Chương 10.
Trong lúc Martha chạy đuổi đàn chim, tôi thơ thẩn ngắm bầu trời và vờ như mình đang trôi lơ lửng trên đó cùng những con mòng biển. Đang trầm ngâm suy nghĩ về quá khứ đã qua và tương lai mù mịt bỗng tôi nhìn sang bên và thấy anh.
Tim tôi đập mạnh. Nụ cười của anh rạng rỡ, nhưng đôi mắt xanh nheo lại vì ánh nắng chói chang.
— Chào người đẹp - anh nói.
Trời ơi, sóng biển đưa cái gì đến thế này..!
Tôi để anh đỡ tôi đứng dậy. Chúng tôi hôn nhau, và tôi cảm giác luồng hơi nóng lạ thường đang đốt cháy ruột gan tôi.
— Anh làm thế nào mà kiếm được một ngày nghỉ? - Cuối cùng tôi hỏi và ôm chặt lấy anh.
— Em không hiểu à. Đây là công việc. Anh đang sục sạo ven biển để tìm kiếm bọn khủng bố - anh đùa. - Các bến cảng và bờ biển, đó là địa bàn hoạt động của anh.
— Em lại tưởng việc của anh là chọn màu báo hiệu đấy.
— Cả thế nữa - anh nói. Anh vẫy vẫy cái cà vạt về phía tôi. - Em thấy không? Màu vàng.
Tôi thích cách đùa của anh về công việc của mình, bởi vì nếu không làm vậy mọi thứ sẽ trở nên quá u uất.
— Đừng có đùa - anh nói, rồi chúng tôi lại hôn nhau. - Công việc này vất vả lắm đấy.
Tôi bật cười. - Làm việc nhiều quá là phát điên lên đấy anh ạ.
— Này, anh có cái này cho em - anh nói khi chúng tôi sánh bước đi trên cầu tàu. Anh rút một gói giấy ra khỏi túi và đưa cho tôi. - Anh tự gói đấy.
Gói giấy được dán bằng băng dính, và Joe viết một dây các chữ X và O thay vì thắt nơ. Tôi mở gói giấy, lấy ra một sợi dây bạc.
— Cái này là để cho em an toàn - Joe nói.
— Anh yêu, đây là Kokopelli. Sao anh biết em thích? - Tôi giơ cái mặt đá nhỏ xíu lên mắt.
— Lọ gốm Hopi trong nhà em đã gợi ý cho anh.
— Em thích lắm. Không những thế, em rất cần nó - tôi nói, quay lưng lại phía anh để anh đeo sợi dây vào cổ tôi.
Joe gạt sợi tóc ở sau gáy tôi và hôn vào đúng chỗ đó. Đôi môi anh, cái má ráp ên gáy tôi, làm tôi khẽ rùng mình. Tôi hổn hển, rồi quay lại vào vòng tay anh. Tôi thích được như thế này lắm.
Tôi hôn anh nhẹ nhàng, và nụ hôn của anh mạnh mẽ hơn, cuồng nhiệt hơn. Cuối cùng tôi tuồn ra khỏi vòng tay anh.
— Đi bỏ bớt mấy thứ áo quan này ra nào - tôi nói.
Phòng ngủ dành cho khách của Cat được quét vôi màu hồng đào và rất thoáng mát. Một giường ngủ đôi đặt sát cửa sổ. Áo vét của Joe bay lên ghế, tiếp đến là sơ mi bò và cà vạt vàng.
Tôi giơ tay lên, và anh nhẹ nhàng kéo áo quây sát người của tôi qua đầu. Tôi cầm tay anh đặt lên ngực, hơi ấm của anh làm tôi gần như bay bổng. Tôi hổn hển thở khi quần soóc rơi xuống chạm sàn nhà.
Tôi nằm trên giường ngắm nhìn cho đến lúc Joe cởi xong quần áo và lên giường nằm cạnh tôi. Trời ơi, anh đẹp quá. Rồi tôi lao vào vòng tay anh.
— Anh có cái này nữa cho em, Lindsay ạ - Joe nói.
Cái mà anh có thật quá rõ ràng. Tôi cười vào cổ anh.
— Không chỉ có cái đấy đâu - Joe nói. - Cái này cơ.
Tôi mở mắt và nhìn thấy dòng chữ nhỏ viết nguệch ngoạc trên ngực bằng bút bi. Anh đã viết tên tôi lên trái tim anh.
Lindsay
— Anh thật hài hước - tôi cười.
— Không, anh lãng mạn - Joe nói.
Với tôi Joe không chỉ là người bạn tình. Anh quá tuyệt và quá tử tế để tôi chỉ nghĩ đến anh như một anh chàng bảnh choẹ. Nhưng tôi đã từng phải trả giá cho tình yêu. Trong những lúc thế này, khi công việc của chúng tôi cho phép, chúng tôi gần gũi không thể tả xiết Rồi buổi sáng Joe phải quay về Washington, và tôi không biết liệu tôi còn gặp lại anh không - hay có còn bao giờ được cảm thấy thế này nữa không.
Người ta từng nói tình yêu tìm đến bạn khi bạn đã sẵn sàng.
Liệu tôi đã sẵn sàng chưa?
Lần cuối cùng tôi yêu một người đàn ông, anh ấy đã chết thê thảm.
Thế còn Joe?
Anh đã từng bị tổn thương vì cuộc ly hôn. Liệu anh có khi nào lấy lại được niềm tin?
Ngay lúc này, tôi đang nằm trong vòng tay anh, trái tim tôi bị chia đôi giữa quyết định mở rộng lòng mình với anh và việc phải bảo vệ bản thân khỏi nỗi đau ly biệt.
— Em ở đâu thế Lindsay?
— Ở đây, em ở ngay đây.
Tôi ôm chặt lấy Joe, cố ép mình quay lại với hiện tại. Chúng tôi hôn và vuốt ve nhau, nghĩ đến lúc rời xa nhau là tôi không thể chịu đựng nổi. Chúng tôi lại hoà quyện vào nhau, ăn khớp hoàn hảo.
— Anh yêu em, Lindsay - anh lẩm bẩm.
Tôi gọi tên anh, nói với anh rằng tôi yêu anh khi khoái cảm lại dâng lên và tôi để cho những ý nghĩ sợ hãi xa rời.
Chúng tôi nằm ôm nhau rất lâu sau đó, chỉ nghe nhịp thở của nhau, tưởng như trái đất ngừng quay thì có tiếng chuông cửa.
— Khỉ thật - tôi nói. - Kệ nó.
— Phải xuống mở cửa em ạ - Joe nói nhẹ nhàng. - Có thể có người cần tìm anh.
Tôi trèo qua người Joe, khoác áo sơ mi của anh và đi xuống mở cửa. Một phụ nữ ngoại ngũ tuần xinh đẹp đang đứng trên hiên với nụ cười trên môi. Với một người đi xin tiền quyên góp thì bà ta quá sành điệu trong bộ đồ thể thao và cái áo len hiệu Lilly Pulitzer, với một đặc vụ FBI thì trông lại quá hồ hởi.
Bà ta tự giới thiệu là Carolee Brown.
— Tôi sống ở dưới đường Cabrillo, khoảng nửa dặm về phía bắc. Ngôi nhà màu xanh có dãy xích kia kìa.
— À, vâng. Tôi biết chỗ đó rồi. Trường học thì phải?
— Vâng, đúng nó đấy.
Tôi không có ý nổi nóng, nhưng tôi cảm thấy không thoải mái chút nào khi phải đứng đó với khuôn mặt vừa bị cọ râu và một mái tóc rối bù vì chuyện đó.
— Tôi có thể giúp gì cho bà, thưa Bà Brown?
— Thực ra tôi là Tiến sỹ Brown, nhưng xin cứ gọi tôi là Carolee. Lindsay phải không? Tôi và con gái tôi giúp chị cô chăm sóc Penelope. Cái này là cho cô.
Bà ta đưa cho tôi một cái đĩa đậy giấy bạc.
— Ôi, đúng là Cat có nhắc đến bà. Tôi xin lỗi. Đáng lẽ tôi phải mời bà vào, nhưng...
— Không cần đâu. Tôi không sang chơi. Tôi chỉ sang đưa bánh thôi. Chào mừng cô đến với Vịnh Nửa Vầng Trăng.
Tôi cảm ơn Carolee, và chúng tôi trao đổi thêm vài lời trước khi bà ấy chào tạm biệt và ra xe. Tôi cúi xuống nhặt tờ báo, liếc qua trang đầu trong lúc đi vào phòng ngủ. Hôm nay trời nắng, chỉ số Nasdaq tụt xuống mười điểm, vụ án ở Đồi Crescent vẫn chưa đi đến đâu. Thật khó có thể tin nổi là ở một nơi tuyệt đẹp như thế này lại có thể xảy ra án mạng.
Tôi nói với Joe về vụ án mạng, rồi bóc lớp giấy bạc trên đĩa.
— Bánh sôcôla - tôi nói. - Của bà Carolee.
— Bà Carolee. Như kiểu Con thỏ ngày Phục sinh?
— Chắc thế. Chắc cũng giống nhau.
Joe nhìn tôi chằm chằm đầy mơ màng.
— Em mặc cái áo đấy đẹp lắm. Áo của anh ấy.
— Cảm ơn anh.
— Em không mặc nó thì còn đẹp hơn.
Tôi bật cười và bỏ cái đĩa xuống. Rồi tôi từ từ cởi khuy áo sơ mi xanh và để nó tuột xuống khỏi vai.