Chương 4.
Quá nửa đêm Kẻ Theo Dõi mới đi từ bãi biển vào. Hắn trèo lên cồn cát, rồi đi khoảng 3/4 dặm qua con đường cắt cồn cỏ, chạy về hướng đông từ vách đá. Kẻ theo dõi cuối cùng cũng ra đến con đường quanh co bên vịnh.
Hắn đang chăm chăm nhìn vào một ngôi nhà thì vấp phải thanh gỗ trên đường. Hắn ngã sấp xuống, bị đập bụng, tay đầy cát và mặt ập xuống cỏ.
Kẻ Theo dõi nhanh chóng đứng dậy, sờ tay vào túi áo ngực - máy ảnh của hắn đã rơi mất.
— Khỉ ạ, khỉ ạ, khỉ ạ! - hắn hét lên cáu bẳn.
Hắn bò, tìm trên cát, cảm thấy mồ hôi trên môi trên của hắn khô lại trước gió.
Càng lâu, hắn càng tuyệt vọng. Cuối cùng hắn cũng tìm thấy chiếc máy ảnh nhỏ xíu quý giá - ống kính ngập trong cát.
Hắn thổi cát ra khỏi máy ảnh, hướng về phía ngôi nhà, và nhìn vào ống kính. Hắn lờ mờ nhìn thấy những vết xước qua ống kính nhựa.
“Chết thật!"
Vừa thầm chửi rủa, Kẻ theo dõi vừa kiểm tra giờ: 12 giờ 14 phút, rồi lại chĩa máy ảnh về phía ngôi nhà nơi Lindsay đang sống.
Giờ khi thiết bị phóng to đã hỏng, hắn phải đến gần hơn.
Kẻ Theo dõi bước qua lan can rào bãi cỏ và đứng trên vỉa hè, ánh đèn đường rọi xuống đầu hắn.
Ở cuối đường có hai ngôi nhà, nhà của Cat Boxer có ánh đèn.
Hắn chui vào chỗ tối và đứng nhìn từ phía sân bên hông nhà, cúi khom người núp dưới hàng rào cây thủy lạp sát với phòng khách của Boxer.
Tim hắn đập thình thịch, hắn đứng nhìn qua cửa sổ.
Tất cả đều có ở đó: Lindsay mặc áo phông của sở cảnh sát San Francisco và quần bó; Claire, bác sỹ pháp y người da đen, trong bộ áo captan vàng, và Cindy, mái tóc vàng buộc túm trên đỉnh đầu, áo choàng che kín chỉ để hở ống quần pygiama màu hồng và đôi bàn chân.
Ba người phụ nữ đang trò chuyện rôm rả, thỉnh thoảng lại cười phá lên, rồi lại nghiêm trang trở lại. Giá mà hắn có thể biết được họ đang nói cái quái gì.
Kẻ Theo dõi lật lại những sự kiện, những việc vừa xảy ra, những tình huống. Cái ghế trong phòng đứa trẻ. Nó không chỉ ra bất kỳ điều gì, nhưng đó là sai lầm mà hắn mắc phải. Tiếp tục hành động liệu có an toàn không?
Còn quá nhiều việc phải làm.
Kẻ Theo dõi cảm thấy sự căng thẳng đang đè lên người hắn. Tay hắn run rẩy, và ngực hắn như cháy lên. Hắn không thể đứng đây được nữa, hắn không thể.
Hắn nhìn quanh, khi biết chắc không có ai đưa chó đi dạo hay đi đổ rác, hắn bước ra hàng rào cây và nhanh chóng đi vào ánh đèn đường. Hắn nhảy lên lan can và dọc theo con đường tối chạy về phía bãi biển.
Phải có quyết định với Lindsay Boxer.
Một quyết định cứng rắn.
Cô ta là cảnh sát.