Chương 2.
Phải chập tối tôi mới ra được khỏi nhà Sarducci. Lái xe về hướng đông nam dọc đường Cabrillo, trong tâm trí tôi chỉ toàn những chi tiết của vụ án và cuộc nói chuyện với cảnh sát trưởng. Khi ông ta xác nhận rằng vợ chồng nhà Sarducci, cũng như tất cả những nạn nhân khác, bị đánh, tôi nói với ông ta rằng bản thân tôi đã từng va phải những tên giết người này.
Tôi kể cho ông ta nghe về John Doe 24. vẫn chưa thể xác định chắc chắn mối liên hệ giữa vụ ám sát ở Vịnh Nửa Vầng Trăng và John Doe, nhưng tôi biết mình có lý. 10 năm điều tra các vụ giết người đã dạy cho tôi biết rằng cho dù cách thức giết người có thể thay đổi, dấu hiệu để lại vẫn giữ nguyên. Đánh bằng roi và cứa cổ là một dấu hiệu hiếm thấy, có thể là độc nhất vô nhị.
Khi tôi đến ngã tư chỉ cách nhà Sarducci có vài con phố thì gặp đèn đỏ. Tôi phanh lại, nhìn vào gương chiếu hậu và thấy một chiếc xe thể thao đỏ đang phóng tới. Tôi nghĩ chiếc xe sẽ dừng lại, nhưng nó thậm chí không giảm tốc độ.
Tôi không thể tin nổi mắt mình. Tôi dán mắt vào gương chiếu hậu, nhìn chiếc xe tiến thẳng như muốn đâm sầm vào xe tôi.
Tôi nhấn còi, nhưng chiếc xe cứ to dần lên trong gương chiếu hậu. Cái quái gì thế này? Lái xe đang nghe di động à? Hắn có nhìn thấy tôi không?
Máu tôi bắt đầu sôi lên, và thời gian ngày càng gấp rút. Tôi nhấn ga và cho xe quay đầu để tránh bị đâm, tôi lái xe lên bãi cỏ, đâm vào một chiếc xe chứa cỏ rồi dừng lại ở gốc cây thông.
Tôi lùi chiếc Explorer ra khỏi bãi cỏ và lại phóng ra đường. Rồi tôi nhìn theo thằng khùng suýt đâm sầm vào sau xe tôi đang vụt chạy mất. Thằng cha còn không thèm đứng lại nhìn xem hắn suýt nữa đã gây nên cái gì. Thằng khốn tí nữa thì giết chết tôi.
Tôi không rời mắt khỏi chiếc xe màu đỏ, phóng tới đủ sát để có thể nhận ra nó tuyệt đẹp. Đó là một chiếc Porsche.
Mặt tôi nóng phừng phừng vì cảm giác vừa tức vừa sợ. Tôi rồ ga, bám theo chiếc Porsche đang luồn lách qua hàng xe, hai lần vượt đèn vàng.
Lần cuối cùng tôi nhìn thấy chiếc xe này là khi Keith đang thay dầu máy.
Đó là chiếc xe của Dennis Agnew.
Qua hàng chục dặm. Tôi vẫn theo đuôi chiếc Porsche lên đồi vào San Mateo và đi về phía nam trên đường E1 Camino Real, một con phố lớn xơ xác nằm bên cạnh tuyến đường sắt. Rồi không xi nhan, chiếc Porsche ngoặt phải vào một con phố buôn bán nhỏ.
Tôi đi theo, quẹo gấp, dừng xe ở một bãi xe gần như hoang tàn. Tôi tắt máy, và khi tim đã hạ nhịp đập, tôi nhìn quanh.
Con phố buôn bán nhỏ gồm những cửa hàng rẻ tiền: phụ tùng ô tô, cửa hàng bán đồ lặt vặt, cửa hàng bán rượu. Cuối phố là một ngôi nhà xi măng có đèn nêông đỏ nhấp nháy trên cửa sổ: “Bạn tình. XXX Gái nhảy".
Đỗ trước cửa ngôi nhà có dán áp phích ấy là chiếc xe của Dennis Agnew.
Tôi khoá Explorer và đi bộ khoảng 20 mét đến cửa hàng dành cho người lớn. Tôi mở cửa và bước vào.
"Bạn tình" là một nơi xấu xí, ánh sáng rất gắt và nhấp nháy đèn nê-ông. Bên trái tôi là những thứ đồ chơi khiêu dâm: dương vật giả màu sắc loè loẹt và hình nộm người bằng nhựa. Bên phải là máy bán nước giải khát cho những người yêu phim trong những cái ô bé tí đang xem video, đầu óc quay cuồng trong trí tưởng tượng, tay nắm chặt của quý.
Tôi thấy mọi cặp mắt đang đổ dồn về tôi khi tôi đi qua lối đi xếp đầy băng video. Tôi là phụ nữ duy nhất lang thang ở đây, và tôi nghĩ rằng trong cái quần dài và áo cộc tay tôi còn có giá hơn là nếu tôi trần như nhộng.
Tôi đang định hỏi tay phục vụ trước mặt thì cảm thấy có ai đó chạm vào tay mình.
— Lindsay à?
Tôi đang định nổi khùng - nhưng Dennis Agnew có vẻ rất mừng khi nhìn thấy tôi.
— Sao rồng lại đến nhà tôm thế này, Trung uý?
Đứng giữa một đống những đồ chơi khiêu dâm trong một cái nhà thổ, tôi chẳng khác nào con thỏ mắc bẫy và chẳng còn cách nào khác hơn là tiến lên.
Văn phòng của Dennis sáng sủa, nhỏ và không có cửa sổ. Hắn ta rút cái ghế từ dưới gầm bàn poócmica có hình vân gỗ và ra hiệu cho tôi ngồi xuống một cái ghế sôfa đã từng có những ngày tháng tươi đẹp hơn.
— Tôi sẽ đứng. Không lâu đâu - tôi nói, đứng ở cửa, nhìn quanh phòng.
Khắp tường treo đầy ảnh đóng khung của một tay - Randy Long - từ những bộ phim khiêu dâm với những cảnh quay nóng bỏng của Randy Long và bạn diễn. Tôi cũng thấy có vài bức ảnh Agnew chụp cùng với mấy tay mặc veston đang cười ngoác miệng.
Tôi bắt đầu nhận ra những tấm ảnh mấy anh chàng thanh niên non nớt bóng lộn chính là những tên tội phạm có trong hồ sơ của chúng tôi. Ít nhất hai trong số những tên mặc veston trong ảnh đã chết.
Mất thêm vài giây nữa để tôi nhận thức được rằng Dennis Agnew và anh chàng Randy Long trẻ trung, tóc dài trong những bức ảnh chính là một người. Agnew đã từng là siêu sao phim khiêu dâm.
— Nào, trung úy, tôi có giúp được gì cho cô không? - Dennis Agnew hỏi, mỉm cười, sắp xếp lại giấy tờ và đeo chồng nhẫn đặt trên bàn vào ngón tay, truyền từ tay nọ sang tay kia như đồng xu, rồi đặt xuống mặt bàn.
— Tôi không hiểu ông có ý đồ gì - tôi nói, - Nhưng ở đây, phóng xe như điên khi có đèn đỏ là phạm tội.
— Thật sự, Lindsay ạ. Tôi gọi cô là Lindsay được chứ? - Agnew khoanh tay trước ngực và nhìn tôi với nụ cười rạng ngời. Tôi không biết cô đang nói gì.
— Vớ vẩn. Hai mươi phút trước ông vừa định đâm tôi trên đường. Rất có thể đã xảy ra tai nạn. Tôi có thể đã phải chết.
— Ồ, không. Không thể là tôi được - Agnew nói, nhíu lông mày và lắc đầu. Thế thì tôi phải để ý chứ. Không, tôi nghĩ là cô đến vì cô muốn gặp tôi.
Phát điên lên mất. Không những Agnew là thằng khốn đi xe phân khối cao không thèm để ý đến bất cứ điều gì mà cách nghĩ của hắn thật sự còn làm tôi phát rồ.
— Cô nhìn thấy những cô gái này không? - hắn nói, chỉ về phía bức tường danh giá. - Cô biết tại sao họ lại đóng những bộ phim này không? Lòng tự trọng của họ thấp đến nỗi họ nghĩ rằng bằng cách hạ thấp phẩm giá của mình trước đàn ông, họ sẽ cảm thấy mạnh mẽ hơn. Lạ không? Và nhìn cô kia. Hạ thấp mình bằng cách đến đây. Cô có cảm thấy mạnh mẽ lên không?
Tôi đang định ngắt lời gã nhảm nhí này, lắp bắp - Đồ đểu vênh váo thì có tiếng nói.
"Trời. Xin cô làm ơn nói cho tôi biết là cô đến đây xin việc".
Một người đàn ông bé nhỏ mặc áo khoác xanh rẻ tiền với cái bụng bia xuất hiện ở cửa văn phòng. Hắn ta dựa vào khung cửa, chỉ cách chỗ tôi đứng khoảng một cánh tay, đưa mắt nhìn tôi từ dưới lên bằng cái nhìn làm tôi phát cuồng.
— Rick Monte, đây là Trung uý Lindsay Boxer. Cô ấy là cảnh sát điều tra đến từ San Francisco - Agnew nói. - Cô ấy đang đi nghỉ - hay ít ra là cô ấy nói thế.
— Đang nghỉ ngơi thoải mái chứ hả Trung uý? - Rick hỏi mắt không rời khỏi bộ ngực của tôi.
— Nghỉ ngơi rất thoải mái, nhưng tôi cũng có thể biến chuyến đi này thành chuyến công tác bất kỳ lúc nào.
Ngay khi vừa nói vậy, tôi cảm thấy tim mình đập thình thịch.
Tôi đang làm gì thế này?
Tôi đang bị đình chỉ công tác và bị kiện. Tôi đã đuổi một công dân bằng xe riêng. Tôi không có yểm trợ, và nếu hai thằng cha dâm dục này đâm đơn kiện, tôi sẽ bị kỷ luật.
Đây là điều không hề nên xảy ra chút nào trước phiên toà của tôi.
— Nếu không biết cô, tôi sẽ nghĩ là cô đang cáu - Dennis nói băng cái giọng ngọt xớt của hắn. Tôi không làm gì hại cô, cô biết đấy.
— Lần sau nhìn thấy tôi - tôi nghiến răng - Hãy bước đi đường khác.
— Ồ, xin lỗi cô. Thế tôi nhầm à. Tôi tưởng cô mới là người đi theo tôi.
Tôi muốn bật lại ngay lập tức, nhưng lần này tôi kiềm chế được. Hắn nói đúng. Hắn chưa hề làm gì tôi. Hắn thậm chí còn không gọi tên tôi.
Tôi rời khỏi phòng Agnew, điên tiết với bản thân vì đã đến cái ổ chuột ngớ ngẩn này.
Tôi đi về phía cửa, muốn đi ngay khỏi cái vở kịch chết tíệt này, thì bị một tay thanh niên vạm vỡ tóc nhuộm sọc vàng với hình ngọn lửa xăm thò ra dưới cổ áo sơ mi chắn đường.
— Tránh đường ra, anh chàng nóng bỏng - tôi nói, cố lách qua anh ta.
Thằng cha giang tay ra và đứng như khúc gỗ giữa cửa hàng. Hắn ta mỉm cười, thách thức.
— Lại đây nào. Lại với Rocco nào hắn nói.
— Được rồi, Rocco - Agnew nói. - Quý cô đây là khách của tôi. Tôi sẽ đưa cô ra, Lindsay.
Tôi tiến về phía cửa, nhưng Agnew nghiêng người, chặn tôi lại. Hắn đứng gần đến nỗi tôi chỉ nhìn thấy được khuôn mặt hắn: từng lỗ chân lông, từng mao dẫn trong đôi mắt đỏ ngầu của hắn. Hắn nhét một cuộn băng video vào tay tôi. Bên ngoài có quảng cáo về diễn xuất hoành tráng của Randy Long trong Một đêm dài nóng bỏng.
— Khi nào rỗi thì xem nhé. Tôi viết số điện thoại của tôi lên mặt sau rồi đấy.
Tôi đẩy Agnew ra và cuộn băng rơi đánh keng xuống sàn nhà.
— Lui ra - tôi nói.
Hắn ta lui lại, vừa đủ để tôi có thể mở cửa. Khuôn mặt hắn nhăn nhở một nụ cười và tay hắn đang đặt vào đúng chỗ ấy của mình khi tôi đi ra.