← Quay lại trang sách

Vòm Cây Trong Nắng Chiều (tt)

3-

Chàng lay thật mạnh người đàn bà.

Chàng siết mạnh hai bàn tay tại khoảng giữa cổ và xương đòn gánh của người đàn bà như để bóp cổ bà ta. Chiếc xương đòn gánh nhô hẳn ra ngoài.

“Bà không thể thấy sự khác biệt giữa cha tôi và tôi hay sao?”

“Cậu không nên nói như vậy”.

Đôi mắt người đàn bà khép lại, giọng nói nhỏ hắn đi.

Bà ta chưa kịp sẵn sàng để trở về từ một thế giới khác.

Kikuji có vẻ đang nói với tâm trạng rối loạn của mình hơn là nói với người đàn bà.

Chàng đã bị dẫn giắt vào một thế giới khác. Chàng chỉ có thể nghĩ về nó như một thế giới khác trong đó không hề có sự phân biệt giữa, cha chàng và chàng. Cảm nghĩ về một thế giới khác đó mạnh đến nỗi sau đó chàng bị sự rối loạn xâm chiếm.

Chàng có thể tự hỏi phải chăng người đàn bà này là giống người. Phải chăng bà ta là một thứ tiền nhân loại, hoặc là một người đàn bà cuối cùng của cái giống người.

Chàng có thể tưởng tượng đến người đàn bà đó trong cái thế giới khác kia, không biết phân biệt giữa người chồng đã khuất và cha Kikuji và ngay cả chính Kikuji nữa

“Bà nghĩ đến cha tôi, đúng không, và cha tôi với tôi trở thành một người?”

“Cậu tha lỗi cha tôi. Những điều tôi đã làm. Những tội tôi đã phạm”. Một giọt nước mắt nhỏ ra từ khoé mắt người đàn bà. “Tôi muốn chết. Chết được bây giờ thì nhẹ nhõm biết bao. Cậu định bóp cổ tôi. Sao cậu không bóp nữa đi?”

“Bà không nên riễu tôi về chuyện đó. Song tôi nhận là tôi có cảm thấy như đang bóp cổ một người nào’’.

‘‘Thật thế ư? Cảm ơn cậu”. Người đàn bà ôm lấy cổ mình. “Cổ tôi nhỏ lắm. Chắc cậu không gặp khó khăn gì đâu”'

“Bà có thể chết và bỏ con gái của bà lại sao?”

“Chẳng can hệ gì. Tôi sẽ kiệt sức rồi chết, dù thế nào đi chăng nữa. Xin cậu hãy coi sóc giùm con Fumiko cho tôi”,

“Nếu cô ấy giống bà”.

Đột nhiên người đàn bà mở bừng mắt ra.

Kikuji kinh ngạc về chính những lời chàng vừa thốt ra. Chàng không chủ tâm nói vậy.

Đối với bà Ota, câu đó đã có ý nghĩa gì?

“Coi này. Coi tim tôi đập mạnh biết chừng nào? Như vậy không lâu đâu’’. Bà Ota cầm lấy tay Kikuji đế áp vào ngực mình.

Có lẽ trái tim của bà ta đã sửng sốt vì những lời nói vừa rồi của Kikuji.

“Cậu năm nay bao nhiêu tuổi?”

Kikuji không đáp.

“Vẫn còn ở trong tuổi hai mươi? Tôi không tin. Tôi đau khổ quá. Tôi không hiểu chính tôi nữa”.

Một tay chống trên sàn nhà, người đàn bà cố gắng đứng dậy. Đôi chân bà ta run lập cập.

Kikuji nhỏm dậy.

‘‘Tôi không định tâm đến đây để phá hủy việc giữa cậu và cô Yukiko. Nhưng sự thể đã rồi”,

“Tôi vẫn chưa quyết định cưới cô ấy. Nhưng sự thật là bà đã rửa sạch giùm tôi cái quá khứ — hay dường như thế khi bà nói lên điều đó.’’

“Thật vậy sao?”

“Kurimoto cũng đã từng là nhân tình của cha tôi, và cô ta là người mai mối. Tất cả độc dược của quá khứ đều qui tụ nơi người đàn bà đó.” Cha tôi đã may mắn có bà là người cuối cùng”.

“Cậu phải xúc tiến mau việc cưới cô Yikiko”.

“Đó là vấn đề do tôi tự quyết định lấy.’’

Người đàn bà nhìn chàng với vẻ xa vắng. Đôi má xanh xao, một tay của bà ta ôm lấy vầng trán.

“Căn phòng này như có gai góc xung quanh”.

Bà Ota phải trở về nhà, bà ta bảo vậy. Kikuji gọi một chiếc tắc xi, cùng lên xe với người đàn bà.

Ngả đầu vào góc xe, đôi mắt nhắm lại, bà Ota ngồi bất động. Những tế bào cuối cùng còn âm ỉ dường như sắp tắt ngấm.

Kikuji không đưa bà Ota vào nhà. Khi người đàn bà rời khỏi xe, những ngón tay lạnh lẽo của bà rời khỏi tay chàng một cách giản dị.

Vào khoảng hai giờ sáng hôm sau, Fumiko gọi giây nói cho chàng.

“A-lô. Anh Mitani đấy phải không ạ? Mẹ tôi vừa mới...” Tiếng nói chợt ngưng lại trong giây lát, rồi tiếp tục một cách quả quyết: “...vừa mới mất.’’

“Sao, chuyện gì đã xẩy ra vậy?

“Mẹ tôi mất rồi. Mẹ tôi bị lên cơn đau tim, Bà đã dùng quá nhiều thuốc ngủ”.

Kikuji lặng thinh.

“Tôi sợ là tôi — cần yêu cầu anh một việc, anh Mitani ạ”.

“Vâng?”

“Anh có quen thân với một bác sĩ nào, và nếu xem ra có thể, anh mời giùm ông ta lại đây được không ạ?”

“Một bác sĩ? Cô cần một bác sĩ? Tôi sẽ đi ngay bây giờ”.

Kikuji lấy làm ngạc nhiên là chưa có một bác sĩ nào đã được mời đến. Rồi, đột nhiên, chàng hiểu.

Bà Ota tự tử. Cô con gái gọi chàng không ngoài mục đích yêu cầu chàng giúp nàng dấu việc đó.

“Tôi hiểu”.

“Xin anh giúp cho”.

Nàng đã suy nghĩ trước khi gọi chàng, chàng biết, và như vậy nàng có thể đặt định mọi chi tiết của công việc phải làm với một cái gì giống như nghi thức thông thường.

Kikuji ngồi bên máy điện thoại với đôi mắt nhắm nghiền.

Chàng trông thấy mặt trời về chiều như chàng đã từng trông thấy thế sau đêm trải qua với bà Ota: vầng mặt trời hiện lên sau dẫy cửa sổ xe lửa, phía sau lùm cây ngôi đền Homonji. (1)

Vầng mặt trời dường như sắp rơi xuống trên những cành cây.

Lùm cây trở thành đen xậm.

Vầng mặt trời đang trôi nổi trên các cành cây, rơi rớt vào đôi mắt mệt mỏi của chàng và chàng khép chúng lại.

Bầy hạc trắng in trên chiếc khăn choàng của cô gái nhà Inamura bay ngang qua vầng mặt trời chiều, và chúng vẫn còn ngự trị trong mắt chàng”

Chú thích:

(1) Thuộc vùng ngoại ô phía Nam thành phố Đông-kinh.