Chương 36
Khi Scott và Kate bước vào phòng họp, người đầu tiên họ trông thấy là Claude Stuyvesant. Ngồi ở bàn đầu cùng Hoskins, thân hình đồ sộ của ông ta vươn lên, át cả vóc dáng nhỏ bé của bà vợ. Rõ ràng bà Nora Stuyvesant đã nài nỉ ông chồng để được có mặt trong phiên xử cuối cùng.
Vừa sắp xếp các ghi chép và mấy quyển sách mang theo dự tính có thể dùng đến, Scott đưa mắt nhìn ba vị thành viên hội đồng. Bác sỹ Truscott vẫn ngồi ở vị trí quen thuộc, ba quyển sổ mới và khoảng một tá bút chì gọt sẵn bày trước mặt. Trong góc phòng Mott và Cahill đang bàn bạc với Hoskins. Còn bác sỹ Ward thì chưa thấy đến. Mott kín đáo lắc đầu với Hoskins, mắt liếc nhìn đồng hồ, rõ ràng ông ta có vẻ không hài lòng về sự chậm chễ của bác sỹ Ward.
Một chị thư ký bước vào phòng, dáng đi vội vã, và đưa cho chủ tịch Mott một mảnh giấy. Cầm lấy xem xong, chủ tịch Mott bảo:
- Giấy của bác sỹ Ward, bà ấy sẽ đến chỉ trong chốc lát.
Chín phút sau, Gladys Ward bước vào phòng như một ngọn gió.
- Một bệnh nhân gặp rắc rối sau mổ - Bà giải thích ngắn gọn để thay lời xin lỗi.
Bà bước đến chỗ ngồi, quàng túi xách vào lưng ghế, rồi đeo cặp kính nom rất bắt mắt, bà ta đã sẵn sàng.
Chủ tịch Mott khai mạc phiên tòa:
- Các nhân chứng đã nói xong, hội đồng sẵn sàng nghe các luật sư trình bày lời biện hộ. Xin mời luật sư Van Cleve bắt đầu trước.
Scott từ từ đứng dậy, ý thức lời mình nói sau đây chắc chắn sẽ gây ra những phản kháng.
- Thưa ông Chủ tịch, đáng lẽ trình bày lời biện hộ, tôi đề nghị ông cho tiếp tục phần thẩm vấn.
- Ông nói sao? - Hoskins và Cahill đồng thanh kêu lên.
- Tôi phản đối, thưa ông Chủ tịch! - Hoskins nói tiếp - Luật sư bên bị đơn đã có đủ thời gian để đưa ra tất cả các nhân chứng ông ấy muốn. Cho nên đề nghị quay trở lại phần thẩm vấn là một điều không hợp lệ. Ông Cahill, xin ông quyết định.
Cả Mott và Scott đều ngoảnh về phía ông đại diện nhà nước. Nhíu mày suy nghĩ một lát, Cahill tuyên bố:
- Luật sư Van Cleve, chỉ có một lý do để có thể hợp pháp hóa đề nghị của ông, đó là những bằng chứng mới.
- Vâng, tôi đã nắm được một bằng chứng mới, tuy nhiên không phải vì thế mà tôi có thể cung cấp thêm những chi tiết rõ ràng hơn. Hơn nữa tôi muốn đưa ra một nhân chứng mới.
- Một bằng chứng mới? - Cahill nhắc lại - Và một nhân chứng mới? Tôi hy vọng đó không phải là một bóng ma, như Rick Thomas chẳng hạn.
- Lần này, nhân chứng đã có sẵn.
- Bằng chứng mới ấy là gì? - Chủ tịch Mott hỏi.
- Tôi sẽ đưa ra trong quá trình thẩm vấn.
Mott lẩm bẩm, bối rối:
- Ông đợi một lát, luật sư Van Cleve.
Ngoắc tay một cách cáu kỉnh, ông ra hiệu cho Cahill ra góc phòng gặp ông.
- Mẹ kiếp, theo ông thì Van Cleve định giở trò gì? - Mott hỏi.
- Chịu. Tôi không biết.
- Lại một cái trò quay quắt mà tất cả các luật sư thường dùng - Chợt nhớ mình đang nói với một con nhà luật, Mott vội xin lỗi - Xin ông đừng coi đó là một ám chỉ cá nhân. Bây giờ, theo tôi, ông nên bác bỏ yêu cầu của anh ta đi và kết thúc việc này cho xong.
- Không thể vội vã thế được! - Cahill giải thích - Trong một vụ kiện, nếu có một bằng chứng mới được đưa ra trước phần biện hộ, thì không một quan tòa nào trong bang này dám từ chối xem xét nó.
- Nhưng hôm vừa rồi, khi anh ta yêu cầu ông làm việc ấy thì ông đã chẳng bác bỏ nó là gì, ông đã trả lời đây không phải là một vụ kiện.
- Có sự khác nhau đấy. Hôm nọ anh ta đã yêu cầu chúng ta giúp tìm một bằng chứng trên Bộ Y tế và chúng ta đã từ chối. Nhưng bây giờ anh ta nói là đã có bằng chứng mới, mà tôi chưa biết nó có phải là “bằng chứng” ấy hay không. Vì vậy trừ khi ông muốn vụ này bị đưa ra trước tòa án, thì tốt nhất là ông nên chấp nhận yêu cầu vừa rồi của anh ta.
Trở về chỗ, Mott tuyên bố:
- Phù hợp với nguyên tắc công bằng không thiên vị đối với bị đơn, hội đồng quyết định cho phép quay lại phần thẩm vấn. Như vậy, luật sư Van Cleve sẽ có thể trình trước hội đồng bằng chứng mới mà ông ấy cho rằng ông đã có. Giờ xin mời ông Van Cleve.
Scott đứng dậy nói:
- Thưa ông Chủ tịch, bên bào chữa muốn mời bác sỹ Gladys Ward ra ghế nhân chứng.
Sửng sốt, bác sỹ Ward phóng cho Scott một cái giận dữ. Bác sỹ Truscott đột nhiên buông cây bút chì trong tay, và Clarence Mott thì nhìn Cahill rồi Hoskins với con mắt lo ngại. Còn Claude Stuyvetant thì chắc hẳn ông ta sẽ chồm lên nếu không có ánh mắt của Hoskins ra hiệu ngăn lại.
- Thưa ông Chủ tịch - Hoskins nói - nhiều năm làm luật sư đến nay, chưa bao giờ tôi thấy người ta gọi một thành viên hội đồng ra làm chứng. Chỉ có một luật sư non nớt không có kinh nghiệm và bị dồn tới bước đường cùng thì mới làm một việc lạ lùng như vậy. Tôi phản đối việc làm này, bởi một thay đổi nghiêm trọng như thế sẽ có thể làm rối loạn trật tự, kỷ cương.
Để lời phản đối của Hoskins thêm nặng ký, Cahill cũng phụ hoạ:
- Luật sư Van Cleve, tôi có thể nhắc ông là chỉ mấy ngày trước, ông đã từ chối không muốn để bác sỹ Ward hỏi thân chủ của ông không? Thế mà bây giờ ông lại muốn bà ấy ra làm chứng. Hãy nhất quán, chúng tôi yêu cầu ông hãy nhất quán một chút.
- Rất đúng, thưa ông Cahill - Scott đập lại - tôi cũng còn nhớ chỉ cách đây vài hôm thôi, ông đã đồng ý cho bác sỹ Ward những đặc quyền của một công tố. Để biện minh cho quyết định ấy, nếu tôi nhớ không sai, thì ông nói rằng: bác sỹ Ward chỉ muốn hỏi bác sỹ Forrester mấy câu trong phạm vi “tìm hiểu sự thật một cách chính đáng” thôi, và dù sao tất cả chúng ta có mặt ở đây cũng chỉ để làm việc đó. Ông nhắc tôi hãy nhất quán, vâng, tôi cũng mong ông hãy làm điều đó! - Rồi quay lại Hoskins, Scott hỏi - Luật sư, xin ông cho biết vì lý do nào mà bác sỹ Ward lại được chọn để có mặt trong số các thành viên hội đồng?
- Theo thông lệ thì trong số thành viên hội đồng, ít nhất phải có một thành viên là chuyên gia về vấn đề đang xem xét. Bác sỹ Ward là một chuyên gia nổi tiếng về phụ - sản khoa mà tất cả chúng ta đều biết, sở dĩ bác sỹ Ward được chọn là bởi vì cô gái trẻ Claudia Stuyvesant đã bị tử vong vì những hậu quả của việc có thai ngòai dạ con.
- Cảm ơn ông luật sư. Vậy cũng chính vì tư cách chuyên gia của bác sỹ Ward mà tôi yêu cầu bà ấy ra làm chứng cho việc “tìm hiểu sự thật một cách chính đáng” như ông Cahill đã nói rất đúng. Bác sỹ Ward, xin bà vui lòng cho.
Gladys Ward đưa mắt hỏi ý chủ tịch Mott, Mott lại nhìn Cahill. Ông này đỏ mặt bối rối và cuối cùng đành phải gật đầu ra hiệu đồng ý.
Bác sỹ Ward miễn cưỡng bước ra ngồi vào chỗ nhân chứng và tuyên thệ. Scott lại gần bà và bắt đầu thẩm vấn, cuộc thẩm vấn mà anh biết là số phận của Kate phụ thuộc vào đấy.
- Bác sỹ Ward, vì hội đồng đã lựa chọn bà với tư cách là một chuyên gia nổi tiếng, tôi nghĩ việc nêu ra những tước vị của bà là không cần thiết. Vậy nếu bà vui lòng, thì xin bà giúp chúng tôi trong việc làm sáng tỏ tính phức tạp về mặt y học của vụ việc này trước hội đồng. Bác sỹ, bác sỹ có thể cho chúng tôi biết những triệu chứng đặc thù của một ca có thai ngòai dạ con?
- Ông luật sư, tôi e rằng ông chưa hiểu rõ vấn đề.
- Thực vậy ư?
- Vâng. Bởi ông nên biết rằng không có những triệu chứng đặc thù cho trường hợp có thai ngòai dạ con.
- Thế nhưng những bệnh khác đều có, và nó có thể xác định được! - Scott vờ cãi lại.
- Đúng vậy, nhưng không phải trong trường hợp mang thai ngòai dạ con. Chuyện này không có những dấu hiệu đặc trưng.
Scott làm ra bộ bối rối:
- Xin lỗi bác sỹ, bác sỹ vừa dùng một từ chuyên môn mà tôi không hiểu.
- Dấu hiệu đặc trưng của một bệnh - Galdys Ward nhắc lại - tức là những dấu hiệu riêng của một bệnh nào đó và nó có thể giúp người ta chẩn đoán được bệnh.
- A, tôi hiểu rồi - Scott nói như thể anh vừa lĩnh hội được một điều gì mới mẻ - Cảm ơn bà... Vậy nếu việc có thai ngòai dạ con không có một triệu chứng đặc trưng nào thì làm sao người ta có thể phát hiện ra nó?
Bác sỹ Ward thoáng bĩu môi vẻ chán ngán:
- Ông luật sư, nếu ông muốn có một buổi học về sản khoa, thì có lẽ ông nên đến dự một trong những buổi thuyết trình của tôi ở khoa y.
- Bác sỹ Ward, tôi xin nhắc lại câu hỏi: Nếu không có một triệu chứng đặc trưng nào thì một bác sỹ làm thế nào để chẩn đoán được một ca mang thai ngòai dạ con?
- Kết hợp những quan sát và ghi nhận có thể gợi ý cho bác sỹ về điều đó.
- Có thể “gợi ý” - Scott nhắc lại - Từ “gợi ý” ấy khiến tôi tò mò. Vậy kết hợp những quan sát và ghi nhận nào thì mới có thể gợi ý cho bác sỹ về điều đó?
- Nhiều lắm.
- Bác sỹ có thể kể ra không?
Hiểu rằng Scott sẽ không buông tha, bác sỹ Ward đành phải kể, giọng đã bắt đầu tỏ ra sốt ruột:
- Nôn, oẹ, co cứng, đau vùng bụng, nhất là lúc đi ngòai, tắc kinh. Tuy rằng trong những năm làm việc của tôi, tôi đã từng gặp hai ca có thai ngòai dạ con mà không tắc kinh.
- Liệu người ta có thể từ đó rút ra rằng, rất ít những ca chửa ngòai dạ con có cùng một cách biểu hiện?
- Tôi có thể nói là một trăm trường hợp thì khoảng mười, hay có thể mười lăm trường hợp biểu hiện một cách điển hình như thế.
- Vậy là trong một số lớn trường hợp, nó không biểu hiện một cách tiêu biểu?
- Đúng - Bác sỹ Ward trả lời như thể bà vừa ghi được một điểm.
- Thưa bác sỹ, sốt có thể coi là một triệu chứng không? Claudia Stuyvesant cũng bị sốt.
- Một số ca chửa ngòai dạ con nào đấy có thể kèm theo sốt, một số khác lại không.
- Vậy là người ta không thể căn cứ vào sốt. Nhưng lúc nãy bà đã kể những triệu chứng như nôn oẹ, ỉa chảy và co cứng. Nó có phải là những triệu chứng thông thường của chửa ngòai dạ con không?
- Đúng. Nó là những triệu chứng thông thường.
- Thưa bác sỹ, bác sỹ có thể kể những chứng bệnh khác có cùng những biểu hiện về triệu chứng như vậy không?
- Tất nhiên là có. Như bị viêm, loét dạ dày, nhiễm trùng ruột, đau ruột thừa, sỏi thận, nguy cơ bị sẩy thai, nhiễm trùng phụ khoa...
Scott cắt ngang lời bà bác sỹ:
- Để tranh thủ thời gian, bác sỹ cho phép tôi được đọc một đoạn trong một công trình nổi tiếng về sản khoa: “Những biểu hiện của ít nhất năm mươi bệnh lý có thể khiến nhầm lẫn với bệnh lý của việc có thai ngòai dạ con”. Bác sỹ có đồng ý với lời khẳng định đó không?
- Hoàn toàn đồng ý.
- Thưa bác sỹ, bây giờ nếu gặp những dấu hiệu và triệu chứng có thể “gợi ý” về một ca có thai ngòai dạ con thì người bác sỹ phải làm thế nào?
- Người bác sỹ phải lập tức tiến hành khám phụ khoa.
- Việc khám ấy có đủ để chẩn đoán về khả năng có thai ngòai dạ con không?
- Không nhất định là thế - Bác sỹ Ward buộc phải công nhận.
- Tại sao?
- Tại một lý do rất đơn giản, trong trường hợp có thai bình thường, người ta sẽ nhận thấy một thay đổi về nhiễm sắc thể ở cổ tử cung, trong khi ở người có thai ngòai dạ con thì điều đó không nhất thiết phải có.
- Trong khi khám, việc dò tìm âm đạo bằng tay có cho phép người bác sỹ phát hiện ra nó không?
- Đôi khi, chứ không phải lúc nào cũng thế.
- Đôi khi, thưa bác sỹ? Lại cho phép tôi trích đọc một đoạn nữa trong một công trình nổi tiếng khác cũng bàn về vấn đề ấy: “Việc dò tìm âm đạo bằng tay thường không cho phép kết luận một cách chắc chắn và... - Scott lớn giọng để đọc "... trong năm mươi đến sáu mươi phần trăm trường hợp, không một khối buồng trứng được giới hạn nào sẽ có thể được phát hiện.” Bác sỹ có đồng ý như vậy không?
- Đồng ý.
- Vậy từ đó người ta có thể kết luận rằng, kết tội bác sỹ Forrester đã lơ là vô trách nhiệm về việc bác sỹ ấy đã không sờ nắn được bằng tay một khối buồng trứng nào khi khám cho Claudia Stuyvesant là một điều hết sức bất công và vô lý?
- Đúng thế.
- Trước những triệu chứng “gợi ý” ấy thì theo bà, bác sỹ Forrester sẽ phải làm gì?
- Một thử nghiệm có thai bằng nước tiểu.
- Đó là điều bác sỹ ấy đã làm, nhưng nó lại âm tính.
Coi nhận xét ấy như một lời chê trách, bác sỹ Ward cứng người lại và trả lời luật sư với một giọng nghề nghiệp:
- Luật sư Van Cleve, biết rằng những thử nghiệm ấy có một giới hạn sai số, lẽ ra bác sỹ Forrester phải yêu cầu cho làm siêu âm - Chợt hiểu Scott sẽ vặn lại điều này, Gladys Ward vội thừa nhận - Phải rồi, bác sỹ Forrester đã cho làm, như bây giờ chúng tôi mới rõ. Nhưng rất không may là trong đêm ấy, người phụ trách siêu âm lại không phải phiên trực.
- Đúng vậy, thưa bác sỹ.
- Tuy nhiên, bác sỹ Forrester hãy còn có kết quả thử thai bằng máu.
- Ủa, chắc bác sỹ đã biết bác sỹ Forrester đã yêu cầu phòng xét nghiệm làm việc ấy?
Gladys Ward ra vẻ ngạc nhiên:
- Không, tôi không biết. Thế kết quả ra sao?
- Chúng tôi không bao giờ được biết. Kết quả thử máu ấy được đợi vào sáng hôm sau, đã biến mất một cách khó hiểu và cũng không thấy trong hồ sơ của người bệnh. Ngòai ra, một số giấy tờ khác cũng bị thiếu. Nhưng tôi xin tiếp tục. Bây giờ tôi muốn được đọc một đoạn khác trích trong một tác phẩm nổi tiếng trong lĩnh vực phụ, sản khoa: “Những dấu hiệu và triệu chứng ấy, có thể gán cho khá nhiều chứng bệnh khác, khiến cho bác sỹ có thể lầm lẫn và bác sỹ sẽ gặp rất nhiều khó khăn trong việc chẩn đoán một ca có thai ngòai dạ con.”
Trong một khoảnh khắc, bác sỹ Ward rõ ràng có vẻ bực dọc. Song bà đã kịp tự kiềm chế và nghe Scott đọc tiếp:
- “Thực vậy, chúng ta có thể gọi có thai ngòai dạ con là “có thai bất ngờ”. Nhiều bác sỹ còn mệnh danh cho nó là một “trò bịp lớn”. Bác sỹ có đồng ý với những khẳng định ấy không?
Gladys Ward im lặng nhìn Scott một lúc, không trả lời. Một nụ cười có vẻ kẻ cả thoáng hiện trên môi nhưng không phải vì thế mà có thể làm dịu nét mặt nghiêm khắc của bà.
- Bác sỹ? - Scott giục.
- Luật sư Van Cleve, nếu ông định tìm cách đưa tôi vào bẫy thì tôi e là ông chỉ mất thì giờ vô ích. Chẳng những tôi đồng ý với những lời khẳng định ấy mà chính tôi còn đã tự tay viết những dòng đó. Ông vừa đọc một trong những bài viết của tôi đấy, ông luật sư ạ.
- Thật vậy ư? - Scott vờ sửng sốt - Nhưng bây giờ, sau khi đã xác định được rằng chẩn đoán một ca có thai ngòai dạ con là một việc cực kỳ khó khăn, bác sỹ, cho phép tôi hỏi bác sỹ có còn nhớ lời khai của bà Stuyvesant không?
- Tất nhiên tôi còn nhớ.
- Bà Stuyvesant nói bà ấy đã yêu cầu bác sỹ cho cô Claudia dùng kháng sinh...
- Đúng thế.
- Vậy điều đó có đặc biệt cần thiết không?
- Không.
- Tại sao, thưa bác sỹ?
- Bởi đó là điều trước nhất mà những người ít hiểu biết thường nghĩ. Họ cứ tưởng kháng sinh là một môn thần dược mà bất kỳ bệnh gì nó cũng trị được hết.
- Vâng, cảm cm bác sỹ. Bây giờ xin bác sỹ trở lại vấn đề chẩn đoán có thai ngòai dạ con là một việc hết sức khó. Trong trường hợp đó, còn những yếu tố nào khác có thể làm cho nó càng khó hơn không?
- Có thể có.
- Bác sỹ có thể kể một vài yếu tố nào không?
Lúng túng bởi câu hỏi mà bà hiểu đó là một cái bẫy, bác sỹ Ward định lẩn tránh.
- Xin ông hỏi rõ hơn - Bác sỹ Ward hỏi lại.
- Vâng, tôi xin nói rõ. Có đúng bác sỹ đã từng làm nội trú trong một bệnh viện lớn không?
- Có - Giọng Gladys Ward hơi bối rối.
- Trong thời gian đó, bác sỹ đã có dịp nào điều trị cho những bệnh nhân nghiện ma tuý chưa?
Như một phản ứng dây chuyền, một nỗi lo ngại lan từ Mott sang Hoskins, rồi từ Hoskins sang Cahill và cuối cùng là Stuyvesant.
Luật sư ủy viên công tố Hoskins đứng dậy phản đối:
- Thưa Chủ tịch Mott, một lời chứng như vậy là không thích đáng trước hội đồng này. Luật sư Van Cleve đang cố kéo chúng ta vào những chuyện chẳng dính dáng gì tới việc xét xử hết.
Scott ngoảnh về phía Hoskins:
- Thưa luật sư, tôi sẽ chứng minh ngay điều ngược lại và tôi tin rằng nó sẽ làm hội đồng thỏa mãn.
Hoskins ra hiệu cho Cahill quyết định. Cahill lúc ấy còn đang cân nhắc những khả năng có thể xảy ra. Hoặc Van Cleve bịp bợm, nếu vậy thì trước sau anh ta cũng tự lộ mặt. Còn biết đâu anh ta đã kiếm được chứng cứ, như lúc đầu anh ta nói, thì điều đó không phải không có khả năng. Cho nên Cahill tự nhủ, tốt nhất là Cahill không nên quá tùy tiện.
- Luật sư Van Cleve được phép tiếp tục - Cahill nói - miễn là những vấn đề ông đề cập đến có liên quan tới việc chúng tôi đang xét.
Mặc dù rất bực, Hoskins đành phải ngồi xuống, nhưng vẫn sẵn sàng để phản đối mỗi khi có cơ hội.
- Bác sỹ Ward - Scott hỏi tiếp - trong những lần trực cấp cứu, bác sỹ đã có lần nào phải điều trị cho những bệnh nhân nghiện ma tuý không?
- Tất nhiên có! - Gladys Ward đáp - Tôi đã đỡ đẻ cho những người mẹ bị nghiện. Một số trẻ đã chết ngay khi lọt lòng, một số khác thì còn sống, nhưng thật tội cho chúng, giá chúng đừng sống còn hơn.
- Nếu tôi không lầm, thì việc dùng thuốc gây nghiện sẽ có thể kéo theo nhũng biến chứng nghiêm trọng cho người bệnh?
- Tất nhiên.
- Bác sỹ đã bao giờ thấy có những người bệnh dùng ma tuý ngay trong lúc nằm điều trị ở bệnh viện không?
- Tôi đã từng thấy.
- Bác sỹ, bị thiếu thuốc trong bảy, tám hoặc chín giờ, người bệnh có những dấu hiệu đói thuốc không?
- Với những người quá phụ thuộc vào thuốc thì khoảng thời gian ấy là quá dài.
- Bây giờ đề nghị bác sỹ, chúng ta hãy xem xét trong trường hợp một người bệnh bị chảy máu trong, nhưng bề ngòai chỉ thấy những dấu hiệu đau nhẹ. Vậy từ đó bác sỹ có thể rút ra kết luận gì không?
- Bề ngòai chỉ thấy đau nhẹ mà lẽ ra nó phải dữ dội, và sau khoảng tám, chín giờ nằm viện ư? - Gladys Ward hỏi lại.
- Vâng, thưa bác sỹ. Và bác sỹ kết luận ra sao?
- Là người đó đã dùng thuốc gây nghiện trong khoảng tám, chín giờ đó - Bác sỹ Ward đáp.
- Bây giờ, xin bác sỹ trở lại câu hỏi lúc nãy. Bác sỹ có thấy trong lời yêu cầu của bà Nora Stuyvesant về việc cho con gái bà ấy dùng kháng sinh là có thể một ý nghĩa gì đặc biệt không?
- Không, tôi vẫn không thấy có... - Bác sỹ Ward chợt ngừng lời để suy nghĩ. Rồi lát sau trả lời tiếp - Phải, luật sư Van Cleve, chúng ta thường thấy khi một bệnh nhân có biểu hiện đau, dù là đau vừa phải, thì bất kỳ một bà mẹ nào cũng lo cho con mình và yêu cầu: “Thưa bác sỹ, xin bác sỹ hãy cho con tôi một thứ thuốc gì đó để nó đỡ đau.”
- Điều đó chứng tỏ rằng, hoặc cơn đau quá nhẹ để khỏi phải cần dùng thuốc giảm đau hoặc bà mẹ người bệnh đã biết con gái mình đã dùng một thứ thuốc giảm đau nào đó. Bác sỹ nghĩ sao, bác sỹ Ward?
- Ông Chủ tịch! - Hoskins kêu lên - Chẳng có gì trong hồ sơ có thể cho phép người ta đưa ra những giả thuyết như thế. Bởi việc người bệnh dùng thuốc gây nghiện là không có bằng cớ!
- Tôi thấy hình như ông Van Cleve đang rất kiên quyết bắt chúng ta phải nghe những lời ông ta nặn óc nghĩ ra - Clarence Mott nhảy vào can thiệp.
- Cả tôi cũng thế - Cahill mỉa mai phụ họa - Và tôi nghĩ rằng tôi cũng đã được nghe những lời nói ấy ở đâu đó. Bây giờ khi mọi mưu mô của luật sư Van Cleve đã thất bại, tôi thấy hội đồng phải có phận sự không để ông ta tiếp tục cái trò cứng đầu cứng cổ ấy. Nếu ông ta không đưa ra được một bằng chứng quan trọng nào như ông ta đã nói, thì chúng ta phải cắt đứt những lời vu khống đó.
Cahill hài lòng nghĩ bụng chắc Stuyvesan phải biết ơn ông về sự can thiệp kiên quyết này.
Nhưng trước khi chủ tịch Mott kịp gõ búa để chấm dứt cuộc tranh cãi, Scott đã phản đối:
- Thưa ông Chủ tịch, bởi bác sỹ Ward đã được hội đồng thừa nhận là một chuyên gia nổi tiếng, bà ấy hoàn toàn có quyền trả lời những câu hỏi có tính chất giả thiết và tôi, tôi cũng có quyền đặt ra những câu hỏi ấy.
- Với điều kiện những câu hỏi của bên bào chữa phải căn cứ vào những sự việc cụ thể - Hoskins lập tức can thiệp - Trong trường hợp ngược lại, lời khai của bác sỹ Ward sẽ coi như không có.
- Đồng ý - Scott nhản nhiên đáp.
Sau khi đưa mắt hỏi ý Cahill, chủ tịch Mott tuyên bố:
- Luật sư Van Cleve, ông có thể tiếp tục.
- Bác sỹ Ward - Scott hỏi tiếp - giả sử một người bệnh đã dùng những liều lượng lớn Peccôđan, Côđêin, Bendôđiadêpin và có lẽ cả côcain...
- Ông muốn nói người bệnh đã cùng lúc dùng những thứ thuốc ấy? - Giọng bác sỹ Ward tỏ ra thực sự lo lắng.
- Vâng, đúng thế.
Mặc dù không muốn, Hoskins giãy nảy lên phản đối:
- Thưa ông Chủ tịch, từ nãy đến giờ ông Van Cleve chỉ toàn đưa ra những giả thuyết!
- Bác sỹ Ward - Phớt lờ sự phản đối ấy Scott cứ tiếp tục nói - hiệu quả chung của việc dùng đồng thời các thứ thuốc ấy, và thêm vào đó là các liều thuốc dùng ngay trong khi nằm viện, có thể có đủ khả năng để làm dịu cơn đau do việc có chửa ngòai dạ con gây ra không?
Bác sỹ Ward ngẫm nghĩ một lát.
- Peccôđan, Côđêin, Bendôđiadêpin và có lẽ cả côcain... - Bà lẩm bẩm nhắc lại - Không nghi ngờ gì nữa, khi được dùng đồng thời như thế, những thứ thuốc ấy sẽ tác động lẫn nhau và hiệu quả của nó càng tăng lên khiến nó có thể dễ dàng che giấu cơn đau của người bệnh... và đánh lừa bác sỹ.
- Cảm ơn bác sỹ - Scott nói.
Nặn ra một vẻ mặt vô cùng chán ngán, Hoskins đứng dậy:
- Thưa ông Chủ tịch, bây giờ khi vị luật sư lỗi lạc này đã trình bày xong bản tường thuật đầy những giả thuyết và suy luận kỳ quặc của ông ta mà không đưa ra được một chứng cớ nào cụ thể, tôi yêu cầu hội đồng hãy coi lời chứng vừa rồi là không có.
- Thế nào, luật sư Van Cleve? - Chủ tịch Mott hỏi.
Không trả lời, Scott quay lại bàn, nơi Kate đang chờ, tay nắm một tập giấy nhỏ. Rồi anh ngoảnh về phía bác sỹ Ward và nói:
- Thưa bác sỹ, xin bác sỹ vui lòng xem xét giúp những tài liệu này và đề nghị bác sỹ đặc biệt chú ý đến những đơn kê gần đây nhất.
Thấy Scott đưa một bản cho bác sỹ Ward, Hoskins nhổm lên đòi:
- Hình như tôi cũng có quyền được xem tài liệu đó!
- Khi nào bác sỹ Ward xem xong thì đến lượt ông - Scott đồng ý.
Chỉ không đầy một phút, bác sỹ Ward đã xem xong. Bà đưa trả lại Scott.
- Lạy Chúa! - Bà lẩm nhẩm nói với một giọng mệt mỏi - Ai mà có thể tưởng tượng được...
- Thưa ông Chủ tịch - Scott quay lại Mott - tôi đề nghị ông nhìn nhận báo cáo này của Bộ Y tế như một trong những bằng chứng.
Nhưng Scott chưa kịp đưa ra thì Hoskins đã kêu lên:
- Tôi yêu cầu được đọc nó trước!
- Đồng ý - Scott đưa tài liệu cho Hoskins.
Ông công tố gần như vồ lấy tập giấy rồi đọc kỹ. Một lúc lâu sau, ông ngẩng lên nhìn Mott, rồi Cahill. Hai ông này bước lại gần và cả ba người chụm đầu lại đọc: không nghi ngờ gì nữa, trên giấy trắng mực đen, những dòng chữ này đã là bằng chứng rành rành về câu chuyện bất hạnh của Claudia Stuyvesant.
Claude Stuyvesant nhổm dậy, rõ ràng là ông muốn bước đến xem. Nhưng vợ ông đã giữ lại:
- Không, không, Claude! Tôi xin ông!
Nhưng ông đã trừng mắt nhìn bà, cái nhìn vừa giận dữ vừa trách móc, rồi ông bước lại chỗ tốp ba người - chủ tịch Mott, luật sư ủy viên công tố Hoskins và anh chàng đại diện nhà nước Cahill - và ông chìa tay ra.
Thấy Hoskins ngần ngừ không muốn đưa, ông nói gần như ra lệnh:
- Ông hãy đưa tôi xem!
- Bà Stuyvesant có lý đấy ông ạ - Bằng một giọng cố hết sức ngọt ngào, Hoskins đáp - Tốt hơn là ông không nên xem...
Nhưng Stuyvesant vẫn không rụt tay về, mặt càng hằm hằm giận dữ. Thấy vậy, Hoskins đành phải đưa. Stuyvesant cầm lấy tập tài liệu. Vừa đọc ông ta vừa cố nhét vào trong đầu tên tuổi của hơn chục bác sỹ, những thứ thuốc họ ghi, mà trong đó phần lớn là những thứ mà ông không biết là có trên đời nữa, rồi ông quay về phía bà vợ, lúc này bà cũng đứng dậy để an ủi ông.
Đẩy vợ ra một cách thô bạo, ông hỏi bà với giọng buộc tội:
- Ngay cả đêm hôm ấy, bà cũng thấy nó làm thế à?
- Phải, ngay cả đêm hôm ấy. Thôi bây giờ, xin ông đừng giả ngây giả điếc nữa! - Thường ngày chỉ cần ông quắc mắt lên một cái là bà đã phải im lặng. Nhưng hôm nay lần đầu tiên trong đời, bà đã tìm ra được sức mạnh để thách thức ông.
- Ông đã biết chuyện đó từ lâu. Ông đã biết hết mọi chuyện về nó. Nhưng đáng nhẽ giúp đỡ nó, săn sóc nó thì ông đã đuổi nó ra khỏi nhà.
- Chính nó đã bỏ chúng ta mà đi!
- Đó là ông muốn người ta tưởng thế chứ nếu khác đi thì điều đó có nghĩa là ông đã không làm tròn bổn phận của một người cha. Mà Claude Stuyvesant thì có bao giờ chịu mang tiếng là đã thất bại! Thực ra ông đã sung sướng khi tống khứ được nó, gạt bỏ được nó ra khỏi nhà. Vì nó đâu phải là đứa con hoàn hảo mà ông mong muốn. Ông ao ước có một đứa con trai đáng mặt ông kia!
- Bà câm đi, Nora! - Stuyvesant gầm lên.
Nhưng một lần nữa ông đã không làm cho bà run sợ:
- Không bao giờ ông muốn có con Claudia, ông chỉ muốn có một thằng Claude. Vì thế ông đã hắt hủi nó, đã làm cho nó trở nên hư đốn. Và khi biết được sự thật, ông đã muốn che giấu câu chuyện khủng khiếp đó đi. Thế là ông đã trách mắng tôi, đã đổ tội cho bác sỹ Forrester. Ông đã sắp xếp để hủy bỏ những tài liệu nguy hại, ngăn cản những người ra làm chứng - tất nhiên trừ tôi, nhân chứng mà ông đã chuẩn bị kỹ.
- Mẹ kiếp! Bà có câm miệng ngay đi không!
- Để mọi người không bao giờ biết Claude Stuyvesant đã đối xử tệ hại với đứa con duy nhất của mình như thế nào phải không? Nhưng ông đã quên mất một điều: Claudia cũng là con tôi, đứa con mà tôi dứt ruột đẻ ra và tôi yêu nó, phải, tôi vô cùng yêu nó. Claude, ông có biết đã bao đêm tôi phải khóc thầm vì đã bất lực không che chở được cho nó khỏi sự đối xử tàn tệ của ông không? Ôi! Claudia, Claudia, con gái tội nghiệp của mẹ!
Rồi bà òa khóc.
Trong khi đó, Stuyvesant đứng như trời trồng, bộ mặt bình thường hồng hào và toát lên một sức mạnh đầy quyền uy của ông ta bỗng chốc trở nên xám ngoét và già nua một cách thảm hại. Trở thành tâm điểm của mọi cái nhìn, bản chất con người ông như bị bóc trần, và sự thù địch của ông đối với Kate Forrester lúc này chỉ còn trơ lại bộ mặt thật của nó: đó là một bộ mặt mà che giấu, trốn tránh đằng sau nó là tội lỗi của ông.
Nhìn thấy Claude Stuyvesant câm lặng và bất lực trước những lời buộc tội của bà vợ, Kate chỉ cảm thấy thương hại. Còn với Nora, cô hết sức thông cảm và xót thương cho bà, một người vừa mất con, vừa mặc dù không muốn nhưng đã trở thành đồng phạm với người chồng. Không nói một lời, Claude Stuyvesant bước ra cửa. Nora vội chạy theo, vừa chạy vừa hối hả gọi:
- Claude! Claude! Chờ em với! - Nhưng ông ta không dừng lại. Như để xin lỗi mọi người, trước khi bước qua cửa, bà Nora còn quay lại - Ông ấy cần đến tôi... nhất là lúc này.
Rồi bà biến mất.
Sau khi cửa phòng khép lại, chủ tịch Mott ngoảnh về phía Van Cleve Scott, rồi không biết nói gì, ông chỉ giơ tay ra hiệu mời anh tiếp tục.
- Bác sỹ Ward - Với một giọng dịu dàng Scott nói - chúng ta đã thấy việc chẩn đoán một ca có thai ngoài dạ con khó khăn biết nhường nào. Trong trường hợp chúng ta đang xét, nó lại càng khó khăn hơn vì những lời nói dối của bệnh nhân và một thử nghiệm bất cập. Bây giờ chúng ta còn biết rõ ràng thêm là cô gái đã che giấu cái đau của mình bằng cách lạm dụng ma tuý. Xét tất cả các yếu tố ấy, bác sỹ có cho rằng bác sỹ Forrester đã phạm tội lơ là thiếu trách nhiệm trong việc cứu chữa cho Claudia Stuyvesant không?
- Sau khi xem những bằng chứng vừa được đưa ra, tôi khẳng định là bác sỹ Forrester đã làm đúng về mặt nghề nghiệp và không có gì đáng phải chê trách.
- Và với những gì đã buộc tội bác sỹ Forrester?
- Tôi biểu quyết là bác sỹ Forrester vô tội và những lời cáo buộc ấy cần phải bị bác bỏ.
- Tôi phản đối! - Hoskins xen vào nói - Một thành viên hội đồng không có quyền biểu quyết trước khi hai bên tiến hành biện hộ!
Maurice Truscott, suốt mấy phiên họp từ trước đến giờ chỉ ngồi im và giữ thái độ dè dặt, nay bỗng lên tiếng:
- Thưa ông Chủ tịch, sau khi nghe lời chứng của bác sỹ Ward - một chuyên gia nổi tiếng trong lĩnh vực sản khoa, tôi thấy tôi không cần phải nghe thêm một lời biện hộ nào khác nữa thì mới có thể đưa ra ý kiến. Tôi nghĩ rằng chúng ta đã phải chịu đựng quá đủ cái trò gian lận pháp lý này rồi. Còn tôi, tôi cũng biểu quyết trắng án.
Trước những chứng cớ hiển nhiên của sự thật, vả lại không còn bị vướng víu bởi sự có mặt của Stuyvesant, Hoskins và Cahill thấy rằng có biện hộ nữa cũng vô ích. Hai phiếu biểu quyết của bác sỹ Ward và Truscott đã được cô thư ký nhanh nhảu ghi vào biên bản, và chủ tịch Mott cũng có thể đưa ra ý kiến của mình bằng miệng. Sau một thoáng do dự, ông công nhận Forrester vô tội.
Gõ búa lần cuối xuống bàn, ông tuyên bố việc xét xử bác sỹ Forrester đã kết thúc.
Kate thở phào nhẹ nhõm. Cho đến lúc này, cô mới thực sự cảm nhận được hết trong những ngày dài tưởng như bất tận vừa qua, cô đã phải lo sợ biết chừng nào. Dần dần, nỗi lo như thắt tim, thắt ruột của cô dịu lại. Cô vẫn ngồi nguyên tại chỗ, đầu gục xuống bàn, người mệt mỏi đến nỗi không nhận thấy bác sỹ Ward bước lại cạnh cô.
- Bác sỹ Forrester - Vỗ nhẹ vào vai cô, bà nói - chắc cô cho rằng tôi thiên vị và nghiêm khắc. Nhưng theo con mắt của tôi, khi một đồng nghiệp nữ không hoàn thành nhiệm vụ, người ấy đã làm cho tất cả các đồng nghiệp nữ khác mất uy tín. Chúng ta cần phải chứng tỏ rằng mình không kém gì cánh nam giới, để khiến họ phải thừa nhận rằng chúng ta cũng là những người có trình độ giỏi giang. Bây giờ khi nỗi oan của cô đã được rửa sạch, cô lại có thể đàng hoàng làm một người ngang hàng với họ. Vì vậy, nếu một ngày nào đó cô có ý định chuyên sâu về ung thư học của phụ nữ thì cô cứ đến gặp tôi.
Nói rồi, với dáng đi nhanh nhẹn và thanh lịch, bác sỹ Ward rời phòng xử.
Lúc này đến lượt Hoskins đến bên Kate:
- Biểu quyết của phiên tòa này, đại diện cho hội đồng nghiệp đoàn, sẽ được gửi lên Bộ trưởng Y tế và ở đấy người ta sẽ chuyển cho hội đồng quản trị. Đó là nơi sẽ đưa ra quyết định cuối cùng, nhưng dựa vào biên bản phiên họp cuối cùng này thì tôi nghĩ bác sỹ không có gì phải lo ngại.
- Thế còn về Bệnh viện Thành phố?
- Tôi sẽ gọi ngay cho giám đốc Cummins. Việc trở lại làm việc của bác sỹ ở đấy là chuyện đương nhiên.
Thấy không còn gì để nói nữa, Hoskins cũng chào rồi đi ra.
Kate liền quay sang nói với Scott, lúc ấy đang thu nhặt nốt số giấy tờ ở trên bàn.
- Ít ra chúng ta cũng đã biết điều gì xảy ra với việc xét nghiệm máu để tìm ma tuý...
- Và tại sao ông bác sỹ pháp y lại cố tình lẩn tránh không quan tâm tới nó. Cô có biết tất cả các chuyện đó có thể gây rắc rối cho Stuyvesant thế nào không?
- Tôi không biết...
- Do Stuyvesant đã công khai cáo buộc cô và bây giờ căn cứ vào những gì chúng ta đã biết, chúng ta có quyền kiện ông ấy về tội vu khống.
- Không, cảm ơn! Tôi đã thấy quá đủ với cái trò kiện cáo ấy rồi, bây giờ tất cả những gì tôi muốn, đó là chăm lo cuộc sống và sự nghiệp của tôi.
Vừa bước ra ngòai đường phố, Kate Forrester và Scott Van Cleve đã lập tức bị lôi cuốn vào không khí náo nhiệt của Đại lộ 52. Xe nọ sát xe kia nối đuôi nhau kéo dài hàng dãy đến tận Đại lộ Madison.
Kate ngẩng mặt lên, ngắm nhìn những khoảng xanh lộ ra giữa những nóc nhà chọc trời của thành phố. Cô bỗng thốt lên:
- Náo nhiệt ồn ào như thế này nhưng chưa bao giờ tôi được sống một ngày đẹp như ngày hôm nay! Đối với tôi, nó vừa như một ngày lễ Tạ ơn, vừa như một ngày Nôen và ngày tôi nhận bằng tốt nghiệp. Ôi, tôi biết cảm ơn anh thế nào đây, anh Scott?
- Để bắt đầu, cô hãy thôi không nên gọi tôi là Scott nữa.
- Sau những thử thách chúng ta đã sát cánh bên nhau, chẳng nhẽ chúng ta lại quay lại gọi nhau bằng ông Van Cleve và bác sỹ Forrester hay sao?
- Những người thân thiết nhất của đời tôi đều gọi tôi bằng Van.
- Van... Van... - Kate thong thả nhắc lại - Nó cũng hay hay đấy chứ nhỉ?
- Phải, càng dùng quen cô lại càng thấy nó hay hơn.
Hiểu rõ ý Scott định nói gì, Kate mỉm cười với anh.
- Tôi cần phải lập tức báo tin vui! Tôi cần phải về gọi điện thoại đây.
- Cho Walter? - Scott hỏi.
- Cho ba mẹ tôi.
- Tất nhiên rồi, còn Walter...
- Vâng, anh Van.
- Tôi muốn hỏi... cô có dự định gì không? Ý tôi muốn nói...
- Tôi hiểu anh định nói gì rồi. Đêm ấy, Walter gọi cho tôi, sau rất nhiều tuần tôi đã từ chối không gặp anh ấy. Vậy là tôi chưa có một dự định nào hết - Scott hoàn toàn hiểu ý câu trả lời của cô, cũng như cô hoàn toàn hiểu ý câu hỏi của anh - Thôi, bây giờ tôi cần phải về nhà ngay để gọi điện cho ba mẹ tôi.
Cô vẫy một taxi trả khách ở gần đấy.
- Chúng ta cùng ăn nhé? - Scott hỏi với theo khi cô bước lên xe.
- Đồng ý.
- Chiều nay?
- Đồng ý - Cô trả lời trong khi đóng cửa xe.
Vừa mở cửa nhảy bổ vào nhà, Kate đã gọi toáng:
- Rosie! Rosie!
Nhưng cô chợt nhớ hôm nay Rosie có phiên trực. Cô vội nhấc điện thoại và bấm số. Chỉ khoảng hơn một phút sau đã có người cầm máy, thế mà vì quá sốt ruột nên cô cứ ngỡ mình đã phải chờ đến hàng tiếng.
- Alô? - giọng mẹ cô.
- Mẹ, xong rồi! Tất cả đã xong rồi! - Kate gần như hét lên trong máy - Tuyệt vời lắm, mẹ ạ! Mẹ có nghe con nói gì không?
- Ôi, con gái bé bỏng của mẹ. Mẹ vui quá!
Kate nghe rõ cả tiếng mẹ đang khóc vì nhẹ người và sung sướng.
- Bố con có đấy không hả mẹ?
- Có, có. Mẹ sẽ chuyển cho ông ấy ngay lập tức - Rồi có tiếng bà gọi, giọng vẫn còn nghèn nghẹn nước mắt - Ben! Ben! Kate gọi về đấy, cả nhà ta vừa có tin vui!
Kate nghe thấy tiếng bố hắng giọng trước khi cầm máy.
- Katie, có đúng như mẹ con vừa nói không?
- Đúng đấy bố ạ, con được xử trắng án trăm phần trăm phiếu.
- Tuyệt, quá tuyệt, con gái yêu của bố. Anh chàng luật sư trẻ ấy đã làm tốt công việc đấy chứ, phải không con?
- Vâng, đó là điều ít ra người ta cũng có thể nói thế, thưa bố.
- Vậy con hãy thay mặt bố mẹ cảm ơn anh ta nhé!
- Con nghĩ bố sẽ có thể sớm tự mình cảm ơn anh ấy đấy. Thôi, bây giờ con phải gọi ngay cho bệnh viện để biết tin tức về việc đi làm lại của con.
- Rất tốt, con gái yêu. Về phần bố, bố cũng có mấy nơi cần phải gọi. Con có biết không, tất cả bạn bè của chúng ta đang rất sốt ruột đợi tin mới của con đấy.
Sau khi ngắt máy, Kate lại gọi tiếp cho bệnh viện. Trước khi nói chuyện với Giám đốc Cummins, cô gọi về khoa Nhi. May quá bác sỹ Harve Golding đang trực.
- Anh Harve phải không? - Kate hỏi.
- Kate? - Giọng Harve reo lên - Tất cả bọn tôi đang vui đến phát điên phát rồ lên đấy. Chúc mừng cô nhé!
- Cô bé Maria thế nào rồi hả anh?
- Bọn tôi vừa họp để xem phim và các kết quả xét nghiệm thần kinh cho nó. Tiến triển tốt. Nhưng cần phải có thêm thời gian, song tôi tin rồi tất cả sẽ ổn.
- Không có di chứng gì chứ?
- Không. À quên, có lẽ còn một.
- Một gì hả anh?
- Từ khi cô vướng cái phiên tòa quái quỷ ấy, con bé cứ luôn miệng hỏi cô, nó sợ cô bỏ rơi nó.
- Tôi sẽ đến, Harve, anh bảo ngay hộ cho bé Maria: Tôi đến thăm con bé trước khi đi ăn chiều nay.
- HẾT-