← Quay lại trang sách

Phần IV: Những Nỗi Khổ Cực Và Phiền Toái:Chương 1.

Khi tôi đến nơi, hai thi thể đang được khiêng ra khỏi nhà. Tôi đỗ xe trên bãi cỏ giữa hai chiếc xe cảnh sát và nhìn lên ngôi nhà xây bằng kính và gỗ đỏ lộng lẫy, hiện đại.

Đám đông tránh đường cho những nhân viên y tế đưa cáng xuống cầu thang, hai thi thể được đẩy vào khoang sau của chiếc xe hòm. Tuy không biết Annemarie và Joseph Sarducci, tôi vẫn bị một nỗi buồn câm lặng xâm chiếm.

Tôi lách qua đám đông đi về phía cửa, một tay cảnh sát mặc quân phục đang đứng gác trong tư thế nghỉ, tay chắp sau lưng.

Tôi biết ngay tay này là dân chuyên nghiệp vì anh chàng cười thân thiện nhưng nhìn tôi bằng cái nhìn sắc lạnh. Tôi nhân cơ hội giơ thẻ cảnh sát

— Sếp đang ở trong đó, thưa Trung úy.

Tôi bấm chuông.

Những âm thanh đầu tiên trong bản giao hưởng Bốn mùa của Vivaldi vang lên.

Sếp Stark mở cửa, và khi nhìn thấy tôi, quai hàm ông ta nghiến lại.

— Cô làm cái quái gì ở đây thế? - ông ta nói, gằn từng tiếng một.

Tôi trả lời từ đáy lòng mình, vì đó là sự thật.

— Tôi muốn giúp, khỉ ạ. Tôi có thể vào được không?

Chúng tôi chằm chẳm nhìn nhau qua ngưỡng cửa cho đến khi Sếp Stark cuối cùng cũng chớp mắt.

— Đã có ai bảo với cô rằng cô là một cái nhọt dai dẳng ở mông chưa? - ông ta nói, nép sang một bên cho tôi đi vào.

— Rồi. Cảm ơn ông.

— Đừng có cảm ơn tôi. Tôi có gọi cho một người bạn ở sở cảnh sát San Francisco. Charlie Clapper nói rằng cô là một cảnh sát cừ. Cô ta thường đúng trong một nửa trường hợp. Đừng làm tôi phải hối hận.

— Ông thực sự nghĩ rằng ông sẽ có lúc hối hận hơn lúc này sao?

Tôi đi qua Stark bước qua hành lang vào một phòng khách có mặt tường bằng kính nhìn xuống mặt nước. Đồ đạc trong nhà bài trí theo kiểu Scandinavi đơn giản: vuông vắn, thảm dệt trơn, tranh trừu tượng, và tuy vợ chồng nhà Sarducci đã chết, nhưng tôi vẫn còn cảm nhận được sự có mặt của họ trong những đồ vật họ để lại.

Ngay cả khi thầm liệt kê những đồ vật tôi đang nhìn thấy, tôi vẫn để ý được vật bị thiếu. Không có hình tròn, không dấu vết, không một vật gì để lại trên sàn. Vậy tên giết người đã vào nhà bằng đường nào?

Tôi quay sang nhìn cảnh sát trưởng. - Phiền ông tả lại hiện trường cho tôi nghe.

— Thằng khốn lọt vào qua cửa sổ trên mái - Stark nói.

Phòng ngủ không chỉ lạnh lẽo mà còn trống trải như thể chính căn phòng phải chịu đựng sự mất mát khủng khiếp.

Cửa sổ mở toang, và những chiếc chuông lanh canh trước gió nghe như tiếng xương người chết kêu răng rắc. Ga trải giường màu xanh lục nhàu nát vấy đầy máu, cảnh tượng ấy làm cho căn phòng lại càng lạnh lẽo hơn.

Một nửa tá nhân viên kỹ thuật bên khám nghiệm hiện trường đang bỏ các đồ vật lặt vặt trên bàn phấn vào túi, hút bụi thảm, phủ phấn để lấy dấu vân tay. Thật lạ là ngoài vết máu, căn phòng dường như không bị xáo trộn.

Tôi mượn một đôi găng tay, rồi cúi xuống nhìn bức ảnh nghệ thuật dựng trên bàn giấy có hình gia đình nhà Sarducci. Annemarie xinh đẹp nhỏ nhắn. Joe nhìn như một gã khổng lồ lịch lãm kiêu hãnh quàng tay qua vai vợ con.

Sao lại có người muốn hai vợ chồng này phải chết?

— Annemarie bị cứa cổ - Stark nói, giọng nói của ông ta phá tan suy nghĩ của tôi. - Suýt bị cắt mất đầu.

Ông ta chỉ xuống tấm thảm đẫm máu bên cạnh giường. - Cô ta ngã xuống chỗ này. Joe không có ở trong phòng khi cô ta bị giết.

Stark chỉ cho tôi thấy máu của Annemarle bắn tung toé khắp giường và vệt máu trải đều.

— Không có dấu vết cho thấy cô ta đã đánh trả lại - Sếp nói. - Joe bị sát hại trong buồng tắm.

Tôi theo Stark đi qua tấm thảm màu vàng tới phòng tắm có lát đá cẩm thạch trắng. Máu loãng dồn hết về một bên của buồng tắm, máu phun ra từ vết cắt vấy đầy lên tường cao đến tận đầu gối. Máu trên tường đang nhỏ xuống hoà vào với vũng máu đang đông trên sàn. Tôi có thể nhìn thấy đường nét cơ thể Joe nơi anh ta ngã xuống.

Tôi cúi xuống để nhìn cho rõ.

— Kẻ đột nhập chắc hẳn phải tìm thấy nạn nhân nữ trong phòng một mình - sếp nói giả thuyết của mình, nhìn tôi dò xét. - Có thể hắn đã đặt tay lên miệng cô ta, hỏi, "Chồng mày đâu?" Hoặc có thể hắn nghe tiếng giật nước trong buồng tắm. Hắn xử lý Annemarie nhanh chóng. Rồi hắn làm Joe bất ngờ trong nhà vệ sinh. Joe nghe có tiếng cửa mở và hỏi, "Em yêu à...?" Anh ta nhìn lên. "Khoan đã. Ai thế này? Cần gì ở đây?"

— Vết máu từ vết căt cổ của anh ta - tôi nói, chỉ vào vệt máu dưới chân tường.

— Kẻ sát nhân đã phải vật sấp Joe xuống để hắn có thể kiểm soát được anh ta. Joe cao to hơn.

— Ờ - Stark nói mệt mỏi. - Có lẽ hắn đã đẩy anh ta ngã xuống, đứng đằng sau, nắm lấy tóc Joe và... Sếp đưa ngón tay chạy ngang cổ.

Tôi hỏi vài câu hỏi và cảnh sát trưởng trả lời: Không một vật gì bị lấy mất. Bọn trẻ không nghe thấy có tiếng động nào. Bạn bè và hàng xóm có nói rằng nhà Sarducci rất hạnh phúc, không có bất kỳ một kẻ thù nào.

— Cũng giống như nhà Daltry - Stark nói. - Cũng chẳng khác nào nhà O'Malley. Không vũ khí, không manh mối, không có điều gì đáng ngờ về tình hình tài chính, không động cơ rõ ràng. Nạn nhân không quen biết nhau. Khuôn mặt của sếp cau lại. Trong khoảnh khắc ông ta bị tổn thương, và tôi có thể nhìn thấy nỗi đau.

— Tất cả những người này chỉ có chung một điểm duy nhất, họ đều có gia đình - ông ta nói. - Nhưng mà điều đó thì nói lên cái gì? 80% dân cư của Vịnh Nửa Vầng Trăng có gia đình.

— Cả thành phố đang khiếp đảm. Tôi cũng vậy.

Sếp dừng lời. Ông ta nhìn đi chỗ khác, nhét lại sơ mi vào quần, vuốt lại mái tóc. Cố định thần để không biểu lộ sự tuyệt vọng ra ngoài. Rồi ông ta nhìn vào mắt tôi.

— Cô nghĩ thế nào, Trung uý? Cô làm tôi ngạc nhiên đi chứ.

Tôi không nhìn thấy thi thể nạn nhân, và phải mất vài ngày mới có kết quả khám nghiệm tử thi của vụ án mạng dã man này. Nhưng kệ, tôi lờ đi sự mỉa mai của sếp và nói với ông ta những gì tôi đang nung nấu.

— Có hai kẻ giết người - tôi nói.

Đầu của Stark ngả ra đằng sau. ông ta gần như quát lên, - Vớ vẩn.

— Này nhé - tôi nói. - Không hề có dấu vết đánh trả lại, đúng không? Tại sao Joe không thử áp đảo kẻ tấn công? Anh ta rất cao lớn. Như một con gấu vậy.

— Ông thử nghĩ mà xem - tôi tiếp tục. - Joe bị lôi ra ngoài bằng dao và anh ta làm theo vì anh ta không còn cách nào khác. Kẻ giết người thứ hai vẫn còn ở trong phòng với Annemarie.

Mắt của cảnh sát trưởng đảo nhanh, nhìn hiện trường vụ án từ một góc độ mới, tưởng tượng cảnh tượng mà tôi vừa nói.

— Tôi muốn xem phòng của đứa trẻ - tôi nói.

Khi tôi bước qua ngưỡng cửa, nhìn những đồ vật trong phòng tôi có thể nói Anthony Sarducci là một đứa trẻ thông minh. Nó đọc những cuốn sách hay, nhà kính đầy những loài côn trùng khoẻ mạnh và một máy tính tốc độ cao đặt trên bàn. Nhưng điều làm tôi quan tâm nhất là những vết lõm trên sàn nơi bình thường là chỗ để ghế. Có người đã mang ghế đi đâu đó. Tại sao?

Tôi quay đầu nhìn xung quanh và thấy nó ngay ngoài hành lang.

Tôi nghĩ về tay cảnh sát đứng gác bên ngoài nhà và chợt lóe ra một ý.

Thằng bé không nghe thấy gì cả.

Nhưng nếu nó nghe thấy, chuyện gì sẽ xảy ra?

Tôi chỉ tay về phía cái ghế hỏi Sếp.

— Có ai chuyển cái ghế này phải không? - tôi hỏi.

— Chưa có ai vào phòng này cả.

— Tôi đổi ý rồi - tôi nói với ông ta. - Không chỉ có hai kẻ đột nhập. Mà có ba người. Hai tên giết. Một tên canh phòng khi đứa bé tỉnh giấc. Hắn ngồi trên ghế ngay ngoài kia.

Cảnh sát trưởng cứng đờ người, đi xuống cuối hành lang, rồi quay trở lại với một nữ nhân viên kỹ thuật của đội khám nghiệm hiện trường. Cô ta chờ ngoài cửa, tay cầm cuộn băng cho đến khi chúng tôi bước ra khỏi phòng. Rồi cô ta niêm phong phòng.

— Tôi không thể tin được, Trung uý ạ. Phải giải quyết một thằng tâm thần đối với chúng ta cũng đủ mệt lắm rồi.

Tôi sững người nhìn ông ta. Rồi chỉ trong một giây, ông ta cười.

— Đừng có nhắc lại lời tôi nhé - ông ta nói, - Nhưng tôi nghĩ là tôi vừa nói chúng ta.