← Quay lại trang sách

Chương 2

Kate Forrester chạy vội đến một buồng ở liền kế với phòng tiếp nhận. Nghe tiếng gọi khẩn cấp, cô đoán ngay là người bệnh đang phải ở trong buồng có trang bị máy làm điện tâm đồ, thiết bị tiếp ô xy và tất cả các thiết bị khác dùng cho việc sơ cứu những bệnh nhân tim.

Linh tính đã không đánh lừa cô. Nằm dài trên bàn khám là một người đàn ông chừng sáu mươi tuổi. Mặt ông ta tái xanh hơn mức nhợt nhạt, bộ ngực rộng lông lá phập phồng theo một nhịp đứt quãng. Cô y tá đã gắn những núm điện cực vào ngực, vào tay chân ông và lồng ống thở vào mũi cho ông. Đứng cạnh bàn, cô y tá chờ Kate chẩn đoán và ra những chỉ dẫn.

Kate nhanh chóng tháo thắt lưng cho người bệnh, mở khuy quần rồi kéo trễ quần ông ta xuống, bằng cách đó làm lộ ra phần bụng của bệnh nhân. Ông ta thở giật cục, mặt vã mồ hôi và nhăn nhúm vì sợ. Kate nắn cái bụng tròn trĩnh của ông và thấy không rắn cũng không văng. Vậy là không có vấn đề gì ở đó.

Gạt được khả năng có chuyện về bụng, Kate kiểm tra phổi và thấy bình thường, trong phổi không có nước. Tất cả những quan sát đó cho phép cô đi tới kết luận đây đúng là một trường hợp nhồi máu. Một mũi Adrenalin sẽ đẩy máu chảy mạnh về tim và làm giảm đau, nhưng phương pháp này cũng có những nguy hiểm nếu huyết áp quá thấp. Kate thử lại và may sao huyết áp của người bệnh vừa đủ.

- Adrenalin – Kate lệnh cho cô y tá.

Cô này làm ngay. Vì đã từng điều trị nhiều lần cho những ca tương tự nên cô biết phải dùng liều lượng bao nhiêu là thích hợp.

Kate xem xét kết quả điện tâm đồ trong khi người ta rời máy khỏi bàn khám. Đạo trình chạy không đều của nó đã chứng minh nỗi lo ngại của cô: cơn nhồi máu khá nặng có thể đe dọa tính mạng người bệnh. Cần phải dùng đến Streptokinase để mở rộng những động mạch bị nghẽn. Dùng trong sáu giờ kể từ khi bị cơn cấp phát bắt đầu, thứ thuốc này có thể ngăn ngừa được cho tim khỏi bị hư hại thường xuyên và có khi nguy hiểm đến tính mạng.

Nhưng trước khi hướng dẫn điều trị, Kate cần phải nắm thêm một số thông tin về người bệnh, bởi Streptokinase cũng gây hại không kém gì bản thân chứng nhồi máu.

Cái nhìn hoảng hốt, khiếp sợ của người đàn ông như muốn yêu cầu ở cô một sự trấn an.

- Trước đây ông có bị một vết loét nào không? – Kate hỏi.

Thấy ông ta có vẻ như không hiểu, cô lại nhắc lại câu hỏi. Thì giữa lúc ấy, cô chợt nảy ra một ý nghĩ và cô ngoảnh ra cửa.

- Tìm cho tôi Juan Castillo!

Tiếng gọi vang lên dọc hành lang.

- Juan Castillo! Juan!

Chỉ một lát sau, một người đàn ông trẻ, người mảnh mai và có nước da nâu chạy vào.

- Bác sỹ, cô gọi tôi? – Giọng anh ta đặc sệt Tây Ban Nha.

- Juan, anh hỏi ông ta trước đây ông ấy có bị viêm loét gì không?

Nghe dịch xong câu hỏi, người đàn ông qua hai hơi thở đứt quãng trả lời:

- Không.

- Bị ngập máu hay sưng huyết não?

Juan lại đóng vai phiên dịch.

- Không – Người đàn ông nói.

Suy nghĩ một lát rồi Kate quay sang cô y tá:

- Cô gửi một mẫu phân sang bên xét nghiệm xem có lẫn máu không. Tôi muốn kết quả ngay lập tức.

- Ta cho ông ấy dùng Streptokinase chứ? – Cô y tá hỏi.

- Khoan, tôi muốn xem huyết áp đã.

Kate bơm băng cao su quấn quanh bắp tay người bệnh ngay dưới chỗ khuỷu, rồi đặt ống nghe vào đấy, cô chú ý nghe.

- 14/9. Không quá cao để không thể dùng Streptokinase. Hãy cho tôi biết ngay kết quả thử phân khi nào bên xét nghiệm đưa tới. Trong khi chờ đợi, cô tiêm cho ông ta một mũi moocfin để làm giảm đau.

Vừa chỉ dẫn cho cô y tá xong thì lại có tiếng gọi giật giọng ngòai hành lang:

- Bác sỹ Forrester! Bác sỹ Forrester!

Bước ra khỏi buồng, Kate đã vấp ngay phải bà Stuyvesant đang chạy vội đến tìm cô.

- Bác sỹ, con tôi cứ luôn mình vật vã. Tôi yêu cầu cô phải đến ngay xem cho nó.

- Bà Stuyvesant, chưa có kết quả xét nghiệm thì chúng tôi chưa thể làm gì khác.

- Thế bao giờ mới có?

Từ phòng tiếp nhận, tiếng gọi gấp lại nhắc lại:

- Bác sỹ!

- Tôi phải đến đấy ngay – Kate nói.

Cô chực bước đi nhưng bà ta đã chặn lại:

- Con tôi có quyền được cô săn sóc như bất kỳ ai! Và bây giờ nó đang cần đến cô.

Nhẹ nhàng nhưng kiên quyết, Kate gạt bà ta sang bên.

- Xin lỗi bà – Cô nói rồi bước đi.

Bà Stuyvesant ném cho cô một cái nhìn giận dữ.

- Có đâu người ta lại tiếp một Stuyvesant như thế! – Bà nghiến răng nói.

Đến phòng tiếp nhận, cô thấy một ông già, hơi thở nặng nhọc, đau đớn, giống như người đàn ông cô vừa khám. Ông ta phải khoảng đã bảy mươi, má hóp, bộ râu muối tiêu chứng tỏ đã hai ba ngày nay chưa được cạo. Cứ nhìn khuôn mặt rám nắng, mạch máu nổi lên của ông, người ta cũng có thể đoán là phần lớn thời gian ông đều sống ở ngòai trời.

Ông luôn hấp háy mắt, trán đẫm mồ hôi, đôi môi mỏng nứt nẻ. Áo quần ông ta thì quá nhếch nhác, cổ áo sờn trơ cả sợi và bẩn. Khi bắt mạch cho ông, Kate nhận thấy chiếc áo ông đang mặc ống tay đã quá rách nát khiến người ta không thể còn mạng lại được nữa.

Mặc dù mạch chậm và đều, ông già vẫn rên rẩm:

- Lão đau quá, bác sỹ! Chính vì thế lão mới phải tới đây, lão cần được giúp đỡ.

Cần phải cởi bỏ chiếc áo vét, rồi sơ mi để nghe ngực, nắn bụng và xác định được chỗ đau cho ông ta. Kate đã suýt nhăn mặt khi cái mùi thum thủm từ quần áo ông già bốc ra phả vào mũi song cô đã kịp tự kiềm chế được. Một cách rất cẩn thận, cô gạt hai vạt chiếc áo vét của ông ra sang hai bên, cởi nốt mấy cái cúc sắp tuột chỉ còn lỏng lẻo bám lại ở áo sơ mi, rồi đặt ống nghe lên bộ da xám xịt nhăn nheo của ông lão.

- Lão đau quá – Ông già vẫn luôn mồm rên rẩm trong khi Kate đang khám.

- Ông đau ở đâu?

- Tất tật, chỗ nào lão cũng thấy đau.

Ngay từ khi bắt đầu học thuốc, Kate đã học được một điều là khi người ta kêu ở đâu cũng thấy đau thì có nghĩa là người ta … không đau ở đâu cả. Đó có thể là trường hợp của ông già này, nhưng cô cũng học được một điều nữa, là phải biết hết sức tránh những chẩn đoán quá vội vã…

Kate khám ngực, rồi lưng cho ông già. Rõ ràng phổi ông không có đờm, hay một chất nhớt nào khác. Cô tập trung nghe tim: tim bình thường, nhịp đập chậm và đều. Sau đó cô nắn bụng. Ngoại trừ có vẻ gần đây ông không ăn uống (hay biết đâu ông ta không được ăn uống gì?) cô chẳng thấy có gì đáng lo ngại. Khám xong cho người bệnh thì cô thấy bà Clara Beathard, một trong số nữ y tá cao tuổi nhất viện, đứng ở cuối bàn.

Kate kéo bà Clara ra gần cửa sổ.

- Cô đừng để mất thời giờ vô ích – Bà Clara khẽ nói – Tôi đã trông thấy ông già vô gia cư này nhiều lần rồi. Lần nào cũng kêu đau như thế… và nhất là trong những đêm mưa.

- Những đêm mưa… - Kate nhắc lại như một cái máy.

Giữa lúc cô bắt đầu hiểu ra điều đó có nghĩa gì, thì bà y tá nói tiếp:

- Cô làm việc quá vất vả và mải mê nên cô không nhận thấy là đã mưa rất lớn từ sáng nay. Mà mỗi lần mưa dai và đều như thế này thì y như rằng ông lão xuất hiện với y nguyên những triệu chứng như thế. Thôi, cô đừng để mất thời giờ nữa, bác sỹ Forrester, hãy “xin kiếu” ông ta đi thôi.

- Thảo nào, tôi cũng ngờ ông ta đang đóng kịch với tôi.

- Cô còn nhiều việc khác phải làm. Cô hãy để ông ta đấy cho tôi lo.

- Vâng, xin chị giúp cho.

Nhưng khi bà Clara vừa quay ra thì Kate giữ tay bà lại:

- Khoan đã, trước khi bảo ông ta đi, nếu có thể được thì xin chị hãy cho ông ấy một chiếc bánh mì và tách cà phê.

- Ôi, nếu chúng ta tiếp đãi ông ta lịch sự như thế thì chẳng khác nào chúng ta khuyến khích ông ta lần sau lại làm thế.

- Thôi, cũng đành vậy chị ạ. Dù sao, ngòai trời cũng ướt và lạnh quá.

Rồi Kate quay về với bệnh nhân trước.