← Quay lại trang sách

Chương 3

Ở buồng cấp cứu, Kate thấy người bệnh lúc nãy có vẻ bớt lo lắng hơn. Liều moocfin đã làm ông đỡ đau và không còn quá lo sợ vì cái chết như trước. Nhưng ông không biết rằng tình trạng ông vẫn đang còn bị đe dọa.

Kate soi điện tâm đồ, nét vẽ cho biết không còn dấu hiệu nhồi máu nữa.

- Khi nào bên xét nghiệm cho kết quả thử phân? – Cô nói với cô y tá – nếu kết quả cho phép, cô hãy cho ông ta dùng Streptokinase.

Cô đặt tay vào cánh tay người bệnh, nói giọng trấn an:

- Tất cả sẽ tốt thôi… Ông hãy yên tâm.

Kate bước ra khỏi buồng thì lại có tiếng gọi từ phòng tiếp nhận:

- Cứu con tôi với! Ối, con tôi! – Tiếng một người đàn bà thất thanh kêu lên.

Lập tức Kate chạy bổ về phía đó. Ngay lúc ấy, đứng trước cửa buồng C, bà Stuyvesant phóng cho cô một cái nhìn nảy lửa. Rõ ràng bà ta không chịu công nhận là khi chưa có những kết quả phân tích thì mọi điều trị cho con bà sẽ chẳng những vô ích mà còn nguy hiểm.

Nhưng tiếng gọi cuống cuồng đến tuyệt vọng của bà mẹ nào đó đã khiến Kate không để ý đến cái nhìn “chết người” của bà Stuyvesant mà cô cứ lao thẳng về phía phòng tiếp nhận. Ở đó cô thấy một người phụ nữ trẻ, trông qua cũng có thể biết người gốc Tây Ban Nha, mặt mũi mếu máo, đang ôm ghì vào lòng một bé gái chừng ba, bốn tuổi. Cháu bé có vẻ không ngủ tuy nhiên mắt nó vẫn nhắm nghiền.

Kate vén mi mắt đứa bé và thử phản ứng bằng một ngọn đèn. Không thấy nó phản ứng với sự kích thích đó.

Bàn tay run rẩy, người mẹ mân mê một chuỗi hạt.

- Bác sĩ - chị ta van vỉ - Hãy thương lấy con tôi, cháu nó làm sao hả bác sĩ?

Kate cởi quần áo đứa bé để khám qua một lượt.

- Chị cho biết chuyện xảy ra thế nào đã – Kate nói.

- Chẳng có gì hết – Người mẹ đáp – Maria đang ngủ và tôi thấy hơi thở của cháu không được tốt. Thế là tôi nghe và rồi tôi nghĩ tốt hơn hết là hãy mang nó đến bác sĩ.

Trong khi chị ta nói, Kate xem nhanh tay, chân và người cho cháu bé. Rất buồn là cô thấy những dự đoán của mình là đúng: người con bé đầy những vết bầm tím và hai vết sạm trông như những vết bỏng đã thành sẹo. Một chân con bé có một chỗ gẫy đang khỏi, còn chân bên kia thì có một chỗ sưng đáng ngờ.

- Có phải chị đã đánh Maria? – Kate thẳng thừng hỏi.

- Không! Không bao giờ? – Chị ta chối – Nhưng Maria ngã, nó đã tự làm mình đau.

Kate liền làm một số thử nghiệm thần kinh học và kết quả khiến cô thấy phải chụp X quang ngay cho cháu bé trước khi gửi qua khoa Thần kinh nhi để khám kỹ hơn. Còn nếu những nghi ngờ của cô là đúng thì khoa Thần kinh sẽ phải làm điện não đồ cũng như chụp cắt lớp não cho cháu bé.

- Đêm nay chị phải để cháu ở đây.

- Không! Tôi không thể làm thế được.

- Nếu chị muốn con chị sống, thì tốt hơn hết chị hãy để nó lại đây – Kate xẵng giọng nói.

Thế là người mẹ bật khóc và muốn ôm lấy con, nhưng Kate đã ngăn lại.

- Chị hãy đến chỗ cô thư ký và cho họ biết những gì cần thiết, còn Maria thì để đấy tôi lo.

- Không … không … Tôi không thể để nó ở đây!

Mỗi lúc một khiếp sợ, người mẹ khóc nức nở không còn kìm được nữa. Giữa lúc ấy từ cửa phòng cấp cứu, một giọng đàn ông khàn khàn và giận dữ vọng đến:

- Fécilia! Mày ở đâu? Tao biết mày đang ở đây mà! Fécilia!

Nghe thấy tiếng gọi, ngay lập tức người đàn bà rúm người lại run như cầy sấy. Kate hiểu ngay gã đàn ông này hẳn phải là chồng hoặc người đi cùng chị ta. Rõ ràng hắn làm chị ấy sợ hãi.

- Tôi xin cô, bác sĩ - Chị ta năn nỉ - Cô trả lại Maria cho tôi, nếu không anh ta đánh mẹ con tôi chết mất.

Gã đàn ông nhảy xổ vào trong buồng. Hắn ta không cao lớn nhưng đậm, chắc. Đôi mắt đen của hắn long lên sòng sọc, có vẻ như mắt của một người bị lừa dối.

- Fécilia! – Hắn ra lệnh – Bế con bé lên.

Chị phụ nữ hết nhìn hắn lại nhìn Kate và Kate ra hiệu bảo không. Rõ ràng chị ta không biết nên nghe theo ai.

- Tao bảo mày bế nó lên! Rồi đi về nhà – Thấy chị ngần ngừ, hắn quát lên – Nhanh! Tao bảo mày có làm hay không?

Chị phụ nữ đờ người ra vì sợ. Cái nhìn của gã đàn ông tỏ ra còn hiệu nghiệm hơn lời hắn nói. Nó có sức mạnh hăm dọa đến nỗi chị phụ nữ như muốn hét lên và ôm chầm lấy đứa con. Nhưng Kate đã đứng ra ngăn giữa chị ta và cái cáng trên đặt đứa bé.

Gã đàn ông ra hiệu cho Kate tránh ra.

- Maria sẽ ở lại đây. Nó đang rất ốm – Kate giải thích.

- Tôi là bố nó – Gã phản bác lại – Chính tôi mới là người biết nó ốm hay không.

Hắn bước lại phía chiếc cáng, có ý chờ Kate lui ra, nhưng cô vẫn đứng im. Hắn nắm tay định kéo cô ra, song cô không nhúc nhích nửa bước.

- Nếu anh mang nó đi, con bé sẽ chết mất.

Một người đàn ông có tất cả mọi quyền hành đối với con mình – Hắn gằn giọng nói.

- Tôi chẳng cần biết đến cái quyền hành của anh. Tôi chỉ quan tâm đến quyền của con bé thôi! Bảo vệ đâu! – Kate gọi to.

- Câm ngay đi! – Gã đàn ông gầm lên.

- Bảo vệ đâu, hãy đến giúp tôi! – Kate càng gọi to.

Điên người lên, gã đàn ông đẩy mạnh một cái làm cô dúi đầu vào tường, va vào đấy một cái đau điếng. Giá như lúc khác, chắc cô đã gục xuống, nhưng với quyết tâm phải cứu con bé, Kate gượng ngay dậy và lao vào chặn tên súc sinh lại, buộc hắn phải tiếp tục đương đầu với cô. Một lần nữa hắn lại đẩy cô ra và lần này thì hắn bế thốc được con bé lên. Thì giữa lúc ấy, bác George Tolson, trong bộ đồng phục nhân viên bảo vệ, vừa chạy tới.

- Đặt cháu bé xuống! – Bác ra lệnh cho gã đàn ông.

- Nó là con tôi – gã phản đối – Tôi có quyền mang nó đi.

Bác bảo vệ đưa mắt nhìn Kate, vẻ dò hỏi:

- Thưa bác sĩ …

- Cháu bé này bị đánh đập tàn tệ. Cháu sẽ ở lại đây để chữa trị chừng nào chúng tôi thấy còn cần thiết. Nếu anh ta còn kháng cự, xin bác cứ làm nhiệm vụ.

- Vâng – Quay lại gã đàn ông, bác bảo vệ nghiêm giọng nói – Thưa ông, ông hãy đặt ngay cháu bé xuống.

Vừa nói bác vừa đặt tay vào bao súng. Biết chẳng phải chuyện dọa suông, gã đàn ông từ từ đặt đứa bé xuống.

- Bây giờ lùi lại!

Gã đàn ông từ từ lùi ra sau, không quên ném cho vợ một cái nhìn đầy căm giận. Bị buộc phải im lặng, hắn hậm hực đứng yên trong khi Kate tiếp tục khám cho đứa bé.

- Nó bị ngã – Vài phút sau gã đàn ông làu bàu nói – nó luôn bị ngã. Mà một đứa trẻ cứ ngã xoành xoạch thì hẳn là không bình thường rồi.

- Chúng tôi sẽ chụp X quang cho nó, nhất là những chỗ xương có vết bầm giập. Rồi sẽ chụp cả lớp ở não.

- Thế là thế nào hả bác sĩ? – Người mẹ hỏi, giọng khiếp sợ.

- Cháu có thể bị một thương tổn ở chỗ này – Kate chỉ vào một chỗ trên đầu con bé và đáp.

Người mẹ làm dấu.

- Khốn khổ con tôi… - Chị ta lẩm bẩm.

Chị liếc mắt nhìn chồng và hắn quắc mắt để bảo chị im lặng. Nhưng nhờ sự có mặt của bác sỹ và bác bảo vệ, chị ta đã lấy lại được can đảm để đương đầu với hắn, một điều mà rõ ràng ở nhà chị không dám.

Cầm tay chị, Kate nhẹ nhàng kéo riêng chị ra một góc.

- Bây giờ chị có dám trả lời những câu hỏi của tôi không? – Thấy chị ta im lặng, Kate liền bảo – Sau này chị sẽ phải làm chứng trước cảnh sát đấy.

Chị ta òa khóc, một cách trả lời đủ để Kate hiểu và cô gọi:

- Chị Beathard!

Khi bà y tá đến, Kate ra lệnh:

- Chị đưa Maria sang X quang. Tôi muốn cháu được xem xét kỹ. Trông bề ngòai, chắc cháu chỉ độ bốn tuổi.

- Không, cháu đã lên sáu – Người mẹ đính chính.

Kate và Beathard không lấy làm ngạc nhiên. Những đứa trẻ bị ngược đãi trông thường gầy còm ốm yếu và có vẻ trẻ hơn tuổi thực của chúng.

- Tôi còn muốn người ta làm điện não đồ và chụp cắt lớp não cho cháu – Kate nói tiếp – chị yêu cầu bác sĩ Goldings trực tiếp làm ca này cho tôi. Tôi sợ là chúng ta có việc với một cháu bé nạn nhân của những ngược đãi nghiêm trọng và đang rất ốm yếu.

Ngay sau đó bà Beathard đẩy xe cáng cháu bé ra cửa đưa cháu bé đến khoa Nhi. Còn gã đàn ông bị bác bảo vệ coi chừng, hắn chỉ giận dữ nhìn bác nhưng không dám động đậy.

- Con chị đang được gửi đến những bàn tay tin cậy – Kate khẽ nói với người mẹ - Bác sĩ Goldings là một trong số những bác sĩ giỏi nhất về chuyên khoa Nhi của chúng tôi. Còn anh – quay về gã đàn ông, cô nói tiếp – anh sẽ sớm bị đưa ra thẩm vấn trước cơ quan cảnh sát. Và rất sớm đấy.

Gã đàn ông bất giác lùi lại.

- Fécilia! Lại đây! – Hắn gọi.

- Chị không bắt buộc phải làm theo anh ta – Kate nói. Chị phụ nữ nhìn cô đầm đìa nước mắt. Kate liền nắm tay chị để trấn an – Nếu chị muốn ở lại đây, chúng tôi sẽ giúp chị.

- Giúp đỡ tôi ư? Bác sĩ tưởng thế là có thể ngăn được hắn không đánh tôi?

- Tôi sẽ gọi cho một ban cứu tế xã hội. Họ sẽ đưa chị đến một trung tâm và ở đó chị sẽ được an toàn. Không một kẻ nào có thể động tới chị.

Chị phụ nữ ngần ngừ có vẻ như đang cân nhắc lời đề nghị của Kate.

- Fécilia! Lại đây! – Gã đàn ông lại gọi.

Một lần nữa, chị vợ lại tìm Kate một chỗ dựa.

- Tôi hứa là chị sẽ được an toàn – Kate mỉm cười nói.

- Vậy thì tôi… tôi ở lại.

- Bác George – Kate nói với bác bảo vệ - Phiền bác đưa giúp chị phụ nữ này đến chỗ cứu tế xã hội.

- Vâng, thưa bác sĩ. Thế còn bác sĩ? Cô có chắc sẽ không bị làm sao không?

- Không, không sao bác ạ.

- Tốt hơn là bác sĩ nên đi khám…

- Không việc gì đâu, bác cứ yên tâm – Kate khẳng định với bác tuy trong đầu cô vẫn thấy ù.

- Xin lỗi, bác sĩ, nhưng tôi thấy cô mạo hiểm quá. Cứ làm thế thì rồi sẽ có lúc cô bị thương nặng đấy.

- Tôi thà chết còn hơn để người đàn ông này bắt con bé đi. Tuy nhiên tôi rất biết ơn sự quan tâm của bác. Thôi, bây giờ bác hãy đưa chị phụ nữ này đi.

Giữa lúc Kate định quay về phòng cấp cứu để xem kết quả xét nghiệm của Claudia Stuyvesant đã được gửi về đấy chưa thì có người đến báo:

- Bác sĩ, có điện thoại. Người gọi bảo cần gấp.

- Gấp ư? Nói giúp tôi là để sáng mai gọi lại.

- Không, người gọi bảo gấp lắm.

Kate chạy bổ về buồng dành cho các nữ y tá và nhấc máy.

- A lô! – Giọng bực bội, cô nói – Ai đấy? Cái gì lại có thể…

- Anh đây, em yêu.

- Lạy Chúa, Walter – Kate thì thầm – Anh tự cho mình là ai mà lại gọi tôi ở đây? Anh có biết bây giờ đã quá nửa đêm không?

- Anh còn biết gọi em ở đâu khi em đang trực ở cấp cứu? – Walter Palmer bác lại.

- Lần cuối cùng khi chúng ta nói chuyện với nhau, hình như tôi đã nói là anh không nên gọi cho tôi nữa.

- Em không thể cắt đứt với anh như thế được, Kate. Không thể như thế sau hai năm chúng ta yêu nhau.

- Walt, bây giờ tôi không có thời giờ tranh cãi với anh. Và ngay cả nếu có thời giờ thì giữa chúng ta cũng chẳng thay đổi gì hết. Bây giờ, xin lỗi, nhưng tôi phải…

- Hãy nghe anh, Kate. Anh biết em đang rất mệt và rất bận. Tất cả nhưng gì anh xin em là chúng ta sẽ nói chuyện sau, khi nào em được rảnh.

- Vâng, đúng là tôi đang rất mệt. Tôi chỉ hy vọng là trụ được đến 6 giờ sáng mà không bị gục. Tuy nhiên điều đó cũng chẳng thay đổi gì đến những điều tôi cảm thấy đối với anh. Bây giờ tôi phải đi và cũng xin báo là anh đừng gọi đến bệnh viện cho tôi nữa.

Dập mạnh máy xuống, cô ngoảnh lại thì đã thấy cặp mắt giận dữ của bà Stuyvesant ngó trừng trừng vào cô.

- Bác sĩ, tôi yêu cầu cô phải xem ngay cho Claudia. Nó vật vã đến nỗi đã dứt cả dây truyền ra khỏi tay.

Lo lắng, Kate rảo bước đến buồng C. Có thể từ chứng ngủ lịm, Claudia chuyển sang bị vật vã, một triệu chứng của dùng Barbituric. Và nếu thêm vào đấy cả vết máu trên đùi, có thể do bị ngã, thì ở đây người ta có thể ngờ rằng Claudia Stuyvesant đã nói dối khi cô bảo không dùng một thứ thuốc gây nghiện nào.

Ở phòng cấp cứu, một y tá đã chờ Kate với những kết quả xét nghiệm của Claudia. Kate nghiên cứu tỷ mỷ những kết quả ấy nhưng cô không phát hiện thấy có gì đặc biệt. Thể tích huyết cầu 33% cho biết Claudia bị thiếu máu nhẹ. Tỷ lệ bạch cầu 14000 có hơi cao nhưng chưa đủ để gợi cho Kate nghĩ đến một sự nhiễm trùng quan trọng. Phân tích nước tiểu cũng không phát hiện ra có dấu vết nào về máu hay sỏi thận.

Khi đã đối chiếu với ngần ấy kết quả, cách tốt nhất nên làm là giữ bệnh nhân lại viện để tiếp nước, theo dõi những dấu hiệu chủ yếu và tiến hành những xem xét mới về máu, để kiểm soát được sự tiến triển bệnh trạng của bệnh nhân. Nghĩ như vậy, Kate đặt lại dây truyền dịch cho Claudia.

Trong khi Kate suy nghĩ thì bà Stuyvesant vẫn đứng bên con gái, rõ ràng là nóng lòng muốn biết bác sĩ sẽ nói về kết quả phân tích ra sao. Nhưng chẳng thấy Kate nói gì, bà liền lại gần cô và kéo cô ra một góc.

- Tôi biết là nghiêm trọng… - Bà nói.

- Thưa bà Stuyvesant – Kate ngắt lời bà – trước khi bà đưa ra một giả thiết nào đó, tôi thấy cần phải nói với bà là những kết luận của bên xét nghiệm chỉ là tạm thời. Dù thế nào, nó vẫn chưa đủ để cho phép quyết định một cách điều trị.

- Tôi muốn con tôi được một bác sĩ có tuổi hơn, giỏi giang hơn xem xét. Đối với nó, chúng tôi có quyền đòi hỏi tất cả mọi thứ phải là tốt nhất.

- Vào giờ này, ở phòng cấp cứu cũng như ở trong bệnh viện này, tôi hiện là cái mà bà gọi là tốt nhất.

- Ít ra thì …

- Tôi biết! – Kate ngắt lời bà – Chắc bà định nói “Hãy làm cái gì đi chứ, bác sĩ!”

- Đúng thế!

- Thưa bà Stuyvesant, tôi hiểu nỗi lo của một người mẹ, nhưng chừng nào mà triệu chứng của con bà cũng như những báo cáo của phòng xét nghiệm chưa đủ để cho phép tôi đưa ra một chẩn đoán, thì cách đảm bảo nhất là chưa nên vội làm gì cả.

- Được, nếu vậy thì tôi sẽ bảo những người giúp việc của bác sĩ Eaves tìm bằng được ông ta, dù bất kỳ ông ấy đang ở đâu.

- Vâng, xin mời bà. Ở đầu hành lang có điện thoại công cộng đó.

- Không nhất thiết, trong xe tôi cũng có điện thoại riêng.

Rồi không chờ đợi gì nữa, bà Stuyvesant chạy nhào ra cổng, Kate chỉ đợi có thế để hỏi thêm Claudia. Không có mặt bà mẹ, có thể cô gái sẽ nói dễ dàng hơn.

Kate bước vào buồng C, ghi thêm một số nhận xét vào giấy khám bệnh rồi mới quay ra hỏi cô gái cho có vẻ tự nhiên hơn.

- Claudia, tôi muốn làm rõ thêm với em một số điểm. Em cứ yên tâm, em nói gì tôi sẽ không nhắc lại với mẹ em đâu.

Claudia khẽ gật đầu nhưng có vẻ cũng không bớt căng thẳng được mấy nỗi.

- Để bắt đầu, tôi muốn hỏi em gần đây em có quan hệ tình dục không?

- Em đã bảo không mà.

- Còn hành kinh?

- Vẫn đều.

- Em có dùng ma tuý hay thuốc gây nghiện gì không, dù do bác sĩ chỉ định hay không chỉ định?

- Không.

- Claudia, nếu em giấu tôi về những chuyện ấy, việc chẩn đoán của chúng tôi có thể bị sai lệch. Và nếu không chẩn đoán được đúng thì chúng tôi sẽ không thể điều trị được cho em có kết quả, thậm chí có khi còn nguy hiểm nữa.

Lời nói đó xem ra đã có tác dụng bởi Claudia đã ngập ngừng một lát trước khi nói:

- Em … Khi em có kinh, hay đau bụng hay tất cả mọi thứ ấy, em thường dùng Midol.

- Tất cả chỉ có thế?

- Vâng, và không phải lần nào em cũng bị đau.

Kate muốn gặng hỏi nữa, nhưng lại có tiếng gọi khẩn cấp ở phòng tiếp nhận:

- Bác sĩ! Bác sĩ Forrester!

Kate nhận ra tiếng của Sara Melendez, chị thư ký phụ trách việc tiếp nhận đêm. Đã từng làm việc này nhiều năm nên chị đã đương đầu với đủ loại bệnh nhân: những ca vô phương cứu chữa, những người ốm thực và những người bệnh tưởng. Vì vậy hễ chị đã phải gọi cấp cứu thì ắt phải là có chuyện nghiêm trọng.

- Tôi đến ngay đây! – Kate trả lời và lao ra khỏi buồng.