Chương 16.
Đang ngồi trên hiên dạo vài bản nhạc với cây đàn Seagull thì một tiếng xoảng khủng khiếp làm tôi giật mình. Một chiếc xe kéo đang rầm rầm chạy qua con đường Sea View yên ả. Tôi cáu kỉnh cho đến tận khi nhìn thấy chiếc xe đang kéo một chiếc Bonneville 1981.
Bonnevllle 1981 của tôi.
Tài xế vẫy tay khi nhìn thấy tôi.
— Quý cô. Tôi cô cái này cho cô đây.
À, anh chàng ngoài hành tinh. Tay bán xăng. Tôi nhe răng cười khi Keith cho xe xuống. Khi chiếc xe đã nằm trên mặt đường, anh chàng ra khỏi buồng lái và chạy về phía tôi một cách vênh vang.
— Sẽ làm thế nào để cái xe ọp ẹp này đi được? - anh ta ngồi lên bậc thềm và hỏi.
— Tôi có kinh nghiệm với vài cái xe như thế này rồi - tôi nói. - Phần lớn là xe cảnh sát.
— Cô là thợ cơ khí à? - Anh ta huýt sáo. - Khỉ thật. Tôi biết ngay là cô hay phết mà.
— Không hẳn thế đâu. Tôi là cảnh sát.
— Bốc phét.
— Thật đấy - tôi nói, bật cười khi thấy chàng trai tròn mắt kinh ngạc.
Cậu ta với cánh tay cơ bắp về phía tôi, cầm lấy cây đàn và liếc nhìn theo kiểu "Tôi chơi được chứ?"
— Cứ tự nhiên, anh bạn.
Cậu chàng đặt Seagull lên đùi, bập bùng vài hợp âm, rồi chơi vài đoạn nhạc của một bản nhạc đồng quê - Em đã bỏ tôi lại một mình. Cậu ta chơi hơi cường điệu quá, và tôi chỉ có thể đứng cười màn trình diễn của cậu ta.
Keith cúi đầu chào, rồi đưa trả lại tôi cây đàn.
— Thế còn cô chơi nhạc gì? - Cậu ta hỏi.
— Nhạc rốc. Nhạc blues. Tôi đang tự viết một bản nhạc. Ghép cái nọ với cái kia.
— Tôi nghĩ thế này, sao chúng ta không cùng đi ăn tối với nhau nhỉ? Tôi biết một quán chuyên đặc sản cá ở bãi Moss.
— Cảm ơn, Keith. Nghe hấp dẫn đấy, nhưng tôi có hẹn rồi. Tôi với tay lôi cái vòng Kokopelli mà Joe cho.
— Thế thì cô đang làm trái tim tôi tan nát đấy.
— Ái chà. Cậu sẽ ổn thôi.
— Không, thật mà. Tôi bị ấn tượng sâu sắc đấy. Cô vừa xinh đẹp, lại còn là thợ cơ khí khi cần. Cô đúng là giấc mơ của mọi chàng trai.
— Thôi nào Keith - tôi nói, vỗ nhẹ vào tay cậu ta. - Cho tôi xem cái xe mới đi. Tôi bước xuống hiên, Keith đi theo sau. Tôi đưa tay qua thanh chắn bùn, mở cửa buồng lái và ngồi vào. Chiếc xe rộng rãi thoải mái, và trên hộc xe đầy những đĩa hát và đồ đạc linh tinh, đúng như tôi nhìn thấy từ lần trước.
— Cô tinh đời đấy, Lindsay - Keith nói, nghiêng qua nóc xe. Tôi không đời nào lại bán cho cô thứ vứt đi. Hộp đồ nghề tôi để sau xe, nhưng có vấn đề gì cô cứ gọi.
— Tôi sẽ gọi.
Cậu ta mỉm cười ngượng nghịu, bỏ mũ xuống, vuốt lại mái tóc vàng, rồi đội mũ lên đầu và nói, "ok, cô bảo trọng nhé!"
Tôi vẫy tay khi cậu ta lái xe đi khỏi. Rồi tôi cho chìa vào và nổ máy.
Máy không nổ. Nó cũng chẳng ho, chẳng thở vắn than dài lấy một tiếng.
Nó chết đứng.
Tôi viết danh sách nhưng thứ cần mua rồi mất cả ngày hôm ấy đánh bóng Bonnevllle bằng những thứ tôi tìm được trong hộp đồ nghề của Keith. Tôi hạnh phúc tràn trề khi từ đống đất bụi nâu sòng bẩn thỉu chiếc xe chuyển sang màu đồng sáng bóng.
Tôi vẫn đang chiêm ngưỡng thành quả lao động của mình thì một tờ báo bay vụt từ một chiếc xe đang chạy qua. Tôi lùi nhanh lại và chộp gọn lấy tờ báo, anh chàng đưa báo hét lên - Bắt khá nhỉ! - Tôi mở tờ báo Gazette địa phương mỏng dính, và dòng chữ in đậm đập vào mắt tôi:
“VỢ MỘT BÁC SỸ ĐỊA PHƯƠNG BỊ GIẾT TẠI NHÀ. BÁC SỸ MẤT TÍCH"
Tôi đứng chôn chân trên bãi cỏ và đọc tiếp: Lorelei 0'Malley, vợ của bác sỹ Ben 0'Malley, bị giết trong nhà ở Đường Colony buổi trưa hôm nay, rất có thể đây là một vụ cướp không thành. Con gái riêng của chồng bà, Caitlin, 15 tuổi, tìm thấy thi thể mẹ kế trong phòng ngủ khi đi học về. Bác sỹ O'Malley, một bác sỹ đa khoa nổi tiếng trong vùng của cộng đồng, bị mất tích.
Chiều hôm ấy, Sếp Peter Stark yêu cầu đám đông bên ngoài sở cảnh sát bình tĩnh nhưng vẫn phải cảnh giác.
— Những vụ án mạng có nhiều điểm tương đồng - Stark nói. - Nhưng tôi không thể bình luận gì thêm bởi vì điều đó sẽ ảnh hưởng đến quá trình điều tra. Hiện giờ điều duy nhất tôi có thể nói là cảnh sát sẽ không để yên cho đến lúc kẻ sát nhân bị bắt.
Để trả lời câu hỏi của các phóng viên, Sếp Stark nói, - tiến sỹ O'Malley được nhìn thấy lần cuối cùng vào buổi trưa. Khi ông đi ra ngoài ăn trưa nhưng không thấy về và cũng không gọi về. Hiện tại ông không phải là nghi phạm."
Tôi gấp tờ báo và nhìn đăm đăm về phía những ngôi nhà quét vôi màu sáng có lợp mái trên đường Sea View. Bản năng của tôi đang gào thét. Tôi là một cảnh sát không được phép điều tra, một cảnh sát không có việc. Tôi không muốn đọc về những vụ án mạng. Tôi muốn có thông tin trực tiếp.
Tôi cất những dụng cụ đang dùng để đánh bóng chiếc xe, rồi đi vào nhà và gọi cho các bạn.
Tôi bỗng thấy nhớ bạn bè của mình quá.
Người trực tổng đài nối đường dây cho Claire trước, và giọng nói dịu dàng của cô ấy làm tôi thấy ấm lòng.
— Chào bé. Đang ngủ à? Nghỉ ngơi dưỡng sức chăm sóc sắc đẹp à?
— Mình đang cố ngủ, bươm bướm ạ, nhưng đầu óc mình đang quay cuồng lên đây.
— Đừng làm phí thời gian rỗi, Lindsay, mình xin câu đấy. Trời ạ, ước gì mình cũng được đi nghỉ xả hơi nhỉ.
Cindy tham gia vào cuộc gọi, giọng nói trẻ trung của cô ấy vang lên sôi nổi lạ thường. - Không có cậu buồn lắm, Linds. Chán mớ đời.
— Mình mong có các cậu ở đây quá - tôi nói với các bạn. Trời trong xanh và cát vàng. Và Joe tối qua đã ngủ đêm ở đây.
Cindy kể về buổi hẹn hò thứ hai với anh chàng cầu thủ khúc côn cầu, hai chúng tôi huýt sáo cổ vũ, và tôi kể về Keith, chàng tóc vàng ở trạm xăng.
— Mình nghĩ cậu ta khoảng ngoài hai mươi, trông giống kiểu Brad Pitt. Cậu chàng đã tán tỉnh mình.
Claire nói - Hai cậu làm mình cảm thấy như một bà già cô chồng tẻ nhạt vậy.
— Tẻ nhạt được như cậu với Edmimd thì mình cũng muốn - Cindy nói. - Chắc chắn đấy.
Những tiếng cười và những câu nói đùa làm tôi có cảm giác chúng tôi đang vây quanh một cái bàn thắp nến ở quán Susie.
Rồi cũng giống như ở quán Susie, chúng tôi hàn huyên.
— Thế nào, thế còn những vụ ám sát mà mình được nghe nói thì sao? - Claire hỏi.
— Ôi trời. Cả thành phố đang phát điên lên đây. Một cặp vợ chồng trẻ bị giết vài tuần trước - một phụ nữ bị sát hại chỉ cách đây có vài dặm sáng hôm nay.
— Mình có nhận được tin rồi - Cindy nói. - Rất hãi hùng.
— Kẻ sát nhân có vẻ bắt đầu nhảy múa rồi đấy, và cậu biết là mình rất bực vì không thể làm gì được cả. Mình muốn lùng sục khắp hiện trường các vụ án. Mình không thể chịu đựng được khi không được tham gia.
— Ồ, thế thì cậu sẽ quan tâm đến tin này đấy - Claire nói. - Mình lấy được cái này từ hồ sơ của của các bác sỹ pháp y. Có đôi vợ chồng bị giết hại ở Đồi Crescent vài tuần trước đúng không? Họ đã bị đánh bằng roi.
Tôi đã phải thẫn thờ mất một lúc khi tâm trí quay trở lại với John Doe 24.
Cậu thanh niên đã bị cứa cổ và bị đánh bằng roi. - Họ bị đánh bằng roi sao? Claire, cậu có chắc không?
— Hoàn toàn chắc chắn, ở lưng và mông.
Đúng lúc đó, có tiếng bíp trong điện thoại và tên người gọi hiện lên như quá khứ xa xăm chợt dồn về hiện tại. Tôi nói, - Các cậu chờ mình chút - rồi nhấn vào nút đang nháy.
— Lindsay, Yuki Castellano đây. Cô có thời gian nói chuyện không?
— Thật may là tôi vẫn đang nói chuyện điện thoại với Claire và Cindy.
— Tôi cần cô thời gian để có thể chuyển nhịp sang nói chuyện với luật sư của tôi về vụ xảy ra trên phố Larkin.
Yuki nói cô ấy sẽ gọi lại vào buổi sáng, và tôi lại chuyển đường dây, tiếp tục nói chuyện với những người bạn, nhưng tâm trí tôi đang quay cuồng.
Mấy ngày vừa qua, tôi đã quên tất cả - trừ phiên toà xét xử cuộc đời tôi sắp tới.