Chương 11.
— Hồi trước anh cũng nuôi một con lợn như thế này - Joe nói khi chúng tôi đang nghiêng người qua hàng rào nhà lợn tối hôm đó.
— Thôi đi anh! Anh sống ở khu Queen cơ mà.
— Ở khu Queen cũng có vườn chứ sao. Con lợn của anh tên là Alphonse Pignole, anh thường cho nó ăn mỳ với nước sốt rau diếp áp chảo có rưới rượu vang Cinzano. Nó thích lắm.
— Anh bốc phét.
— Không.
— Thế giờ nó đâu rồi?
— Cả nhà anh đã nướng nó lên đánh chén cùng nước sốt táo rồi.
Joe nhìn thấy ánh mắt ngờ vực của tôi.
— Rồi rồi, đoạn ấy là anh nói dối. Lúc anh học đại học, nhà anh đã gửi nó đến một gia đình tuyệt vời ở vùng nông thôn ở New York. Anh sẽ cho em xem cái này.
Anh với tay lấy cái cào, và Penelope bắt đầu ủn ỉn khụt khịt.
Joe cũng ủn ỉn khụt khịt đáp lại.
— Tiếng Latinh của lợn đấy - anh nói và nhe răng cười.
Anh dùng cái cào gãi vào lưng chú lợn. Nó quỳ thụp xuống, ụt ịt thích thú rồi lăn quay ra chổng bốn chân lên trời.
— Tài năng của anh quả là không có giới hạn - tôi nói. - Nhân tiện, em nghĩ là anh được quyền có ba điều ước.
Joe, Martha và tôi ăn tối ngoài hiên dưới ánh hoàng hôn. Tôi lấy công thức nướng gà của mẹ ra để trổ tài, sau đó chúng tôi ăn kem Cheny Garcia và Chunky Monkey.
Chúng tôi ngồi ôm chặt lấy nhau hàng giờ đồng hồ, theo dõi trận đấu crickê và nghe nhạc trên đài phát thanh, ngắm những ngọn nến chập chờn trước cơn gió nhẹ oi bức.
Sau đó, chúng tôi ôm nhau ngủ, tỉnh giấc để rồi lại đến với nhau, cười với nhau, và yêu nhau. Chúng tôi ăn bánh sôcôla, kể cho nhau nghe về những giấc mơ của mình, rồi lại ngủ, không rời khỏi nhau.
Rạng sáng, di động của Joe đưa chúng tôi về với hiện tại. Joe nói, - Vâng thưa ngài. Tôi sẽ tiến hành - rồi gập điện thoại.
Anh mở rộng vòng tay và lại ôm tôi vào lòng. Tôi dướn người lên, hôn vào cổ anh.
— Bao giờ ô tô sẽ đến đón anh?
— Khoảng vài phút nữa em ạ.
Joe không nói quá lời. Tôi có 120 giây để ngắm anh mặc quần áo trong bóng tối, qua luồng ánh sáng rọi qua cửa sổ tôi thấy anh buồn thế nào khi phải đi.
— Em cứ nằm đi - Joe nói khi tôi kéo chăn. Anh đến bên ôm tôi và anh hôn tôi cả chục lần: lên môi, lên má, lên mắt.
— À mà anh đã ước ba điều rồi đấy.
— Ba điều gì?
— Anh sẽ không cho em biết đâu, nhưng một trong ba điều ấy là Cherry Garcia.
Tôi cười. Tôi hôn anh.
— Anh yêu em, Lindsay.
— Em cũng yêu anh, Joe!
— Anh sẽ gọi cho em.
Tôi không hỏi khi nào.