← Quay lại trang sách

Vòm Cây Trong Nắng Chiều

1 –

Chikako gọi giây nói đến sở Kikuji:

“Cậu sẽ về thẳng nhà chứ?”

Chàng cũng định về nhà sau khi tan sở, nhưng chàng cau mày:

‘‘Tôi …’’

“Cậu nên về thẳng nhà. Vì cha cậu. Hôm nay là ngày ông thường tổ chức trà đạo mỗi năm. Tôi không thể nào ngồi im trong khi suy nghĩ về việc này”.

Kikuji giật nẩy mình.

“Cái lều dùng để tổ chức trà đạo... A-lô?... Tôi đang lau chùi lại cái lều, và đột nhiên tôi nẩy ra ý muốn nấu nướng một vài món ăn.’’

“Cô đang gọi cho tôi từ đâu đấy?”

“Từ nhà cậu. Tôi hiện đang ở nhà cậu. Tôi rất tiếc—tôi phải nói như vậy”.

Kikuji chột dạ.

“Tôi có thể ngồi yên hôm nay. Tôi nghĩ là tôi sẽ cảm thấy dễ chịu hơn nếu cậu cho phép tôi lau chùi lại túp lều, lẽ ra tôi phải gọi giây nói cho cậu trước mới phải, nhưng tôi biết trước thế nào cậu cũng từ chối đề nghị của tôi”.

Từ ngày cha chàng nằm xuống, Kikuji đã không sử dụng đến túp lều vẫn được ông dùng làm nơi tổ chức trà đạo.

Trong những tháng cuối cùng trước khi qua đời, mẹ chàng thỉnh thoảng đến ngồi trong túp lều đó. Bà không bỏ than vào lò, tuy nhiên bà thường đem theo nước sôi. Kikuji thường đợi bà trở lại một cách bực dọc. Chàng khó chịu khi tưởng tượng đến những gì mẹ chàng có thể đang nghĩ khi ngồi một mình trong sự im vắng.

Đôi khi chàng cũng muốn đến họp mặt với mẹ, nhưng rồi cuối cùng chàng vẫn giữ một khoảng cách.

Chikako thường chăm sóc túp lều hơn mẹ chàng dạo cha chàng còn sống. Chỉ thỉnh thoảng mẹ chàng mới đến thăm túp lều.

Chàng đã cho đóng cửa lều lại từ ngày mẹ chàng mất. Người tớ gái giúp việc cho gia đình chàng từ thời cha chàng thường mở cửa lều cho thoáng khí mỗi năm độ vài lần.

“Lần cuối cùng cậu quét dọn túp lều cách đây bao lâu rồi? Tôi không thể nào lau sạch được những chỗ bị bụi đóng kịt lại, dù đã cố gắng hết mình”, giọng nói của người đàn bà có vẻ lì lợm. “Trong khi lau chùi trong nhà, tự nhiên tôi thấy muốn nấu nướng chút đỉnh. Ý tưởng đó vừa chợt đến. Thành ra tôi không có đủ những thức mà tôi cần dùng, tuy nhiên tôi hy vọng là cậu sẽ về thẳng nhà sau khi tan sở.’’

“Cô không nghĩ là cô đang đi hơi xa đấy sao?”

“Cậu sẽ cảm thấy đơn độc đó. Tôi đề nghị, cậu nên dẫn theo một vài người bạn cùng sở về nhà”.

“Tôi không chắc lắm đâu. Không ai trong số những người bạn đồng nghiệp của tôi thích uống trà cả”.

“Nếu mời được tất cả thì càng tốt. Họ không có vẻ mong đợi nhiều, và việc sửa soạn thì chẳng lấy gì làm tương xứng lắm. Bọn mình có thể hưởng sự thoải mái”.

“Tôi không tin là điều đó có thể thực hiện được một mảy may nào”.

Kikuji nhấn mạnh từng câu một.

“Thật đáng tiếc. Ta phải làm sao bây giờ? Liệu cậu có biết một người nào đó cùng một sở thích với cha cậu? Dầu sao, kể ra mình cũng khó có thể mời được ai vào giờ này. Hay là tôi mời cô gái nhà Inamura?”

“Cô đang đùa cợt đó”.

“Tại sao tôi lại không nên mời cô ta? Gia đình Inamura quí mến cậu lắm, và đây là dịp để cậu gặp lại nàng, nhìn ngắm nàng kỹ hơn và nói chuyện với nàng. Tôi chỉ việc gọi giây nói cho nàng là xong. Nếu nàng đến, đó là một dấu hiệu tốt, rằng mọi sự đã được thu xếp đâu vào đấy”.

“Tôi không khoái cái ý tưởng đó một chút nào”, Kikuji cảm thấy tức thở nơi ngực. “Và tôi cũng sẽ không trở về nhà tối nay”.

“Đây không phải là vấn đề cậu có thể dàn xếp ổn thỏa qua giây nói được. Mình sẽ bàn lại sau. Mọi sự được sắp xếp như vậy đó. Bây giờ cậu về nhà ngay nhé”.

“Mọi sự được sắp xếp như vậy — cô đang nói gì thế?”

“Ôi giào, cậu khéo là bận tâm. Tôi vừa nói liều vậy thôi”. Thái độ ngoan cố độc địa đó dường như vươn tới chàng qua đường giây điện thoại”

Chàng nghĩ đến cái bớt chiếm nửa vú bên trái của người đàn bà. Tiếng động của cái chổi nơi tay người đàn bà bỗng trở thành tiếng động của một cái chổi vô hình quét sạch những gì chứa đựng trong đầu chàng, và tà áo dài thườn thượt đang lướt dưới hàng hiên tựa như đang chà sát óc chàng.

Thoạt đầu chàng cảm thấy có một cái gì bất thường. Kể ra đây cũng là một câu chuyện đáng chú ý: một người khi không đi vào nhà người khác khi chủ nhân đi vắng, và coi sóc việc bếp núc.

Chàng có thể tha thứ cho người đàn bà dễ dàng hơn nếu cô ta tự giới hạn bằng cách chỉ dọn dẹp túp lều và bầy hoa để tưởng niệm cha chàng mà thôi.

Trong lúc chàng bực dọc nghĩ vậy, hình ảnh người con gái thuộc giòng họ Inatnura len nhẹ vào tâm trí chàng như một tia sáng yếu ớt.

Chikako đã rút lui từ sau khi cha chàng qua đời. Có phải cô ta đang định dùng cô Inamura với chủ ý kéo chàng lại gần cô ta? Liệu chàng có chấp nhận điều đó?

Tuy nhiên, luôn luôn người đàn bà đó tự làm cho minh trở nên thi vị đối với người khác— một khi người đó mỉm cười, dù bằng một nụ cười tội nghiệp cho cô ta, tức khắc hắn phải chấp nhận một sự đầu hàng. Trong vẻ ngoan cố của Chikako, dường như có nhuốm cả sự dọa nạt nữa.

Kikuji sợ rằng sự dọa nạt đó xuất phát từ lòng mềm yếu của chàng. Vì tính chất mềm yếu và ưa rung động đó, nên chàng khó lòng mà nổi giận trước người đàn bà lắm chuyện này.

Liệu cô ta có linh cảm thấy sự mềm yếu đó, và đang cố gắng lợi dụng nó?

Kikuji rời sở đến phố Oniza, đi vào một cái “bar ” nhỏ và bẩn thiu.

Chikako có lý: Chàng nên về nhà. Nhưng sự mềm yếu là một gánh nặng ám ảnh bắt chàng phải cưu mang nó với chàng.

Chikako khó có thể biết là Kikuji đã trải qua một đêm với bà Ota tại quán Kamakura. Hay cô ta đã gặp lại bà Ota sau đó?

Chàng có cảm tưởng trong giọng nói của Chikako vừa rồi có chứa đựng nhiều tính chất lì lợm hơn là sự lì lợm đầy ngoan cố thường xuyên của cô ta

Và có lẽ để cho có vẻ tự nhiên hơn cả, cô ta đã giăng cái bẫy cô gái nhà Inamura ra.

Chàng ngồi nán lại trong “bar” một lát, rồi trở về nhà.

Khi đoàn xe lửa sắp vào ga Trung-ương Đông-kinh, chàng đưa mắt nhìn đại lộ có viền cây hai bên đường,

Đại lộ chạy từ đông sang tây, gần như tạo thành bốn góc vuông với đường sắt xe lửa. Ánh nắng mặt trời từ phía tây đổ chan hòa trên đó, con đường ánh lên như một thỏi kim loại. Hàng cây đứng sấp bóng mặt trời trở thành những hình dạng gần như tối đen. Bóng cây lạnh lẽo, cành vươn dài với những, tùm lá xum xuê. Các tòa nhà xây theo kiểu Tây phương viền hai bên đại lộ.

Khách bộ hành qua lại thưa thớt một cách khác thường. Con phố im lìm và hoang vắng. Những chiếc xe hơi bóng loáng chạy trên đường cũng có vẻ lặng lẽ.

Ngồi trên chiếc xe lửa đông người, chàng cảm thấy con đường bên dưới như đang nổi trôi bềnh bồng trong cái khoảnh khắc chiều tà xa lạ, tựa hồ như lạc lõng về đây từ phương trời xa xôi nào.

Chàng nuôi cái ảo tưởng là cô gái như Inamura đang đi dạo đâu đây dưới bóng hàng cây bên đường, với chiếc khăn mầu hồng có vẽ bầy hạc trắng trong tay. Chàng có thể nhìn một cách rõ ràng bầy hạc trắng và chiếc khăn đó.

Chàng cảm thấy thanh thản.

Lòng ngực chàng căng phồng — có lẽ bây giờ cô gái đã đến cửa nhà chàng.

Nhưng, cái gì đã xẩy ra trong trí Chikako khi bảo chàng đem theo mấy người bạn ở sở về và khi biết chàng từ chối, cô ta bèn đề nghị mời cô gái nhà Inamura? Có phải ngay từ đầu Chikako đã có ý định mời cô gái? Kikuji không hiểu gì cả.

Chikako chạy vội ra đón chàng tại cổng.

“Cậu về có một mình à?”

Kikuji gật đầu.

“Như vậy tốt hơn. Nàng đã có mặt ở đây”, Chikako đỡ nón và cặp cho chàng. “Cậu dừng lại ở đâu đó trên đường về nhà, tôi biết”. Kikuji tự hỏi có phải vì hơi thở nực mùi rượu của chàng “Cậu dừng lại đâu vậy? Tôi có gọi giây nói lại sở một lần nữa và được biết cậu đã rời sở, và tôi biết rõ từ sở cậu về đây phải mất bao nhiêu thời gian”

“Tôi không ngạc nhiên tí nào vì bất cứ việc gì mà cô làm”.

Người đàn bà không hề xin lỗi vì đã đường đột vào nhà dù không được mời, và đã tự ý làm mọi chuyện trong nhà.

Cô ta cũng không ngần ngại tự ý đi vào phòng chàng để giúp chàng thay đồ và mặc chiếc kimono mà người tớ gái đã để sẵn trên giường.

“Cô để mặc tôi. Tôi có thể thu xếp lấy một mình mà”

Cởi bỏ áo ngoài, Kikuji mặc chiếc áo sơ-mi trần và rút lui vào phòng mình.

Khi chàng trở ra, Chikako vẫn đứng đợi ở ngoài.

“Những kẻ độc thân có gì đáng chú ý lắm không?”

“Có chứ”.

“Dầu sao đấy cũng không phải là một lối sống tốt đẹp gì. Cậu nên thay đổi đi”.

“Tôi tự làm lấy mọi chuyện bằng cách học ở cha tôi”.

Người đàn bà liếc nhìn chàng.

Chikako mượn cái khăn làm bếp của người tớ gái, hai tay áo được xắn lên gọn gàng. Chiếc khăn làm bếp trước kia thuộc về mẹ chàng.

Cánh tay chắc nịch đầy đặn của cô ta trắng một cách không thích hợp tí nào với khuỷu tay trông tựa như một mẩu dây thừng. Kikuji nghĩ thật lạ. Thịt người đàn bà có vẻ cứng và nặng nề.

“Tôi nghĩ mời nàng ra túp lều là hơn cả”. Giọng nói của cô ta bỗng trở nên bận rộn. “Hiện nàng đang đợi ở phòng khách”.

“Ngoài lều có ngọn đèn điện nào không? Tôi cũng không nhớ là ngoài đó có đèn hay không?”

“Minh có thể dùng bữa với đèn này. Thú vị hơn”.

“Không thú vị đối với tôi”.

Chikako như chợt nhớ ra điều gì. “Khi tôi nói chuyện với cô Inamura qua giây nói, nàng hỏi tôi có định mời mẹ nàng luôn không. Tôi đáp kể ra có cả hai mẹ con nàng cùng đến thì cũng được. Tuy nhiên có vài lý do tại sao người mẹ không nên có mặt, và chúng tôi nghĩ chỉ mình người con gái nên đến mà thôi”.

“Cô nói “chúng tôi”, nhưng cô quên là cô đã hành động một mình cô. Cô không nghĩ là nàng có thể cho như vậy là hơi thô lỗ khi được mời mà kbông hề được báo trước sao?

“Chắc chắn là như thế rồi, nhưng bây giờ nàng có mặt ở đây. Liệu sự có mặt của nàng không đủ xóa đi thái độ thô lỗ của tôi hay sao?”

“Biết đâu đấy?”

“Ôi, tôi tin là nàng bỏ qua điều sơ xuất đó. Nàng đến đây, như thế có nghĩa là mọi sự đã diễn tiến một cách tuyệt hảo. Tôi có thể được tha thứ nếu tôi đã tỏ ra kỳ cục. Khi mọi sự đã được dàn xếp, cả hai người có quyền cười cái con gái ký cục tên Kurimoto đây. Những cuộc đối thoại đã được thu xếp ổn thỏa, chúng sẽ trở nên ổn thỏa, dù cậu có làm gì khác đi chăng nữa. Đó là kinh nghiệm mà tôi có”.

Như thế là Chikako đã làm sáng tỏ thái độ của cô ta. Như thế là cô ta đã đọc được hết ý nghĩ của Kikuji.

“Cô đã đề cập về chuyện đó với nàng rồi?”

“Cố nhiên”. Dù cho cậu có cố tình né tránh đi chăng nữa, thái độ của Chikako như thầm bảo với chàng như vậy.

Kikuji đi xuống hang hiên về phía phòng khách. Cây thạch-lựu lớn mọc choán gần nửa mái hiên. Chàng cố gắng để tự kiểm soát—Chàng chẳng nên tỏ lộ một vẻ miễn cưỡng nào khi tiếp đãi cô gái nhà Inamura.

Khi chàng nhìn vào bóng tối dầy đặc của cây thạch-lựu, bỗng dưng chàng liên tưởng đến cái bớt của Chikako. Chàng lắc đầu. Tia nắng cuối cùng của buổi chiều tà hắt lên những phiến đá trong vườn ngay dưới phòng khách.

Cửa phòng bỏ ngỏ, thiếu nữ ngồi gần nơi hàng hiên.

Vẻ trong sáng của nàng dường như đánh tan bóng tối tụ lại tại góc căn phòng rộng.

Tại một chỗ lõm của vách tường, những đóa hoa ngũ sắc Nhật-bản được trưng bầy mỹ thuật.

Trên chiếc khăn choàng của nàng cũng có hình những đóa hoa ngũ sắc Si-bê-ri. Có lẽ do một sự trùng hợp tình cờ. Tuy nhiên, hoa ngũ sắc là loại hoa thông thường cho mùa này, và có lẽ chính nàng đã chủ ý tạo nên sự hòa hợp này.

Những đóa hoa ngủ sắc Nhật-bản được cắm theo kiểu thẳng đứng, phô nhan sắc trong không gian giữa những cành lá thẳng. Chính tay Chikako đã cắm chúng cách đó không lâu.

- 2 -

Hôm nay, ngày Chủ nhật, trời mưa rả rích suốt ngày.

Buổi trưa, Kikuji ra ngoài lều một mình, để thu dọn những dụng cụ bọn chàng đã dùng hôm qua.

Chàng cũng còn ra đó với ý định tìm lại chút hương còn vương lại của cô gái nhà Inamura.

Chàng sai người tớ gái mang tới cho chàng một cây dù, và khi chàng bước xuống khỏi hàng hiên về phía ngôi vườn, chàng nhận thấy có một lỗ hổng ở chiếc máng xối dưới mái hiên. Một giòng nước mưa đổ xối xả ngay trước cây thạch-lựu.

“Cần phải cho sửa lại chỗ này”, chàng bảo người tớ gái.

“Thưa cậu, vâng”.

Kikuji nhớ lại vào những đêm mưa, tiếng nước đổ đôi khi làm chàng cảm thấy bực dọc thế nào.

“Tuy nhiên, nếu một khi bắt đầu cho sửa lại một vài chỗ, thế nào cũng có thêm nhiều chỗ khác cần phải sửa lại. Có lẽ tôi phải bán nhà này trước khi nó bị sụm từng phần một”.

“Những chủ nhân của các ngôi nhà lớn bây giờ dường như đều nói như cậu. Cô gái hôm qua có vẻ ngạc nhiên vô cùng về kích thước lớn rộng của nhà này. Cô ta nhận xét về nó với một giọng như thể cô ta sẽ đến sống ở đây không bằng”.

Rồi người tớ gái khuyên chàng không nên bán nhà đi.

“Thế cô Kurimoto có đề cập đến việc cô gái có thể đến sống ở đây không?”

“Thưa cậu, có ạ. Khi cô gái đó tới, cô Kurimoto đã dẫn cô ta đi một vòng quanh nhà”.

“Không biết cái nhà cô Kurimoto định giở thêm trò gì nữa đây!”

Cô gái nhà lnamura không hề nói với chàng về việc nàng đã đi thăm khắp nhà chàng.

Chàng nghĩ là nàng chỉ đặt chân từ phòng khách đến túp lều ngoài vườn, và bây giờ chàng muốn một mình đi từ phòng khách ra chỗ túp lều.

Đêm qua chàng không chợp mắt được chút nào.

Chàng cảm thấy dường như hương thơm con gái của nàng còn vương vất trong lều, và chàng đã nuôi ý muốn trở dậy ra thăm lại túp lều vào lúc nửa đêm.

“Nàng sẽ mãi mãi ở nơi xa tấp đối với ta”, Chàng tự nhủ, trong khi cố dỗ mình vào giấc ngủ.

Chàng không hề nghi ngờ gì cả về việc Chikako đã đưa nàng đi thăm viếng khắp nơi trong nhà.

Sau khi sai người tớ gái mang cho chàng than hồng ra ngoài lều, chàng bước theo những phiến đá ra vườn.

Chikako sống ở miệt Kamakura, đã rời đây cùng với cô gái nhà Inamura. Túp lều đã được lau dọn sau đó do bàn tay của người tớ gái.

Bây giờ, Kikuji chỉ còn việc cất đi những đồ dùng đã được xếp gọn trong một góc. Tuy nhiên, vì chưa xử dụng đến những món này bao giờ, nên chàng không biết chắc lắm phải cất chúng nơi nào.

“Kurimoto hẳn phải biết điều này”, chàng nói nhỏ, đưa mắt nhìn bức tranh treo trên tường. Đó là một tác phẩm của nhà danh họa cổ điển Sotatsu (1). Bức họa được vẽ bằng mầu nước nhẹ, rất có mỹ thuật.

“Chân dung thi sĩ nào vậy?”, cô gái nhà Inamura đi hỏi chàng, và Kikuji không thế nào trả lời được.

“Tôi cũng chẳng rõ nữa, khi không thấy một bài thơ nào được để ở dưới. Trong những tác phẩm chân dung thuộc loại này, thi sĩ nào cũng giống hệt như thi sĩ nào”, chàng nói.

“Có lẽ đó là chân dung thi sĩ Muneyuki”(2) Chikako xen vào.

“MẦU XANH BẤT DIỆT, VÀO MÙA XUÂN NHỮNG CÂY THÔNG THƯỜNG XANH HƠN CẢ LÚC THƯỜNG”.

Bức họa hơi trái mùa một chút, nhưng cha cậu rất thích nó. Vào mùa xuân, anh ấy thường mang ra treo”.

“Tôi thì tôi thấy bức họa giống cả Tsurayuki (3) lẫn Muneyuki”, Kikuji phản đối.

Cho đến bây giờ, chàng cũng không thế nào phân biệt được cái gì hết khi ngắm lại chân dung mơ hồ của bức họa.

Tuy nhiên. Chàng cảm thấy dường như trong vài nét phóng họa kia có một sức mạnh, một cảm giác về khối và lượng. Nhìn vào đó một lúc, chàng như bắt gặp một thứ hương tàn, một cái gì đó vừa trong sáng vừa trinh bạch.

Bức họa và những đóa hoa ngũ sắc trong phòng khách gợi lại cho chàng hình ảnh người con gái nhà Inamura.

“Tôi xin lỗi đã để cậu phải đợi. Tôi nghĩ là tốt nhất nên để nước sôi thêm một lúc”. Người tớ gái bước vào lều mang theo than và một ấm nước sôi để pha trà.

Vì túp lều có vẻ hoang lạnh nên Kikuji có ý định sưởi ấm nó. Chàng không định pha trà uống.

Dù vậy, người tớ gái đã dùng đến óc tưởng tượng của mình.

Bằng một thái độ lơ đãng, Kikuji bỏ than vào lò và đặt ấm nước lên đó.

Khi cha còn sống, chàng luôn luôn có mặt bên cha trong những cuộc trà đạo. Chưa bao giờ chàng có ý định bắt chước cha, tuy vậy, cha chàng cũng chẳng bao giờ bắt ép chàng làm cái việc đó cả.

Ngay cả khi nước sôi réo trong ấm, chàng cũng chỉ đẩy cái nắp nhích sang một bên chút xíu và ngắm cái ấm nước đang sôi.

Một mùi ẩm ướt vương vất trong lều. Cả đến tấm thảm trải nơi chỗ chàng ngồi cũng thấm lạnh.

Hình ảnh người con gái nhà Inamura đã nổi bật một cách khác thường trên nền tường quét sơn mầu dịu ; nhưng hôm nay, đối diện với chàng chỉ có bóng tối.

Chàng cảm thấy tình trạng đó quả là một tương phản kỳ lạ, như khi một người sống trong căn nhà xây và trang hoàng theo lối Âu châu mặc chiếc kimono vậy. Kikuji đã nói với thiếu nữ: “Có lẽ cô cảm thấy bất mãn vì bị cô Kurimoto mời đến đây. Chính Kurimoto đã nẩy ra ý định đem chúng ta ra đây”.

“Tôi có nghe cô Kurimoto nói là hôm nay là ngày cha anh thường tổ chức trà đạo.”

“Dường như vậy. Chính tôi cũng quên điều đó”.

“Anh có nghĩ là cô ta có vẻ kỳ cục, vì đã mời một người như tôi trong một dịp như thế này? Dù học về các nghi thức của những cuộc trà đạo thật đấy nhưng tôi chưa hề bao giờ thực tập cả, tôi thấy lo ngại”

“Nhưng chỉ có mình cô Kurimoto là còn nhớ đến buổi sáng hôm nay và đến đây dọn dẹp túp lều. Cô có ngửi thấy mùi ẩm ướt?” Những lời nói kế dường như không thoát hết ra khỏi cổ họng chàng: “Nếu chúng ta thành bạn bè với nhau, tôi không thế nào không khỏi nghĩ là chúng ta có thể gần gũi nhau hơn nếu có ai khác cô Kurimoto làm cái việc giới thiệu cô với tôi. Tôi phải xin lỗi cô vì đã nghĩ như vậy”.

Nàng nhìn chàng, vẻ hoài nghi:

“Tại sao? Nếu không phải cô Kurimoto, ai có thể làm cái việc giới thiệu đó?”

Đó chỉ là một sự phản đối thông thường, nhưng nó đủ chứa đựng nhiều ý nghĩa. Nếu không nhờ Chikako, chàng và thiếu nữ đã chẳng có dịp gặp nhau trên đời này.

Kikuji cảm thấy như có một ngọn roi sáng bóng quất vào người chàng.

Lối nói của thiếu nữ ngầm nói với chàng là đề nghị chàng đã được chấp nhận. Kikuji có cảm tưởng như vậy.

Tia nhìn nghi ngờ lạ lùng của nàng chợt như ánh lên.

Nàng nghĩ sao khi chàng gọi Chikako bằng “Kurimoto”? Liệu nàng có biết là Chikako đã có một lần là tình nhân của cha chàng, dù chỉ trong một thời gian ngắn?

“Tôi có những hoài niệm không đẹp về cô Kurimoto”. Giọng nói của Kikuji gần như run run. “Tôi không muốn người đàn bà đó đụng vào bất cứ một chuyện gì trong đời tôi. Thật khó tin là chính cô ta đã giới thiệu bọn mình với nhau”

Sau khi đã rót trà cho mọi người, Chikako đem khay trà của cô ngồi vào bàn. Cuộc nói chuyện giữa đôi trai gái ngưng lại

“Tôi hy vọng là cả hai người không quan tâm vì sự góp mặt của tôi.” Chikako ngồi xuống. Đầu hơi nghiêng về phía trước như để lấy lại hơi thở vì đã đứng làm việc nhiều, Chikako nhìn thẳng vào mặt thiếu nữ. “Có nhẽ cô hơi cảm thấy đơn độc vì làm người khách duy nhất hôm nay. Nhưng tôi tin là cha của Kikuji cũng sẽ sung sướng lắm”.

Thiếu nữ nhìn xuống sàn nhà, không kiểu cách, nàng nói: “Tôi tự thấy không xứng đáng để có mặt trong túp lều của ông Mitanin.

Chikako không quan tâm một mảy may đến nhận xét của thiếu nữ. Cô ta vẫn tiếp tục thao thao bất tuyệt về mớ hoài niệm mà cô ta còn nhớ, hoài niệm về cha Kikuji và về túp lều.

Hiển nhiên là Chikako coi như cuộc hôn nhân giữa đôi trai gái trước mặt như vậy là đã giàn xếp đâu ra đó cả rồi.

“Tôi đề nghị hôm nào cậu ghé thăm nhà cô Inamura một lần, Kikuji ạ”. Chikako nói khi cô ta và thiếu nữ từ biệt. “Mình sẽ thu xếp một buổi hẹn nào đó”. Thiếu nữ chỉ nhìn xuống sàn nhà. Trông nàng có vẻ như muốn nói một điều gì, nhưng âm thanh đã không thể thoát ra khỏi cổ họng nàng. Sự thẹn thùng e ấp bao trùm lấy nàng.

Sự thẹn thùng đó đã gây ngạc nhiên cho Kikuji. Chính nó đã gây cho chàng cái cảm giác về sự ấm cúng của thân thể nàng.

Đồng thời chàng cảm thấy bị cuốn trong một tấm màn tối tăm, bẩn thiu và ngột ngạt.

Ngay hôm nay đây, khi hồi tưởng lại tất cả những ý nghĩ và cảm giác hôm trước, chàng cũng không thể nào dứt bỏ được tấm màn quái gở đó.

Cảm giác bẩn thỉu không hẳn chỉ do ở sự có mặt của Chikako giữa chàng và thiếu nữ, mà cũng ở chính trong chàng nữa.

Chàng có thể hình dung ra cái cảnh cha chàng đang cắn vào cái bớt nơi ngực Chikako với hai hàm răng dơ dáy của ông. Hình ảnh cha chàng trở thành hình ảnh của chính chàng.

Thiếu nữ không cùng chia sẻ với chàng sự khinh miệt dành cho Chikako. Đó không phải là lý do duy nhất khiến chàng không quyết định được gì nhưng dầu sao đối với chàng đó cũng là một lý do.

Trong khi Kikuji tỏ thái độ coi thường đối với Chikako, chàng đã có ý nói là chính Chikako đã cưỡng ép chàng trong việc hôn nhân giữa chàng và thiếu nữ. Chikako là loại đàn bà có thể làm tất cả, không trừ một việc gì và xem ra cô ta có vẻ quá quen thuộc với những việc tương tự.

Chàng tự hỏi liệu thiếu nữ có cảm thấy tất cả những điều đó. Nghĩ đến đây, một lần nữa, chàng lại cảm thấy có một ngọn roi đang quất vào người chàng và chính chàng là kẻ bị cự tuyệt.

Khi họ ăn cơm xong, Chikako đi sửa soạn đồ uống trà. “Quả thật là một thứ định mệnh khi chúng ta có cô Kurimoto lo lắng cho tất cả mọi thứ”. Kikuji nói. “Dường như cô và tôi không cùng chung một quan điểm về cái định mệnh đó.” Nhận xét trên Kikuji đã nói như một cố gắng để tự bào chữa.

Sau khi cha chàng mất, chàng không thú vị gì khi thấy mẹ ra ngoài lều một mình. Bây giờ chàng nhận thấy cha chàng, mẹ chàng và ngay cả chàng, đều nghĩ về túp lều tùy theo cảm quan của mỗi người.

Mưa rơi lộp bộp trên lá.

Cùng với tiếng mưa rơi trên lá có tiếng mưa rơi trên một cái dù. Người tớ gái nói vọng vào trong lều từ sau khung cửa khép kín. Chàng nghe như có một người tên Ota đến tìm gặp chàng

“Có phải cô con gái đến không?”

“Thưa cậu, không phải cô con gái mà là bà mẹ. Bà ta gầy kinh khủng. Tôi ngờ là bà ấy bị đau nặng.’’

Kikuji vội vã đứng dậy, nhưng chàng chỉ đứng lặng thinh.

“Thưa, tôi phải mời bà ấy vào đâu?”

“Cứ mời bà ta vào thẳng đây cũng được”.

‘‘Thưa cậu, vâng’’.

Bà Ota không đem theo dù. Có lẽ bà đã để cây dù lại trong phòng khách.

Khuôn mặt bà đầm đìa nước mắt, thoạt trông, Kikuji ngỡ là nước mưa. Bây giờ, đối diện với người đàn bà, chàng hiểu đó là những giọt nước mắt đang tuôn trào trên hai gò má của bà. Nhưng chàng đã nghĩ những giọt nước mắt kia chính là những giọt nước mưa — điều đó chứng tỏ chàng đã vô tình đến mức nào. “Chuyện gì vậy?”, chàng chợt thốt lên khi đến gần người đàn bà.

Bà Ota phục xuống nơi hàng hiên, hai tay chống lên sàn nhà.

Bà quỳ xuống một cách gượng nhẹ, đối diện với Kikuji.

Từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống thấm ướt hàng hiên.

Những giọt nước mắt rơi xuống chắc nịch, và một lần nữa, Kikuji lại thầm hỏi không biết đó có phải là những giọt nước mưa.

Bà Ota nhìn sững chàng. Tia nhìn dường như có mãnh lực giúp bà khỏi ngã quỵ xuống. Kikuji cũng cảm thấy một sự nguy hiểm có thể xảy ra cho bà nếu bà ta thôi không nhìn chàng nữa.

Đôi mắt của người đàn bà như hai hũng sâu và tối với vài nếp nhăn nơi đuôi mắt. Mí mắt nhuốm mầu bịnh hoạn và đôi mắt đầy cầu khẩn dàn dụa những nước mắt và nước mắt. Kikuji cảm thấy tâm hồn mình chùng hẳn xuống.

“Tôi xin lỗi cậu. Tôi tha thiết muốn gặp cậu, tôi không thể ngồi yên được nữa” Bà Ota cất tiếng nói một cách lặng lẽ.

Kikuji cảm thấy một cách không tự kiềm chế một vẻ dịu dàng trong cái thân thể đang đối diện với chàng.

Ngưừi đàn bà gầy đến độ, nếu không vì vẻ dịu dàng mà chàng bắt gặp qua những giọt nước mắt và cái thân hình kia, chắc chàng đã cảm thấy bực dọc không ít.

Nỗi đau khổ của người đàn bà như mũi kim đâm vào lòng chàng. Mặc dù chính chàng là nguyên nhân gây ra nỗi khổ đó, chàng có cái ảo tưởng là chính trong sự dịu dàng mà chàng đang cảm thấy, niềm đau khổ riêng của chàng đã được sáng tỏ.

“Bà có thể bị ướt nếu ngồi đây. Vào trong này đi”. Kikuji bỗng siết chặt người đàn bà vào đôi tay, hôn lên lưng, lên ngực bà ta một cách tàn bạo, say đắm, và kéo bà ta đứng dậy.

Người đàn bà cố gượng đứng dậy một mình. ‘‘Mặc tôi cậu, mặc tôi. Coi này, tôi nhẹ quá rồi phải không?”

“Rất nhẹ”.

“Tôi bị mất ký ghê quá”.

Kikuji hơi ngạc nhiên về chính mình: bỗng dưng ôm người đàn bà trong tay.

“Con gái bà có tỏ ra lo âu vì tình trạng sức khỏe của bà không?”

“Fumiko?”

“Cô ta cũng đến đây với bà sao?”

Chàng hỏi thế vì bà Ota nhắc đến tên con gái hơi lớn, làm như bà gọi nàng lại từ một nơi nào gần chỗ hai người.

“Tôi không cho nó biết tôi đến tìm cậu.” Lời nói của người mẹ pha lẫn tiếng nức nở. ‘‘Nó không rời mắt khỏi tôi một phút nào hết. Ban đêm, nó tỉnh táo khi thấy tôi có một cử chỉ nào làm nó khả nghi. Nó thay đổi hẳn những lúc về sau này, cũng chỉ tại tôi.” Lúc này bà Ota quỳ ngay người lên. “Nó hỏi tôi sao tôi lại chỉ có một mình nó. Nó bảo lẽ ra tôi phải có một đứa con với ông Mitani. Nó nói những điều thật quái gở”.

Kikuji như cảm thấy, xuyên qua những lời bà Ota vừa nói, nỗi buồn vô tận của cô gái.

Việc Fumiko nhắc nhở đến đứa con riêng của cha chàng làm lòng chàng đau nhói như bị một mũi giáo đâm phải.

Bà Ota vẫn ngó chàng chằm chặp. “Có thể bây giờ con bé đang sục sạo tìm tôi. Tôi lẻn ra ngoài khi nó vắng nhà. Trời mưa, và nó nghĩ chắc tôi không thể bỏ đi”.

“Vì trời mưa à?”

“Hình như nó nghĩ là tôi yếu quá không thể đi dưới trời mưa”.

Kikuji chỉ gật gù đầu.

“Có phải Fumiko đến tìm cậu hôm nọ phải không?”

“Phải. Cô ấy bảo tôi nên tha thứ cho bà, và tôi không thể trả lời được gì hết”.

“Tôi biết con bé cảm thấy ra sao. Vậy thì tại sao tôi lại đến đây nhỉ? Thử nghĩ lại những điều tôi làm!’’

“Tuy nhiên tôi cảm thấy biết ơn bà”.

“Tôi sung sướng khi nghe cậu nói vậy. Chỉ ngần ấy cũng đủ rồi. Song tôi thấy mình khổ sở quá. Cậu cũng nên tha thứ cho tôi”.

“Cái gì làm bà có mặc cảm phạm tội mới được chứ? Tôi có thể nói là không có gì đáng để bà phải cảm thấy như vậy. Hoặc là có thể vì sự có mặt của hồn ma cha tôi.”

Thái độ của người đàn bà không có gì thay đổi. Kikuji có cảm tưởng như chàng đã dùng những lời lẽ đay nghiến một cách vô ích”

“Thôi, quên những lời đó đi”, bà Ota nói. ‘‘Tôi cảm thấy xấu hổ lắm. Tại sao tôi lại nổi sùng chỉ vì một cú điện thoại của cô Kurimoto?”

“Thế Kurimoto gọi giây nói cho bà đấy à?’’ “Vâng. Buổi sáng hôm nay. Cô ta bảo tôi là mọi sự đã được giàn xếp giữa cậu và cô Yukiko con gái nhà Inamura. Tôi thắc mắc tại sao cô ta lại phải nói với tôi điều đó chứ”,

Đôi mắt bà Ota ướt dầm, nhưng đột nhiên bà mỉm cười. Đây không phải nụ cười của một người đang khóc. Mà là một nụ cười đơn giản, không kiểu cách.

“Không có cái gì có thể gọi là giàn xếp hết”, Kikuji đáp. “Bà có nghĩ là Kurimoto nghi ngờ chuyện giữa tôi và bà? Từ hôm đó đến nay bà có gặp cô ta lần nào không?”

“Không. Nhưng cô ta là một người mà cậu phải tỏ ra hết sức thận trọng, và cô ta có thể biết mọi sự. Có thể tại giọng nói của tôi có cái gì khác lạ khi cô ta gọi giây nói cho tôi sáng nay. Tôi không thể làm ra vẻ thản nhiên được. Tôi muốn xỉu và thiếu chút nữa tôi hét vào tai cô ta. Cô ta có thể đoán được phản ứng của tôi dù là qua ống nói. Cô ta ra lệnh cho tôi đừng có xen vào chuyện của cậu”.

Kikuji cau mày. Chàng chẳng biết nói làm sao.

“Đừng xen vào — tại sao, tôi vẫn chỉ nghĩ đến sự tổn thương mà tôi đã gây ra cho Yukiko. Nhưng từ sáng hôm nay tôi bắt đầu thấy ghê sợ cô Kurimoto. Tôi không thể ngồi ở nhà vì vậy”. Đôi vai người đàn bà run rẩy như bị quỷ ám. Miệng bà ta méo xệch về một bên và cong hẳn lên. Tất cả cái vẻ khó coi của tuổi tác người đàn bà chợt hiện lên rõ rệt.

Kikuji đứng dậy và đặt một tay lên vai bà ta.

Người đàn bà túm chặt lấy bàn tay chàng.

“Tôi sợ lắm, sợ lắm”. Người đàn bà đưa mắt ngó quanh căn phòng, người rúm lại, đột nhiên như mất hết cả sinh khí.

“Trong túp lều này phải không?

Kikuji bối rối không hiểu câu hỏi có ý gì. “Phải”, chàng đáp với một vẻ mơ hồ.

“Quả là một túp lều xinh xắn”.

Liệu người đàn bà có nhớ rằng chính chồng bà thỉnh thoảng đã đến đây cùng uống trà với cha chàng? Hay chính cha chàng là người bà ta đang nhớ đến?

“Có phải lần đầu tiên bà vào đây?”

“Vâng”.

“Bà đang ngó cái gì vậy?”

“Không. Không có cái gì hết”.

“Bức họa kia là của Sotatsun.

Người đàn bà gật đầu, rồi đứng im, đầu cúi xuống.

“Bà cũng chưa vào phòng khách thì phải?”

“Chưa”.

“Tôi tự hỏi có thật vậy không?”

“Thực ra tôi có đến đây một lần, vào dịp đám tang cha cậu”. Giọng nói của người đàn bà như bị hụt hơi.

“Nước đang sôi. Chúng ta uống trà chứ? Bà sẽ cảm thấy dễ chịu hơn sau đó, vả lại tôi cũng cảm thấy muốn uống một chén.’’

“Liệu có gì trở ngại không?” Người đàn bà bắt đầu đứng dậy, hơi lảo đảo một chút,

Kikuji mang lại hai chén trà và những dụng cụ khác từ một góc phòng. Chàng nhớ là cô gái nhà Inamura đã dùng những thứ này tối hôm trước, nhưng chàng vẫn đem ra dùng lại.

Bàn tay bà Ota run rẩy. Chiếc nắp va leng keng vào cái ấm đun nước.

Bà ta cúi xuống nhặt chiếc đũa tre để khuấy trà, một giọt nước mắt rơi xuống thành ấm”

“Cha cậu đã có nhã ý mua cái ấm này của tôi”.

“Thật à? Thế mà tôi không biết đấy”.

Kikuji không hề cảm thấy khó chịu khi biết chiếc ấm đun nước đã từng là vật sở hữu của chồng người đàn bà. Và chàng không cả nghĩ những lời người đàn bà vừa nói là lạ lùng, chỉ thấy đó là một lối nói giản dị.

“Tôi không thể mang trà đến cho cậu.” Bà Ota vừa pha trà xong. “Cậu tự đến lấy chén trà đó nghe”.

Kikuji đến bên lò sưởi, và nâng ly trà lên uống.

Người đàn bà ngã vào lòng chàng như thể bị ngất xỉu.

Chàng vòng tay ôm lấy vai bà ta. Đôi vai người đàn bà rung rung, hơi thở trở nên yếu ớt. Trong tay chàng, bà ta mềm đi như một đứa trẻ.

Chú thích:

(1) Tawaraya Sotatsu: họa sĩ thời Tokugawa (1576-1643)

(2) Minamoto Muneyuki, chết năm 939.

(3) Kino Tsurayuki, chết năm 945-