngựa non háu đá. Tôi bắt đầu thích đặc tính ấy của anh đấy. Tôi kị mấy cậu công tử bột, lúc nào cũng tròn trịa bóng bẩy ngây ngô như búp-bê. Người ta nói ngựa hay thường có chứng.

Hai bờ vai chạm nhau, hai mái tóc sát lại, họ trở nên ôn hòa thân mật, rủ rỉ tâm sự như đôi chim trong bóng rợp của chòm lá cây dày đặc. Trong khi đó Phúc Bệu và cô tình nhân trẻ đang lắc lư theo một điệu disco sôi động. Một nam ca sĩ trẻ ăn mặc theo kiểu nửa mọi da đỏ, áo da thú ngắn tay, đeo chuỗi hạt dài tận rốn; nửa cao bồi Texas, quần Jean màu đất vá hai miếng đen sì giữa hai đầu gối, chân đi giầy "bốt" cao cổ có cựa phía sau gót, vặn vẹo theo tiếng gào rú của một bài ca man dại với cái giọng cố làm ra khàn khàn như ca sĩ da đen. Phải nói rằng anh ta giống hệt hình ảnh một ca sĩ nào đó trong những cuốn băng video mới được nhập vào Việt Nam. Cái tài bắt chước dập khuôn ấy làm thành một nét văn minh điển hình của thành phố vừa trải qua hàng chục năm buồn tẻ, bây giờ mới được nhỏ giọt đôi chút đời sống xì hơi. Dù sao nó cũng còn hơn là cái thời kỳ một nữ ca sĩ biểu diễn trên truyền hình chỉ cần nhún nhảy vài cái, ngoáy mông tí ti, tức khắc bị phê bình kiểm điểm và treo giò một thời gian dài, người ta gọi là "một thời để chết, một thời để rách". Cũng may cái thời gian ấy đang lột xác, đang qua dần. Song người ta đều hiểu rằng con rắn muốn tồn tại cần phải lột xác, cho nên ở đây người ta đang ăn chơi, đang vung vẩy xì hơi, nhưng ai nấy vẫn giữ tư thế phòng thủ tối đa bởi con rắn chỉ không nguy hiểm khi không còn phải là con rắn. Phúc Bệu và Khánh đều hiểu rõ điều ấy, một nguyên tắc của cuộc sống hai mặt cực kỳ tương phản, cực kỳ tế nhị. Không cho phép bất cứ ai phạm sai lầm. Bộ mặt đạo đức càng đẹp bao nhiêu càng giúp bộ mặt phi đạo đức thành công bấy nhiêu. Xét cho cùng cái nguyên tắc ấy cũng không xa lạ gì. Tuy nhiên ở đây người ta không cần che giấu nó, người ta đều nhìn ra nhau như một với một là hai và người ta hồn nhiên chấp nhận hai mặt ấy như một lẽ sống còn trong con đường một chiều, không có gì phải bàn cãi lôi thôi.

Phúc Bệu là thứ người rất sành sỏi và nhạy cảm trong cuộc sống này. Hắn bệ vệ, chững chạc, từ tốn ở những cửa quyền bởi chính hắn cũng chui ra từ một cửa quyền. Hắn đánh hơi được mọi hiểm nguy, nhìn thấu mọi dấu vết cạm bẫy thâm hiểm, song hắn cũng biết liều khi nắm được cơ hội trong tay. Bởi vậy đang làm ở quan thuế, hắn xin nghỉ việc, ra làm ngoài. Từ năm bẩy cây vàng, hắn phất lên nhanh chóng. Chỉ hơn ba năm, hắn có bạc tỷ trong tay, không để lại dấu vết đen bẩn nào, trái lại uy tín lại càng tăng. Hắn hơn hẳn những anh chủ tịch, giám đốc, tổng giám đốc tham lam mù tịt về pháp luật, lúc nào cũng có thể đi tù như chơi. Phúc Bệu nghiên cứu rất kỹ các loại pháp luật, các loại quy định loạn xà ngầu của các cơ quan được gọi là "chức năng" để rồi lợi dụng mọi kẽ hở của nó mà phất lên. Năm 1980 hắn còn là một nhân viên quèn của quan thuế cảng Hải Phòng với cô vợ công nhân viên ở nhà máy xi-măng. Hắn cạy cục chạy được vào Sài Gòn với một ông xếp lớn. Hắn lại làm việc ở quan thuế, đắc lực và cần mẫn. Năm 1986 hắn xin nghỉ việc vì bệnh yếu tim, đó là lúc hắn đã có một cái nhà, một xe Cub và năm bảy cây vàng. Hắn cố gắng làm thêm vài chục cây vàng nữa với anh "sếp" cóc cần biết luật lệ, cứ tưởng mình là nhất rồi nên liều mạng vì tiền. Phúc Bệu nhìn rõ cái nguy cơ của anh sếp sẽ có một ngày nào đó đi đời nhà ma nên hắn chạy trước. Hắn vừa làm vừa bắt mối với hầu hết các tàu viễn dương có những chàng thủy thủ xài sang như ông hoàng. Hắn nắm được các đường dây buôn lậu, biết từng cung cách làm ăn của từng cơ quan, từng công ty. Hắn ngửi được cái nào ăn nhiều mà không chết, biết cái gì như nấm độc chỉ đụng vào một tí là sưng mõm lên ngay.

Vợ Phúc Bệu đã cho ra đời ba đứa con trong cái cảnh ăn trắng mặc trơn, song bản chất của cô công nhân nhà máy xi-măng vẫn không thay đổi. Vợ hắn vẫn xập xệ, quê mùa, chỉ thích đeo vàng đầy tay là đủ. Phúc Bệu bắt đầu để ý tới cô thư ký của hãng xe đạp. Sau vài lần tằng tịu, thằng chồng cô thư ký ghen tuông, Phúc rút dù ngay. Qua tay một vài cô lọc lõi sành đời chỉ biết bòn rút, Phúc lại thối lui. Cách đây sáu tháng, Phúc gặp Tuyết Nhung trong dịp tình cờ trên bãi biển Vũng Tàu. Buổi chiều đó Tuyết Nhung đi cùng một nhóm trong công ty du lịch. Họ ngồi trong quán ăn trước Bãi Dứa. Phúc quen vài người trong công ty đó, dừng xe bước vào và được trọng vọng chào đón. Tuyết Nhung đang rất buồn, cô ngồi thẫn thờ trong một góc. Lát sau Phúc mới được biết là Tuyết Nhung vừa xin nghỉ việc ở công ty vì bị ép phải cùng với khách đi chơi đêm được gọi là "hướng dẫn dạ khách đi sinh hoạt văn hóa"! Bữa ăn chiều nay là của mấy người bạn từ biệt cô. Hôm sau Phúc Bệu chở Tuyết Nhung trên chiếc xe hơi sang trọng về Sài Gòn. Rồi sau đó mọi chuyện đã tuần tự xảy ra theo đúng cái quy trình thông thường của tất cả những mối tình như thế. Tuyết Nhung là con một giáo sư đại học đã quá già, gia đình trở nên nghèo túng, nhờ có chút vốn liếng ngoại ngữ gia truyền, cô xin được chân hướng dẫn du khách. Cô tưởng rằng mọi chuyện sẽ êm xuôi, công việc sẽ đem lại cho cô niềm vui và kiếm được ít tiền giúp đỡ bố già. Thế nhưng công việc ở đây lại không thiếu chuyện bực mình, không thiếu những cái tréo cẳng ngỗng. Tiếp viên phải "tiếp khách" đủ các kiểu, bất cứ kiểu gì mà du khách muốn. Cô bị đối xử như kẻ ăn người ở, bị sai khiến như tôi đòi, chạy vắt giò lên cổ lo cho khách từ cái va-li đến đôi dép trong phòng ngủ, thậm chí đến cả việc ngồi ôm quần áo cho khách đi tắm biển. Tuyết Nhung vẫn cố chịu đựng, nhưng đến sự cưỡng ép cuối cùng với một anh Tây già thì Tuyết Nhung hết chịu nổi. Cô quyết định xin thôi việc và chẳng ngờ lại gặp Phúc Bệu. Trong cái rủi có cái may, cô được Phúc tận tình giúp đỡ và đã ngã vào vòng tay Phúc để trả cái ơn "tri ngộ" đó. Cô chưa một lần đòi hỏi ở Phúc bất cứ điều gì. Có lẽ cô đã quen sống trong một gia đình nề nếp, được giáo dục nghiêm khắc ngay từ nhỏ nên chút ảnh hưởng còn sót lại trong tư cách của cô, làm ra tính cách riêng của cô, thoáng một vẻ ngây thơ trong sáng. Phúc say mê Tuyết Nhung hơn vì nét đẹp riêng biệt ấy mà anh hiểu rằng rất khó kiếm trong cái thành phố này.

Hai người đã từ sàn nhảy dắt tay trở về bàn. Đối với Tuyết Nhung, bao giờ Phúc cũng có vẻ chiều chuộng, hãnh diện như anh nhà quê bỗng dưng vớ được một nàng công chúa. Phúc cho người ngoại cuộc cái cảm tưởng rằng anh có thể chết vì nàng, dâng hiến tất cả cho nàng, cuộc sống của anh ta là chỉ để dành cho nàng mà thôi. Vân và Khánh đều lờ mờ nhận thấy điều ấy. Họ nhìn nhau tủm tỉm cười.

Phúc rót thêm Champagne cho mọi người cùng uống rồi trở lại câu chuyện đang bàn dở với Khánh ở tiệm ăn:

- Anh thấy vụ tích trữ hàng ngoại có được không?

Khánh hiểu đó chính là lý do Phúc mời anh đi nhảy tối nay. Có những loại người mời ai đi ăn đi chơi cần hiểu ngay đang nuôi ý định gì đây. Khánh lừng khừng trả lời:

- Anh cứ nói hết ý kiến của anh đi.

- Tôi tính là sau sáu tháng, cùng lắm là một năm, mình sẽ kiếm được một hai trăm triệu đồng, tùy theo số lượng hàng mình dám tích trữ.

- Vậy anh cần gì ở tôi?

Phúc biết rõ tính Khánh thẳng thắn và sòng phẳng nên anh ta cũng nói ngay ý định của mình:

- Tôi cần một hai chỗ để hàng tuyệt đối an toàn.

- Không thể có tuyệt đối an toàn trong những việc như thế này. Anh biết điều đó quá mà. Chỉ tương đối thôi.

- Đồng ý. Nhưng cái "tương đối" của anh là cái "tuyệt đối" của người khác rồi.

- Mặc người khác, tôi chỉ biết sức tôi đến đâu thôi.

Phúc thích thú trước lối nói chuyện chắc chắn của Khánh, anh ta gợi ý tiếp:

- Tôi nghĩ đến mấy cái Hợp tác Tín dụng vừa bị vỡ nợ, vừa bị kiểm kê, khám xét rất kỹ, bây giờ đã được niêm phong. Hỏi rằng ai có quyền cho khám xét nếu không phải là tòa án tối cao hay là Viện Kiểm sát Nhân dân?

Khánh nghĩ ngay đến Sơn Nháy ở Viện Kiểm sát và Vạc ở văn phòng công an thành phố, nhưng anh vẫn hỏi:

- Được rồi, cứ coi như có thể xé niêm phong ra rồi dán lại dễ như lấy đồ trong túi, song chuyển hàng vào bằng cách nào? Cửa sau à?

- Không cần bóc dán gì hết. Từ nhà bên cạnh, đục tường ngang hông, đến đêm chuyển hàng vào rồi xây lại. Vấn đề là phải giữ được nguyên tình trạng niêm phong của nhà nước trong vòng một năm. Cái đó thì đủ sức làm chứ?

- Anh có sẵn mối lái các căn nhà kế bên rồi?

- Dĩ nhiên. Nếu cần tôi mua lại một hai căn nhà đó. Chẳng bao giờ mua nhà bị lỗ đâu mà sợ. Tôi sẽ cho mấy tay em đến ở để làm nhiệm vụ coi kho luôn. Bày đặt buôn bán vài thứ vớ vẩn, không ai để gì hết. Tha hồ khuân vác đồ vào.

- Anh tính gọn lắm.

- Còn giải pháp thứ hai. Kho hàng được để trong khu quân sự lẫn với vũ khí. Hàng sẽ đựng trong các thùng đạn súng cối súng trường và các loại "container" quân sự. Đố ai khám phá ra. Chỉ cần một đơn vị quân đội nặng ký là đủ.

- Thôi đừng dây dưa với mấy bố con nhà lính. Tôi đã ở trong bộ đội, tôi biết rõ các bố ấy lắm. Bố nào cũng rách và bố nào cũng muốn có tí tiền còm. Bàn đến chuyện này sẽ có khối anh gật như máy. Nhưng vừa làm vừa run, nhát tổ mẹ. Rồi lại còn cái nạn các bố rình nhau, tố nhau, đố kỵ nhau về đủ chuyện, lon lá, cấp chức, anh có tiền vung vít, anh đói rình rập- Sơ xảy một chút là đi đời nhà ma hết.

- Đồng ý. Tôi nghe anh. Tuy nhiên anh cũng không nên quên rằng tôi từng nhận nhiều loại hàng bằng xe quân sự và đã gửi cả trăm tấn hàng trong kho quân sự. Nhưng chỉ trong thời gian ngắn và cả đơn vị cùng đồng ý lấy tiền để xung vào quỹ "phúc lợi đơn vị", tăng tiền ăn cho lính.

- Quỹ Phúc Lợi ăn một phần, còn hai phần chui vào túi thủ trưởng, phải không? Tôi rành sáu câu kiểu đó mà.

- Bây giờ cả nước như thế mà. Người ta "tỉnh" rồi, không anh nào "say" như ông Đức nhà anh nữa đâu.

Khánh hơi nhếch mép rồi ngồi im. Hình ảnh người anh cả của anh thoáng hiện rồi vụt tắt. Người ta bảo Đức hơi gàn, kể cũng có lý mà cũng vô lý vì anh ấy là con người rất thông minh, lý luận đâu ra đấy, làm việc gì cũng chững chạc, trung thực. Nhưng lúc này không phải lúc phán xét về việc ấy. Khánh đang suy nghĩ về những điều Phúc Bệu đề nghị. Anh chần chừ vì công việc cần một thời gian dài nên khá mạo hiểm. Nếu có gì đổi thay thì mất trắng tất cả. Thời buổi này không thể chi tiền ra nhiều mà không lấy về ngay. Chuyện gì cũng có thể xảy ra. Đồng tiền lại trôi nổi bấp bênh, mất giá từng ngày. Thu hàng qua nhiều trung gian cũng rất dễ bị lộ. Chơi trò nhức tim đôi ba ngày thì Khánh có đủ bản lãnh chứ chơi trò nhức tim dài hạn như luôn luôn có lưỡi gươm đu đưa trên đầu, Khánh chưa quen và anh cũng không thích cái kiểu làm ăn rắc rối ấy. Mặt khác, Khánh cũng ngờ rằng số tiền một hai trăm triệu phải bỏ ra, Phúc chẳng dại gì bỏ hết. Chẳng qua số hàng lậu từ mấy đầu dây ở các tỉnh và cơ quan trong thành phố này đang lên cơn sốt vàng da vì bị nhà nước bắt khai báo toàn bộ số hàng ngoại tồn đọng nên các anh thủ trưởng tìm cách giấu đi để bán dần sau này. Nhưng để chứng minh được số tiền hụt vốn, Phúc là người nhận hàng với một cái giấy nợ cung cấp một mặt hàng nội địa nào đó hoặc một cái hợp đồng hợp tác sản xuất ma nào đó rồi Phúc sẽ thanh toán lại số vốn và chia lời khi đã bán được hết hàng. Như thế cùng lắm Phúc chỉ phải bỏ ra một số vốn rất ít mà hàng nắm trong tay, Phúc vẫn cầm đằng chuôi. Có mất, Phúc cũng chẳng mất bao nhiêu, có tù cũng là mấy tay đàn em đói rách, ở tù thay vài năm rồi lại được ân xá. Phúc không dại gì bán vàng hay bán đô-la đi mua hàng quốc cấm để trong kho cả năm. Mai mốt hàng bán lời gấp đôi gấp ba thật đấy, song vàng và đô-la có thể lên giá gấp bốn gấp năm, lỗ trắng máu. Phúc không dại, không làm ăn bấp bênh. Có thể Phúc sẽ thuyết phục một anh quan nào đó quá nhiều tiền, không biết làm gì, bỏ tiền ra hùn với Phúc. Như vậy là Phúc sẽ có hơn cả số tiền mà hắn phải bỏ ra. Khánh tung một câu dò hỏi:

- Vậy anh tính tôi cần bỏ bao nhiêu để hùn với anh?

Phúc cười hì hì rung cả rốn:

- Cậu Út ơi, cậu chẳng cần bỏ xu nào cả. Tôi bỏ hết.

Khánh gật gù:

- Tôi tưởng anh gạ tôi bỏ ra một nửa tiền vốn thì- xin lỗi- tôi sẽ đập vỡ cái mặt mẹt của anh ngay lập tức.

- Cậu có thấy tôi lèo lá với cậu bao giờ chưa? Ma bắt tùy mặt, quan bắt tùy người. Anh em mình lúc nào cũng thẳng thắn. Tôi hứa với cậu không bao giờ "chơi gác" cậu dù chỉ một ly. Tôi rất sẵn sàng bất cứ lúc nào cậu cần tới tôi.

Bàn tay Phúc xoè ra và nắm tay Khánh:

- Được rồi, anh em mình cứ thế nhé.

Hai người lại nâng ly, cụng ly thật mạnh tỏ dấu hiệu hữu nghị thắm thiết dĩ nhiên là hơn Trung Quốc và Việt Nam nhiều. Tiếng Khánh rõ ràng từng chữ:

- Anh lấy hàng ở đâu và dùng tiền của ai, mặc anh, tôi không cần biết. Tôi cũng không hợp tác làm ăn với anh trong vụ này bởi lẽ giản dị là tôi không thích, thời gian dài quá, có thế thôi. Tuy nhiên tôi sẽ hết sức giúp anh về vụ kho an toàn. Thằng Sơn Nháy và thằng Hùng Vạc sẽ cộng tác với anh. Tôi sẽ bảo chúng nó gặp anh vào ngày mai ở quán cà-phê Hồ Cá hay là ở đây, nếu anh muốn chiêu đãi chúng nó trước khi nhập cuộc. Riêng tôi, anh không phải lo tới điều kiện nào cả. Sẽ có lúc anh giúp tôi. Được chưa?

- Tôi rất tiếc cậu không hợp tác-

- Dẹp cái tiếc lẩm cẩm của anh lại. Tôi không thích thì không làm. Tôi có nhiều chuyện khác, anh hiểu cho.

- Ô kê! Nào uống tiếp đi. Mời các cô nữa chứ. "Hàng ngoại muôn năm", bây giờ thì nó "muốn nằm" nhưng nhất định sau đó nó sẽ còn tồn tại "muôn năm". Không có nó, chúng ta đói hết, chúng ta sợ ăn sắn đắng H34 lắm rồi. Chúng ta muốn ăn cơm và nhảy đầm.

Cả bọn cùng cất tiếng cười hòa trong tiếng kèn trumpet vừa cất lên một âm điệu não nùng như tiếng nấc nghẹo ngào của những hồn ma oan khuất nào từ xa vọng lại.