Chương 19
Buổi chiều, Vân trở lại ngôi biệt thự. Cô dựng xe dưới bóng cây me xòe cành lá um tùm che gần kín khoảng trống đầu nhà, cạnh chiếc ghế xi măng dài mới được chủ nhà làm cho khách ngồi chơi hóng mát. Một vỏ bao Pall Mall còn trong kẽ ghế, vỏ bao thuốc của Tom khi Tom cùng cô ngồi đây sáng nay. Cô vui vẻ mỉm cười, bước lên thềm. Nhưng cô chưa kịp vào phòng khách, mụ chủ nhà béo phị đã đon đả chạy theo kêu cô lại:
–Thưa cô, ông Tom đi rồi.
Vân dừng lại, ngạc nhiên như chưa hiểu mụ muốn nói gì. Cô hỏi lại như một phản ứng tự nhiên:
- Đi đâu?
Mụ chủ nhà lắc đầu:
- Tôi không rõ. Ông ấy chỉ dặn là có việc phải đi gấp, ông ấy sẽ gặp cô sau.
Vân choáng váng. Một cảm giác vừa giận vừa ngượng vì bị bỏ rơi ập tới làm mặt cô nóng bừng. Cô hỏi:
- Ông ấy có để thư từ gì lại không?
- Không. Còn vài thứ đồ dùng của cô trong phòng, cô lấy bây giờ chứ?
Vân gật đầu. Mụ chủ nhà xăng xái tiến lên trước mở rộng hai cánh cửa phòng cho Vân vào rồi quay ra:
- Bao giờ xong việc cô cứ để phòng đấy cho tôi, tôi cho người lên dọn dẹp, sắp có mối khác thuê rồi. Cô thấy nhà tôi sạch sẽ, mát mẻ, yên tĩnh, máy lạnh mới, cái gì cũng chu đáo cả. Ai cũng muốn thuê. Nhưng đôi khi vắng khách cả tháng vì người ta không biết. Cô quen ông ngoại kiều nào giới thiệu dùm tôi nhé. Tôi không quên cô đâu.
Vân đang bực mình song cũng hiểu mụ chủ nhà cho cô là thứ gái chuyên nghiệp, hết anh Tom này đến anh Tom khác nên mụ ta bắt mối chia chác hoa hồng đây. Vân nóng mặt thêm, toan trả lời một câu sóc óc cho mụ cụt hứng nhưng chợt nghĩ mụ đã làm ăn kiểu này cũng chẳng phải tay vừa. Vả lại thấy trường hợp cô, người ta có quyền xét đoán như vậy. Cô đành dịu giọng:
- Được rồi, bác yên tâm, quen ai tôi sẽ giới thiệu, nhưng không lấy gì của bác đâu.
Mụ chủ cười đưa đẩy:
- Ai lại thế, làm ăn phải có đầu có đuôi chứ. Đẹp như cô thì quen thiếu gì. Nhớ nhé, dù gì cũng là chỗ quen biết.
Vân mở cánh tủ, tỏ ý muốn chấm dứt câu chuyện. Mụ chủ nhà lạch bạch bước đi. Tất cả đồ đạc của Tom không còn. Chỉ có vài bộ đồ ngủ của cô treo trên móc, mớ đồ lót vứt dưới ngăn tủ bên mấy cái khăn tắm, khăn tay, vài cái kẹp lỏng chỏng. Trên mặt bàn ngủ còn mấy cuốn băng cát-sét của Vân mang tới. Cô kéo hộc bàn, hy vọng Tom để thư lại nhưng chỉ có vài mảnh giấy lộn, một hộp quẹt và hai cây nến phòng khi cúp điện. Phía dưới còn nửa hộp bích quy Hòa Lan, mấy miếng phó-mát hiệu đầu bò, hai hộp sữa đặc. Vân nhìn những thứ còn lại mang dấu vết của một kỷ niệm buồn, một sự mất mát bất ngờ khiến cô thấy trống rỗng. Nhưng với bản tính "tiếc của trời", cô thu nhặt tất cả từ cái khăn nhỏ trong phòng tắm, chiếc lược và cuốn giấy vệ sinh nhét vào bao nylon. Cô đứng nhìn căn phòng một hồi rồi đi ra.
Trên đường về nhà, cô bối rối với hàng chục câu hỏi. Tom bỏ rơi cô hay có chuyện cần đi ngay? Anh ta về Hồng Kông hay vẫn ở trong thành phố này? Hay đi lục tỉnh, đi ra Bắc vì chuyện làm ăn? Sao anh ta không để lại vài chữ?
Nếu bỏ rơi cô, Tom không cần phải chạy trốn. Anh ta chỉ kiếm cớ về Hồng Kông là xong. Cho dù anh ta cứ nhởn nhơ ngay ở đây với người khác, cô cũng chẳng làm gì được. Song cô nghĩ Tom không như thế, dù chưa chắc gì anh ta là người đàng hoàng. Hay vợ anh ta từ Hồng Kông sang? Chỉ cần hai giờ máy bay, bà ta đã có mặt. Người ngoại quốc đi du lịch, ra nước ngoài như đi chợ chứ đâu có khốn khổ như dân Việt Nam thời kỳ đóng cửa này. Tất cả chỉ vì bóng ma CIA, bóng ma "địch lợi dụng" nên mọi thứ đều hạn chế tối đa. Có lẽ dân ngoại quốc cũng sợ "địch lợi dụng" song nó làm kiểu nào đó khôn ngoan hơn cho con người vẫn có tự do và khi nó biết "địch lợi dụng" thì nó cũng có cách đối phó của nó. Vân nghĩ thế và lại nổi lên ý muốn ra đi, làm Việt kiều ở đâu đó. Quên cái đất nước đau khổ này đi. Đau khổ vì Tây, đau khổ vì Mỹ, đau khổ vì chiến tranh, đau khổ vì Tàu và đau khổ luôn vì "Ta" nữa. Đúng là nhức đầu. Cô mong bố cô lo sớm sớm cái chuyện H.O để đi tị nạn càng nhanh càng tốt. Cô chẳng thiết tha gì nữa. Nếu Tom ra đi không có ngày trở lại thì cô hết lối để thành người ngoại quốc giàu sang theo đường tắt. Cô sẽ phải quay về cùng gia đình chờ đi "tỵ nạn chính trị", cũng đáng giá trong cái buổi nhố nhăng này.
Vân chở mọi thứ về, quăng ra giường, nằm thở dốc. Cô nghĩ đến cái thai trong bụng. Phải làm sao đây? Cần biết rõ Tom đi đâu, lúc đó cô mới quyết định được. Nếu Tom không trở lại, cô không thể giữ đứa con khi chẳng biết bấu víu vào đâu. Nhà này đã có "nếp" là ai lo thân người ấy. Mọi người chỉ biết tiêu ké vào Vân chứ có giúp được gì đâu. Còn tiền thì tử tế, hết tiền là mặt lạnh như phi-di-đe ngay. Vân không thể để đứa con ra đời mà không có Tom, không thấy cái tương lai về gia tài xa lắc tận Hồng Kông hay Úc Châu. Đứa con này được tạo ra bằng sự cần thiết của Tom, bằng tính toán của Vân chứ không vì tình thương yêu. Bây giờ sự cần thiết ấy không còn, tính toán đã sai cần xổ toẹt thì đứa con cũng phải xổ toẹt, để nó ra đời chỉ khổ thân cho nó. Vân lo lắng, kiểm lại số vốn liếng đang có. Cô nhẩm tính nếu dè xẻn cũng được một năm, không cần nhờ vả ai. Cô tự dỗ dành mình yên tâm với cái kho tàng nho nhỏ trong tay. Điều cần biết gấp chỉ là thái độ của Tom. Cái thai hai tháng rồi không thể kéo dài thêm thời gian. Ở đây, người ta đang kêu gọi hạn chế sinh đẻ, "kế hoạch hóa" để bớt dân, bớt miệng ăn trên toàn thế giới. Vịn vào cái "kế hoạch hóa" đó, các bệnh viện, các tay phá thai chuyên nghiệp và nghiệp dư đều mạnh tay phá luôn cả những cái bầu bốn năm tháng. Song Vân vẫn sợ, nếu phải đi phá. Đây là lần đầu với Vân, và cô sợ để lâu có thể nguy hiểm. Cô rùng mình nghĩ đến lúc người ta giết chết cái sinh vật sẽ có tâm hồn người kia từ trong bụng cô, lôi nó ra đầy máu me, sẽ làm cô đau đớn. Cho dù kỹ thuật tối tân đến đâu, tiến bộ thế nào thì cô vẫn khiếp sợ vì phạm tội sát nhân, đồng lõa giết hại đứa con của chính cô. Tại sao mình không cứ tỉnh queo như những đứa khác? Bây giờ cả thế giới coi đây là việc tự nhiên, chẳng có gì phải thắc mắc? Người ta có lý chứ! Vân cố chấp nhận cái lý vì sự phồn vinh, sự no đủ của loài người. Cô không muốn là kẻ cổ hủ, lỗi thời, song sự ray rứt vẫn thấp thoáng và giằng giật cô như những tia chớp trên nền trời bão tố. Cô nằm lịm với những tính toán quay cuồng, muốn sang tìm Thủy Tú để tâm sự, may ra có được sự chia xẻ hay lối thoát nào khả dĩ. Nhưng cô thấy ê ẩm nên chỉ nghĩ vậy mà không đứng lên. Rồi cô nhớ đến Richard - anh chàng Ăng Lê cao lêu đêu, bạn của Tom. Gặp được Richard, mọi chuyện ắt rõ hơn! Cô liền ngồi dậy trang điểm, rồi phóng xe đến khách sạn Hữu Nghị. Nhân viên ở đây đã biết cô là thứ giao thiệp thân mật với ngoại kiều thứ thiệt và từng được cô ân cần tặng vài món quà nên rất vui vẻ. Cô tiếp viên hỏi ngay:
- Cô kiếm ông Richard?
Vân cười hồn nhiên:
- Ông ấy có trên phòng và không có bạn gái nào chứ?
- Ông ta vừa về. Cô cần tôi gọi điện thoại không?
- Xin cô báo giùm với ông ta là có tôi tới thăm.
Cô tiếp viên nhấc máy điện thoại khi Vân bước vào chiếc thang máy. Vừa lên tới hành lang, cô đã thấy Richard đứng chờ trước cửa phòng. Anh chàng lịch sự bắt tay cô.
- Tôi tưởng cô đến sớm hơn kia đấy.
Vân cười duyên dáng:
- Cái gì làm anh tưởng vậy?
- Linh tính và-
Richard bỏ lửng câu nói, thân mật cầm nhẹ cánh tay trần của cô:
- Ta lên sân thượng nói chuyện. Tôi nghĩ cô chưa ăn buổi chiều, cho tôi cái hân hạnh mời cô, được không?
- Bao giờ anh cũng khả ái. Rất vui lòng.
Vân đi cùng Richard lên tầng trên, tới khoảng sân lộ thiên. Họ chọn bàn ăn sát phía ngoài để có thể ngắm dòng sông Sài Gòn chảy dài như ở dưới chân. Hàng đèn thành phố không đủ soi sáng khu công viên chạy dọc theo bờ sông với những con người lao động đang thơ thẩn tìm một chút an nhàn. Bên kia sông, thấp thoáng sau hàng cây là những mái nhà đang chìm trong bóng tối. Vân thấy rõ khu sân thượng này và bên kia là hai thế giới hoàn toàn khác biệt. Hai thế giới ấy chẳng thể gặp nhau ở điểm nào, dù vẫn chỉ là thế giới của con người nhưng chính con người lại tách nó ra. Như một định mệnh an bài, ai ở khu nào nhận số phận nấy. Sự phi lý rất tự nhiên trở thành hợp lý cũng rất tự nhiên ở mọi nơi, dưới mọi thể chế. Nó chẳng thay đổi gì cả.
- Cô nghĩ gì vậy? Về Tom à?
Đôi mắt Vân chớp mau. Cô nhìn Richard đang mỉm cười, rung rung hàng ria mép màu nâu hồng như tóc của anh ta. Cô đi thẳng vào điều cô muốn biết:
- Anh nói đi. Tom thế nào?
- Tom về Hồng Kông chiều nay rồi. Chuyến bay cuối cùng. Cũng may có chuyến Air France đi Thái Lan.
- Sao vậy?
- Bên Công An Thành Phố điện thoại cho tôi báo tin Tom có thể bị phiền phức vì mang đô-la giả vào đây. Ngoài ra còn dính đến một vụ bị tống tiền không trình báo.
Vân nhẹ người:
- À, cái vụ như chúng tôi đã kể với anh. Tưởng chỉ là trò trẻ con đã qua rồi.
- Tôi cũng nghĩ vậy và hy vọng Tom nắm trúng đầu mối để làm ăn lâu dài. Bọn "găng tơ" ở đây toàn là lũ ngốc, lũ liều lĩnh nửa mùa.
- Đúng vậy. Nhưng các anh có liên hệ với Cảnh Sát ở đây à?
- Ở đâu cũng vậy. Chỉ cần một hai người tin cẩn là đủ. Một cú điện thoại có giá trị đều được tưởng thưởng xứng đáng. Một cái tin đặc biệt được đối xử đặc biệt.
- Tôi hiểu.
–Tom phải lo về ngay nên không kịp gặp cô. Tom nhờ tôi, nguyên văn nhé, săn sóc và giúp đỡ cô khi cô cần.
- Rất tốt, nhưng Tom có trở lại đây nữa không?
Richard trở nên trầm ngâm rồi hắn nhún vai:
- Tôi không rõ. Điều đó tùy ở Công Ty. Rất có thể họ sẽ cử sang đây một người khác. Thật ra hiện nay, trong hãng tôi, thông thạo về Sài Gòn và thị trường Việt Nam không ai hơn Tom được. Nhưng nếu trường hợp xấu nhất xảy ra, vẫn có thể có người khác. Tom sẽ là người ngồi ở hãng trực tiếp liên lạc với người của công ty ở đây.
- Còn anh, không thể thay Tom được sao?
- Không thể. Tôi là người Anh, biết ít về Sài Gòn. Tôi chỉ có quyền hạn xác định hàng tốt, xấu, thật, giả và quyết định mức chi tiêu cùng vài chi tiết lặt vặt. Tôi chỉ giao dịch với nhà nước khi thật cần thiết. Ngay mấy việc đó tôi cũng phải được Tổng Công Ty ủy quyền đại diện tới mức độ nào.
Vân ngồi lặng rồi cô thở dài:
- Chỉ vì cái thằng ngố.
- Thằng nhỏ si tình cô, phải không? Nó chưa bị bắt đâu. Mới chỉ có thằng Sơn Trổ bị bắt với con bồ của nó. Nó khai lung tung song tôi không cần biết. Tôi chỉ biết cái gì liên quan đến chúng tôi. Tom đi rồi kể như xong. Phải đợi một thời gian nữa xem người ta tính việc này ra sao. Nếu họ nhận chìm xuồng thì Tom có thể trở lại. Còn nếu họ làm to chuyện thì dĩ nhiên- như cô biết đấy, Tom không thể qua Sài Gòn ít ra vài năm nữa.
- Trời ơi, những vài năm?
Richard nắm nhẹ bàn tay Vân trên bàn ăn:
- Cô đừng lo. Bất cứ lúc nào cô cần gì cứ cho tôi biết. Tôi với Tom là bạn rất thân. Ngay bây giờ cô cần gì không?
Vân lắc đầu, cô hơi cúi mặt xuống:
- Không, không, tôi chưa cần gì cả. Rất cảm ơn anh.
- Cô không cần cảm ơn. Tôi đã giúp gì được cô đâu.
- Dù sao tôi rất xúc động vì thái độ ân cần của anh.
- Chúng ta là bạn.
Cả hai cùng nắm chặt tay nhau như một lời hứa hẹn. Trong khi ăn, Vân cứ phân vân không biết có nên nói thẳng với Richard về cái thai hay không. Cô muốn nhận từ anh ta một lời khuyên để chính từ lời khuyên đó, cô có thể nhận ra ý định thật hay mưu toan của Tom. Tom còn nghĩ đến việc đưa cô về Hồng Kông với đứa con sẽ sinh ra hay không. Và ngay cả anh chàng Richard này nữa, anh ta thật tình muốn vì Tom săn sóc cô hay chỉ muốn thay Tom trong vai người tình? Cô nhớ lại khoảng thời gian đầu quen Tom và Richard, đáng lẽ cô đã được Thủy Tú đẩy vào tay Richard, nhưng rồi Tom lại thích cô nên Thủy Tú rút lui, nhường Tom lại cho cô. Rồi Thủy Tú gặp anh chàng Việt kiều, không đi lại với nhóm của Richard nữa. Từ đó, Richard thỉnh thoảng vẫn đi chơi với cô và Tom, đôi khi hắn cũng có bạn gái, song chỉ là thứ cặp kè qua đường không dan díu thắm thiết với cô nào. Đã có lần Tom nói với Vân về Richard như thế này:
- Thằng Ăng-Lê ấy khôn lắm, đúng là tỉnh như Ăng-Lê. Nó chẳng mê cô nào đâu, chỉ biết con vợ mặt đầy tàn nhang nhưng xinh như cô đào chiếu bóng Doris Day vậy. Thằng ấy cũng là thứ "kẹo" lắm đấy, không chịu rời đồng Sterling của nó ra cho ai bao giờ. Nó giàu, có nhà ở Luân Đôn rất đẹp, có thuyền buồm dong chơi, có lò bán bánh mì, có cả kho sách. Nó là tiến sỹ kinh tế đấy không phải đùa, vậy mà chỉ là nhân viên hạng nhì trong tổng công ty thôi.
Đại khái Vân biết về Richard chỉ có vậy. Bất chợt cô ngước lên nhìn Richard. Bắt gặp cái nhìn ấy, Richard nhếch môi làm cho hàng ria hắn dài ra như cái gạch.
- Tôi có cảm tưởng cô có điều gì khó nói?
Vân không chối, cô dựa lưng vào ghế trong khi Richard nửa đùa nửa thật:
- Tôi đọc một số sách tâm lý và đang cố tìm hiểu tâm lý người Á Đông, cô cho tôi có dịp thực hành điều đã học.
- Anh xứng đáng là một giáo sư tâm lý học rồi đấy.
- Vậy điều cô muốn nói ra là điều gì nhỉ. Tôi không tò mò quá đâu, song tôi nghĩ là cô đang cần chia xẻ.
Vân cười:
- Vậy là anh đã biết rồi chăng? Tom đã nói với anh?
Richard suy nghĩ, vừng trán hơi nhăn lại:
- Về chuyện gì nhỉ? Tôi không thấy có gì khác hơn những điều tôi vừa nói. Cứ nói đi, Tom chưa nói thì cô nói, có sao đâu. Vấn đề là tôi có đáng được cho biết hay không.
Vân ngần ngại, cựa quậy mình trên ghế rồi cúi xuống vân vê chiếc quai bóp trên tay, tiếng cô nhẹ hẳn:
- Tôi sẽ có con với Tom.
- Thật vậy sao? Ồ, một tin vui đấy.
Vân hiểu Richard nói thế vì lịch sự thôi. Cô lắc đầu:
- Nhưng bây giờ Tom đi rồi, tôi không hiểu còn là tin mừng hay không nữa. Tôi không biết phải giải quyết vấn đề đứa con ra sao nếu Tom không trở lại Sài Gòn.
Richard ngồi im. Hắn đăm đăm nhìn dòng sông Sài Gòn với những con thuyền trôi lững lờ trên mặt nước lấp lánh ánh đèn. Sau đó hắn gắn điếu thuốc lá trên môi, chậm chạp châm lửa. Hắn hút một hơi dài như để kích thích sự suy nghĩ trong một vấn đề quan trọng:
–Tom chưa nói chuyện này với tôi, nhưng tôi sẽ liên lạc với Tom và cho cô biết ý của Tom sau. Tôi sẽ cố gắng.
- Càng sớm càng hay.
- Được. Nhưng, cô không cần lo lắng. Tôi hiểu những gì cô đang nghĩ và cần quyết định. Tôi sẽ làm tất cả điều gì có thể làm. Tôi xin nói thật là tôi rất quý trọng cô, tôi biết cô xuất thân từ trong một hoàn cảnh như thế nào. Cuộc chiến của nước cô không chỉ gây ra những đổ vỡ mà còn là những ly tán, tiếp tục ly tán về nhiều phương diện. Những con người với tâm hồn tan nát, những thảm cảnh dưới muôn ngàn khía cạnh khác nhau, đau đớn tận xương tủy. Tất cả còn đang diễn ra trong một bối cảnh xã hội rối tung, mẫu thuẫn gay gắt trong lúc niềm tin bị xói mòn. Trật tự xã hội, trật tự gia đình, sự bình thản trong con người không thể lập lại quân bình được nếu tình hình cứ như thế này. Một mặt muốn vươn lên trong hòa bình hội nhập với thời đại của khoa học kỹ thuật tân tiến, một mặt lại co mình trong mớ quan niệm cổ hủ cùng với thứ đạo đức kỳ quặc cũ chẳng ra cũ, mới chẳng ra mới, giả nhiều hơn thật, nói nhiều hơn làm, lý thuyết xuông hơn là hành động, chú ý đến mọi người mà thật ra chẳng làm gì cho ai, dẫn đến nhân tâm phân tán, cực kỳ phân tán, nói cái tốt không ai nghe, tinh thần vọng ngoại và bài ngoại như hình với bóng. Đó là những thứ mà sau chiến tranh ở các nước khác không vướng phải. Nước Nhật bại trận song không hề phân tán. Họ đoàn kết trong nỗi nhục nhằn, thực sự làm việc và đi lên như ngày nay. Nam Triều Tiên và cả Bắc Triều Tiên cũng vậy, họ đều cố gắng song sự chênh lệch về kinh tế là kết quả của hai lãnh vực khác nhau, kinh tế chỉ huy hay kinh tế thị trường, có vậy thôi. Nước Đức thì hơi khác, ngoài lãnh vực kinh tế còn lãnh vực chính trị, song ta không nói về chính trị, ta nói về con người và đất nước. Ngày nay nước Đức đã hợp nhất và sẽ thành siêu cường của châu Âu. Ở đây, trên đất nước cô, đang có những cố gắng và tôi đang chờ xem cố gắng thật sự của họ là gì, dẫn tới đâu. Tôi mới ở đây gần một năm, tôi biết rất ít, có lẽ nhận xét của tôi chưa hoàn toàn đâu, tôi còn phải tìm hiểu nhiều hơn nữa, song lúc này tôi có thể nói là vì những hiểu biết ấy mà tôi rất quý trọng những người con gái Việt Nam như cô.
Vân cười gần như khóc:
- Anh nên nói là đáng thương, đúng nghĩa hơn.
- Nếu cô cho phép dùng chữ ấy, tôi không từ chối.
Đôi mắt Vân chớp mau, cô ngửa mặt cho gió lùa vào để tránh phải cất tiếng khóc trước người đàn ông ngoại quốc này. Cô cố lấy lại bình tĩnh:
- Bây giờ quay về chuyện của chúng ta. Anh biết gia đình Tom chứ?
- Biết, tất nhiên. Họ cùng ở Hồng Kông.
- Tom có bà vợ rất hiền và một đứa con?
- Đúng vậy.
- Nhưng là con nuôi.
- Tôi nghe bạn bè nói như thế chứ không hỏi Tom, đó là một việc tế nhị.
- Bởi vậy Tom nói là muốn tôi có một đứa con, chính bà vợ Tom cũng ước ao như vậy vì bà ấy không thể có con được. Nếu tôi có con, Tom sẽ đưa tôi về Hồng Kông chung sống để rồi- nghĩ tới tương lai.
- Đấy là dự định riêng của cô và Tom, tôi không hề hay biết.
- Nhưng anh xem đó có phải là điều Tom mong đợi không? Có phải là một sự thật không?
Richard suy nghĩ đăm chiêu vì hắn hiểu câu trả lời của hắn sẽ có giá trị thế nào với cô gái. Rồi hắn lắc đầu:
- Tôi không thể nói về dự định của một người không phải là tôi. Tôi không dám quyết đoán điều gì sẽ xảy ra với Tom, dù Tom với tôi là bạn thân. Ai cũng có những quyết định riêng và quyết định nào cũng có thể thay đổi. Nhưng tôi không có ý nói đó là trường hợp của cô với Tom đâu.
Câu trả lời của Richard như chẳng trả lời gì khiến Vân thất vọng. Cô nghi hoặc, bối rối. Nhưng Richard lại trấn an:
- Tuy nhiên tôi có thể nói về phương diện này Tom là người đáng tin. Nói thẳng ra Tom không lừa cô đâu. Chẳng có gì bắt Tom phải làm như thế cả. Cô không đặt điều kiện gì với Tom thì anh ta không bắt buộc phải lừa cô để chiếm đoạt một cái gì. Đúng vậy không?
- Rất đúng.
- Vậy ta cứ tin là Tom thật sự muốn như thế. Nhưng tình hình thay đổi rồi. Tom có thể bị Tổng Công Ty khiển trách, có thể bị chuyển sang làm công việc khác ở Nhật hay Luân Đôn. Mọi sự có thể đổi thay. Phải đợi tôi gặp Tom và tôi sẽ đặt rõ mọi việc trước hắn. Tôi hứa là sẽ trả lời cô một ngày rất gần đây. Cô cứ vui vẻ và yên tâm đi. Dù sao cũng còn có tôi ở đây, tôi sẽ giúp đỡ cô bất cứ khi nào cần. Nào ta vui vẻ lên, quẳng gánh lo đi. Ta đi một vòng Sài Gòn – Chợ Lớn rồi kiếm chỗ nào ngồi uống rượu. Không khí Sài Gòn mùa này thật dễ chịu.
Hai người đưa nhau xuống đường. Richard chở Vân trên chiếc xe máy của cô. Richard phóng như bay qua các đường phố rồi trở về một khách sạn để nhảy và uống rượu. Hắn luôn luôn lịch thiệp, thẳng thắn không tỏ thái độ tán tỉnh bờm xơm nào để Vân có thể nghĩ hắn muốn thay Tom làm người tình của cô. Đến nửa đêm, Richard chia tay với Vân, ân cần ôm vai cô:
- Hãy ngủ ngon, cô em. Hãy vui lên, tôi không muốn cô lo lắng gì nữa cả. Chuyện nào rồi cũng xong hết.
Lòng Vân dịu lại. Cô ra về thoáng cảm thấy yên tâm. Rồi đêm hôm sau cô lại đúng hẹn đến ăn và đi chơi với Richard như đêm trước. Richard vẫn vậy, ân cần và lịch sự. Những lúc nhẩy với Richard, cô không hề cảm thấy khó chịu như lần mới gặp nữa. Cô còn thấy Richard dễ thương, cư xử và dáng điệu đúng là một anh trí thức. Cô mỉm cười khi một ý nghĩ chợt đến, rất nhanh như một ánh chớp "Nếu anh ta bảo mình đêm nay về phòng với anh ta, có lẽ mình không từ chối đâu". Cô ngượng nhưng ngầm thích thú với câu hỏi ấy. Cô gần gũi, thân mật với Richard hơn. Nhưng rồi gần nửa đêm, Richard lại bình thản chia tay với cô, hôn nhẹ lên trán cô như với một cô em gái.
Đêm đó cô về đến phòng chưa kịp thay xong quần áo bỗng nghe có tiếng gõ cửa bên phòng bà Linh, rồi tiếng lộp cộp của mấy anh công an. Cô xỏ vội tay vào chiếc áo ngủ chạy ra thì thấy Khánh bị dắt ra từ phòng ngủ của mẹ cô. Cô nhìn bà Linh trong bộ đồ ngủ mỏng dính, mặt mày tái mét. Nỗi đau nhục quăng cô xuống giường, cô không còn đủ sức để khóc được nữa. Đôi mắt cô ráo hoảnh, cô cắn nát chiếc gối ôm lúc nào không hay.