← Quay lại trang sách

Chương 17.

Kẻ theo dõi đi trên con đường qua cồn cỏ dưới ánh trăng khuyết. Hắn đội mũ len, mặc áo len đen, và cầm chiếc máy ảnh siêu nhỏ có độ phóng lớn trong tay.

Hắn dùng nó để theo dõi một cặp tình nhân ở đầu kia bãi biển, rồi hắn dõi ống kính về phía những ngôi nhà cách vài trăm mét bên rìa đường Sea View.

Hắn thu hẹp ống kính tập trung vào một ngôi nhà: một ngôi nhà theo phong cách Cape Cod, có rất nhiều cửa sổ và hai cặp cửa kéo dẫn ra hiên. Hắn có thể nhìn thấy Trung uý Lindsay Boxer đang đi lại trong phòng khách.

Tóc buộc cao, cô đang mặc một chiếc áo phông mỏng màu trắng. Xoắn sợi dây đeo cổ trong lúc nghe điện thoại. Hắn có thể nhìn thấy đường nét ngực cô dưới lần áo.

Đầy đặn và tràn trề sức sống.

“Ngực đẹp đấy, thưa Trung úy".

Kẻ theo dõi biết rõ Lindsay là ai, cô làm gì, và tại sao cô lại đến Vịnh Nửa vầng Trăng. Nhưng hắn còn muốn biết nhiều hơn nữa.

Hắn muốn biết cô đang nói chuyện với ai. Có lẽ với anh chàng tóc sẫm đã ngủ lại đêm qua và được một chiếc xe đen của Chính phủ đến đón chăng. Hắn muốn biết về người đó: hắn ta là ai và liệu hắn ta có quay lại không.

Và hắn cũng muốn biết Lindsay để súng ở đâu.

Kẻ theo dõi chụp một vài bức ảnh của Boxer, đang mỉm cười, cau mày, tháo dây buộc tóc. Kẹp tai nghe vào cổ, ngực cô chuyển động khi cô với tay để buộc lại tóc.

Trong lúc hắn theo dõi, con chó chạy qua phòng nằm xuống gần cửa, nhìn ra ngoài - nó gần như đang nhìn thẳng vào hắn.

Kẻ theo dõi đi về phía bãi biển, nơi cặp tình nhân đang ôm hôn nhau, rồi băng qua cồn cỏ ra chỗ hắn đỗ xe. Vào trong xe, hắn lấy cuốn sổ và lật sang trang có tên của Lindsay viết bằng nét chữ tỉ mỉ.

“Trung úy Lindsay Boxer".

Ánh đèn đường vừa đủ sáng để hắn có thể viết thêm vào trang giấy.

Hắn viết: “Bị tổn thương. Cô đơn. Có vũ khí và nguy hiểm".