Chương 5.
Tôi dậy sớm với một ý nghĩ nung nấu trong đầu. Tôi thả Martha ra ngoài, đặt ấm càfê lên bếp và bật máy tính.
Tôi nhớ Bob Hinton có nói còn hai người nữa bị giết ở Vịnh Nửa Vầng Trăng hai năm về trước: Ray và Molly Whittaker. Họ đến đây nghỉ hè, Hinton đã nói vậy. Ray là một nhiếp ảnh gia, Molly là diễn viên đóng vai phụ ở Hollywood.
Tôi lên mạng vào cơ sở dữ liệu của NCIC và tìm họ. Tôi vẫn còn sốc khi lên phòng ngủ để đánh thức hai người bạn.
Khi họ đã mặc quần áo, càfê và bánh nướng đã chuẩn bị đầy đủ trước mặt, tôi nói với họ những điều mình tìm thấy về Ray và Molly Whittaker.
— Họ làm phim khiêu dâm, cả hai người. Ray đứng sau máy quay, và Molly diễn với bọn trẻ. Con trai, con gái, đều được cả - tôi nói. - Họ bị bắt vì tội đó và được tha bổng. Luật sư của họ ư? Lại là Brancus.
Hai người bạn đã quá biết tôi. Họ động viên tôi, nhắc tôi phải cẩn thận trong bất kỳ hoàn cảnh nào và vì mục đích gì tôi cũng là dân thường và rất có thể có liên hệ giữa Whittaker và Dennis Agnew, đây không phải là địa bàn hoạt động của tôi, không ai yểm trợ cho tôi, và tôi sẽ gặp rắc rối lớn.
Tôi đã phải nói "Mình biết, mình biết" đến cả chục lần, khi chúng tôi tạm biệt nhau tôi đã hứa hẹn sẽ là một cô bé ngoan.
— Cậu nên nghĩ đến việc về nhà đi, Lindsay - cuối cùng Claire nói, lấy tay ôm mặt tôi.
— Được - tôi nói. - Mình chắc chắn sẽ cân nhắc điều đó.
Cả hai ôm hôn tôi như thể họ không bao giờ còn gặp lại tôi nữa, nói thật là tôi rất cảm động. Khi xe của Claire đi xuôi xuống phố, Cindy thò đầu ra cửa sổ.
— Tối nay mình sẽ gọi cho cậu. Nghĩ đến những gì chúng mình nói nhé. Nghĩ đi đấy, Lindsay.
Tôi hôn gió và đi vào trong nhà. Tôi thọc tay vào cái túi treo trên tay nắm cửa tìm cho đến khi sờ thấy di động, phù hiệu và súng.
Một phút sau tôi nổ máy chiếc Explorer.
Tôi đi vào thành phố - tâm trí rối tung lên cho đến khi tôi cho xe đỗ vào bãi đậu trước sở cảnh sát.
Tôi tìm thấy cảnh sát trưởng trong phòng, đang chăm chăm nhìn vào máy tính, tách càfê trong tay, một hộp bánh rán để bên cạnh ghế.
— Mấy thứ kia sẽ giết ông đấy - tôi nói.
Ông ta đặt hộp bánh ra chỗ khác để tôi có thể ngồi xuống
— Chết bằng bánh rán cũng hay chứ sao. Cô đến gặp tôi có chuyện gì, Trung úy?
— Cái này - tôi nói. Tôi mở tập hồ sơ của Dennis Agnew ra và đặt xuống đống giấy bừa bộn trên bàn. - Ray và Molly Whittaker cũng bị đánh, đúng không?
— Đúng, họ là những người đầu tiên.
— Ông có nghi cho ai không? - Cảnh sát trưởng gật đầu.
— Hồi đó không có bằng chứng, giờ cũng không, nhưng chúng tôi đã theo dõi tay này lâu rồi.
Ông ta cầm tập hồ sơ của Agnew lên và đưa trả lại tôi. - Chúng tôi biết hết về Dennis Agnew. Hắn là nghi phạm chính của chúng tôi.