Chương 18
Mờ sáng hôm sau Sơn Trổ đã có mặt ở Đà Lạt. Thành phố sương mù, thung lũng tình yêu, ngàn hoa đua nở, kỷ niệm của những tuần trăng mật- Mấy thứ đó là việc của các anh làm nhạc bán cho đời nghêu ngao, các anh nhà thơ rách như tổ đỉa làm thơ cho mình, các anh nhà văn bán chữ cho nhà xuất bản kiếm tiền cà phê thuốc lá hay tí tiền chợ. Không phải việc của Sơn Trổ. Tuy nhiên sáng nay nó bỗng thấy lòng phơi phới như có thơ, có nhạc, có cả văn chương. Nó không nói được thành lời, chỉ thấy những thứ gọi là nghệ thuật ấy thoáng hiện trong nỗi bâng khuâng khoan khoái của nó. Mặc dầu phóng xe suốt đêm trên đoạn đường ba trăm cây số đầy đèo dốc, nó vẫn tỉnh táo lạ thường. Khi cuộc đời lên hương, cái gì cũng đẹp. Trong túi có tiền, việc gì cũng xong xuôi và thổi lên một ngọn gió làm cho tâm hồn bay bổng. Nó muốn nghêu ngao hát lên một câu chào mừng Đà Lạt, song chẳng thuộc câu nào nên chỉ buông lỏng tay ga cho chiếc xe chậm lại trên con đường dốc vắng ngắt còn chìm trong sương sớm. Cái lạnh của cao nguyên xua đi mọi nhọc nhằn. Nó nhớ lại những ngày gặp Mai Cơn ở đây, cùng Mai Cơn đi trên con đường này. Một cuộc tình nổ tung mà nó chẳng bao giờ có thể ngờ xảy ra được.
Mai Cơn là vợ một anh phó tiến sĩ, được đời gọi là nhà trí thức, biên chế trong ủy ban khoa học kỹ thuật nhà nước. Chính Mai Cơn đã là phó chủ nhiệm hợp tác xã ở Hải Phòng, rồi vào Tuy Hòa làm đến chủ nhiệm cửa hàng hợp tác kinh doanh, phạm tội “bán ngang” hai triệu lít xăng nên đi tù. Ra tù, về Sài Gòn nhập băng Khánh Lỳ. Trong băng có ba nhân vật "nữ quái" được gọi là "Phái Ba Em". Ba em gồm có Mai Cơn, Mơ Lai và Ma-đô-na. Đó là ba chữ M đầu của ba cái tên hợp thành “3 M”, đồng thời cũng có nghĩa là ba em. Mai Cơn được Mơ Lai giới thiệu với Sơn Trổ trong vụ bán mười hai chiếc Honda không giấy tờ mà Sơn Trổ vừa tóm gọn của bọn buôn xe từ biên giới sang. Mai Cơn trổ tài nghệ ngoại giao, xoay giấy tờ thuế má giả, lấy thẻ chủ quyền, bán trót lọt không đầy một tuần. Chuyến làm ăn lời to, sau khi chia chác, mỗi đứa được trên hai cây vàng. Sơn Trổ nổi máu anh hùng chỉ lấy một cây còn bao nhiêu đẩy vào tay Mai Cơn:
- Cầm lấy, em mới ở tù ra, cần hơn tôi.
Mai Cơn xúc động về cái cử chỉ hào phóng ấy, kéo Sơn Trổ đi ăn, đi chơi một chầu thả dàn. Cuộc tình nổ ra như tiếng sét, Mai Cơn rủ Sơn Trổ đi Đà Lạt nhân thể về thăm bà mẹ đang sống lay lắt ở một cái ấp trên đó. Sơn Trổ đã cùng Mai Cơn hưởng tuần trăng mật ở thành phố thơ mộng này. Lúc đầu Sơn Trổ cho là Mai Cơn ở tù bốn năm thiếu đàn ông, cô chộp lấy hắn vì cơn đói cơ thể rồi ít ngày sau sẽ tìm một gã hợp với cô hơn. Sơn Trổ chấp nhận cuộc tình tạm bợ ấy như mọi thứ trên đời đều là tạm bợ với hắn trong cuộc đời giang hồ. Sơn Trổ vẫn nghĩ Mai Cơn thuộc lớp người khác hẳn với lớp người của hắn. Mai Cơn có học hành, có- tư cách, có chồng là nhà trí thức, ăn nói dịu dàng kiểu Hà Nội, diện đúng mốt Sài Gòn, khôn ngoan và giao thiệp được với mọi loại người trong tất cả các cơ quan. Mai Cơn không thích hợp với Sơn Trổ bất cứ điểm nào.
Song đó là sự lầm lẫn của Sơn Trổ, một lầm lẫn dẫn đến thú vị. Sơn Trổ không thể hiểu nổi diễn biến trong lòng người thiếu phụ đa tình và hay lên cơn ấy. Mai Cơn yêu Sơn Trổ ngay trong tuần trăng mật. Cô đói khát đàn ông, điều đó đúng, cô chộp lấy Sơn Trổ vì cơn xúc động bất ngờ, cũng đúng. Nhưng sống với Sơn Trổ vài ngày, cô bị Sơn Trổ mê hoặc vì cái thân hình vạm vỡ gân guốc của hắn. Cô còn bị Sơn Trổ quyến rũ vì cái tính phóng khoáng của hắn. Có một cây vàng, hắn chi cho bạn bè, anh em, kể cả mấy con tình nhân cũ chẳng ra gì. Trong tình yêu, hắn chẳng hề nói "anh yêu em". Hắn lầm lì song rất dịu dàng, rất quý trọng tình yêu cô dành cho hắn. Sơn Trổ qúy từng dáng điệu cô pha cho hắn một ly cà phê, săn sóc hắn từ cái sơ mi đến bộ đồ lót, ve vuốt hắn như ru hắn ngủ dưới một gốc thông già bên bờ suối. Cô kể cho hắn nghe những chuyện thần thọai và chuyện tình bên Mỹ, bên Tây, bên Phi Châu mà cô đọc trong sách báo. Hắn ngoan ngoãn nằm im, bộ mặt ngây ngô như uống từng lời cô nói. Mai Cơn yêu những nét ngây thơ ấy của gã đàn ông to lớn, càng yêu hơn vì cô hiểu rằng ngay từ tấm bé, Sơn Trổ chẳng hề biết đến yêu thuơng. Nó lớn lên như cỏ dại bên một sân vận động. Bố chết trận Điện Biên, mẹ đi lấy chồng. Từ đó Sơn Trổ lang thang rồi trở thành huấn luyện viên thể dục thể thao. Cái nghề huấn luyện viên bạc bẽo mất mùa, Sơn Trổ quay ra làm đủ thứ rồi vào Nam theo nghề đâm thuê chém mướn, chạy hàng lậu, áp tải hàng lậu cho đủ mọi ngành. Đàn bà tiếp xúc với hắn toàn loại "rẻ tiền" chơi qua rồi bỏ, Sơn không bỏ nó, nó cũng bỏ Sơn. Đời Sơn hầu như không có tình cảm. Cái giếng sâu đó đã khô cạn. Nhưng, khi gặp Mai Cơn, nó như được khai thông, đắm ngợp chìm nghỉm trong cơn sóng yêu thương kỳ diệu. Nó trở về làm người. Nó chỉ như chú bé con chập chững biết đi trong khu vườn hoa đầy hương sắc. Mai Cơn như bà mẹ dắt dìu, bế ẵm đứa con bụ bẫm dễ thương và chỉ mình cô mới thật sự mang đến cho nó cuộc đời đáng sống. Cô yêu thương nó thật lòng, sâu sắc và dữ dội. Cô tưởng như lúc đó cô mới nhận ra thật sự thế nào là tình yêu. Tình yêu tự nó đến, đừng tưởng tượng ra nó để ngộ nhận, như cô đã ngộ nhận ông phó tiến sỹ đường hoàng bệ vệ kia là tình yêu của cô. Không phải thế, đó là sự làm việc của trí óc, của sự so sánh, của sự tính toán về tương lai mà cô vẫn tưởng là tình yêu chân thật của tuổi đôi mươi. Điều đó sẽ tan vỡ ngay sau khi "cọ xát" với cuộc sống, ngay sau khi nhìn thấy hết tính tình, khám phá hết ngõ ngách tâm hồn của nhau. Song lúc đó quá muộn rồi. Lúc đó, người ta sống với nhau vì những thứ khác chứ không phải tình yêu. Sự xa cách người chồng cũ khiến Mai Cơn nhận ra điều đó rõ ràng hơn. Người chồng cũ của cô đã vì địa vị của mình, vì cái danh lợi Phó tiến sỹ trong ủy ban khoa học che đậy bằng cái cớ vì danh dự hão đã ký giấy ly hôn khi cô bị vào tù. Anh ta không thăm hỏi cô một lần nào tuy cố làm ra vẻ quân tử, thỉnh thoảng gửi cho cô ít qùa vặt để bà con, thiên hạ vẫn thấy anh ta ra dáng một người trí thức tròn trịa và rất mực đứng đắn. Bộ mặt giả dối ấy không che mắt ai được, nhưng người trí thức vẫn làm và chẳng ai có thể phê phán nổi điều gì. Song cũng vì lý do ấy mà Mai Cơn tởm anh chồng trí thức kia hơn.
- Phải! Nó đứng đắn gần bằng một góc thằng du đãng.
Cô thường nhìn dáng đi kềnh càng của Sơn Trổ để cho là mình sẽ được bảo vệ hơn lúc nằm trong vòng tay của nhà trí thức kia. Cô say mê Sơn Trổ thật tình và thường nói:
- Anh mà loang quạng với con nào, em giết anh.
Sơn Trổ phanh ngực:
- Nếu anh phải chết, anh mong người đâm lưỡi dao vào đây sẽ là em.
Và hai người đã sống tận cùng với cái lạnh của thành phố cao nguyên. Sơn Trổ ước ao làm ra tiền, bằng một cách nào đó để cùng Mai Cơn có cuộc đời êm ấm. Một năm trôi qua, hết tiền, cả hai về lại Sài Gòn, sống lại cuộc sống tạm bợ. Mỗi người làm ăn một nơi, thỉnh thoảng gặp nhau một đêm rồi hôm sau chia tay. Mai Cơn vẫn mang trong lòng cái tình yêu kỳ lạ, mê đắm mà cô đang có. Sơn Trổ vẫn âm thầm nuôi mộng kiếm ra tiền, trở lại cuộc sống đàng hoàng bên cạnh Mai Cơn, một người tình tuyệt diệu từ trên trời rơi xuống. Niềm mơ ước lương thiện trong cảnh chênh vênh khiến nó có thể làm mọi điều tàn ác cho cái nguyện vọng hoàn toàn chính đáng của một con người muốn sống.
Dịp may ấy đến. Vừa nhìn thấy đống đô-la, nó không cần suy nghĩ mà quyết định ngay giá nào cũng phải lấy. Nó đã lấy ngon ơ, phỗng tay trên thằng con quan tập làm chúa đảng non choẹt kia. Nó làm ăn với Khánh Lỳ để có tí tiền tiêu vặt chứ chẳng bao giờ coi Khánh Lỳ là đàn anh của nó. Nó biết trước sẽ có lúc nó qua mặt Khánh Lỳ cái vù.
Vừa ôm túi đô-la, nó nghĩ rất nhanh rồi khóa trái cửa lại. Mặc cho thằng oắt con ở đó. Sơn Trổ bước xuống thềm, thấy Phú Điên đang tản bộ trên hè còn Mơ Lai đấu hót rầm rì với mụ chủ nhà. Khu sân gạch vắng hoe, vườn hoa tối om. Nó vẫy Phú Điên lại thì thầm:
- Xong rồi. Cậu Bẩy Út bảo mày và con Mơ Lai chuồn trước đi. Về Quán Hít. Cậu ấy sẽ về sau.
Phú Điên tò mò nhìn cái túi da:
- Mày chôm được cái gì đấy?
- Tao thèm chôm vặt à. Cậu Bẩy bảo tao mang về trước cho chắc ăn. Đây đếch cần biết là cái gì. Về rồi tính.
- Tiền à? Hay "thoóc"?
- Bố thằng ghiền, tham như chó. Câm mõm! Bảo con Mơ Lai tắt cái máy của nó lại. Vọt đi. Chúng mày về sau tao năm phút thôi đấy.
Sơn Trổ lủi nhanh ra cổng. Lúc đi, Khánh Lỳ giao cho nó lái xe nên chùm chìa khóa còn nằm trong túi. Chiếc MZ nổ máy ròn tan, vút vào ánh đèn đường chập choạng. Sơn Trổ nghĩ ngay đến Mai Cơn và cái kế hoạch mơ ước của hai đứa. Nó biết Mai Cơn lúc này ở đâu, phóng đến quán Cà Phê Hồ Cá. Mai Cơn đang bàn áp phe với mấy anh Sở Nhà Đất. Thấy Sơn, Mai Cơn vọt ra, hai đứa đưa nhau về căn nhà vẫn thuê làm phòng ngủ qua đêm. Sơn Trổ mở banh cái túi da:
- Cả trăm ngàn đô-la, thuộc quyền nữ hoàng sử dụng.
Mai Cơn sững người nhìn đống đô-la, móc vài tờ ngắm ngía dưới ánh đèn điện vàng khè. Cô cười như mơ:
- Em không ngờ có ngày này. Đỉnh cao vinh quang đích thực đấy.
- Em tính sao. Mình không thể sống ở đây được. Phải chuồn gấp ra nước ngoài thôi.
Một kế hoạch đưa ra gấp rút. Trước tiên, Mai Cơn cầm vài ngàn đô, thanh toán sòng phẳng mọi thứ công nợ, cho bạn bè thân chút đỉnh xài chơi, mua về Đà Lạt cho bà già Mai Cơn năm ba cây vàng, tiện thể từ giã bà già, từ giã kỷ niệm tuần trăng mật, rồi hai đứa lặn sang Campuchia kiếm đường đi Thái Lan hay vù ra Miền Bắc, về Quảng Ninh, mua thuyền dông sang Hồng Kông, Singapore, Mã Lai, tùy hoàn cảnh. Với số tiền có trong tay, hai đứa tin là đi ngả nào cũng lọt. Cùng lắm thì cứ lặn kỹ ở một nơi nào đó, ngay trên đất nước này, mua một cái chứng minh nhân dân, một cái hộ khẩu giả cũng chẳng khó gì rồi vài năm sau trở ra buôn bán, lại lên ông lên bà ngay.
Sơn Trổ ôm túi đô-la lên Đà Lạt trước. Nó vòng xe vào ấp Đa Thiện. Con đường lởm chởm đất đá đỏ au, dẫn nó tới căn nhà gỗ nằm phía sau một khu vườn. Trên con đường mới chỉ có một bà bán xôi quẩy gánh ra chợ. Sơn Trổ gõ cửa, bà mẹ Mai Cơn vừa thức dậy. Mấy con gà con vịt kêu quàng quác trong căn bếp át mọi tiếng động. Sơn Trổ nhìn quanh giấu chiếc MZ trong căn phòng hẹp, phủ bằng tấm mền cũ rách toang hoang, nhưng đủ che kín chiếc xe đầy bụi bậm. Nó móc tiền thu vén được đưa cho bà già rồi đóng cửa nằm đợi Mai Cơn. Cùng lắm là hai hôm nữa Mai Cơn sẽ về tới. Chúng nó đã hẹn nhau như thế.
Hai hôm chờ đợi dài như hai thế kỷ. Chiều ngày thứ ba, Sơn Trổ ra ngóng trước cửa. Vẫn chưa thấy bóng Mai Cơn. Sáng ngày thứ tư, khoảng chín giờ, một chiếc xe Lambretta ba bánh đậu ngoài đầu ngõ. Nhìn qua những hàng cây trong khu vườn, Sơn Trổ thấy Mai Cơn bước xuống xe, chỉ có một gã lái xe ngồi bên tay lái đang nhìn Mai Cơn cúi người bước về phía cửa sau của chiếc xe cũ kỹ. Có lẽ Mai Cơn thuê bao chiếc Lambretta này từ bến xe đò. Sơn Trổ nghĩ vậy. Song nó vẫn cẩn thận, ngồi im không thò đầu ra. Mai Cơn ngơ ngác nhìn vào trong nhà rồi nhìn quanh. Có lẽ cô cũng cẩn thận đề phòng xem có chuyện gì xẩy ra. Sơn Trổ mỉm cười. Nó ngồi im trong bụi rậm sát vườn cây phía đầu nhà. Mai Cơn chưa thấy nó. Cô nháo nhác nhìn quanh như để tìm người tình. Sơn Trổ muốn Mai Cơn ngạc nhiên, diễn trò cút bắt của con nít:
- Anh đây nè!
Từ bụi rậm, nó nhẩy ra định ôm lấy người yêu. Mai Cơn đứng như trời trồng, rồi thảng thốt kêu lên:
- Chết rồi!
Sơn Trổ chưa kịp ngạc nhiên, bốn mũi súng đã chĩa vào nó. Cả hai bị bắt, còng số tám khoá hai đứa làm một và chiếc xe Lam chở chúng về ty công an để đưa về Sài Gòn.
Đỉnh cao vinh quang của Sơn Trổ và Mai Cơn là thế. Giản dị hết sức, Mai Cơn về tận Mỹ Tho tung đô-la ra mua vàng, đổi đô-la ở chợ. Chỉ vài phút sau, người ta khám phá ra là đô-la giả vì thứ đô-la này không bịp nổi dân chuyên mua bán đô-la. Họ có thể lầm vài trăm đô-la giả là cái thứ làm ra để tiêu lậu trên thế giới chứ không ai bị bịp vì cái thứ in như tờ tranh màu ngờ nghệch này. Tội nghiệp cho Mai Cơn cứ yên trí trăm phần trăm là tiêu đô-la thật. Nó bị quay điện vào cặp vú, hai cái nút đen đen, buộc phải khai ra Sơn Trổ và phải dẫn công an về tận nhà nó. Nó cố tìm cách ra hiệu cho Sơn Trổ thoát thân nhưng đã thất bại.
Cú đùa nghịch tình tứ kiểu trẻ con chơi trò cút bắt của Sơn Trổ đã phá tan tận gốc cái mơ ước sống lương thiện, phá tan nỗi khát khao sống đời đáng sống của một con người. Nhưng sự ngu ngốc đáng thương của Mai Cơn còn kéo theo một xâu chuỗi biến động tai hại khác.
Một ngày sau khi Sơn Trổ bị điệu từ Đà Lạt về, Khánh Lỳ bị bắt. Sơn Trổ nghĩ trong vụ này thằng oắt con Khánh Lỳ cố tình chơi xỏ nó. Hơn thế, nó cũng ngại nếu ở ngoài vòng Khánh sẽ trút hết tội lên đầu nó và rất có thể sẽ tìm cách thủ tiêu nó ngay trong nhà tù để bịt miệng. Chi bằng cho luôn Khánh vào tù để Khánh phải tìm cách tự gỡ tội, có nghĩa là gỡ tội cho cả Sơn Trổ và Mai Cơn chỉ là tòng phạm. Cái uy thế của bố Khánh có thể hy vọng chạy tội cho cả bọn. Bởi vậy, Sơn Trổ không ngần ngại khai Khánh Lỳ đã tổ chức tống tiền, nó chỉ là thằng hộ tống và ôm đô-la theo lệnh. Sơn Trổ vẫn yên trí là Khánh tổ chức tống tiền chứ không do cơn ghen bị ái tình quật. Việc vớ vẩn như thế không thể xảy ra trong giới giang hồ đang làm ăn bạc tỉ. Sơn Trổ cho rằng đã đến lúc Khánh nhảy sang lãnh vực làm ăn mới do đủ vây đủ cánh. Khánh Lỳ muốn thành thứ găng tơ lớn hơn, thứ găng tơ quốc tế thường thấy trên phim ảnh. Nó thành công hay thất bại là việc của nó, Sơn Trổ chỉ cần phỗng tay trên nó vố này thôi, rồi biến dạng, rửa tay gác kiếm, không lý tới việc mưu bá đồ vương trong chốn giang hồ nữa.
Sơn Trổ không kịp nghĩ qua chính bản thân mình là tình yêu vẫn có lý lẽ riêng và có sức mạnh riêng, đôi khi bạc tỉ chẳng nghĩa lý gì. Ngai vàng chưa hẳn bằng Dương Quý Phi! Còn Khánh Lỳ đã bị bắt trong một trường hợp chẳng biết nên khóc hay nên cười.
Ngay buổi tối thất thểu rời căn biệt thự với nỗi nhục đè nặng trên vai, chiếc MZ bị Sơn Trổ lấy mất, Khánh Lỳ phải ngồi xích lô về Quán Hít là điểm hẹn tập trung sau khi "chém vè". Mơ Lai và Phú Điên đang chờ nó như mong mẹ về chợ. Khánh hiểu hai đứa này đã bị Sơn Trổ qua mặt như trò trẻ con. Nó lầm lì ra lệnh cho toàn băng dốc sức tìm dấu vết Sơn Trổ, rồi đến nhà Khiêm Câm, thuật lại toàn bộ sự việc, không giấu giếm mảy may với quân sư của nó.
Khiêm Câm gầm lên:
- Đồ con bò. Việc cỏn con thế mà không làm xong.
Quay về phía Mơ Lai đang ngồi ưỡn ngực uống ly nước cam, quý phái như một bà mệnh phụ thực thụ, Khiêm Câm túm lấy tóc người tình giật mạnh khiến bà mệnh phụ lăn quay ra. Nó tát tai người tình hai cái như trời giáng:
- Tại sao mày không nói với tao chuyện con đĩ kia và thằng Tàu? Để việc xảy ra thế này, còn gì là thể diện!
Mơ Lai khóc toáng lên, đổ tại Khánh cấm hở môi với bất cứ ai. Khánh vẫn ngồi lỳ mặc Khiêm Câm hành động. Khiêm Câm cho Phú Điên đi tìm Mai Cơn. Nửa giờ sau Mai Cơn xuất hiện với tư thế đã chuẩn bị sẵn sàng. Nó làm bộ ngơ ngác trước cái tin Sơn Trổ ẵm tiền ra đi. Nó đóng kịch tài đến nỗi chẳng ai nghi ngờ gì nó. Khiêm Câm ra lệnh cho nó phải báo ngay khi biết Sơn Trổ ở đâu. Mai Cơn thót về Mỹ Tho, gấp rút tung tiền mua vàng và bị bắt êm ru ở đấy. Trong khi ở Sài Gòn, bọn Khiêm Câm tin rằng Sơn Trổ đã về đón Mai Cơn, hai đứa đã cao chạy xa bay. Ba hôm tìm kiếm không hề có dấu vết. Hôm sau Khánh Lỳ lấy lại cái tư thế làm đàn anh, tuyên bố:
- Bỏ qua cái vụ đô-la ấy đi, chúng ta tính việc làm ăn khác. Rồi chúng ta sẽ có gấp đôi gấp ba số tiền ấy.
Nó nói đúng như thằng Tom nói, không sai một ly với vẻ chững chạc đàn anh. Cả bọn lại ngẩn mặt nghe Khánh Lỳ công bố chương trình. Ta sẽ mua tất cả những gì có thể mua được, gom hết hàng về đây, bao nhiêu đô-la cũng có. Ta sẽ làm ăn lớn, không thèm bán lẻ cho bọn lái buôn còm. Ta sẽ giàu gấp năm sáu mươi lần hơn trước. Nghe rõ chưa? Cả bọn nghe rất rõ song đều ngồi im, mặc xác nó muốn phán gì thì phán, bao giờ đến việc hãy hay, cứ có tiền là được. Khi cả bọn kéo nhau đi rồi, Khánh Lỳ với Khiêm Câm ngồi cân nhắc về khả năng chơi với bọn thằng Tom. Khiêm Câm nhận định:
- Bọn mình sẽ bị thằng Tom nắm đầu. Không chơi với nó, nó phá, không cách nào làm ăn gì được đâu. Nó xơi tái tôi với anh như giết gà, hàng của mình bán ra cho bọn con buôn quốc tế sẽ bị vồ ngay, nó sẽ bao vây mình hết đường thở. Mình chỉ mất một chuyến thuốc là vốn liếng đi đời nhà ma hết. Cách tốt nhất là hợp tác với nó, vừa có ăn vừa được bảo đảm. Làm ăn với thằng giàu, thằng mạnh vẫn hơn. Mình sẽ cho người ra Bắc gặp bác Tám Thái, thu gom hàng lại, thuốc trắng thuốc đen, mang vào đây giao cho bọn thằng Tom rồi lấy đô-la, đổi thành tiền Việt Nam, trả cho bác Tám Thái. Thế là hai cái lời. Một mặt mình dồn lực lượng sang nằm sẵn ở Battambang săn mua hết đá quý về giao cho tụi nó. Ta tăng giá gấp rưỡi, tôi chắc chúng nó lấy hết. Cứ chơi với chúng nó vài lần rồi tính sau. Thằng Tàu vào được thì Mỹ, Nhật cũng vào được. Ta sẽ tìm cách đi với thằng giàu hơn, mạnh hơn. Tùy cơ ứng biến. Nhưng lần này anh để tôi giao thiệp với bọn đểu ấy. Anh đến gặp tụi nó nữa thì kỳ cục lắm. Dù sao anh cũng bị hố với chúng nó rồi. Cứ vờ coi tôi như sếp của anh. Ta thay ngôi đổi người cho có vẻ mới, dễ làm việc thôi. Trò bình mới rượu cũ vẫn ăn khách hơn. Anh tin là tôi nói chuyện với tụi nó không có mặc cảm gì. Mà nếu có nhún mình một chút với nó để làm ăn lớn, để ta đứng vững. Miễn là đứng vững, không cho thằng nào ở cái đất này thay ta được. Ta phải cho tụi nó hiểu như thế. Hiện tại ở đây chưa có băng nào khả dĩ thay thế nổi tôi và anh. Tuy nhiên lúc nào cũng nên đề phòng. Biết đâu đùng một cái, chúng nó nặn ra mấy thằng du côn khác, ví dụ nó dùng bọn Viên Thổ Mừ, Nghĩa Pê Cu, làm sao biết trước được, phải vậy không?
Khánh Lỳ chấp nhận kế họach của Khiêm Câm. Việc làm ăn tạm xong. Nhưng bên lòng anh vẫn canh cánh mối hận với Vân, đứa con gái đã đối xử tệ bạc, trắng trợn, thô bỉ với anh tới mức không thể ngờ. Thằng Tàu hạ nhục anh, cái đó còn hiểu được. Còn thái độ của Vân thì qủa là không chịu nổi. Nhất định phải kiếm cách cho Vân một bài học. Anh không phải kẻ chịu nhục với một đứa con gái. Khánh nằm quay ra sô-pha hút thuốc lá vặt. Cậu Bẩy Út phải làm một cái gì chứ. Khiêm Câm hiểu rõ tâm trạng Khánh, ngồi xuống bên cạnh, vỗ nhẹ lên đùi anh:
- Này, đừng vì một đứa con gái mà hỏng chuyện lớn. Anh đã suýt chết vì cái con đĩ thõa ấy rồi, còn tiếc làm gì.
- Tao không tiếc, tao muốn dạy cho nó một bài học.
- Bài học gì? Chính nó đã dạy cho anh một bài học để đời. Lắm thằng mất nghiệp mới học được bài học từ đàn bà đấy anh ạ. Bài học của anh là quá rẻ. Bằng tuổi anh mà chưa học được bài học như vậy thì chưa thành người đâu. Làm ăn là không thể để tâm đến đàn bà. Có hình bóng họ là hư ráo mọi chuyện. Anh phải cảm ơn nó mới đúng.
- Tao chỉ muốn cho nó một lưỡi dao. Cho mấy con nặc nô vạch mặt nó ra.
- Để làm gì? Vô ích! Vô ích! Anh vẫn không rửa được vết nhục của anh đâu. Bỏ nó đi là yên chuyện.
- Tao ra vô hàng ngày ở cái xóm ấy, nhà nó đối mặt nhà tao, không lẽ mỗi lần gặp nó tao phải trốn? Chuyện này mà cái xóm ngã tư ấy biết thì tao còn là cái đinh gỉ gì. Tao nói là không thể để nó nhơn nhơn cười vào mũi tao mỗi ngày. Thôi, mày câm đi, đừng dính vào chuyện này.
Khiêm Câm lắc đầu đứng lên:
- Được rồi, nhưng anh đừng hành động như vừa rồi. Làm gì cũng phải tính trước tính sau. Cần gì cứ bảo tôi, tôi sẽ lo có đầu có đuôi. Đừng ầm ỹ lên, khó làm ăn lắm.
Khánh bật dậy lững thững đi ra. Buổi tối trỗng rỗng, buồn đến lạ lùng. Anh chẳng muốn đi đâu, chẳng muốn gặp ai, cảm thấy mệt mỏi chán chường. Đầu óc như quay cuồng, anh đi bộ trên đường phố vắng, qua ngã tư không có đèn xanh đèn đỏ. Anh muốn về nhà leo lên lầu nơi bố anh để mấy chai rượu ngoại, lôi xuống uống một hơi cho hả. Trời hơi lạnh, mấy hạt mưa rắc bụi đường phố như gặm nhấm thêm nỗi buồn của sự thua trận nhục nhã vẫn đang dầy vò anh. Anh bỗng nhìn vào một quán ăn, vài chai rượu để trên kệ phía sau quầy gợi cơn thèm. Anh bước vào quán như mất hồn. Quán vắng ngắt, chỉ có bà chủ đang loay hoay dọn dẹp vài thứ trên mặt comptoir. Bà ta ngước lên nhìn Khánh như nhìn một hiện tượng lạ. Lúc đó Khánh mới nhớ ra đây là quán Linh Xuân, bà chủ chính là bà Linh, mẹ của Vân. Anh biết quán này từ lâu nhưng chưa tới ăn bao giờ. Anh muốn quay ra nhưng không kịp nữa. Anh đã vào đến giữa nhà. Bà Linh nhìn anh mỉm cười:
- Tưởng ai hóa ra cậu Khánh. Cả năm cậu mới tới mà hơi trễ đấy. Bồi bếp về cả rồi. Quán xá hồi này vắng lắm.
Khánh trở lên ấp úng:
- Không- tôi- tôi chỉ muốn uống cái gì:
Bà Linh tươi cười:
- Ồ tưởng gì, uống thôi thì tôi có thể phục vụ được. Nào uống gì, bia chai hay bia hộp, thứ nào cũng có.
- Mấy chai rượu kia bà có bán không?
Bà Linh cười:
- Toàn là vỏ chai làm cảnh cho đẹp đấy. Rượu ấy cả trăm đô một chai, ít người uống lắm. Nhưng, tôi còn nửa chai Martell cổ lùn của một ông khách gửi. Tôi có thể để cậu uống vài ly cũng chẳng sao. Chỗ quen biết cả ấy mà.
Bà Linh nhanh nhẹn móc chùm chìa khóa nhét cạp quần, mở ngăn kéo lôi ra một chai rượu tây, lấy đá bỏ vào ly rồi rót rượu ra một chiếc ly nhỏ đong đầy:
- Cậu uống một ly "đúp" nhé?
- Thế nào cũng được.
Bà đong thêm một ly đổ vào ly đá đẩy ra mặt quầy:
- Cậu ngồi đây hay ra bàn?
Khánh kéo chiếc ghế cao lại sát quầy, leo lên ngồi. Anh uống chậm cho chất men trôi từ từ xuống cổ. Bà Linh cũng kéo ghế ngồi phía trong quầy, bắt đầu huyên thuyên về giá xăng dầu, giá xe đò, giá rau cải ngoài chợ. Bà bàn đến chuyện lạ quốc tế đăng trên báo, những vụ án tình, những vụ tham nhũng, những hợp tác xã tín dụng vỡ nợ, mấy ông phó tổng giám đốc ngân hàng bị cách chức vì quá dốt, chuyện trong nhà ngoài phố rồi chuyện thời sự ở cái ngã tư họ đang sống. Bà biết đủ thứ chuyện, cười nói râm ran. Rồi bà nói về bà, về ông chồng đã ly dị. Bà tâm tình rằng buồn, rằng chán, rằng sắp dẹp quán tìm việc khác, rằng đôi khi bà cũng muốn đi chơi mà không có ai đưa đi, mấy ông già vô duyên tán bà, say mê bà nhưng bà chán ngắt không thèm bắt chuyện. Khánh vẫn uống và ừ hữ cho qua. Uống ba ly "đúp" anh thấy hơi cuồng cuồng. Anh nhìn vào cổ áo bà chủ quán, vào cánh tay bà và nhớ rằng đây là mẹ Vân. Cái ý định trả thù vụt sáng lên, anh quờ lấy tay bà, nửa tỉnh nửa say:
- Bàn tay này vẫn- vẫn còn đẹp, cánh tay này vẫn- vẫn còn mát còn thơm như tay con gái:
Bà Linh cười hinh hích:
- Đừng có nịnh- cái nhà cậu này.
- Ối chà, làn da trên cổ bà cũng còn- còn mát nhỉ- cho tôi thử chút xem nào. Ôi chà! Mát- thơm- thơm thật-
Hơi rượu của Khánh phà lên mặt bà Linh. Bà thở lạc cả nhịp:
- Ơ kìa- người ta thấy- kỳ lắm.
Khánh nhẩy xuống đất hơi lảo đảo, anh vòng vào trong quầy, ghì lấy thân hình bà Linh:
- Ở đây người ta không thấy tôi với bà làm gì đâu.
Bà Linh hôn trả đứa con trai khỏe mạnh như muốn nuốt sống bà rồi bà rên lên, bà giẫy nhè nhẹ trong cái kẹt quầy chật chội, gỡ tay Khánh ra:
- Thôi khuya rồi, phải đóng cửa để đi về, kẻo chủ nhà ở trên lầu họ xuống bây giờ.
- Tôi không chịu về đâu, tôi buồn lắm. Chúng nó- bỏ tôi hết rồi. Tôi muốn ở với bà một lúc nữa. Được không?
- Ở đây không được.
Khánh tợp nốt ly rượu. Anh móc ra nắm giấy bạc nhét vào ngực bà Linh, bàn tay thô bạo thọc sâu xuống:
- Đấy tôi trả bà tất cả tiền rượu đấy. Nếu thiếu mai tôi đưa thêm, bà đòi bao nhiêu cũng có.
Bà Linh rúm người lại, cười không thành tiếng. Khánh nằn nì:
- Bà ở lại đây một lúc đi. Tôi buồn quá trời, về nhà bây giờ làm gì nhỉ, chắc tôi chết mất hay tôi sẽ giết người…
Bà Linh ghé vào tai Khánh:
- Vậy thì về phòng tôi. Cậu biết phòng tôi chứ?
- Biết quá đi ấy chứ.
- Tốt, tôi về trước, mở cửa sẵn. Mười lăm phút nữa cậu tới là vừa. Cứ lên phòng tôi, chẳng ai hỏi đâu mà sợ.
- Tôi mà sợ gì? Sợ cọp ấy à?. Thằng này chẳng sợ ai.
Bà Linh cười, khẽ hôn lên má Khánh, mắt ướt rượt:
- Thôi, ra ngoài đi cưng. Tôi đóng cửa xong là về liền. Tôi đợi cậu nha.
Khánh ngật ngưỡng bước ra đường. Trời vẫn mưa lâm râm. Cố huýt một điệu sáo, nhưng huýt chẳng ra hơi, anh xà vào quán cà-phê gần ngã tư, uống một ly cho tỉnh để kéo dài thời gian chờ đợi. Hai mươi phút sau, Khánh lò dò về phía bên kia đường, đẩy nhẹ một cánh cửa, đứng vài giây trong bóng tối rồi lần sâu vào trong nhà, tìm lối lên cầu thang. Đã nhiều lần sang đây gặp Vân, Khánh biết rõ phòng bà Linh ở đâu. Thấy cánh cửa phòng hé mở, anh đẩy nhẹ bước vào. Dưới ánh sáng xanh lờ mờ của ngọn đèn ngủ, bà Linh đứng đón sẵn. Bà đóng cửa, khóa cẩn thận rồi quay vào ôm chầm lấy Khánh. Bà vận áo ngủ mỏng, rộng thùng thình. Khánh nhận thấy một thân hình bèo nhèo áp sát anh, cánh tay núng nính những sợi mỡ thừa, khoảng bụng chẩy xuống. Mùi nước hoa sộc vào mũi khiến Khánh tỉnh táo hơn, nhưng không nghe rõ người đàn bà đang thì thào những gì. Anh chỉ thấy một bàn tay dắt anh đi sâu vào trong phòng và bỗng chán nản bởi cái thân hình xộc xệch đang phơi ra trước mắt. Cái thân hình mà trước đây được bộ quần áo đắt tiền bó sát che đậy tưởng như còn một chút xuân sắc. Bây giờ thì sự thật khác hẳn. Cái ý định trả thù như tan biến. Khánh ngồi xuống mặt giường nệm, lúi húi cởi giầy, cảm thấy ngượng ngập, bực bội với chính mình. Tại sao có thể ăn nằm với người đàn bà như thế này? Tại sao bà già này còn thích ăn nằm với mình? Vì cái gì? Hư đốn quen thân chăng? Cần tiền chăng? Vì giận anh chồng chẳng ra gì và thằng kép đã bỏ đi? Vì cuộc đời đã nhìn bà như kẻ hư hỏng từ lâu, bà chẳng cần giữ gìn gì cho mệt? Vì bà cố sống nốt vài năm còn lại, hưởng thụ những gì có thể với tới? Có thể vì tất cả những thứ đó. Nhưng anh cảm thấy rõ rệt cái hành động thú vật này và tởm lợm chính mình. Ngay cả sự trả thù cũng là thú vật. Anh không muốn tuột chân ra khỏi giầy.
Người đàn bà kéo tay. Anh giật lại, muốn đứng dậy trở ra song vẫn ngồi yên, giả vờ ôm đầu:
- Nhức quá.
Người đàn bà bật dậy, cười nhỏ như khiêu khích:
- Say hả?
- Ờ, ờ có lẽ say.
- Nằm xuống đi, tôi lấy khăn lạnh đắp cho.
Khánh cố nhắm mắt để không nhìn cái thân hình trần trụi ngồi sát bên. Bộ ngực như hai cái túi nylon xệ xuống, thâm xám như đống thịt heo ẽo ợt vẫn bày trên những phản thịt ngoài chợ. Khánh tởm luôn cả mình. Thằng ngu! Đâm đầu vào cái bị thịt ôi này.
Bà Linh đã vọt dậy, lấy cái khăn mặt trong tủ lạnh. Bà ấn Khánh nằm dài ra giường, đắp cái khăn mặt lên trán. Khánh cố nhớ đến mối thù, gợi lại lúc bị Vân sỉ nhục trong phòng thằng Tàu. Khánh nhớ từng câu mạt sát, khinh bỉ của Vân, cố khơi ngọn lửa thù để có đủ nhẫn tâm thực hiện ý định. Khánh muốn có thể nhìn thẳng vào mặt Vân mà cười chứ không phải cúi mặt trước Vân. Sự trả thù này rất êm, rất thấm đây-
Bằng ấy ý nghĩ quay cuồng trong đầu Khánh trong lúc người đàn bà vuốt ve đủ cách. Anh vẫn nằm im hoãn binh, bằng cách giả vờ say, giả vờ ngủ. Bà Linh thì tiếp tục khiêu khích bằng đủ thứ kinh nghiệm bà đã có.
Nhưng Khánh chưa tính ra kế gì hay hơn thì có tiếng gõ cửa. Bà Linh chồm dậy tưởng bị kiểm tra hộ khẩu ban đêm. Nhưng không! Công an đợi Khánh từ chập tối và theo dõi từ đầu phố khi anh từ quán ăn bước ra. Người ta tính bắt Khánh ở nhà, nhưng không ngờ lại phải bắt ở đây trong cái cảnh dở khóc dở cười này. Người công an xem giấy tờ của Khánh và chìa một tờ giấy ra:
- Anh bị bắt vì tội tống tiền ngoại kiều.
Khánh bị còng tay điệu đi. Vừa ra khỏi cửa phòng bà Linh, Khánh thấy Vân hấp tấp quàng chiếc áo ngủ, từ phòng cô xộc ra. Cả hai khựng lại nhìn nhau, chẳng biết nên coi nhau là bạn hay là kẻ tử thù!