← Quay lại trang sách

Phần Ba: Trở Lại Vởi Công Việc:Chương 1.

Mặt trời mới chỉ ửng hồng trên bầu trời thì có tiếng điện thoạỉ làm tôi tỉnh giấc. Tôi dò dẫm tìm điện thoại, đến hồi chuông thứ tư mới nhấc được máy.

— Lindsay à, Yuki đây. Hi vọng tôi không làm cô thức giấc. Tôi đang lái xe và chỉ có một phút để nói thôi, nhưng tôi sẽ nói rất nhanh.

Yuki là một người sôi nổi và thông minh, và tôi biết điều đó, cô ấy luôn nói với tốc độ 90 dặm một giờ.

— OK. Tôi đã sẵn sàng - tôi nói, chui lại vào giường.

— Sam Cabot đã ra viện. Hôm qua tôi đã lấy lời khai của nó. Yuki nói, giọng cô ấy vang lên nhịp nhàng. - Nó rút lại lời thú tội về những vụ án mạng trước đây ở khách sạn, nhưng đó là việc của uỷ viên công tố. Về vụ kiện cô, nó nói cô nổ súng trước, bắn trượt, sau đó nó và Sara bắn trả để tự vệ. Rồi cô bắn hạ chúng. Nói láo. Chúng ta biết điều đó và bọn họ cũng biết điều đó, nhưng đây là nước Mỹ. Nó muốn nói gì cũng được.

Tôi thở dài, cổ họng tắc nghẹn. Yuki tiếp tục.

— Cái khó cho chúng ta là ở chỗ nó quá dễ làm mọi người mủi lòng, thằng ranh bệnh hoạn. Bị liệt, ngồi xe đẩy, cổ quấn băng, môi dưới run run. Trông như thiên thần gãy cánh.

— Bị một nữ cảnh sát nham hiểm bắn hạ - tôi ngắt lời.

Tôi định nói tiếp là bị chúa trời bắn hạ, nhưng thôi không quan trọng. Cô ấy cười. - Chúng ta phải gặp nhau để vạch chiến thuật. Chúng ta hẹn ngày được không?

Lịch của tôi sạch trơn như tờ giấy trắng. Của Yuki, ngược lại, giờ nào cũng đầy kín những buổi lấy lời khai, các cuộc họp, và các phiên toà trong vòng ba tuần tới. Tuy vậy chúng tôi vẫn hẹn gặp một vài ngày trước khi phiên toà của tôi bắt đầu.

— Hiện giờ giới truyền thông đang làm loạn - Yuki tiếp. - Chúng tôi để lọt ra với báo giới là cô đang ở New York với một vài người bạn để họ khỏi săn lùng cô. Lindsay? Cô còn ở đó không?

— Còn, tôi đây - tôi nói, mắt dán vào quạt trần, tai như ong lên.

— Tôi khuyên cô nên nghỉ ngơi nếu được. Đừng xuất đầu lộ diện. Những thứ khác cứ để mình tôi lo.

Đúng.

Tôi đi tắm, thay quần vải thô, áo phông màu hồng và mang một cốc càfê ra sân sau. Trong lúc đổ bữa sáng vào máng ăn của Penelope, tôi lẩm bẩm hỏi nó: - Một con lợn ăn được bao nhiêu cám lợn nếu con lợn chỉ toàn ăn cám lợn?

Một cô gái thành phố nói chuyện với lợn. Ai mà tưởng tượng được?

Tôi nghĩ đến lời khuyên của Yuki, gió biển thổi vào mát lộng hàng hiên. Nghỉ ngơi và đừng xuất đầu lộ diện. Nghe thật có lý, nhưng tôi quá nóng lòng được làm một điều gì đó. Tôi muốn khuấy động tất cả, muốn nổi dậy, dù đúng dù không.

Quả thật tôi không thể ngồi yên.

Tôi huýt sáo gọi Martha và nổ máy chiếc Explorer. Rồi chúng tôi đi đến một ngôi nhà ở Đồi Crescent - hiện trường của vụ án mạng.

— Hừ - tôi nói với Martha. - "Không làm loạn" - là không chịu được hả? - Martha quay sang nhìn tôi bằng đôi mắt nâu ướt át, ngoe nguẩy đuôi, rồi lại quay ra ngắm nhìn con đường khắc đá.

Khi lái xe qua Cao lộ số 1, tôi phừng phừng kích động. Đi được 3 dặm, tôi rẽ sang Đồi Crescent, lác đác trên quả đồi nằm tại đỉnh của Vịnh Nửa vầng Trăng là những ngôi nhà lạ mắt.

Tôi cho xe chạy chầm chậm trên con đường một làn rải sỏi cho đến lúc hiện trường vụ án xuất hiện trước mắt tôi. Tôi dừng xe lại, tắt máy.

Ngôi nhà màu vàng lợp ngói thật đẹp, đầu hồi có ba cửa sổ, ngoài vườn đầy hoa và trên hàng rào gỗ có trang trí những vòng chạm gỗ. Cái tên Daltry được sơn trên hòm thư tự làm, và gần 1 km băng vàng vẫn còn quấn quanh nơi này, đúng là giấc mơ Mỹ.

“Hiện trường vụ án. Không phận sự miễn vào".

Tôi không tài nào hình dung được cảnh hai người bị ám sát dã man trong ngôi nhà gỗ nhỏ bé ấm cúng này. Án mạng không thể xảy ra ở những nơi như thế này.

Điều gì đã khiến kẻ sát nhân đến chính ngôi nhà này? Đây là đích nhắm của hắn hay hắn chỉ tình cờ dừng lại ở ngôi nhà đáng yêu này?

— Ngồi yên - tôi nói với Martha khi bước ra khỏi xe.

Vụ án xảy ra hơn sáu tuần trước, giờ cảnh sát không còn canh giữ hiện trường. Bất cứ ai muốn đều có thể thò đầu vào xem, chỉ không được phép vào trong nhà - và tôi nhìn thấy dấu vết của những kẻ chõ mũi vào chuyện của người khác ở khắp nơi: vết chân trên những luống hoa, đầu mẩu thuốc lá trên hè, lon nước ngọt ngoài bãi cỏ.

Tôi bước qua cánh cửa để ngỏ, cúi xuống qua dây băng, và đi vòng quanh nhà, chậm rãi nhìn quanh hiện trường.

Lưới bóng rổ lăn lóc dưới bụi cây, ở thềm sau là chiếc giày trẻ em còn ướt đẫm sương đêm. Tôi để ý thấy khung kính từ cửa sổ tầng hầm bị nhấc ra và đặt nằm dựa vào tường nhà: rất có thể bọn chúng đã đột nhập vào bằng đường này.

Càng ở lại nhà Daltry lâu, tâm can tôi lại càng buốt nhói. Tôi phải rón rén đi quanh hiện trường vụ án thay vì được đảm đương vụ án này, điều ấy làm tôi cảm thấy lạ và khó chịu, như thể tội ác này nằm ngoài phạm vi công việc của tôi và tôi không được phép ở đây. Đồng thời những gì Claire nói tối qua làm tôi suy nghĩ.

Vợ chồng nhà Daltry ở Đồi Crescent không phải là những nạn nhân đầu tiên bị đánh bằng roi. Còn ai đã từng bị hành hạ thế này? Những vụ giết người này có liên quan tới vụ án còn dang dở John Doe 24 của tôi không?

“Hãy nghỉ ngơi và đừng xuất đâu lộ diện", Yuki nói. Tôi bật cười. Tôi vào xe, đập nhẹ vào cái sườn lông lá của người bạn tri kỷ, rồi xuôi con đường rải sỏi để ra xa lộ.

Chỉ mất mười phút chúng tôi đã có mặt tại trung tâm Vịnh Nửa Vầng Trăng. Tôi muốn nhìn thấy ngôi nhà của O’Malley.

Xe cảnh sát đỗ đầy hai bên đường Ocean Colony. Phù hiệu dán trên cửa xe cho tôi biết cảnh sát địa phương đã có được sự hỗ trợ mà họ đang quá cần. Họ đã gọi cảnh sát liên bang tới.

Khi lái xe qua, tôi thấy một cảnh sát mặc quân phục gác trước cửa, một người khác đang phỏng vấn người đưa thư.

Thanh tra và nhân viên kỹ thuật xử lý hiện trường vụ án chốc chốc lại ra vào ngôi nhà. Lều bạt của báo giới được dựng trên bãi cỏ nhà bên cạnh, và một phóng viên đang đưa tin trực tiếp.

Tôi đỗ xe cách xa một đoạn, đi bộ về phía ngôi nhà, trà trộn vào đám đông đang đứng nhìn cảnh sát thi hành nhiệm vụ từ vỉa hè đối diện. Đó là một vị trí khá thuận lợi và trong khi đứng đó, tôi sàng lọc lại những suy nghĩ của mình, hi vọng sẽ tìm ra một điều gì đó.

Những ngôi nhà của các nạn nhân khác xa nhau như mặt trăng mặt trời. Đồi Crescent là một khu công nhân, những ngôi nhà khiêm tốn bị đường cao lộ 1 chắn tầm nhìn ra vịnh. Ocean Colony là khu gần một sân golf tư. Nhà O'Malley và những ngôi nhà xung quanh nó lộng lẫy với toàn những thứ tốt nhất mà tiền có thể mua được. Hai ngôi nhà này và những con người sống trong nó có điểm gì tương đồng?

Tôi nghiên cứu ngôi biệt thự sang trọng của nhà O'Malley, ngói bằng acdoa, những cây hoàng dương trồng trong chậu ngoài cửa được cắt tỉa cẩn thận, và một lần nữa tôi lại đặt ra những câu hỏi sơ bộ. Điều gì đã khiến tên sát nhân đến nơi đây? Vụ giết người này là vì lý do cá nhân hay chỉ vì tình cờ có cơ hội?

Tôi đưa mắt lên nhìn những ô cửa chớp màu xanh trên tầng hai, nơi Lorelei O'Malley bị giết trong phòng ngủ.

Bà ta có bị đánh bằng roi không?

Tôi quá chăm chú nên có lẽ đã gây sự chú ý. Một viên cảnh sát trẻ với khuôn mặt bóng bẩy và có vẻ rất kích động tiến về phía tôi.

— Thưa cô, thưa cô. Tôi phải hỏi cô một vài câu hỏi.

Khỉ ạ. Nếu tôi phải trình thẻ cảnh sát, tay cớm này sẽ kiểm tra trong cơ sở dữ liệu. Tin sẽ lan nhanh: Trung uý Lindsay Boxer, Sở cảnh sát San Ftancisco, đã có mặt tại hiện trường vụ án. Chỉ 20 phút sau báo giới sẽ ập xuống nhấn chuông và dựng lều trên sân cỏ nhà Cat.

Tôi khoác vào mình dáng vẻ vô tội nhất mà tôi có thể có.

— Tôi chỉ đi ngang qua thôi, tôi đi đây.

Tôi hơi nổi cáu, quay đi và bước nhanh về phía chiếc Explorer.

“Đồ ngớ ngẩn". Tôi thấy cậu ta làm việc đó.

Tay cảnh sát ghi lại số xe của tôi khi tôi lái xe ngang qua.